[LingOrm] Bầu Trời Của Em
Chương 1: Sân Thượng
Giờ ra chơi buổi chiều, sân trường nóng hầm hập dù mới chỉ giữa tháng Mười. Gió từ hành lang tầng ba lùa qua, mang theo mùi giấy cũ và chút bụi phấn lơ lửng giữa không trung. Ở một góc khuất, phía sau bảng thông báo bị bỏ hoang, có một cầu thang nhỏ dẫn lên sân thượng nơi mà không mấy ai lui tới, ngoại trừ… Ling Ling.Ling Ling nữ sinh lớp 12 thường xuyên có mặt ở đó, một mình, im lặng và tách biệt. Cô không thích ồn ào. Cũng chẳng hợp với những nhóm bạn ríu rít trò chuyện về drama mới hay son môi mới ra.Trong tay Ling là một cuốn sổ tay dày cộm, gáy vải đã sờn, bên trong là những nét bút mảnh đầy chi tiết: mây, bầu trời, cơn gió, mặt trời, cả những khoảng trời buồn bã chỉ có hai màu xanh trắng.Ling không vẽ người. Cô không vẽ cảnh vật cụ thể. Thứ duy nhất cô muốn lưu giữ… là hình dạng mây hôm đó.Trên trang mới nhất, cô viết một dòng:“Mây hôm nay giống con thỏ nằm nghiêng. Nhưng trời vẫn buồn. Có lẽ vì mình thôi.”Tiếng chuông báo vào lớp vang lên. Ling khẽ đóng sổ, ôm chặt lấy nó như một thói quen. Cô đứng dậy, quay bước, nhưng…“A... xin lỗi ạ!!”Một giọng nói vang lên, cùng lúc với một cái bóng nhỏ hơn đâm sầm vào Ling ngay khúc rẽ của cầu thang. Hai người cùng loạng choạng, suýt nữa thì ngã.Ling định mắng, nhưng người kia đã cúi đầu thật thấp:“Em không cố ý đâu ạ! Em bị... lạc đường. Em mới chuyển trường hôm nay…”Ling chưa kịp nói gì thì ngẩng lên, và ánh mắt cô chạm phải đôi mắt tròn long lanh như nước.Cô bé trước mặt trông nhỏ nhắn, tóc buộc đuôi ngựa, mặc đồng phục giống Ling nhưng phù hiệu là lớp 11/2. Mồ hôi thấm ướt trán, nhưng vẫn nở nụ cười ngại ngùng:“Chị là học sinh lớp trên đúng không ạ? Chị biết đường về phòng y tế không? Em hơi mệt…”Ling nhìn đôi má hồng nhè nhẹ, nhìn nụ cười nhỏ và đôi tay đang nắm vạt áo, trong đầu bất chợt vang lên một âm thanh rất lạ "bụp!" như thể tim cô vừa nhảy lệch một nhịp.“Tầng một, rẽ trái,” Ling trả lời ngắn gọn, định bước qua.Nhưng cô bé kia vẫn đi bên cạnh, lí nhí:“Em tên Orm ạ. Em mới chuyển về đây. Cảm ơn chị nhé.”Ling gật nhẹ, không đáp.Rồi, trước khi rẽ xuống cầu thang, Orm quay đầu lại:“Chị ơi… bầu trời hôm nay là màu gì ạ?”Ling sững người.Cô không quen với những câu hỏi kiểu đó.Cô cũng không quen bị ai hỏi điều gì về... những thứ cô vẫn âm thầm ghi lại mỗi ngày.“Màu xám. Hơi xanh. Và… nhiều gió,” cô đáp nhỏ.Orm mỉm cười rạng rỡ, như vừa nghe được một điều dễ thương lắm vậy.“Vậy hôm nay không phải là ngày buồn đâu ạ.”Rồi cô bé quay người chạy đi, để lại một tiếng “cảm ơn chị” vang vọng giữa cầu thang trống trải.Ling đứng lại đó vài giây, bất động.Trong tay, cuốn sổ vẽ vẫn còn mở, trang có con thỏ đang nằm nghiêng giữa trời.Ling không biết…Lần gặp gỡ ngẫu nhiên ấy sẽ khiến mọi thứ thay đổi.Sáng hôm sau, khi cô đang ngồi ăn bánh mì trong lớp, mắt còn lờ đờ vì thiếu ngủ, thì một giọng nói quen quen vang lên ngoài cửa:“Chị Ling Ling ở đây đúng không ạ?”Cả lớp ngoái nhìn. Ling cũng quay ra. Và đúng là Orm đang đứng đó, cầm trên tay hai hộp sữa đậu nành và cười thật tươi.“Em… đi gửi đồ ạ.” Orm nói, giọng ngượng nghịu nhưng không có vẻ gì là đang lo lắng cả.Một vài bạn trong lớp bắt đầu thì thầm, có tiếng trêu đùa nho nhỏ:“Ồ, có gái dưới lớp dưới tặng đồ kìa.”
“Chị Ling có fan rồi!”Ling hơi nhăn mày, không phải vì khó chịu, mà vì... khó hiểu.Tại sao cô bé này lại đến tìm mình? Vì cái gì? Vì một câu nói về màu trời hôm qua?Cô bước ra, định mở miệng từ chối thì Orm đã chìa một hộp sữa ra, nhét vào tay cô:“Cảm ơn chị đã chỉ đường hôm qua ạ. Với lại… em thấy hôm nay nắng to, sợ chị khát.”Ling ngập ngừng.“Sao em lại biết lớp chị?”Orm đáp tỉnh bơ:“Thì em hỏi các bạn thôi ạ. Có người nói chị hay lên sân thượng vẽ. Em đoán đúng chị luôn.”Một thoáng im lặng.Orm nhìn Ling như thể đang nhìn... một đám mây thật sự. Mắt em sáng, chân thành và không có bất kỳ ý định vụ lợi nào. Chỉ là một ánh nhìn đơn thuần muốn được gần gũi.“Chị đừng hiểu lầm ạ,” Orm vội vàng nói thêm, hơi đỏ mặt.
“Em không có ý gì đâu… em chỉ là… em thấy chị giống bầu trời. Yên tĩnh, nhưng không lạnh.”Ling khựng lại.Lần thứ hai trong chưa đến hai mươi tư tiếng, tim cô lại… lỡ một nhịp.Giờ ra chơi hôm ấy, Ling một lần nữa quay lại sân thượng.Cô mở sổ, định vẽ tiếp bức mây hôm qua, nhưng khi lật trang, cô thấy một mảnh giấy nhỏ được kẹp trong sổ, bằng một chiếc kẹp giấy hình trái tim. Nét chữ tròn trịa, nghiêng nghiêng dễ thương:“Nếu hôm nay chị thấy mây giống kem, thì em sẽ mua kem cho chị.P/S: Chị thấy màu bầu trời là gì hôm nay ạ?”Dưới tờ giấy là một viên kẹo bạc hà, được gói cẩn thận.Ling nhìn ra bầu trời. Hôm nay có nắng nhẹ, mây như từng viên bông gòn bay qua.Cô bất giác… mỉm cười.Ở hành lang tầng hai, sau một ô cửa kính, Orm đang len lén nhìn về phía sân thượng.Em cười nhẹ khi thấy nụ cười hiếm hoi ấy của Ling Ling.Và trong lòng thầm nghĩ:
“Hôm nay là một ngày đẹp trời.”
“Chị Ling có fan rồi!”Ling hơi nhăn mày, không phải vì khó chịu, mà vì... khó hiểu.Tại sao cô bé này lại đến tìm mình? Vì cái gì? Vì một câu nói về màu trời hôm qua?Cô bước ra, định mở miệng từ chối thì Orm đã chìa một hộp sữa ra, nhét vào tay cô:“Cảm ơn chị đã chỉ đường hôm qua ạ. Với lại… em thấy hôm nay nắng to, sợ chị khát.”Ling ngập ngừng.“Sao em lại biết lớp chị?”Orm đáp tỉnh bơ:“Thì em hỏi các bạn thôi ạ. Có người nói chị hay lên sân thượng vẽ. Em đoán đúng chị luôn.”Một thoáng im lặng.Orm nhìn Ling như thể đang nhìn... một đám mây thật sự. Mắt em sáng, chân thành và không có bất kỳ ý định vụ lợi nào. Chỉ là một ánh nhìn đơn thuần muốn được gần gũi.“Chị đừng hiểu lầm ạ,” Orm vội vàng nói thêm, hơi đỏ mặt.
“Em không có ý gì đâu… em chỉ là… em thấy chị giống bầu trời. Yên tĩnh, nhưng không lạnh.”Ling khựng lại.Lần thứ hai trong chưa đến hai mươi tư tiếng, tim cô lại… lỡ một nhịp.Giờ ra chơi hôm ấy, Ling một lần nữa quay lại sân thượng.Cô mở sổ, định vẽ tiếp bức mây hôm qua, nhưng khi lật trang, cô thấy một mảnh giấy nhỏ được kẹp trong sổ, bằng một chiếc kẹp giấy hình trái tim. Nét chữ tròn trịa, nghiêng nghiêng dễ thương:“Nếu hôm nay chị thấy mây giống kem, thì em sẽ mua kem cho chị.P/S: Chị thấy màu bầu trời là gì hôm nay ạ?”Dưới tờ giấy là một viên kẹo bạc hà, được gói cẩn thận.Ling nhìn ra bầu trời. Hôm nay có nắng nhẹ, mây như từng viên bông gòn bay qua.Cô bất giác… mỉm cười.Ở hành lang tầng hai, sau một ô cửa kính, Orm đang len lén nhìn về phía sân thượng.Em cười nhẹ khi thấy nụ cười hiếm hoi ấy của Ling Ling.Và trong lòng thầm nghĩ:
“Hôm nay là một ngày đẹp trời.”