LingOrm | Keep Wonder (FULL)
KW 18 (HOÀN)
Một chiếc siêu xe màu trắng tấp vào bãi đổ, cửa mở, giày cao gót đế đỏ bước xuống, đôi chân thon dài sải bước vào bên trong, tiếng giày cao gót nện trên sàn vang dội, rất nhanh từ bên trong một thân ảnh đang mặc tạp dề mang dép đi trong nhà nhanh chóng bước ra, chạy phía trước là mấy chú cún con mừng rỡ- Em về rồi! - Hình bóng cao gầy bước vào nhà cởi đôi giày đế đỏ đặt lên kệ giày rồi thay một đôi dép cùng kiểu với đôi dép của người đang bước đến đi đến sofa ngồi phịch xuông- Sao vậy? Hôm nay có chuyện gì không vui sao? Hiếm khi thấy em về lúc buổi trưa này! - Nhanh chóng cởi tạp dề rồi bước đến đặt tay lên hai vai người con gái kia xoa bóp giúp người trên ghế thư giãn một chút- Jiejie... - Orm Kornnaphat ngửa cổ chu chu môi làm nũng- Bé con này.. - Lingling Kwong cười cười cúi xuống hôn lên đôi môi kia dỗ dành - Sao vậy? Nói chị nghe! - Họp cả một buổi trời không ai có một ý tưởng nào cho buổi đấu thầu sắp tới, em sắp điên rồi! - Orm Kornnaphat ôm đầu lắc lắc- Được rồi! Được rồi! - Lingling Kwong phì cười, cô xoay người đi vào bên trong- Jiejie? - Orm Kornnaphat nhận ra Lingling Kwong rời đi liền khó hiểu nhìn vào lại thấy người con gái kia rất nhanh xuất hiện trở lại- Đây là bản phân tích về dự án, em xem qua một lượt đi, chị nghĩ sẽ giúp ích cho em! - Lingling Kwong ngồi xuống bên cạnh Orm Kornnaphat đưa cho người kia một tệp hồ sơ- Cảm ơn chị! - Orm Kornnaphat cười tươi cầm tài liệu xem qua một lượt rồi lại buông xuống ôm lấy cổ Lingling Kwong hôn lên má người kia hai cái thật kêu, đôi mắt hổ phách lấp lánh sự hạnh phúc - Cảm ơn BB của em!- Em vui là được rồi! - Lingling Kwong cưng chiều xoa đầu Orm Kornnaphat- Chị không nghĩ sẽ quay lại công ty để giúp em sao, bây giờ quản cả AW lẫn K:S em muốn điên rồi! - Orm Kornnaphat chu chu môi nũng nịu- Không phải là Korn tổng rất thích sao? - Lingling Kwong phì cười - Lúc trước thì thích bây giờ thì không muốn nữa, muốn được đi làm cùng với vợ! - Orm Kornnaphat ôm lấy Lingling Kwong lắc qua lắc lại- Nhưng chị lại lười rồi... - Lingling Kwong cười vui vẻ - ... chị đã già cả rồi, cần phải ở nhà thôi! - Chị chưa có già mà! - Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong dỗ dành- Hôm trước ai đó vừa nói chị già đấy thôi! - Lingling Kwong nhướng mày nhìn người con gái trước mặt- Chị thật nhỏ nhen... - Orm Kornnaphat chu môi buông Lingling Kwong ra quay điHôm trước có một buổi tiệc thân mật, cô cao hứng quá liền cùng Pu trêu chọc khi ăn mà dùng điện thoại sẽ có vợ đẹp nhưng già, ai ngờ chọc trúng nữ nhân nhà cô, Lingling Kwong ghim đến tận hôm nay không chịu gỡ ra- Thì tại ai đó bảo chị già, nên chị cần ở nhà để tu dưỡng lại nhan sắc! - Lingling Kwong bĩu môi giọng có chút ủy khuất- Được rồi ... được rồi ... - Orm Kornnaphat quay lại ôm lấy Lingling Kwong, giọng dỗ dành - Không già, Jiejie của em trẻ mà, xinh đẹp lắm! - Vẫn còn không vui... - Lingling Kwong chu chu môi nũng nịu - Hôn một cái là vui lại nha! - Orm Kornnaphat cười rạng rỡ sau đó hôn lên môi Lingling Kwong một cái rồi lại thêm một cái rồi lại một cái nữa, sau đó ôm lấy Lingling Kwong cười ngọt ngào - Không giận nữa nha!- Ừ! Tha cho em đó! - Lingling Kwong ôm lấy Orm Kornnaphat cười cười- Jiejie thật sự không muốn quay lại công ty sao? - Orm Kornnaphat ngồi thẳng hỏi Lingling Kwong- Không, em đang làm rất tốt rồi! - Lingling Kwong xoa xoa gò má trắng nõn xinh đẹp của người cô yêu cười dịu dàng - Chị rất thích cuộc sống bây giờ, ở nhà, chăm cún, chờ vợ đi làm về! - Chị .. đáng yêu quá đi! - Orm Kornnaphat cảm thấy trái tim tràn đầy ngọt ngào liền lần nữa ôm lấy Lingling Kwong.Họ đã kết hôn được một năm, rất may thời điểm này là dự luật cho phép kết hôn đồng giới được thông qua, Lingling Kwong đã cầu hôn Orm Kornnaphat dưới tháp Tokyo đầy lãng mạn, sau đó lại dùng chân thành quỳ gối trước ông nội và ba mẹ của Orm Kornnaphat mà xin cưới Đại tiểu thư nhà Sethratanapong, khoảnh khắc Lingling Kwong vì Orm Kornnaphat mà hai đầu gối chạm đất, Orm Kornnaphat đã rơi nước mắt, cô biết Lingling Kwong yêu cô, nhưng chứng kiến tình yêu của Lingling Kwong dành cho cô rực rỡ thế này khiến trái tim Orm Kornnaphat không thể kiềm được hạnh phúc mà bật khóc. Chân thành của Lingling Kwong khiến cả gia đình Sethratanapong đành phải đồng ý gả bảo bối của họ cho người con gái xinh đẹp này. Và sau hai tháng chuẩn bị, báo giới đồng loạt đưa tin, CEO K:S về chung một nhà với CEO AW, ngày Lingling Kwong và Orm Kornnaphat kết hôn, trời trong xanh, ngay khi họ trao nhau nụ hôn hẹn ước một đời vĩnh kết đồng tâm, phía chân trời rộ lên một cầu vồng rực rỡ như chúc phúc cho tình yêu của đôi lứa.Đám cưới của Lingling Kwong cùng Orm Kornnaphat chỉ có gia đình Sethratanapong, bên Kwong gia không một ai tham dự, hơn nữa, Lingling Kwong đã tuyên bố cô chính thức không có gia đình, nhưng không vì thế mà khiến cô tủi thân, Pey đã đứng ở hàng ngũ thân nhân của Lingling Kwong mà tiếp đón khách mời, bao nhiêu năm làm việc song hành, Pey đã xem Lingling Kwong như chị gái mà đối đãi, vậy nên, ngày Lingling Kwong kết hôn, cô cư nhiên trở thành người thân của Lingling Kwong mà đứng ra lo liệu mọi thứ, Lingling Kwong cũng cảm kích không thôi.Sau khi kết hôn, Lingling Kwong cùng Orm Kornnaphat về nhà của Lingling Kwong, lúc này đã trở thành nhà của họ, Orm Kornnaphat cho sửa sang lại toàn bộ, sự u ám cô lạnh lúc trước hoàn toàn được thay đổi bằng tươi sáng ấm cúng, họ nuôi vài chú cún con. Ba tháng sau đó, Lingling Kwong nói với Orm Kornnaphat rằng cô muốn Orm Kornnaphat ở nhà nghỉ ngơi, mọi thứ sẽ do cô gánh vác, lại bị vợ trừng mắt bảo rằng muốn nuôi cô, Lingling Kwong cười tươi hạnh phúc, hôm sau mang hết tất cả chuyển giao về cho K:S chính thức bước vào cuộc sống ở nhà chờ vợ nuôi, chăm cún, thỉnh thoảng làm tài xế đưa đón vợ yêu đi làm, rồi tập gym, cô còn đăng ký học nấu ăn, ban đầu, các bữa cơm đều là do người làm chuẩn bị, dần dần, Lingling Kwong là người nấu chính, cô muốn Orm Kornnaphat ăn cơm do chính tay cô nấu, Lingling Kwong muốn mang tất cả ấm áp, ngọt ngào cấp cho bạn đời của cô.Orm Kornnaphat mỗi ngày đi làm về đều có người chờ đợi, nhìn Lingling Kwong vui vẻ với mấy chú cún, nụ cười ngày càng rạng rỡ, trái tim cô cũng đầy ấm áp, quả nhiên, người con gái này chỉ hợp với nụ cười mà thôi.Cuộc sống hôn nhân hạnh phúc từng ngày từng ngày trôi...[Buổi tối]- Jiejie! - Orm Kornnaphat nằm trong vòng tay Lingling Kwong khẽ gọi- Ừ? - Lingling Kwong đang vuốt ve mái tóc của Orm Kornnaphat đáp lại- Chị có muốn chúng ta có một đứa bé không? - Em muốn có con sao?- Không hẳn! Nhưng sáng nay có nghe mẹ cùng với mấy người bạn bàn về việc cháu ngoại đó! - Chị chưa nghĩ đến! - Lingling Kwong nhìn vào mắt Orm Kornnaphat thật thà nói - Ý em như thế nào?- Em có nghe một ý rằng, thật ra ba mẹ muốn chúng ta có con là để khi chúng ta về già sẽ có người chăm sóc, sẽ không phải cô đơn tuổi xế chiều! - Dù không có con, chị vẫn sẽ chăm sóc em đến cuối cuộc đời này! - Em cũng sẽ chăm sóc chị cả đời! - Chị có lẽ sẽ nhắm mắt trước em đó! - Lingling Kwong phì cười - Ai bảo chị lớn hơn em cả 7 tuổi!- Không sao cả, chị nếu có đi trước thì hãy ở trước cầu Nại Hà chờ em, em sẽ nhanh chóng đến bên cạnh chị! - Orm Kornnaphat ôm lấy Lingling Kwong khẽ nói- Vậy là ở dưới đó chúng ta vẫn là một đôi hồn ma hạnh phúc phải không? - Lingling Kwong cũng ôm lấy Orm Kornnaphat vào lòng- Khap! Dù ở đâu, dù như thế nào, thì chúng ta cũng là một đôi hạnh phúc! - Orm Kornnaphat chân thành nói- Được! Chị sẽ đợi em, và nếu em có đi trước chị, thì cũng hãy chờ chị nhé! - Lingling Kwong cũng chân thành đáp lại- Khap~- Chị yêu em, Nong Orm!- Em cũng yêu chị, Ling Kwong~!***- Xin lỗi Chủ tịch, chúng tôi đã cố gắng hết sức... - Bác sĩ cúi đầu nhìn người đàn bà khuôn mặt đầy nếp nhăn, tóc đã bạc phơ, đôi mắt hổ phách cũng đã không còn trong veo, giọng tiếc nuối nói- Không sao! Tôi hiểu mà! - Người phụ nữ cười dịu dàng nhìn đội ngũ y bác sĩ trước mặt - Tôi muốn ở riêng với chị ấy! - Vâng, có gì xin cứ gọi chúng tôi! - Vị bác sĩ đứng tuổi cúi đầu rồi ra hiệu tất cả rời điĐôi mắt đã không còn tinh anh ngắm nhìn khuôn mặt người đang nằm cũng đã hằn lên sự bào mòn của năm tháng- Biết rằng nhân sinh sẽ có lúc kết thúc... - Giọng nhẹ nhàng vang lên - Nhưng lúc này em vẫn cảm thấy một đời này quá ngắn..Nói rồi từng giọt nước mắt rơi ra, khuôn mặt già nua có chút đau lòng không thể tả- Đừng.. khóc.. - Người đang nằm mở đôi mắt đã không còn trong trẻo, giọng yếu ớt vang lên, bàn tay nhăn nheo lộ ra từng khớp xương cố gắng nâng lên lau đi nước mắt đang chảy- Jiejie... - Orm Kornnaphat nghẹn ngào gọi- Chị .. xin lỗi.. - Lingling Kwong hơi thở có chút yếu ớt khẽ nói - Đã phải để em đau lòng mà tiễn chị.. kiếp sau.. chị sẽ bù lại cho em.. được không?- Được... - Orm Kornnaphat nắm lấy bàn tay kia gật đầu- Một đời này.. chị rất hạnh phúc.. - Lingling Kwong rơi nước mắt nhìn người phụ nữ mà bà đã yêu cả đời - Cảm ơn em.. vì đã đến và yêu chị..- Em cũng rất hạnh phúc khi có chị... - Orm Kornnaphat cười trong nước mắt - Cảm ơn vì đã yêu em.. Em yêu chị, Lingling Kwong... - Chị cũng yêu em... Nong Orm của chị... - Lingling Kwong hơi thở yếu dần, nói một lời yêu cuối với người bạn đời của bà, nụ cười hạnh phúc cùng mãn nguyện nở trên môi từ từ nhắm mắt lại- Ngủ đi! Khi tỉnh lại, sẽ lại thấy em bên cạnh chị! - Orm Kornnaphat đứng dậy đặt lên trán người phụ nữ bà dùng cả đời để yêu thương một nụ hôn, nụ cười cũng nở rộ rực rỡ.Một nụ hôn vừa kết thúc, màn hình bên cạnh phòng bệnh đã vang lên một tiếng tít dài, hai đường thẳng song song xuất hiện, Orm Kornnaphat cười nhưng nước mắt vẫn rơi lã chã trên khuôn mặt già nua.Hơn 45 năm bên nhau, mỗi ngày đều là ký ức tươi đẹp, bọn họ không có con cái, chỉ có những chú cún bầu bạn, hôn nhân êm đẹp, có lúc cự cãi có lúc giận hờn nhưng chưa từng xa nhau một lần nào, lần này, có lẽ đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất mà Lingling Kwong cùng Orm Kornnaphat cách biệt.***Trước cầu Nại Hà, Mạnh Bà nhìn người con gái bên cạnh nhăn mi- Cô không nhanh đi đầu thai còn quyến luyến gì nữa? Nếu qua 100 ngày cô không đi, sẽ ở lại đây làm cô hồn dã quỷ đó! - Tôi đang chờ một người! - Người con gái nhẹ nhàng đáp- Người cô yêu? - Phải?- Đừng ngốc vậy, đó chỉ là lời hứa suông thôi! - Mạnh Bà cười nhạt- Không phải! Em ấy sẽ không thất hứa!- Cô..- Em ấy tới rồi!Một lời nói ra khiến Mạnh Bà quay lại nhìn, một người con gái đôi mắt hổ phách đang hướng đến nơi này mà đến- Em đến rồi! - Mắt cười không giấu sự hạnh phúc- Chị đợi có lâu không? - Mắt hổ phách đầy rạng rỡ- Không! Dù bao nhiêu lâu chị vẫn sẽ đợi em!- Phải lo cho chị xong thì em mới đến tìm chị được! - Vậy ai lo cho em?- Em để di chúc lại hết rồi, tự khắc cho người sẽ lo! Sau khi Lingling Kwong rời đi, Orm Kornnaphat lo liệu mọi thứ, mỗi ngày sống trong nỗi nhớ nhung người vợ của bà đau khổ dằn vặt khiến Orm Kornnaphat không ăn không uống, từ từ suy kiệt, cuối cùng, sau 1 tháng kể từ khi Lingling Kwong không còn, Orm Kornnaphat cũng đã theo người kia mà đi.- Cảm ơn vì vẫn đợi em, Ling Kwong của em! - Cảm ơn em vì đã tới, Nong Orm của chị!- Hai người... - Mạnh Bà cười khổ, đúng là sống lâu thì chuyện gì cũng có thể thấy được - Uống cái này rồi thì sẽ quên đi kiếp sống này sao? - Orm Kornnaphat bước đến cầm lấy chén canh ngẩng lên hỏi- Ừ! - Mạnh Bà gật đầu- Cái này có hạn sử dụng không? - Mắt hổ phách chớp chớp- Hả? - Mạnh Bà ngẩng ra- Ý em ấy hỏi là trong vòng bao nhiêu lâu phải uống chén canh này! - Lingling Kwong cười cười giải thích- Cô còn khoảng 2 tháng! - Mạnh Bà chỉ Lingling Kwong nói - Còn cô thì mới nên 100 ngày! - Vậy được rồi! - Orm Kornnaphat đặt chén canh xuống bàn- Sao vậy? - Mạnh Bà nhìn nhìn nhăn mặt cảm giác hơi bất an trong lòng- Em sẽ ở đây với chị 2 tháng, sau đó chúng ta cũng đi đến một kiếp khác, có được không? - Orm Kornnaphat ôm cổ Lingling Kwong cười cười- Được! Theo ý em! - Lingling Kwong sủng nịnh nói- Này! Hai người xem đây là đâu hả? - Mạnh Bà nổi đóa, sao tự nhiên hai kẻ này ở chỗ của cô bắt cô ăn cẩu lương vậy - Có tin tôi đánh hai người hồn phi phách tán không?- Nếu mà như vậy vẫn được ở cạnh em ấy thì không sao! - Lingling Kwong cười cười- Cô... cô.. - Mạnh Bà bó tay chịu tróiCô không có quyền làm tổn thương các linh hồn nhất là những linh hồn như hai người trước mặt, linh hồn được bao bởi một lớp phúc đức dày, đây chính là dấu hiệu của Thiện Linh Hồn, hai người này khi còn tại thế làm nhiều việc tốt, ắt sẽ có phúc báo tương ứng.- Được rồi! 2 tháng thôi đó! - Mạnh Bà thở dài, canh gác Nại Hà trong thời gian vô tận, cũng không phải lần đầu ăn cẩu lương, đành mặc kệ quay lưng đi vào nhà, để lại hai linh hồn đang cười hạnh phúc đứng cạnh nhauLingling Kwong cùng Orm Kornnaphat nhìn Mạnh Bà rời đi, nhìn nhau cười ngọt ngào, dù ở nhân thế hay âm gian, hai người vẫn muốn quý trọng từng khoảnh khắc được bên cạnh nhau, một đời này dường như không đủ để cả hai viết câu chuyện tình yêu của họ.- Kiếp sau, hãy ở yên đó, em sẽ đến tìm chị! Được không? - Orm Kornnaphat ôm lấy Lingling Kwong cười ngọt- Được! Chị sẽ luôn đợi em đến! - Lingling Kwong gật đầu đáp ứngMột đời không đủ thì lại thêm một đời, một kiếp không đủ thì lại thêm một kiếp, tình yêu họ dành cho nhau tựa trời đất, vĩnh hằng bất biến theo thời gian..- TOÀN VĂN HOÀN -Au: Sẽ có thắc mắc vì sao Au hoàn KW sớm nên có vài lời gởi đến rdrs ^^KW là full ngọt, mạch truyện triển khai sẽ chỉ là những tình huống ngọt ngào sâu răng, và sẽ kèm thêm gia vị như những chap H, mà bản thân Au không phải là người viết H tốt, cũng không muốn fic trở thành một fic toàn H với H, :')Đây cũng là nguyên tắc ban đầu của Au khi viết truyện, vậy nên, Au hoàn ở chap 18 này! Cảm ơn vì đã yêu thích fic của Au nhé! Hẹn gặp ở Only You Season 2!Mãi Yêu <3SW