LINGORM | NGHE NÓI CHỊ THÍCH HẠT NHÂN [HOÀN]

Chương 52: MỘT GIỜ



Ngày hôm sau, đám tang của Trần Mỹ Linh được tổ chức. Những vòng hoa trắng muốt như những đám mây vương vấn, lướt qua khung cửa tang lễ, dường như không bao giờ ngừng rơi. Ánh sáng từ những ngọn đèn cao áp tạo ra những vệt sáng dài trên nền đất lạnh. Không khí nơi đây trĩu nặng, tĩnh lặng và đầy áp lực. Những người thân, bạn bè, và cả những kẻ thù trong bóng tối, tất cả đều có mặt.

Quảng LingLing đứng trước quan tài của Trần Mỹ Linh, không một lời khóc, không một tiếng thở dài. Cô nhìn nàng lần cuối, với ánh mắt lạnh lùng đến không thể tả. Khuôn mặt của Trần Mỹ Linh vẫn đẹp như ngày nào, chỉ có điều sự sống đã rời bỏ nàng, để lại một sự trống vắng mà Quảng LingLing không bao giờ có thể lấp đầy.

Từng chi tiết trong tang lễ, từ vòng hoa cho đến nghi thức hỏa táng, đều được tổ chức nghiêm ngặt, nhưng chỉ có một điều duy nhất yêu cầu từ Quảng LingLing : Cửa viếng chỉ mở trong một giờ đồng hồ.

Một giờ duy nhất. Đúng như ý định của cô, để mọi kẻ thù tưởng chừng như được tôn trọng, nhưng cũng là cái bẫy để chúng bước vào cái kết không thể tránh khỏi.

Đám đông, bao gồm những kẻ thù cũ của Quảng LingLing, những kẻ tưởng rằng đây sẽ là thời điểm cô suy sụp và dễ bị tấn công, bắt đầu tụ tập. Họ đến với tâm thế "góp vui" và thể hiện vẻ mặt giả dối đầy thản nhiên nhưng chẳng ai biết rằng mọi thứ đã được Quảng LingLing tính toán từ trước. Cô đã chuẩn bị mọi thứ kỹ lưỡng, biến tang lễ của vợ thành một cái bẫy tuyệt vời nhất cho những kẻ tưởng rằng có thể nhân cơ hội này để hạ gục cô.

Nhưng họ không biết rằng, ngay từ khi bước vào cổng nhà tang lễ, đã có một nhóm người đứng chờ sẵn. La Hàn dẫn đầu cùng những người của bang Bạch Ưng. Mọi bước đi của họ đã được sắp đặt hoàn hảo. Dù đám tang này đối với người khác được tổ chức để tưởng nhớ Trần Mỹ Linh, nhưng đối với Quảng LingLing, đây chính là cơ hội để cô thanh toán nợ cũ, để xóa sạch hết những kẻ thù đe dọa đến bình an và hạnh phúc của nàng.

Lúc này, đám kẻ thù của Quảng LingLing đã lầm tưởng rằng mình đã tạm an toàn. Chúng, những tên đã từng chống lại cô, từng gieo rắc bao nhiêu đau thương, nghĩ rằng trong giờ phút này, Quảng LingLing sẽ không còn sức chiến đấu. Nhưng chúng không thể ngờ được, cái chết đang đến gần chúng hơn bao giờ hết.

Một đám người từ gia tộc Romano, bang Hứa Ảnh, cùng với một số kẻ thù khác đứng xung quanh, tỏ ra đầy tự mãn. Chúng nghĩ rằng, trong đám tang này, Quảng LingLing sẽ chỉ là một cô gái yếu đuối, đau khổ vì mất đi người yêu. Nhưng thực tế lại hoàn toàn khác biệt.

Giữa không khí tĩnh lặng, một tên thuộc gia tộc Romano bước đến gần Quảng LingLing, đôi mắt thâm hiểm nhìn cô như thể đang chờ đợi một sự phản ứng nào đó. Hắn cười khẩy, rồi đột ngột buông một câu châm chọc, như thể muốn trêu tức sự đau buồn của Quảng LingLing:

"Quảng tổng, đừng quá đau lòng nhé, chỉ là hai mạng thôi mà. Chỉ là con đàn bà, có gì mà đáng tiếc chứ?"

Sau câu nói ấy, hắn lại cười lớn, như thể đây là một trò đùa thú vị. Những tên đồng bọn đứng quanh hắn cũng không kìm được, hùa theo cười rộ lên. Một tiếng cười nhạo báng lan ra khắp nơi, như một âm thanh khó chịu cắt ngang không gian vốn đang im lìm.

"Đúng rồi, chỉ là hai mạng thôi mà. Quảng tổng, cô còn sống, là may mắn lắm rồi." một tên khác trong nhóm tiếp lời, giọng đầy khinh miệt,

"Cũng chẳng có gì đáng phải buồn đâu, chỉ là hai mạng thôi mà, có đáng gì đâu? Tôi đưa con đàn bà của tôi cho cô giải buồn vài đêm nhé." Hahaha

Quảng LingLing đứng đó, ánh mắt sắc lạnh, nhưng cô không trả lời. Cô chỉ đứng im lặng, như thể nghe không thấy gì, nhưng bên trong cô, một ngọn lửa giận dữ đang bùng cháy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Những tiếng cười chế giễu của bọn chúng chỉ càng khiến cho sự phẫn nộ trong lòng Quảng LingLing trở nên dữ dội hơn nhưng cô vẫn bình tĩnh.

"Thật là buồn cười." một tên khác hùa theo,

"Cô chẳng khác gì một con thú hoang đang tìm cách giấu đi nỗi đau trong tim mình. Nhưng tôi không nghĩ cô sẽ sống qua được ngày hôm nay đâu."

Họ vẫn tiếp tục chế giễu, không hề biết rằng chính sự tự mãn của họ đang dẫn họ vào con đường chết. Chúng không hiểu rằng Quảng LingLing không phải là kẻ dễ bị tổn thương. Ngay lúc này, cô đang đứng trước cái chết của người yêu, nhưng trong lòng cô chỉ có một sự quyết tâm tàn nhẫn, sẵn sàng trả thù bất cứ ai dám xâm phạm vào cuộc sống của mình.

Bỗng nhiên, tiếng cười rầm rộ của đám người thù địch đột ngột im bặt, khi La Hàn và các thành viên bang Bạch Ưng nhanh chóng bao vây đám người này. Cánh cửa tang lễ đóng sập lại, và chỉ còn tiếng bước chân vang lên trong không gian tĩnh mịch.

Những kẻ thù của Quảng LingLing, khi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị chặn đứng. Vũ khí lóe lên trong ánh sáng, và những tiếng súng vang lên, xé rách không khí trong đám tang vốn dĩ lặng lẽ.

Máu bắn lên như mưa rơi. Những kẻ thù hô hoán, vội vàng rút súng và tìm cách thoát thân, nhưng tất cả đã muộn. Một cuộc chiến không cân sức diễn ra ngay trong căn phòng lạnh lẽo của nhà tang lễ. Bọn chúng chưa bao giờ ngờ tới, rằng hôm nay lại là ngày chúng phải trả giá đắt như vậy.

La Hàn và các thành viên bang Bạch Ưng hành động nhanh chóng và gọn gàng. Những kẻ đến để tiêu diệt Quảng LingLing, giờ đây lại phải đối mặt với sự tàn bạo không thể ngờ tới. Họ bị bao vây trong một không gian chật hẹp, không có lối thoát. Đầu tiên là tiếng súng, sau đó là những tiếng thét đau đớn vang lên, rồi là sự im lặng bao trùm khi những tên kẻ thù ngã xuống.

Vài kẻ thậm chí còn chưa kịp nhận thức được sự nguy hiểm đã đến gần, đã bị La Hàn và các thuộc hạ của Quảng LingLing kết liễu chỉ trong vài giây. Cảnh tượng đẫm máu, các thi thể chất đống, không còn ai đứng vững. Những tên còn sống sót, giờ đây quỳ xuống dưới chân Quảng LingLing, nhưng tất cả đều biết, đã quá muộn.

Quảng LingLing đứng giữa đám đông, ánh mắt lạnh lùng, không một chút dao động. Mái tóc đen của cô bay phất phới trong không gian, như biểu tượng của sự sống và cái chết. Dưới chân cô, từng tên kẻ thù đều nằm gục, không còn sức phản kháng. Cô lạnh lùng nhìn đám người quỳ dưới chân mình, không chút cảm tình.

Đám người kia, khi nhận ra tình thế, bắt đầu hoảng hốt, nhưng vẫn không chịu từ bỏ. Một tên thuộc gia tộc Romano, trong tình trạng lo sợ, vẫn cố gắng giữ vững dáng vẻ ngạo mạn của mình:

"Quảng LingLing, đừng có mà tưởng rằng mình có thể trừng phạt tất cả chúng tôi. Chúng tôi vẫn sẽ có cách trả thù cô. Cô nghĩ rằng mình sẽ thắng mãi sao?"

Quảng LingLing không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn hắn. Ánh mắt cô đầy sát khí, như lưỡi dao sắc bén sẵn sàng cắt đứt mọi sự kiêu ngạo của kẻ đối diện.

"Trả thù sao?" Quảng LingLing nhẹ nhàng cất tiếng, giọng cô trầm thấp và lạnh lẽo,

"Chúng mày nghĩ mình sẽ sống sót qua cái ngày này sao? Hôm nay không ai sống sót."

Lời nói lạnh lẽo của Quảng LingLing khiến những tên còn lại sợ hãi. Đúng lúc đó, tiếng súng vang lên, xé rách không gian tĩnh mịch. Những tên đứng gần Quảng LingLing, chưa kịp phản ứng, đã bị kết liễu ngay lập tức. Những tên còn lại lao vào trận chiến tuyệt vọng, nhưng không ai có thể chống lại sự chính xác và tàn nhẫn của bang Bạch Ưng.

Một tên cuối cùng ban nãy đòi nhường người phụ nữ của mình cho Quảng LingLing, khi nhận ra không còn đường thoát, quay sang Quảng LingLing, giọng run rẩy nói:

"Xin cô... xin cô tha cho tôi... tôi... tôi chỉ là một con tốt thí, không liên quan đến cô..."

Quảng LingLing bước đến gần hắn, ánh mắt lạnh lẽo như nhìn vào tận sâu thẳm tâm hồn hắn. Cô nở một nụ cười lạnh, không một chút thương hại.

"Con tốt thí?" Cô lặp lại lời hắn,

"Đúng, nhưng con tốt thí này sẽ chết, vì hắn đã bước vào trận đấu mà không thể lùi bước."

Cô không do dự, chỉ nhìn La Hàn, La Hàn nhanh chóng kết liễu hắn.

Những tên kẻ thù cuối cùng nằm gục trên nền đất lạnh, thấm đẫm máu. Không ai còn sống sót.

La Hàn bước đến, nhìn Quảng LingLing với ánh mắt đầy kính trọng. "Mọi thứ đã kết thúc."

Một phút im lặng kéo dài sau khi những tiếng súng ngừng hẳn. Đám người đã đến với cái nhìn coi thường, nghĩ rằng sẽ được chứng kiến sự yếu đuối của Quảng LingLing, cuối cùng chỉ có thể chết một cách thảm hại.

Quảng LingLing nhìn xung quanh, sự tàn bạo trong mắt cô không thể che giấu. Những kẻ đã từng cười nhạo nàng, giờ đây chỉ còn lại những xác chết không đầu, không một tiếng nói, chỉ có tiếng gió lạnh thổi qua, vờn quanh những thi thể nằm ngổn ngang.

"Đây là cái giá mà các người phải trả." Quảng LingLing nói với giọng trầm lặng, không một cảm xúc

"Chết không thể mang lại những thứ các người đã cướp đi. Nhưng ít ra, cũng nên trả giá cho những hành động của mình."

Quảng LingLing thì thầm, đôi mắt vẫn không rời khỏi những cái xác lạnh lẽo.

Một tiếng động nhỏ kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ đen tối, đó là tiếng La Hàn bước lại gần. Anh đứng lặng lẽ trước mặt cô, không nói lời nào, chỉ im lặng quan sát cô trong một khoảng cách đầy tôn trọng. Quảng LingLing vẫn không quay lại, giọng nói khàn đặc vang lên:

"Cậu đã xử lý sạch sẽ rồi đúng không?"

La Hàn khẽ gật đầu, đôi mắt anh đầy sự kiên quyết, nhưng cũng không thiếu phần sắc lạnh. Những hôm nay anh đã luôn theo sát từng bước đi của Quảng LingLing, đã chứng kiến cô đau đớn, đã chứng kiến cô trả thù. Anh biết, hôm nay không chỉ là một ngày báo thù mà còn là sự kết thúc một chương trong cuộc đời của Quảng LingLing.

"Tất cả đã xong." La Hàn đáp, giọng anh khẽ vang, "Bọn họ đã không còn nữa. Không ai có thể đụng đến cậu nữa."

Quảng LingLing không phản ứng ngay lập tức. Cô nhẹ nhàng tháo chiếc vòng tay bạc trên cổ tay, cẩn thận đặt vào trong lòng bàn tay của La Hàn. Đôi mắt cô hướng về phía cửa sổ, nơi không gian dần dần chuyển sang tối.

"La Hàn." cô bắt đầu, giọng cô vang lên chắc chắn và lạnh lùng, "Tôi giao lại cho cậu. Cả con dấu và Bang Bạch Ưng. Sau hôm nay, tôi không còn là lão đại của bang Bạch Ưng như trước kia nữa."

La Hàn không hề ngạc nhiên. Anh hiểu rằng điều này sẽ đến, nhưng vẫn không khỏi xúc động khi nhìn vào ánh mắt của cô. Anh cầm lấy con dấu – biểu tượng quyền lực của Bang Bạch Ưng – trong lòng bàn tay, cảm giác như mình đang nắm giữ cả số phận của một đế chế. Đó là một sự tin tưởng vô cùng to lớn.

"Quảng LingLing" La Hàn nói, giọng anh trầm thấp, "Cậu rút khỏi hắc đạo sao?  Nếu cậu giao nó cho tôi, tôi sẽ bảo vệ Bang Bạch Ưng, bảo vệ tất cả những gì cậu xây dựng."

Quảng LingLing cuối cùng cũng quay lại, ánh mắt lạnh lùng như lưỡi dao sắc. Cô nhìn thẳng vào La Hàn, đôi mắt có chút cảm xúc.

"Cảm ơn cậu."

"La Hàn, tôi giao lại Bạch Ưng cho cậu xem như tôi đang thực hiện giúp cậu nửa chặn đường tiêu diệt Hàn gia." Quảng LingLing nói.

La Hàn không trả lời ngay, ánh mắt anh nhìn vào chiếc con dấu trong tay, cảm giác như mình đang nắm lấy tất cả sức mạnh và hy vọng của cô. Sau một lúc, anh mới lên tiếng, giọng anh nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.

"Được. Tôi sẽ tự tay thực hiện phần còn lại."

Mái tóc đen của cô bay trong gió, ánh mắt lạnh lùng, không chút cảm xúc. Quảng LingLing quay lưng lại, bước đi, mặc kệ đống xác chết đằng sau.

Chương trước Chương tiếp
Loading...