LingOrm | Năm tháng không từ bỏ

C56: Đặt Cược



Công ty Sethratanapong thị.
Panodpong ngồi trên ghế, hai tay tựa vào tay vịn, trên bàn đặt vài phần tài liệu mới vừa đưa tới.
Hắn xoa huyệt thái dương, thở dài.
Thật đau đầu.

Hắn rút một điếu xì gà từ trong hộp, cắt đầu xì gà, ngậm vào miệng rồi bật lửa.
Lại liếc nhìn đống tài liệu lộn xộn trên bàn, hút một hơi thật mạnh.
Thế nào gọi là bạch nhãn lang?
Đây chính là bạch nhãn lang.
Vợ hắn vì tính trăng hoa của hắn mà nghĩ quẩn, treo cổ tự sát, trong lòng hắn ít nhiều có chút hổ thẹn.

Vì vậy nhiều năm trôi qua, hắn trăm phương nghìn kế làm mọi cách để chiều chuộng đứa con gái đầu lòng.
Nim muốn thứ gì hắn sẽ tặng cho nàng ta thứ đó, muốn có một con thú nuôi nho nhỏ sẽ tặng cún cưng, muốn có người ở chung sẽ tặng một đứa bé trạc tuổi, nàng ta không thích em gái, hắn cũng đứng về phe nàng ta, xem đứa con gái thứ hai như kẻ thù.
Quay đầu lại, hắn được cái gì?
Vì một con nhóc nhà quê, không kiêng dè tham ô công khoản, còn không thừa nhận lỗi lầm, nói lý lẽ, cãi nhau với hắn.
Loại tính cách giống Nim, sớm muộn gì cũng có ngày rước họa vào thân.
Nếu tự hại mình thôi thì không nói làm gì.
Panodpong nhả ra một làn khói trắng nồng nặc, nheo mắt nhìn những tòa nhà cao thấp bên ngoài cửa sổ.

Hắn chỉ sợ.
Nàng ta sẽ hại cái tập đoàn khổng lồ mà hắn khổ tâm gầy dựng.
"Cộc, cộc, cộc"
Cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa.

Panodpong nhấn điếu xì gà vào gạt tàn, nói: "Vào đi."
Thư ký cúi đầu đi tới, báo cáo: "Chủ tịch, hôm nay tiểu Sethratanapong tổng không đi làm, rất nhiều tài liệu chất chồng trong phòng cô ấy chưa được xử lý, buổi sáng vốn diễn ra một hội nghị cấp cao nhưng vì sự vắng mặt của cô ấy mà phải hủy bỏ."
Panodpong cười lạnh: "Hừ, nó dám lên mặt với ta à?"
Ranh con, cũng không tiếp tục giả bộ ngoan ngoãn, mới leo đến cái cổ, đã có ý muốn đạp lên đầu hắn.
Thư ký cẩn thận hỏi: "Vậy xấp tài liệu của tiểu Sethratanapong tổng bên kia...?"
Panodpong nhìn đống tài liệu trên bàn còn chưa xử lý xong, trong lòng dù có muộn phiền cũng chỉ đành bất lực, ngoắc ngoắc tay: "Đưa tới cho ta."
Thư ký đáp lời, lùi ra ngoài, đi tới văn phòng của Nim lấy tài liệu.
Thư ký chân trước vừa đi ra ngoài, trợ thủ Bow chân sau đã vội vã đi vào, thấy trong phòng không có ai khác, vội vàng báo cáo với Panodpong: "Sethratanapong tổng, Nhị tiểu thư mất tích."
Panodpong đanh mặt, hỏi: "Chuyện khi nào? Sao lại mất tích?"
Bow: "Chuyện xảy ra buổi sáng, Đại tiểu thư mang theo một nhóm côn đồ, xông vào phòng đưa Nhị tiểu thư đi mất.

Vì diễn biến quá nhanh, chúng tôi không kịp đuổi theo, sau khi tôi biết chuyện đã lập tức lái xe đi tìm, thế nhưng không tìm được."
Panodpong cau mày: "Nó làm cái gì? Orm chọc nó chuyện gì?"
Bow: "Hỏi quản gia mới biết tiểu thư Kate đã biến mất, trước khi đi có trò chuyện với Nhị tiểu thư, vì thế..."
"Chậc, phiền phức."
Panodpong đấm mạnh vào bàn, phát ra một tiếng "Đùng—" nặng nề.
Nim vì mua chiếc lắc tay cho nha đầu Kate kia, không tiếc tham ô một số tiền khổng lồ trong công ty.

Bây giờ lại nghi ngờ em gái mình khiến Kate biến mất, tình huống này không phải...
Panodpong cắn răng, phân phó Bow: "Lập tức phái người đi tìm, phong tỏa tin tức, bịt miệng lũ người hầu trong nhà nhìn thấy Đại tiểu thư đưa Nhị tiểu thư đi, điều tra camera xung quanh dinh thự, phải nghĩ cách tìm bằng được."
Bow: "Sethratanapong tổng, Đại tiểu thư làm việc khá cực đoan, nhân lực của chúng tôi có hạn, chỉ sợ chậm một bước.

Ngài có cân nhắc...!báo cảnh sát không...?"
"Báo cảnh sát?" Panodpong khó mà tin nổi nhìn về phía Bow, ánh mắt nhìn nàng như kẻ bị nhược trí: "Đầu óc cô có vấn đề về thần kinh à? Tôi nói cho cô biết, dù cho Đại tiểu thư có giết Nhị tiểu thư đi chăng nữa, các người cũng chỉ có thể kéo lê thi thể tìm nơi hoang vắng trong rừng núi nào đó lặng lẽ chôn.

Báo cảnh sát? Cô muốn nhìn tôi sớm ngày phá sản có đúng không?"
"...!Không dám."
Bow cúi thấp đầu, không dám nói thêm gì.

* * *
Bốn giờ sáng Lingling Kwong về nhà cũ nghỉ ngơi, một đêm trèo tường lại leo cầu thang, quá mệt mỏi.
Trước khi đi ngủ cô gửi tin nhắn cho Tinh, dặn dò ngày mai đem tất cả công việc bàn giao cho Phó chủ tịch Wang, cô muốn nghỉ phép một ngày.
Nhưng mới ngủ thẳng đến chừng mười giờ sáng, lại bị chuông điện thoại đánh thức.

Lingling Kwong mê man mở mắt ra, thấy Tinh gọi đến, nghĩ rằng Tinh gọi để xác nhận công việc, cô không muốn trả lời bèn treo máy.
Sau khi cúp máy, Tinh lại gọi thêm lần nữa.
Xem ra là chuyện cấp bách trong công ty.
Lingling Kwong nhận cuộc gọi, đặt ở bên tai, buồn ngủ nói: "Hưm?"
Giọng nói hoảng loạn của Tinh từ bên trong truyền đến: "Kwong tổng, người theo dõi ở Sethratanapong gia phát về tin tức, Nim Kornnaphat bắt cóc Nhị tiểu thư rồi!"
Lingling Kwong tỉnh táo bật ngồi dậy: "Cái gì?"
Tinh: "Nửa giờ trước, Nim dẫn theo một nhóm côn đồ, đưa Nhị tiểu thư ra khỏi dinh thự, sau đó chuyển sang chiếc xe van rộng hơn.

Người theo dõi bám theo một đoạn, thế nhưng chiếc xe van kia phát hiện có người đang bám đuôi, cố ý lái đến tuyến đường cao điểm rồi bỏ xa bọn họ.

Em đã kêu người lùng sục, vốn muốn báo cảnh sát, nhưng vẫn muốn hỏi ý chị, có thể báo cảnh sát chứ?"
Lingling Kwong nhíu mày.

Cô nhớ rất rõ, bữa tối hôm qua Orm đã cố ý nói với cô chuyện này.
Orm nói: "Em đã đưa Kate đi, chẳng mấy chốc Nim sẽ bắt đầu hành động.

Lingling, nếu như chị không tìm thấy em thì cứ bình tĩnh mà tìm.

Bất luận phát sinh cái gì, chị tuyệt đối không thể báo cảnh sát."
Cô đã đồng ý, nghe theo sự sắp xếp của nàng.
Nhưng mà hiện tại nàng thật sự mất tích, Lingling Kwong mới nhận ra, cô căn bản không có cách nào đồng ý nhẹ nhàng như hôm qua.
Orm mất tích, nhưng thế lực của Kwong thị cũng không lớn đến mức một tay che trời, cô có thể điều động tất cả nhân lực tìm kiếm, nhưng khoảng thời gian ở giữa sao cô có thể bảo đảm?
Kéo dài một phút, Orm nhiều một phần nguy hiểm.
Mà nguy hiểm ấy, không phải là từ ngữ nhẹ tênh phun ra khỏi miệng, đó là thêm một vết thương trên người nàng, là từng giọt máu nàng đánh đổi.
Tinh nghe bên này vẫn đang im lặng, thúc giục hỏi: "Kwong tổng, rốt cuộc nên báo không?"
Lingling Kwong nắm chặt ngón tay, nhanh chóng nghĩ ngợi bước tiếp theo nên làm thế nào.
Nếu như báo cảnh sát, có khả năng sẽ phá hỏng kế hoạch của Orm.

Chuyện đã xảy ra nhất định sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.
Nếu như không báo cảnh sát, có một nửa khả năng, tất cả đều suôn sẻ theo kế hoạch của Orm.
Còn có một nửa khả năng.
Nim điên lên, sẽ thẳng tay giết chết nàng.
Sao cô có thể đánh cược?
Sao cô lại dám đánh cược?
Thế nhưng...
Nếu vì báo cảnh sát mà công sức của Orm như nước chảy về biển Đông, vậy muốn nửa cái mạng của nàng có gì khác nhau?
Lingling Kwong cầm điện thoại, tới tới lui lui bên cạnh cửa sổ, càng đi càng gấp gáp.
Cảm xúc phức tạp rối ren dồn nén trong lồng ngực, khiến cho cô hít thở cũng khó khăn.

Đi tới đi lui, cô cầm cái bình hoa sứ trên bệ cửa sổ, ném thật mạnh vào tường.
"Xoảng—"
Nước trong bình bắn tung tóe đầy người cô.
Tinh có chút kinh hãi, thận trọng hỏi: "Kwong...!Kwong tổng?"
"...!Đừng báo."
Lingling Kwong nhắm mắt lại, mơ hồ cắn răng, vẫn làm ra quyết định: "Không được báo cảnh sát."
Tinh: "Được.

Vậy em lập tức về nhà cũ, chở chị đến công ty rồi tính tiếp?"
Lingling Kwong: "Không cần, tôi không có thời gian qua đó.

Em nghĩ cách điều tra bán kính mười dặm xung quanh dinh thự, tôi mặc kệ em dùng cách gì, phải tìm ra bằng được.

Không tìm được xe van, ít nhất phải tìm được biển số xe."
Tinh nhận lệnh.
Lingling Kwong đặt điện thoại xuống, nhanh chóng thay quần áo, cầm chìa khóa xe rồi lao nhanh ra cửa.
Chỉ dựa vào nhân lực ít ỏi trong tay cô, còn chưa đủ lật tung Bangkok tìm người.

Cô biết nên tìm ai.
Junji.
Junji bình thường làm ăn tiếp xúc với đủ loại người, ở thành phố Bangkok bị chia cắt bởi Kwong thị và Sethratanapong thị, Junji vẫn có thể linh hoạt luồn lách khắp mọi ngóc ngách trong thị trường, nhìn nàng như thế chẳng ai mà ngờ được, nàng hợp tác với rất nhiều doanh nghiệp lẻ tẻ trong thị trường.
Hôm nay mở quán bar, ngày mai đào hồ nhân tạo, ngày kia lại cải tạo khu nghĩa địa ở vùng ngoại ô.
Chuyện làm ăn nào cũng có mặt nàng, vì lẽ đó, mạch thông tin của nàng cũng rộng hơn.

Junji không có ở công ty, hôm nay nàng tự thưởng cho bản thân một kỳ nghỉ, ban ngày đi đến quán bar ngắm trai xinh gái đẹp.
Khi Lingling Kwong tìm thấy nàng, nàng đang ôm Pailin, tận tâm đút rượu cho cô bé nhà mình.
Khuôn mặt non nớt của Pailin say đến đỏ ửng, cũng không biết là do uống quá nhiều hay là do bị bức ép nên mới xấu hổ.
"Hey, Chủ tịch Kwong đến rồi." Junji nhìn thấy Lingling Kwong liền vui vẻ: "Không phải cậu giữ thân như ngọc à, mời cậu tới quán bar một chuyến còn khó hơn lên trời, sao vậy, hôm nay lại chủ động tới tìm tôi?"
Pailin vất vả lấy hơi, vỗ ngực liên tục ho khan.
"Tôi có việc gấp tìm cậu."
Lingling Kwong không nhiều lời với Junji, trực tiếp nói ra chuyện Orm mất tích.
"Giúp tôi." Cô đưa biển số xe mà Tinh tra được cho Junji: "Gọi toàn bộ mạch thông tin của cậu đi điều tra camera, nhanh chóng định vị hướng đi cụ thể của chiếc xe này."
Cảnh sát có camera riêng của cảnh sát, Junji có camera riêng khắp nơi của mình.
Một con đường chật hẹp không thể đi, vậy thì quẹo sang một con đường rộng rãi khác.
Junji biết tính chất chuyện này nghiêm trọng, thu hồi sắc mặt đùa giỡn, cầm bức ảnh biển số xe vội vàng gửi đi tin tức: "Cậu đừng hoảng hốt, cứ giao cho tôi, tôi lập tức phân phó."

Lingling Kwong theo sau nàng cùng nhau bước ra khỏi quán bar: "Nhanh lên, tôi sợ Orm không kéo thêm được nữa."
Hai người một trước một sau rời đi.
Pailin Ratana còn ngồi trên sofa, từ lúc nghe Lingling Kwong nói câu đầu tiên, nàng vẫn luôn căng thẳng, khó khăn ngụy trang chờ hai người kia đi khỏi, nàng mới trút được tia lo lắng trong ánh mắt.
P'Korn...
Người tốt như vậy, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
Nàng nhìn xung quanh một vòng, thấy không có ai chú ý, bèn lặng lẽ lấy điện thoại, gửi tin nhắn vào một số lạ.
【 "Tôi có một người bạn, bị bắt cóc, anh tìm một tên đầu sỏ ở Bangkok, kêu hắn giúp đỡ." 】
Một lát sau, điện thoại nhận được tin nhắn.
【 "Tiểu thư, không phải Ratana tổng đã nói thế lực kia không thể tùy tiện động vào sao?" 】
Pailin Ratana nhíu mày, đầu ngón tay lướt nhanh trên màn hình.
【 "Papa nói, việc trong nước do tôi toàn quyền phụ trách.

Tôi cho anh biết, nếu người bạn này không cứu được, tôi sẽ mất đi đối tượng hợp tác ở Bangkok.

Sau này Ratana ở trong nước không thể bật lên, anh có đủ khả năng chịu trách nhiệm không?" 】
Hơn hai mươi giây sau, bên kia rất nhanh gửi tới ba chữ lời ít mà ý nhiều:
【 "Lập tức tìm." 】

Pailin Ratana vừa lo vừa nghĩ, vẫn không dám đem toàn bộ hy vọng đặt trên người đám lưu manh, lại gửi đi một tin nhắn:
【 "Không biết có ai báo cảnh sát chưa, để ngừa chuyện không hay xảy ra, anh trước tiên báo cảnh sát đi." 】.

Chương trước Chương tiếp
Loading...