LINGORM - Cùng nàng cưới trước yêu sau

Chương 52



"Chỉ là cảm thấy mệt mỏi quá thôi, cảm giác khó chịu thật." Orm nhìn LingLing nhẹ nhàng thì thầm, hơi thở nàng dồn dập, nóng rực, môi phả ra nhà nhạt mùi rượu.

Từ sau khi không còn đến Luna để làm, Orm cũng không uống nhiều rượu đến vậy, đêm nay như thể bị kích thích, nàng cứ cúi đầu uống hết ly này đến ly khác.

Lời nỉ non của Orm trong tai LingLing nghe quen thuộc lạ lùng, Emi cũng từng nói với cô những lời tương tự.

Mệt mỏi và khó chịu, không phải vì uống rượu, mà phần nhiều là vì chính bản thân mình. Điểm này, LingLing sao có thể không hiểu?

Cô hết lần này đến lần khác chống cự sự nhiệt tình chủ động của Orm. Orm bề ngoài tỏ ra đã hiểu, nhưng sâu thẳm trong lòng nàng không thể không vướng bận.

Nhiệt liệt đến mấy, nếu không nhận được hồi đáp, rồi cũng sẽ bị dập tắt.

Orm khi nói chuyện mặt ửng đỏ vì men say, đáy mắt lộ rõ sự tủi thân.

LingLing muốn kéo nàng vào lòng, ôm nàng nhẹ nhàng vỗ về, nhưng cùng lúc cũng sợ rằng làm như vậy, cho đối phương một tia hy vọng rồi lại mang đến một vòng thất vọng mới.

Bởi vì Orm, LingLing thực sự đã cố gắng thay đổi bản thân, nhưng nói thật, cô không tự tin có thể thay đổi được, chứng ngại tâm lý của cô, cô cũng không tự tin Orm có thể chấp nhận. Cho dù nhất thời chấp nhận, trong lòng rồi cũng sẽ tồn tại một vết sẹo, không lâu sau sẽ mệt mỏi, chán nản...

Vì vậy, cô động lòng với một cô gái, nhưng vẫn hoang mang do dự, không thể nào không mang gánh nặng trong lòng mà chủ động theo đuổi.

Có người bề ngoài cao ngạo đến mấy, kỳ thực trong xương tủy lại thấp kém bấy nhiêu, chỉ là từ trước đến nay không lộ ra, mà không muốn người khác biết.

LingLing biết, ngay lập tức, dù là lùi về sau hay tiến tới gần, cô đều chỉ có thể mang đến cho Orm sự thất vọng.

Cô rất ích kỷ, cô đã từ Orm nhận được rất nhiều sự ấm áp, cảm động mà đã khát khao từ lâu, nhưng cho đi thì lại ít ỏi vô cùng.

Trong xe im lặng rất lâu.

"Mệt mỏi thì tối nay đi ngủ sớm một chút." Giọng LingLing trầm thấp, mang theo một chút khàn khàn.

Vẫn không nhận được lời hồi đáp mình muốn, ánh mắt Orm thất vọng. Đôi mắt vốn linh động giờ đây như chìm trong sự ảm đạm.

Nàng không nghĩ là LingLing không để ý đến hàm ý trong lời nói của mình, mà giống như lựa chọn trốn tránh và bỏ qua.

Chị quan tâm em, cũng chỉ có bấy nhiêu thôi sao? Ánh mắt Orm rời khỏi mặt LingLing, nàng phá lệ không trả lời LingLing, mà quay mặt đi, bỏ mặc cô thẩn thờ.

Ngồi một lúc, Orm với vẻ mặt vô hồn, rồi im lặng mở cửa xe, một mình bước xuống.

Cửa xe "ầm" một tiếng đóng sập lại, lần này va vào lòng LingLing... Trong xe chỉ còn lại một mình cô, bầu không khí lạnh lẽo đến cực điểm.

Đêm đông nhiệt độ dưới 0 vài độ, gió lạnh như dao cứa, Orm vốn sợ lạnh, nhưng nhất thời như đã quên đi cái lạnh.

Nàng nhìn thấy những bông tuyết rơi lặng lẽ trong đêm tối, rồi lại nghĩ đến cảnh đêm đó LingLing đứng dưới lầu ký túc xá, thổi gió lạnh chờ nàng.

Đó có lẽ là ảo giác ngọt ngào nhất của nàng.

Lúc đó, nàng cảm thấy LingLing cũng yêu thích mình như cách mình yêu thích nàng.

Hai người im lặng bước vào nhà, LingLing đi phía sau Orm, theo từng bước chân của nàng, trong lòng cũng suy tư.

Đêm khuya thanh vắng, lại là một đêm mất ngủ.

Một mình nằm trên giường, Orm nhắm chặt mắt, ý thức nhưng vẫn tỉnh táo.

Tính cách của Orm rất háo thắng, mình "không có, không sao", vậy thì liều mạng dốc sức để tranh thủ làm việc nàng muốn.

Nhưng nàng phát hiện tình cảm là một ngoại lệ, không phải chỉ bằng một bên nhiệt tình là có thể tranh thủ được...

Tình cảm trước sau vẫn là chuyện của hai người.

Trong mắt Orm, một người chấp nhất không gọi là yêu, tình cảm miễn cưỡng mà có được không phải là điều nàng mong muốn.

Nàng vẫn luôn cảm thấy, tình yêu của LingLing dành cho nàng, dường như là sự "miễn cưỡng" như vậy.

Orm ban đầu cảm thấy đây là chuyện đơn giản, không ép buộc cũng không chấp nhận, nếu có thể gặp được một người mình thích và người đó cũng thích mình, thì cứ ở bên nhau.

Nhưng hiện thực phức tạp hơn Orm tưởng rất nhiều, nàng căn bản không thể nào thản nhiên như vậy được, nàng sẽ day dứt suy nghĩ, nếu trong lòng LingLing thực sự vẫn còn người khác, nàng nên làm gì?

Buồn phiền luôn kéo theo, đây chính là cuộc đời mà.

Orm trằn trọc trở mình, úp mặt vào gối, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

Trong phòng LingLing

Phòng LingLing, đèn vẫn còn sáng. Cô tìm tài liệu thì vừa lúc nhìn thấy bản thỏa thuận trước hôn nhân trong ngăn kéo, và trên tập hiệp nghị thư, đặt một cuốn sách màu đỏ.

Ánh mắt dừng lại trên giấy kết hôn một lúc lâu, LingLing mở giấy hôn thú, một tấm ảnh nền đỏ bắt mắt.

Trong ảnh, Orm tựa vào bên cạnh cô, hơi nghiêng đầu, khóe môi cong cong, một nụ cười trong sáng, sạch sẽ, còn trên mặt cô cũng hiếm thấy hiện lên ý cười.

"Chị cười một chút đi, chúng ta đến kết hôn chứ có phải đến ly hôn đâu."

Rốt cuộc là từ khi nào, cô bắt đầu có cảm giác đặc biệt với Orm? LingLing cũng không thể nói được, như tất cả tự nhiên mà trở thành như bây giờ.

LingLing nhìn chằm chằm bức ảnh, không biết nhìn bao lâu, cô ngẩng đầu lơ đãng liếc nhìn bên giường, nửa bên lộn xộn, rõ ràng buổi chiều chỉ có một người ngủ, nhưng vẫn để lại nửa giường còn lại cho hai người.

Lại tiếp tục nhìn bức ảnh, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua. LingLing đưa ra quyết định từ trước đến nay đều dứt khoát nhanh gọn, nhưng đối mặt với Orm, cô lại lần nữa day dứt.

Buổi chiều cô đã có một giấc mơ.

LingLing mơ thấy mình mơ màng mở mắt ra, Orm nằm bên cạnh cô, cười ngọt ngào vừa vặn.

Cô không kìm được mà ôm Orm vào lòng, ôm chặt, như sợ đối phương sẽ bỏ trốn.

"Chị yêu thích em sao?" Orm nép vào lòng cô, cẩn thận từng li từng tí thăm dò hỏi.

Cô chăm chú nhìn gò má Orm, ôm đối phương thực sự rất thỏa mãn, cô không nhịn được ôn nhu đáp: "Yêu thích, đương nhiên yêu thích em."

"Em muốn hôn chị, được không?"

Cô căng thẳng, còn chưa trả lời, Orm lại đột nhiên áp lên môi cô, cưỡng hôn.

"Orm, đừng như vậy..." Cô muốn né tránh.

Orm không để ý, mang theo khát khao, trái lại càng hôn càng dùng sức, tay còn từng chút từng chút cởi áo ngủ trên người cô.

Cô cảm giác ngực như muốn khó thở, liên tục thở hổn hển: "Dừng lại! Dừng lại..."

Orm thất vọng, nụ cười biến mất, tiếp theo đầy mặt chán ghét nhìn cô, đẩy cô ra: "Tôi thật sự chịu đủ rồi. LingLing, chị chính là có bệnh..."

LingLing mở mắt, trời đã quá nửa đêm, trong phòng chỉ có bóng tối tĩnh lặng.

Bệnh viện

Tết Nguyên Đán càng gần, trường học đã nghỉ đông, nhưng ở bệnh viện, Orm vẫn bận rộn vô cùng.

Buổi chiều, một ca phẫu thuật kết thúc.

Người trong phòng phẫu thuật lục tục tản đi.

"Nếu như họ đều có thể hiếu học như em, tôi sẽ bớt lo biết bao." Earn lộ vẻ mệt mỏi, không khỏi cảm thán với Orm.

Thế hệ trẻ bây giờ đứa nào cũng được chiều chuộng, hơi mệt một chút là kêu khổ thấu trời.

Orm đúng là một ngoại lệ, cô đã hướng dẫn rất nhiều sinh viên, Earn chưa từng thấy cô gái nào có thể chịu khổ như vậy.

Orm cười không nói.

"Cảm ơn." Earn nhận lấy cốc nước nóng Orm đưa, nhẹ giọng nói lời cảm ơn.

Cô vừa uống nước vừa đánh giá Orm, đột nhiên hỏi: "Em và LingLing..."

Earn nói rồi lại ngừng, nghĩ nghĩ vẫn không hỏi ra miệng.

Vài ngày trước nàng và Ingfa có một buổi tụ tập nhỏ.

Ingfa vừa uống rượu vừa nói: "Tôi thực sự sợ Emi sắp về nước, LingLing lại dây dưa không rõ với Emi."

Earn hôm đó bất ngờ: "LingLing không phải đã kết hôn rồi sao?"

"Cậu ấy là thỏa thuận kết hôn..." Ingfa bật thốt. Bên cạnh Kwong tổng khó khăn lắm mới xuất hiện một đối tượng trong sáng nhưng mập mờ, kết quả chữ Bát tự còn chưa cong lên, tình cũ đã về nước.

Earn lúc này mới biết, LingLing và Orm hóa ra chỉ là thỏa thuận kết hôn.

Cũng khó trách... Với sự hiểu biết của cô về LingLing, việc kết hôn đã khó tin, huống chi là kết hôn chớp nhoáng.

Orm thấy Earn mới nói nửa câu, còn chờ đối phương hỏi nốt nửa câu.

"Gần đây tâm trạng không tốt sao?" Earn đổi lời.

"Không có ạ." Orm cười cười.

"LingLing lát nữa đến đón em sao?"

"Chị ấy gần đây bận... Sẽ cho tài xế đến đón." Orm giải thích.

Liên tiếp nhiều lần, đều là tài xế đến đón, có phải nàng quá nhạy cảm không?

Orm luôn cảm thấy sau khi Emi về nước, LingLing dường như trở nên bận rộn hơn trước, cũng thường xuyên tăng ca về muộn.

Nói chung, càng ngày càng có cảm giác khoảng cách.

Quả nhiên, nếu mình không chủ động, LingLing sẽ không chủ động với nàng. Orm lần thứ hai tự hỏi, có phải mình đã quá mức đơn phương rồi không?

Earn nghe Orm nói vậy, cũng không biểu lộ gì.

Căn hộ của Emi
Lại là một ngày bận rộn trôi qua.

Màn đêm buông xuống, Earn tắm xong từ phòng tắm bước ra, vừa lúc trên điện thoại di động nhìn thấy tin tức liên quan đến Emi.

Mỗi khi nhìn thấy cái tên này, cô vẫn sẽ theo bản năng hơi để ý.

Mối quan hệ giữa cô và Emi, có thể nói là đơn giản, cũng có thể nói là phức tạp.

Earn vừa định đặt điện thoại xuống, trên màn hình hiện ra một tin nhắn:
Tôi muốn gặp cô.

Earn nhìn chằm chằm màn hình vài giây, không trả lời, muốn lựa chọn giả vờ không thấy.

Ngay sau đó, lại hiện ra một tin nữa:
Có thể đến đây ở bên tôi không? Tâm trạng không tốt, hơi khó chịu.

Earn lựa chọn tiếp tục phớt lờ.

Sau đó, đối phương trực tiếp gửi đến một chuỗi địa chỉ, cùng với mật mã khóa.

Khi Earn lái xe đến khu nhà ở thì, trời đã nửa đêm, cô bước vào phòng thì thấy Emi đang quấn chiếc áo ngủ, toàn thân nồng nặc mùi rượu, miễn cưỡng tựa vào trường kỷ, tay cầm một điếu thuốc chậm rãi hút.

"Hút ít thuốc thôi." Earn nói.

Năm đó lần đầu tiên thấy Emi ngoài đời, là trong một buổi tụ họp, Emi tham gia với tư cách bạn gái của LingLing.

Lúc đó Emi cũng đã ra mắt được khá nhiều năm, luôn giữ hình tượng thanh thuần.

Vì vậy sau này khi Earn thấy Emi lén lút hút thuốc, say rượu các thứ đang thịnh hành, rất là kinh ngạc.

Điểm này, ngay cả LingLing cũng không biết.

Bởi vì Emi rất để ý hình tượng của mình trước mặt LingLing, LingLing thích kiểu người nào, nàng cố gắng "biến thành" kiểu người đó.

"Chỗ nào không thoải mái?"

"Cô đến rồi tôi liền thoải mái. Xem ra Bác sĩ Earn vẫn không thay đổi, thích khắp nơi lưu tình, thường không từ chối được yêu cầu của phụ nữ." Emi ngẩng đầu nhìn Earn, đùa cợt nói.

"Chúng ta vẫn là không gặp mặt thì hơn."

"Thế thì cô đến làm gì?" Emi hỏi ngược lại, sau đó còn nói: "Ngồi đi. Tôi ở HongKong không có bạn bè gì, chỉ có thể nghĩ đến cô, muộn như vậy còn để cô chạy đến, xin lỗi nhé, uống chút gì không?"

"Chúng ta tính là quan hệ tốt sao?"

"Từng lên giường với nhau vẫn chưa tính là sao?"

Lúc đó Emi và LingLing vừa mới chia tay, nàng uống rất nhiều, nhưng lại vô tình gửi tin nhắn cho Earn.

Cũng chính đêm đó, nàng say rượu mơ mơ màng màng cùng Earn lên giường, mang theo tính chất phát tiết.

Ngày thứ hai tỉnh rượu, tâm trạng nàng gần như sụp đổ, mặc dù đã chia tay LingLing, nàng vẫn cảm thấy áy náy với LingLing.

Earn không lên tiếng, hiển nhiên không muốn nhắc chuyện đêm đó.

"Thôi được rồi, tôi đùa thôi." Emi chuyển đề tài: "Cô uống chút gì không?"

"Tùy ý." Earn cảm nhận được, tâm trạng Emi không tốt, giống như đêm sáu năm trước, cũng là vì LingLing cô nhận lấy ly rượu Emi đưa: "Vẫn chưa quên được sao?"

"Làm sao có thể, đã sáu năm rồi." Emi nói một đằng làm một nẻo, cười lạnh.

"Tôi không nói là LingLing." Earn vạch trần.

"Không quên được thì sao? Cô ấy đã kết hôn rồi." Emi im lặng, u sầu uống cạn ly rượu, ngược lại cười nói: "Không nói mấy chuyện này nữa, mấy năm qua cô sống thế nào rồi?"

"Vẫn như cũ."

Emi đứng dậy, ngồi vào bên cạnh Earn: "Cụng ly."

"Đừng uống nhiều nữa." Earn thấy mặt Emi đã say, giật lấy chai rượu nàng đang định tiếp tục rót: "Uống say lại khó chịu đấy."

"Nếu LingLing có một nửa sự quan tâm người khác như cô, thì tốt rồi." Emi nhìn Earn, đột nhiên khẽ thở dài.

Thấy dáng vẻ chật vật thất thần của Emi, Earn đang suy nghĩ có nên nói cho nàng biết, LingLing chỉ là kết hôn giả, nàng có lẽ vẫn còn cơ hội.

Càng áp sát, Emi một tay vòng qua cổ Earn, đôi mắt hơi híp lại, trực tiếp hôn tới, giống hệt đêm sáu năm trước, chỉ có điều bây giờ, nàng xem như là tỉnh táo.

Earn bất ngờ đón nhận nụ hôn nóng bỏng của Emi, từng chút từng chút tiến tới. Cô đẩy ra: "Emi."

"Sáu năm trước cô sao không đẩy tôi ra?!" Emi biết mình không có tư cách trách Earn, đêm đó là nàng chủ động, chỉ có điều Earn không từ chối.

Dứt lời, Emi đè Earn xuống trường kỷ, tiếp tục hôn lên môi cô, vừa hôn vừa cởi áo ngủ của mình, chậm rãi cởi: "Ở bên tôi thêm lần nữa đi."

"Cô bình tĩnh đi." Earn đỡ vai Emi, đêm đó đã làm sai một lần, cô không muốn có lần thứ hai.

"Cô không có bạn gái, tôi cũng độc thân, có vấn đề gì sao?" Emi mang theo tâm lý phát tiết mạnh mẽ hơn lần trước, nàng nằm bên tai Earn, thở dài nói: "Tôi muốn..."

"LingLing vẫn còn độc thân." Earn biết câu nói này, là cách tốt nhất để cứu vãn lý trí của Emi: "Sau khi chia tay cô, cậu ấy vẫn độc thân cho đến bây giờ"

______________
Sock.

Chương trước Chương tiếp
Loading...