LingOrm | Nhất Niệm Cố Nhân, Dạ Dạ Tâm (FULL)

NNCNDDT - Chap 18



Lingling Kwong nặng nề trở về phòng, nàng nhìn Băng Hỏa Song Kiếm cắm trên phiến đá, đáy lòng chua xót, song kiếm của đôi bích nhân kia đã làm nên một giai thoại đẹp đẽ, còn nàng với Orm Kornnaphat lại từng bước dùng chúng để tổn thương đối phương, Lingling Kwong lặng người ngắm Song Kiếm hai màu đối lập lại tỏa ra khí tức dịu nhẹ hòa lẫn vào nhau. Lingling Kwong bước đến, nàng đưa tay vuốt ve Hỏa Tàn Kiếm, cảm nhận được khí tức ấm áp tựa như nữ tử kia, cuối cùng đã minh bạch, vì sao Orm Kornnaphat lại ương ngạnh ôm Băng Sát Kiếm 3 năm, bởi vì nữ tử kia tưởng niệm nàng.

- Vậy ra... nàng đã yêu ta nhiều như vậy... - Lingling Kwong cụp mắt đầy đau thương lẩm bẩm

Hỏa khí từ Hỏa Tàn Kiếm tỏa ra nhè nhẹ như muốn vỗ về cảm xúc bi ai trong lòng Lingling Kwong, mâu quang chợt lóe, Lingling Kwong đưa tay cầm lấy Hỏa Tàn Kiếm siết chặt, nàng vận khí, hai tiếng xé gió vang lên, Lingling Kwong thổ huyết, sau đó nâng tay lau đi, nàng quay lưng lấy ra một mảnh vải quấn lấy Băng Hỏa Song Kiếm, hít sâu một hơi cảm nhận chân khí đã quay trở lại, cầm kiếm rời đi, trên tường lúc này bắt đầu vỡ ra một mảng lớn, trên đó, hai ngân châm một trắng một đen đang ghim vào sâu trong vách tường, vẫn còn vương lại một giọt máu.

Lingling Kwong nghịch chuyển tâm pháp, dời huyệt đạo lệch khỏi sự kiềm chế của Âm Dương châm rồi bức hai ngân châm ra khỏi cơ thể, phục hồi lại chân khí, nàng phải trả giá chính là một ngụm tinh huyết kia, Lingling Kwong thở ra, nàng mặc kệ bản thân sẽ trọng thương, lúc này, nàng muốn đi tìm Orm Kornnaphat, vì vậy, nhanh chóng rời khỏi trước khi bị đám người Song Phi phát hiện rồi cản nàng lại.

Tuyệt Đế cảm nhận được xung khí nhanh chóng bay đến phòng của Lingling Kwong thì thấy một mảng trống rỗng, hai ngân châm cắm sâu trên tường, Độc Y cùng Dược Hậu cũng đuổi tới, Song Phi cũng nhanh chóng xuất hiện

- Nàng cưỡng ép phá giải phong bế rời đi rồi! - Tuyệt Đế cau mày

Năm người không nói nhau câu nào liền đoán được hướng Lingling Kwong rời đi mà đuổi theo.

Lingling Kwong nhanh chóng đứng trước Đoạn Hồn Cốc, nhìn xuống vực thẳm sâu hút, đáy lòng trở nên bất an, nàng từng rơi xuống một lần, phía dưới là một hàn đàm hun hút, nàng tu luyện Hàn Khí nhờ đó mới phục hồi thương thế, nhưng Orm Kornnaphat thì khác, nữ nhân kia là tu luyện Hỏa Khí, nếu rơi xuống ngâm trong hàn đàm, mạng nữ nhân kia chắc chắn khó giữ.

Lingling Kwong siết chặt song kiếm trong tay, mím môi, đôi đồng tử nâu thẳm đầy kiên định

- Tiểu Orm! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, dù nàng làm ma cũng phải là của ta!

Lingling Kwong nói một câu sau đó không chần chừ phi thân bay tới, khi đám người Tuyệt Đế đuổi tới nơi cũng là lúc bạch y kia chỉ còn một bóng nhạt nhòa

- Lingling/Chủ tử! - Đám người hét lên trong vô vọng

Đứng trước khe sâu không thấy đáy, năm người nhìn nhau chỉ lẳng lặng đứng yên, lòng hung hăng đau từng cơn, nước mắt vô thanh vô thức rơi trên mặt bốn nữ nhân mà Tuyệt Đế là nam nhân mắt cũng đỏ ngầu, cả người run rẩy.

"Hỡi thế gian tình ái là chi ...

Mà đôi lứa thề nguyền sống chết ....?"

***

Một bên Lingling Kwong lần nữa nhảy xuống Đoạn Hồn Cốc, thì tại một căn phòng xa lạ, nữ tử mà Lingling Kwong liều mạng tìm kiếm lại đang nằm như say giấc.

Orm Kornnaphat mở mắt ra chớp chớp vài cái nhìn trần nhà xa lạ, nàng ngồi dậy, nhìn xung quanh chợt nhíu mày, rõ ràng là nàng đang định nhảy xuống vực Đoạn Hồn nhưng chưa kịp làm gì liền thấy sau cổ nhói một cái rồi phía trước tối đen như mực liền mất đi ý thức, khi tỉnh lại thì nằm trong căn phòng xa lạ này.

Orm Kornnaphat định bước xuống giường xem xét xung quanh thì cửa mở ra, một nữ hài xinh xắn, khuôn mặt mập mạp trắng nõn nà chạy vào, thấy nàng đã tỉnh liền chân sáo vui vẻ chạy đến bên nàng

- Cô cô xinh đẹp đã tỉnh rồi?

- Là ngươi cứu ta?

- Không không! Tiểu Pleen tuy thông minh nhưng vẫn chưa mạnh mẽ đến mức có thể cứu cô cô đâu - Nữ hài lanh lợi nói

- Vậy ai cứu ta?

- Là Đại mẫu thân a~

- Đại mẫu thân?

Cửa một lần nữa lại mở, hai người con gái cùng nhau bước vào, một người vận y phục màu vàng nhạt người kia lại chọn lục y, Orm Kornnaphat nhìn cả hai nữ tử khí chất như hoa nhưng giữa hai nàng lại là cái không khí gì đó rất không bình thường

- Ngươi đã tỉnh? - Lục y nữ tử lên tiếng hỏi

- Là ngươi cứu ta? - Orm Kornnaphat nhàn nhạt hỏi

- Ân! Vì nàng muốn ta cứu ngươi! - Ánh mắt nhìn sang hoàng y nữ tử

- Xin chào! Ta tên Malee! - hoàng y nữ tử cười thân thiện - Nàng tên Ploy, nữ hài này tên Pleen. Ngươi tên gì?

- Ta tên Orm Kornnaphat! - Orm Kornnaphat nhàn nhạt trả lời, nàng liếc mắt nhìn nữ tử tên Malee.

Malee mang theo vẻ đẹp trẻ con rất dễ đoán nàng vẫn còn nhỏ tuổi, ánh mắt to tròn ngập nước, hai má phúng phính đáng yêu, dễ gây thân thiện cho người đối diện, hơn nữa, khí chất vây quanh nàng tuy không ngọt ngào câu dẫn người khác như Orm Kornnaphat, lại chính là ngọt ngào khiến người ta dễ chịu. Nếu Orm Kornnaphat khiến người khác hít thở không thông, thì Malee khiến người khác cảm thấy bình yên.

Nữ tử mặc lục y thì ngược lại, nàng hơi ít nói, khuôn mặt không quá nhiều biểu tình khiến Orm Kornnaphat đột nhiên nhớ đến Lingling Kwong, tâm quặn lại, Orm Kornnaphat lắc lắc đầu xua đi hình ảnh bạch y nữ tử đó, Ploy không lạnh lùng như Lingling Kwong, nàng đơn giản chỉ là ít nói, khí tức của nàng cũng không bức người xa lánh như Lingling Kwong, Orm Kornnaphat hiểu rằng Ploy thuộc loại người không biết thể hiện xúc cảm của mình.

- Orm tỷ tỷ! Cho phép ta gọi như vậy nhé! - Malee vui vẻ

- Được! - Orm Kornnaphat gật đầu

- Vì sao tỷ lại muốn tự vận? - Malee hỏi dò

Orm Kornnaphat im lặng không đáp

- Nhị mẫu thân thật ngốc! - Pleen khinh bỉ nhìn Malee, nữ hài 8 tuổi nhanh chóng mở miệng - Cô cô xinh đẹp chắc chắn là vì tình rồi!

- Pleen! Không được nói Nhị mẫu thân như vậy! - Ploy lạnh giọng khiến Pleen chu môi nhưng cũng không dám nói gì thêm.

- Orm tỷ tỷ! Tỷ là vì tình thật sao? - Malee nhăn mi nhìn Orm Kornnaphat.

Vốn dĩ nàng cùng Ploy xuất sơn vì muốn tìm kiếm một thứ trong Sâm lâm, không nghĩ khi đi ngang qua Đoạn Hồn Cốc lại thấy một nữ tử bóng lưng đơn bạc, ba ngàn sợi tóc xõa bay trong không trung, khí tức bi thương bao phủ quanh nàng, khiến Malee nhịn không được muốn ngăn cản nàng lại, liền phóng ra ngân châm phong bế huyệt đạo của Orm Kornnaphat, làm nàng ngất đi sau đó đưa nàng về.

Malee không nghĩ nử tữ nàng cứu về lại xinh đẹp tuyệt trần, lúc Orm Kornnaphat bất tỉnh không phát ra khí tức gì, chỉ đơn giản là một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp. Nhưng lúc này, đã tỉnh dậy, Malee cảm nhận được khí tức ngọt ngào lan tỏa, hổ phách mâu quang mang đầy thần thái câu dẫn người, đôi môi đỏ mọng tuy chưa từng cười nhưng lại tô điểm thêm vẻ đẹp sầu bi của nàng, chiếc mũi cao thon gọn hài hòa kết hợp trên khuôn mặt Orm Kornnaphat. Ngũ quan sắc sảo như được thiên mệnh nhào nặn, khắc kỹ từng đường nét, Malee dám chắc rằng, nữ tử này, khi không cười cũng đủ khiến nam nhân cả thiên hạ chao đảo vì nàng, nếu nàng cười, sẽ khiến thiên hạ vì một nụ cười của nàng mà sinh mà diệt. Nữ nhân này, đẹp như một nữ thần, không tì vết.

Orm Kornnaphat nghe Malee hỏi cũng không đáp, chỉ cụp mi, mắt nhìn mũi mũi nhìn xuống đất, nàng không muốn đáp vì không muốn nhớ tới nữ tử kia

- Ngươi xinh đẹp như vậy nam nhân nào có mắt không tròng lại phụ ngươi? - Ploy nhận thấy Orm Kornnaphat không đáp, cũng đoán được sự tình liền không cho là đúng hỏi

- Nàng không phải nam nhân... - Orm Kornnaphat rốt cuộc cũng mở miệng nhẹ giọng nói

- Hả? - Cả ba người gồm hai lớn một nhỏ nghe một câu của Orm Kornnaphat liền không ngậm được miệng, há hốc mồm nhìn Orm Kornnaphat

- Có phải các ngươi khinh bỉ tình cảm của ta không? - Orm Kornnaphat đau lòng

- Không! Không! - Malee nhìn thấy mất mát trong mắt của Orm Kornnaphat liền nhanh miệng xua tay bác bỏ.

- Chậc ... chậc ... chúng ta chỉ là ngạc nhiên, không nghĩ xuất sơn lần này lại gặp được người như chúng ta! - Ploy nhìn Orm Kornnaphat thưởng thức

- Sao cơ? - lúc này đến lượt Orm Kornnaphat trợn mắt nhìn hai nữ nhân trước mặt

- Nàng là thê tử của ta! - Ploy nhìn Malee nhẹ giọng nói

- Nàng cũng là thê tử của ta! - Malee cười dịu dàng nhìn Ploy

Orm Kornnaphat chứng kiến một màn trước mắt đáy lòng hung hăn đau đớn..

- Khi nàng gọi ta là thê tử của nàng, ta lại không nhận ... - Orm Kornnaphat nói được một câu nước mắt vô thanh vô thức rơi xuống khiến ba người kia hốt hoảng

- Không sao, ổn rồi! Tỷ đừng khóc! - Malee an ủi Orm Kornnaphat,

Malee cùng Ploy nhìn nhau, sau đó lại có chút đau lòng nhìn Orm Kornnaphat, nữ tử này vốn dĩ không hợp với bi thương càng không hợp với nước mắt, Orm Kornnaphat hợp với nụ cười, hợp với sự vui vẻ, hơn nữa, nữ nhân tên Orm Kornnaphat này rõ ràng chỉ cần muốn nàng liền sẽ câu được nhân tâm, vì sao lại có kẻ sắc đá đến mức không mềm lòng trước nữ tử này, lại còn có bản lĩnh bức một người mang khí chất yêu nghiệt thành ra bi thảm như thế này?

- Cô cô xinh đẹp! - Pleen bước đến đưa hai bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay của Orm Kornnaphat nhẹ giọng gọi

Orm Kornnaphat nhìn thân ảnh nhỏ xíu, đôi má phấn nộn đang tròn mắt nhìn mình, liền ngưng nước mắt nhìn Pleen không biết rằng hài tử này muốn nói gì

- Cô cô xinh đẹp không cần vì nàng ta mà thương tâm, cô cô xinh đẹp như vậy, nếu nàng không cần, thì tiểu Pleen sẽ cần... - Pleen giọng trẻ con non nớt nhưng biểu tình lại tỏ ra trưởng thành, chăm chú nhìn Orm Kornnaphat - ... cô cô không cần ủy khuất, đợi thêm 10 năm Tiểu Pleen sẽ thú người!

Một lời Pleen nói ra khiến cả ba nữ nhân nghẹn họng

- Pleen! Con là đang nói cái gì vậy hả? - Ploy đanh giọng

- Hừ! Cũng là do ngươi làm hư con! - Malee liếc Ploy

- Con không có hư, Orm tỷ tỷ xinh đẹp như thế, chết dưới chân nàng, làm quỷ cũng phong lưu a~ - Pleen làm ra bộ dáng chững chạc trực tiếp hạ chức của Orm Kornnaphat từ cô cô thành tỷ tỷ khiến Malee muốn một cước đá bay nữ nhi của mình

Orm Kornnaphat nghe Pleen nói khóe miệng giật giật, tiểu nữ này thật cường hãn, đưa tay xoa xoa đầu Pleen

- Cám ơn! - nói rồi Orm Kornnaphat cười nhẹ nhàng

Viền môi khẽ cong như trăng sáng giữa trời đêm, thanh tao, dịu dàng, khi đôi môi hơi nhếch lên, khóe mắt cũng mang theo ý cười nhàn nhạt, đôi đồng tử hổ phách cũng mềm mại đầy phong tình, như nét hồ thu tĩnh lặng nhưng lại mê hoặc lòng người, một nụ cười của nàng khiến trái tim ba người trước mặt đột nhiên đập thình thịch, Orm Kornnaphat cười, quả nhiên rất đẹp.

- Con quyết định, không phải Orm tỷ tỷ con không cưới, không gả! - Pleen mang vẻ mặt mê nữ sắc, chắc như bắp nói

- Xem ta như thế nào thu phục ngươi! - Malee gằn giọng tóm lấy Pleen lôi ra ngoài

- Aaaaa.... Đại mẫu thân, cứu con, Orm tỷ tỷ cứu tiểu Pleen!! - Pleen la thất thanh - Nhị mẫu thân, chỉ được đánh mông không được đánh lên mặt!

"Bốp!"

- Đã bảo không được đánh mặt, con chỉ có khuôn mặt này kiếm sống thôi! - Lại tiếng la thất thanh của trẻ con

- Còn dám trả treo này! - Tiếng Malee lanh lảnh

Orm Kornnaphat nghe được một màn này trán đầy hắc tuyến, tiểu nữ hài này mới vài tuổi lại cường hãn đến mức này, đúng là cực phẩm, nàng nhìn Ploy đầy thâm ý

- Tiểu Pleen là con của ngươi cùng nàng? - Orm Kornnaphat đứng dậy đi đến bên bàn ngồi ghế đối diện Ploy

- Là chúng ta nhặt được bên sông, Malee yêu thích liền nhận nuôi! - Ploy rót trà mời Orm Kornnaphat

- Ra vậy! - Orm Kornnaphat tiếp nhận ly trà cũng không hỏi thêm

- Ngươi có dự tính gì không?

- Ta không biết! Ta cứ nghĩ một đường kết thúc mọi thứ, không nghĩ sẽ tiếp tục làm gì..

- Có muốn theo chúng ta không?

- Các ngươi có dự tính gì?

- Lần này chúng ta xuất sơn chính là muốn tìm Hàn Hỏa Liên Hoa! - Ploy nhấp ngụm trà nói

- Hàn Hỏa Liên Hoa? Chẳng phải chỉ là trong truyền thuyết sao? - Orm Kornnaphat cũng nhấp ngụm trà cho thông giọng

- Nó có thật, nhưng chỉ là rất khó để có được nó, ngàn năm mới nở hoa, lại mọc giữa ranh giới của dung nham và hàn băng, do yêu thú canh giữ, vì vậy muốn có được nó rất khó... - Ploy nhăn trán thở dài

Orm Kornnaphat im lặng nhìn Ploy chờ đợi người kia nói tiếp, Orm Kornnaphat hiểu hai người này sẽ không ngu ngốc lao vào hiểm cảnh đoạt bảo đâu.

- Ta nhận được tin tức, Thế Gia Phuwadol, Võ lâm minh chủ Kritsada Phuwadol tổ chức đại hội võ lâm, dùng Hàn Hỏa Liên Hoa làm phần thưởng!

- Ta mới không tin.. - Orm Kornnaphat bĩu môi, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy - Tổ chức đại hội võ lâm lại còn dùng Hàn Hỏa Liên Hoa làm mồi, hắn là muốn câu ai?

- Ngươi đúng là rất thông minh! Hắn muốn tìm ra một người mạnh mẽ nhất để cứu con trai hắn, Thế Gia Phuwadol thiếu chủ Jarat Phuwadol và giết một người! - Ploy không tiếc lời tán thưởng Orm Kornnaphat

- Hắn là võ lâm minh chủ, cần gì phải tìm người mạnh mẽ? - Orm Kornnaphat khó hiểu

- Hơn một năm trước, không biết Thế Gia Phuwadol đắc tội ai, cuối cùng trong đêm bị một nữ tử mặc Bạch y đeo mặt nạ bằng bạc suýt chút huyết tẩy cả sơn trang, Kritsada Phuwadol vì giao đấu với nữ tử đó mà bị nội thương, còn Jarat Phuwadol cũng bị người đó đả thương, tổn thương đến kinh mạch, bao nhiêu danh y đều không chữa được, hắn cũng có đi cầu Dược Hậu nhưng bị từ chối. Cuối cùng có người cho hắn biết, chỉ cần tìm được người nội lực thâm hậu dùng nội lực bức dòng xung khí đang tàn phá trong kinh mạch của nhi tử hắn ra thì lúc ấy dược liệu mới có tác dụng. - Ploy mang tin tức nàng có được chia sẻ cho Orm Kornnaphat, việc này cũng không phải là bí mật gì, cả giang hồ đều biết

- Người nào mà lại lợi hại vậy? - Orm Kornnaphat nheo nheo mày hỏi

- Ta cũng không biết.. - Ploy nhún vai - Ta chỉ biết, nội lực ăn mòn kinh mạch của Jarat Phuwadol thuộc tính cực hạn Hỏa, ngươi không biết đó thôi, với cực hạn hỏa thì dược liệu không có tác dụng!

Orm Kornnaphat nghe đến đây vẻ mặt liền mất tự nhiên, khóe miệng giật giật, nàng hình như nhớ ra cái gì đó, liền nhanh chóng thu hồi cảm xúc, bày ra một bộ dáng chưa từng nghe chuyện nhìn Ploy.

- Tên ấy cũng thật xui xẻo! - Orm Kornnaphat hớp một ngụm trà

- Ân, nhưng ta cũng không cần phải giúp Kritsada Phuwadol, chúng ta chỉ muốn lấy Hàn Hỏa Liên Hoa, sau đó lại giả bộ cố bức nội lực, không được thì cáo lỗi thôi! - Ploy cười nhạt, nàng chẳng muốn dính dáng gì vào ân oán của giang hồ, nếu không phải vì Pleen, nàng cũng lười xuất sơn.

- Ngươi cũng thật phúc hắc! - Orm Kornnaphat có chút tán thưởng

- Chỉ là Hàn Hỏa Liên Hoa quả thật là một miếng mồi ngon, người có được nó chắc chắn sẽ tinh tiến thực lực, lần này, dù ta có muốn cũng khó lấy lắm! - Ploy thở dài

- Ngươi vì sao cần Hàn Hỏa Liên Hoa?

- Tiểu Pleen bị trúng độc từ trong bụng mẹ, độc khí ngấm sâu vào xương tủy, ta cần Hàn Hỏa Liên Hoa để điều chế thuốc giải, đồng thời cần một thứ nữa nhưng thứ đó ta rất dễ dàng có, chỉ là Hàn Hỏa Liên Hoa thì quá khó khăn!

- Ta hiểu rồi! Ta cũng không có dự tính gì, thôi thì để ta đi cùng các ngươi! - Orm Kornnaphat mở lời, nàng cũng có chút cảm tình với ba người này, sẵn tiện đi thăm thú một vòng giang hồ cho khuây khỏa tâm trạng cũng được

- Vậy cũng được, đi cùng chúng ta ngươi cũng sẽ không cô đơn! - Ploy cũng muốn đề nghị Orm Kornnaphat đi cùng, vì nàng sợ rằng nếu để nữ tử này một mình, Orm Kornnaphat lại nghĩ quẩn thì thật đáng tiếc cho một kiếp hồng nhan

- Cám ơn ngươi!

- Orm!

- Hử?

- Tình cảm này là nghịch thiên nghịch lý, nhưng ngươi đừng buông xuôi, bởi ta tin nếu là của ngươi, chắc chắn sẽ quay về bên ngươi! - Ploy nhẹ giọng an ủi

Orm Kornnaphat im lặng không đáp, nàng cụp mi giấu đi nỗi đau thương trong lòng, nàng không muốn buông xuôi, nhưng là nữ nhân kia buộc nàng phải từ bỏ, Ploy nhìn Orm Kornnaphat chỉ trong chớp mắt liền nhanh chóng rơi vào thương tâm vô tận, nàng thở dài đứng dậy rời đi, để lại cho Orm Kornnaphat một không gian yên tĩnh, có những chuyện chỉ có chính ngươi mới có thể thông suốt.

Orm Kornnaphat nhìn tách trà trước mặt, nhắm mắt nhớ lại cảm giác lúc nàng ngất đi, trước mắt tối sầm khi đó, Orm Kornnaphat dâng lên một nỗi sợ hãi, nàng sợ sau khi chết sẽ quên mất Lingling Kwong, sẽ không còn nhớ được khuôn mặt của Lingling Kwong nữa, không còn nhớ giọng nói trong trẻo đó nữa, vì vậy, lúc Orm Kornnaphat một lần nữa tỉnh dậy, nàng đã tự có quyết định cho riêng mình.

Orm Kornnaphat sẽ dùng một đời này, si ngốc mà yêu Lingling Kwong, dù Lingling Kwong không yêu nàng cũng được, ở bên nữ tử khác cũng được, nàng vẫn sẽ nhớ Lingling Kwong, yêu Lingling Kwong, bởi Orm Kornnaphat không cam tâm quên đi Lingling Kwong, nàng không cam tâm xóa đi tình cảm này.

Yêu một người... chỉ cần bản thân biết là đủ...

-END CHAP 18-

Au: Một đứa ngồi uống trà tự nhủ sẽ yêu thầm đứa kia, không ngờ đứa kia nhảy vực lần nữa rồi...

Àh, thật ra Au viết không ngắn đâu, tại mọi người đọc dài quen rồi ấy, chứ chap nào cũng trên hơn 3k8 từ hết đó.. hehe~

Chương trước Chương tiếp
Loading...