LINGORM | NGHE NÓI CHỊ THÍCH HẠT NHÂN [HOÀN]

CHƯƠNG 38: VÌ EM LÀ NGƯỜI CHỊ YÊU



Trung tâm thương mại cao cấp của Quảng thị hôm nay đón một vị khách vô cùng đặc biệt—Trần Mỹ Linh. Cô khoác trên mình chiếc váy lụa mỏng màu xanh đậm, vừa sang trọng vừa quyến rũ. Dù chỉ là đi dạo mua sắm, nhưng ánh mắt của vô số người vẫn không thể rời khỏi dáng hình kiêu sa của cô.

Quảng LingLing vốn dĩ đang bận bịu xử lý công việc nhưng khi nghe cấp dưới báo rằng Trần Mỹ Linh đang ở trung tâm thương mại của mình, nàng liền lập tức gạt hết mọi thứ sang một bên, lái xe đến ngay lập tức.

Lúc nàng đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến nhiệt độ cơ thể nàng giảm xuống mấy độ.

Một người đàn ông cao ráo, mặc vest hàng hiệu, trên tay cầm một ly rượu vang, đang đứng sát Trần Mỹ Linh, gương mặt mang theo nụ cười phong lưu, ánh mắt không chút che giấu sự tán thưởng. Gã hơi nghiêng người, thì thầm gì đó bên tai cô.

Trần Mỹ Linh không hề có ý định đáp lại, chỉ khẽ nhếch môi, đôi mắt long lanh ánh lên sự chán ghét. Nhưng dáng vẻ này của cô lại càng khiến người khác muốn chinh phục.

Chỉ trong tích tắc, không khí xung quanh dường như trầm xuống. Quảng LingLing bước tới, từng bước chân đều ổn định, nhưng hơi thở đã lạnh đi rõ rệt. Khi đứng ngay sau Trần Mỹ Linh, nàng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vươn tay ôm eo cô, kéo sát vào lòng mình.

Cảm nhận được vòng tay quen thuộc, Trần Mỹ Linh mỉm cười, xoay đầu nhìn nàng, giọng điệu có chút trêu chọc:

"Chị đến nhanh thế?"

Quảng LingLing không đáp, chỉ cúi xuống, nhẹ nhàng cắn lên vành tai cô một cái, động tác thân mật đến mức người xung quanh đều phải đỏ mặt. Sau đó, nàng mới nhàn nhạt quét mắt nhìn người đàn ông đối diện:

"Anh vừa nói gì với người của tôi?"

Người đàn ông kia thoáng cứng người, nhưng nhanh chóng khôi phục lại nụ cười lịch thiệp:

"Tôi chỉ đang mời cô Trần một ly rượu, không có ý gì khác cả."

"Ồ?" Quảng LingLing nhướng mày, ánh mắt sắc lạnh, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của Trần Mỹ Linh, giọng điệu mang theo vẻ lười biếng nhưng lại cực kỳ nguy hiểm:

"Anh nghĩ cô ấy sẽ nhận rượu từ người khác sao?"

Câu nói này khiến không khí xung quanh càng trở nên căng thẳng. Người đàn ông kia cười gượng, vừa định lên tiếng thì Quảng LingLing đã thản nhiên tiếp lời:

"Rượu, cô ấy chỉ uống của tôi. Nếu anh không muốn ly rượu trên tay mình bị hất xuống đất thì tốt nhất đừng tiếp tục đứng đây nữa."

Trần Mỹ Linh khẽ bật cười, vòng tay ôm lấy cổ Quảng LingLing, nhẹ giọng thì thầm:

"Chị ghen sao?"

Quảng LingLing không trả lời, chỉ siết chặt eo cô hơn, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt vào gương mặt yêu kiều kia. Một lúc sau, nàng khẽ cúi xuống, cất giọng trầm thấp đầy bá đạo:

"Em là của tôi, Trần Mỹ Linh. Cả thế giới này đều phải biết điều đó."

Sau khi người đàn ông kia rời đi, Trần Mỹ Linh bật cười thích thú, ngón tay nghịch ngợm chọc vào ngực Quảng LingLing.

"Chị bá đạo quá đấy, có cần phải dọa người ta đến mức đó không?"

Quảng LingLing liếc cô một cái, bàn tay vẫn siết nhẹ eo cô như sợ cô chạy mất. "Em còn cười được? Có cần chị nhốt em lại không?"

Trần Mỹ Linh bật cười khanh khách, vòng tay ôm lấy cánh tay nàng, giọng nói mềm mại đầy nũng nịu: "Không nhốt được đâu, nhưng nếu chị chiều em một chút, có lẽ em sẽ không chạy lung tung nữa."

Quảng LingLing nhướng mày: "Chiều thế nào?"

"Đi mua sắm với em." Trần Mỹ Linh chớp mắt, kéo tay nàng bước vào một cửa hàng thời trang cao cấp.

Kể từ đó, trung tâm thương mại cao cấp của Quảng thị trở thành sân khấu riêng của Trần Mỹ Linh. Cô thử bộ nào, Quảng LingLing liền ra hiệu cho nhân viên gói lại. Một mẫu nhưng nàng lấy hết tất cả màu sắc. Túi xách, giày cao gót, váy áo, trang sức—mọi thứ cô thích đều được mang đi mà không cần do dự.

Nhân viên cửa hàng ai nấy đều phấn khởi, thầm ước ngày nào Trần Mỹ Linh cũng ghé qua. Chưa bao giờ họ gặp một vị khách nào xa hoa đến thế. Lần đầu tiên gặp được một vị khách chịu chi tiền cho phu nhân của mình, thường thì chỉ vài ba bộ, nếu giá cao quá thì một món, không thì các phu nhân sẽ tự đi mua vì sợ chồng lèm bèm vì không tiếc tiền và mua nhiều, mất thời gian.

Số lượng hàng hóa cô mua nhiều đến mức sáu vệ sĩ theo sau và cả Quảng LingLing cũng không xách hết, cuối cùng đành kêu nhân viên cửa hàng gửi thẳng về biệt thự.

"Hôm nay em là nữ hoàng." Quảng LingLing vừa cười vừa nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều.

Trần Mỹ Linh hất nhẹ mái tóc dài, cười rạng rỡ: "Lụa đẹp vì người, người đẹp nhờ lụa. Em chỉ muốn diện thật đẹp đứng cạnh chị thôi."

Quảng LingLing cúi đầu, ghé sát tai cô, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: "Không cần đẹp hơn ai cả, chỉ cần là em, đã đủ khiến chị không thể rời mắt rồi.

Dùng cả buổi để mua sắm, Quảng LingLing sợ nàng đói nên liền dẫn Trần Mỹ Linh đến một nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố. Nhà hàng này nằm trên tầng cao nhất của một khách sạn năm sao, nơi có thể nhìn toàn cảnh thành phố về đêm lung linh ánh đèn.

Bồi bàn cung kính dẫn cả hai đến bàn ăn riêng biệt, nơi đã được đặt trước với thực đơn đặc biệt chỉ dành cho khách VIP. Ánh nến lung linh, rượu vang đỏ sóng sánh, tất cả đều mang đến một bầu không khí đầy lãng mạn.

Trần Mỹ Linh ngồi xuống ghế, khẽ nhấp một ngụm rượu, ánh mắt long lanh nhìn Quảng LingLing: "Chị luôn biết cách khiến em vui nhỉ?"

Quảng LingLing cười nhạt, cắt một miếng bò bít tết đặt vào đĩa cô: "Vì em là người chị yêu."

Sau khi trở về nhà, Trần Mỹ Linh vui vẻ thay bộ đồ thoải mái rồi nhảy lên sofa, vẫy tay gọi Quảng LingLing lại gần. Nhìn thấy vẻ mặt ung dung của cô, Quảng LingLing nhướng mày, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh.

"Chị có muốn chơi một trò không?" Mỹ Linh nghiêng đầu hỏi, đôi mắt sáng lên đầy tinh nghịch.

"Trò gì?" Quảng LingLing nhàn nhạt hỏi, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú quan sát cô.

Trần Mỹ Linh lấy ra một tờ giấy trắng, viết nhanh 10 con số từ 1 đến 10, rồi đặt bút xuống, cười nhẹ:

"Chị hãy sắp xếp theo thứ tự mức độ chị ghen khi em làm những hành động này với người lạ. Số 1 là mức cao nhất." Cô nói rồi bắt đầu liệt kê: "Bắt tay, ôm chào hỏi, khoác tay, xoa đầu, kề vai, hôn trán, hôn má, hôn môi, đút đồ ăn, và nhảy cùng nhau trong một bữa tiệc."

Quảng LingLing im lặng nhìn cô, rồi cúi đầu xuống tờ giấy. Nàng cầm bút lên, nhanh chóng điền vào mà không do dự.

1 - Hôn môi
1 - Hôn má
1 - Hôn trán
1 - Xoa đầu
1 - Đút đồ ăn
1 - Kề vai
1 - Nhảy cùng nhau
1 - Ôm chào hỏi
1 - Khoác tay
1 - Bắt tay

Sau khi hoàn thành, nàng đẩy tờ giấy về phía Trần Mỹ Linh. Cô liếc nhìn bảng xếp hạng, thầm nghĩ ngoài hôn môi ra thì chắc hẳn Quảng LingLing sẽ chấp nhận vài hành động khác. Nhưng ngay khi nhìn kết quả, cô há hốc mồm.

"Chị... chị nghiêm túc à? Cái gì cũng số 1 hết?"

Quảng LingLing híp mắt lại, giọng nói mang theo sự bá đạo tuyệt đối:

"Chỉ cần là em với người khác, đều không được."

Trần Mỹ Linh cười càng lớn, vừa cười vừa lắc đầu:

"Chị ghen đến mức này sao? Chẳng lẽ em bắt tay người ta cũng không được?"

Quảng LingLing không đáp, chỉ nghiêng người về phía cô, bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ánh mắt trầm xuống:

"Đều không được. Em thử dám làm mấy chuyện trên với người khác xem?"

Trần Mỹ Linh phì cười, vòng tay ôm lấy cổ nàng, ghé sát bên tai thì thầm:

"Nhưng nếu là chị thì sao?"

Quảng LingLing khẽ cười, giọng nói trầm thấp đầy nguy hiểm:

"Vậy thì em cứ thử xem..."

Không đợi Trần Mỹ Linh phản ứng, nàng đã lập tức xoay người, đè cô xuống sofa. Đôi môi mềm mại của nàng nhẹ nhàng lướt qua vành tai cô, chậm rãi dời xuống cổ.

"Nhốt em ở nhà, cũng là một lựa chọn không tệ đâu." Quảng LingLing thì thầm, ánh mắt sáng rực lên như một con thú săn mồi.

Trần Mỹ Linh bật cười, nhưng vẫn không che giấu được chút ửng đỏ nơi khóe tai:

"Chị nghiêm túc muốn nhốt em thật sao?"

Quảng LingLing khẽ gật đầu, giọng nói trầm ổn nhưng không chút do dự:

"Đúng vậy. Chỉ có như thế, em mới không thể chạy lung tung."

Nhờ Trần Mỹ Linh nhắc nhở, cô đã suy nghĩ rathêm vài cách để giữ chân phu nhân ở nhà.

Chương trước Chương tiếp
Loading...