LINGORM | NGHE NÓI CHỊ THÍCH HẠT NHÂN [HOÀN]

CHƯƠNG 6: ÂM MƯU TRONG BÓNG TỐI



Sau cuộc đấu súng kịch liệt, Quảng LingLing không vội rời khỏi thành phố. Cô hiểu rõ rằng, kẻ tấn công không chỉ đơn thuần là một nhóm sát thủ vô danh. Phía sau chúng chắc chắn có một bàn tay đang điều khiển tất cả.

Mọi chuyện không đơn giản như vẻ ngoài.

Trong phòng họp của 2L Corp, bầu không khí ngột ngạt bao trùm.

Trên màn hình lớn, hình ảnh từ camera an ninh hiển thị từng khoảnh khắc của cuộc tấn công đêm qua. Từng viên đạn, từng bước di chuyển, từng gương mặt bịt kín của đám sát thủ... tất cả đều được ghi lại.

"Đây không phải một cuộc tấn công ngẫu nhiên." Lý Mẫn, cánh tay phải của Quảng LingLing, trầm giọng nhận xét.

"Chúng nhắm vào tôi." Quảng LingLing lạnh lùng nói, mắt vẫn dán chặt vào màn hình. "Và chúng muốn tôi chết ngay trong đêm đó."

Lý Mẫn khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc bén: "Chị có nghĩ ra ai có thể đứng sau chuyện này không?"

Quảng LingLing trầm ngâm trong giây lát. Cô có rất nhiều kẻ thù, nhưng kẻ có gan hành động ngay trong địa bàn của cô thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

"Năm phút." Nàng đột ngột lên tiếng.

Lý Mẫn nhíu mày. "Chị nói gì cơ?"

"Năm phút." Quảng LingLing nhấn mạnh. "Từ lúc chúng xuất hiện đến khi rút lui, tất cả chỉ vỏn vẹn năm phút. Chúng không định kéo dài trận chiến. Chúng muốn nhanh gọn."

Lý Mẫn gật đầu, ánh mắt lóe lên sự tán đồng. "Có người đã cung cấp thông tin về lộ trình của chị. Nếu không, bọn chúng không thể ra tay chính xác đến vậy."

Quảng LingLing cười lạnh. "Vậy thì chúng ta chỉ cần tìm ra kẻ đó."

Tại một góc khác của thành phố, Trần Mỹ Linh đang ngồi trong phòng khách của biệt thự ven hồ. Nàng thong thả khuấy tách trà trước mặt, đôi mắt đượm vẻ suy tư.

"Người của em đã điều tra được gì chưa?" nàng cất giọng, không cần quay đầu.

Một bóng người xuất hiện từ trong bóng tối. "Có tin tức, nhưng chưa đầy đủ."

Trần Mỹ Linh đặt tách trà xuống bàn. "Nói đi."

"Kẻ ra lệnh tấn công Quảng LingLing dường như không phải chỉ có một thế lực. Có dấu hiệu của sự hợp tác giữa ít nhất hai tổ chức khác nhau."

Ánh mắt Trần Mỹ Linh chợt sắc bén. "Hai tổ chức?"

"Đúng vậy." Người kia gật đầu. "Một trong số đó có liên quan đến Tống Gia."

Không khí trong phòng chợt trầm xuống.

Tống Gia – một trong những gia tộc quyền lực nhất trong thế giới ngầm, từ lâu đã có mâu thuẫn với Quảng LingLing. Nhưng điều khiến Trần Mỹ Linh bận tâm hơn chính là tổ chức còn lại.

"Nếu Tống Gia nhúng tay, vậy tổ chức kia là ai?"

"Vẫn chưa có thông tin chính xác. Nhưng có một dấu hiệu lạ."

Trần Mỹ Linh nhìn người báo cáo, ánh mắt đầy dò xét. "Dấu hiệu gì?"

"Họ dường như có liên quan đến thế lực ở Italy."

Trần Mỹ Linh im lặng. Một lúc sau, nàng khẽ nhếch môi.

"Nếu đã vậy... chúng ta phải chơi trước một bước."

Buổi tối hôm đó, Quảng LingLing nhận được một tin nhắn lạ.

[Một ván cờ mới đã bắt đầu. Chị có muốn đi nước đầu tiên không?]

Quảng LingLing nhìn dòng tin nhắn, khóe môi khẽ cong lên. Cô nhấn vào bàn phím, đáp lại một cách ngắn gọn.

[Tôi chưa bao giờ từ chối một ván cờ thú vị.]

Chỉ vài phút sau, một địa chỉ được gửi đến.

Nửa đêm, tại một quán bar sang trọng nằm sâu trong khu phố sầm uất, Trần Mỹ Linh đã ngồi sẵn, chờ đợi.

Khi Quảng LingLing bước vào, ánh mắt hai người chạm nhau.

Trần Mỹ Linh nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng lắc chất lỏng đỏ thẫm trong đó. "Chị đến nhanh hơn tôi nghĩ."

Quảng LingLing kéo ghế ngồi xuống đối diện, nở nụ cười nhàn nhã. "Tôi không muốn em chờ lâu."

Cả hai đều biết rõ—ván cờ này không chỉ đơn thuần là một cuộc chiến quyền lực, mà còn là một trò chơi trí tuệ và sự sống còn.

"Vậy, lá bài tiếp theo của em là gì?" Quảng LingLing nghiêng người, giọng nói mang theo vẻ thách thức.

Trần Mỹ Linh đặt ly rượu xuống bàn, ánh mắt sâu thẳm.

"Đêm mai, hãy chuẩn bị sẵn sàng. Tôi sẽ cho chị thấy... ai mới là người đi nước cờ đầu tiên."

Quảng LingLing cười khẽ. "Vậy thì tôi mong chờ."

Bên ngoài, cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua. Cuộcchiến thực sự đã bắt đầu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...