[Lingorm] Khi "Nữ thần" đụng phải "Nữ thần kinh"

Chương 27



Dưới sự giúp đỡ của Lingling Kwong, Orm Kornnaphat từ từ lui nửa đoạn người vừa chui vào ra bên ngoài, sau đó vào từ cửa chính.

Đáng tiếc là đèn LED bên ngoài, không thể sáng lên đầu tiên.

Lingling Kwong vén tóc Orm Kornnaphat, nhìn dấu đỏ bị song cửa sổ đè trên cổ, cô nói "K'Sethratanapong, em thật đúng là chuẩn bị cho chị một niềm vui lớn bất ngờ mà, xem ra buổi tối chị nhất định sẽ mơ tới một ma nữ gây tai họa cho nhân gian lại vô tình bị kẹt bên ngoài."

"Đi!" Orm Kornnaphat kéo tóc mình xuống, gỡ tay Lingling Kwong ra. "Chị mới là ma quỷ!"

Sau đó, Orm Kornnaphat ho khan hai tiếng, xoay người dựa trên tường, vươn tay sờ bóng nước to ở đó, lại thoáng nháy mắt ra hiệu với Lingling Kwong.

Thật ra Orm Kornnaphat đang phóng một loại tín hiệu. Mà nội dung của tín hiệu truyền tải này là "Nhìn đi, những bóng bay này chính là giang sơn trẫm gầy dựng cho nàng đấy."

Tuy nhiên nó chỉ vô ích, Lingling Kwong móc một chai nước khoáng Evian trong túi xách ra, mở nắp chai uống một hớp nhỏ, trong tay vẫn còn cầm nắp chai chỉ chỉ Orm Kornnaphat, hỏi "Cát bay vào mắt em à?"

Sau khi Orm Kornnaphat nghe thế, sắc mặt trầm xuống, tay sờ bóng bay như nặng ngàn cân, buộc phải chậm chạp.

"Cảm ơn quan tâm, mắt Orm very tốt!" Orm Kornnaphat nhớ tới mấy từ tiếng Anh gà mờ, giọng nói quỷ dị kia khiến lông tóc sau lưng Lingling Kwong dựng đứng.

"Vậy em bớt xem mấy vở kịch nhiều tập đi, em nhìn em xem, mắt sắp thành mắt lé luôn rồi." Lingling Kwong vặn nắp chai, sau đó ngồi xuống một ghế sa lon.

Orm Kornnaphat cũng không kiềm được, trợn tròn mắt.

Vì thế, Orm Kornnaphat bước đến ngồi xuống bên cạnh Lingling Kwong, kéo con thỏ bông lớn cao một mét trên ghế sa lon đặt lên đùi, còn sờ sờ sờ.

Lingling Kwong thấy, nói "Yo, không tệ nha, hôm nay em mua thực thể của em về rồi? Bang~!"

Orm Kornnaphat nghe xong, mắt lập tức híp thành một đường, kéo lỗ tai con thỏ xuống.

Lúc sau, Lingling Kwong cầm lấy nĩa nhỏ trên bàn trà lên, xiên một miếng táo được cắt đẹp ăn vào bụng, nhìn một vòng xung quanh, nói "Orm Kornnaphat, em cướp phòng cưới của ai à?"

Nghe được câu nói kia, Orm Kornnaphat thiếu chút nữa phun một ngụm máu tươi cao mười mét trên không.

"Lingling Kwong... chị chờ đó!" Orm Kornnaphat sột soạt đứng lên, đi đến phía tủ đựng đồ cạnh bàn bếp.

Lingling Kwong nhìn bóng lưng cô, ngã vào ghế sa lon che miệng cười. Nhân tiện còn tóm con thỏ lớn bên kia nhéo nhéo.

Orm Kornnaphat mở ngăn tủ ra, lấy ra một hộp lớn dùng ruy băng buộc chặt bên trong ra, mạnh mẽ khí thế hiên ngang giống như muốn ra chiến trường, bay tới trước mặt Lingling Kwong.

Lingling Kwong ngồi thẳng thân thể, ý cười nồng đậm.

Ngay sau đó, Orm Kornnaphat để hộp lớn xuống trên bàn trà, chống nạnh nói "Cho chị!"

"Đây là gì vậy?" Lingling Kwong hỏi.

"Tự mở xem đi."

Vậy nên Lingling Kwong không nói gì thêm, nghiêng người về phía trước, ngón tay mảnh khảnh tháo ruy băng, nhẹ nhàng kéo mở ra. Sau đó, nàng gỡ nắp thật to kia xuống.

Một chiếc bánh gato hình tròn hiện ra.

Bên mép có một vòng lá sen hồng nhạt, ở giữa một chú mèo ú đang nằm, thân thể mũm mĩm cuộn tròn thành một quả bóng, đôi mắt cong hình lưỡi liềm. Trông vẫn rất tốt.

Bởi vì Orm Kornnaphat làm đến cuối cùng, cô gái kia thật sự không nhìn nổi, thấy cô chất một đống kem ở giữa, sau cùng vẫn nhịn không được hỏi cô đến tột cùng là muốn làm gì. Sau cùng cô gái giúp Orm Kornnaphat tìm biện pháp hướng dẫn cô, rốt cuộc mới thuận lợi hoàn thành.

"Sinh nhật vui vẻ." Orm Kornnaphat cúi đầu nói một câu, sau đó lấy ngọn nến trong túi ra, cắm một cây số hai trên đầu, lại cắm thêm một cây số chín.

"Cảm ơn, trông rất đẹp." Tay Lingling Kwong chống gò má nghiêng mặt, nhìn Orm Kornnaphat đứng đối diện, chớp chớp mắt.

"Ước nhanh lên đi." Hai tay Orm Kornnaphat ôm vai, giống như xã hội đen đang ép con tin làm gì đó.

Lingling Kwong nghe vậy gật đầu, chấp hai tay trước ngực, nghiêm túc chăm chú ước.

Dưới ánh nến, lông mi Lingling Kwong run rẩy, làn da kia thật tốt không hề bị màu kem hạ thấp. Một người da vàng, lại trắng đến nỗi giống như người da trắng, gen nhà này cũng tuyệt thật.

Sau một lát, Lingling Kwong vẫn còn đang ước.

"Chị xong chưa?" Orm Kornnaphat vươn ngón tay, chọt chọt nàng. Dừng lại đi, cũng sắp nhanh đến không giờ, còn mấy phút. Ban đầu nên làm tối qua, nhưng tối qua Lingling Kwong có việc, không tới được, cho nên mới hỗn loạn như vậy. Lăn lộn trong giới giải trí chính là như vậy, thời gian nghỉ ngơi và thời gian làm việc đều cực kỳ không cố định.

Lingling Kwong lắc đầu.

Lại qua một lúc lâu Lingling Kwong mới từ từ mở mắt.

"Sao lâu vậy chứ?" Orm Kornnaphat hỏi.

"Khó lắm mới tóm được cơ hội có thể ước như vậy, tất nhiên là ước tất cả nguyện vọng trong lòng rồi, vậy mới không lãng phí." Lingling Kwong cười đáng yêu, cúi người thổi nến.

"Khoan đã khoan đã..." Nhưng mà Orm Kornnaphat lại lấy bánh gato ra.

"Sao thế?" Lingling Kwong không rõ.

"Chị chờ chút ha." Orm Kornnaphat nói xong, sau đó bưng bánh gato ra ngoài.

Mỗi bước đi của cô đều bước cẩn thận dè dặt, giống như sợ không để ý thì quăng ngã bánh gato vậy. Vậy nên Lingling Kwong phát hiện, hai chân Orm Kornnaphat nhanh đi thành hình chữ O, lưng cũng gánh phía trước, giống như một bà lão.

Sau một lát, Orm Kornnaphat tự nhiên quay lại, móc ra một miếng vải đen, đến bên cạnh Lingling Kwong, nói "Đến đây, để Orm bịt mắt chị."

Lingling Kwong còn chưa kịp nói, một mảnh tối om bao phủ thế giới của nàng.

Lúc sau, Orm Kornnaphat giống như đỡ một lão phật gia, đỡ Lingling Kwong rời khỏi sô pha, đi ra ngoài cửa.

"Đứng ngay ngắn ở đây, không được lấy vải đen xuống đó!" Sau khi Orm Kornnaphat nói xong, lập tức xoay người, mở chốt đèn LED bên ngoài, sau đó đốt tất cả pháo hoa.

Nói đùa, cô mướn chỗ này, chính là vì có thể làm ra hiệu quả này, sao có thể đến cùng lại không làm?!

Sau cùng, Orm Kornnaphat chạy đến bên cạnh Lingling Kwong, lau mồ hôi trên trán, sau đó mở vải đen che trước mắt Lingling Kwong ra.

Miếng vải đen tháo xuống, hai mắt từ từ mở ra, trong con ngươi pháo hoa rực rỡ nhảy trong đêm tối.

Lingling Kwong nhìn mọi thứ trước mắt, có chút không nói nên lời.

"Đến, thổi." Orm Kornnaphat chỉ chỉ bánh gato đặt một bên bàn gỗ trắng.

Lingling Kwong gật đầu, đi tới, một tay vén tóc rơi xuống, nhẹ nhàng cúi người thổi tắt nến.

Ban đầu, Lingling Kwong cảm thấy mình là một cô gái sẽ không bị sự lãng mạn nào làm cảm động, nhưng không nghĩ rằng, khi chuyện lãng mạn thật sự xuất hiện trong thế giới của mình, vậy mà cũng sẽ cảm động.

Pháo hoa đèn LED chói rọi, trong đêm tối lẳng lặng nở rộ. Thật ra từ lúc đầu Lingling Kwong đã phát hiện những thứ này, sắp xếp rõ ràng như vậy, sao không nhìn thấy. Chỉ có điều sợ nói ra sẽ phá hủy bầu không khí.

Lingling Kwong nhận được một tin nhắn trên Line, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua, đôi mi thanh tú cau lại, trả lời nhanh một câu, nhét điện thoại vào túi áo khoác.

Quay lại phòng khách, Orm Kornnaphat đưa dao, Lingling Kwong cắt bánh gato.

Hôm nay Lingling Kwong trang điểm không giống bình thường, giống như là trực tiếp đánh chút phấn lên rồi ra ngoài vậy, tất nhiên Orm Kornnaphat cũng không biết Lingling Kwong thật ra là bị cuộc gọi của mình làm cho vội vội vàng vàng, nên mới không làm tốt tạo hình.

Nhưng mà, da nàng trắng nõn lại mịn màng, trông như mộng nước. Bởi vì buộc tóc đuôi ngựa, nên lỗ tai đều lộ ra, vành tai khéo léo đeo một đôi bông tai ngôi sao năm cánh nhỏ màu vàng, bên trong có một viên kim cương phát sáng.

Orm Kornnaphat có hơi lưỡi khô miệng đắng, dù sao thì, với tư cách là một mỹ nữ trưởng thành từ N năm trước, trở thành 'cẩu' độc thân N năm, nội tâm tất nhiên là xao động. Lúc xao động, thấy có gái đẹp bên cạnh, cho dù lý trí vẫy tay điên cuồng hét với cô: Dừng tay đi! Nhưng mà thân thể vẫn không tự chủ được xích lại... cự ly ngày càng gần, ngày càng gần...

"Miếng này cho em." Nhưng mà Lingling Kwong cầm một khối bánh gato quay người lại, Orm Kornnaphat vẫn đang xáp đến bên này, vì vậy thoáng cái lật người, tay bị đập lên vai Orm Kornnaphat, bánh gato nằm úp sấp rơi trên vai Orm Kornnaphat, không sót lại gì.

"Em định... làm gì vậy?" Lingling Kwong sửng sốt, sau đó ngọt ngào hỏi.

Chỉ là nụ cười kia, có quỷ dị không nói lên lời. Orm Kornnaphat luôn cảm thấy, có lẽ Lingling Kwong có thể thuận tiện cắt một dao cắt bánh lên cổ mình cho rồi.

Vai Orm Kornnaphat dính một khối bánh gato, nhìn thoáng qua bánh gato, lại nhìn Lingling Kwong, lắc đầu, nói "Không làm gì cả, tay nghề cắt bánh gato của Lingling rất nghệ thuật, Orm rất yêu thích."

Bánh gato chảy từ trên vai xuống, ướt toàn thân, ngay cả tay cũng không tha, bên trên đều là kem.

"Thật không?" Lingling Kwong nghe thế, khiêu mi, mặc kệ Orm Kornnaphat, cầm một khối bánh, tự mình ăn.

Thật ra kem bánh có chút dày, hơn nữa Lingling Kwong nghi ngờ Orm Kornnaphat đổ nguyên hộp đường, nên độ ngọt đúng là khiến người khác phẫn nộ. Nhưng Lingling Kwong vẫn cố gắng ăn hết một khối lớn.

Mấy phút sau, Orm Kornnaphat đi đến phòng tắm, bình tĩnh dựa vào bồn tắm, nghiêm túc suy nghĩ về hành vi của mình trước đó.

Quá xấu hổ! Orm Kornnaphat cấu mặt mình, rồi bổ sung một câu đối với mình "Không biết xấu hổ."

Một hồi, Orm Kornnaphat lại bay ra ngoài.

"Có dư quần áo không? Hôm nay chị không mang đồ dự phòng." Lingling Kwong hỏi cô.

"Có, Orm tìm cho P'Lingling." Orm Kornnaphat không nhịn được khen mình lanh trí.

Trong khoảng hai ngày này, cô chở đủ loại đồ đến, trong đó còn có quần áo cô mua cho Lingling Kwong.

"Lingling Kwong, chị nhìn xem thích món nào!" Orm Kornnaphat ôm một đống áo ngủ và nội y từ ngăn tủ ra, thấy mắt Lingling Kwong nhìn thẳng.

Bởi vì, Orm Kornnaphat chỉ mua vài bộ áo ngủ. Đáng sợ hơn nữa là mỗi một bộ đều đủ màu sắc. Cùng kiểu khác màu, giống như là mua một sắc ký bản lớn về vậy. Có điều may là kiểu dáng trông khá bình thường, không lòe loẹt, không có khẩu vị nặng.

Có lẽ là vì bây giờ thật sự quá muộn, Lingling Kwong cũng không hào hứng tắm, tắm nhanh xong thay đồ rồi trực tiếp đi ra.

Lingling Kwong vẫn cầm điện thoại đánh chữ liên tục. Ngay cả bước chân đều đi rất thong thả, cảm giác như là mỗi bước đều đi rất lâu, hơn nữa còn thường dừng lại một hồi.

"Làm sao vậy?" Orm Kornnaphat hỏi.

"Không có chuyện gì. Chị cảm thấy hơi đói." Lingling Kwong ngẩng lên lắc đầu cười.

Orm Kornnaphat gật đầu. Nhắc tới, lúc trước thổi nến xong quay về phòng, cô vô tình nhìn thấy, hình như là thấy người đại diện của Lingling Kwong gửi đến này nọ. Chẳng lẽ là có chuyện gì gấp?

Orm Kornnaphat không làm phiền nàng, chỉ trôi dạt vào phòng bếp, nhanh chóng bưng dĩa thức ăn ở đằng đó bỏ vào lò vi sóng.

Lingling Kwong thì mặc thêm một chiếc áo khoác, rồi đi đến salon phòng khách ngồi xuống, ngón tay tiếp tục nhảy múa trên màn hình điện thoại.

Luôn cảm thấy kể từ khi nhận được tin nhắn Line, lúc Lingling Kwong quay lại phòng khách, thì trở nên có chút không yên lòng, giống như là gặp chuyện gì. Thoạt nhìn Lingling Kwong nói chuyện trời đất với Cherry Pimploy, tốc độ tay phải lướt nhanh, tay trái thì một hồi sờ trán một hồi nâng nâng quai hàm. Bắt chéo hai chân không thì đổi chỗ ngồi.

Lò vi sóng đinh một tiếng, Orm Kornnaphat bưng đồ ăn ra, sau đó thả đĩa thứ hai vào trong, ánh mắt vẫn như cũ tập trung vào Lingling Kwong.

Lúc này, điện thoại Lingling Kwong đột nhiên sáng lên, vậy nên Lingling Kwong cầm điện thoại lên lầu, còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lò vi sóng lại đinh một tiếng, Orm Kornnaphat lấy đồ ăn ra tắt lò vi sóng tháo bao tay lên lầu theo.

Ngay khi Orm Kornnaphat đẩy cửa ra, Lingling Kwong nói với điện thoại một câu "Không thể như vậy, lần này dựa theo ý của em đi" sau đó cúp điện thoại.

"Làm xong rồi?" Lingling Kwong quay đầu hỏi.

"Nếu như có chuyện, chị về trước xử lý đi, Orm ở đây không sao." Tay Orm Kornnaphat buông cánh cửa, đút vào túi quần.

"Không có chuyện gì đâu, trong công tác có chút vấn đề xảy ra làm hai bọn chị có hơi bất đồng, cãi nhau một chút có hơi không thoải mái." Lingling Kwong nói xong, nghiêng người đi qua bên cạnh Orm Kornnaphat, vào phòng khách rồi nói tiếp "Mất nửa ngày mới đến được chỗ em, bây giờ chị chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, Orm cũng đuổi chị đi à."

Orm Kornnaphat cũng chỉ có thể gật đầu.

Thật ra, những món ăn kia, Lingling Kwong cũng không ăn nhiều lắm. Sau khi Lingling Kwong gắp vài miếng thì buông đũa, nói là no rồi, có hơi mệt, muốn nghỉ ngơi.

Orm Kornnaphat vốn muốn nói thêm gì đó, Lingling Kwong đột nhiên nói "Đêm nay ngủ chung đi."

Orm Kornnaphat nghe vậy, cả người thoáng sợ đến ngây người.

Ngủ... chung?

"Cũng không phải chưa từng ngủ chung..." Lingling Kwong giận liếc cô, liếc mắt kéo cô, kéo cô đến gần phòng.

"Orm??? Không được! Thề... thề với P'Lingling luôn... Orm thật sự chưa từng ngủ với P'Lingling!" Orm Kornnaphat run rẩy giơ tay lên nói.

Lingling Kwong lại liếc nhìn cô, nói "Đầu óc em nghĩ gì bên trong vậy?"

"Không được, Orm nói thật đó, Orm không có... khi đó chúng ta... hồi đó nhiều nhất cũng chỉ nắm tay..."

"Em suy nghĩ vớ vẩn đi đâu vậy. Chị nói là lần trước, quay phân cảnh xong, ống nước nóng bên em bị bể, sau đó chạy sang phòng chị, kết quả em ngủ thiếp đi." Lingling Kwong túm cái gối ném về phía Orm Kornnaphat.

Trong lúc nhất thời, khuôn mặt Orm Kornnaphat phát nóng.

Hai người lẳng lặng nằm xuống giường.

Orm Kornnaphat cảm giác có rất nhiều điều muốn nói, nhưng mà đến cuối cùng lại phát hiện trong đầu toàn là tương hồ, không nói được điều gì.

Người cứ như vậy xoắn xuýt nửa ngày, một chủ đề mới trong đầu cứ lật qua lật lại sửa đổi không biết bao nhiêu lần.

Khi cô muốn nói ra khỏi miệng, lại phát hiện Lingling Kwong bên cạnh đã ngủ như chết.

Cuối cùng, Orm Kornnaphat thở một hơi, cũng chỉ đành nhắm mắt ngủ. Chỉ có điều là, bên trong chăn, cô lặng lẽ cầm tay Lingling Kwong. Mà cô cũng không biết, thật ra Lingling Kwong vốn chưa ngủ. Sau khi Orm Kornnaphat ngủ say, Lingling Kwong nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Ngày hôm sau Orm Kornnaphat tỉnh dậy, phát hiện Lingling Kwong đã rời khỏi.

Điện thoại của Orm Kornnaphat vốn đang sạc pin đã được sạc đầy, nên bị Lingling Kwong rút ra đặt bên cạnh tủ đầu giường. Bên dưới đè một tờ giấy, trên đó viết "Hôm nay chị có rất nhiều việc phải bận rộn, nhìn em ngủ sâu nên không gọi em, chị đi trước."

Orm Kornnaphat dụi dụi con mắt, mở điện thoại, phát hiện bây giờ đã bảy giờ.

Có một từ khoá được đẩy lên đầu mạng xã hội.

#Diễn viên thế thân Nychaa Nuttanicha bất ngờ tử vong.

Orm Kornnaphat vừa bước xuống giường, vừa nhấp vào.

Nội dung là: Nychaa Nuttanicha, sinh năm 1990, nữ diễn viên võ thuật thế thân nổi tiếng trong giới. Lúc bảy giờ đêm qua, trong bộ phim "The Kill Point" đang ghi hình cảnh đánh nhau với kẻ địch ở đầu đường, sau đó bị xe tải đụng, nhưng vì phanh xe bị hư, mất kiểm soát, Nychaa Nuttanicha bất ngờ bị đụng bay ra ngoài, đưa tới bệnh viện thì tử vong, để lại hai đứa con nhỏ. Theo thông tin từ bạn bè trong giới của Nychaa Nuttanicha, Nychaa Nuttanicha khi còn sống đã làm diễn viên thế thân cho rất nhiều nữ diễn viên trong giới. Sinh mạng đáng quý, K'Nychaa Nuttanicha, yên nghỉ...

Bên dưới lời văn, kèm ba tấm ảnh của Nychaa Nuttanicha lúc còn sống. Có hai tấm là tự sướng, còn một tấm là ảnh cô mặc quần áo ghi hình trong bộ phim hiện tại. Thời gian đăng tin tức là tối hôm qua.

Nhìn ảnh chụp, thật ra dáng dấp Nychaa Nuttanicha vẫn tốt, chỉ có điều mỹ nữ trong giới giải trí nhiều như mây, cô cũng không phải là vẻ đẹp từ cái nhìn đầu tiên.

Tin tức đăng lên, rất nhiều người đều kinh ngạc.

Orm Kornnaphat thay đổi quần áo sau đó lại cầm điện thoại lên nhìn bình luận.

"Lên án mạnh mẽ trang bị bã đậu! Thật tiếc cho một sinh mạng trẻ tuổi! [Ngọn nến] [ngọn nến] [ngọn nến]..."

"Thật sự rất kinh ngạc, cô gái lớn lên đẹp vô cùng, vì sao vẫn làm diễn viên thế thân?"

"Ảnh trên mạng về cô ấy thật ít, cô ấy không có mở tài khoản mạng xã hội, thật khiêm tốn. Một diễn viên ưu tú như thế, vì sao tôi lại không biết? Bây giờ biết tên cô ấy rồi, nhưng cô ấy cũng không còn trên thế gian này... [khóc lớn] [khóc lớn] [khóc lớn]"

"Năm 90 à, bây giờ chỉ mới hơn 30 mà thôi, còn chưa đi được một nửa đời người..."

"Đây là lần thứ mấy trong năm tổ phim phát sinh sự cố? Không thể nghiêm túc, ngăn chặn tai họa ngầm sao?! Nếu cần đến thế thân, cũng rất có thể nói rõ phần phải ghi hình tương đối nguy hiểm, bản thân người diễn vai đều muốn lo lắng nguy hiểm không xuất hiện, vì sao không biết kiểm tra thiết bị nhiều hơn?"

"Lầu trên, thế thân không nhất định là lúc nguy hiểm mới dùng tới, ở những tình huống, ví như chờ một hồi diễn viên chính có việc không đến được, để không làm lỡ tiến độ ghi hình, cũng có thể dùng thế thân."

"Lầu trên ông đang nói chuyện cười? Đã nói Nychaa Nuttanicha là diễn viên võ thuật thế thân, võ thuật dù sao cũng có yếu tố nguy hiểm mà? Hơn nữa cô ấy thật sự bỏ mạng, giờ ông lải nhải có ý nghĩa gì, ông là lính đánh thuê tổ phim mời tới để dời lực chú ý à?"

"Chuyện này rõ ràng có thể tránh khỏi! Quá đáng tiếc! Cô gái ra đi yên nghỉ..."

"Haiz, cô ấy còn hai đứa con nhỏ nữa, nghe nói đang học tiểu học. Là gia đình đơn thân, chứng minh Nychaa Nuttanicha mất, vậy hai đứa con nhỏ này ngay cả thân nhân duy nhất cũng không còn..."

"Haiz... ra đi yên nghỉ."

Chương trước Chương tiếp
Loading...