LINGORM | NGHE NÓI CHỊ THÍCH HẠT NHÂN [HOÀN]

CHƯƠNG 24: THIỆP MỜI HAY THIỆP CƯỚI



Trần Mỹ Linh không bao giờ nghĩ có một ngày, tên của cô lại xuất hiện trên một tấm thiệp cưới mà chính bản thân cô còn chưa từng biết đến.

Hôm ấy, cô vừa kết thúc một cuộc họp nội bộ của 2L Corp, đang dự định gọi cho Quảng LingLing thì trợ lý riêng của cha cô—ông Trần Chính Hải—gọi đến.

"Tiểu thư, Đổng sự trưởng muốn cô về nhà ngay."

Giọng điệu của trợ lý không có vẻ gì là bàn chuyện gia đình thông thường. Một linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng cô.

Khi Trần Mỹ Linh bước vào biệt thự nhà họ Trần, cô nhận ra bầu không khí nặng nề bao trùm lấy căn nhà. Cha cô, Trần Chính Hải, ngồi trên ghế sofa lớn, tay cầm một tách trà nhưng ánh mắt sâu xa khó dò.

"Mỹ Linh, con đến rồi." Ông đặt tách trà xuống, lấy trong ngăn kéo ra một phong thư màu đỏ, đẩy về phía cô.

"Đây là thiệp cưới của con."

Cô ngẩn ra.

"Trần Thị đang gặp biến cố. Đối tác chính của chúng ta đột nhiên rút vốn, cổ phiếu lao dốc, ngân hàng từ chối tái cấp vốn. Hiện tại chỉ còn một cách duy nhất để cứu công ty: liên hôn với Hoàng Gia."

Trần Mỹ Linh như thể bị ai đó giáng một cú thật mạnh.

"Cái gì?" Cô bật dậy, gần như không tin vào tai mình.

"Cha định bán con?"

Trần Chính Hải thở dài, ánh mắt ông mang theo vẻ bất đắc dĩ.

"Mỹ Linh, con phải hiểu, Hoàng Gia hiện tại là tập đoàn có nguồn tài chính mạnh nhất. Hoàng Viễn Quân—tổng giám đốc của họ—đích thân ngỏ lời muốn cưới con. Nếu hai nhà liên hôn, Trần Thị sẽ được bảo đảm tài chính, không ai có thể chèn ép chúng ta nữa."

"Vậy còn con thì sao?" Giọng cô lạnh đi.

Ông im lặng một lúc lâu, rồi nói khẽ:

"Con là con gái của Trần gia, con có trách nhiệm với gia tộc."

Trần Mỹ Linh bật cười.

"Một tờ hôn ước không có sự đồng ý của con, cha đã tự tiện quyết định hết rồi?"

"Thiệp mời đã phát ra. Đám cưới sẽ diễn ra sau hai tuần nữa."

Đêm hôm đó, Trần Mỹ Linh rời khỏi nhà họ Trần với một cơn giận dữ chưa từng có.

Cô lái xe thẳng đến căn hộ của Quảng LingLing.

Khi cánh cửa vừa mở, Quảng LingLing còn chưa kịp nói gì thì Trần Mỹ Linh đã đẩy nàng vào trong, quăng mạnh tấm thiệp đỏ vô người cô.

"Chị nhìn đi."

Quảng LingLing nhướng mày, cầm lấy thiệp cưới, chậm rãi mở ra.

Tên chú rể: Hoàng Viễn Quân.

Tên cô dâu: Trần Mỹ Linh.

Ánh mắt cô lập tức tối lại.

Trần Mỹ Linh hít một hơi sâu, cố kìm nén cảm xúc:

"Cha em muốn gả em cho người khác để cứu Trần Thị."

Quảng LingLing đặt tấm thiệp xuống, giọng nàng trầm ổn nhưng nguy hiểm:

"Em đồng ý chưa?"

"Dĩ nhiên là không!" Trần Mỹ Linh nghiến răng. "Nhưng thiệp mời đã phát đi khắp nơi. Em làm sao có thể ngăn cản?"

Quảng LingLing cười khẽ, một nụ cười lạnh lẽo đầy nguy hiểm.

"Vậy thì cưới thôi."

Trần Mỹ Linh nhíu mày.

Trần Mỹ Linh nhìn vào đôi mắt thâm sâu của Quảng LingLing, cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Câu "Vậy thì cưới thôi" vừa rồi của nàng quá mức nguy hiểm.

"Ý chị là sao?" Cô khoanh tay trước ngực, nheo mắt nhìn nàng.

Quảng LingLing từ tốn cầm lấy tấm thiệp cưới trên bàn, khẽ nghiêng đầu ngắm nghía, sau đó nhẹ nhàng gập lại, tiện tay nhét vào túi áo vest của mình.

"Đây là thiệp mời đám cưới của em, đúng không?" Nàng nhìn thẳng vào mắt Trần Mỹ Linh, khóe môi nhếch lên một nụ cười thâm trầm. "Nhưng em đã bao giờ nghĩ đến việc đổi tên chú rể chưa?"

Trần Mỹ Linh sửng sốt trong vài giây, sau đó bật cười:

"Chị muốn thay tên Hoàng Viễn Quân bằng tên chị à? Chủ tịch Quảng, chị muốn cưới em đến vậy sao?"

"Chẳng lẽ em còn chưa biết?" Giọng Quảng LingLing chậm rãi nhưng vô cùng kiên định. "Ngoài chị ra, không ai có tư cách làm chú rể."

Trần Mỹ Linh cảm thấy tim mình chệch đi một nhịp. Cô vốn quen với sự bá đạo của Quảng LingLing, nhưng mỗi khi nàng nghiêm túc nói ra những lời này, cô vẫn không khỏi cảm thấy trái tim như bị đánh cắp lần nữa.

Nhưng ngoài mặt, cô vẫn cố tình trêu chọc

Trần Mỹ Linh dựa người vào ghế sofa, một tay chống cằm, khóe môi cong lên đầy khiêu khích.

"Ồ? Nếu chị không phải là chú rể, vậy chị định đi quà cưới gì?"

Quảng LingLing khẽ cười, nhưng trong mắt nàng không hề có chút ý cười.

"Em nói xem?"

Trần Mỹ Linh nhìn nàng một lúc lâu, sau đó chậm rãi vắt chéo chân, ngón tay mân mê một sợi tóc lỏng lẻo rơi trước vai, giọng điệu vừa lười nhác vừa tràn đầy ý trêu chọc:

"Chà, nếu đã là đám cưới của em, quà cưới của chị chắc chắn không thể quá sơ sài, đúng không?"

Cô nghiêng đầu, giọng điệu cố tình mang theo chút ngây thơ:

"Em nghe nói chị có một công ty kim cương ở Nam Phi? Sao đây, có định tặng em nguyên một mỏ kim cương làm của hồi môn không?"

Quảng LingLing dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực, khóe môi nhếch lên:

"Được thôi."

Trần Mỹ Linh nén cười, cố tình tiếp tục:

"Còn nữa, em cũng thích xe thể thao, đặc biệt là những chiếc xe có phiên bản giới hạn. Chị có một bộ sưu tập siêu xe, chắc cũng không nỡ để em thiệt thòi nhỉ?"

Quảng LingLing nhướng mày, thản nhiên đáp:

"Em muốn chiếc nào?"

"Ồ, đương nhiên là tất cả." Trần Mỹ Linh nháy mắt.

Quảng LingLing gật đầu, giọng điệu không chút do dự:

"Không thành vấn đề."

Trần Mỹ Linh cố nhịn cười, tiếp tục ra điều kiện:

"Chị cũng có không ít bất động sản ở châu Âu nhỉ? Biệt thự ở Paris, lâu đài ở Anh, đảo tư nhân ở Địa Trung Hải... Hình như em chưa từng ghé qua, hay là chị tặng em luôn đi?"

Quảng LingLing hờ hững nâng tách trà, nhấp một ngụm, thản nhiên trả lời:

"Xem như quà cưới."

Lần này, Trần Mỹ Linh không nhịn được nữa, bật cười ra tiếng.

"Có cần hào phóng vậy không, Chủ tịch Quảng?"

Quảng LingLing đặt tách trà xuống bàn, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.

"Không hào phóng một chút, làm sao thể hiện được thành ý của chị?"

Trần Mỹ Linh chống tay lên cằm, đôi mắt đong đầy ý cười.

"Nhưng mà chị đi quà cưới hoành tráng như vậy, có vẻ không hợp lý lắm. Dù sao, tên chú rể trên thiệp đâu phải là chị?"

Quảng LingLing vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt, nhưng giọng điệu lại mang theo chút nguy hiểm khó nhận ra.

"Không sao, chị còn một món quà đặc biệt hơn."

Trần Mỹ Linh nheo mắt, hứng thú hỏi:

"Món quà gì?"

Quảng LingLing chậm rãi dựa sát vào cô, hơi thở mang theo mùi hương quen thuộc phả nhẹ bên tai cô, giọng nói trầm thấp đầy ám muội:

"Hạt nhân."

Trần Mỹ Linh hơi giật mình, sau đó bật cười khúc khích.

"Chị định gửi nguyên một quả bom hạt nhân đến đám cưới của em sao?"

Quảng LingLing cười khẽ, giọng điệu nửa đùa nửa thật:

"Không cần khoa trương như vậy. Chỉ cần đủ để hôn lễ này không bao giờ diễn ra."

Trần Mỹ Linh chống tay lên ngực nàng, đẩy nhẹ nàng ra, cười đến cong cả mắt.

"Chị đúng là không có chút ý thức nào về việc làm khách mời lịch sự."

Quảng LingLing nhìn cô, ánh mắt lộ rõ sự chiếm hữu mạnh mẽ.

"Vì chị không phải khách."

Nàng chậm rãi nâng cằm cô lên, ánh mắt sắc bén như muốn khắc ghi từng đường nét trên gương mặt cô.

"Em là của chị."

Lời tuyên bố bá đạo khiến nụ cười trên môi Trần Mỹ Linh hơi khựng lại, nhưng chỉ trong giây lát, cô lại cười như không có chuyện gì xảy ra, đưa tay gõ nhẹ lên trán nàng.

"Được rồi, chị bá đạo thế nào cũng được, em đợi chị."

Quảng LingLing khẽ cười, nhưng ánh mắt lạnh lẽo như băng.

"Yên tâm, chị sẽ khiến hôn lễ thật náo nhiệt."

Trần Mỹ Linh nhìn nàng, bỗng dưng cảm thấy đáng thương cho Hoàng Viễn Quân.

Tên đó chắc chắn không biết, đụng vào cô chính là chọc giận một con dã thú chưa từng biết đến hai chữ "từ bỏ".

Trần Mỹ Linh thoáng chốc nghẹn lời.

Cô biết Quảng LingLing không phải người chỉ nói suông. Những gì nàng muốn, nàng sẽ có được bằng bất cứ giá nào. Nếu nàng đã nói sẽ không để hôn lễ này xảy ra, vậy thì chắc chắn cả nhà họ Hoàng cũng khó có thể yên ổn.

Nhưng... cô lại không ghét sự bá đạo này.

Cô lặng lẽ nhìn người trước mặt, ánh mắt sáng quắc, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa sát khí, như một con báo đen vừa lười biếng vừa nguy hiểm.

Cảm giác bị chiếm hữu này... không phải là cô chưa từng trải qua, nhưng mỗi lần nó xuất hiện, nó đều khiến cô không thể rời mắt khỏi người phụ nữ này.

Càng nhìn Quảng LingLing cô càng nổi hứng muốn trêu chọc:

"Chị đúng là không biết thế nào là nhẫn nhịn." Cô thở dài, giọng điệu cố ý mang theo chút bất đắc dĩ.

Quảng LingLing vươn tay, ngón tay thon dài vuốt nhẹ lên cằm cô, nâng mặt cô lên, khiến cô không thể trốn tránh ánh mắt của mình.

"Vậy em có muốn chị nhẫn nhịn không?"

Trần Mỹ Linh chớp mắt. Một giây sau, cô bật cười:

"Không cần. Em thích thế này hơn."

Quảng LingLing thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó, nàng cũng bật cười theo.

"Vậy thì, Trần Mỹ Linh, nhớ cho kỹ."

Giọng nàng trầm thấp, như một lời cảnh báo:

"Từ giây phút em bước vào thế giới của chị, em không có đường lui."

Trần Mỹ Linh không đáp, chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của nàng, khóe môi khẽ cong lên.

Trần Mỹ Linh nén cười, khoanh tay trước ngực, lười biếng tựa vào sofa, đôi mắt lóe lên tia tinh quái.

"Chị hào phóng như vậy, có khi nào em nên xem xét lại chuyện đổi sang kết hôn với chị không?"

Quảng LingLing đặt tách trà xuống bàn, ngón tay thon dài khẽ gõ nhịp trên thành ghế, giọng điệu thản nhiên như đang bàn chuyện thời tiết:

"Không cần đổi, chị vốn dĩ là người duy nhất có tư cách đó."

Trần Mỹ Linh bật cười khúc khích, nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt long lanh như hồ nước mùa thu.

"Vậy để em ước tính thử... Nếu chị tặng hết công ty, châu báu, siêu xe, đất đai, biệt thự... Thêm cả mỏ kim cương, chị nghĩ tổng tài sản của chị đáng giá bao nhiêu?"

Quảng LingLing hơi nghiêng người, ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn cô.

"Em muốn chị tự định giá tài sản của mình?"

"Đúng vậy, bao gồm các khoản tiền đen." Trần Mỹ Linh gật đầu, giọng điệu đầy hứng thú.

Quảng LingLing lười biếng tựa vào ghế, chậm rãi đáp:

"Hơn 500 tỷ đô."

Trần Mỹ Linh khẽ huýt sáo một tiếng, vỗ tay khen ngợi:

"Ồ, quả nhiên không hổ danh là Chủ tịch Quảng, chị đúng là giàu có quá mức cần thiết."

Nói xong, cô đột nhiên nghiêng đầu, ánh mắt sáng rực như mèo nhỏ rình mồi.

"Vậy nếu tất cả tài sản đó đều đứng tên em thì sao?"

Quảng LingLing nhìn cô một lúc lâu, khóe môi dần nhếch lên.

"Em muốn toàn bộ tài sản của chị?"

Trần Mỹ Linh chống cằm, giọng điệu ngọt ngào nhưng đầy trêu chọc:

"Thì em đang là cô dâu mà, đúng không? Hôn nhân vốn là chuyện của hai người, tài sản cũng nên gộp chung."

Quảng LingLing bật cười, ánh mắt nàng sâu thẳm nhưng lại mang theo sự cưng chiều rõ rệt.

"Không cần gộp chung."

Nàng đưa tay vén nhẹ một lọn tóc rơi trước mặt Trần Mỹ Linh, giọng điệu nhẹ như gió thoảng nhưng lại mang theo sự bá đạo không thể chối từ.

"Em muốn gì, chị trực tiếp đưa cho em là được."

Trần Mỹ Linh nhìn nàng một lúc lâu, sau đó bật cười, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Cô chỉ định trêu chọc nàng một chút, nhưng không ngờ Quảng LingLing lại nghiêm túc đến vậy.

Lòng bàn tay cô hơi ngứa ngáy, cảm giác như đang nắm giữ một thứ gì đó quá lớn lao, quá mạnh mẽ... và cũng quá đáng sợ.

Thứ tình cảm bá đạo này của Quảng LingLing, có lẽ cô không thể trốn thoát được nữa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...