LingOrm | Keep Wonder (FULL)

KW 09



Pey đưa ra lời khuyên cho Lingling Kwong cũng là tự mình nhận kết quả, Lingling Kwong yêu cầu cô trong vòng 1 tiếng phải có toàn bộ sở thích của Orm Kornnaphat, khiến Pey lần nữa khóc không ra nước mắt cầu cứu đồng đội của mình.

Lingling Kwong lướt nhìn ipad, khuôn mặt không thể giấu được vẻ hứng thú, đây là lần đầu tiên cô quan tâm một người như vậy, nhìn một loạt thông tin về sở thích cá nhân của Orm Kornnaphat trên màn hình, Lingling Kwong bất giác mỉm cười.

- Ra là thích Matcha sao?

Lingling Kwong nhanh chóng nhắn tin cho Pey: "Trang bị thêm máy pha Matcha!"

- Thích đồ ngọt?

Lại nhắn tin:"Thêm tủ bánh ngọt!"

- Lại còn là mấy con thú bông nhỏ nhỏ treo túi sao?

Nhấn phím:"Tìm mua mấy bộ sưu tập túi mù gì đó cho tôi!"

Sau đó nghĩ nghĩ gì lại nhắn thêm:"Mua máy gắp thú!"

Pey: Sếp ơi! Em không nghĩ chị nên mua máy gắp thú đâu!

00K: Tại sao?

Pey: Không lẽ Korn tổng ở công ty chúng ta gắp thú?

00K: Ai bảo cô mấy cái đó lắp ở bên ngoài?

Pey: Chứ ở đâu ạ?

00K: Phòng làm việc của tôi!

Pey: ...

Pey: Sếp à..

00K: Sao hả?

Pey: Phòng làm việc của chị còn chỗ sao?

Lingling Kwong ngừng nhắn ngẩn lên nhìn quanh, một căn phòng xung quanh chỉ toàn là tủ tài liệu, Lingling Kwong chính là một kẻ cuồng việc, trong văn phòng ngoài tài liệu thì là giấy tờ, lúc này không có không gian để đặt thêm bất kỳ thứ gì cả.

00K: Tôi sẽ đổi phòng!

Pey: Sao ạ?

00K: Tiến hành trang trí lại phòng ở tầng cao nhất đi!

Pey: Vâng chị!

Pey nhìn màn hình điện thoại thở dài, cuối cùng thì sếp của cô cũng chịu quay về phòng làm việc vốn dĩ thuộc về chủ tịch rồi.

Lingling Kwong buông điện thoại dựa vào ghế mắt nhìn xung quanh, đây là văn phòng của giám đốc thông thường, cũng là nơi làm việc của cô từ khi cô vào AW, khi Lingling Kwong giữ chức CEO của AW thì cô có thể chuyển lên văn phòng ở tầng cao nhất, đó vốn dĩ là của ông nội cô, chỉ là khúc mắc trong lòng khiến Lingling Kwong không muốn dời đến đó, nhưng nay vì một số "lý do cá nhân" Lingling Kwong sẽ phải về lại đúng nơi dành cho cô.

00K: Cho người sửa sang lại toàn bộ, thay mới toàn bộ nội thất!

Pey: Em đã chuẩn bị hết rồi, sẽ gởi bản thiết kế cho chị xem!

00K: Được!

Pey hiểu rõ hoàn cảnh của Lingling Kwong, cũng biết lý do vì sao Lingling Kwong không muốn dùng phòng chủ tịch, nhưng cô cũng chuẩn bị sẵn mọi thứ vì Pey tin một lúc nào đó, Lingling Kwong sẽ về lại nơi đó, nghĩ nghĩ về việc gì đó Pey lại cầm điện thoại

Pey: Sếp, chị có muốn một phòng nghỉ không? Tầng đó vẫn còn trống một phòng sát bên ạ!

00K: Được!

Lingling Kwong đồng ý, không nói gì thêm, Pey rất hiểu cô, việc bố trí như thế nào sẽ do Pey tự chủ động. Pey nhìn tin nhắn cười mỉm mỉm, sếp của cô thay đổi rồi, trước đây, Lingling Kwong sẽ không bao giờ chấp nhận việc có một phòng nghỉ bên trong phòng làm việc, lần này lại đồng ý với đề xuất của cô, vậy là cô nên chuẩn bị một cái giường thật lớn, nệm thật êm, kèm cách âm tốt rồi, Pey càng nghĩ càng đen, nụ cười trên môi càng trở nên mờ ám, nhìn sếp bắt đầu biết yêu đương thật sự là một cảm giác vi diệu nha!

Lingling Kwong không hề ý thức được sự chấp thuận của cô đã khơi dậy những sự ám muội trong tâm hồn của Pey, cô vẫn còn đang chăm chú nghiên cứu về Orm Kornnaphat, Lingling Kwong có trí nhớ rất tốt, nhất là với những điều mà cô để tâm, nhìn tới lui một loạt, xác định đã nắm rõ, Lingling Kwong mới tắt Ipad, nhịp nhịp tay lên bàn nghĩ nghĩ.

"Tất cả những thứ em thích, người khác có thể tra ra được vậy thì không thể dùng nó để dỗ dành em được rồi .. "

Lingling Kwong thở dài, cô biết rõ những thứ Pey vừa gởi chỉ là để trang bị thêm kiến thức cho cô, còn bản thân cô phải tìm cách dỗ dành Orm Kornnaphat một cách hiệu quả nhất, Lingling Kwong đưa tay bóp trán, tại sao dỗ dành nữ nhân còn khó hơn kinh doanh vậy chứ, cả ngày nay cô không hề làm việc, chỉ tập trung tìm cách dỗ Orm Kornnaphat, hơn thế, cô còn ấu trĩ đến mức lên mạng tìm kiếm câu trả lời, kết quả chẳng có đáp án nào hài lòng khiến Lingling Kwong càng đau đầu hơn.

Lingling Kwong tập trung tìm cách đến mức bỏ cả bữa trưa, cho đến khi bụng cô réo lên Lingling Kwong mới giật mình nhìn đồng hồ đã gần 5 giờ chiều, cô thở mạnh một cái, mệt mỏi dựa vào ghế nhắm mắt tự nhủ, nếu biết có ngày hôm nay, Lingling Kwong sẽ không có dây dưa với mấy cô gái kia làm gì đâu, nghĩ đến đó, Lingling Kwong liền ngồi dậy cầm lấy điện thoại nhấn gọi

- Em nghe đây! - Pey nhanh chóng trả lời điện thoại

- Ngoài Dara còn bao nhiêu người nữa vậy? - Lingling Kwong gấp gáp hỏi

- Để em xem, đợi em mở file đã!

- Cô lưu thành file luôn sao?

- Sếp à! Tình nhân của chị dài cả một sớ, em còn phải nhớ sở thích của từng người để tặng quà các kiểu nữa.. - Pey giọng đầy khổ sở

- ... - Lingling Kwong cạn lời, sao cô không biết bản thân mình trăng hoa đến vậy nhỉ

- Để em xem, ngoài Dara, Luen, thì còn có Ann, Ron, May,..

- Ngừng! - Lingling Kwong nghe Pey đọc luyên thuyên mấy cái tên, càng đọc cô càng cảm thấy lạnh sống lưng

- Sao vậy chị?

- Tôi cho cô 1 ngày, lập tức giải quyết toàn bộ những người đó, sau này không được phép xuất hiện trước mặt tôi, càng không được phép xuất hiện trước mặt Nong Orm!

- Nong Orm? Korn Tổng?

- Ừ!

- Sao lại không được phép xuất hiện trước mặt cô ấy vậy ạ? - Pey rõ ràng biết lý do nhưng không sợ chết chọc vào ổ kiến lửa

- Hỏi nhiều làm gì? Cô có làm không? - Lingling Kwong thẹn quá hóa giận trút lên đầu Pey

- 3 ngày được không chị..

- Tại sao?

- 1 ngày không làm xong.. nhiều lắm..

- ...

- Sếp?

- 3 ngày thì 3 ngày!

- Làm xong có thưởng không ạ?

- ...

- Chị không thưởng thì em tìm Korn tổng xin thưởng! - Pey hiểu được Orm Kornnaphat rất đặc biệt với Lingling Kwong, liền can đảm lấn tới

- Cô dám?

- Em không dám.. - Pey co vòi, cô hiểu tính Lingling Kwong, hơn nữa cô không dám trêu Lingling Kwong đến thẹn đâu, tuy không cần phải nuôi cha mẹ già nhưng cô phải nuôi cái thân này nữa

- Làm tốt sẽ thưởng, không tốt thì trừ lương!

- Em sẽ làm tốt!!! - Pey nghe đến thưởng, bỏ qua vụ trừ lương giọng đầy phấn khởi nhận lệnh

Lingling Kwong tắt máy, bóp trán, sao xử lý mấy việc tình ái của cô còn đau đầu hơn là đi thương thảo hợp đồng vậy chứ, nhưng Lingling Kwong cũng không thể không làm gì, cô chỉ tưởng tượng đến cảnh một trong những tình nhân cũ của cô xuất hiện trước mặt Orm Kornnaphat, thì ngày tháng sau này của cô chắc chắn khó sống rồi, Lingling Kwong thở dài, nhưng đột nhiên lại ý thức không đúng, tại sao cô lại sợ Orm Kornnaphat biết việc cô có tình nhân chứ, hai người họ cũng chỉ là bạn tình với nhau thôi mà..

Lingling Kwong nhăn mặt, nhưng lập tức có một lý do cho bản thân, có lẽ bởi vì cảm giác với Orm Kornnaphat khác hẳn với những người khác, nên cô không muốn chọc giận Orm Kornnaphat, nếu không sau này sẽ không thể chạm vào Orm Kornnaphat nữa, đó là điều Lingling Kwong không muốn, vậy ra, cô đang lo lắng cho chuyện đó mà thôi, chứ không hẳn là cô có cảm giác khác với Orm Kornnaphat. Lingling Kwong gật gật đầu tự huyễn hoặc bản thân như vậy, sau đó đứng dậy rời khỏi công ty về nhà, trên đường lại tiếp tục suy nghĩ cách dỗ dành Orm Kornnaphat.

Cả ngày nay cô nhắn tin người kia không trả lời, gọi điện cũng không bắt máy khiến lòng cô rối như tơ vò, Lingling Kwong về đến nhà, bước xuống xe lại thấy chiếc moto dựng bên cạnh, một bóng đèn sáng trưng trong đại não, cô nhanh chóng bước vội lên nhà, đi vào nhà tắm tranh thủ tắm rửa, sấy tóc, chọn một bộ đồ sau đó còn xịt nhiều nước hoa hơn thường ngày, sửa soạn một lát rồi cầm chìa khóa moto rời đi, chẳng phải nói nên dùng sở thích để dỗ dành sao, việc Orm Kornnaphat thích moto chỉ có mỗi cô biết, đó là lợi thế rồi. Lingling Kwong cười cười đội mũ bảo hiểm hướng về phía nhà của Orm Kornnaphat mà đến, lần này phải dỗ được tiểu yêu nghiệt của cô.

Một người thì rối rắm không biết dỗ dành như thế nào, một người thì ôm một bụng lửa giận cả một ngày, nếu Lingling Kwong là lần đầu không làm việc, thì Orm Kornnaphat cũng vậy, cô không thể tập trung vào cuộc họp thường nhật cuối cùng đành phải hoãn lại, các công việc dở dang cô cũng không đụng vào, nhìn Lingling Kwong lúc gọi lúc nhắn khiến cô càng bực bội.

- Cái kẻ trăng hoa này.. - Orm Kornnaphat nhìn tin nhắn của Lingling Kwong mắng chửi

Trực tiếp bỏ qua không trả lời, đáy lòng cô chua đầy một bụng khiến Orm Kornnaphat ăn cũng không thấy ngon, matcha thường ngày vẫn uống cũng không vừa miệng, cả người như ôm thuốc súng, bất kỳ những việc gì không vừa mắt đều bị cô mắng té tát, cho đến mức không ai dám gõ cửa văn phòng của cô nữa.

Orm Kornnaphat mặt lạnh tanh mím môi khó chịu, hình ảnh Lingling Kwong ôm ôm ấp ấp người con gái kia vẫn hiện rõ mồn một trong đầu, cô biết rõ Lingling Kwong đầy scandal tình ái, cũng biết tính người kia lăng nhăng, nhưng chẳng hiểu sao cô lại không tự chủ được mà muốn ở cạnh Lingling Kwong, chỉ là cô đã nghĩ nếu Lingling Kwong đối xử với cô đặc biệt, chắc hẳn sẽ vì cô mà từ bỏ tính xấu, không nghĩ tới đêm hôm trước còn nài nỉ cô ở cạnh, sang hôm sau đã ôm ôm ấp ấp người khác, Orm Kornnaphat càng nghĩ càng giận, cô cảm giác như Lingling Kwong xem cô cũng như những người phụ nữ kia, chỉ là công cụ làm ấm giường thôi không hơn không kém.

Lại nghĩ tiếp, hôm qua là một người, hôm nay một người khác, ngày mai sẽ lại người khác nữa, ngày tháng sau này có phải oanh oanh yến yến vây lấy không, Orm Kornnaphat mày nhíu lại thành một đường, tại sao cô phải cùng người khác tranh giành Lingling Kwong chứ, cô với Lingling Kwong có phải người yêu của nhau đâu, tại sao cô phải trải qua những việc này, Orm Kornnaphat nghiến răng, một ngọn lửa phừng phực cháy trong lòng cùng tâm trí, cô sẽ không quan tâm Lingling Kwong nữa, muốn đi tìm bạn tình thì đi tìm người khác, bà đây không rảnh!

Orm Kornnaphat cả buổi sáng không làm được gì, sau khi ăn trưa cũng không làm được gì, trực tiếp tan ca sớm khiến cả đám nhân viên mắt tròn mắt dẹt, chiến thần nghiện công việc lại tan ca sớm, mặt trời hôm nay chắc mọc đằng tây rồi, tuy nghĩ là nghĩ vậy nhưng không ai dám thể hiện ra ngoài dù một chút, vì Orm Kornnaphat như quả bom nổ chậm vậy, chỉ cần một cú chạm nhẹ là sẽ nổ banh một góc trời, ai cũng sợ hãi cúi đầu làm việc, năng suất có khi còn vượt mấy lần ngày thường.

Orm Kornnaphat lái xe đi dạo sau đó về nhà tắm rồi nằm lì trên giường bấm điện thoại, cô không buồn ăn uống gì vì không có khẩu vị khiến mẹ cô có phần lo lắng nhưng bà hiểu rằng Orm Kornnaphat có suy nghĩ của riêng mình nên cũng không can thiệp vào.

Nằm dài cả buổi cho đến khi sắc trời chuyển màu, Orm Kornnaphat mới lười biếng mở đèn tiếp tục công cuộc lướt điện thoại cho quên đi vị chua chua trong lòng, nhưng chẳng hiểu sao trời trêu người, các clip cô lướt xem đều có một số nội dung tương tự nhau "Người yêu lăng nhăng thì thế nào?" "Yêu phải kẻ trăng hoa"...

Orm Kornnaphat phát hỏa, cô yêu Lingling Kwong khi nào chứ, trực tiếp vứt điện thoại sang một bên thở dài, cô chắc chắn bản thân không yêu Lingling Kwong, có lẽ chỉ là một chút hứng thú nhất thời, dù gì người kia cũng là người đầu tiên của cô mà, nghĩ đến đây Orm Kornnaphat gật đầu, có lẽ vì lần đầu nếm trái cấm cùng Lingling Kwong vì vậy Orm Kornnaphat mới có cảm giác khác thường mà thôi.

[Ting] Một tiếng tin nhắn cắt đứt dòng suy nghĩ của Orm Kornnaphat, cô với tay mở điện thoại

00K: Em có ở nhà không?

Orm Kornnaphat nhíu mày, vứt điện thoại sang một bên, không thèm trả lời, một cuộc gọi đến, Orm Kornnaphat nhấn tắt luôn, vì không cần nhìn cũng biết là Lingling Kwong gọi rồi, ngày hôm nay người kia liên tục gọi điện nhắn tin cho cô, chỉ là Orm Kornnaphat bực bội không muốn tiếp chuyện nên trực tiếp phớt lờ Lingling Kwong.

[Ting] Lại thêm một tiếng tin nhắn

00K: Chị đang ở trước nhà!

Orm Kornnaphat đọc tin nhắn sau đó bước ra cửa sổ nhìn xuống, một người trong bộ đồ da ngồi tựa trên chiếc moto đứng bên đường vẫy tay với cô, Orm Kornnaphat bĩu môi bực bội lập tức quay đi

Orm: Đến đây làm gì?

00K: Dỗ em!

Orm: Không cần! Về đi!

00K: Thay đồ đi, chị đưa em đi dạo!

Orm: Không thèm!

00K: Đừng giận nữa, chị biết lỗi rồi, không có lần sau nữa đâu!

Orm: Chẳng ai giận cả!

00K: Vậy đi dạo với chị nhé!

Orm: Không! Về đi!

00K: Em không gặp chị, chị sẽ chờ ở đây không về!

Orm: Tùy!

Orm Kornnaphat nhắn xong một câu liền chuyển sang chế độ im lặng rồi vứt điện thoại sang một bên, trong lòng vơi đi không ít nhưng vẫn còn rất chua, biết rằng Lingling Kwong hiểu cô thích đi dạo bằng moto nên vì cô mà đến, người kia cũng kiên nhẫn dỗ dành cô cả ngày nay, nhưng Orm Kornnaphat thật sự không chấp nhận được thói trăng hoa thành tính của Lingling Kwong, cô không muốn bản thân ngày ngày lo lắng mệt mỏi vì không biết người kia có bao nhiêu tình nhân, bao nhiêu ong bướm.

Orm Kornnaphat thừa nhận bản thân là một người có tính chiếm hữu cao, nếu Lingling Kwong đã xác định muốn Orm Kornnaphat ở cạnh thì phải cấp cho cô đặc quyền, chính là hoàn toàn chiếm hữu Lingling Kwong, chỉ là cô cũng ý thức được, bản thân cô cùng Lingling Kwong chỉ đơn giản là hòa hợp trên giường, chứ không phải là người yêu, không có danh phận, nên cô chẳng thể đòi hỏi Lingling Kwong như vậy, vậy nên, tốt nhất là không dây dưa gì nữa, tránh cho cả hai khó xử sau này.

Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat quay đi trên cửa sổ phòng Orm Kornnaphat, lại thấy người kia không còn trả lời tin nhắn của cô nữa, thở dài, kiên nhẫn ngồi đợi trên xe.

Cũng chẳng biết là do Lingling Kwong trêu đùa trái tim người khác nhiều quá hay sao, hay do bản thân cô làm sai quá nhiều, ngay cả ông trời cũng không ủng hộ cô, Lingling Kwong đợi Orm Kornnaphat được một tiếng thì đột nhiên chuyển trời, một cơn mưa không báo trước xả xuống, Lingling Kwong nhìn những giọt mưa ngày càng nặng hạt liền nhíu mày, cô không thích mưa, không thích sự ẩm ướt, không thích mùi ẩm ẩm từ đất bốc lên, nhưng khi ngước nhìn căn phòng kia, Lingling Kwong lại thở dài, lúc này, với cô, Orm Kornnaphat quan trọng hơn cả.

Lingling Kwong không di chuyển, cô giữ nguyên tư thế, mặc kệ những giọt mưa lạnh lẽo tưới ướt cơ thể cô, nước mưa trút xuống như muốn gột rửa toàn bộ tội lỗi mà Lingling Kwong đã làm trong quá khứ, Lingling Kwong đột nhiên cảm thấy cơn mưa này không quá đáng ghét như cô tưởng tượng, khẽ mỉm cười, để cho từng giọt từng giọt chạm lên người, cuốn trôi đi những bụi bẩn đeo bám từ quá khứ của chính cô, cuốn trôi luôn cả những nặng nề trong lòng cô, đôi mắt nâu mặc kệ những giọt nước quấy nhiễu, vẫn chăm chú nhìn về cửa sổ căn phòng sáng đèn đầy ấm áp kia.

Orm Kornnaphat nằm trong phòng đột nhiên nghe tiếng mưa trút xuống, cô nhăn mặt, cầm điện thoại lên sau đó lại chần chừ, tự nhủ Lingling Kwong sẽ không vì cô mà dầm mưa đâu, Orm Kornnaphat nằm lăn qua lăn lại, đáy lòng có chút lo lắng, cô bước xuống giường đi đến cửa sổ nhìn ra, mày nhíu lại thành một đường, sau đó quay lưng lấy áo khoác mở cửa phòng đi xuống.

- Orm? - Mẹ Koy đang chuẩn bị đi ngủ thì thấy con gái bộ dạng hớt hơ hớt hải từ trên phòng đi xuống

- Mae, ô (dù) đâu ạ? - Orm Kornnaphat hỏi vội

- Bên hông tủ giày, mẹ vừa lấy ra do thấy trời mưa đấy!

- Vâng ạ, con cám ơn!

Orm Kornnaphat không đợi mẹ cô nói thêm tiếng nào liền bước nhanh qua chỗ tủ giày lấy một cái ô lớn, thay dép đi bên ngoài rồi mở cửa bước ra.

Lingling Kwong cảm thấy người cô ướt sũng, sự lạnh lẽo đang dần dần thấm vào bên trong từng tế bào, đôi môi cũng trở nên tái nhợt, run rẩy vì lạnh, cả người cũng bất giác run run, nhưng cô vẫn không từ bỏ ý định chờ đợi Orm Kornnaphat, Lingling Kwong đáy lòng cười khổ, hình như cô đang va phải một tảng đá rồi, Orm Kornnaphat thật sự lạnh lùng đến mức này sao, chẳng lẽ đối với Orm Kornnaphat, cô không có một tí sức nặng nào sao, hay Orm Kornnaphat hoàn toàn không có cảm giác gì với cô, Lingling Kwong càng nghĩ càng ảo não, cô cúi mặt, sau ngần ấy năm cô đơn, lần đầu tiên Lingling Kwong cảm thấy buồn bã cho sự cô độc của chính cô.

Một tiếng kéo cổng lôi Lingling Kwong ra khỏi đầm lầy u uất của bản thân, cô ngước lên, trong tầm mắt chính là một thân ảnh cao gầy trong một bộ đồ ngủ bằng lụa, bên ngoài là một chiếc áo khoác, tay cầm một chiếc ô to đang bước đến chỗ của cô, vẻ mặt đầy sự lo lắng, Lingling Kwong đột nhiên cảm thấy ấm áp, sự lạnh lẽo của da thịt không ngăn được sự ấm áp từ trái tim tràn ra, bất giác cô nở một nụ cười trên đôi môi tái nhợt run run kia.

- Orm.. - Lingling Kwong giọng run run vì lạnh

- Chị điên sao? - Orm Kornnaphat nhíu mày, cô đưa tay đặt lên má Lingling Kwong, một sự lạnh lẽo tiếp xúc với lòng bàn tay khiến Orm Kornnaphat cũng muốn phát run

- Đừng giận nữa nha! - Lingling Kwong muốn nắm tay Orm Kornnaphat nhưng sợ làm người kia lạnh liền chỉ nghiêng đầu dựa vào lòng bàn tay nhỏ nhắn ấm áp đang đặt trên má cô

- Bây giờ còn nói mấy câu này làm gì? - Orm Kornnaphat cau mày, cô cảm nhận được Lingling Kwong đang run bần bật

- Chị xin lỗi, em đừng giận chị nữa.. - Lingling Kwong run rẩy nói, gió thổi qua khiến cô lạnh run người

- Được rồi, không giận nữa! Theo em vào nhà! - Orm Kornnaphat lòng mềm đi, làm sao cô có thể giận được nữa, người này vì dỗ cô mà dầm mưa lạnh cả người như thế này, trái tim cô đâu phải sắt đá mà có thể tiếp tục lạnh nhạt với Lingling Kwong

- Vào nhà em sao? - Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat ngơ ngác

- Chứ sao nữa?

- Không được đâu.. sẽ làm phiền .. - Lingling Kwong lắc đầu, cô có chút không quen..

- Không được cãi! - Orm Kornnaphat nhăn mặt, bộ dáng bá đạo không cho phép Lingling Kwong từ chối

- Nhưng mà..

- Vào nhà! - Cô không thể để Lingling Kwong ướt sũng như thế này quay về được

- Được.. - Lingling Kwong thở dài, cô không thể cãi lời Orm Kornnaphat

Lingling Kwong dắt xe vào sân nhà Orm Kornnaphat, sau đó đứng trước cửa cởi ra chiếc áo khoác rồi vắt lên xe, để lộ ra một cái áo croptop ôm sát, cùng da thịt đã trắng nhợt vì lạnh, Orm Kornnaphat đáy mắt đầy xót xa, nhăn mặt nhìn Lingling Kwong, cô mở cửa bước vào lấy một cái khăn lớn khoác lên người Lingling Kwong, rồi kéo Lingling Kwong đi vào

- Orm? - Mae Koy chứng kiến toàn bộ từ lúc con gái bà đi ra cho đến khi đón thêm một người con gái vào, bà không xa lạ gì với Lingling Kwong cả, dù gì đây cũng là một doanh nhân tài ba trên thương trường

- Sawadee kha, con là Lingling Kwong ạ! - Lingling Kwong mặc kệ sự lạnh lẽo đang xâm chiếm cô, cô chắp tay lễ phép cúi chào người phụ nữ trước mặt, nhìn đường nét khuôn mặt Lingling Kwong đoán được đây là mẹ của Orm Kornnaphat

- Chào con, sao lại dầm mưa như vậy chứ? - Mae Koy nhìn Lingling Kwong có chút thuận mắt, đứa trẻ này theo bà biết rất lạnh nhạt cùng bá đạo, nhưng lúc này lại nhu thuận đáng yêu

- Mẹ nhờ dì Ut lau sàn giúp con nhé, con đưa chị ấy lên phòng đã! - Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong đang run rẩy, cau mày nắm lấy tay Lingling Kwong kéo đi

- Được! Có cần gì thì gọi mẹ nhé! - Mae Koy nhìn con gái trước giờ chưa từng bày ra vẻ mặt lo lắng cho ai lúc này lại vì Lingling Kwong mà sốt ruột, trong lòng nghĩ nghĩ gì đó, mắt đầy ý cười gật đầu.

- Con xin phép làm phiền ạ! - Lingling Kwong lần nữa cúi chào Mae Koy một cách lễ phép rồi mới để Orm Kornnaphat kéo đi

Orm Kornnaphat mở cửa phòng của cô kéo Lingling Kwong đi thẳng vào phòng tắm, nhanh chóng xả nước ấm vào bồn, rồi rút một cái khăn mới choàng lên đầu Lingling Kwong vò vò, động tác có chút mạnh bạo khiến Lingling Kwong kêu lên một tiếng, Orm Kornnaphat liền nhẹ tay lại, cô vừa bực bội vừa xót xa

- Có ai ngốc như vậy không chứ? - Orm Kornnaphat cằn nhằn

- ... - Lingling Kwong không dám trả lời, cô biết Orm Kornnaphat đang một bụng lửa giận

- Lần sau còn kiểu này nữa, em để cho chị chết cóng luôn đấy! - Orm Kornnaphat lại tiếp tục càm ràm, nhìn Lingling Kwong cảnh cáo

- Biết rồi.. - Lingling Kwong lí nhí trả lời

- Nhanh vào ngâm nước ấm đi, em đi lấy trà gừng cho chị! - Orm Kornnaphat nhăn mặt ra lệnh

- Được.. cảm ơn em.. - Lingling Kwong không dám bật lại Orm Kornnaphat, chỉ ngoan ngoãn làm theo lời người kia

Lingling Kwong ngâm nước ấm trong bồn, nhìn quanh phòng tắm, cô bất giác mỉm cười, Lingling Kwong chỉ tắm ở phòng tắm của cô hoặc ở khách sạn, lần đầu tiên ở trong nhà người khác, mẹ của Orm Kornnaphat cũng rất phúc hậu, ánh mắt của bà dành cho Orm Kornnaphat đầy yêu thương, chẳng bù cho.. Lingling Kwong nghĩ nghĩ đột nhiên cười buồn, sau đó tự lắc đầu không nghĩ nữa, cô chẳng cần, cô lớn lên không cần tình thương của cha cũng không cần tình yêu của mẹ, vẫn tốt đấy thôi, Lingling Kwong cười tự giễu, hạnh phúc xa xỉ lắm, Lingling Kwong không mong cầu.

- Chị tắm xong chưa? - Tiếng Orm Kornnaphat vang lên sau một lúc lâu

- Rồi! - Lingling Kwong với tay lấy một cái khăn sạch rồi quấn quanh người

- Đồ đây! - Orm Kornnaphat mở cửa thò tay đưa vào một bộ đồ cùng đồ lót sạch

- Cảm ơn em! - Lingling Kwong nhận lấy cười cười sau đó mặc vào rồi đi ra ngoài

- Có vừa không? - Orm Kornnaphat hỏi, tạng người của cô và Lingling Kwong gần bằng nhau, Orm Kornnaphat nghĩ Lingling Kwong sẽ mặc vừa đồ của cô

- Cũng vừa, có điều.. - Lingling Kwong ngập ngừng nhìn Orm Kornnaphat

- Sao?

- Ngực hơi chật!

- ... - Orm Kornnaphat mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Lingling Kwong

- Không sao, từ từ sẽ lớn thôi! - Lingling Kwong nhanh miệng nói nhưng càng nói lại càng sai

- Chị muốn dầm mưa nữa đúng không? - Orm Kornnaphat nghiến răng

- Không .. không có! - Lingling Kwong lắc đầu hai tay đan vào nhau bộ dáng ngoan ngoãn nhìn Orm Kornnaphat

- Thật là.. - Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong đứng như học sinh gương mẫu liền phì cười, kéo Lingling Kwong tới để người kia ngồi trên giường sau đó mở máy sấy sấy tóc cho Lingling Kwong

- Cảm ơn em.. - Lingling Kwong tận hưởng sự chăm sóc của Orm Kornnaphat bất giác mỉm cười, trái tim đầy ấm áp tràn ra, phòng Orm Kornnaphat đầy sự ấm cúng, không có lạnh lẽo như căn nhà rộng lớn của cô, Lingling Kwong nhắm mắt chìm vào trong không gian đầy mùi hương ngọt ngào thuộc về Orm Kornnaphat

Orm Kornnaphat dự tính sấy tóc cho Lingling Kwong xong sẽ cho người kia uống trà gừng, nhưng lại phát hiện sấy được một nửa thì Lingling Kwong lại dựa vào người của cô mà ngủ mất, Orm Kornnaphat định đánh thức Lingling Kwong thì thấy người kia ngủ có vẻ an ổn, Orm Kornnaphat thở nhẹ chỉnh lại mức độ máy sấy, dịu dàng sấy tóc cho Lingling Kwong, rồi đỡ người kia nằm xuống giường đắp chăn cho Lingling Kwong.

Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong nằm trên giường của cô ngủ ngon, liền cười khổ, Lingling Kwong ngủ ở đây rồi cô đi đâu ngủ chứ, Orm Kornnaphat đứng một hồi lại suy nghĩ, đây là nhà cô, sao cô phải đi chứ, Orm Kornnaphat mặc kệ, cũng chẳng phải lần đầu họ ngủ cùng nhau, nghĩ vậy cô liền tắt đèn, mở chăn chui vào nằm bên cạnh Lingling Kwong, đi ngủ.

Ngoài trời mưa vẫn cứ rơi lạnh lẽo, nhưng bên trong căn phòng nhỏ lại đầy sự ấm áp dịu dàng, vỗ về cho Lingling Kwong một giấc mộng an lành...

END CHAP 09

Chương trước Chương tiếp
Loading...