LINGORM - Cùng nàng cưới trước yêu sau

Chương 39



"Chọc bạn gái giận rồi làm sao bây giờ?"

Tìm kiếm ra một loạt kết quả, đáp án đa dạng.

"Nói lời ngon tiếng ngọt..."

"Đè ra giường cưỡng hôn..."

"Lăn lộn trên giường, nếu không được thì làm hai hiệp..."

"..."

LingLing nhìn chằm chằm màn hình một cách nghiêm túc, càng xem lông mày càng nhíu chặt hơn, quả nhiên vẫn không thích hợp, sau đó cô lại lặng lẽ tắt điện thoại.

Trong xe yên tĩnh.

Một bên Orm vẫn đang nghiêng đầu ngủ, sau một ngày bận rộn ở bệnh viện, người mệt đến rũ rời, trong những khoảng thời gian rảnh dù là nhỏ nhất, Orm sẽ theo thói quen lim dim chợp mắt.

Ánh mắt LingLing lần thứ hai rơi xuống khuôn mặt Orm, không vội đánh thức cô, chỉ là ngắm nhìn, lại
nhớ tới dáng vẻ hờn dỗi vừa nãy của Orm...

"Coi như em thích Earn lão sư, thì có liên quan gì đến Kwong tổng sao?

LingLing biết đây là Orm đang giận dỗi nói, cũng rõ ràng là chính mình trả lời khiến Orm tức tối.

Thích ai là tự do của em, LingLing nói như vậy, sao lại không phải là đang cố chấp với Orm, đáy lòng cô để ý sự thân mật mập mờ giữa Orm và Earn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô có tư cách gì để để ý?

Orm và LingLing ngày thường đều là kiểu người cứng đầu không chịu cúi đầu, hai người ở chung một chỗ, nhất định phải có một người nhượng bộ trước.

Nghĩ lại, vẫn là Orm nhường trước để giải thích.

LingLing lại nhớ tới lúc nãy Orm cố gắng giải thích oan ức với mình, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu trước mắt, cô không khỏi khẽ mỉm cười.

Orm trước mặt cô thỉnh thoảng làm nũng, hoặc như vừa rồi làm ầm ĩ một chút khó chịu, LingLing phát hiện mình không những không phiền chán, trái lại... càng thích xem.

Dù sao Orm trước mặt người khác vĩnh viễn mang theo một bộ mặt quật cường lạc quan, hiếm khi như vậy.

Thích đối phương một mặt không muốn người khác biết, chỉ thể hiện trước mặt mình, là một loại ý muốn sở hữu biến tướng.

LingLing thừa nhận mình mang theo một loại ý muốn sở hữu đặc biệt đối với Orm, cô và Orm rõ ràng chỉ là quan hệ hiệp ước, nhưng cô lại nảy sinh dục vọng chiếm đoạt ngoài hiệp ước.

Dục vọng này không bị khống chế, cũng không biết bắt đầu từ khi nào.

Dần dần, LingLing phát hiện, thích xem Orm chỉ hướng về cô cười; thích cùng Orm nói chuyện phiếm bình thường; càng thích Orm khi ngủ mơ khẽ rên rỉ, mơ mơ màng màng ôm lấy cô ngủ.

Đó là một loại hơi ấm chưa từng có.

Vì vậy khi Kim Tan hỏi cô, có tồn tại ý nghĩ và thôi thúc muốn tiến thêm một bước với Orm hay không, LingLing ôn hòa suy nghĩ một chút, xác thực là có.

Kim Tan nói đó là động lòng, LingLing vừa bắt đầu muốn phủ nhận, nhưng phát hiện dường như lại không có cách nào phủ nhận.

Động lòng với một cô gái nhỏ hơn mình gần chín tuổi.

Nghe thật khó tin.

Lúc trước LingLing chọn thỏa thuận kết hôn với Orm, phần lớn là vì Orm còn nhỏ tuổi, chưa trải sự đời, kết hôn theo thỏa thuận với cô ấy, có lẽ có thể bớt đi rất nhiều phiền phức.

Nhưng hôm nay...

Cảm giác này, LingLing rất xa lạ.

Trước khi gặp Orm, cô xưa nay không có như bây giờ, dường như mơ hồ đang chờ mong một người khác đến gần, trước đây, cô phản cảm và bài xích điều đó.

Mà Orm đối với cảm giác của cô, LingLing ít nhiều rõ ràng, bằng không giữa họ sẽ không lần nữa mập mờ không rõ, đặc biệt là khi Orm nghiêm túc hỏi cô "Em thích ai, chị sẽ quan tâm sao?"

LingLing tuy ngoài miệng phủ nhận, nhưng trong lòng cô rất rõ ràng, cô quan tâm.

Dù cho phát hiện có cảm giác với nhau, nhưng đối mặt với Orm, LingLing vẫn do dự, nàng có thể không?

LingLing không khỏi nghĩ đến Emi.

Năm đó Emi yêu cô như vậy, luôn miệng nói cả đời này sẽ yêu cô. Hai năm, ròng rã hai năm, Emi cam tâm tình nguyện lặng lẽ làm bạn, khổ sở theo đuổi, cô mới cảm động đồng ý.

Sau đó, LingLing và Emi ở bên nhau hơn hai năm.

Kết quả vẫn là chia tay.

Khi chia tay, Emi gần như suy sụp nói với cô những lời đó, LingLing vĩnh viễn nhớ.

Emi nói không ai có thể chịu đựng được một người yêu như cô, cô không phải là một người bình thường, ở bên cô là dày vò...

LingLing không phản bác, trong lòng âm thầm thừa nhận.

Sau khi chia tay Emi, LingLing cũng không còn yêu ai nữa.

Tình cảm đối với có người là hưởng thụ, còn đối với LingLing, lại là áp lực, là gánh nặng.

Vì vậy đơn giản sống một mình.

Một mình thỉnh thoảng sẽ cô đơn, nhưng cũng không quá tệ.

Trạng thái không có chút rung động nào này, LingLing duy trì sáu năm, gần như đã thành thói quen, mãi cho đến khi gặp Orm.

Không thể không nói, Orm là một cô gái rất khác biệt, những lần gặp gỡ bất ngờ với Orm, đã phá vỡ trạng thái này của LingLing.

Nói như thể số mệnh an bài, Orm hiện tại là người vợ trên danh nghĩa của cô.

Trong thoáng chốc LingLing nghĩ rất nhiều.

Nhìn khuôn mặt Orm, nhìn những sợi tóc hơi rối của cô ấy, LingLing không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng sửa lại tóc cho Orm. LingLing quyến luyến những tiếp xúc nhỏ nhặt này, giống như Orm làm nũng muốn cô cõng, giống như mỗi sáng Orm cùng cô rời giường...

Kim Tan bảo cô cứ thuận theo cảm giác, mọi thứ tự nhiên là được, đừng cố gắng chống cự trốn tránh, rồi sẽ từ từ thay đổi.

LingLing đang cố gắng làm như vậy.

Có người chạm vào mình, Orm chậm rãi mở mắt, vừa vặn bắt gặp LingLing đang vuốt tóc mình, một động tác rất dịu dàng thân mật, đầu ngón tay LingLing vuốt ve đến thái dương cô, ngứa ngáy trong lòng.

Orm nhìn chằm chằm LingLing, nàng không hiểu, tại sao LingLing lúc nào cũng đối với nàng lúc lạnh lúc nóng, lúc xa lúc gần. Kwong tổng này, sao lại khiến người ta đoán không ra như vậy?

"Về đến nhà rồi." LingLing thu tay về, cô cúi đầu, giúp Orm mở dây an toàn, rồi khẽ nói, "Xuống xe thôi."

"Ừm..." Orm cũng trách mình không có khí phách, vừa rõ ràng vô cùng tức giận, nhưng LingLing chỉ cần đối với nàng thêm một chút dịu dàng ân cần, nàng lập tức lại không giận nổi nữa.

Mưa đã ngừng rơi.

Mặt đất vẫn còn ướt sũng.

Gió lạnh thổi tan cơn buồn ngủ, Orm cẩn thận từng chút một bước đi, LingLing đi hơi trước, nàng bám sát theo bước chân đối phương, ánh mắt không rời khỏi bóng lưng trước mặt.

Trước đây Orm luôn một lòng một dạ đặt vào mục tiêu thực tế của mình, trong lòng không nghĩ bất cứ chuyện gì khác. Mà hiện tại vì người trước mắt, tâm tư rối loạn, có ngọt ngào, có xoắn xuýt, có yêu thích, cũng có mất mát...

Thường xuyên mất tập trung.

Trong lòng cất giấu một người, đều mệt mỏi như vậy sao? Orm cảm thấy so với đối mặt với lịch học nặng nề còn mệt hơn, nhưng lại không thể dứt ra được.

Vẫn cứ lặng lẽ yêu thích...

---
Ngày cuối cùng của tháng mười hai, HongKong đổ xuống trận tuyết đầu tiên, bông tuyết bay lả tả như lông ngỗng khắp trời.

Orm và LingLing ngồi bên giường bệnh, cùng Nadee trò chuyện. Nadee dựa vào giường bệnh, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, năm ngày sau có thể xuất viện.

Ông tính toán sau khi xuất viện sẽ về quê tìm một công việc tạm thời, bản thân miễn cưỡng còn có thể giúp đỡ một chút việc nhà, chi phí sinh hoạt ở HongKong thực sự quá cao, hơn nữa tiền thuốc men khổng lồ, ông không muốn lại tăng thêm áp lực cho Orm.

Orm đương nhiên không đồng ý, đến cả phẫu thuật cũng đã vượt qua rồi, những chuyện khác đều là chuyện nhỏ, hơn nữa Nadee ở lại HongKong, nàng cũng tiện chăm sóc, "Ba không cần lo lắng chuyện tiền bạc, cũng không cần vội vàng đi tìm việc làm, cứ yên tâm dưỡng bệnh là tốt rồi."

"Nghỉ ngơi lâu như vậy, gần như đã có thể kiếm sống, ba cũng không quen nhàn rỗi. Con lại vừa học vừa làm, ba biết con rất khổ cực không dễ dàng, ai, đều tại ba vô dụng..."

Lại nữa rồi, Orm cực kỳ không muốn nghe Nadee nhắc đi nhắc lại những lời buồn bã như vậy, "Không có khổ cực như ba nghĩ đâu, con hiện tại không phải sống rất tốt sao?"

Chỉ là che giấu quá khéo léo vẻ mệt mỏi khó tả, LingLing yên lặng hồi lâu, hướng về Nadee nói, "Chú yên tâm, con sẽ không để cô ấy quá vất vả, con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy."

Đây là lời nói dối mà LingLing và Orm đã thống nhất ngay từ đầu, tuy là lời nói dối, nhưng LingLing bất giác, cũng đang làm như vậy.

Orm trong lòng ấm áp, bởi vì khi LingLing nói những lời này, cô đang nắm tay nàng đặt trên giường bệnh, lòng bàn tay ấm áp dính chặt vào mu bàn tay cô.

Kwong tổng, chị có phát hiện, chúng ta dường như càng diễn càng thật không? Orm quay đầu liếc nhìn LingLing, trong lòng nghĩ như vậy.

"Orm có thể gặp được con, là phúc phận kiếp trước của nó," Nadee mắt đã ướt, vẫn là giọng điệu cảm thán ấy, "Nếu không có con, nhà chúng ta thật sự không biết phải làm sao..."

Lại là một tràng nói lung tung.

Orm bất đắc dĩ nhìn LingLing một chút, nàng nghĩ, chắc Kwong tổng cũng sắp quen với ba nàng như vậy rồi.

Bước ra khỏi phòng bệnh.

"Chị xem! Có tuyết rồi." Orm đứng trước cửa sổ kính, nhìn chằm chằm những bông tuyết bay tán loạn ngoài cửa sổ, nàng quay đầu lại, hào hứng cười hỏi LingLing, "Năm nay hình như là lần đầu tiên rơi thì phải?"

Nhìn nụ cười của Orm, LingLing thầm nghĩ, chưa từng thấy tuyết rơi sao? Vui vẻ như vậy. LingLing cũng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hình ảnh hoa tuyết bay lả tả, quả thực rất đẹp, cô khẽ đáp Orm, "Ừm."

Orm vui vẻ không phải vì tuyết rơi, mà là vì mọi thứ đang tốt lên, nàng nhìn nghiêng mặt LingLing, đối phương vừa vặn đang nghiêm túc ngắm tuyết, "Cảm ơn."

LingLing lại quay đầu trở lại.

"Thực ra hôm nay chị không cần đến cùng em đâu, lạnh lắm." Orm cũng biết, LingLing cả tháng hiếm khi có một ngày nghỉ.

LingLing: "Về nhà thôi."

Orm và LingLing vai sóng vai đi trên hành lang bệnh viện, là Orm cố ý đi sát lại gần LingLing, tay của hai người thỉnh thoảng chạm vào nhau.

Orm rất muốn cứ lặng lẽ nắm lấy tay LingLing, xem LingLing sẽ phản ứng thế nào.

Do dự nửa ngày, Orm vẫn không lấy hết dũng khí, mãi cho đến khi đụng phải Jing Jai đang đi tới trong hành lang, nàng như tìm được một cái cớ đường hoàng cho hành động mà mình đã ấp ủ từ lâu.

Orm không chút do dự nắm lấy tay LingLing, vốn chỉ muốn nắm lấy tay LingLing, nhưng khi chạm vào, lại không kìm lòng được để ngón tay mình len vào kẽ ngón tay đối phương.

Một bàn tay lạnh lẽo tìm thấy lòng bàn tay mình, LingLing đầu tiên khựng lại một chút, trong lòng hơi ngọt ngào, sau đó mặc kệ Orm được voi đòi tiên.

Orm thăm dò, cảm giác đối phương không tránh né mình, thế là, như nhận được sự đồng ý ngầm, nàng cười, từng chút từng chút nắm chặt tay đối phương.

Lòng bàn tay kề sát lòng bàn tay, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

"Orm" Jing Jai dừng bước.

"Tan làm rồi à?" Orm hỏi lại

"Ừm, tôi đến thăm chú." Khi Jing Jai nói
chuyện, ánh mắt vô tình hay cố ý vẫn liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, rất bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ.

"Ông ấy vừa ăn tối xong, đang nghỉ ngơi."

Orm chỉ đơn giản hàn huyên vài câu, sau khi LingLing xuất hiện với thân phận bạn gái, nàng và Jing Jai ở chung quả nhiên không còn đau đầu như trước nữa.

Jing Jai đã đi xa.

Orm vẫn dày mặt không buông tay LingLing ra.

"Anh ta vẫn còn dây dưa em?" LingLing hỏi.

"Không có."

Nếu không thì còn nắm chặt như vậy làm gì? Sự chú ý của LingLing lại trở về bàn tay Orm đang nắm chặt tay mình, cô không lên tiếng, càng không buông ra.

LingLing đã từng không chỉ một lần ngưỡng mộ người khác... Hiện tại, dường như đã nếm trải mùi vị đó.

Kéo tay LingLing, tâm trạng Orm chậm rãi không bình tĩnh lại được, đi thẳng vào thang máy, nhìn bóng dáng trong gương, Orm cảm thấy hiện tại họ cực kỳ giống những cặp tình nhân đang yêu say đắm.

Orm không nỡ buông tay, mà LingLing cũng đang dung túng nành.

Sau đó, nên làm gì?

Trước đây Orm tiểu thư ở Luna bày đủ trò mập mờ với người khác, nhưng đối diện với người mình thực sự yêu thích, Orm có chút luống cuống.

"Tay chị thật ấm." Orm ngẩng đầu nói với LingLing, vừa nói vừa nắm chặt tay đối phương, trong lòng thấp thỏm, chỉ sợ LingLing đột nhiên lạnh lùng bỏ rơi mình.

Mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên...

LingLing đối diện với ánh mắt Orm, "Sợ lạnh thì mặc nhiều vào."

Orm thoáng chốc nở nụ cười, cười đến có chút ngốc nghếch, bởi vì được LingLing đáp lại, bởi vì sau khi LingLing nói câu đó, đã chủ động nắm chặt tay nàng.

"Cười gì?" LingLing biết rõ còn hỏi.

"Chị nghĩ xem em cười gì?"

Keng! Thang máy dừng lại ở tầng mười một.

Cửa thang máy vừa mở, LingLing liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc...

___________
Sự xuất hiện cái tên Emi, là chuỗi drama cho những chương tiếp theo.
⭐️⭐️⭐️

Chương trước Chương tiếp
Loading...