LingOrm - Những câu chuyện nho nhỏ
Truyện 1
Bangkok về đêm vẫn nhộn nhịp như thường. Đèn đường sáng rực, tiếng xe cộ hòa vào những cuộc trò chuyện ồn ào của người đi đường. Nhưng giữa dòng người ấy, có một kẻ đang ẩn mình.Orm kéo mũ áo khoác lên, bước chậm rãi qua một con hẻm nhỏ. Cô ta không ngu đến mức ở yên một chỗ sau khi chơi Lingling một vố cay cú như vậy. Nhưng mà…Vừa nghĩ đến khuôn mặt tức tối của chị khi bị trói trên giường, Orm lại cười khẽ.“Chắc bực lắm đây.”Chưa bao giờ cô ta thấy Lingling bất lực đến vậy.Ba ngày sau.Đã ba ngày Orm không thấy động tĩnh gì từ phía cảnh sát Lingling.Orm bắt đầu tò mò tìm kiếm, nhưng thứ duy nhất cô nhận được là một tin tức suýt khiến tim cô ngừng đập."Đội trưởng Kwong bị thương nặng trong một nhiệm vụ."Cô vội lao đến bệnh viện, nhưng khi đến nơi lại bị chặn ngoài cửa.Cảnh sát đứng gác, ánh mắt lạnh lùng. Một người nói:“Cô không có tư cách vào đây.”Orm nghiến răng. “Chị ấy còn sống không?”Không ai trả lời.Sự im lặng đó bóp nghẹt lồng ngực cô.Lần đầu tiên trong đời, cô không quan tâm đến bản thân. Không quan tâm đến tự do, đến việc bị bắt hay không.Cô chỉ muốn biết Lingling còn sống không.Cô chậm rãi giơ hai tay lên, giọng khàn đi."Tôi là Orm Kornnaphat. Tôi tự nguyện đầu hàng. Nhưng hãy cho tôi nhìn chị ấy một lần."Cảnh sát sững sờ trong chốc lát. Nhưng rồi họ tiến tới, khóa tay cô lại.Cạch.Tiếng còng tay vang lên, lạnh buốt.Orm bị còng tay. Nhưng cô không quan tâm.Chỉ cần được nhìn Lingling một lần, xem chị ấy ổn không.Cảnh sát dẫn cô vào khu vực điều trị đặc biệt, nơi Lingling đang nằm. Không khí trong phòng yên lặng đến mức khiến người ta nghẹt thở.Khi cánh cửa mở ra, Orm đứng sững lại.Lingling nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, tay quấn đầy băng. Máy móc kêu từng nhịp đều đặn, xác nhận rằng chị vẫn còn sống.Không biết tại sao, Orm cảm thấy lồng ngực mình siết lại đến mức khó thở.Tay cô khẽ siết chặt lấy tay Lingling.Tiếng còng tay va chạm vang lên, kéo cô trở lại thực tại.Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau:“Cô nhìn đủ chưa?”Orm không trả lời.Cô chỉ nhìn Lingling, rất lâu.Như muốn khắc sâu hình ảnh này vào tâm trí.Rồi… cô khẽ cười.Nụ cười yếu ớt, không có chút đắc thắng hay tinh quái nào.“Nhìn thấy rồi, có thể an tâm rồi.”Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.Rồi quay người lại, giơ tay về phía cảnh sát.“Đưa tôi đi.”Lần này, cô không chạy nữa.Trong căn phòng bệnh yên tĩnh, Lingling hơi cử động ngón tay.Cảm giác đầu tiên của chị khi tỉnh dậy là đau.Đầu đau. Cơ thể đau. Ngay cả việc mở mắt cũng tốn sức.Mọi thứ nhòe nhoẹt một lúc, rồi dần rõ ràng hơn.Trần nhà trắng toát. Mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt. Tiếng máy móc kêu từng nhịp đều đặn.Bệnh viện.Chị nhắm mắt lại, cố nhớ xem chuyện gì đã xảy ra.Lần cuối cùng trước khi mất ý thức, chị đang tham gia một cuộc vây bắt một tổ chức buôn lậu nguy hiểm. Không phải là bắt Orm. Một vụ án khác. Một nhiệm vụ đã thành công rực rỡ và có thể giúp chị thăng tiến trong công việc.Nhưng chị đã bị thương.Hình như có ai đó hét tên chị.Ai đó rất quen thuộc.Một giấc mơ hỗn loạn chợt hiện lên trong đầu chị.Hình ảnh về Orm, nhưng không phải dáng vẻ nghịch ngợm thường ngày.Mà là một Orm tuyệt vọng, đứng trước giường bệnh của chị, tay bị còng, ánh mắt sâu thẳm không chút ánh sáng.“Nhìn thấy rồi, có thể an tâm rồi.”Lời nói ấy cứ văng vẳng trong đầu chị.Lingling khẽ nhíu mày.Là mơ sao? Hay là thật?Chị cố nâng tay lên, rồi phát hiện lòng bàn tay mình có một vết hằn nhỏ.Như thể ai đó đã nắm lấy tay chị, rất chặt.Cảm giác ấm áp vẫn còn đó, rồi lại mơ hồ như dấu vết của một cơn gió thoáng qua.Chị mở mắt, nhìn ra cửa sổ.Bầu trời Bangkok xanh lơ, tĩnh lặng.
______Orm bị tống vào tù.Không có một cuộc bỏ trốn ngoạn mục, không có một kế hoạch tháo chạy đầy mưu mẹo.Cô bước vào phòng giam, nghe tiếng cánh cửa sắt đóng lại sau lưng.Cạch.Âm thanh ấy vang lên, đánh dấu lần đầu tiên trong đời, Orm thực sự mất tự do.Không còn những con hẻm tối giúp cô lẩn trốn.
Không còn những cuộc rượt đuổi đầy kích thích.
Không còn ánh mắt sắc bén của chị bám theo sau.Chỉ còn bốn bức tường lạnh lẽo bao quanh.Orm ngồi xuống góc phòng, ngửa đầu ra sau, nhắm mắt.Cô không sợ ngồi tù.
Không sợ việc bị nhốt lại.Điều duy nhất cô sợ là…Chị sẽ không bao giờ muốn gặp lại cô nữa, sẽ quên đi mất cô là ai.
______Orm bị tống vào tù.Không có một cuộc bỏ trốn ngoạn mục, không có một kế hoạch tháo chạy đầy mưu mẹo.Cô bước vào phòng giam, nghe tiếng cánh cửa sắt đóng lại sau lưng.Cạch.Âm thanh ấy vang lên, đánh dấu lần đầu tiên trong đời, Orm thực sự mất tự do.Không còn những con hẻm tối giúp cô lẩn trốn.
Không còn những cuộc rượt đuổi đầy kích thích.
Không còn ánh mắt sắc bén của chị bám theo sau.Chỉ còn bốn bức tường lạnh lẽo bao quanh.Orm ngồi xuống góc phòng, ngửa đầu ra sau, nhắm mắt.Cô không sợ ngồi tù.
Không sợ việc bị nhốt lại.Điều duy nhất cô sợ là…Chị sẽ không bao giờ muốn gặp lại cô nữa, sẽ quên đi mất cô là ai.