LINGORM | NGHE NÓI CHỊ THÍCH HẠT NHÂN [HOÀN]

CHƯƠNG 13: CHUYẾN BAY SINH TỬ



Tại trụ sở chính của 2L Corp, trong căn phòng họp chỉ có vài người thân tín, Trần Mỹ Linh chậm rãi lật xem tập tài liệu trên bàn.

"Hợp đồng này đáng lẽ do Quảng LingLing trực tiếp ký."

Lý Mẫn đứng bên cạnh, bình thản đáp:

"Nhưng Chủ tịch đang hôn mê. Và theo kế hoạch từ trước, nếu có bất cứ sự cố nào xảy ra, nhiệm vụ này sẽ do người giữ quyền tạm thời tiếp nhận."

Mỹ Linh khẽ cười, đặt tài liệu xuống.

"Một hợp đồng sản xuất vũ khí công nghệ sao số lượng lớn, lại còn là với Italy. Các người không nghĩ rằng điều này quá nguy hiểm sao?"

"Chị ấy đã tính toán tất cả. Ký hợp đồng này, 2L Corp sẽ trở thành một thế lực không thể lay chuyển."

"Vậy tôi có quyền từ chối không?"

"Không."

Một sự im lặng kéo dài.

Cuối cùng, Mỹ Linh bật cười, ánh mắt sắc bén:

"Được thôi. Tôi sẽ thay chị ấy ký."

Chuyến bay riêng đáp xuống Abruzzo trong một ngày mùa đông lạnh giá.

Cuộc đàm phán kéo dài hơn 12 tiếng, nhưng với bản lĩnh của Trần Mỹ Linh, cuối cùng hợp đồng cũng được ký kết.

"Chúc mừng, cô Trần. Tôi tin rằng đây sẽ là khởi đầu của một mối quan hệ hợp tác lâu dài."

Một doanh nhân người Ý bắt tay cô.

"Tôi cũng mong vậy."

Chữ ký của cô xuất hiện bên cạnh chữ ký của Quảng LingLing trong bản hợp đồng, đánh dấu một bước ngoặt mới cho 2L Corp.

Mỹ Linh không biết rằng, ngay khi cô rời khỏi phòng họp, một kế hoạch ám sát đã được triển khai.

Trên chuyến bay trở về, Mỹ Linh ngồi trong khoang VIP, tay cầm một ly rượu vang, thư thái thưởng thức.

Bên ngoài, bầu trời đêm yên ả, chẳng ai có thể ngờ rằng một cơn bão chết chóc sắp ập đến.

Khoảng ba giờ sáng, khi máy bay đang bay ngang vùng trời châu Âu, một tiếng nổ nhỏ vang lên từ khoang hành lý.

"Cảnh báo! Có kẻ xâm nhập!"

Tiếng còi báo động vang lên khắp máy bay.

Một nhóm ba sát thủ mặc đồ đen xuất hiện, vũ khí gắn giảm thanh, nhanh chóng tiến về khoang VIP.

Mỹ Linh đặt ly rượu xuống, lạnh nhạt nói:

"Cuối cùng cũng đến rồi."

Cô không hề ngạc nhiên.

Vì từ trước khi lên máy bay, cô đã cảm nhận được có người muốn giết mình.

Nhóm sát thủ vừa lao đến, thì một cơn mưa đạn đã ập vào chúng.

Đoàng! Đoàng!

Một đội vệ sĩ từ hai bên cửa khoang VIP lập tức khai hỏa.

"Bảo vệ cô Trần!"

Trận đấu súng nổ ra ngay trong máy bay. Mỹ Linh nhanh chóng nép vào một góc, ánh mắt sắc bén quan sát.

Khi hai sát thủ bị bắn hạ, tên còn lại bất ngờ rút một con dao và lao về phía Mỹ Linh.

Hắn ta mạnh hơn dự đoán.

Nhưng Mỹ Linh cũng không phải một mỹ nhân yếu đuối.

Cô nhanh chóng né đòn, giật lấy cánh tay hắn, dùng sức bẻ mạnh.

"Rắc!"

Tiếng xương gãy vang lên.

Hắn ta rên lên đau đớn, nhưng vẫn cố vùng vẫy.

Mỹ Linh rút khẩu súng lục bên hông, chĩa thẳng vào trán hắn.

"Ai thuê ngươi?"

Hắn cười gằn:

"Mày không bao giờ biết được."

Đoàng!

Một phát súng lạnh lùng kết liễu hắn ngay tại chỗ.

Tất cả trở về yên tĩnh.

Máy bay tiếp tục hành trình. Nhưng trong lòng Mỹ Linh, cơn bão vẫn chưa chấm dứt.

Sau khi về nước, Mỹ Linh không nghỉ ngơi, mà đến thẳng bệnh viện tư nhân nơi Quảng LingLing đang hôn mê.

Cô đẩy cửa bước vào, thấy Lý Mẫn đang đứng cạnh giường bệnh.

"Chị ta vẫn chưa tỉnh à?"

Lý Mẫn nhìn cô, ánh mắt phức tạp.

"Chưa. Nhưng chắc không lâu nữa."

Mỹ Linh nhếch môi cười lạnh, kéo ghế lại ngồi xuống.

Ánh mắt cô dừng trên gương mặt yên bình của Quảng LingLing.

"Chị giỏi lắm, Quảng LingLing."

Cô nói, nhưng giọng đầy mỉa mai.

"Chị đã tính trước cả rồi, đúng không? Để tôi thay chị đi ký hợp đồng, để tôi bị ám sát trên đường về. Nếu tôi chết, thì 2L Corp cũng không còn người thay thế. Còn nếu tôi sống, thì sẽ càng dính chặt vào cái vũng lầy này."

Cô cúi xuống gần hơn, khẽ thì thầm bên tai Quảng LingLing:

"Quảng LingLing chị là con cáo có tuổi rất lớn."

Một giờ trôi qua.

Bệnh viện vẫn tĩnh lặng.

Mỹ Linh nhìn sâu vào đôi mắt nhắm nghiền của Quảng LingLing đã một giờ, sau đó cười nhạt.

Cô vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vào má nàng hai cái, như thể muốn trêu chọc.

"Chị ngủ bao lâu rồi? Cũng đến lúc tỉnh dậy chịu trận rồi đấy, Chủ tịch Quảng."

Cô nói xong, đứng dậy bước ra ngoài.

Bên trong phòng bệnh, không ai nhìn thấy được, ngón tay của Quảng LingLing khẽ cử động.


Chương trước Chương tiếp
Loading...