LINGORM | NHÀ
CHƯƠNG 6: TRAO
Đầu giờ sáng, tiếng chuông báo hiệu vào lớp vang lên, Quảng LingLing lặng lẽ bước vào, mắt dừng lại một chút trước đống thư tỏ tình trên bàn mình. Những phong bì trắng tinh, dòng chữ nắn nót, những trái tim đỏ chót nhảy múa trên giấy. Mỗi một lá thư là một lời bày tỏ tha thiết, là ánh mắt yêu thương, là những lời ngọt ngào. Từ năm lớp 6 đến giờ, LingLing đã không còn xa lạ gì với những thứ này. Cô thở dài, mắt đảo qua đống thư, rồi một cách vô cùng bình thản, bỏ hết vào balo. Đối với cô, đó là chuyện không đáng để bận tâm, những lời tình tứ ấy cứ như nước chảy qua cầu, không kịp để lại dấu vết.Tôn Yên Nhi, ngồi bên cạnh, thấy vậy thì phá lên cười:"Chắc cậu đã quá quen rồi nhỉ? Bao nhiêu thư tình mà cậu vẫn mặt lạnh như thế."LingLing chỉ khẽ nhếch môi, không nói gì. Cô đã quá quen với những thứ này, đến mức chẳng còn chút cảm giác gì. Ai cũng nghĩ rằng cô sống trong một vương quốc hoàn hảo, với tất cả sự chú ý tập trung vào mình, nhưng chỉ có cô mới hiểu được cảm giác cô độc trong cái vỏ bọc hoàn hảo ấy. Những người xung quanh chỉ nhìn thấy vẻ ngoài, còn bên trong thì chẳng ai hay.Tôn Yên Nhi nhìn thấy phản ứng ấy của LingLing, liền trêu đùa:"Làm sao mà không quen được chứ? Từ khi cậu vào lớp 6, con trai con gái đã thi nhau theo đuổi cậu, cứ như là cậu là nữ thần vậy."LingLing nhún vai, không mấy bận tâm. Cô đã từng có những giây phút đắm chìm trong sự chú ý, nhưng giờ đây, tất cả chỉ là một màn kịch cũ, đã quá nhàm chán.Ngay lúc đó, cửa lớp bật mở, Từ Duy chạy vào, mồ hôi lấm tấm trên trán, mắt sáng lên như bắt gặp một thứ gì đó rất thú vị:"Trần Mỹ Linh rồi! Tớ thấy Trần Mỹ Linh rồi. Mới thấy cô ấy, xinh quá, huhu!"Tôn Yên Nhi liếc nhìn, mỉm cười:"Là Trần Mỹ Linh hả? Cô ấy là người lên trang confession với LingLing mà đúng không?"Lưu Mã Quỳnh, từ bàn phía sau, cũng không thể đứng im, mắt sáng lên, không giấu nổi sự hào hứng:"Phải xinh chứ! Chả phải ai cũng dễ dàng lên chung trang confession với LingLing nhà ta đâu! Cô ấy cũng là một 'nàng thơ' mà!"LingLing nhìn những người bạn xung quanh mình, lòng lại có chút xao xuyến. Những câu chuyện về Trần Mỹ Linh, mấy hôm nay cô đều nghe, nhưng giờ đây lại khiến cô cảm thấy có chút gì đó lạ lẫm. Cô gái ấy, phải chăng cũng là một cô gái xinh đẹp đầy bí ẩn? Nhưng sự thật là, trong mắt LingLing, chẳng có gì quá đặc biệt. Mọi thứ vẫn chỉ như thế, cái danh vọng, cái sự chú ý, tất cả đều là thứ gì đó phù du.Từ Duy không ngừng nói, như thể không thể dừng lại được:"Công nhận nha, lúc đầu tôi nghĩ Trần Mỹ Linh bình thường thôi, nhưng khi nhìn gần rồi mới thấy cô ấy xinh đẹp đến vậy. Da trắng lắm, cao, mắt nâu to, môi đỏ, bộ đồ vừa sang trọng lại vừa đơn giản. Trông rất thanh thoát, như một cô gái bước ra từ tranh vẽ."LingLing không buồn đáp lại, chỉ nhẹ nhàng lật sách ra đọc trước bài.Tôn Yên Nhi nhìn LingLing, rồi liếc nhìn Từ Duy, nháy mắt:"LingLing cậu không phải lo đâu. Dù ai có xinh đẹp đến đâu, chẳng ai sánh kịp cậu đâu."Quảng LingLing mỉm cười một cách nhẹ nhàng, không hề có chút gì gợn lên trong đôi mắt. Cô chẳng quan tâm đến những lời khen, chẳng quan tâm đến những sự chú ý. Mọi thứ đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, mà Quảng LingLing, dù có cố gắng đến đâu, cũng không thể hiểu hết được.Lưu Mã Quỳnh lại tiếp tục lên tiếng, như một nhắc nhở:"Trần Mỹ Linh mà lên được trang confession với LingLing, thì chắc chắn không phải là người bình thường rồi. Cả trường này ai mà không biết cô ấy chứ?"Tôn Yên Nhi đồng tình, gật đầu:"Cậu ấy nói đúng đó. Cái kiểu được lên chung trang confession với LingLing, chỉ có số ít người làm được thôi."Quảng LingLing không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nhìn họ. Đã quá quen với những sự bàn tán xung quanh mình, cô không cần phải phản ứng. Trong khi đó, Từ Duy vẫn tiếp tục không ngừng ca tụng:"Nhưng mà thật sự, Trần Mỹ Linh nhìn đẹp quá! Tớ muốn kết bạn với em ấy."Tôn Yên Nhi cười đùa:"Được rồi, Từ Duy. Cậu cứ đi thử xem sao, có khi lại bắt được người!"Cả lớp lại cười vang. LingLing lại tiếp tục im lặng, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những tia nắng sớm đang dần xuyên qua lớp kính mờ, chiếu sáng cả phòng học. Cô không biết mình cảm thấy thế nào, nhưng có lẽ, lúc này đây, cô chỉ muốn yên tĩnh một chút. Giờ trưa, căn tin trường rộn ràng tiếng nói cười. Mùi cơm, nước súp và tiếng muỗng thìa va chạm nhau tạo thành một thứ nhịp điệu thân thuộc, như thể cuộc sống học đường nơi này mãi chẳng đổi thay.Ở một bàn gần cửa sổ, nhóm của Quảng LingLing ngồi quây quần — Tôn Yên Nhi cười nói không ngớt, Từ Duy cắm đầu vào dĩa cơm nhưng tai vẫn hóng chuyện, còn Lưu Mã Quỳnh ngồi đối diện, vừa ăn vừa chỉnh lại lớp mascara nhạt màu."Ê, ê, Trần Mỹ Linh ngồi cách mình vài bàn kìa. Em ấy trắng quá." — Từ Duy lấp ló nói với miệng vẫn còn cơm."Xinh thật sự luôn a..." — Lưu Mã Quỳnh chớp chớp mắt.Từ Duy lại nói "Hồi sáng đi mua bánh, tớ nghe nói hôm nay có tỏ tình."Tôn Yên Nhi nheo mắt nhìn sang bên kia: "Cậu thử nghĩ xem còn ai có sức hút để người ta dầm mưa nửa tháng luyện tỏ tình ngoài Quảng đại tiểu thư?"Cả bàn cười rộ lên. Quảng LingLing chỉ mỉm cười nhạt, dùng đầu đũa gẩy miếng cà rốt sang một bên, đôi mắt nhìn ra khoảng sân nắng hắt nghiêng ngoài cửa sổ. Cô không thích mấy vụ công khai tình cảm, càng không ưa làm tiêu điểm giữa đám đông. Nhưng ánh mắt lấp lánh của mấy đứa bạn khiến cô chẳng thể nói gì ngoài thở dài.Đối diện vài bàn, F4 đang ngồi một cách kiêu ngạo như thể căn tin này cũng chỉ là sân sau nhà mình. Trần Mỹ Linh lặng lẽ uống nước, nghe Cao Uyển Thiên nói về buổi triển lãm ảnh cuối tuần. Vương Kỳ Vĩnh và Hứa Hằng vừa ăn vừa lướt mạng xã hội.Không ai nói ra nhưng cả hai nhóm... vẫn luôn âm thầm để ý đến nhau. Và rồi — đột nhiên, từ lối vào căn tin, Lưu Lan — nữ sinh lớp 11C, tay ôm bó hoa nhỏ, khuôn mặt phấn khích nhưng đầy hồi hộp — tiến về phía bàn của nhóm Quảng LingLing.Không khí như đóng băng. Mọi người đều ngừng đũa. Âm thanh huyên náo như bị bóp nghẹt. Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía đó.Lưu Lan, với giọng run run nhưng dứt khoát:
"Chị LingLing, em... em thích chị."Từ bàn bên kia, Trần Mỹ Linh vừa định nâng ly nước đã khựng lại. Đôi mắt ngước lên.Quảng LingLing đứng dậy, tóc dài thả nhẹ, đồng phục hơi xô lệch ở cổ tay áo. Cô nhìn Lưu Lan trong một khoảng lặng kéo dài, rồi chậm rãi nói, giọng không hề cao nhưng đủ khiến căn tin im phăng phắc:"Thật cảm ơn. Nhưng tôi không thể đáp lại cảm xúc đó."Nói xong, cô định quay lại ghế. Nhưng chính vào khoảnh khắc ấy — một thoáng dừng bất ngờ — ánh mắt cô vô tình chạm vào ánh mắt của Trần Mỹ Linh đang dõi theo từ bàn đối diện.Bốn mắt giao nhau.Giữa hàng trăm ánh nhìn, trong không gian đông đúc và ngột ngạt của căn tin, thời gian như dừng lại.Một ánh nhìn dửng dưng, lạnh lùng nhưng đầy chiều sâu.Một ánh nhìn ngỡ ngàng, chẳng nói rõ là bất ngờ hay... khó chịu.Trần Mỹ Linh không rời mắt. Mà chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại nhìn lâu đến vậy. Có lẽ vì ánh mắt LingLing lúc ấy... quá vững vàng, quá điềm nhiên — đến mức khiến lòng cô gợn lên một chút gì đó lạ lẫm.Tôn Yên Nhi khẽ huých LingLing, kéo cô ngồi xuống:"Lại thêm một người nữa bị cậu từ chối. Tớ ghi sắp phải thay vở rồi."Từ Duy thì khóc ròng: "Không hiểu nổi... Tại sao lại có người may mắn được tỏ tình công khai thế chứ?!"Lưu Mã Quỳnh thở dài nói: "Khi nào cậu sẽ chọn được người."Từ Duy: "Chắc cậu ấy chưa từng yêu nên cậu ấy sợ chọn sai người." ăn một miếng rồi nói tiếp: "vậy cậu chọn tìm hiểu đông người đi thế nào đông người cũng có người đúng thôi."Lưu Mã Quỳnh và Tôn Yên Nhi liếc Từ Duy khiến Từ Duy đổ mồ hôi lạnh.Quảng LingLing ngồi xuống điềm nhiên trả lời: "Khi bầu trời đủ tối, sẽ thấy rõ những vì sao."Bên kia, Trần Mỹ Linh hạ ly nước, nhưng tay vẫn hơi siết lại. Cô cười nhạt, nói nhỏ đủ cho F4 nghe: "Có người hôm nay lại được làm nữ chính."Hứa Hằng nhướn mày: "Ghen à?"Cao Uyển Thiên giả vờ ho khan: "Ai dám giành spotlight của chị Mỹ Linh là chị thấy hơi... khó chịu nha."Vương Kỳ Vĩnh mỉm cười: "Đừng nói là chị cũng muốn được tỏ tình luôn nhé?"Trần Mỹ Linh chỉ khẽ cười, nhưng ánh mắt vẫn không thôi dõi về phía bàn bên kia.Đêm đó, Trần Mỹ Linh không ngủ được.Không phải vì đề Văn ngày mai, cũng chẳng phải do quên sạc điện thoại. Mà vì... một ánh mắt.Cô lăn qua lăn lại trên giường. Đồng hồ đã nhảy sang 1:43 sáng. Đồng hồ sinh học của cô vốn chính xác đến từng phút, bình thường 10 rưỡi là đã ngủ say như chết. Nhưng nay, hình ảnh Quảng LingLing đứng giữa căn tin, mái tóc dài hắt ánh nắng, đôi mắt bình tĩnh nhìn người ta tỏ tình rồi nhẹ nhàng từ chối... cứ ám lấy đầu cô như một đoạn phim quay chậm, tua đi tua lại."Bộ diễn hay lắm chắc?" — Trần Mỹ Linh lẩm bẩm, kéo chăn trùm kín đầu.Trong lòng thấy là lạ.Không phải ghen. Ghen gì chứ? Cô đâu có thích Quảng LingLing. Không hề.Chỉ là... không biết từ khi nào, mỗi lần LingLing nói chuyện với người khác, mỗi lần cô ấy mỉm cười với ai khác, trái tim mình lại nhói một chút."Nhói cái đầu chị ấy..." — Mỹ Linh bực bội lật người, rồi... dừng lại.Cô nhớ lại ánh mắt hôm nay. Cái khoảnh khắc LingLing nhìn mình. Không chớp mắt. Không che giấu.Một ánh nhìn cứa thẳng vào đáy mắt cô, yên tĩnh đến mức cô tưởng như mình đang bị đọc thấu tất cả. Và tim cô, vì cớ gì đó, lỡ một nhịp."Làm ơn... đừng nói là mày bị đập tim vì một ánh mắt nha Trần Mỹ Linh."Cô đưa tay lên che mặt, thở dài.Bên ngoài cửa sổ, trăng nhạt phủ một lớp ánh bạc dịu dàng lên bậu cửa. Cô nằm im, mắt mở thao láo, lòng rối bời.Trong căn phòng vắng, điện thoại sáng lên. Tin nhắn từ nhóm F4 nhảy vào:Cao Uyển Thiên: "Mỹ Linh, mai học xong đi ăn nem nướng ko?"Hứa Hằng: "Tớ cũng đi. Với cả, cậu nhìn Quảng hôm nay chưa? Mặt từ chối người ta mà vẫn sang chảnh voãi."Vương Kỳ Vĩnh: "Ủa sao tui thấy ánh mắt hai bà nhìn nhau hôm nay lạ lắm nha..."Trần Mỹ Linh nhìn tin nhắn cuối cùng, tay run một chút.Cô bật dậy, mở điện thoại, gõ mấy chữ... "Ai nhìn ai chả được. Mắt tớ mua mà."Nhưng rồi lại xoá đi. Cuối cùng, cô chỉ thở ra một tiếng thật dài, nhắn gọn:Mỹ Linh: "Mai tớ mời nem."Rồi ném điện thoại qua một bên, vùi đầu vào gối, tim vẫn cứ đập... rối rắm một cách phi lý.Hôm sau, lúc tan học.Trần Mỹ Linh ngồi trong quán nem nướng quen thuộc gần trường, bàn tay chống cằm, đôi mắt thì... lén liếc ra cửa.Hứa Hằng nhìn cái cách cô cứ quay đầu ngó nghiêng, nhướng mày:
"Chờ ai thế? Giao nem có bao giờ lâu đâu?""Chờ nem." — Mỹ Linh đáp cụt lủn, nhưng giọng lại nhỏ hơn thường lệ.Vương Kỳ Vĩnh huýt sáo:
"Lạ à nghen. Hôm nay không check bảng xếp hạng thi cờ vua của trường nữa à?""Không hứng." — Cô phẩy tay, cố tỏ ra thờ ơ.Cao Uyển Thiên bưng ly trà sữa lên nhấp một ngụm, đảo mắt:
"Hay là chờ... chị Quảng đến tình cờ ngang qua?"Ba ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cô. Mỹ Linh suýt nghẹn nước."Không. Chắc chắn là không." — Cô lúng túng nhét luôn miếng nem vào miệng, như thể muốn tự chặn lại mình khỏi trả lời thêm.Ngay lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên.Cả bàn bất giác ngoái lại — và không ai bảo ai, cả F4 cùng thở nhẹ... thật nhẹ, khi thấy nhóm Quảng LingLing bước vào.LingLing đi đầu, tóc buộc thấp, tay còn cầm lon nước mát, vừa bước vào đã gật đầu chào cô chủ quán như đã quen mặt. Đi sau là Tôn Yên Nhi, Từ Duy, và Lưu Mã Quỳnh — cả bốn như một cảnh phim cắt ra từ show thời trang, đơn giản mà hút mắt.Họ ngồi vào bàn bên cạnh — đối diện F4, chỉ cách nhau vài bước chân.Trần Mỹ Linh khẽ cúi mặt, vờ như bận chấm nước mắm vào đồ chua. Nhưng khóe mắt vẫn liếc, từng chút một."Mỹ Linh nhìn sang kìa, tớ xĩu mất." — Từ Duy hích nhẹ vai Quảng LingLing.LingLing nhướn mày, không nói gì, chỉ yên lặng đưa tay đỡ ly trà sữa mà Tôn Yên Nhi đẩy tới. Nhưng khi cô ngước lên, ánh mắt vẫn vô thức tìm đến bên kia bàn.Và đúng lúc ấy, Trần Mỹ Linh cũng ngẩng đầu.Bốn mắt lại giao nhau. Một tích tắc.Không ai cười. Không ai quay đi ngay.Chỉ có một cảm giác như cả quán nem đang chậm lại.Rồi... một cái nhướn mày từ phía Quảng LingLing, rất nhẹ, như đang hỏi:"Nhìn gì thế?"Mỹ Linh cắn môi, rồi quay đi, nhún vai kiểu bất cần:"Tình cờ thôi."Nhưng lỗ tai cô đã đỏ hồng.Tôn Yên Nhi khẽ cười:
"Ê, tớ thấy Mỹ Linh hơi đỏ mặt rồi đó."LingLing không đáp. Chỉ lấy muỗng khuấy đá trong ly nước.Một lúc sau, lúc chủ quán mang thêm đĩa nem nướng ra, đặt nhầm lên bàn nhóm LingLing, Hứa Hằng bật dậy định bước tới lấy lại, nhưng chưa kịp, thì Quảng LingLing đã đứng lên trước, nhẹ giọng:"Của bàn sau đúng không? Để con mang qua."Cô cầm đĩa, quay người, bước thẳng đến trước mặt Trần Mỹ Linh, rồi đặt xuống bàn, không quên mỉm cười một cái rất nhẹ:"Không cần nhìn trộm nữa, tôi tới tận nơi rồi đây."Trần Mỹ Linh nghẹn lời.Không ai trong nhóm F4 nói gì. Không ai cười. Không khí thoáng im bặt.Chỉ có Hứa Hằng quay đi cười khúc khích, còn Cao Uyển Thiên đưa điện thoại lên chụp lén, up locket ghép caption ngay:"Người lạ giao nem, ai ngờ trao tim."
"Chị LingLing, em... em thích chị."Từ bàn bên kia, Trần Mỹ Linh vừa định nâng ly nước đã khựng lại. Đôi mắt ngước lên.Quảng LingLing đứng dậy, tóc dài thả nhẹ, đồng phục hơi xô lệch ở cổ tay áo. Cô nhìn Lưu Lan trong một khoảng lặng kéo dài, rồi chậm rãi nói, giọng không hề cao nhưng đủ khiến căn tin im phăng phắc:"Thật cảm ơn. Nhưng tôi không thể đáp lại cảm xúc đó."Nói xong, cô định quay lại ghế. Nhưng chính vào khoảnh khắc ấy — một thoáng dừng bất ngờ — ánh mắt cô vô tình chạm vào ánh mắt của Trần Mỹ Linh đang dõi theo từ bàn đối diện.Bốn mắt giao nhau.Giữa hàng trăm ánh nhìn, trong không gian đông đúc và ngột ngạt của căn tin, thời gian như dừng lại.Một ánh nhìn dửng dưng, lạnh lùng nhưng đầy chiều sâu.Một ánh nhìn ngỡ ngàng, chẳng nói rõ là bất ngờ hay... khó chịu.Trần Mỹ Linh không rời mắt. Mà chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại nhìn lâu đến vậy. Có lẽ vì ánh mắt LingLing lúc ấy... quá vững vàng, quá điềm nhiên — đến mức khiến lòng cô gợn lên một chút gì đó lạ lẫm.Tôn Yên Nhi khẽ huých LingLing, kéo cô ngồi xuống:"Lại thêm một người nữa bị cậu từ chối. Tớ ghi sắp phải thay vở rồi."Từ Duy thì khóc ròng: "Không hiểu nổi... Tại sao lại có người may mắn được tỏ tình công khai thế chứ?!"Lưu Mã Quỳnh thở dài nói: "Khi nào cậu sẽ chọn được người."Từ Duy: "Chắc cậu ấy chưa từng yêu nên cậu ấy sợ chọn sai người." ăn một miếng rồi nói tiếp: "vậy cậu chọn tìm hiểu đông người đi thế nào đông người cũng có người đúng thôi."Lưu Mã Quỳnh và Tôn Yên Nhi liếc Từ Duy khiến Từ Duy đổ mồ hôi lạnh.Quảng LingLing ngồi xuống điềm nhiên trả lời: "Khi bầu trời đủ tối, sẽ thấy rõ những vì sao."Bên kia, Trần Mỹ Linh hạ ly nước, nhưng tay vẫn hơi siết lại. Cô cười nhạt, nói nhỏ đủ cho F4 nghe: "Có người hôm nay lại được làm nữ chính."Hứa Hằng nhướn mày: "Ghen à?"Cao Uyển Thiên giả vờ ho khan: "Ai dám giành spotlight của chị Mỹ Linh là chị thấy hơi... khó chịu nha."Vương Kỳ Vĩnh mỉm cười: "Đừng nói là chị cũng muốn được tỏ tình luôn nhé?"Trần Mỹ Linh chỉ khẽ cười, nhưng ánh mắt vẫn không thôi dõi về phía bàn bên kia.Đêm đó, Trần Mỹ Linh không ngủ được.Không phải vì đề Văn ngày mai, cũng chẳng phải do quên sạc điện thoại. Mà vì... một ánh mắt.Cô lăn qua lăn lại trên giường. Đồng hồ đã nhảy sang 1:43 sáng. Đồng hồ sinh học của cô vốn chính xác đến từng phút, bình thường 10 rưỡi là đã ngủ say như chết. Nhưng nay, hình ảnh Quảng LingLing đứng giữa căn tin, mái tóc dài hắt ánh nắng, đôi mắt bình tĩnh nhìn người ta tỏ tình rồi nhẹ nhàng từ chối... cứ ám lấy đầu cô như một đoạn phim quay chậm, tua đi tua lại."Bộ diễn hay lắm chắc?" — Trần Mỹ Linh lẩm bẩm, kéo chăn trùm kín đầu.Trong lòng thấy là lạ.Không phải ghen. Ghen gì chứ? Cô đâu có thích Quảng LingLing. Không hề.Chỉ là... không biết từ khi nào, mỗi lần LingLing nói chuyện với người khác, mỗi lần cô ấy mỉm cười với ai khác, trái tim mình lại nhói một chút."Nhói cái đầu chị ấy..." — Mỹ Linh bực bội lật người, rồi... dừng lại.Cô nhớ lại ánh mắt hôm nay. Cái khoảnh khắc LingLing nhìn mình. Không chớp mắt. Không che giấu.Một ánh nhìn cứa thẳng vào đáy mắt cô, yên tĩnh đến mức cô tưởng như mình đang bị đọc thấu tất cả. Và tim cô, vì cớ gì đó, lỡ một nhịp."Làm ơn... đừng nói là mày bị đập tim vì một ánh mắt nha Trần Mỹ Linh."Cô đưa tay lên che mặt, thở dài.Bên ngoài cửa sổ, trăng nhạt phủ một lớp ánh bạc dịu dàng lên bậu cửa. Cô nằm im, mắt mở thao láo, lòng rối bời.Trong căn phòng vắng, điện thoại sáng lên. Tin nhắn từ nhóm F4 nhảy vào:Cao Uyển Thiên: "Mỹ Linh, mai học xong đi ăn nem nướng ko?"Hứa Hằng: "Tớ cũng đi. Với cả, cậu nhìn Quảng hôm nay chưa? Mặt từ chối người ta mà vẫn sang chảnh voãi."Vương Kỳ Vĩnh: "Ủa sao tui thấy ánh mắt hai bà nhìn nhau hôm nay lạ lắm nha..."Trần Mỹ Linh nhìn tin nhắn cuối cùng, tay run một chút.Cô bật dậy, mở điện thoại, gõ mấy chữ... "Ai nhìn ai chả được. Mắt tớ mua mà."Nhưng rồi lại xoá đi. Cuối cùng, cô chỉ thở ra một tiếng thật dài, nhắn gọn:Mỹ Linh: "Mai tớ mời nem."Rồi ném điện thoại qua một bên, vùi đầu vào gối, tim vẫn cứ đập... rối rắm một cách phi lý.Hôm sau, lúc tan học.Trần Mỹ Linh ngồi trong quán nem nướng quen thuộc gần trường, bàn tay chống cằm, đôi mắt thì... lén liếc ra cửa.Hứa Hằng nhìn cái cách cô cứ quay đầu ngó nghiêng, nhướng mày:
"Chờ ai thế? Giao nem có bao giờ lâu đâu?""Chờ nem." — Mỹ Linh đáp cụt lủn, nhưng giọng lại nhỏ hơn thường lệ.Vương Kỳ Vĩnh huýt sáo:
"Lạ à nghen. Hôm nay không check bảng xếp hạng thi cờ vua của trường nữa à?""Không hứng." — Cô phẩy tay, cố tỏ ra thờ ơ.Cao Uyển Thiên bưng ly trà sữa lên nhấp một ngụm, đảo mắt:
"Hay là chờ... chị Quảng đến tình cờ ngang qua?"Ba ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cô. Mỹ Linh suýt nghẹn nước."Không. Chắc chắn là không." — Cô lúng túng nhét luôn miếng nem vào miệng, như thể muốn tự chặn lại mình khỏi trả lời thêm.Ngay lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên.Cả bàn bất giác ngoái lại — và không ai bảo ai, cả F4 cùng thở nhẹ... thật nhẹ, khi thấy nhóm Quảng LingLing bước vào.LingLing đi đầu, tóc buộc thấp, tay còn cầm lon nước mát, vừa bước vào đã gật đầu chào cô chủ quán như đã quen mặt. Đi sau là Tôn Yên Nhi, Từ Duy, và Lưu Mã Quỳnh — cả bốn như một cảnh phim cắt ra từ show thời trang, đơn giản mà hút mắt.Họ ngồi vào bàn bên cạnh — đối diện F4, chỉ cách nhau vài bước chân.Trần Mỹ Linh khẽ cúi mặt, vờ như bận chấm nước mắm vào đồ chua. Nhưng khóe mắt vẫn liếc, từng chút một."Mỹ Linh nhìn sang kìa, tớ xĩu mất." — Từ Duy hích nhẹ vai Quảng LingLing.LingLing nhướn mày, không nói gì, chỉ yên lặng đưa tay đỡ ly trà sữa mà Tôn Yên Nhi đẩy tới. Nhưng khi cô ngước lên, ánh mắt vẫn vô thức tìm đến bên kia bàn.Và đúng lúc ấy, Trần Mỹ Linh cũng ngẩng đầu.Bốn mắt lại giao nhau. Một tích tắc.Không ai cười. Không ai quay đi ngay.Chỉ có một cảm giác như cả quán nem đang chậm lại.Rồi... một cái nhướn mày từ phía Quảng LingLing, rất nhẹ, như đang hỏi:"Nhìn gì thế?"Mỹ Linh cắn môi, rồi quay đi, nhún vai kiểu bất cần:"Tình cờ thôi."Nhưng lỗ tai cô đã đỏ hồng.Tôn Yên Nhi khẽ cười:
"Ê, tớ thấy Mỹ Linh hơi đỏ mặt rồi đó."LingLing không đáp. Chỉ lấy muỗng khuấy đá trong ly nước.Một lúc sau, lúc chủ quán mang thêm đĩa nem nướng ra, đặt nhầm lên bàn nhóm LingLing, Hứa Hằng bật dậy định bước tới lấy lại, nhưng chưa kịp, thì Quảng LingLing đã đứng lên trước, nhẹ giọng:"Của bàn sau đúng không? Để con mang qua."Cô cầm đĩa, quay người, bước thẳng đến trước mặt Trần Mỹ Linh, rồi đặt xuống bàn, không quên mỉm cười một cái rất nhẹ:"Không cần nhìn trộm nữa, tôi tới tận nơi rồi đây."Trần Mỹ Linh nghẹn lời.Không ai trong nhóm F4 nói gì. Không ai cười. Không khí thoáng im bặt.Chỉ có Hứa Hằng quay đi cười khúc khích, còn Cao Uyển Thiên đưa điện thoại lên chụp lén, up locket ghép caption ngay:"Người lạ giao nem, ai ngờ trao tim."