LingOrm • | Bản Tình Ca Không Lời
5.2
---Orm đứng đó, lòng ngập tràn cảm xúc. Sự bình tĩnh của cô gái đối diện như khiến cô càng thêm bối rối, nhưng cũng không thể chối bỏ niềm vui và sự phấn khích đang dâng trào trong lòng. Một khoảng lặng thoáng chốc bao trùm lấy cả hai sau khi lời nói cô gái kia vừa dứt. Orm cảm thấy một sự bối rối nhẹ nhàng len lỏi vào lòng mình. Từ xa, cô đã thấy người kia đẹp đến mê hồn, nhưng giờ khi đứng gần hơn, vẻ đẹp đó càng trở nên cuốn hút một cách không tưởng. Orm không thể không tự hỏi: Nếu lại đến gần thêm chút nữa, liệu cô gái này sẽ còn đẹp đến mức nào?Cô gái kia khẽ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng: “ Cậu là sinh viên mới vào trường phải không?”Orm lúng túng, không che giấu được sự ngại ngùng của mình, chỉ biết gật đầu thừa nhận. Ngay sau đó, một nụ cười dịu dàng và thoải mái xuất hiện trên khóe môi của người đối diện. Orm bỗng thấy trái tim mình rung lên, còn ánh mắt thì như bị thôi miên bởi nụ cười ấy. Chỉ khi nhìn kỹ hơn, Orm mới nhận ra trên ngực trái của cô gái kia có gắn bảng tên – thứ chỉ dành cho sinh viên năm trên. Sự thật này khiến Orm chợt thấy bản thân sơ suất vì đã không sớm nhận ra, và cô lập tức cúi đầu trước người lớn tuổi hơn.Nhưng ngay khi Orm định nói lời xin lỗi, cô gái kia lại bật cười, một tiếng cười ấm áp, dịu dàng. “ Không sao đâu, tôi ổn với chuyện này mà.” Giọng nói êm dịu như làn gió mát lướt qua, mang theo cảm giác thoải mái và dễ chịu.Chợt tiếng chuông điện thoại reo lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng đầy lãng mạn nơi đây. Orm nhíu mày, trong lòng không khỏi bực bội với kẻ đã chọn đúng khoảnh khắc này để quấy rầy cô. Nhưng khi nhìn vào màn hình, cô chợt nhận ra người gọi đến là Freen. Đầu dây bên kia, giọng của Freen có phần sốt ruột: “ Em đâu rồi Orm? Chị chờ em trước cổng trường cả buổi rồi đó.”Orm giật mình, bỗng dưng nhớ ra là cô đã quên khuấy mất chuyện Freen đang đợi mình. Cố gắng giữ bình tĩnh, Orm vội vã cúi đầu chào cô gái kia, chuẩn bị rời đi, nhưng không thể nào cưỡng lại sự tò mò của mình.Trước khi bước đi, cô quay lại, ánh mắt long lanh, hỏi: “ Đàn chị, em có thể biết tên của chị được không?”Chị khẽ cười, một nụ cười dịu dàng đến mức trái tim Orm gần như bị đánh gục lần nữa.“ Sirilak... Sirilak Kwong.”Cái tên ấy như một giai điệu vang lên trong đầu Orm, khắc sâu vào tâm trí cô. Nụ cười ấy, cái tên ấy, Sirilak đã chiếm trọn trái tim ngây thơ và dễ dàng rung động của Orm.
Tiếng cửa xe mở ra, Freen ngước nhìn lên từ chiếc điện thoại, thấy Orm vui vẻ bước vào với nụ cười tươi rói. Cô em họ ngồi xuống ghế với tâm trạng phấn khởi, trông như vừa trải qua điều gì đó rất tuyệt vờiFreen khẽ cười, ánh mắt đầy tò mò. Xe lăn bánh, Freen quay sang hỏi, giọng trêu chọc: “ Chuyện gì mà vui thế, Orm?”Orm chỉ cười, ánh mắt lấp lánh như sao, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh vật bên ngoài chạy qua, thành phố bắt đầu ngả vàng trong ánh nắng chiều, từng tòa nhà, con đường nhuốm một màu cam ấm áp.“ Những gì chị nói quả thật là có hiệu nghiệm đấy Freen...” Orm thả giọng hóm hỉnh.Freen nhíu mày, không nhớ mình đã nói gì mà khiến Orm trở nên hào hứng đến vậy. Orm quay lại, ánh mắt bừng sáng như những ngôi sao đêm.“ Chị đã bảo có duyên thì nhất định sẽ gặp lại mà. Và em thật sự đã gặp lại cô ấy rồi!” Cô lại bật cười, vẻ mặt rạng rỡ, không thể kiềm chế niềm vui dâng tràn.Freen mỉm cười, giờ chị ấy mới hiểu, nhẹ nhàng hỏi tiếp: “ Vậy em đã hỏi được tên cô ấy chưa?” Orm nhìn Freen, nụ cười không thể tắt, như ánh nắng chiều rực rỡ ngoài kia. Cô trả lời, như đang nói về một điều gì đó đẹp đẽ nhất: “ Sirilak Kwong.” Cái tên vang lên trong đầu cô như một giai điệu du dương, hoàn hảo và đẹp đẽ, như chính con người mà nó đại diện.Freen thoáng mỉm cười, ngắm nhìn Orm chìm đắm trong hạnh phúc. “ Cái tên đẹp đấy!” Chị ấy nói với chút trêu chọc, nhưng đôi mắt ánh lên niềm vui thực sự khi thấy Orm cuối cùng cũng tìm thấy sự rạng rỡ trở lại.Rồi Freen hỏi thêm: “ Còn Becky? Sao không thấy hai đứa về cùng nhau?”Orm thoáng chững lại, rồi ánh mắt trở nên sắc sảo, dò xét Freen một cách tinh nghịch: “ Chị đã biết nhớ nhung người ta rồi sao?”Freen bật cười, giấu đi chút dao động trong lòng: “ Chị chỉ tò mò thôi.”Orm chống cằm lên cửa sổ xe, đôi mắt hướng ra ngoài: “ Becky á hả.. chắc đang đi đâu đó với hội bạn mới của cậu ấy chăng? Em không quan tâm lắm...”Freen không khó để nhận ra chút hờn dỗi ẩn hiện trong giọng nói của Orm. Chị mỉm cười không trêu chọc thêm, để Orm tự nhiên với cảm xúc của mình.Khi xe chạy lên cầu, ánh nắng chiều hắt qua cửa sổ xe, nhuộm vàng gương mặt của hai người. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, Freen bất ngờ lên tiếng, giọng có chút nghiêm túc: “ Becky... em ấy có thích con gái không?”Orm ngạc nhiên, quay phắt lại nhìn Freen, ánh mắt không giấu được sự kinh ngạc. “ Chẳng phải hôm trước chị còn chối việc có cảm tình với Becky sao?”Freen chỉ cười, không quan tâm đến sự suy đoán của Orm. “ Thế nào, cô ấy có thích con gái không?”Orm khẽ thở dài rồi trả lời một cách thành thật: “ Becky thích con gái mà. Chị khỏi lo lắng về vấn đề đó!”Freen im lặng, nhưng đôi mắt chị ấy dường như thả lỏng, thể hiện sự nhẹ nhõm và thầm vui mừng về câu trả lời. Im lặng kéo dài một lúc lâu, cho đến khi Orm bất ngờ lên tiếng, giọng nói như chứa đựng sự chân thành: “ Nếu như chị và Becky có thể đến với nhau, em sẽ rất vui.”Freen không đáp lại ngay, chỉ nở một nụ cười mỉm đầy suy nghĩ. Mắt đăm chiêu nhìn về phía trước, nhưng trong đầu chị ấy những suy nghĩ về Becky bắt đầu trở nên nghiêm túc hơn.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Orm nằm dài trên chiếc giường mềm mại, cảm nhận sự thoải mái từ ga trải giường mát lạnh thấm vào da thịt. Tay gác lên trán, mắt nhìn lên trần nhà, những hình ảnh của Sirilak vẫn cứ lởn vởn trong đầu cô, không tài nào xua đi được. Từng cử chỉ, nụ cười của người ấy khiến Orm cảm thấy trái tim mình bị cuốn hút một cách không kiểm soát. Mỗi khi cố gắng không nghĩ về Sirilak, ký ức về buổi gặp gỡ ngắn ngủi đó lại ùa về mạnh mẽ hơn.Đột nhiên, cánh cửa phòng bật mở, cắt ngang dòng suy nghĩ của Orm. Freen đứng ở ngưỡng cửa, vẻ mặt thoải mái, nhưng điều khiến Orm chú ý là bộ quần áo chị ấy đang mặc – rõ ràng không phải là đồ ở nhà. Freen khoanh tay, tỏ vẻ dò xét: “ Em có đang bận bịu gì không?”Orm nhướn mày ngạc nhiên, không hiểu Freen có ý gì. “ Không, sao chị hỏi thế?”Freen ngay lập tức mỉm cười hài lòng, reo lên“ Tuyệt, Becky vừa gọi cho chị. Em ấy bảo rằng nhóm bạn cùng nhà đang tổ chức tiệc chào đón năm học mới và mời bọn mình tham gia.”Nghe tới đây, Orm khẽ nhếch môi, không bỏ qua cơ hội trêu chọc chị họ của mình: “ Em cá là chị đồng ý cái rụp mà chẳng nghĩ ngợi gì luôn.”Freen nhún vai, khuôn mặt tỏ vẻ vô tội: “ Ờ thì... tiệc mà. Ai lại từ chối chứ.” Sau đó, chị ấy quay người rời khỏi phòng.Orm nhanh chóng bật dậy khỏi giường, đôi mắt chợt lóe lên chút không vui. Giọng cô hơi lớn hơn bình thường, đầy thắc mắc: “ Từ khi nào Becky lại gọi cho chị thay vì em vậy? Cả hai chia sẻ thông tin liên lạc với nhau lúc nào thế hả?”
Ngồi trong xe, Orm tựa đầu vào cửa kính, mắt lười nhác nhìn ra khung cảnh về đêm bên ngoài. Ánh đèn đường mờ ảo, những ngọn đèn xa xa nhấp nháy như sao lạc giữa dòng người tấp nập. Tiếng động cơ xe đều đều cộng với sự ấm áp của máy sưởi ấm bên trong xe khiến mí mắt Orm nặng trĩu. Cô lên tiếng, giọng lờ đờ: “ Freen, chị có thể quay xe lại không? Em buồn ngủ quá.”Freen lập tức gọi tên cô, giọng nghiêm nghị như một lời cảnh báo: “ Orm! Tỉnh táo lên! Không phải em là người luôn yêu thích tiệc tùng à?”Orm không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ nhắm mắt lại. Trong giây phút đó, cô quyết định để cho đôi mắt mình nghỉ ngơi một chút, bất chấp việc cả hai sắp đến nơi. Không lâu sau, chiếc xe chậm dần và dừng lại. Orm tỉnh dậy, đôi mắt cay xé hé ra. Khi nhìn lên căn hộ của Becky, cô thấy nó sáng đèn rực rỡ, tràn ngập tiếng cười nói vọng ra từ bên trong. Một khung cảnh náo nhiệt và vui vẻ đang chờ đợi.Orm bước xuống xe, lập tức rùng mình vì làn gió lạnh bất ngờ thổi qua ập vào người. Freen kéo chiếc áo khoác chặt hơn quanh vai Orm, rồi cả hai cùng bước lên những bậc thang dẫn vào ký túc xá. Khi họ đứng trước cửa, Orm có chút chán nản, trong đầu nghĩ chắc chắn người mở cửa sẽ là Becky hoặc Fay. Nhưng khi cánh cửa bật mở, trái tim Orm gần như ngừng đập. Người đứng trước mặt cô không phải ai khác ngoài Sirilak – người con gái đã ám ảnh cô suốt cả buổi chiều hôm nay.Orm gần như "chết đứng" tại chỗ, đôi chân lảo đảo như không còn trụ vững. Freen hoảng hồn đỡ lấy Orm, hỏi đầy lo lắng: “ Em sao thế? Orm!”Nhưng Orm chẳng thể nghe thấy gì ngoài tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực. Ánh mắt cô không thể rời khỏi Sirilak – người con gái với vẻ đẹp dịu dàng nhưng lại có sức mạnh phá vỡ mọi sự phòng vệ của Orm. Sirilak mỉm cười, một nụ cười nhẹ như làn gió thoảng, dịu dàng và đầy cuốn hút. Đôi môi xinh đẹp của cô nhấp nháy vài lời khiến trái tim Orm chao đảo“ Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Orm ngồi thẫn thờ trên ghế, mắt dường như không thể rời khỏi thân ảnh Sirilak đang nhẹ nhàng di chuyển trong bếp. Hình ảnh Sirilak loay hoay với những thứ trên tay, chiếc tạp dề thắt trọn vòng eo thon gọn khiến Orm cảm thấy lạ lẫm mà gần gũi. Cô hít sâu, nâng ly nước lên môi, cố gắng nuốt xuống cổ họng khô khốc của mình. Đầu óc Orm chật kín những suy nghĩ về chuyện Sirilak thực sự là một trong những người sống cùng Becky. Điều này vượt xa những gì cô có thể tưởng tượng. Liệu cô có nên dùng tiền để "mua chuộc" Becky, đổi lấy cơ hội được ở cùng Freen để bản thân có thể ở gần Sirilak không?Nhưng rồi một ý nghĩ khác lóe lên trong tâm trí cô, làm cô khựng lại. Becky từng nhắc đến một người con gái đến từ Hồng Kông, đã có bạn trai… đó có phải là Sirilak không? Tâm trí Orm như rơi vào một mớ hỗn độn, cố gắng xâu chuỗi mọi thứ lại. Cô chưa kịp ngẫm nghĩ xong thì tiếng gọi từ Becky vang lên từ bếp, kéo Orm khỏi những dòng suy tư mông lung.“ Orm, cậu chỉ định ngồi đó mà không giúp một tay sao?” Becky nhẹ trách móc, giọng điệu nửa đùa nửa thật.Orm đảo mắt nhìn quanh căn hộ, nhìn thấy cặp đôi Fay và May đang bận trò chuyện say sưa trên ghế sofa, điện thoại trong tay không ngừng nhấp nháy. Orm hít một hơi dài, đáp lại với chút hờ hững: “ Tớ không vào bếp là để bảo vệ ngôi nhà của cậu đó, Becky!”Câu nói đùa cợt đó khiến Sirilak, người đang bận rộn nấu nướng, bật cười khúc khích. Âm thanh ấy nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm trái tim Orm rung động thêm chút nữa. Becky lườm nhẹ cô bạn thân một cái, rồi lại tiếp tục công việc của mình. Freen đứng bên cạnh, điêu luyện thái rau củ, đôi tay khéo léo và nhanh nhẹn. Mọi thứ trong căn bếp dường như nhịp nhàng và ấm áp, nhưng trái tim Orm lại dậy lên một cảm giác ngổn ngang khi ánh mắt cô vô tình chạm đến Sirilak.Chẳng mấy chốc, sự chú ý của Orm chuyển sang một cô gái khác đứng gần đó, đang pha chế nước. Có vẻ như đó là người mà Becky đã nhắc đến trước đó, chị gái lai Thái - Đan Mạch. Orm không khỏi trầm trồ trong lòng, quả thật, người này rất xinh đẹp. Nhưng ngay khi ý nghĩ ấy thoáng qua, Orm nhanh chóng quay lại nhìn Sirilak. Từng lọn tóc đen nhánh của chị rơi nhẹ xuống bờ vai, uốn lượn một cách tự nhiên, tạo nên một hình ảnh mà Orm cảm thấy không thể sánh với bất kỳ ai khác. Sirilak của cô vẫn là người đẹp nhất.Orm khẽ mỉm cười hài lòng với suy nghĩ đó, nhưng ngay lập tức cô tự mắng mình vì cái ảo tưởng ngốc nghếch ấy.“ Ai là của mày hả Orm?" Cô nghĩ thầm. “ Chị ấy đã có bạn trai rồi!”