[LingOrm] Bầu Trời Của Em

Chương 10



Trưa thứ hai. Trời âm u.
Orm vừa từ lớp học thêm về thì thấy mẹ đang ngồi ở bàn ăn, tay cầm điện thoại, mặt không biểu cảm.

“Mẹ nấu canh rong biển. Con ăn luôn đi.”

“Dạ…”

Không khí kỳ lạ.
Orm định lên phòng thì bị gọi lại:

“Orm, mẹ hỏi cái này. Con nói thật.”

“…Dạ?”

“Con với chị lớp trên đó Ling gì đó thân nhau tới mức nào?”

Im lặng.
Trái tim Orm đập loạn.

“Bình thường thôi mẹ.” Em đáp, nhỏ xíu.

Mẹ đặt điện thoại xuống, xoay màn hình lại.

Trên đó là một bức ảnh.
Là tấm hình em chụp cùng Ling hôm picnic, có gắn hashtag do một bạn trong trường đăng:

#đẹpđôi ghê #chịem nhà bên #đừngcheese vậy tim em chịu không nổi

Orm nuốt nước bọt.
Mẹ vẫn nhìn.

“Con biết trường không thích chuyện như vậy đúng không?”

“Chuyện gì cơ mẹ…?”

“Chuyện tình cảm cùng giới. Dù con nghĩ gì, thì xã hội cũng không dễ chấp nhận.”

“…Dạ.”

“Mẹ không cấm con chơi với chị ấy. Nhưng mẹ mong con nhớ mình là ai, con đang học gì, và tương lai của con nằm ở đâu.”

Tối hôm đó, Orm không nhắn tin cho Ling.
Cũng không đọc lại những tin nhắn cũ.
Em chỉ nằm cuộn tròn, gối đầu lên cánh tay, nhìn chằm chằm vào trần nhà.

“Nếu mình là sai…” em nghĩ “…vậy tại sao lại thấy yên bình đến thế khi ở bên chị?”

Hôm sau ở trường.
Ling thấy Orm bước đi nhanh hơn thường lệ.
Và không quay lại nhìn chị nữa.

Khi đến gần, chị mới nghe Orm nói nhỏ:

“Chị đừng qua nhà em một thời gian nhé.”

“Có chuyện gì sao?”

Orm chỉ gật đầu.

Rồi bước đi.

Chỉ vậy.

Ling đứng đó, giữa hành lang dài, trống vắng hơn bao giờ hết.
Vì lo lắng không biết chuyện gì đã xảy ra cô tìm đến Film bạn của Orm để hỏi thì mới biết nguyên do là mẹ của Orm đã biết chuyện của 2 người.
Sau khi nghe Ling cũng thấy đau nhói trong tim nhưng Ling quyết định sẽ không để vụt mất tay Orm.

Trời mưa nhẹ.
Tiếng giọt lách tách trên mái hiên nhà Orm như tiếng thì thầm của ai đó đã đợi quá lâu.

Ling đứng trước cánh cổng ấy một lần nữa, sau hai tuần im lặng.
Tay run, tim run.
Không biết Orm có nhà.
Không biết có bị đuổi đi.
Nhưng chị biết rõ một điều: Nếu không nói ra, em ấy sẽ mãi phải gồng mình chịu đựng.

“Cháu chào cô.”

Mẹ Orm hơi bất ngờ khi thấy Ling đứng dưới mưa.
Tóc ướt. Vai ướt. Nhưng ánh mắt rất bình tĩnh.

“Cháu… có thể nói chuyện với cô một chút được không ạ?”

Im lặng một lát.
Mẹ gật đầu, mở cổng.
Ling đi vào. Lần đầu, và có lẽ là lần duy nhất, chị được bước chân vào nhà em không phải với tư cách bạn mà là người cần xin một điều gì đó.

Trong phòng khách, Ling ngồi đối diện. Tay nắm lại trên đầu gối.

“Cháu biết… cô đã thấy ảnh. Và cô cũng lo cho tương lai của Orm.”

“…”

“Nhưng cháu không đến đây để biện minh. Cũng không phải để làm rối thêm cuộc sống của em ấy.”

“Cháu chỉ muốn cô biết một điều…”
“…rằng nếu thế giới này chưa sẵn sàng chấp nhận Orm yêu ai đó giống mình, thì cháu sẽ là người đầu tiên đứng ra chắn gió cho em ấy.”

Mẹ Orm vẫn im lặng.

Ling nói tiếp:

“Cháu chưa từng nghĩ mình sẽ yêu ai. Cho đến khi gặp Orm.”

“Cháu không hứa sẽ ở bên em ấy mãi mãi vì tương lai không ai biết được. Nhưng cháu hứa: mỗi ngày còn được gặp Orm, cháu sẽ đối xử với em ấy như thứ quý giá nhất.”

“Cháu không đến để xin cô cho phép tình yêu này. Cháu chỉ mong… cô biết rằng Orm đang được yêu thương, không phải bị lợi dụng, hay làm tổn thương.”

Im lặng. Rồi mẹ Orm thở dài.

“Cháu học lớp 12 rồi đúng không?”

“Dạ.”

“Vậy cháu biết yêu thương một người cũng cần trách nhiệm chứ?”

“Dạ… biết ạ.”

Mẹ đứng dậy, rót một ly nước cho Ling.

“Cô không hứa sẽ dễ dàng chấp nhận. Nhưng cô sẽ cố hiểu. Vì Orm, vì cả cháu.”

“Cảm ơn cháu vì đã đến đây với sự thẳng thắn.”

“…Cảm ơn vì đã yêu con gái cô bằng sự chân thành.”

Ling rời khỏi nhà, trời vẫn mưa.
Nhưng lòng chị nhẹ hơn bao giờ hết.

Khi bước ra tới cổng, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau:

“Chị nghĩ chị sẽ nói mà không cần em à?”

Ling quay lại.
Orm đứng đó, áo khoác còn ướt, tóc hơi rối nhưng đôi mắt sáng như ngày đầu gặp nhau.

“Em nghe hết rồi.”

“Chị…” Ling lúng túng “Chị chỉ muốn…”

Orm tiến lại gần, chạm nhẹ tay vào tay chị, rồi thì thầm:

“Em biết.”

“Và em cũng chỉ muốn chị biết, từ giờ, em không trốn nữa.”

Cả hai cùng bước trong mưa. Không dù. Không vội. Không sợ ánh nhìn.
Bởi vì cuối cùng, họ đã chọn nhau.

Và cuối cùng, mẹ Orm sau bao lo lắng cũng mở cửa sổ, lặng lẽ nhìn theo từ tầng hai, không nói gì…
Chỉ nở một nụ cười rất nhẹ.
Nụ cười đầu tiên dành cho tình yêu mà con gái mình đã chọn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...