LingOrm | Lưu Luyến (FULL)
LL 06
Orm Kornnaphat vì lạ giường nên trở mình, hơi mơ màng tỉnh dậy, quay sang lại thấy khuôn mặt xinh đẹp đang say ngủ cạnh cô, trái tim thót lên một nhịp, hơi thở có phần gấp rút hơn sau đó lại nhanh chóng ổn định, nhìn sắc trời Orm Kornnaphat đoán cũng đã hơn 3 giờ chiều, đôi đồng từ màu hổ phách dịu dàng ngắm nhìn dung nhan người bên cạnh, lại thấy hình như người kia ngủ có chút không an ổn, giữa hai đầu chân mày nhăn lại tạo thành mấy vệt không đẹp mắt, Orm Kornnaphat nhẹ nhàng quay sang đưa ngón tay nhẹ vuốt ve chúng khiến nó giãn ra, không biết vì điều gì mà cô lại mạnh dạn đưa tay ra kéo người kia vào trong lòng, ôm lấy.Lingling Kwong chập chờn trong giấc ngủ, lại cảm nhận được một hơi ấm ngọt ngào quấn lấy kéo cô vào lòng, mắt nặng trĩu muốn mở mắt nhìn xem lại không thể mở mắt nổi, cảm giác bản thân rơi vào một cái ôm đầy ấm áp, linh hồn nặng nề vừa bị đá đè nặng đột nhiên được giải thoát nhẹ nhõm nằm yên một lần nữa say giấc nồng. Orm Kornnaphat đánh liều ôm lấy người kia, sợ rằng Lingling Kwong sẽ tỉnh lại nhưng có lẽ bản thân người trong lòng đã lâu không được ngủ ngon nên chỉ có nhăn mặt một tí rồi lại thở đều đều, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của cô, an yên nằm mộng. Orm Kornnaphat dường như không còn buồn ngủ nữa, cô ôm lấy thân hình mềm mại của Lingling Kwong trong vòng tay, nhẹ nhàng hít ngửi mùi tóc của người đang ngủ, trái tim cô nhảy nhót vui vẻ, Orm Kornnaphat tuy rằng bề ngoài ngọt ngào dễ gần, lúc nào cũng đầy năng lượng, nhưng cô rất hạn chế thân mật tiếp xúc cùng người khác. Đây là lần đầu tiên, cô ngủ trên giường người lạ, lại còn ôm lấy người kia đang say giấc, khiến Orm Kornnaphat không hiểu được mình muốn gì, cô chỉ biết cô muốn được thân cận với Lingling Kwong. Orm Kornnaphat tự vấn nhưng mùi hương thoang thoảng vây lấy chóp mũi của cô, mềm mại trong lòng khiến không khí ấm áp, một lần nữa khiến cô thư thái, Orm Kornnaphat lại nhắm mắt tận hưởng cảm giác trong lòng, nhẹ nhàng ngủ say.Căn phòng từ từ chuyển tối dần, mặt trời cũng dần lặn, hai người con gái vẫn đang ôm nhau hưởng thụ giấc mộng đẹp đẽ của bản thân mà lười biếng không muốn tỉnh lại, thẳng cho đến khi một tiếng chuông điện thoại vang lên, cả hai mới chầm chậm mở mắt. Lingling Kwong hốt hoảng khi thấy bản thân đang nằm trong vòng tay của Orm Kornnaphat mà ngủ thẳng giấc, Orm Kornnaphat lại nhìn Lingling Kwong đầy ý cười, cô không có vẻ ngạc nhiên gì khi họ tỉnh dậy trong tư thế đang ôm lấy đối phương, vì cô biết cô là người kéo Lingling Kwong vào lòng, chỉ là không nghĩ người kia trong vô thức cũng ôm lấy cô. Orm Kornnaphat nghĩ đến lại thấy vui vẻ trong lòng.- Xin lỗi em.. chị cảm thấy hơi mệt nên mới đi ngủ, không nghĩ lại.. - Lingling Kwong ngồi dậy áy náy nhìn Orm Kornnaphat, lần đầu tiên cô ngủ cùng giường với một người khác, không lẽ đây là tính cách khi ngủ của cô mà bản thân không biết sao- Không sao, là em ôm chị trước! - Orm Kornnaphat ngồi dậy, thẳng thắn thừa nhận- Sao cơ? - Lingling Kwong không nghĩ Orm Kornnaphat lại thừa nhận như vậy- Lúc nãy tỉnh lại thấy chị ngủ có vẻ chập chờn nên em ôm lấy chị như một kiểu ru ngủ thôi! Không có gì đâu, nếu chị cảm thấy không thoải mái, thì em xin lỗi nha! - Orm Kornnaphat dịu dàng nói với Lingling Kwong- Không phải! Đừng nói vậy, cảm ơn em, lâu lắm rồi chị mới ngủ ngon như vậy! - Lingling Kwong lập tức xua tay không muốn Orm Kornnaphat hiểu sai ý cô - Em cũng ngủ rất ngon! - Orm Kornnaphat cười tươi rạng rỡ- Vậy tốt rồi! - Lingling Kwong thở ra nhẹ nhõm, cô sợ bản thân khi ngủ có tính xấu sẽ làm ảnh hưởng Orm Kornnaphat- Lần tới nếu chị ngủ không ngon có thể tìm em, em sẽ giúp chị ngủ ngon hơn! - Orm Kornnaphat đề nghịLingling Kwong cảm nhận đề nghị của Orm Kornnaphat có gì đó không đúng, nhưng nghĩ tới lui cũng không phát hiện chỗ nào không đúng, cô tự cho rằng bản thân lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, có lẽ Orm Kornnaphat thật sự muốn giúp đỡ cô thôi, nhưng cô lại nghi ngờ lòng tốt của Orm Kornnaphat, như vậy thật sự đáng đánh, Lingling Kwong buông xuống phòng vệ cười cười nhìn Orm Kornnaphat gật đầu đồng ý- Được! Cảm ơn em! - Lingling Kwong đáp ứng, chỉ là cô cho rằng lần này đột xuất mới có chuyện Orm Kornnaphat ngủ ở nhà cô thôi, chứ làm gì có lần thứ hai, Lingling Kwong không nghĩ nhiều vậyOrm Kornnaphat cười hài lòng khi Lingling Kwong chấp nhận đề nghị của cô, một tiếng tin nhắn nữa vang lên, cả hai cùng lấy điện thoại ra xem nhanh chóng hai cuộc gọi đều tới cùng lúc- Mẹ/Jarin! - Orm Kornnaphat và Lingling Kwong cùng lúc nghe máy nhìn đối phương ra hiệu, cả hai xuống giường đi về hai góc nghe điện thoại[Orm Kornnaphat]- Con đang ở đâu? Có chuyện gì sao? Sao không về nhà? - Mẹ Orm Kornnaphat lo lắng- Con không sao, tập xong thì P'Lingling đến đón con, do mệt quá nên con ghé nhà chị ấy, một lát nữa con sẽ về! - Orm Kornnaphat trấn an- Lần sau phải nhắn cho mẹ nhé! - Vâng ạ![Lingling Kwong]- Em có thấy Orm không? Con bé đi sinh hoạt CLB mà giờ chưa về! - Jarin sốt ruột- Tôi đón em ấy về rồi! N'Orm đang ở nhà tôi! Em ấy vừa ngủ dậy, tôi đưa em ấy đi ăn xong sẽ đưa về, anh cứ yên tâm! - Lingling Kwong nhẹ giọng phản hồi- Hả? Orm ở nhà em? Còn vừa ngủ dậy? - Jarin nói như hét lên trong điện thoại, tiểu ma vương Sethratanapong khi nào lại dễ dãi như vậy- Ừ! Sao vậy? - Lingling Kwong nhận ra Jarin đang ngạc nhiên liền khó hiểu hỏi- À không, không có gì, em lo cho con bé dùm tôi nhé! Cảm ơn em! Jarin nói xong không đợi Lingling Kwong trả lời liền cúp máy, cô nhăn mặt khó hiểu nhìn điện thoại vừa ngắt tín hiệu, sau đó không nghĩ ngợi quay lại thì thấy Orm Kornnaphat cũng đã nghe điện thoại xong- Đi ăn gì đó nhé! Xong rồi chị đưa em về! - Được ạ! - Orm Kornnaphat ngoan ngoãnOrm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong đang chăm chú lái xe, mắt nhìn thấy gần đến cổng biệt thự, cô hít một hơi đánh liều lên tiếng- P'Lingling! - Ừ?- Sau này em có thể đến nhà chị nữa không?- Được chứ! - Cảm ơn chị! Orm Kornnaphat vui vẻ khi được đáp ứng, sau đó thấy đã đến nơi liền mở cửa bước xuống, vẫy tay chào với Lingling Kwong, nụ cười vẫn còn trên môi. Lingling Kwong cũng cảm nhận được sự cho phép của cô khiến người vừa xuống xe cười tươi như mùa xuân vừa về đến, vẻ mặt của Orm Kornnaphat làm cho Lingling Kwong cũng bật cười theo, người này bên cạnh cô thường bày ra rất nhiều bộ dáng trẻ con đáng yêu, Lingling Kwong thầm nghĩ, nếu ai được Orm Kornnaphat yêu, chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc. Đột nhiên nghĩ đến một ngày Orm Kornnaphat có người yêu, tâm trạng của Lingling Kwong đông cứng lại, cô nhìn bóng lưng vừa vào nhà đáy lòng có chút không nỡ kèm không vui, nếu một ngày nụ cười kia thuộc về một ai khác thì lúc đó cô sẽ cảm thấy như thế nào, Lingling Kwong không biết, cô chỉ cảm nhận được ngay ngực lúc này bỗng dưng rỗng tuếch khi nghĩ đến một lúc nào đó Orm Kornnaphat sẽ sánh vai bên một người nào đó, trao cho họ sự ấm áp mà Orm Kornnaphat đang sở hữu. Lingling Kwong thở mạnh, kiềm lại cảm xúc của bản thân, cô đang nghĩ đi đâu vậy, nếu Orm Kornnaphat có người yêu, cô phải thành tâm chúc phúc cho người con gái đó chứ, sao lại là cảm xúc vô lí như thế này. Lingling Kwong nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ đó, đạp ga về nhà.Một đêm này, Lingling Kwong trằn trọc không ngủ được, mắt vừa nhắm, khó khăn lắm mới đi vào giấc ngủ thì lại mơ thấy Orm Kornnaphat nắm tay một người khác, trao môi hôn cho người khác, lại thấy Orm Kornnaphat ôm lấy người khác, Lingling Kwong cứ thể mộng mị cả một đêm dài, không ngon giấc.Lingling Kwong dậy sớm hơn bình thường, cô mơ mộng cả đêm khiến cả người mệt đừ, sau đó dứt khoác tỉnh lại, đồng hồ chỉ mới 4h sáng, Lingling Kwong rửa mặt, thay đồ thể thao mang giày rồi đi ra ngoài chạy bộ, đây là thói quen của cô, chỉ là hôm nay cô chạy nhiều hơn 1 tiếng mà thôi. Sau khi chạy xong, thân thể cảm nhận sự mệt mỏi, Lingling Kwong mới đi tắm rồi lại lên giường lần nữa ngủ say, đây là lần đầu tiên cô chạy bộ xong lại quay về ngủ, tuy thân thể đã mệt nhoài nhưng giấc ngủ cũng không mấy suôn sẻ với Lingling Kwong. Trong giấc mộng mị, tiếng chuông cửa vang lên, cô ngồi dậy thở dài, mệt mỏi đứng dậy đi ra mở cửa.- N'Orm? - Lingling Kwong nhìn qua mắt thần thấy Orm Kornnaphat liền ngạc nhiên- P'Lingling? - Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong vẻ mặt mệt mỏi mở cửa cho cô đáy lòng hơi lo lắng - Chị bệnh sao?- Không có! Em vào đi! - Lingling Kwong thở mệt mỏi- Chị đã ăn sáng chưa? - Orm Kornnaphat bước nhanh vào thay dép hỏi Lingling Kwong, người kia bộ dáng mệt mỏi rũ rượi, Orm Kornnaphat lo lắng bước đến chỗ Lingling Kwong - Sắc mặt chị không tốt lắm, sao vậy?- Chị mất ngủ cả đêm.. - Lingling Kwong cười không giấu được vẻ mệt mỏi, không phải lần đầu tiên cô mất ngủ, mà mộng mị làm trái tim cô nặng nề ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng của bản thân - .. lúc sáng ngủ lại được một tí nhưng vẫn mệt quá..Lingling Kwong bước tới sofa ngồi xuống, ngẩng đầu tựa lên ghế, mắt nhắm lại, cả Lingling Kwong và Orm Kornnaphat đều không nhận ra rằng Lingling Kwong đang rất thoải mái khi bên cạnh Orm Kornnaphat, thường ngày dù mệt như thế nào cô sẽ không bao giờ bộc lộ ra, chứ đừng nói thể hiện rõ trên hành động như thế này- Để em massage cho chị! - Orm Kornnaphat bước đến đứng sau sofa đơn ngón tay mảnh khảnh chạm vào vầng trán cao, rồi đến từng sợi tóc mảnh mai suôn mượt của người đang ngồiLingling Kwong định từ chối nhưng khi mùi hương của Orm Kornnaphat vây lấy cô, ngón tay nhấn nhẹ nhàng trên đầu, cảm giác thoải mái tràn ra từng tế bào thần kinh khiến Lingling Kwong thư thái không ít, mi mắt đang nhắm nặng trĩu không thể mở, hơi thở từ từ đều đặn trở lại, Orm Kornnaphat nhận ra Lingling Kwong đã ngủ từ lúc nào không biết. Cô nhẹ nở nụ cười nhìn người đang tựa đầu lên ghế sofa thở đều, chính cô cũng không hiểu sao chỉ mới một đêm cô lại muốn gặp lại người này như vậy, sáng ra đã đắn đo tìm lý do, sau đó đi mua đồ ăn sáng, nhanh chóng chạy đến đây để gặp Lingling Kwong. Vừa thấy vẻ mặt mệt mỏi của người con gái kia, trái tim cô lại ẩn ẩn cảm giác xót xa, cô không muốn nhìn Lingling Kwong như vậy, thế nên lại tự nguyện vỗ về cảm xúc cho Lingling Kwong để người kia yên tâm say giấc. - P'Lingling... - Orm Kornnaphat nhẹ giọng gọi, cô không muốn Lingling Kwong ngồi ngủ ở sofa như thế này sẽ đau lưng lắm- Ừ.. - Lingling Kwong nghe Orm Kornnaphat gọi cố gắng mở mắt nhưng lại mở không nổi chỉ ậm ừ đáp lại- Vào phòng ngủ nha! Ngủ ở đây dễ bệnh lắm! - Orm Kornnaphat dịu giọng dỗ dành- Ừ.. - Lingling Kwong cố gắng mở mắt đứng dậy, nhưng do bản thân mệt mỏi quá độ, lại còn trong trạng thái mơ màng Lingling Kwong trọng tâm không vững loạng choạng muốn ngã xuống- Cẩn thận! Orm Kornnaphat hốt hoảng bước đến đỡ lấy, nhưng người kia đang trong trạng thái chưa tỉnh hẳn sức nặng có phần lớn hơn bình thường, liền khiến cả cô cũng loạng choạng, Orm Kornnaphat cố sức ôm lấy Lingling Kwong kéo về phía cô tránh cho người kia ngã xuống sàn lại bị sức nặng áp lấy khiến cô bước lui vấp ngay thành sofa ngã ngửa trên sofa, người kia cũng mất thế ngã đè lên người của Orm Kornnaphat.Lingling Kwong ngay khi bị ngã xuống, cảm nhận thân thể đang nhận một xúc cảm mềm mại mới khiến bản thân thanh tỉnh hẳn, Lingling Kwong mở to mắt, khuôn mặt Orm Kornnaphat ngay trước mắt, đôi mắt hổ phách đang mở to nhìn cô, hơi thở Orm Kornnaphat nóng bỏng vây lấy Lingling Kwong, đôi môi anh đào hé mở xinh đẹp như mời gọi người khác đến nếm thử vị ngọt ngào của nó. Lingling Kwong ngẩn ra nhìn Orm Kornnaphat gần trong gang tấc, trái tim cô đập loạn nhịp trong lòng, mềm mại dưới thân khiến linh hồn Lingling Kwong run rẩy, thời khắc này lí trí Lingling Kwong ngưng trệ, cô không nghĩ được gì, xung quanh chỉ là hơi thở, hương thơm cùng xúc cảm từ Orm Kornnaphat truyền đến, đánh thẳng vào tâm can của cô muốn phá vỡ lớp tường dày dặn rắn chắc đang bao bọc trái tim Lingling Kwong mà chiếm hữu nó.Orm Kornnaphat cũng bất ngờ vì cú ngã, cô không nghĩ Lingling Kwong sẽ ngã lên người mình, nhưng khi thấy đôi mắt nâu xinh đẹp đang mở to phản chiếu hình ảnh của cô, trái tim cô mềm nhũn, hơi thở thanh lãnh dịu dàng bao lấy cô, mùi hương đặc hữu từ Lingling Kwong lấp kín khứu giác của Orm Kornnaphat khiến linh hồn cô như nai chạy loạn chờ đợi. Orm Kornnaphat phát hiện cô không bài xích sự đụng chạm này, càng không bài xích hơi thở của Lingling Kwong, thời khắc này như ngừng lại, chỉ còn tiếng tim đập rộn ràng, hơi thở có phần gấp gáp của cả hai, không khí nóng bừng như được nung giữa trời trưa nắng gắt, Lingling Kwong và Orm Kornnaphat nhìn vào mắt nhau, thời gian vẫn không xê dịch.Lingling Kwong cảm giác hít thở không thông, lý trí cô như mị đi trước cám dỗ đang vây lấy, còn một chút tia lý trí yếu ớt gắng gượng cho cả thân thể nặng nề, Lingling Kwong chống tay muốn lui lại trốn tránh cảm xúc đang nhảy loạn trong tâm, cô tránh đi khỏi sự dịu dàng của đôi mắt hổ phách bên dưới tìm một con đường quay lại bỏ chạy.Orm Kornnaphat nhận ra Lingling Kwong muốn đứng dậy, trái tim đột nhiên hoảng hốt, một chút lý trí mang theo tình cảm nồng đậm, theo bản năng thôi thúc bản thân, cô không còn thời gian tự vấn bản thân đây là cảm xúc gì, càng không có thời gian định nghĩa rằng việc này đúng hay sai, thứ duy nhất Orm Kornnaphat suy nghĩ được chính là cô muốn xem cực hạn của Lingling Kwong dành cho cô là như thế nào, từ một hạt giống đã gieo mầm trong trái tim lại được tưới tắm bởi cảm xúc mãnh liệt thổi bùng lên thiêu đốt tâm hồn, đôi bàn tay nâng lên giữ lấy người đang muốn trốn đi, tiến tới...Lingling Kwong muốn rời đi lại nhận thấy bản thân bị siết lấy bởi một đôi tay nhỏ nhắn dịu dàng, không hề có ý cưỡng đoạt hay ép buộc cô, chỉ đơn giản là nhẹ nhàng giữ cô lại, ngay lúc Lingling Kwong đang tìm cách phản ứng thì trong giây phút đó, thời gian trôi, đôi môi mềm mại của người trước mắt tiến nhanh đến phủ lên đôi môi nhút nhát đang tìm cách trốn chạy của cô, đại não cùng lý trí của Lingling Kwong ngừng hẳn, bản năng trỗi dậy, trái tim buộc Lingling Kwong từ từ nhắm mắt lại, tận hưởng sự mềm mại trên môi, sự ngọt ngào trên đầu lưỡi...Orm Kornnaphat mang đầy sự dũng cảm của tuổi thanh xuân kèm theo một chút kiên nhẫn của tính cách pha thêm một tầng ngọt ngào của tình cảm trao cho Lingling Kwong nụ hôn đầu đời của bản thân thành công khiến Lingling Kwong mê luyến vào trong xúc cảm mềm mại đầy dịu dàng mà cô mang lại. Orm Kornnaphat không giữ lại bất cứ gì, cô nhắm mắt tận hưởng những cảm xúc tuyệt đẹp mà thời khắc này mang lại, nụ hôn này đã giúp cô hiểu được thứ kêu gào cô mỗi giây, điều thiêu đốt cô mỗi phút, sự thúc đẩy hàng giờ trong tâm can cô đối với Lingling Kwong là gì, cảm xúc mà cô dành cho Lingling Kwong chính là tình yêu, Orm Kornnaphat đã yêu Lingling Kwong thật rồi ...Mà Lingling Kwong cũng chưa từng nghĩ, cô sẽ mang nụ hôn đầu trao cho một người con gái, cô biết bản thân mình thích phụ nữ, nhưng chưa từng tìm đến một người con gái nào, cho đến khi cô gặp Orm Kornnaphat, người này lặng lẽ tiến vào thế giới của cô, từ tốn lấp đầy cuộc sống cô độc của cô, cảm xúc khi bên cạnh Orm Kornnaphat là sự bình yên mà cô tìm kiếm suốt cả một quãng đường dài từ khi cô có được ý thức trên cõi đời này. Cô chưa bao giờ định nghĩa được cảm giác khi bên cạnh Orm Kornnaphat, thứ khiến cô chỉ nghĩ rằng là do người kia thật sự đối với cô quá tin tưởng nên Lingling Kwong đã đáp lại bằng sự chân thành nên có, cô chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ có cảm xúc gì khác đối với Orm Kornnaphat, cho đến khi cô mộng mị không rõ, cho đến ngày cô sợ hãi người kia sẽ yêu một ai khác, cho đến lúc cô chìm đắm vào nụ hôn ngọt ngào của Orm Kornnaphat, Lingling Kwong đã minh bạch rằng cô thật sự đã phải lòng Orm Kornnaphat rồi...Một nụ hôn đầu đầy trúc trắc, đầy ngây thơ cũng đầy xúc cảm tuyệt đẹp, không quá vồ vập, không đòi hỏi, không dục vọng, không chiếm hữu, chỉ đơn giản là bày tỏ điều trái tim muốn nói, chỉ đơn giản là nói lên nỗi lòng của bản thân, chỉ đơn giản là linh hồn cả hai muốn hòa vào nhau, chỉ đơn giản là .. họ đã yêu nhau rồi...- End chap 06 -Lời tác giả: chap này viết xong tự dưng liên tưởng đến tuyến tình cảm real life của hai đứa thật khiến bản thân rung động luôn ☺️