LingOrm | Nhất Niệm Cố Nhân, Dạ Dạ Tâm (FULL)

NNCNDDT - Chap 16



Độc Y mang Orm Kornnaphat đến ôn tuyền phía sau Sâm Lâm do nàng một lần tình cờ phát hiện ra, nàng đặt Orm Kornnaphat nằm bên trong, sau đó tiếp tục điều khiển Vạn Diễm Thiên Thù giúp Orm Kornnaphat bức luôn phần Hàn Độc còn sót lại trong cơ thể, sau đó 3 ngày Orm Kornnaphat cũng tỉnh lại, nàng ở lại ôn tuyền thêm 2 ngày nữa rồi mới quay về Phủ Công Chúa.

Ngày Orm Kornnaphat quay về, Lingling Kwong đã đứng trước cửa phủ đợi nàng, bên cạnh có Ruin và Luek, Orm Kornnaphat chỉ nhìn một cái rồi trực tiếp lướt qua, nàng không lên tiếng, đôi mắt hổ phách không cảm xúc, cả người toát ra khí tức chán nản mệt mỏi

- Quận.. quận chúa.. - Ruin gọi Orm Kornnaphat

- Chuyện gì? - Orm Kornnaphat hờ hững

- Ta xin lỗi.. - Ruin áy náy nói, hắn đã hỏi Luek biết rằng do Hoàng muội của hắn thách thức Orm Kornnaphat trước

Orm Kornnaphat đứng lại nhìn Ruin không đáp lời

- Là do Hoàng muội ta lỗ mãng...

- Do nàng ta, không phải do ngươi, ngươi xin lỗi làm gì? - Giọng hờ hững đánh gãy lời của Ruin

- Ta... - Ruin nhăn mặt, hắn quay sang Luek - Mau nhận lỗi với Quận chúa!

Luek mím môi không cam tâm

- Luek! - Ruin không vui nhìn - Nếu muội còn ngang bướng đừng trách ta nói với mẫu hậu!

- Quận chúa.. thật xin lỗi! - Luek không cam tâm nhưng vẫn phải cúi đầu xin lỗi Orm Kornnaphat

- Chỉ xin lỗi thôi sao? - Orm Kornnaphat nhếch môi nhìn Luek sau đó liếc nhìn Lingling Kwong một cái, nữ nhân kia mím môi áy náy nhìn Orm Kornnaphat

- Quận chúa muốn bù đắp như thế nào, ta đều sẵn lòng! - Ruin thở phào, chỉ cần Orm Kornnaphat chấp nhận lời xin lỗi, giá nào hắn cũng sẽ đưa ra

- Bảo nàng đứng yên nhận một chưởng của Lingling Kwong đi! - Orm Kornnaphat cười nhạt

- Quận chúa... - Ruin thầm than khổ, nữ nhân xinh đẹp quả nhiên ghi hận rất sâu

Lingling Kwong nhíu mày nhìn Orm Kornnaphat, đây là Orm Kornnaphat muốn nháo gì nữa, nàng thật sự không cố ý, nhưng Orm Kornnaphat cũng nên biết chừng mực mà buông xuống đúng lúc chứ

- Sao hả? - Orm Kornnaphat liếc Lingling Kwong - Ngươi không nỡ đánh nàng ta đúng không?

- Orm... - Lingling Kwong bất lực, nàng minh bạch, Orm Kornnaphat đang hờn dỗi nàng, chứ không phải là đang muốn truy cứu việc của Luek

- Quay về Huyền Y trước khi ta hồi phục hoàn toàn! - Orm Kornnaphat cười như không cười nhìn thẳng vào lam y nữ tử kia, gằn từng chữ - Nếu không, lần tới, thứ ngươi nhìn thấy chính là điện Diêm La!

- Ngươi dám uy hiếp ta! - Luek phẫn nộ gào lên, nàng ta ghét bộ dáng cao cao tại thượng của Orm Kornnaphat

- Uy hiếp? - Orm Kornnaphat không giận tự uy nhìn Luek - Đạo lý làm người của ta rất đơn giản, người không phạm ta, ta sẽ không phạm người, nhưng ngươi tát ta một cái, ta sẽ bắt ngươi chịu lại ba cái! Orm Kornnaphat ta trước giờ không nhận phần thiệt về mình!

Một câu nói ra kèm theo sự lãnh khốc tàn nhẫn, Ruin giữ lấy Luek, hắn biết, Orm Kornnaphat nói thật, nếu như hôm đó Lingling Kwong không xuất hiện thì mạng của hoàng muội hắn sẽ không thể giữ, cũng sau trận chiến giữa Orm Kornnaphat và Lingling Kwong hôm đó, hắn từ ngưỡng mộ Orm Kornnaphat, muốn thú nàng, trở thành dè chừng, sợ hãi nàng, Orm Kornnaphat như một ngọn lửa rực rỡ, sẵn sàng thiêu rụi tất cả những kẻ lao vào nàng, chỉ trừ một người, Ruin đưa mắt qua nhìn Lingling Kwong, trong lòng thầm than thất bại, hắn, thua một nữ nhân, nhưng nghĩ lại, thua một nữ nhân tài hoa tuyệt thế như Lingling Kwong cũng không hẳn là mất mặt, thân là Thái Tử một cường quốc, Ruin rất xứng đáng với điều đó, hắn hiểu được cái gì nên cố chấp, cái gì không, không có được Orm Kornnaphat hắn cũng sẽ không ngu muội mà cưỡng cầu, nhưng, muội muội của hắn thì khác, Ruin nhìn Luek đang kiềm lại cơn giận, khẽ thở dài lần nữa

- Ngày mai chúng ta sẽ quay về Huyền Y! - Ruin cười

- Hoàng huynh!! - Luek không thể tin quay lại nhìn Ruin, nàng không cam tâm rời đi như vậy

- Luek! - Ruin âm trầm nhìn nàng ta khiến nàng ta im bặt, hắn thân là thái tử sẽ có thủ đoạn của hắn, vẻ ngoài ôn nhuận hòa nhã là thứ hắn bày ra, không có nghĩa bên trong hắn là kẻ từ bi, không có kẻ nào yên vị trên quyền lực mà tay không nhuốm máu

- Cứ vậy đi! - Orm Kornnaphat phất tay rời đi để lại đám người sau lưng

Lingling Kwong nhìn bóng lưng hồng y từ từ tiến xa khỏi, lòng trầm ngâm suy nghĩ, nắm tay dưới áo khẽ siết chặt, nàng thấy rất rõ khuôn mặt nhợt nhạt của Orm Kornnaphat, chắc hẳn cần phải nghỉ ngơi thêm, chỉ là nàng nhận ra Orm Kornnaphat thật sự đang giận nàng, lòng có chút khó chịu, đây là lỗi của nàng, Lingling Kwong mím môi, quyết định một lát nữa sẽ đi tìm Orm Kornnaphat.

"Cốc cốc!"

- Ai? - giọng Orm Kornnaphat lạnh băng

- Là ta! - Lingling Kwong nhíu mày, nàng tu luyện Hàn khí chứ đâu phải Orm Kornnaphat, vì sao nữ nhân kia còn lạnh hơn cả nàng vậy

- Ngươi đến đây làm gì?

- Ta đến xin lỗi nàng!

- Ngươi về đi!

Lingling Kwong bá đạo mở cửa đi vào

- Ai cho phép ngươi vào? - Orm Kornnaphat khó chịu

- Ta thích thì ta vào thôi! - Lingling Kwong học theo Orm Kornnaphat đáp trả

- Ngươi có gì nói nói đi, không có thì đi đi, đừng phiền ta!

- Cho ta xin lỗi!

- Vì sao phải xin lỗi?

- Ta không cố ý đả thương nàng, là ta nghĩ ...

- Ngươi nghĩ ta muốn giết Luek chứ gì?

- Ta thật sự không cố ý...

- Ngươi về đi!

- Ta ...

- Ta không phải nữ nhân không biết nặng nhẹ, ta biết nàng ta là Tứ Công Chúa của Huyền Y, dù có căm ghét nàng ta như thế nào ta vẫn hiểu rằng cái mạng đó vẫn phải giữ! - Orm Kornnaphat nhàn nhạt nói - Chỉ là ngươi không tin ta, ngươi cho là ta bốc đồng, là ta nóng nảy, trong mắt ngươi, ta lúc nào cũng chỉ là một kẻ cư xử tùy ý cả!

- Ta... - Lingling Kwong bị Orm Kornnaphat nói đến cứng họng

- Ngươi quay về đi! - Orm Kornnaphat quay đi không thèm nhìn mặt Lingling Kwong, nàng thật sự rất giận

Orm Kornnaphat liên tục hạ lệnh đuổi khách khiến Lingling Kwong đau đầu, nàng không biết phải nói gì với Orm Kornnaphat

- Lingling Kwong! Ngươi có yêu nàng ta không? - Orm Kornnaphat đột nhiên nhìn Lingling Kwong hỏi

- Không! - Lingling Kwong quả quyết

- Vậy ... tỷ có yêu ta không? - Nhãn thần màu hổ phách nhìn Lingling Kwong giọng mềm mại chờ đợi đáp án

- Orm.. - Lingling Kwong khó xử

- Nhưng ta yêu tỷ!- Orm Kornnaphat không trốn tránh liền nói ra

Lingling Kwong im lặng không dám đáp lời, giờ phút này trong lòng nàng đầy mâu thuẫn, lời yêu mà nàng chờ đợi 10 năm kia cuối cùng cũng đã nghe được, nhưng không hiểu sao trái tim có chút chần chừ đón lấy, đôi mắt mang theo những tia giãy dụa nhìn Orm Kornnaphat.

- Tỷ về đi! Lời xin lỗi ta sẽ nhận, nhưng không phải một câu xin lỗi là xong đâu! - Orm Kornnaphat quay đi không chờ đợi nữa, nàng biết để Lingling Kwong lần nữa yêu nàng điều này rất khó, có lẽ cần thời gian, nhưng nàng sẽ không vội vàng.

- Ta hiểu rồi, nếu ta có thể làm gì cho nàng để bù đắp, nàng cứ nói với ta! - Lingling Kwong thở phào nhẹ nhõm

- Được! - Orm Kornnaphat gật đầu thái độ tiễn khách

Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat không nói gì quay lưng rời đi, để lại Orm Kornnaphat trong phòng một mình ngẫm nghĩ.

Buổi trưa Orm Kornnaphat không dùng cơm cùng mọi người mà tự mình ăn cơm với Uni, sau đó Độc Y mang thuốc đến cho nàng, mấy năm qua, Độc Y Tarin có chút yêu thích với đứa trẻ này, so với Lingling Kwong, nàng lại yêu chiều Orm Kornnaphat hơn hết, mà Orm Kornnaphat cũng thân cận Độc Y hơn là Dược Hậu, có lẽ vì tính tình nóng nảy của các nàng giống nhau vậy nên mới hòa hợp như vậy

- Hàn độc đã hoàn toàn được giải trừ rồi! - Độc Y bắt mạch cho Orm Kornnaphat cười cười

- Sư phụ, khi nào thì người mới chỉ cho con chế độc vậy? - Từ hơn một năm trước Orm Kornnaphat đã gọi Độc Y là sư phụ, mà nữ nhân kia cũng rất hài lòng, đem tuyệt kỹ ám khí một đời dạy cho Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat rất có thiên phú, phương diện ám khí giỏi hơn Lingling Kwong một tầng, chỉ có chế độc là nàng không chịu dạy cho Orm Kornnaphat

- Sao hả? Muốn độc chết nữ nhân của con à? - Độc Y cười cười

- Con không nỡ... - Orm Kornnaphat chu chu môi

- Không nỡ thì tha lỗi cho khối đá nhỏ đi, trưa nay ta thấy tiểu Lingling chỉ ăn vài đũa liền đứng dậy, lúc nãy mang thuốc đến cho con, ta phát hiện khối đá nhỏ đang đứng bên ngoài! - Độc Y thuận nước muốn đẩy thuyền

- Nàng đánh con một chưởng đó... - Orm Kornnaphat mắt hờn dỗi nhìn sư phụ nhưng giọng đã mềm đi rất nhiều

- Nàng cũng không cố ý! - Độc Y cười cười, Orm Kornnaphat rất giống nàng, miệng nói cứng nhưng lòng thì mềm, khác hẳn với Dược Hậu, bề ngoài luôn ôn nhu nhưng trái tim có chút rắn rỏi, Tuyệt Đế cũng đã phải trầy trật lắm mới cưới được thê tử về

- Con biết nàng không cố ý, nhưng mà vẫn giận lắm... - Orm Kornnaphat ngúng nguẩy, nàng mới không dễ dàng tha thứ cho Lingling Kwong

- Vậy con xem làm sao để hết giận thì làm, nhưng đừng đánh nhau nữa! - Độc Y cầm khay thuốc đứng dậy - Ta còn thấy hai đứa đánh nhau thì ta sẽ độc chết cả hai, cho hai ngươi xuống hoàng tuyền mà làm uyên ương!

- Ách... - Orm Kornnaphat co cổ chu chu môi - Con biết rồi...

Độc Y hài lòng nhìn Orm Kornnaphat gật gật đầu rồi rời đi, nàng vì tu luyện mà đoạn tình, nhưng không có nghĩa là nàng không hữu tình, nàng luôn muốn những người cạnh nàng được vui vẻ và hạnh phúc, lần này, nàng chỉ có thể giúp Lingling Kwong nói đỡ vài câu, còn không dỗ được Orm Kornnaphat thì đó là do Lingling Kwong quá ngốc mà thôi, Độc Y như có như không nhìn về một góc biệt viện nghĩ nghĩ, nơi đó, một thân ảnh bạch y khuôn mặt không giấu được sự lo lắng nhìn về phía phòng của Orm Kornnaphat.

Tiệc thết đãi buổi tối cho đoàn người của Ruin để ngày mai họ lên đường Orm Kornnaphat cũng không có mặt, nàng lấy cớ cơ thể còn mệt không thể tham gia, nhưng Lingling Kwong biết, Orm Kornnaphat đang tránh nàng, không muốn gặp nàng, đáy lòng có chút hụt hẫng không rõ, nhưng cũng thúc thủ vô lực, nàng không biết phải dỗ dành Orm Kornnaphat như thế nào cả, cả một tối, lòng Lingling Kwong đầy rối rắm, không tập trung, thậm chí Luek mấy lần nói chuyện với nàng đều bị nàng thờ ơ lãnh đạm, lam y nữ tử tròng mắt rưng rưng nhịn lại nước mắt, trong lòng như chết đi một mảng lớn.

Tiệc kết thúc, ai nấy cũng về phòng, Lingling Kwong tắm xong cũng lên giường nằm, nàng định bụng ngày mai sẽ đi tìm Orm Kornnaphat, có thể đưa Orm Kornnaphat đi dạo một buổi, để tiêu trừ hỏa khí trong bụng hồng y nữ tử kia, trước đây, Orm Kornnaphat rất thích Lingling Kwong đưa đi dạo kinh thành, có lẽ biện pháp này sẽ hữu dụng một lần nữa.

Lingling Kwong nằm nghĩ nghĩ chợt cửa phòng nàng mở ra rồi nhanh chóng đóng lại, ánh mắt chợt lóe lên nhưng hương khí ngọt ngào ập đến, Lingling Kwong chỉ xoay người lại, nàng không tung ra bất kỳ một chiêu thức nào, bởi vì nàng không muốn làm thương tổn nữ nhân này lần nào nữa

- Sao lại đến đây? - Lingling Kwong nhìn vào người vừa đến

- Không xuất thủ đánh ta nữa sao? - Orm Kornnaphat mỉm cười hài lòng, nàng đi đến bên giường Lingling Kwong rất tự nhiên mở chăn chui vào nằm bên cạnh

- Nàng... - Lingling Kwong nhìn động tác nước chảy mây trôi của Orm Kornnaphat chỉ biết cười khổ, để yên cho Orm Kornnaphat chui vào chăn

- Ta làm sao? - Orm Kornnaphat hài lòng với thái độ của Lingling Kwong, hỏa khí trong lòng cũng vơi đi không ít, nàng chống tay đỡ đầu nhìn nữ nhân đang nằm bên cạnh hỏi

- Không có gì! - Lingling Kwong với tay kéo chăn lên đắp cho Orm Kornnaphat, nàng đoán nữ nhân này muốn nàng ôm cho ngủ nên mới đến đây, như vậy cũng tốt, Orm Kornnaphat sẽ thôi hờn giận nàng - Ngủ đi!

- Ta đến đây không phải để ngủ! - Orm Kornnaphat chu chu môi nhìn Lingling Kwong, nghĩ rằng dỗ dành cho nàng một giấc ngủ thì nàng sẽ hết giận sao, trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ

- Chứ nàng đến để làm gì? - Lingling Kwong khó hiểu ngẩng ra

- Ta đến để... - Orm Kornnaphat chống tay nhích người một cái đè hẳn lên người Lingling Kwong, chỉ trong nháy mắt Orm Kornnaphat nhận ra khuôn mặt xinh đẹp kia đang từ từ đỏ lên - ... đòi tỷ đền bù cho ta!

- Làm.. làm sao ... để bù... - Lingling Kwong lắp bắp, đột nhiên Orm Kornnaphat lại nằm đè lên nàng, đã vậy cả nàng và Orm Kornnaphat đều chuẩn bị đi ngủ, chỉ có một lớp trung y mỏng tang, bên trong là cái yếm cũng không dày dặn gì, mà nữ nhân phía trên không khách khí thoải mái nằm xuống, hai khỏa mềm mại của Orm Kornnaphat đang đè ép lên ngực nàng khiến Lingling Kwong cảm thấy hít thở không thông

- Tỷ nghĩ xem... - Orm Kornnaphat giọng mềm mại thì thầm, mị nhãn xinh đẹp hướng Lingling Kwong mà đến, cảm nhận trái tim của cả hai như trống trận dồn dập từng hồi

- Ta.. ta.. không biết... - Lingling Kwong không thể nói trọn được một câu.

Trước mắt nàng lúc này, một Orm Kornnaphat đẹp đến kinh tâm động phách, đường nét khuôn mặt như được tạc thành, đôi mắt hổ phách trong veo, sống mũi cao thẳng, môi trái tim đầy ngọt ngào đang hướng nàng cười một nụ cười lay động lòng người, Lingling Kwong cảm giác nàng không thể thở nổi, hương khí ấm áp bao lấy nàng, trái tim run rẩy trong lòng, linh hồn đã say ngủ từng ấy năm đột nhiên rục rịch thức dậy như thể nó nhận ra chủ nhân của nó đã đến rồi, mâu quang của Lingling Kwong dấy lên từng tia tơ tình không rõ, dịu dàng ngắm nhìn nữ tử phía trên.

Orm Kornnaphat chỉ đơn thuần muốn trêu Lingling Kwong một chút, lại không nghĩ bạch y lãnh đạm kia lại còn một vẻ mặt kinh nhân như thế này, sóng mắt nàng lưu chuyển, Orm Kornnaphat nhìn đôi mắt của ái nhân sau đó nhìn xuống đôi môi đầy đặn vành môi cong cong xinh đẹp kia, Orm Kornnaphat không nghĩ ngợi gì, nàng cúi xuống, hôn lên đôi môi kia một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng lại đầy tình ý

- Đền ... cho ta... - Orm Kornnaphat rời khỏi đôi môi của Lingling Kwong khẽ nói một câu sau đó lại lần nữa phủ xuống cánh môi xinh đẹp kia nhẹ nhàng miết lấy rồi lại ngừng lại

Lingling Kwong bị Orm Kornnaphat chủ động chạm môi hai lần, nữ nhân phía trên đụng chạm rồi lại rời đi, khiến nàng như bị bức điên lên, Orm Kornnaphat đang trêu nàng hay sao chứ, Lingling Kwong cảm giác trái tim nàng như đang bị thiêu cháy, lần nữa hé môi nhường cho Orm Kornnaphat thêm một lần, nữ nhân phía trên vẫn như hai lần trước, chỉ đơn giản chạm lên môi nàng rồi lại rời khỏi, Lingling Kwong không thể chịu được liền ôm lấy eo Orm Kornnaphat lật người đảo khách thành chủ đặt Orm Kornnaphat dưới thân nàng, đôi mắt dâng lên sóng tình dào dạt nhìn Orm Kornnaphat, nàng không thể chịu được Orm Kornnaphat trêu đùa nàng như vậy, Lingling Kwong đã nghĩ Orm Kornnaphat trêu nàng, nhưng nàng chưa từng nghĩ rằng, Orm Kornnaphat chưa từng có kinh nghiệm, hồng y kia chưa từng hôn ai, làm sao biết được, nụ hôn chuồn chuồn lướt của bản thân lại kích thích Lingling Kwong trở nên nóng nảy.

Orm Kornnaphat chỉ muốn chạm vào đôi môi kia liền lớn mật hôn Lingling Kwong, lại không nghĩ bị Lingling Kwong đè nàng dưới thân, đôi mắt nữ nhân phía trên nhìn nàng đầy mềm mại, Orm Kornnaphat tưởng chừng như Lingling Kwong của ngày xưa đã quay về, đây chính là ánh mắt Lingling Kwong đã từng nhìn nàng, đầy yêu thương, ấm áp.

- Tỷ... tỷ... - Orm Kornnaphat khẽ gọi Lingling Kwong, nàng hồi hộp chờ đợi, thật sự nàng không biết bản thân đã trêu chọc gì Lingling Kwong nhưng ánh nhìn của Lingling Kwong lúc này như muốn ăn sạch nàng, đáy lòng run run, cảm giác xa lạ ập đến, trái tim có chút chờ mong

Hai tiếng "tỷ tỷ" rơi bên tai, Lingling Kwong không thể kiềm chế được cảm xúc của chính nàng, ngay lập tức cúi xuống, nàng muốn để Orm Kornnaphat hiểu được như thế nào là hôn, như thế nào là một nụ hôn mà nàng đang mong đợi.

Cánh môi đầy đặn miết lấy đôi môi trái tim, chiếc lưỡi đưa ra vẽ theo viền môi xinh xắn kia, rồi nhẹ nhàng ngậm lấy, Lingling Kwong thưởng thức vị ngọt ngào của nữ tử bên dưới, một lần lại một lần, nàng cảm thấy không đủ liền nhanh chóng tiến vào bên trong chạm tới chiếc lưỡi nhỏ nhắn mềm mại đang nấp kín kia, trêu chọc nó, cảm nhận nó run rẩy khi chạm vào nàng, Lingling Kwong đem hết ngọt ngào của Orm Kornnaphat thu lấy, đem sự lạnh lẽo của chính nàng từ từ xâm nhập vào, hòa cũng nóng ấm của Orm Kornnaphat mà cộng vũ.

- Tỷ... tỷ.. - Orm Kornnaphat ngẩng cổ thở gấp, toàn bộ không khí đều bị Lingling Kwong nuốt lấy, nàng chỉ có thể nức nở gọi ra một tiếng

- Tiểu.. Orm .. - Lingling Kwong không còn một tia lý trí nào, nàng lúc này bị tình cảm của bản thân nhấn chìm, gọi Orm Kornnaphat một tiếng rồi lại cúi xuống hôn lên đôi môi kia

Orm Kornnaphat không nghĩ nụ hôn kia của nàng lại thành công phá vỡ phòng tuyến trong trái tim Lingling Kwong, lòng tràn ra từng dòng hạnh phúc, đôi môi cong vút của nữ tử kia từ từ rời khỏi môi nàng, một đường hôn xuống cổ Orm Kornnaphat, bàn tay Lingling Kwong cũng không an phận mà kéo trung y của nàng ra để lộ một cái yếm đỏ rực rỡ đang ôm lấy hai tiểu bạch thỏ của nàng đang từ từ thức dậy, Orm Kornnaphat cảm nhận mỗi lần Lingling Kwong chạm đến da thịt nàng, từng ngõ ngách trong thân thể như có dòng điện lướt qua, một cảm giác xa lạ đánh tới chiếm lấy tâm trí nàng, Orm Kornnaphat thở gấp.

Lingling Kwong lắng nghe tiếng thở đầy kiều mị của Orm Kornnaphat như cổ vũ nàng tiếp tục, Lingling Kwong không thể chịu được sự thúc ép của tình cảm trong lòng, nàng kéo ra trung y vướng víu, hôn lên xương quai xanh quyến rũ kia, rồi tiến đến gặm cắn lên bờ vai trần mịn màng của Orm Kornnaphat, khiến nữ nhân kia bật lên một tiếng yêu kiều, Lingling Kwong dừng lại, nàng nhìn Orm Kornnaphat, hơi thở của bản thân cũng trở nên nóng bỏng, gấp gáp, Lingling Kwong lần nữa cúi xuống, áp lên môi Orm Kornnaphat một nụ hôn, bàn tay cũng đã dạn dĩ hơn, đặt lên một bên to tròn của Orm Kornnaphat mà xoa nắn.

Chợt....

"Người đâu! Cứu mạng!!"

Một giọng nam la toáng giữa đêm khuya thanh vắng, thanh âm vang vọng thành công đánh thức hai nữ tử đang chìm trong cảm xúc yêu thương, Lingling Kwong bừng tỉnh, nàng nhìn bản thân đang đè ép Orm Kornnaphat, bàn tay vẫn còn đặt trên một bên ngực của nữ nhân kia, Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat, đôi mắt hổ phách vẫn còn vương lại sự kiều mỵ, hơi thở vẫn còn có chút nóng bỏng, nàng lập tức bật dậy lui lại nhìn Orm Kornnaphat.

Orm Kornnaphat mím môi, chống tay ngồi dậy, toàn bộ trung y đều rơi xuống, vai trần lộ hẳn ra bên ngoài, yếm đỏ đang phủ lấy trước ngực cũng một mảng nhăn nhúm, minh chứng cho việc nó từng bị người nào đó dày vò qua, Orm Kornnaphat nâng mắt nhìn Lingling Kwong, nàng chu chu môi khiến Lingling Kwong đỏ mặt quay đi.

Lingling Kwong không dám nhìn Orm Kornnaphat, mím môi tự trách bản thân vô sỉ, sao lại làm ra hành động đó chứ, vì sao nàng không kiềm chế được mà lại áp Orm Kornnaphat dưới thân, Lingling Kwong nhắm nghiền mắt tự mắng chính mình.

Ngược lại với Lingling Kwong, Orm Kornnaphat không mắng chính nàng, mà lại mắng kẻ nào không biết sống chết phá vỡ chuyện tốt của nàng, phẫn nộ từ từ thay đi tơ tình trong đôi mắt hổ phách kia, Orm Kornnaphat nghiến răng kiềm lại sự tức giận

- Chủ tử! - Rin nhanh chóng ở bên ngoài

- Chuyện gì vậy? - Lingling Kwong vừa trải qua kích thích nên giọng cũng không có lạnh lùng như thường ngày

- Tứ Công chúa bị ám toán! - Rin nhanh chóng bẩm báo

- Chủ tử! - Pey lên tiếng, giọng có chút gấp

- Nói đi! - Lingling Kwong nhíu mày, có chuyện nghiêm trọng hơn xảy ra sao

- Không thấy Quận chúa đâu cả! - Pey lo lắng, Rin nhìn Pey cũng nhăn mặt, cả hai đều sợ rằng Orm Kornnaphat tìm Luek tính sổ

- Nàng... nàng ấy... - Lingling Kwong muốn nói một câu "chắc là đi dạo" liền nhận được ánh mắt cảnh cáo của Orm Kornnaphat khiến Lingling Kwong lắp bắp

- Chủ tử? - Song Phi nhận ra Lingling Kwong khác thường liền lên tiếng hỏi lại

Lingling Kwong đang không biết phải trả lời như thế nào đã thấy Orm Kornnaphat chỉnh lại y phục xong, sau đó lấy áo khoác của Lingling Kwong khoác lên, Lingling Kwong không kịp phản ứng Orm Kornnaphat đã mở cửa phòng.

- Quận... quận chúa..? - Mắt của Song Phi như muốn rớt ra, cằm cũng như muốn chạm xuống đất, liếc mắt nhìn bên trong, Lingling Kwong đang từ trên giường bước xuống lấy áo khoác

Hai chủ tử của bọn họ đang ở cùng nhau, Lingling Kwong đang cùng với Orm Kornnaphat... Song Phi nhìn nhau lại nhìn Orm Kornnaphat, gò má có chút hồng hồng chưa tan, mà vành tai của Lingling Kwong cũng đỏ hồng, Rin và Pey ăn ý nhìn nhau mím môi cười cười

- Chuyện là như thế nào? - Lingling Kwong hắng giọng bước đến, vẻ mặt bát quái của Song Phi khiến nàng chột dạ như thể đang làm chuyện xấu bị bắt gặp vậy

- Tứ Công chúa Luek bị người ta ám toán! - Pey nhăn mặt trả lời, ngày mai nàng ta đã về nước, tối nay còn xảy ra chuyện tại Thiên Quang thật không biết do nàng ta xui xẻo hay phủ công chúa xui xẻo nữa

- Nàng ta bị làm sao? - Orm Kornnaphat lạnh lùng hỏi

- Thuộc hạ cũng không biết, hiện Thái Tử Ruin đang ở cùng nàng! - Pey nhanh chóng nói

- Chúng ta đi xem! - Lingling Kwong cùng Orm Kornnaphat đi trước, Song Phi nhanh chóng đuổi theo sau

***

Hai nàng đến trước cửa phòng của Luek đã thấy Ruin mặt mày tái nhợt đầy lo lắng, Độc Y cùng Dược Hậu cũng vừa đến nhanh chóng bước vào bên trong.

- Thái tử, Luek như thế nào rồi? - Lingling Kwong hỏi Thái Tử Ruin

- Lingling! Cầu ngươi cứu nàng! - Nam nhân nắm lấy tay Lingling Kwong cầu xin, khiến Orm Kornnaphat không vui cau mày

- Đã xảy ra chuyện gì? - Lingling Kwong hỏi

- Chúng ta đang đi mua vài món để chuẩn bị ngày mai lên đường về nước, trên đường về đây liền bị một đám hắc y nhân bao vây, trong lúc sơ sẩy Luek liền bị trúng ám khí, trên đó có độc! - Ruin nhăn mặt nói, Luek là thân muội muội của hắn, đều là do Hoàng hậu sinh ra, hắn rất yêu thương người muội muội này, đôi lúc nàng bốc đồng, nhưng hắn thật sự không muốn Luek gặp chuyện gì cả

- Không phải độc ... - Độc Y mở cửa bước ra cau mày lên tiếng - ... là xuân dược ...

- Cái gì? - Cả đám người đồng thanh kêu lên, chỉ có Lingling Kwong đang nhíu mày thật chặt, cùng với Orm Kornnaphat đang âm trầm nhìn nữ nhân đang nằm trên giường, là không lên tiếng

- Nàng ta làm sao lại trúng loại xuân dược cổ quái này chứ? - Độc y bực mình

- Tiền bối, muội muội ta trúng là loại gì? - Thái Tử Ruin lo lắng hỏi

- Bách Hoa Lân! - Dược hậu khép cửa lại, nhìn Độc y rồi bất đắc dĩ nói

- Sư phụ, đó là cái gì? - Lingling Kwong hỏi, nói về xuân dược nàng thật sự không có kiến thức

- Là một loại xuân dược của một bộ tộc ngoài biên cương hẻo lánh phương Bắc của Huyền Y, nó cũng giống các loại xuân dược bình thường, nhưng mà ... - Độc y tiếp lời, sắc mặt ngưng trọng nhìn Lingling Kwong lại nhìn Orm Kornnaphat

- Tiền bối, như thế nào? - Thái Tử Ruin lo lắng

- Nhưng mà loại xuân dược này không có thuốc giải, cách duy nhất là phải cá nước thân mật, nếu không, người trúng độc sẽ bị khí huyết nghịch chuyển, thất khiếu chảy máu mà chết ... - Độc y khó chịu

- Muội muội ta chưa có thành thân, thì làm sao ... - Thái Tử Ruin đau lòng, tay siết chặt

- Vấn đề là ... - Dược Hậu nhìn Độc Y không muốn nói tiếp đành phải tiếp lời, nàng cau mày nhìn Lingling Kwong, cắn răng nói ra - ... vấn đề của loại dược này, chính là cùng nữ tử giao hoan, không phải nam tử.

- Cái gì? - Lingling Kwong không tin được lên tiếng, mà Song Phi đồng dạng thất thanh la lên

Orm Kornnaphat chỉ đứng bên cạnh nheo mắt nhìn một màn trước mặt.

- Nữ tử? - Lingling Kwong không hiểu - Vì sao?

- Vì nữ tử chính là thuần âm, loại dược này mang âm tính, không thích hợp với dương khí của nam nhân, nếu cường ngạnh dùng nam nhân làm giải dược, độc khí công tâm, cả hai cùng tử - Độc y lạnh nhạt nói ra, nãy giờ nàng chỉ nhìn sắc mặt của Orm Kornnaphat mà thôi.

Thái Tử Ruin nhìn muội muội đau lòng, như chợt nhớ ra gì đó liền quay qua chụp lấy tay của Lingling Kwong

- Lingling, ta cầu ngươi cứu nàng ...!

- Thái tử, ngươi bình tĩnh đi, ta làm sao lại cứu được nàng chứ? - Lingling Kwong nhăn mặt

- Lingling, ngươi cũng biết Luek yêu ngươi, nếu người đó là ngươi, nàng chắc chắn sẽ không đau lòng, ta xin ngươi! Cứu hoàng muội ta! - Ruin run rẩy nắm lấy tay Lingling Kwong cầu cạnh

Orm Kornnaphat nghe không sót một chữ, đôi mắt hổ phách lóe lên một tia giễu cợt, môi mím lại kiềm chế sự giận dữ trong lòng, Lingling Kwong nghe Ruin nói xong liền quay sang nhìn Orm Kornnaphat lại thấy nữ tử kia mày liễu nhăn lại, khóe môi đang kiềm nén sự phẫn nộ, Lingling Kwong có chút quẫn bách

- Thái tử, ta ...

- Lingling! Ta cầu xin ngươi, ngươi chỉ là giúp nàng giải độc, ta không buộc ngươi chịu trách nhiệm với nàng! Ta cầu ngươi! - Ruin siết cánh tay Lingling Kwong, thần sắc hắn đầy lo lắng

- Có rất nhiều người là nữ tử, tại sao cứ phải là tỷ ấy? - Orm Kornnaphat lạnh giọng lên tiếng

- Tiểu Orm... - Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat nhăn mặt, lúc này Orm Kornnaphat lại muốn phát hỏa sao

- Quận chúa! - Ruin nhìn thẳng Orm Kornnaphat gằn từng chữ, hắn đã quên mất đây là nữ tử hắn từng thầm yêu, lúc này hắn chỉ biết Orm Kornnaphat đang là kẻ cản trở Lingling Kwong cứu muội muội của hắn, vì vậy, hắn sẽ không để Orm Kornnaphat toại nguyện - Ngươi đây là muốn chiến tranh?

- Thái tử quá lời! - Orm Kornnaphat cười nhạt, nàng không giận tự uy đối diện với khí thế vương giả của thái tử một nước trước mặt, không hề thua kém - Chẳng phải nói rằng cần nữ tử giao hoan cùng Tứ Công chúa sao? Ta đây cũng có thể được vậy! Vì sao phải là Lingling Kwong?

- Quận chúa/Orm! - Ruin, Song phi cùng tỷ muội Dược Hậu Độc Y đều cả kinh trước một lời Orm Kornnaphat nói ra

- Tiểu Orm, nàng đừng nháo nữa! - Lingling Kwong nhăn trán, Orm Kornnaphat lại tùy hứng khiến nàng đau đầu

- Ta không nháo! - Orm Kornnaphat cười lạnh - Rõ ràng nói rằng chỉ cần nữ tử giao hoan với nàng ta là được, các ngươi lại chỉ nhắm đến tỷ ấy vậy là có ý gì?

- Hừ! - Ruin thẳng lưng trừng mắt nhìn Orm Kornnaphat - Thân thể Tứ Công Chúa Huyền Y như vàng như ngọc, ngươi nghĩ ai cũng có thể chạm vào nàng sao?

- Ta cũng thân là Quận Chúa, không lẽ không thể? - Orm Kornnaphat không cho là đúng nói

- Tiểu Orm! - Lingling Kwong gằn giọng nhìn Orm Kornnaphat khiến Orm Kornnaphat nhăn mặt

- Ngươi quát ta? - Orm Kornnaphat nghiến răng nhìn Lingling Kwong, nàng không muốn nhìn nữ nhân của nàng trở thành thuốc giải cho người khác, còn Lingling Kwong lại vì vậy mà mắng nàng, chẳng lẽ Lingling Kwong muốn đi giải độc cho nữ nhân kia thật sao chứ, Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong giận dữ.

- Không phải.. ta.. - Lingling Kwong thật sự vô lực với Orm Kornnaphat lúc này, nàng không thể giải thích với Orm Kornnaphat rằng nàng không thể nhìn Orm Kornnaphat cùng với nữ tử khác cá nước thân mật được

- Quận chúa đùa sao? - Ruin lần nữa gằn từng chữ - Ngươi nói ngươi giúp nàng giải độc? Chi bằng nói ngươi muốn nhân cơ hội này giết nàng thì đúng hơn!

- Thái tử! Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy được đâu! - Orm Kornnaphat lạnh giọng cảnh cáo

- Ta làm sao biết được, đám hắc y nhân kia có phải do ngươi phái đến muốn giết chết Hoàng muội của ta không? - Ruin lạnh lùng ụp cái nồi lên đầu Orm Kornnaphat

- Ta muốn giết nàng ta thì chẳng cần sử dụng thứ độc dược hèn hạ như vậy! - Orm Kornnaphat khinh thường nói

- Ngươi...

- Đủ rồi! - Lingling Kwong gầm lên khiến Ruin im bặt không nói nữa

Lingling Kwong đứng thẳng khuôn mặt trầm tư, không ai biết nàng nghĩ gì, Orm Kornnaphat không lên tiếng, nàng đứng đó, nhìn nữ nhân nàng yêu, đáy lòng tràn ra một cảm giác bất an nhưng cố gắng kiềm lại, trái tim nàng run rẩy, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng Lingling Kwong, chắc chắn Lingling Kwong sẽ không bao giờ lựa chọn trở thành giải dược cho Luek, Orm Kornnaphat siết chặt nắm đấm chờ đợi, mà đám người kia cũng chờ đợi quyết định của Lingling Kwong.

Bạch y nữ tử đứng nhìn cánh cửa phòng đang đóng lại, nhắm chặt đôi mắt sau đó chỉ nhìn thẳng, nàng đã có quyết định.

Ngay khi đôi mắt nâu kia mở ra, đôi đồng tử hổ phách cũng dâng lên một màn nước, nước mắt lặng lẽ dâng lên rồi lăn dài trên phong dung diễm lệ, hình ảnh nữ tử nàng yêu như mạng nâng tay đẩy cánh cửa kia, chân nhấc lên bước vào bên trong phòng, Orm Kornnaphat chỉ nghe một tiếng nứt vỡ vang vọng, toàn bộ tâm can cùng linh hồn của nàng tan nát, bi ai thống khổ tràn ngập từng ngõ ngách trong tâm trí nàng, nụ cười chua chát nở trên môi, nhìn cánh cửa phòng đóng sập lại trước mắt, Orm Kornnaphat nhận thấy như thế giới của nàng đã vỡ tan, trước mắt những màu sắc ngập tràn lúc này biến chuyển thành hai màu đen trắng tang tóc, nàng cúi đầu để nước mắt rơi, sau đó quay lưng lại rời đi, nàng không đủ can đảm để ở lại, để lắng nghe những tiếng thở dồn dập của nữ nhân nàng yêu, để chứng kiến Lingling Kwong cùng một kẻ khác hoan ái, nàng không có dũng khí đó.

Đám người Dược Hậu nhìn Orm Kornnaphat rời đi liền lo lắng, Song Phi ngay lập tức đuổi theo nàng đến hồ Nauny, bóng lưng đơn bạc bi thương dưới bầu trời đêm làm trái tim Rin và Pey đau đớn

- Quận chúa.. chủ tử...

- Được rồi! Ta hiểu lý do vì sao tỷ ấy chọn như vậy... - Orm Kornnaphat giọng nói không có phẫn nộ, không có hờn giận, chỉ một màu bi ai thống khổ

- Quận chúa...

- Các ngươi quay về đi.. ta muốn ở một mình! - Orm Kornnaphat nhàn nhạt đánh gãy lời của Song Phi

Pey muốn tiến tới lại bị Rin ngăn cản nhẹ nhàng lắc đầu.

- Thuộc hạ tuân mệnh, người chú ý sức khỏe! - Rin kéo Pey rời đi, nàng biết lúc này tâm Orm Kornnaphat cực kỳ khó chịu, đôi khi để nữ nhân ấy một mình cũng là điều tốt

Mặt hồ phẳng lặng, trời đêm tối đen có vài vì sao lấp lánh, bóng dáng nữ tử nhỏ bé đứng bên hồ, gió đêm thổi từng đợt, thân hình nàng lung lay như muốn bị gió cuốn đi, Orm Kornnaphat ngẩng đầu, nước mắt rơi từng giọt...

10 năm khi xưa nàng luôn là lựa chọn đầu tiên của Lingling Kwong, Lingling Kwong sẽ vì nàng mà bỏ mặc tất cả, nhưng giờ phút này, nàng không phải, Orm Kornnaphat không còn là lựa chọn tiên quyết của Lingling Kwong nữa, nàng hiểu Lingling Kwong lựa chọn cứu Luek chính là vì không muốn Huyền Y dấy binh, nàng biết Lingling Kwong không để người khác làm giải dược là bởi vì không muốn Huyền Y mất đi mặt mũi, nàng cũng biết rõ Lingling Kwong vì chuyện nàng hủy tính phúc của Lục Hoàng Tử Huyền Y mà lo lắng sắp xếp cho ổn thỏa, nàng cũng minh bạch rằng, Lingling Kwong của 3 năm sau đã không còn là của nàng nữa.

Nàng thật sự biết lỗi, thật sự đã hối hận vì đã thương tổn Lingling Kwong, nàng đã bỏ đi tất cả tôn nghiêm của bản thân, bỏ hết luân thường đạo lý, bỏ đi chấp niệm của thế nhân để giữ lại cố chấp của riêng nàng, để chạy theo Lingling Kwong, để hướng nữ nhân kia cầu yêu thương, thế nhưng, thứ nàng nhận lại là từng lần từng lần thương tâm thống khổ, nước mắt Orm Kornnaphat chầm chậm rơi, nàng cảm nhận trái tim nàng trống rỗng, thì ra cảm giác đau đớn nhất lại là cảm giác trống rỗng này.

Orm Kornnaphat tự vấn, nàng phải làm gì tiếp theo? Tiếp tục chạy theo Lingling Kwong? Tiếp tục quấn lấy Lingling Kwong?

Orm Kornnaphat hít một ngụm khí lạnh từ không gian cô độc xung quanh, nàng nhận ra nước mắt không còn rơi xuống nữa mà đau đớn trong tim cũng biến mất, thay vào đó là sự trống rỗng đến mệt mỏi, đôi môi nàng chợt vẽ lên một nụ cười thê lương, Orm Kornnaphat quay đầu nhìn về hướng phủ công chúa, nơi đó, có nữ nhân nàng yêu, nơi đó, bạch y nữ tử phong hoa tuyệt đại, từng sủng nàng, từng yêu nàng, từng vì nàng mà tử, thời khắc này đang cùng một nữ nhân khác, không phải nàng, thân mật, chìm đắm trong yêu thương

Orm Kornnaphat cảm thấy nàng thật dư thừa ... nàng ngẩng đầu nhìn nơi chân trời tối đen xa xăm, nụ cười vẫn treo trên môi nhưng nàng nghe rất rõ trái tim nàng, từng nhịp từng nhịp tắt ngấm ...

Năm đó, tình yêu của nàng đã chết... dưới Cốc Đoạn Hồn...

-END CHAP 16-

Chương trước Chương tiếp
Loading...