LingOrm | Năm tháng không từ bỏ

C85: Hợp Tác Bị Hủy



Khi Bow hỏi "Lẽ nào là Kwong tổng?", đôi mắt của Orm chợt xẹt qua một tia mờ mịt.

Không rõ là ngạc nhiên, là kỳ vọng, hay là dửng dưng.

Đang xuất thần thì ngón tay của Kim nhẹ nhàng phủ lên bàn tay nàng, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy? Sắc mặt không được tốt lắm."
Orm liếc nhìn Kim, rút tay về: "...!Có chút việc riêng tư."
Panodpong uống một hớp trà đặc, thuận miệng nói:
"Orm, mẹ nhỏ quan tâm con, con né tránh cái gì?"
Orm khẽ mỉm cười: "Ba ba không cho, vậy con không né nữa."
Dứt lời, nàng đưa tay về phía Kim, cong mắt: "Mẹ nhỏ, đến, cứ tùy ý sờ đi."
Kim dựa vào bàn, không chạm vào bàn tay kia, chỉ cười nói: "Đứa nhỏ này còn biết nói đùa."
Ngón tay nhỏ dài nâng tách cà phê trắng sứ.

Đôi mắt khép hờ, quyến rũ tận xương.

Orm yên lặng dùng nĩa nạo miếng bánh Cherry Cream Mousse trên đĩa, không chủ động tiếp lời.

* * *
Sau khi kết thúc buổi tiệc, Panodpong dẫn theo Kim đi trước.

Lên Maybach, Bow nắm chặt tay lái, hỏi: "Lời mời vừa nãy có muốn đi không?"
Orm trầm tư chốc lát: "Bảo hai mươi vệ sĩ cùng đi theo."
Bow: "Cô và Kwong tổng...!hẳn không đến mức đánh nhau chứ?"
Orm lắc đầu: "Nếu như đúng là Lingling, vậy dĩ nhiên không có chuyện gì.

Nhưng nếu là ai đó muốn làm hại tôi trong bóng tối, dễ dàng lừa gạt tôi như vậy, chẳng phải là bị người ta chơi một vố?"
Đầu ngón tay của nàng vuốt ve gậy chống trong lòng bàn tay, giọng nói nhẹ dần: "Cẩn thận một chút, không có hại."
Bow: "...!Cô nghĩ thật chu đáo."
Chuẩn bị xong mọi thứ, Bow lái xe đến khu nội thành mới.

Đến quán cà phê âm nhạc mà người giấu mặt đã hẹn, hai mươi vệ sĩ chia ra đứng rải rác ở lối vào quán cà phê.

Bow bảo vệ bên cạnh Orm, cùng nàng vào trong.

Cách người kia chuyển lời là nhờ phục vụ đưa tờ giấy, trên giấy viết rõ số phòng cụ thể, vì thế hai người trực tiếp nhờ người phục vụ dẫn đến căn phòng đó.

Người phục vụ mở cửa phòng, giơ tay mời bọn họ vào.

Bước chân này, Orm căng thẳng không thôi.

Đột nhiên cảm thấy, bước chân này tựa hồ còn gian nan hơn tất cả những bước chân xuyên suốt quá trình phục hồi chức năng trong một năm qua cộng lại.

Ngón tay không khỏi khép lại, giữ chặt gậy chống đàn hương trong lòng bàn tay.

Vì đổ quá nhiều mồ hôi, nếu không giữ chặt e rằng sẽ trượt tay để nó rơi xuống mặt đất.

Trong phòng bài trí rất ấm áp, tông chủ đạo là màu cà phê nhạt.

Trên kệ đen bày biện một ít đồ sứ có ý nghĩa kỷ niệm, xung quanh có những dây leo xanh mướt tinh xảo quấn quanh.

Trong không khí lượn lờ mùi hương thanh nhã của long diên hương.

Người giấu mặt mời nàng đến đang ngồi bên cạnh cửa sổ.

Khi Orm thấy rõ khuôn mặt người kia, ngón tay vừa mới siết chặt bỗng cứng đờ.

Một lát sau, chậm rãi thả lỏng.

Pailin thấy Orm đến, bèn chủ động đứng dậy, vẻ mặt tươi cười chào đón: "P'Orm, chị đến rồi à, em chờ lâu lắm đấy."
Bow hơi khom lưng, lễ phép chào hỏi Pailin: "Tiểu Ratana tổng."
Một tháng trước, tập đoàn Ratana đã công bố Pailin Ratana là Tổng Giám đốc kế nhiệm, danh tính của nàng không còn là bí mật.

Bây giờ mọi người đều biết, tiểu
Ratana tổng của tập đoàn Ratana tiếng tăm lừng lẫy đang bắt đầu dự án mới ở Bangkok.

Hơn nữa mọi người đều ngầm biết, đối tượng mà tiểu Ratana tổng muốn hợp tác tám phần mười là tiểu Sethratanapong tổng.

Trước khi Orm quay về Bangkok thì Pailin đã nhiều lần nhắc tới hai chữ "Sethratanapong thị" với những người khác.

Pailin đỡ Orm ngồi xuống, trên mặt vẫn mang theo nụ cười vui vẻ.

"P'Orm, chị thật là, ba ngày trước về Bangkok cũng không hẹn em ăn một bữa cơm.

Hai tháng trước chị gửi đặc sản Lampang đến cho em, em đã ăn sạch rồi, lần trước em có nói trên tin nhắn nhờ chị mua thêm món SnowFlake Crisp*, chị có nhớ không?"
*SnowFlake Crisp: là hỗn hợp bánh Nougat vị sữa dẻo kết hợp các loại trái cây khô như: nho khô, việt quất, thơm, hạt bí, dâu.
Orm đặt gậy dựa vào ghế, cởi áo khoác đưa cho Bow.

"Có mua, ngày mai tôi sẽ kêu người gửi cho em."
Pailin cười càng tươi: "Vui quá đi.

Từ khi em nhậm chức, chị không còn rep tin nhắn của em nữa, em còn tưởng thân phận của em khiến chúng ta trở nên xa lạ nên cứ lo lắng mãi."
"Không có.

Chỉ là trước khi về Bangkok có nhiều thứ cần phải chuẩn bị, quá bận rộn.

Không phải như em nghĩ."
Orm sẽ không vì thân phận của Pailin mà xa lánh nàng.

Bởi vì nàng biết thân phận thật của Pailin, mới giữ liên lạc với đối phương, không ngừng giao lưu làm quen.

Trong lúc Pailin lộ danh tính thật, nàng cần diễn xuất bộ dạng khó mà tin nổi.

Pailin gấp gáp đến độ tự mình gọi điện thoại giải thích với nàng: "Em thật sự không cố ý lừa chị, chẳng phải bởi vì em đang tìm đối tượng hợp tác sao? P'Orm, chị không thể trở mặt với em, nếu như chị trở mặt, vậy em biết hợp tác với ai bây giờ? Chị không hợp tác với em, vậy hai năm qua coi như em cho không Junji ngủ với mình!"
Nghĩ đến Junji, Orm không nhịn được cười.

"Đúng rồi, tôi luôn muốn hỏi em, sau khi em nhậm chức, Junji tổng thế nào rồi?"
Pailin thở dài: "Chị cũng biết, giá trị thị trường của Ratana thị gấp mười lần Junji thị, nhà bọn họ không trêu chọc nổi nhà em.

Sau khi chị ấy biết danh tính thật của em thì đơ người mất năm phút đồng hồ, sau đó nhân lúc em lơ là mà bỏ chạy suốt cả đêm."
Orm: "Chắc cũng không đến nỗi, dù sao đã ngủ cùng em hai năm, cũng không có ngược đãi em."
"Chậc, cái này..."

Pailin bất đắc dĩ nhìn lên trời.

Orm dừng tay.

Mơ hồ ấp úng: "Junji tổng sẽ không..."
Pailin nhún nhún vai: "Đúng là chị ấy có sở thích đó.

Nhưng em tự nguyện, hơn nữa chị ấy kiểm soát rất có mức độ, chưa từng thật sự làm tổn thương em.

Vốn em không bận tâm chuyện đó, nhưng Junji đúng là con gà chết bầm, không thể tiếp thu sự thật đã dùng roi da đánh em hai năm trời."
Bow da mặt mỏng ở một bên nghe thấy đỏ cả lỗ tai.

"..." Orm nhấp một ngụm cà phê, cau mày vì đắng.

Nàng nhặt từng viên đường, cẩn thận bỏ từng viên vào bên trong cà phê: "Vậy em định làm gì?"
Khuôn mặt thiếu nữ non nớt của Pailin biểu lộ một nụ cười khó hiểu.

"Không vội, em đã phái người đi bắt chị ấy.

Hai năm qua chị ấy đánh em 7324 roi, em nhớ như in.

Chờ bắt được, em sẽ trói chị ấy ở chỗ mà chị ấy từng trói em trước đây, một roi, một roi, một roi, tất cả đều đòi lại."
Bow không khỏi thầm than, cô gái này thù dai thật.

Orm vội ho một tiếng: "Được rồi, nói chuyện làm ăn."
Pailin gật đầu: "Đúng đúng, em đặc biệt mời chị đến đây để thảo luận một mối làm ăn."
Orm: "Nói."
Pailin: "Hôm qua em gửi bản kế hoạch Thiên Thê vào hộp thư của chị, chị đọc nó chưa?"
Orm: "Đọc rồi."
Pailin: "Vậy chị thấy thế nào?"
Orm: "Triển vọng không tệ, có thể thử một lần."
Pailin nở nụ cười: "Vậy thì tốt quá, chỉ cần chị đồng ý, chúng ta có thể bắt tay thử lần hợp tác đầu tiên."
Nàng cầm điện thoại lên, mở giao diện đưa cho Orm xem.

"Công ty chuyên về chip đã sản xuất một lô hàng nhỏ, lô hàng đầu tiên có thể được đánh bóng trong tương lai.

Nếu chị muốn lấy, em sẽ gọi sang California để lấy lô hàng này trước, chị xem qua một chút."
Orm cầm điện thoại của Pailin đánh giá một lúc.

"...!Được.

Tôi sẽ ký hợp đồng trước sáu giờ chiều mai rồi kêu người gửi cho em."
Pailin xua xua tay: "Ơ kìa, một lô hàng mẫu thì không cần ký hợp đồng đâu, đừng khách sáo mà."
Orm mỉm cười: "Vẫn nên ký.

Đụng chạm đến lợi ích, dù chỉ một tệ cũng không nói ân tình."
Pailin giơ ngón cái: "Haha, không hổ là tiểu Sethratanapong tổng em nhắm tới từ lâu, quả là công tư phân minh."
Hai người trao đổi về những dự án khác trên bàn cà phê.

Sắc trời dần muộn, bàn bạc gần như xong xuôi, từng người tạm biệt nhau rồi quay về nhà.

Trước khi đi, Pailin dặn dò: "Ngày mai ký hợp đồng xong còn phải đợi một tuần.

Một tuần sau chúng ta gặp lại nhau ở đây, em và chị sẽ thảo luận về những chi tiết nhỏ khác."
Orm: "Được."

* * *
Một tuần sóng yên gió lặng.

Vì không có cơ hội gặp mặt như buổi dạ hội thương mại lần trước, Orm không có gặp lại Lingling Kwong.

Không phải nàng muốn tránh mặt Lingling, chỉ là...!
Dù gì Lingling đã bị bỏ lại hai lần, nàng không có cách nào suy đoán tâm tình của Lingling bây giờ.

Không phải nàng không muốn kể cho Lingling nghe chuyện của một năm qua.

Nhưng nếu Lingling đã quyết định từ bỏ, hoặc bắt đầu một cuộc sống mới, nàng không thể dùng căn bệnh của mình như một mối đe dọa đạo đức, quấy rầy quỹ đạo cuộc sống của Lingling.

Vì vậy lần này, nàng đã giao quyền chủ động cho Lingling.

Nàng ở Sethratanapong thị làm tiểu Sethratanapong tổng, sống trong mắt công chúng, Lingling có thể gặp nàng ở bất cứ đâu nếu cô muốn, nàng chỉ im lặng chờ đợi.

Chờ đối phương sẵn sàng, hai người sẽ gặp lại nhau.

Nhưng chờ đợi lúc nào cũng rất dày vò.

* * *
Lại mơ thấy ác mộng.

Cơn ác mộng không sao đếm xuể suốt mấy năm qua.

Nàng mơ thấy quá khứ, bản thân đang tập luyện phục hồi chức năng.

Chân chạm đất như đang đạp lên trăm ngàn mảnh vỡ thủy tinh, mồ hôi và nước mắt nhuộm ướt đẫm áo sơ mi mặc trên người.

Nhưng thứ đau đớn hơn cả việc phục hồi chức năng là quá trình trị liệu tâm lý.

Không ngừng hoài nghi bản thân, không ngừng phá vỡ thế giới của chính mình rồi xây dựng lại.

Kiềm chế phần "Điên" trong đầu, tự nhủ với bản thân về những cực khổ ngày qua ngày, cố gắng sống tiếp.

Phải sống sót như một người bình thường.

Uống thuốc trị trầm cảm còn nhiều hơn cả ăn cơm.

Có một lần bỏ viên thuốc vào miệng, vì không uống nước kịp, thuốc đắng tan ra trên đầu lưỡi.

Quá đắng.

Sau đó lúc tập luyện, đổ mồ hôi khắp người.

Nàng không khỏi nghĩ ngợi, uống nhiều thuốc như vậy, phỏng chừng mồ hôi lúc này vô cùng đắng.

Trong nháy mắt sực tỉnh.

Tỉnh dậy từ giấc mơ, vị đắng nơi đầu lưỡi vẫn chưa tản đi.

Orm ngơ ngác nhìn trần nhà, khó khăn nuốt nước bọt.

Cũng may...!
Cũng may đã chịu đựng được.

Điện thoại bên gối bỗng đổ chuông.

Orm cố thoát khỏi cảm giác trong mơ, dụi dụi mắt, đánh thức sự tỉnh táo.

Nàng liếc nhìn tên người gọi, tiếp điện thoại.

"Pailin?...Tôi biết hôm nay là thứ bảy, nhưng lần trước đã hẹn buổi tối mới đến quán cà phê bàn chuyện..."
Pailin bất lực cười: "Còn bàn gì nữa, lô hàng đã bị hải quan tạm giữ, lần giao dịch này coi như thất bại."
Orm cau mày: "Tình hình thế nào?"
Pailin: "Chị xem thời sự hai ngày trước rồi chứ, gần đây Nevada xảy ra dịch bệnh.

Chúng ta lại đi ngang qua Nevada khi vận chuyển hàng hóa.

Oan chết đi mất, chỉ đi ngang qua thôi, cửa xe cũng không có mở.

Nhưng lệnh cấm không cho phép, dù chỉ dính chút không khí của vùng dịch bệnh cũng không thể đi qua hải quan, thế là bị khấu trừ."
Orm lau mồ hôi trên trán: "Khấu trừ thì khấu trừ, chuyện này chúng ta cũng đâu thể kiểm soát."
Pailin cười khẽ: "Ban đầu em cũng nghĩ là do bản thân xui xẻo, nhưng chị đoán xem? Em gọi thuộc hạ điều tra, hóa ra là có người cố ý báo cáo với hải quan."
Nói tới đây, nàng cất cao giọng: "Chị có biết người báo cáo là người của ai không?"
Orm gần như đoán được.

"Haizz—" Pailin thở dài một tiếng: "Chính là Kwong tổng thân yêu của chị đó."
Orm: "..."
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Kwong tổng: Đánh là hôn, mắng là yêu, đào hố cho chị nào bé cưng.

Orm: [ Cạn lời.jpg ].

Chương trước Chương tiếp
Loading...