LingOrm | Năm tháng không từ bỏ
C43: Lingling Chị Có Tin Em Không
Hồ nước nhân tạo được thiết kế bên trong khu nghỉ dưỡng, xung quanh bao bọc các loại tiện ích phục vụ cho du khách, ở phía đông của hồ còn có một công viên nước rộng lớn.Nhưng thời tiết dạo gần đây trở lạnh, công viên nước vì thế không có một bóng người.
Đến nơi dự định cắm trại, ông lão chủ động dựng lều và đặt vỉ nướng, kêu cháu gái và cháu dâu cứ đi chèo thuyền trước, Lingling Kwong nghe lời bèn dẫn Orm tìm thuyền dạo chơi.
Ở chỗ thuê thuyền lại bất ngờ gặp được Junji, bởi vì Junji cũng đầu tư tiền vào dự án này, nên ngày đầu tiên mở cửa nàng cũng tới xem tình hình một chút.
Trông thấy Lingling Kwong và Orm đứng cùng nhau, Junji kinh ngạc hỏi nàng: "A, Nhị tiểu thư Sethratanapong, không phải em đang ở cùng Giáo sư Fran sao?"
Orm vội giải thích: "Junji tổng, chuyện lần trước ở quán bar chỉ là hiểu lầm, quan hệ giữa tôi và cô Fran sớm đã kết thúc từ sáu năm trước."
Junji liếc nhìn Lingling Kwong, cười hì hì: "Đúng nhỉ, từ lần trước tôi đã nhìn ra mối quan hệ của hai người không được bình thường, cứ trách tôi lắm mồm đi.Thế nào, hai người đi chèo thuyền cùng nhau sao?"
Lingling Kwong ấn vành nón, nhìn chiếc thuyền có bốn mái chèo ở bến tàu.
Mặc dù cô cảm thấy không thoải mái khi Junji nhắc đến Fran, nhưng để đỡ mệt khi chèo thuyền, cô đã đồng ý lên chung thuyền với cái bóng đèn tên Junji.
Junji: "Chờ tí đã."
Nàng ra hiệu về phía xa, bỗng có một cô bé mặc chiếc áo khoác màu xanh nhạt chạy đến từ trong gian hàng.Cô bé trông có vẻ tầm tuổi một sinh viên đại học, mọi cử chỉ và hành động đều non nớt, trên hai má vẫn còn thịt, ánh mắt nhìn Junji đầy vẻ lệ thuộc và nhút nhát.
Junji đặt tay lên bả vai nàng, giới thiệu: "Đây là cô bé tôi mới bao dưỡng, tên Pailin Ratana.Pailin, đây là Chủ tịch Kwong thị, đây là Nhị tiểu thư Sethratanapong thị."Orm đột nhiên cảm thấy tên Pailin Ratana có chút quen tai, nhưng không nhớ được đã từng nghe qua ở đâu.
Bốn người lên thuyền, Pailin và Orm rất tự giác cầm lấy mái chèo bắt đầu chèo.
Khi đang trò chuyện, Junji chủ động nhắc đến lai lịch của Pailin: "Gia đình em ấy ở nước ngoài, hai năm nay mới về nước, làm ăn thua lỗ, nợ nần chồng chất, em thấy cô bé đáng yêu lại xinh đẹp nên mới mang về làm gái bao.Em nói thật, đứa nhỏ này ngoan lắm, cho tiền cũng không dám xài lung tung, tất cả đều dành dụm trả nợ cho gia đình."
Junji là kiểu người không ngại nam nữ, chưa bao giờ có mối tình ổn định, thích ai sẽ bao người đó, điểm này Lingling Kwong vô cùng rõ ràng.
Chỉ là cô bé nhìn đơn thuần ngốc nghếch, nếu thật sự dành tất cả tình cảm cho loại đa tâm như Junji, e rằng sẽ biến thành một đoạn khúc mắc đau thương.
Orm lại nghĩ hoàn toàn khác so với Lingling Kwong.
Nàng chắc chắn đã từng nghe qua "Pailin Ratana".Nhưng đến cùng là ở đâu chứ?
Nàng gắng sức suy nghĩ, nghĩ rất lâu, rốt cuộc trong một cái chớp mắt vô định cũng nhớ lại được.
Ở kiếp trước, sau khi nhìn thấy tin tức giật gân Lingling Kwong nhảy lầu tự sát, phía dưới còn có thêm một cái tiêu đề mới mẻ-
【 Phỏng vấn Tổng giám đốc công ty Internet trẻ tuổi nhất - Tập đoàn Ratana "Pailin tổng": Pailin Ratana 】
Tập đoàn Ratana hoạt động kinh doanh ở nước ngoài, quy mô và giá trị thị trường vượt xa Kwong thị và Sethratanapong thị, căn bản không có nợ nần chồng chất như Pailin đã nói.Trước mắt phỏng chừng là tập đoàn Ratana thử nghiệm đặt chân về nước, Pailin tám phần mười vẫn chưa được ba nàng bổ nhiệm chức Tổng giám đốc, mà Junji và Lingling Kwong không ai nhận ra được Pailin khác thường, ai mà ngờ rằng một năm sau đó, tập đoàn Ratana lại lên như diều gặp gió, vô cùng có tiếng ở đại lục.
Vậy mà bây giờ Pailin giả dạng sa cơ thất thế chạy đến bên cạnh Junji, là vì cái gì chứ?
Orm cẩn thận nhớ lại.Kiếp trước nàng dành phần lớn thời gian chìm đắm trong thế giới của riêng mình, không quá quan tâm đến chuyện kinh doanh, nhưng nàng ngờ ngợ nhớ đến bốn chữ "Tập đoàn Ratana" mà Nim từng nhắc tới.
Tập đoàn Ratana là đối tác mà Sethratanapong gia rất muốn giành được, ở thời đại Internet vạn vật thế này, không gì quan trọng hơn việc thiết lập quan hệ hợp tác với những công ty lớn mạnh chuyên về công nghệ.Trong ký ức của Orm, hình như Sethratanapong gia đã giành được cơ hội này.Hơn nữa lúc đó Lingling Kwong không còn để tâm đến chuyện kinh doanh, vì vậy một năm sau, Sethratanapong thị đã có đà vượt xa Kwong thị.Hiện giờ Pailin ẩn nấp bên cạnh Junji, hẳn là một loại hình thức khác của "Nghiên cứu thị trường". Chỉ khi trà trộn giữa những kẻ có địa vị cao, tầm nhìn mới mở rộng, mới có thể tìm được một đối tượng hợp tác phù hợp.Nghĩ đến đây, Orm không khỏi liếc trộm Pailin đang trầm mặc ngồi bên cạnh.
Nổi hết cả da gà.
Chuyện này... ngụy trang quá tốt rồi đi.Lingling Kwong chú ý tới Orm đang lén ngắm Pailin, bèn hỏi: "Em nhìn cái gì?"
"Em..." Orm lắp bắp: "Em chỉ cảm thấy Pailin... khá đẹp."Junji mạnh mẽ đập mái chèo: "Nếu Nhị tiểu thư thích thì em cho chị mượn cô bé chơi mấy ngày đó!"
Khóe miệng Pailin giật giật.
Nàng chớp chớp mắt, ngây thơ nhìn Junji: "Junji, chị thật sự không tiếc à?"Junji nở nụ cười: "Ha ha ha, chị đùa tí thôi mà, coi như em bằng lòng, Kwong tổng người ta cũng không muốn đâu nha." Nói xong, nàng chỉ vào Lingling Kwong: "Em nhìn em nhìn, em nhìn sắc mặt của Kwong tổng đen thành dạng gì này?"
Lingling Kwong khẽ cau mày, dời tầm mắt sang cây cầu treo bên kia hồ nước.Orm không nhịn được nói: "Junji tổng, tôi biết chị đang nói đùa, nhưng dù sao Pailin cũng là một cô gái, chị đừng tùy tiện nói những câu như cho người khác mượn chơi."Junji tươi cười lắc đầu: "Nhị tiểu thư, quá vô vị."
Pailin không lên tiếng.
Nhưng ánh mắt nàng nhìn Orm, tựa hồ có một chút thay đổi.Buổi trưa nắng gắt, bọn họ chèo thuyền chưa được bao lâu đã quay trở về bờ. Junji thấy cô dựng lều xong xuôi, nàng muốn cùng Pailin ở lại, cắm trại chung với Lingling Kwong và Orm.Lingling Kwong không có ý kiến, Orm đương nhiên cũng không có ý kiến.Mọi người vui vẻ cùng nhau dựng lều và nướng thịt. Trời gần tối, gió đêm thổi qua mặt hồ vắng lặng, lại có nhiều thêm một bếp lửa đang bập bùng cháy, khiến người ta cảm thấy thật khoan khoái.Junji kéo Lingling Kwong đi xiên cánh gà, để Orm và Pailin ở lại chăm bếp lửa.Pailin liếc nhìn Orm bên cạnh, gợi chuyện: "Nghe Junji nói, chị là Nhị tiểu thư Sethratanapong gia, nhưng hình như em nghe qua Sethratanapong gia chỉ có một cô con gái tên Nim Kornnaphat?"Orm mỉm cười: "Đó là chị tôi. Tôi không làm kinh doanh, vì vậy có khả năng em chưa từng nghe qua."Pailin: "Vậy tại sao chị không làm kinh doanh như gia đình?"Orm: "Giới kinh doanh phức tạp, tôi không đủ sức để bơi vào vũng nước đυ.c này.""Ồ..." Pailin cười khẽ: "Em cảm nhận được chị và Kwong tổng đều là người rất tốt, thật hâm mộ tình cảm giữa hai người, em hy vọng hai người mãi mãi luôn như thế."Orm cười rồi gật đầu: "Cảm ơn em, tôi cũng hy vọng em sẽ hạnh phúc."Pailin lại âm thầm đánh giá Orm một vòng, tự đáy lòng cảm thán một câu: "Em ở bên cạnh Junji gặp qua không ít kẻ có địa vị, bọn họ đối với những cô gái trẻ tuổi bị bao dưỡng như em đặc biệt không lọt mắt. Chị là người đầu tiên nói chuyện với em thế này. Em cứ tưởng rằng một tiểu thư giàu có như chị sẽ càng xem thường em hơn."Orm đặt một nắm xiên nướng lên khay, nhìn về phía Pailin: "Không có ai nhất định phải bị xem thường, mọi người sống sót vốn không dễ dàng. Có mấy người sinh ra đã được ưu ái, tự cho mình là kẻ bề trên, là con tôm nằm trên tầng nước, nhưng kỳ thực cũng chỉ bị cá lớn bóc lột ít hơn cá bé mà thôi. Thiên ngoại hữu thiên*, tư bản to còn có tư bản to hơn. Không bằng thông cảm lẫn nhau đi."*Thiên ngoại hữu thiên: Ngoài trời còn có trời, không gian vô cùng vô tận, cuộc sống vô cùng vô tận, ngoài cuộc sống còn có cuộc sống.Đôi mắt Pailin lộ ra tia tán thành, đưa cho nàng một xiên thịt nướng: "Cách nhìn đời của chị thật khác biệt, có lẽ... bọn họ đều khinh thường chị.""Cách nhìn đời gì chứ?" Orm bật cười: "Tôi không đủ trải đời, cũng không có tham vọng nào khác, hiện giờ tôi chỉ muốn ở bên Lingling, đem sinh mệnh dâng cho chị ấy, giúp chị ấy chút thôi, cũng đủ rồi."Orm khiến cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái, giống như hòa mình vào dòng nước ấm, không cần đề phòng, không cần căng thẳng, muốn nói cái gì thì nói cái đó, lúc nói chuyện với đối phương còn mang theo ý cười dịu dàng trên khuôn mặt.Pailin thầm nhủ, không trách kẻ được theo đuổi nhiều như Lingling Kwong lại đem lòng yêu lấy Orm. Sàn đấu thương mại xoay vòng những âm mưu vô tận, mỗi ngày về nhà có thể được người con gái nhu thuận hiểu chuyện như Orm an ủi, có lẽ là điều mà hầu hết những kẻ có địa vị cao tha thiết mong cầu."Kết bạn được không?" Pailin nghiêng đầu nhìn Orm: "Chị không ghét bỏ em chứ?"Orm đúng là có chút thụ sủng nhược kinh*: "Tất nhiên là không rồi."*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.Pailin lấy điện thoại ra, quét mã QR để kết bạn với nàng trên WeChat.Sau khi hoàn tất nướng thịt, mọi người cùng nhau ngồi thành vòng tròn bắt đầu thưởng thức.Arthit Kwong ở chung với đám trẻ, hài lòng không thôi, ông lão lên giọng hát vài khúc quân ca, đám trẻ cạnh bên lại giúp ông bắt nhịp. Bọn họ vui đùa đến tận đêm khuya.Tuy Junji bảo rằng muốn cắm trại qua đêm, nhưng lòng nàng không chịu được khổ, ăn xong thịt nướng đã lôi kéo Pailin rời đi. Ông lão sớm đã buồn ngủ nên quay vào lều đánh một giấc, để lại Lingling Kwong và Orm hai người ngồi ven hồ.Một cơn gió nhẹ từ đâu lướt qua mặt hồ êm ả, lan tỏa mùi vị của lửa than vẫn còn lượn lờ xung quanh.Lingling Kwong ôm đầu gối, nhẹ giọng hỏi Orm: "Tôi thấy em và cô bé họ Ratana kia hôm nay tán gẫu rất vui vẻ, rốt cuộc tán gẫu cái gì?"Orm: "Kỳ thực cũng không nói gì nhiều, chỉ tâm sự vài chuyện linh tinh. Sau này không biết sẽ phát triển thế nào..."Lingling Kwong: "Phát triển cái gì?"Orm cười xòa: "Không có gì hết, để sau này nói đi."Cô trầm mặc một lúc, bỗng nhiên quay đầu nhìn nàng, giọng nói vô cùng nhẹ: "Orm."Orm: "Hửm?"Lingling Kwong: "Tôi đưa em ra ngoài chơi, là hy vọng em có thể dành nhiều thời gian ở cùng tôi." Cô dừng một chút: "... Nhưng sự chú ý của em cả hôm nay, có vẻ luôn đặt trên người cô bé họ Ratana kia.Nghe được sự ghen tuông trong lời nói của cô, Orm cong khóe môi: "Xin lỗi mà, Lingling. Chị tin em sao?"Lingling Kwong chăm chú nhìn nàng, trầm giọng nói: "Tôi tin em."Orm: "Vậy chị cần nhớ, dù em làm cái gì cũng đều vì chị."Lingling Kwong hất cằm, nhắm mắt lại, cảm thụ gió đêm lướt qua sống mũi, lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày."Được."Cô nhẹ nhàng đáp ứng.* * *Sáng hôm sau bọn họ tỉnh dậy, dọn dẹp chốc lát rồi chuẩn bị quay về.Tài xế xe của ông lão có việc bận nên đã về nhà trước, Lingling Kwong đành kêu Tinh đưa ông lão về. Tinh vừa đi, công việc tài xế tự nhiên rơi xuống trên đầu Orm.Lingling Kwong chủ động ngồi vào ghế phụ như lần trước. Orm thắt dây an toàn, nổ máy, cẩn thận điều khiển xe đi đúng làn đường, tốc độ xe được nàng khống chế không nhanh không chậm."Con đường này trồng nhiều cây xanh, lần trước tôi đến đánh giá khu vực này, vừa ý nhất là những cây xanh tươi tốt nơi đây." Lingling Kwong kể một ít chuyện phiếm trong công ty cho nàng nghe khi đang lái xe: "Trồng nhiều cây xanh, mùa hè hẳn rất mát mẻ."Orm cầm tay lái, bên môi ngậm lấy nụ cười: "Đúng vậy, qua một quý nữa đã đến mùa hè, nơi đây chắc chắn thu hút rất nhiều khách du lịch."Lingling Kwong: "Dự án này rất nhỏ, xem như đầu tư tiền cũng không kiếm lời được bao nhiêu, chỉ là sau này tôi muốn thường xuyên đưa em và ông nội cùng nhau đến đây chơi, đã quyết định đầu tư với Junji t..."Orm một bên nghe cô nói, một bên phân tâm lái xe.Đạp tới đạp lui, nàng chợt phát hiện có gì đó không đúng lắm.Chẳng biết từ khi nào, chân phanh đã không còn phản hồi.Ý thức được điều này, đại não Orm trong nháy mắt trống rỗng vài giây.Nhưng hiện thực không cho nàng kịp phản ứng, trên con đường một chiều, bỗng có một chiếc xe tải khổng lồ ngược hướng lao đến, nó mang theo tốc độ kinh hoàng, không hề có ý định tránh né.Lời nói của Lingling Kwong bên tai dần trở nên mơ hồ, như thể lẫn vào tiếng ồn, không còn nghe rõ nữa.Orm nhìn gốc cây đại thụ ven đường, hàm răng của nàng chỉ một giây sau đã cắn ra máu. Nàng xoay mạnh vô lăng, chiếc xe lập tức lệch khỏi làn đường, đâm sầm vào một thân cây đại thụ-Ầm--Tiếng thân xe vỡ vụn đinh tai nhức óc.Trong chớp mắt, thế giới ngập tràn trong một màu máu.Mọi thứ trong tầm mắt, cùng với kính cửa sổ, đã trở thành từng mảnh vỡ sắc bén khủng khϊếp nhất.Orm nỗ lực gượng dậy một chút ý thức từ trong cơn đau dữ dội, nhìn về người bên cạnh.May mắn, nàng đã kiểm soát phương hướng rất tốt.Chỗ ghế phụ... vẫn... còn nguyên...Máu chảy dài trên trán, phủ xuống toàn bộ mi mắt.Trước khi hai mắt hoàn toàn khép lại. nàng cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng muốn nhìn khuôn mặt cô, nhưng đến cuối, ánh mắt của nàng chỉ dán chặt vào chiếc cằm cứng ngắc của Lingling Kwong.Làn da trắng như tuyết ban đầu, giờ đã loang lổ đầy vết máu tươi.
Đến nơi dự định cắm trại, ông lão chủ động dựng lều và đặt vỉ nướng, kêu cháu gái và cháu dâu cứ đi chèo thuyền trước, Lingling Kwong nghe lời bèn dẫn Orm tìm thuyền dạo chơi.
Ở chỗ thuê thuyền lại bất ngờ gặp được Junji, bởi vì Junji cũng đầu tư tiền vào dự án này, nên ngày đầu tiên mở cửa nàng cũng tới xem tình hình một chút.
Trông thấy Lingling Kwong và Orm đứng cùng nhau, Junji kinh ngạc hỏi nàng: "A, Nhị tiểu thư Sethratanapong, không phải em đang ở cùng Giáo sư Fran sao?"
Orm vội giải thích: "Junji tổng, chuyện lần trước ở quán bar chỉ là hiểu lầm, quan hệ giữa tôi và cô Fran sớm đã kết thúc từ sáu năm trước."
Junji liếc nhìn Lingling Kwong, cười hì hì: "Đúng nhỉ, từ lần trước tôi đã nhìn ra mối quan hệ của hai người không được bình thường, cứ trách tôi lắm mồm đi.Thế nào, hai người đi chèo thuyền cùng nhau sao?"
Lingling Kwong ấn vành nón, nhìn chiếc thuyền có bốn mái chèo ở bến tàu.
Mặc dù cô cảm thấy không thoải mái khi Junji nhắc đến Fran, nhưng để đỡ mệt khi chèo thuyền, cô đã đồng ý lên chung thuyền với cái bóng đèn tên Junji.
Junji: "Chờ tí đã."
Nàng ra hiệu về phía xa, bỗng có một cô bé mặc chiếc áo khoác màu xanh nhạt chạy đến từ trong gian hàng.Cô bé trông có vẻ tầm tuổi một sinh viên đại học, mọi cử chỉ và hành động đều non nớt, trên hai má vẫn còn thịt, ánh mắt nhìn Junji đầy vẻ lệ thuộc và nhút nhát.
Junji đặt tay lên bả vai nàng, giới thiệu: "Đây là cô bé tôi mới bao dưỡng, tên Pailin Ratana.Pailin, đây là Chủ tịch Kwong thị, đây là Nhị tiểu thư Sethratanapong thị."Orm đột nhiên cảm thấy tên Pailin Ratana có chút quen tai, nhưng không nhớ được đã từng nghe qua ở đâu.
Bốn người lên thuyền, Pailin và Orm rất tự giác cầm lấy mái chèo bắt đầu chèo.
Khi đang trò chuyện, Junji chủ động nhắc đến lai lịch của Pailin: "Gia đình em ấy ở nước ngoài, hai năm nay mới về nước, làm ăn thua lỗ, nợ nần chồng chất, em thấy cô bé đáng yêu lại xinh đẹp nên mới mang về làm gái bao.Em nói thật, đứa nhỏ này ngoan lắm, cho tiền cũng không dám xài lung tung, tất cả đều dành dụm trả nợ cho gia đình."
Junji là kiểu người không ngại nam nữ, chưa bao giờ có mối tình ổn định, thích ai sẽ bao người đó, điểm này Lingling Kwong vô cùng rõ ràng.
Chỉ là cô bé nhìn đơn thuần ngốc nghếch, nếu thật sự dành tất cả tình cảm cho loại đa tâm như Junji, e rằng sẽ biến thành một đoạn khúc mắc đau thương.
Orm lại nghĩ hoàn toàn khác so với Lingling Kwong.
Nàng chắc chắn đã từng nghe qua "Pailin Ratana".Nhưng đến cùng là ở đâu chứ?
Nàng gắng sức suy nghĩ, nghĩ rất lâu, rốt cuộc trong một cái chớp mắt vô định cũng nhớ lại được.
Ở kiếp trước, sau khi nhìn thấy tin tức giật gân Lingling Kwong nhảy lầu tự sát, phía dưới còn có thêm một cái tiêu đề mới mẻ-
【 Phỏng vấn Tổng giám đốc công ty Internet trẻ tuổi nhất - Tập đoàn Ratana "Pailin tổng": Pailin Ratana 】
Tập đoàn Ratana hoạt động kinh doanh ở nước ngoài, quy mô và giá trị thị trường vượt xa Kwong thị và Sethratanapong thị, căn bản không có nợ nần chồng chất như Pailin đã nói.Trước mắt phỏng chừng là tập đoàn Ratana thử nghiệm đặt chân về nước, Pailin tám phần mười vẫn chưa được ba nàng bổ nhiệm chức Tổng giám đốc, mà Junji và Lingling Kwong không ai nhận ra được Pailin khác thường, ai mà ngờ rằng một năm sau đó, tập đoàn Ratana lại lên như diều gặp gió, vô cùng có tiếng ở đại lục.
Vậy mà bây giờ Pailin giả dạng sa cơ thất thế chạy đến bên cạnh Junji, là vì cái gì chứ?
Orm cẩn thận nhớ lại.Kiếp trước nàng dành phần lớn thời gian chìm đắm trong thế giới của riêng mình, không quá quan tâm đến chuyện kinh doanh, nhưng nàng ngờ ngợ nhớ đến bốn chữ "Tập đoàn Ratana" mà Nim từng nhắc tới.
Tập đoàn Ratana là đối tác mà Sethratanapong gia rất muốn giành được, ở thời đại Internet vạn vật thế này, không gì quan trọng hơn việc thiết lập quan hệ hợp tác với những công ty lớn mạnh chuyên về công nghệ.Trong ký ức của Orm, hình như Sethratanapong gia đã giành được cơ hội này.Hơn nữa lúc đó Lingling Kwong không còn để tâm đến chuyện kinh doanh, vì vậy một năm sau, Sethratanapong thị đã có đà vượt xa Kwong thị.Hiện giờ Pailin ẩn nấp bên cạnh Junji, hẳn là một loại hình thức khác của "Nghiên cứu thị trường". Chỉ khi trà trộn giữa những kẻ có địa vị cao, tầm nhìn mới mở rộng, mới có thể tìm được một đối tượng hợp tác phù hợp.Nghĩ đến đây, Orm không khỏi liếc trộm Pailin đang trầm mặc ngồi bên cạnh.
Nổi hết cả da gà.
Chuyện này... ngụy trang quá tốt rồi đi.Lingling Kwong chú ý tới Orm đang lén ngắm Pailin, bèn hỏi: "Em nhìn cái gì?"
"Em..." Orm lắp bắp: "Em chỉ cảm thấy Pailin... khá đẹp."Junji mạnh mẽ đập mái chèo: "Nếu Nhị tiểu thư thích thì em cho chị mượn cô bé chơi mấy ngày đó!"
Khóe miệng Pailin giật giật.
Nàng chớp chớp mắt, ngây thơ nhìn Junji: "Junji, chị thật sự không tiếc à?"Junji nở nụ cười: "Ha ha ha, chị đùa tí thôi mà, coi như em bằng lòng, Kwong tổng người ta cũng không muốn đâu nha." Nói xong, nàng chỉ vào Lingling Kwong: "Em nhìn em nhìn, em nhìn sắc mặt của Kwong tổng đen thành dạng gì này?"
Lingling Kwong khẽ cau mày, dời tầm mắt sang cây cầu treo bên kia hồ nước.Orm không nhịn được nói: "Junji tổng, tôi biết chị đang nói đùa, nhưng dù sao Pailin cũng là một cô gái, chị đừng tùy tiện nói những câu như cho người khác mượn chơi."Junji tươi cười lắc đầu: "Nhị tiểu thư, quá vô vị."
Pailin không lên tiếng.
Nhưng ánh mắt nàng nhìn Orm, tựa hồ có một chút thay đổi.Buổi trưa nắng gắt, bọn họ chèo thuyền chưa được bao lâu đã quay trở về bờ. Junji thấy cô dựng lều xong xuôi, nàng muốn cùng Pailin ở lại, cắm trại chung với Lingling Kwong và Orm.Lingling Kwong không có ý kiến, Orm đương nhiên cũng không có ý kiến.Mọi người vui vẻ cùng nhau dựng lều và nướng thịt. Trời gần tối, gió đêm thổi qua mặt hồ vắng lặng, lại có nhiều thêm một bếp lửa đang bập bùng cháy, khiến người ta cảm thấy thật khoan khoái.Junji kéo Lingling Kwong đi xiên cánh gà, để Orm và Pailin ở lại chăm bếp lửa.Pailin liếc nhìn Orm bên cạnh, gợi chuyện: "Nghe Junji nói, chị là Nhị tiểu thư Sethratanapong gia, nhưng hình như em nghe qua Sethratanapong gia chỉ có một cô con gái tên Nim Kornnaphat?"Orm mỉm cười: "Đó là chị tôi. Tôi không làm kinh doanh, vì vậy có khả năng em chưa từng nghe qua."Pailin: "Vậy tại sao chị không làm kinh doanh như gia đình?"Orm: "Giới kinh doanh phức tạp, tôi không đủ sức để bơi vào vũng nước đυ.c này.""Ồ..." Pailin cười khẽ: "Em cảm nhận được chị và Kwong tổng đều là người rất tốt, thật hâm mộ tình cảm giữa hai người, em hy vọng hai người mãi mãi luôn như thế."Orm cười rồi gật đầu: "Cảm ơn em, tôi cũng hy vọng em sẽ hạnh phúc."Pailin lại âm thầm đánh giá Orm một vòng, tự đáy lòng cảm thán một câu: "Em ở bên cạnh Junji gặp qua không ít kẻ có địa vị, bọn họ đối với những cô gái trẻ tuổi bị bao dưỡng như em đặc biệt không lọt mắt. Chị là người đầu tiên nói chuyện với em thế này. Em cứ tưởng rằng một tiểu thư giàu có như chị sẽ càng xem thường em hơn."Orm đặt một nắm xiên nướng lên khay, nhìn về phía Pailin: "Không có ai nhất định phải bị xem thường, mọi người sống sót vốn không dễ dàng. Có mấy người sinh ra đã được ưu ái, tự cho mình là kẻ bề trên, là con tôm nằm trên tầng nước, nhưng kỳ thực cũng chỉ bị cá lớn bóc lột ít hơn cá bé mà thôi. Thiên ngoại hữu thiên*, tư bản to còn có tư bản to hơn. Không bằng thông cảm lẫn nhau đi."*Thiên ngoại hữu thiên: Ngoài trời còn có trời, không gian vô cùng vô tận, cuộc sống vô cùng vô tận, ngoài cuộc sống còn có cuộc sống.Đôi mắt Pailin lộ ra tia tán thành, đưa cho nàng một xiên thịt nướng: "Cách nhìn đời của chị thật khác biệt, có lẽ... bọn họ đều khinh thường chị.""Cách nhìn đời gì chứ?" Orm bật cười: "Tôi không đủ trải đời, cũng không có tham vọng nào khác, hiện giờ tôi chỉ muốn ở bên Lingling, đem sinh mệnh dâng cho chị ấy, giúp chị ấy chút thôi, cũng đủ rồi."Orm khiến cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái, giống như hòa mình vào dòng nước ấm, không cần đề phòng, không cần căng thẳng, muốn nói cái gì thì nói cái đó, lúc nói chuyện với đối phương còn mang theo ý cười dịu dàng trên khuôn mặt.Pailin thầm nhủ, không trách kẻ được theo đuổi nhiều như Lingling Kwong lại đem lòng yêu lấy Orm. Sàn đấu thương mại xoay vòng những âm mưu vô tận, mỗi ngày về nhà có thể được người con gái nhu thuận hiểu chuyện như Orm an ủi, có lẽ là điều mà hầu hết những kẻ có địa vị cao tha thiết mong cầu."Kết bạn được không?" Pailin nghiêng đầu nhìn Orm: "Chị không ghét bỏ em chứ?"Orm đúng là có chút thụ sủng nhược kinh*: "Tất nhiên là không rồi."*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.Pailin lấy điện thoại ra, quét mã QR để kết bạn với nàng trên WeChat.Sau khi hoàn tất nướng thịt, mọi người cùng nhau ngồi thành vòng tròn bắt đầu thưởng thức.Arthit Kwong ở chung với đám trẻ, hài lòng không thôi, ông lão lên giọng hát vài khúc quân ca, đám trẻ cạnh bên lại giúp ông bắt nhịp. Bọn họ vui đùa đến tận đêm khuya.Tuy Junji bảo rằng muốn cắm trại qua đêm, nhưng lòng nàng không chịu được khổ, ăn xong thịt nướng đã lôi kéo Pailin rời đi. Ông lão sớm đã buồn ngủ nên quay vào lều đánh một giấc, để lại Lingling Kwong và Orm hai người ngồi ven hồ.Một cơn gió nhẹ từ đâu lướt qua mặt hồ êm ả, lan tỏa mùi vị của lửa than vẫn còn lượn lờ xung quanh.Lingling Kwong ôm đầu gối, nhẹ giọng hỏi Orm: "Tôi thấy em và cô bé họ Ratana kia hôm nay tán gẫu rất vui vẻ, rốt cuộc tán gẫu cái gì?"Orm: "Kỳ thực cũng không nói gì nhiều, chỉ tâm sự vài chuyện linh tinh. Sau này không biết sẽ phát triển thế nào..."Lingling Kwong: "Phát triển cái gì?"Orm cười xòa: "Không có gì hết, để sau này nói đi."Cô trầm mặc một lúc, bỗng nhiên quay đầu nhìn nàng, giọng nói vô cùng nhẹ: "Orm."Orm: "Hửm?"Lingling Kwong: "Tôi đưa em ra ngoài chơi, là hy vọng em có thể dành nhiều thời gian ở cùng tôi." Cô dừng một chút: "... Nhưng sự chú ý của em cả hôm nay, có vẻ luôn đặt trên người cô bé họ Ratana kia.Nghe được sự ghen tuông trong lời nói của cô, Orm cong khóe môi: "Xin lỗi mà, Lingling. Chị tin em sao?"Lingling Kwong chăm chú nhìn nàng, trầm giọng nói: "Tôi tin em."Orm: "Vậy chị cần nhớ, dù em làm cái gì cũng đều vì chị."Lingling Kwong hất cằm, nhắm mắt lại, cảm thụ gió đêm lướt qua sống mũi, lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày."Được."Cô nhẹ nhàng đáp ứng.* * *Sáng hôm sau bọn họ tỉnh dậy, dọn dẹp chốc lát rồi chuẩn bị quay về.Tài xế xe của ông lão có việc bận nên đã về nhà trước, Lingling Kwong đành kêu Tinh đưa ông lão về. Tinh vừa đi, công việc tài xế tự nhiên rơi xuống trên đầu Orm.Lingling Kwong chủ động ngồi vào ghế phụ như lần trước. Orm thắt dây an toàn, nổ máy, cẩn thận điều khiển xe đi đúng làn đường, tốc độ xe được nàng khống chế không nhanh không chậm."Con đường này trồng nhiều cây xanh, lần trước tôi đến đánh giá khu vực này, vừa ý nhất là những cây xanh tươi tốt nơi đây." Lingling Kwong kể một ít chuyện phiếm trong công ty cho nàng nghe khi đang lái xe: "Trồng nhiều cây xanh, mùa hè hẳn rất mát mẻ."Orm cầm tay lái, bên môi ngậm lấy nụ cười: "Đúng vậy, qua một quý nữa đã đến mùa hè, nơi đây chắc chắn thu hút rất nhiều khách du lịch."Lingling Kwong: "Dự án này rất nhỏ, xem như đầu tư tiền cũng không kiếm lời được bao nhiêu, chỉ là sau này tôi muốn thường xuyên đưa em và ông nội cùng nhau đến đây chơi, đã quyết định đầu tư với Junji t..."Orm một bên nghe cô nói, một bên phân tâm lái xe.Đạp tới đạp lui, nàng chợt phát hiện có gì đó không đúng lắm.Chẳng biết từ khi nào, chân phanh đã không còn phản hồi.Ý thức được điều này, đại não Orm trong nháy mắt trống rỗng vài giây.Nhưng hiện thực không cho nàng kịp phản ứng, trên con đường một chiều, bỗng có một chiếc xe tải khổng lồ ngược hướng lao đến, nó mang theo tốc độ kinh hoàng, không hề có ý định tránh né.Lời nói của Lingling Kwong bên tai dần trở nên mơ hồ, như thể lẫn vào tiếng ồn, không còn nghe rõ nữa.Orm nhìn gốc cây đại thụ ven đường, hàm răng của nàng chỉ một giây sau đã cắn ra máu. Nàng xoay mạnh vô lăng, chiếc xe lập tức lệch khỏi làn đường, đâm sầm vào một thân cây đại thụ-Ầm--Tiếng thân xe vỡ vụn đinh tai nhức óc.Trong chớp mắt, thế giới ngập tràn trong một màu máu.Mọi thứ trong tầm mắt, cùng với kính cửa sổ, đã trở thành từng mảnh vỡ sắc bén khủng khϊếp nhất.Orm nỗ lực gượng dậy một chút ý thức từ trong cơn đau dữ dội, nhìn về người bên cạnh.May mắn, nàng đã kiểm soát phương hướng rất tốt.Chỗ ghế phụ... vẫn... còn nguyên...Máu chảy dài trên trán, phủ xuống toàn bộ mi mắt.Trước khi hai mắt hoàn toàn khép lại. nàng cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng muốn nhìn khuôn mặt cô, nhưng đến cuối, ánh mắt của nàng chỉ dán chặt vào chiếc cằm cứng ngắc của Lingling Kwong.Làn da trắng như tuyết ban đầu, giờ đã loang lổ đầy vết máu tươi.