LINGORM | NHÀ

CHƯƠNG 63: THAI GIÁO



Nếu mọi người hỏi Trần Mỹ Linh rằng giai đoạn mang thai có gì khác biệt so với những người mẹ khác, nàng sẽ đáp gọn lỏn bốn chữ: rất không bình thường.
Không phải vì cơn nghén bất thường, cũng chẳng phải vì khẩu vị thay đổi như lật bánh tráng, mà vì... lúc nàng mang thai nhưng người cần thai giáo lại là Quảng LingLing, mami của bé con trong bụng.

Từ hôm biết tin có em bé, Quảng LingLing liền chuyển sang chế độ "quản lý toàn năng". Cô không cho Mỹ Linh tự mặc quần dài, kiên quyết không để nàng tự gội đầu, đến mức chỉ thiếu nước không cho nàng tự thở.

Nhưng khổ nhất là buổi tối.

Khi trăng treo lơ lửng ngoài cửa sổ, gió mơn man lùa qua rèm, đáng lẽ là thời khắc tình cảm thì Quảng tổng nhà ta lại bị biến thành "đối tượng được thai giáo" chính thức, theo quy trình thủ thỉ định kỳ của mẹ bé con suốt gần 3 tháng nay.

Một tay ôm bụng, một tay vỗ nhẹ vào ngực Quảng LingLing, Trần Mỹ Linh mỗi đêm đều nghiêm túc thủ thỉ:

"Quảng LingLing, em nói rồi nhé. Sau này con ra đời, chị không được dành mẹ với con."

Quảng tổng nhíu mày, chưa kịp trả lời, nàng lại nhấn mạnh:

"Không được nhìn con bằng ánh mắt uất hận kiểu 'tại con mà mami mất vợ'. Em còn muốn nuôi dưỡng đứa trẻ trong môi trường hoà bình, không phải phim cung đấu nội bộ đâu."

Quảng LingLing trợn mắt nhìn xuống cô gái đang nằm gọn trong ngực mình, mặt nàng trắng trẻo như bánh bao nhỏ, lông mày chau lại, nói năng đàng hoàng như đang ký hợp đồng phân chia quyền nuôi con.

"Em thấy chị nhìn con kiểu uất hận hồi nào?" Quảng LingLing hỏi lại, rõ ràng vừa ấm ức vừa bất lực.

"Chưa thấy. Nhưng chị có tiềm năng."

Quảng LingLing tròn mắt, giọng nghiêm túc đến mức như đang thuyết trình PowerPoint cho cuộc họp chiến lược:

"Con ra đời sẽ giành thời gian của em, ôm em, bú em, nằm giữa hai đứa mình. Đến một cái ôm riêng tư chị cũng không có. Thử hỏi chị có vui không?"

Trần Mỹ Linh thật lòng suy nghĩ một hồi, đáp:

"Không vui thật."

Mỹ Linh chỉ vào mũi cô, như một cô giáo đang phê bình học sinh:

"Cho nên em mới phải thai giáo chị trước. Gieo nhận thức sớm, tránh tương lai bốc đồng."

Quảng tổng bấy giờ chỉ còn biết cười khổ.

Mỹ Linh tiếp tục giảng đạo lý:

"Chị không được trách con khi em lỡ quên sinh nhật chị mà nhớ lịch tiêm phòng của con. Không được ghen khi em cười với con mà chưa kịp nhìn chị."

Rồi nàng thở dài, vùi đầu vào ngực cô, giọng như mèo con bị bỏ rơi:

"Chị là người em yêu mà. Mỗi ngày đều yêu thêm chút. Nhưng em không thể bảo đảm mình sẽ không dồn hết sự dịu dàng một phiên bản nhỏ của chị, một Quảng LingLing số hai..."

Quảng LingLing lặng người.

Trong lòng cô, Mỹ Linh vẫn luôn là cô gái kiêu ngạo, đỏng đảnh và lém lỉnh. Không ngờ đến khi có bầu, lại hóa thành người mẹ dịu dàng đến thế.

Cô ôm siết người trong ngực, giọng dịu dàng lạ thường:

"Được rồi, chị cố gắng."

Mỹ Linh ngẩng đầu, nheo mắt cười:

"Chị nói đó nhé. Ghi âm rồi, mai em đem đi trích lục công chứng. Có chữ ký lăn tay càng tốt."

Quảng LingLing phì cười, xoa đầu nàng:

"Muốn gì cũng được."

Mỹ Linh chụp lấy tay cô, đặt lên bụng mình:

"Bé con à, nghe kỹ nha. Mẹ nói trước, tình yêu đầu tiên của mẹ là mami nên bé sau này có gì muốn tranh, nhớ xếp hàng, ngoan ngoãn chen lấn văn minh."

Quảng LingLing ngẩn người mấy giây, rồi bật cười nghiêng ngả.

Thai giáo kiểu này... chắc trên đời chỉ có Mỹ Linh nghĩ ra. Mỗi ngày một bài khác nhau, cô nghe được gần cả trăm bài.

Nhưng cô lại thấy hay.

Vì mỗi lời thủ thỉ ấy, đều là một cách ngọt ngào mà cô gái nhỏ trong lòng nàng dùng để bảo vệ tình yêu không ồn ào, không hoa lệ, chỉ là nhắc nhở mỗi đêm rằng: "Em vẫn yêu chị nhất, nên chị cũng phải như thế."

Hôm nay là một ngày quan trọng.

Không phải sinh nhật ai, cũng chẳng phải lễ kỷ niệm cưới xin gì sất.

Mà là ngày... cả nhà đi siêu âm nhìn mặt em bé.

Phải nói, đây là buổi "gặp mặt chính thức" đầu tiên giữa Quảng LingLing số hai và dòng họ nội ngoại hai bên cùng bạn bè thân thiết của mẹ. Và đương nhiên, không ai chịu vắng mặt.

Từ sáng sớm, bà nội và ông nội Quảng đã chuẩn bị sẵn một cái máy quay mini "chuyên dụng" để ghi lại khoảnh khắc thiêng liêng. Mẹ Quảng thì xách theo giỏ, ba Quảng lịch sự chỉnh áo sơ mi, đầu tóc vuốt gel bóng loáng, cứ như chuẩn bị đi dự lễ trao giải.

F4 thì khỏi bàn. Mỗi người mang một túi xách to không biết có đựng gì hay rỗng, vừa đi vừa thì thầm như nhóm paparazzi đang rình bắt khoảnh khắc siêu sao.

Mỹ Linh nằm trên giường chờ siêu âm, liếc qua liếc lại: "Sao chật vậy?"

Quay ra thấy 9 người thêm y tá và bác sĩ tổng cộng 11 người chen chúc trong phòng siêu âm.

Không một ai chịu ra ngoài..

Y tá bật cười: "Hôm nay cả nhà đi du lịch siêu âm à?"

Trên đường đi, nhóm người lớn nhỏ rồng rắn băng qua khu vực dành cho sản phụ. Có vài mẹ bầu ngồi chờ ngoài cửa nhìn theo, ánh mắt vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ.

Một cô thì thầm:

"Sao con nhà người ta được chào đón dữ vậy, chẳng buồn cho còn mình..."

Một cô khác nói khẽ:

"Chắc con đầu lòng của đại gia đình..."

Vào đến phòng siêu âm, bác sĩ quay màn hình về phía cả nhóm, chỉ chỉ tấm hình đen trắng:

"Đây là khuôn mặt em bé nha. Hôm nay nhìn rõ hơn rồi. À... mũi cao, môi cong nhẹ. Nhìn giống mẹ lắm!"

Câu vừa dứt, chưa đầy một giây sau, phòng siêu âm nổ tung trong tiếng reo:

"Giống Mỹ Linh!"

"Con bé giống mẹ!"

"Trời ơi, nhìn kìa, môi y chang!"

Hứa Hằng hít vào một hơi như bị sặc trà:

"Coi kìa, giống quá mà, trời ơi ghét y chang vậy!"

Cao Uyển Thiên bồi thêm:

"Giống mẹ hay mami cũng được, dù sao tương lai đảm bảo rồi. Từ nhỏ đã mỹ nhân, sau này chỉ cần mở miệng khóc cũng khiến người ta móc ví."

Ông nội Quảng run tay lau mắt kiếng:

"Giống Mỹ Linh là phước đức ba đời nhà họ Quảng."

Quảng LingLing đứng phía sau, hai tay đút túi quần, miệng cong cong, cười kiểu... được lời như cởi tấm lòng.

Cô vốn đã ao ước con gái giống Mỹ Linh có nét dịu dàng, ánh mắt nâu to trong veo, khuôn miệng chúm chím. Một phiên bản nhỏ của vợ, chỉ cần tưởng tượng đã muốn mua một ngôi nhà bọc nhung để con chạy trong đó mà không sợ trầy.

"Đáng yêu quá rồi." cô thì thầm, vươn tay khẽ siết lấy bàn tay Mỹ Linh, "sau này con mà y y nha nha chạy lung tung trong nhà, chị sẽ mua nguyên sàn lót mút."

Mỹ Linh nằm yên trên giường siêu âm, nghe vậy thì bật cười, quay sang nhìn nàng, giọng lười biếng:

"Thế ai chạy theo bắt con?"

"Chị. Vừa làm việc vừa đeo địu như người Nhật."

Kỳ Vĩnh chen ngang:

"Ủa? Không phải chị nói không giữ trẻ sao."

Cao Uyển Thiên vỗ vai nàng:

"Chỉ cần giống Mỹ Linh là với chị LingLing không thành có hết."

Sau buổi siêu âm, cả nhóm kéo nhau ra ngoài, ai nấy hớn hở như vừa rước được vé số độc đắc.

Mẹ Quảng thì thầm:

"Cái mũi đó đúng là của nhà mình...."

Ba Quảng gật gù:

"Con bé sau này chắc thông minh lắm. LingLing học giỏi, Mỹ Linh nhạy bén, thông minh , tổ hợp gen tốt."

Bà nội bảo:

"Nhìn xem, mới nhìn mặt thôi mà bà vui vậy rồi."

Còn Quảng LingLing thì thầm với Mỹ Linh khi hai người được yên tĩnh đôi phút trong xe:

"Sau này chị sẽ luôn nhường Mỹ Linh số hai."

Mỹ Linh nghiêng đầu, mắt cười cong cong:

"Đúng rồi. Thai giáo chị thành công rồi đó."

Vừa bước vào cổng, còn chưa kịp thay dép, Trần Mỹ Linh đã thấy hai bóng người quen thuộc đứng ngay bậc thềm. Ông bà nội Trần sang mà không báo trước, dáng vẻ vừa sốt ruột vừa háo hức.

"Ông bà nội tới kìa!" Mỹ Linh reo lên, kéo tay Quảng LingLing chạy nhanh ra mở cổng, bộ dạng không khác gì một cô bé mười tuổi vừa nhận được quà Tết.

Bà nội Trần ngó thấy bụng cháu gái đã tròn vo, còn chưa nói gì đã nhíu mày:

"Con coi kìa, cái dáng bầu mà còn chạy nhảy như con sóc. Từ giờ chậm rãi thôi nghe chưa."

"Bà nội à." Quảng LingLing lễ phép mời hai ông bà vào trong, rót trà xong còn lén đưa gối cho Mỹ Linh ngồi

Mỹ Linh bĩu môi.

Ông nội Trần ngồi xuống ghế gỗ, chỉnh kính lão, nhìn tấm hình siêu âm mà Mỹ Linh rút từ túi ra. Hình in còn chưa nguội mực, trong đó là một cục bông nhỏ xíu đang chui rúc trong chiếc túi nước mờ mờ.

"Con bé giống Mỹ Linh" ông gật gù, "sống mũi của LingLing, nhìn cái môi kìa y chang như hồi Mỹ Linh còn nhỏ."

Bà nội Trần nhíu mày nhìn lâu hơn, đoạn thở ra một tiếng:

"Chà... thêm một nha đầu nghịch ngợm nữa rồi."

Cả phòng cười rộ lên.

F4 lúc này đã ngồi chiếm gần hết sofa, mỗi người cầm ly sữa hạt, ăn bánh lạt, nghe tới chữ "nghịch ngợm" liền phấn khởi vô cùng.

"Có bạn chơi với ông nội rồi," Hứa Hằng cười "đúng kiểu bản sao của chị LingLing và Mỹ Linh."

Lúc này Cao Uyển Thiên ngồi xếp bằng, chống cằm nhìn bụng Mỹ Linh, tò mò hỏi:

"Thế đã đặt tên cho bé con chưa?"

Không khí đột nhiên yên ắng hẳn đi. Mọi ánh mắt quay sang nhìn ông bà nội hai bên. Thoáng chốc, cả hai bên đều tỏ vẻ nhường nhịn... nhưng ánh mắt lại rực rỡ tinh anh như đang chuẩn bị trình bày bản kế hoạch đặt tên quốc dân.

"Bên tôi có mấy cái tên hay lắm," ông nội Quảng chậm rãi nói, "mỗi cái đều có điển cố, ý nghĩa sâu xa."

"Bên tôi cũng có," ông nội Trần gật đầu, "đã soạn sẵn trong điện thoại, mỗi ngày thêm một cái."

Bà nội Trần giọng nhỏ nhẹ:

"Nhưng phải dễ kêu, gọi một cái con bé nó quay đầu liền mới hay."

Cả phòng bắt đầu náo nhiệt. Quảng LingLing ngồi sát bên Mỹ Linh, bàn tay vòng qua eo vợ, ánh mắt nhìn chăm chăm vào... bụng vợ.

Mỹ Linh thở dài, ngẩng đầu nói:

"Thôi được rồi. Sau này con đẻ thêm một đứa nữa cho công bằng, mỗi bên nội chọn một cái tên."

Quảng LingLing suýt nữa thì nhảy cẫng lên:

"Không! Một đứa thôi!"

Mỹ Linh nhìn cô nghiêng đầu, cười như trêu chọc:

"Sao? Chị sợ gì?"

Cô nói như thuộc lòng:

"Mỗi lần em nhăn mặt đau bụng chị đau tim, mỗi lần em nôn chị mất ngủ. Một đứa thôi là đủ sợ cả đời."

Cả phòng bật cười. Cao Uyển Thiên huých vai Hứa Hằng:

"Thấy chưa? Người muốn thương thì tìm đủ mọi lý do để che chở."

Hứa Hằng chống cằm gật đầu

Quảng LingLing nhẹ giọng nói:

"Thế thì ghi tên vào hai tờ giấy, khi bé chào đời, để bé bóc một lá chọn tên. Vừa công bằng vừa vui."

Kỳ Vĩnh vỗ tay:

"Ý hay! Em bé tự chọn tên đời mình."

Ông nội Quảng cười to:

"Được! Bây giờ về nhà luyện chữ đẹp để nó còn đọc được!"

Ông nội Trần cũng bật cười:

"Đặt tên thì dễ, làm sao cho nó chọn đúng mới khó!"

Cả nhà lại một trận rộn ràng. Bà nội Quảng lấy giấy ra ghi tên đầu tiên, bà nội Trần thì lẩm bẩm trong miệng những cái tên nghe như hoa thơm cỏ lạ. F4 ngồi bên rỉ tai nhau "bắt đầu rồi, cuộc chiến đặt tên thế kỷ!"

Trong lòng mỗi người đều chộn rộn kỳ vọng. Còn Mỹ Linh ngồi giữa những tiếng cười nói rộn ràng, ánh mắt lại dịu dàng nhìn Quảng LingLing.

Bé con chưa ra đời, đã được yêu đến thế. May mắn của bé con, cũng là may mắn của nàng. Nàng lấy tay đặt lên bụng như nói với bé:

"Bé con, mình cùng cố gắng nhé. Mami lắm lời thế thôi nhưng con là mặt trời nhỏ của mami."

Chương trước Chương tiếp
Loading...