LINGORM | NGHE NÓI CHỊ THÍCH HẠT NHÂN [HOÀN]
CHƯƠNG 4: VÁN BÀI ĐƯỢC CHIA
Ba ngày sau cuộc điện thoại đầy ẩn ý giữa Quảng LingLing và Trần Mỹ Linh, một tin nhắn ngắn gọn được gửi đến điện thoại của Mỹ Linh:[Tối nay, 7 giờ. Tôi sẽ đợi em tại nhà hàng Aurora.]Không có lời mời, không có dấu chấm hỏi, chỉ là một câu khẳng định.Trần Mỹ Linh nhìn tin nhắn, khóe môi khẽ cong. Quảng LingLing vẫn luôn như vậy — bá đạo, kiêu ngạo và đầy tính chiếm hữu. Nhưng cô cũng chẳng phải người dễ bị thao túng.Nàng không nhắn lại, cũng không từ chối.Đến 6 giờ 45 phút, Mỹ Linh ngồi trước bàn trang điểm, chọn một chiếc váy đen hở lưng tinh tế, mái tóc dài xoăn nhẹ buông lơi. Nàng nhấn thêm sắc đỏ cho đôi môi mình, như một lời tuyên bố ngầm.Hẹn hò, hay là đàm phán?Nàng cũng không chắc.Nhà hàng Aurora tọa lạc trên tầng 70 của một tòa nhà chọc trời, nổi tiếng với không gian sang trọng và thực đơn dành riêng cho giới thượng lưu.Khi Mỹ Linh bước vào, nàng lập tức nhìn thấy Quảng LingLing đã ngồi đó.Cô mặc một bộ vest đen cắt may tinh xảo, chiếc áo sơ mi hơi mở cúc để lộ xương quai xanh quyến rũ. Một tay cô cầm ly rượu vang, tay còn lại lười biếng gõ nhịp trên mặt bàn.Dưới ánh đèn vàng ấm áp, khí chất của Quảng LingLing vừa kiêu ngạo, vừa mang theo vẻ nguy hiểm chết người.Mỹ Linh bước đến, đôi giày cao gót vang lên từng nhịp chậm rãi và đầy tự tin."Tôi không nghĩ Chủ tịch Quảng là kiểu người thích chờ đợi." Nàng kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt sắc sảo nhưng mang theo nụ cười nhàn nhạt.Quảng LingLing liếc nhìn nàng một lúc lâu, rồi nhếch môi:"Có những người đáng để tôi chờ."Mỹ Linh không đáp, chỉ khẽ cười.Rượu vang được rót ra, ánh đỏ sóng sánh trong ly thủy tinh trong suốt."Em nghĩ sao về lời đề nghị của tôi?" Quảng LingLing lên tiếng, giọng điệu như thể đã nắm chắc phần thắng.Mỹ Linh cầm ly rượu lên, xoay nhẹ."Chị đang muốn hẹn hò với tôi, hay muốn kiểm soát tôi?"Quảng LingLing bật cười."Tôi không cần kiểm soát ai cả. Tôi chỉ đưa ra một trò chơi thú vị mà thôi."Mỹ Linh ngả người ra sau, ánh mắt không hề dao động."Nếu tôi nói, tôi chấp nhận?"Quảng LingLing nâng ly, giọng nói trầm thấp và đầy ý vị:"Thì trò chơi bắt đầu."Ly rượu chạm nhau.Ván bài chính thức được chia.Bữa tối diễn ra trong không khí tinh tế nhưng không kém phần căng thẳng.Mỹ Linh không phải một con mồi dễ dàng.Nàng biết rõ Quảng LingLing không đơn thuần chỉ muốn hẹn hò.Nữ nhân này giống như một kẻ săn mồi ẩn mình trong bóng tối, quan sát, tính toán, và chỉ khi nắm chắc phần thắng mới ra tay.Nhưng Mỹ Linh cũng không phải con mồi.Nàng nhấp một ngụm rượu, ánh mắt khẽ híp lại:"Chị đầu tư vào tôi như thế, chẳng lẽ không sợ lỗ vốn?"Quảng LingLing dựa lưng vào ghế, ánh mắt trầm tĩnh:"Tôi chưa từng thua cuộc trong bất kỳ ván bài nào.""Nhưng nếu đây không phải một ván bài?" Mỹ Linh nhướng mày."Thì tôi sẽ khiến nó trở thành một ván bài mà tôi muốn thắng."Không ai nhường ai.Hai ánh mắt chạm nhau giữa không trung, không có tia lửa bùng lên, chỉ có sự giằng co vô hình đầy nguy hiểm.Sau bữa tối, Quảng LingLing lái xe đưa Mỹ Linh về biệt thự.Chiếc xe thể thao dừng lại trước cổng. Mỹ Linh tháo dây an toàn, nhưng chưa kịp mở cửa thì một bàn tay đã giữ chặt cổ tay nàng.Nàng quay đầu lại, chạm phải ánh mắt sắc bén của Quảng LingLing.Khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đầy một gang tay."Trần Mỹ Linh." Quảng LingLing gọi tên nàng, giọng nói trầm thấp mang theo chút nguy hiểm.Mỹ Linh không tránh né."Gì cơ?"Quảng LingLing nhìn cô một lúc lâu, rồi đột nhiên nở nụ cười."Hãy nhớ kỹ. Một khi đã bước vào trò chơi này, em không thể rút lui."Mỹ Linh cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh sự thách thức:"Tôi chưa bao giờ thua trong bất kỳ cuộc chơi nào, Chủ tịch Quảng."Không khí trong xe trở nên đặc quánh.Hai ánh mắt giao nhau, không ai chịu nhượng bộ.Nhưng cuối cùng, Quảng LingLing chỉ buông tay ra, lùi người lại, xuống xe mở cửa xe để nàng bước xuống.Mỹ Linh đứng trước cổng biệt thự, nhìn theo chiếc xe thể thao lao đi dưới ánh đèn đường.Nàng chạm nhẹ vào cổ tay mình, nơi vừa bị giữ chặt.Nhiệt độ từ bàn tay của Quảng LingLing vẫn còn đó.Nàng khẽ nhếch môi.Trò chơi này... đúng là thú vị.