LingOrm | Chỉ mình em (Only You) [FULL]
OY 32
Ira âm thầm liếc mắt đánh giá xung quanh, không biết vì sao mà nơi này có chút bình yên khó tả. Ira từ khi bước vào không hề cảm nhận được áp lực hay hiểm nguy như khi cô tiếp xúc với các gia tộc khác, tuy nhiên, Ira vẫn nhắc nhở chính mình phải cẩn trọng, bài học quá khứ thật sự rất đắt rồi, cô không muốn phải tiếp tục trả giá cho sai lầm của mình nữa.Ira được đưa đến một cái đình nhỏ giữa hồ nước, Tarika Narikul đã ở đó đợi sẵn, vừa thấy Ira liền nở nụ cười hiền từ- Con đến rồi! - Sawadee kha Khun Tarika! - Ira chắp tay chào người đang ngồi, cô cười nhẹ nhàng- Con ngồi đi! - Vâng ạ!- Có thích nơi này không?- Thật lòng là có ạ! Cảm giác rất bình yên! - Biệt viện Nari được xây dựng theo thiết kế của chị gái ta! Chị ấy là một người rất lương thiện vì vậy không muốn nơi ở của gia đình trở thành một nơi xô bồ tranh giành, sau khi ta trở thành gia chủ, cũng tiếp tục giữ lấy bình yên này! - Tarika rót trà cho Ira, nhẹ giọng hoài niệm- Vâng ạ!Ira không biết trả lời như thế nào chỉ có thể gật đầu phụ hoạ, lần đầu gặp riêng tư lại kể về bối cảnh gia tộc thật sự khiến cô có chút lạ lẫm, người này không lo lắng về cô sao? Không sợ cô gây bất lợi cho Narikul à? Hoặc là Tarika không đặt Ira vào mắt do cô sẽ không đủ khả năng để đe doạ Narikul? Hoặc là một lý do đặc biệt nào đó mà Ira không biết.- Con ốm đi nhiều so với lần gặp trước đây! - Tarika đáy mắt quan tâm nhẹ giọng- Vâng có lẽ do gần đây con đang giảm cân! - Ira cười cười- Ira, có chuyện gì nếu cần ta giúp, con cứ nói nhé! Ta rất có thiện cảm với con, đừng ngại gì cả! - Con cảm ơn ngài nhưng hiện tại con vẫn ổn ạ!- Việc hợp tác về hệ thống thương mại mới, con sẽ cùng làm việc với cháu gái của ta nhé! - Cháu gái ạ?- Con bé mới về lại Nari dạo gần đây, ta muốn con bé bắt đầu học hỏi và từ từ tiếp quản Narikul, nhờ con giúp đỡ nó nhé! - Sao cơ ạ? Con vẫn còn non trẻ trong việc quản lý gia tộc lắm thưa gia chủ Narikul!- Con đừng khiêm tốn, nửa năm nay ta có quan sát tình hình, Amarin thật sự đã lột xác, những thứ cổ hủ mà ông nội con không xử lý được, con cũng đã thay đổi hoàn toàn! Ta tin là con sẽ đưa Amarin phát triển rực rỡ như cái cách ta đã từng làm cho Narikul vậy!- Con không thể so sánh với ngài đâu ạ!- Bé con thật khiêm tốn! - Tarika cười dịu dàng rồi lại đứng dậy - Hôm nay ta hẹn con để giới thiệu cháu gái của ta, mong sau này hai đứa sẽ hỗ trợ lẫn nhau, ta rất mong Narikul và Amarin sẽ cùng phát triển, ta cũng muốn nghỉ ngơi sớm, không muốn quản lý gia tộc nữa! Vậy nên nhờ con giúp nhé!- Con sẽ cố gắng thưa gia chủ Narikul! Con cảm ơn ngài! Ira thụ sủng nhược khinh đứng dậy theo cúi đầu cảm ơn, việc Narikul muốn cùng Amarin phát triển nghĩa là hai gia tộc sẽ trở thành đối tác chiến lược, như vậy vị thế của Amarin sẽ khác trước, quy mô sẽ lớn hơn nữa, và xem như ước mơ của ông nội cô sẽ được hoàn thành. Ira thật sự vui mừng với cơ hội này.- Ta có việc phải đi xử lý, con ở đây đợi nhé! Con bé đang trên đường về, một lát sẽ đến gặp con sau!- Vâng ạ, con sẽ đợi ở đây!Ira cúi chào Tarika, nhìn người kia đi xa khỏi tầm mắt cô mới quay lại cầm ly trà sau đó đứng lên nhìn ra mặt hồ tận hưởng sự thư thái hiếm có trong lòng, mặt hồ yên ả không gợn sóng, trong xanh đẹp đến nao lòng, trái tim Ira đột nhiên bình yên đến lạ, từ ngày đó đến nay, đây là lần đầu tiên Ira cảm thấy linh hồn cô được an ủi vỗ về, Ira nhắm mắt lại tận hưởng không khí xanh tươi mềm mại đang ôm lấy cô đầy ấm áp. Ira thật sự thích nơi này, cô nghĩ nghĩ có nên sửa lại biệt thự Amarin không. - Đại tiểu thư bên này ạ! Một giọng nam vang lên cắt đứt suy nghĩ của Ira, cô đoán cháu gái của Tarika đã tới, thu lại cảm giác tận hưởng, Ira lấy lại tinh thần nghiêm túc, điều chỉnh nụ cười trên môi sau đó quay lại. Đôi mắt hổ phách ngay khi nhìn thấy thân ảnh của người đang đi tới liền co rụt lại, nụ cười trên mặt cứng đờ, tay cầm tách trà run rẩy, trái tim cùng linh hồn đang ngủ yên trong thế giới xám ngắt liền bật dậy xông ra kêu gào, nước mắt Ira dâng lên rồi trào ra."Xoảng.."Tiếng rơi vỡ của tách trà vang lên, cũng là lúc bóng dáng Ira chạy vụt tới nơi thân ảnh cao gầy kia đang đi tới, chỉ trong giây lát, trái tim và linh hồn Ira được bao phủ bởi sự ấm áp quen thuộc, nước mắt không ngừng tuôn ra, vết thương rỉ máu đang dần dần khép miệng, Ira vòng tay ôm siết lấy người, cảm nhận được sự tồn tại của người đó, hít lấy hương thơm thanh lãnh quen thuộc trong trí nhớ, thổn thức từng lời- Tawan... chị về rồi... Khuôn mặt xinh đẹp với nụ cười ngọt ngào mà hàng đêm Ira đã mong ước được gặp lại, nay thật sự đã xuất hiện trước mắt cô, thời gian như đông cứng để lại khoảnh khắc này dành riêng cho Ira, cô nhận thấy được trái tim và linh hồn đang từ từ thoát khỏi vết cắn của hàm răng sắc nhọn ghê rợn kia. Cuối cùng, Ira đã chờ được Tawan trở về rồi!- Xin.. xin lỗi tiểu thư! Chúng ta có quen nhau sao?Một câu nói nhẹ nhàng vang lên nhưng lại như búa tạ đập mạnh vào đại não của Ira, trái tim và linh hồn vừa vùng vẫy thoát khỏi lại nhanh chóng bị hàm răng kia ngoạm lấy, vết thương còn sâu hơn và đau hơn trước. Ira buông người trong lòng ra, cô ngẩn người nhìn dung nhan quen thuộc trước mắt, thần sắc tái nhợt, đôi môi đau lòng run rẩy- P'Tawan.. chị không nhớ em sao? - Xin lỗi.. nhưng hình như đây là lần đầu tôi gặp cô, thưa tiểu thư! Tawan nở nụ cười gượng gạo nhìn Ira, tay nhẹ nhàng gỡ tay Ira đang đặt lên eo của cô, sau đó lịch sự cúi chào rồi bước lùi về sau giữ khoảng cách với Ira. Ira nhìn Tawan giữ khoảng cách với cô, đáy lòng ẩn ẩn đau, nâng mắt nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp mà cô nhớ nhung, đôi mắt nâu trong veo không gợn sóng, ngày xưa sẽ mang đầy tình cảm nhìn cô, nhưng lúc này lại là một mảng lạnh nhạt xa cách, như một người dưng, không hề có sự quen biết.- Chị.. thật sự quên em rồi sao?Ira run rẩy hỏi lại, cô cảm thấy không khí xung quanh từ từ đông cứng không còn không gian cho cô thở nữa.- Trước đây tôi gặp tai nạn, nên mọi chuyện trong quá khứ đã quên hết không có ấn tượng gì cả, tiểu thư, chúng ta từng quen biết sao? Tawan nhìn Ira khó hiểu hỏi, người này vừa đến đã ôm lấy cô lại còn biến chuyển cảm xúc rất nhanh chóng, từ vui mừng đến đau lòng bây giờ lại là tuyệt vọng. Tawan đứng nhìn Ira nước mắt rơi ra, cô khó xử không biết phải như thế nào.- Tiểu thư, xin cô đừng khóc, cô là khách mà tôi lại làm cô khóc thì không phải phép! Tôi xin lỗi nếu có làm gì sai! Xin cô đừng khóc! - Tawan thành khẩn nói với Ira- Không! Không phải lỗi của chị đâu! Là em đường đột rồi! Xin lỗi! - Ira nhanh chóng lau đi nước mắt, cô kiềm lại sự đau đớn trong tim cười nhẹ với Tawan
- Không sao đâu! Cô không cần xin lỗi đâu! - Tawan xua tay cười nói - Nhưng chúng ta có quen biết sao?
- ...
Ira im lặng nhìn ánh mắt Tawan trong veo không tạp chất, một ánh mắt đầy sự bình yên và vui vẻ, tận tâm can Ira muốn gật đầu, muốn nói cho Tawan biết cô là tình yêu của Tawan và Tawan là người mà Ira tâm niệm, nhưng Ira lại không dám, cô sợ Tawan nếu biết được sẽ hận cô, hận cô đã khiến Tawan phải đứng trước cửa tử, hận cô vì tin người khác mà không tin Tawan. Hoặc có người đã nói, người ta chỉ quên đi thứ mà họ muốn quên mà thôi, có lẽ, Tawan thật sự muốn quên đi cô, Tawan không còn muốn nhớ Ira nữa.
Ira dùng lí trí đè ép lại trái tim và linh hồn đang kêu gào cô hãy nói với Tawan sự thật rằng họ là người yêu của nhau, Ira quyết định tàn nhẫn với chính mình, đây là cô nợ Tawan, cái giá này, cô phải chấp nhận.
- Không! Chúng ta chưa từng gặp, là tôi nhận nhầm người! - Vậy sao? Không sao cả giờ chúng ta cũng xem như là quen biết rồi! Tôi là Tawan Suriyawong, không biết tiểu thư tên là gì?- Ira .. Ira Amarin.. - Ira cố gắng kiềm lại sự nức nở trong giọng nói, từ một người yêu bây giờ cô lại trở thành một kẻ xa lạ giới thiệu chính mình với Tawan, cõi lòng Ira đang tan nát từng cơn.- Rất hân hạnh được gặp, tiểu thư Amarin! - Hãy gọi em là Ira! Em sẽ gọi chị là P'Tawan! Tawan hơi ngẩng ra vì đề nghị có phần thân thiết hơi quá của người trước mặt nhưng cô cũng nhanh chóng vui vẻ gật đầu đáp ứng- Được! Sau này mong cô giúp đỡ, Khun Ira!- Không! Chỉ là Ira! - À.. được.. I.. Ira! - Tawan hơi lúng túng khi thấy Ira yêu cầu như vậy nhưng cũng thoả hiệp cười cười - Chúng ta vào trong ngồi thôi, dì đã nói với tôi rồi, sắp tới sẽ có nhiều việc phải làm lắm!- Được..Ira lê bước chân vào bên trong ngồi xuống, ly trà được thay mới, cô chăm chú ngắm nhìn người trước mặt. Tawan không nhận ra cô, mà cô cũng không có dũng cảm thừa nhận quan hệ của họ. Đôi mắt hổ phách xinh đẹp phủ đầy bi thương nhìn người cô yêu đang đối xử với cô như một người xa lạ, vết thương chưa lành lại rỉ ra từng đợt máu, đáy lòng lại nhiều thêm vài vết xước. Ira cắn răng kiềm lại nước mắt cùng sự tuyệt vọng trong lòng. Đây là cô nợ Tawan, đây là sự trừng phạt cô phải gánh lấy. Ira đáy lòng âm thầm chấp nhận sự phán quyết này của số phận, cô không phản kháng. Nỗi đau này cứ để một mình cô gánh chịu, mặt trời nhỏ của cô sẽ cứ toả sáng như vậy là được. Ira rốt cuộc cũng vẽ một nụ cười trên môi, một nụ cười bình thản, không cưỡng cầu, không phản kháng, mặc cho đau đớn dày vò đến tê tâm liệt phế, Ira vẫn dịu dàng nhìn khuôn mặt người cô yêu đang hiện diện trước mắt cô. "Tawan.. nỗi thống khổ này.. cứ để em ôm lấy!" Khi không thấy nhau chỉ mong được gặp lại, gặp lại rồi lại không thể nhận ra nhau, hai người từng yêu nhau sâu đậm giờ đây, một người quên đi tình yêu, một người chấp nhận để người kia quên mình.Một bước sai lầm, ngàn năm hối hận..- End chap 32 -