LINGORM - Cùng nàng cưới trước yêu sau

Chương 37



"Được" LingLing nghiêm túc nói, "Em là vợ của tôi, những thứ này đều là lẽ đương nhiên."

Em là vợ của tôi... Orm nhất thời nghẹn lời, nàng chỉ thuận miệng nói ra, làm sao biết LingLing sẽ tích cực trả lời như vậy, đặc biệt là nửa câu sau kia.

Bọn họ chỉ là thỏa thuận kết hôn, đã ký giấy trắng mực đen. Có lúc chính LingLing cũng quên mất điểm này, Orm ý thức được lời giải thích của mình không đủ chặt chẽ, về sau, cô lại cẩn thận tỉ mỉ bổ sung, "Trong thời gian thỏa thuận, tôi sẽ gánh vác hết thảy chi phí của em."

Vậy nên, trước sau vẫn là quan hệ thỏa thuận.

Orm bất đắc dĩ nhìn LingLing trên giường, quật cường nói, "Không cần."

Với tính khí của Orm, LingLing cũng đã nghĩ đến cô sẽ trả lời như vậy.

Lúc này, quan hệ của hai người có một sự vi diệu khó nói thành lời.

Trước khi ký kết bản hiệp ước kia, LingLing cho rằng cô và Orm sẽ duy trì một mối quan hệ hiệp ước tuyệt đối đơn thuần, Orm cũng nghĩ như vậy.

Nhưng trên thực tế, cả hai đều không làm được.

Không ai có tư cách trách ai, đã ước định rõ ràng không can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau, nhưng họ vẫn cứ hết lần này đến lần khác vi phạm, đồng thời cam tâm tình nguyện cho phép đối phương tiến lại gần mình.

Quan hệ hiện tại của họ phức tạp hơn nhiều so với những gì đã định trong thỏa thuận. Nói cách khác, giữa họ nảy sinh rất nhiều ám muội không nên có, Orm và LingLing đều không phải kẻ ngốc, ít nhiều gì cũng ý thức được vấn đề này.

Đối diện nhau một lát.

Orm mỉm cười nói, "Chị nằm nghỉ đi, em xuống trước."

"Ừm." LingLing cúi đầu nhẹ nhàng đáp một tiếng, đợi đến khi Orm xoay người chuẩn bị rời đi, cô ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng lưng đơn bạc thon gầy của đối phương, mãi đến khi nó biến mất trước mắt.

LingLing tựa vào đầu giường, trầm ngâm một hồi lâu, bất giác, trong đầu toàn là nụ cười của Orm và cái ôm ấp vừa rồi, xua đi không được.

---
Chớp mắt, tháng mười một qua đi, HongKong đã vào đầu đông.

Bầu trời mờ mịt, mây đen giăng kín, vùng ngoại ô nghĩa trang trống trải mà hiu quạnh, gió lạnh xoáy tới, so với nội thành lạnh hơn rất nhiều.

Đứng giữa gió lạnh, LingLing một tay ôm bó hoa bách hợp, một tay đút túi áo, thất thần nhìn bức ảnh đen trắng trên bia mộ, dáng người thon dài xinh đẹp bị chiếc áo khoác đen dày cộm che phủ, vẫn không ngăn được cái lạnh thấu xương.

Trong hình là một cô gái trẻ tuổi, cũng chính là mẹ của LingLing, người mà LingLing có chút xem thường, xem thường sự nhu nhược của bà.

Mẹ LingLing tự sát khi mới ba mươi hai tuổi, tuổi tác và hình ảnh của bà vĩnh viễn dừng lại ở con số ba mươi hai, cũng chính là tuổi hiện tại của LingLing.

LingLing vẫn còn nhớ năm đó, mình chỉ là một đứa trẻ bảy, tám tuổi, từ đó về sau, cô sống cùng bà và dì nhỏ.

Không có nỗi đau nào mà thời gian không thể làm nhạt đi.

Hai mươi mấy năm trôi qua, dù là sinh tử cũng nên tan biến, LingLing cũng cảm thấy mình đã chai sạn, oán hận và bi thương đều đã thành chuyện cũ, nhưng chính những chuyện cũ ấy lại như một bóng ma không thể xua tan trong lòng cô, nhiều năm sau vẫn bám theo cuộc sống của cô như hình với bóng.

Nó không đánh gục cô, nhưng lại như một thứ giày vò mãn tính.

LingLing đặt bó hoa bách hợp xuống trước mộ, một mình đứng đó một lát rồi xoay người rời đi.

Rời khỏi nghĩa trang, LingLing lái xe đến một tòa biệt thự tư nhân ở vùng ngoại ô, phong cách thanh nhã, nếu để ý quan sát sẽ thấy cách bài trí khá dụng tâm.

Đây là một nơi tốt để thư giãn nghỉ ngơi.

Trong phòng khách tầng một, một người phụ nữ tóc dài đang nhàn nhã pha trà, nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ con đường nhỏ ngoài phòng, bà đứng dậy cười nói, "Cô vẫn luôn đúng giờ như vậy."

"Tôi biết thời gian của bà rất quý giá."

"Đâu có, cho dù không làm cố vấn, tôi vẫn hoan nghênh Kwong tổng thường xuyên ghé chơi."

LingLing chỉ khách sáo cười, không nói thêm gì.

Người phụ nữ trước mặt tên Kim Tan, là bác sĩ tâm lý riêng của LingLing, họ quen biết nhau đã nhiều năm.

Việc LingLing vẫn qua lại với bác sĩ tâm lý, không ai khác biết, nói ra phỏng chừng cũng chẳng mấy ai tin.

Kim Tan tính phí theo phút, chi phí không hề nhỏ.

Việc LingLing nói thời gian của bà quý giá, quả thực là nói trúng điểm.

Trong phòng khách tầng hai, Kim Tan pha một ấm trà xanh, bà cười hỏi LingLing, "Tình hình gần đây thế nào, có chút xíu đột phá nào không?"

Tiếp xúc với LingLing, Kim Tan cảm thấy mình đã gặp phải thử thách lớn nhất trong sự nghiệp, bà làm việc cũng có chút tiếng tăm, danh tiếng rất tốt, nhưng mỗi khi xử lý ca của LingLing, hiệu quả lại rất ít, hầu như có thể bỏ qua.

"Có."

Kim Tan cứ tưởng LingLing vẫn sẽ nói không như trước, bà đột nhiên cảm thấy hứng thú, "Có thể chấp nhận tiếp xúc gần gũi?"

"Ừm."

"Đến mức độ nào?"

"Ôm ấp..." LingLing nghĩ đến từng chút tiếp xúc với Orm, bản thân cô cũng cảm thấy khó tin, chứ trước đây, cô chỉ nắm tay người khác thôi cũng đã thấy không thoải mái, huống chi là ôm ấp.

Nghe LingLing nói vậy, Kim Tan biết đây không chỉ là một chút đột phá, bà tiếp tục tìm hiểu tình hình của LingLing, thu thập thông tin, "Vậy cô còn cảm thấy phản cảm buồn nôn không?"

"Không biết." Đầu óc LingLing hiện lên khuôn mặt Orm, làm sao cũng không thể liên hệ với sự phản cảm buồn nôn, cô nói thật với Kim Tan.

"Có nhớ lại chuyện trước kia không?"

"Có, nhưng tôi vẫn không ghét ôm em ấy."

Em ấy? Kim Tan nắm bắt được một điểm mấu chốt,

"Cô nói ôm ấp, là đặc biệt với người đó sao?"

"Chỉ khi ở gần em ấy, tôi mới không thấy phản cảm như vậy, thậm chí..." LingLing cân nhắc một chút.

"Tôi có nên chúc mừng cô không?" Nghe LingLing nói vậy, Kim Tan dò hỏi, "Đang yêu sao?"

LingLing nhàn nhạt phủ nhận, "Không phải."

"Người mà cô gọi là 'em ấy', là người quen biết lâu rồi, hay là mới quen?"

"Mới quen."

"Tiếp xúc được một thời gian rồi?"

"Ừm."

"Bao lâu?"

"Đầu tháng chín quen nhau."

Kim Tan xoay xoay chiếc bút máy trong tay, trong đầu sắp xếp những yếu tố LingLing vừa nói, "Tôi mạo muội suy đoán thử xem, chỉ là phỏng đoán của tôi thôi, xem cô thấy có lý không."

"Việc cô có thể tiếp xúc thân mật với 'em ấy', có lẽ là do tiềm thức của cô có thiện cảm với 'em ấy'. Về lý thuyết mà nói, khi một người có thiện cảm với người khác, sự bao dung sẽ tăng lên. Vì vậy, khi cô chủ động khắc phục rào cản tâm lý của mình, thử chấp nhận sự thân cận của đối phương, cô sẽ bất ngờ phát hiện, điều này không hề khó khăn, ít nhất không khó như cô tưởng. Tôi đã nói rồi, vượt qua rào cản tâm lý của bản thân để bước ra bước đầu tiên, đó mới là điều khó nhất." Kim Tan tiếp tục phân tích, "Còn nữa, khi cô ở cùng 'em ấy', hẳn là ở trong một trạng thái tương đối thoải mái đúng không? Bằng không, một người mới quen không lâu, không thể chạm vào 'vùng cấm' của cô mà vẫn có thể tiếp tục tiếp xúc với cô."

Ngủ chung một giường, đã thuộc phạm trù vô cùng thân mật.

LingLing không phủ nhận những gì Kim Tan nói.

"Tôi nói có lý không?"

"Không sai." LingLing thừa nhận.

"Đổi một câu hỏi khác, cô có ý nghĩ hoặc là thôi thúc muốn tiến thêm một bước với 'em ấy' không?"

"Bà nghĩ tôi thích em ấy?" LingLing nghe ra ý của Kim Tan.

"Không loại trừ khả năng này."

"Em ấy chỉ là một cô bé, nhỏ hơn tôi gần chín tuổi..." LingLing cảm thấy việc cô quan tâm Orm, hết lần này đến lần khác giúp đỡ Orm, là vì đối phương còn nhỏ tuổi, lại có bóng dáng của chính cô khi còn trẻ, hơn nữa, cô và Orm quả thực có thể đáp ứng nhu cầu của nhau.

"Cô không cần giải thích gì cả, chỉ cần trả lời có hoặc không."

LingLing trầm mặc.

"Ở đây với tôi không cần thiết phải giấu giếm điều gì, nghĩ thế nào thì trả lời thế ấy."

LingLing bình tĩnh suy nghĩ, một lát sau, "...Có lẽ... có."

Có lẽ có nghĩa là có. Kim Tan vui vẻ cười, bà tiếp xúc với LingLing lâu như vậy, đây là lần đầu tiên bà thấy LingLing có vẻ do dự bất định như vậy, kỳ thực phản ứng do dự bất định này lại giải thích rõ ràng rằng cô đã động lòng.

"Gặp được người khiến mình rung động không phải là điều dễ dàng."

Rung động...

LingLing chưa bao giờ quy việc mình đối xử khác biệt với Orm là rung động, nhưng Kim Tan phân tích như vậy, dường như lại không hề không hợp lý.

Kim Tan vẫn cảm thấy việc LingLing trải qua một mối tình yêu mở lòng sẽ có lợi cho cô, cô chỉ là quá tự đặt giới hạn cho mình trong những suy nghĩ cố hữu, luôn cảm thấy mình nhất định sẽ cô độc đến cuối đời.

"Cô có thể thử thả lỏng một chút, đừng nghĩ quá nhiều, đừng cố gắng kiềm chế những suy nghĩ và thôi thúc của mình, cứ theo cảm giác mà làm thôi."

"Có một số việc tôi không làm được, bà rõ mà."

"Nhưng cô tìm đến tôi chẳng phải là vì 'không làm được' mà muốn thay đổi sao? Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, chuyện tình cảm, cô không thể ngay từ đầu đã mang thái độ chống cự, như vậy không có cách nào thay đổi được. Huống hồ một mối tình tốt đẹp sẽ mang đến rất nhiều thay đổi tích cực, giống như hiện tại cô vậy, chẳng phải đã không còn ghét việc ôm ấp người khác sao? Đây chính là một khởi đầu rất tốt."

"Thật sao?" LingLing đương nhiên hy vọng tình hình của mình có thể thay đổi, bằng không cô cũng sẽ không thường xuyên đến gặp Kim Tan.

"Đương nhiên, đây là một quá trình tiến lên tuần tự. Kỳ thực ngoài tôi ra, cô thỉnh thoảng cũng có thể thử trò chuyện với người khác..."

Trò chuyện với Kim Tan gần hai tiếng, đến chạng vạng, LingLing mới đứng dậy rời đi.

"LingLing." Khi LingLing chuẩn bị đi, Kim Tan đột nhiên gọi cô lại.

LingLing quay đầu lại.

"Cảm giác ôm ấp người khác không tệ chứ?" Kim Tan dựa vào khung cửa, cười hỏi.

"Ừm."

"Vậy cô ấy chắc chắn cũng là một cô gái không tệ."

Nghe Kim Tan nói câu này, đầu óc LingLing ngay lập tức hiện lên những ký ức tươi mới đến từng chi tiết, tất cả đều liên quan đến Orm, cô khẽ cười đáp, "Đúng vậy."

Gần như hoàng hôn.

Kim Tan ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh xám, lác đác vài hạt mưa lạnh rơi xuống, bà ngồi trên hành lang ngẩn người, nói đến việc bà đã khai sáng cho biết bao nhiêu người, đặc biệt là về chuyện tình cảm, nhưng quay đầu lại, thân đơn bóng chiếc vẫn là chính bà.

Một mình bà vừa uống trà vừa xem mưa, không lâu sau, trời hoàn toàn tối đen.
---

Cả tháng mười một, Orm đều bận rộn ở bệnh viện, Earn là một trong những người thầy hướng dẫn tốt nhất của nàng, đối xử cũng rất chu đáo, vì vậy dù ở khoa ngoại mệt mỏi thật đấy, nhưng tâm trạng nàng lại rất vui vẻ.

Được rồi, Orm thừa nhận niềm vui trong tháng mười một của nàng không thể tách rời khỏi Kwong tổng.

Lúc trước LingLing nói muốn đưa đón nàng đi làm, Orm ngoài miệng nói phiền phức, nhưng đến khi tan tầm, nàng lại bắt đầu lặng lẽ chờ tin nhắn và điện thoại của LingLing, gần như đã thành thói quen.

Bảy giờ tối, Orm vừa ra khỏi khu nội trú của bệnh viện lớn, trời không đẹp, vừa đúng lúc gặp mưa.

"Đi xe của tôi đi."

Orm nghiêng người nhìn, là Earn.

"Có người đến đón em, xe sẽ ở đằng kia."

"Xe của tôi cũng đậu ở bên đó, em không mang ô, tôi đưa em đến."

"Được, cảm ơn chị."

LingLing đỗ xe ổn định ở chỗ cũ, ngồi trong xe một lát, nhìn những hạt mưa lất phất bên ngoài, cô lấy chiếc ô dự phòng trong xe, xuống xe đi về phía bệnh viện.

Vừa lấy điện thoại ra định gọi cho Orm, LingLing đã thấy Earn và Orm cùng nhau che một chiếc ô, vừa nói vừa cười đi về phía cô.

Ba người, vừa vặn chạm mặt.

"Không phải nói để tài xế đến đón em sao?" Nhìn thấy LingLing, Orm rất bất ngờ, trước khi tan làm LingLing còn gửi WeChat nói hôm nay không có thời gian đến.

LingLing che ô nhìn hai người trước mắt, không giải thích, cô vốn định sắp xếp tài xế đến đón, nhưng hôm nay cô được nghỉ sớm, vì vậy vừa ra khỏi công ty liền lái xe thẳng đến bệnh viện.

Orm vừa định giới thiệu...

"LingLing, lâu rồi không gặp." Earn trước tiên cười chào LingLing.

"Cậu về nước khi nào?" LingLing chỉ nhàn nhạt hỏi một câu.

"Hơn một tháng rồi, Ingfa không nói với cậu sao? Bệnh viện quá bận, đều không có thời gian tụ tập với mọi người."

Orm ngẩn người, nghe họ trò chuyện, dường như rất quen thuộc. Nhưng hôm đó LingLing thấy Earn đưa cô về nhà, không nói gì, cũng đúng thôi, kiệm lời là phong cách của Kwong tổng mà.

Earn nói xong với LingLing, lại giật mình hỏi Orm bên cạnh, "Hai người quen nhau sao?"

Đối mặt với tình huống đột ngột này, Orm suy nghĩ một chút, cười nói với Earn, "Kwong tổng là bạn của tôi..."

Kwong tổng, bạn bè...

LingLing nhìn về phía Orm, chỉ là không để lộ cảm xúc trên mặt, Orm tiểu thư có phải là chỉ lo để người khác hiểu lầm rằng mình hiện tại đã là người có gia đình rồi không?

Orm vừa xoắn xuýt không biết nên giải thích mối quan hệ giữa nàng và LingLing với Earn như thế nào, cũng không thể nói thẳng là "vợ" được, nàng không biết LingLing có muốn công khai không, dù sao tầng quan hệ này của họ chưa bao giờ được công khai với bên ngoài.

Orm cân nhắc mãi, vẫn thấy nói là bạn bè khá thỏa đáng.

"Sao hai người biết nhau?" Earn càng tò mò.

Một cuộc điện thoại cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

LingLing vừa nhìn màn hình điện thoại, chắc là Dueki gọi đến, vừa đến giờ ăn tối, nhóc con theo lệ sẽ gọi điện thoại sớm.

Vừa nghe máy, quả nhiên là Dueki.

LingLing nói vài câu rồi đưa điện thoại cho Orm, nói, "Dueki có chuyện muốn nói với em."

Orm vừa cầm lấy điện thoại, còn chưa kịp áp vào tai, đã nghe thấy đầu dây bên kia Dueki nũng nịu kêu, "Mami~, mami khi nào mới về ạ?"

Âm thanh này vừa vang lên, mọi người đều nghe thấy rõ ràng.

Earn đứng ngay bên cạnh Orm, đương nhiên cũng nghe thấy.

Orm nhất thời bối rối.

Dueki ồn ào, "Sao mami không nói gì ạ?"

Ba người, chỉ có LingLing vẫn giữ vẻ mặt hờ hững, vừa đưa điện thoại cho Orm, cô tiện tay bật loa ngoài...
_________________

Chương trước Chương tiếp
Loading...