LingOrm • | Bản Tình Ca Không Lời

18.2






___



" Nếu em không về thì sao?"

Không có lời đáp lại.

Lingling nuốt xuống một cái, vội rút tay mình ra khỏi Orm.

Cô nhìn chị, khóe môi vẫn giữ nụ cười trêu chọc dù bàn tay cô vẫn còn đau. Cô nhướng mày, nghiêng đầu nhìn người trước mặt, giọng điệu đầy lười biếng nhưng lại pha chút nhõng nhẽo:

" Chị thực sự muốn đuổi em về sao?"

Lingling né tránh ánh mắt không đáp, chỉ loay hoay cất lọ dầu nóng vào hộp cứu thương. Nhưng động tác của chị hơi mạnh tay, nắp hộp bật ra một tiếng "cạch" nho nhỏ, đủ để thể hiện tâm trạng bất ổn.

Orm thấy thế, càng thêm hứng thú. Cô nhích lại gần, cố tình hạ giọng đầy ám muội:

" Chị ghen à?"

Lingling khựng lại. Ngón tay chị siết chặt mép hộp cứu thương, nhưng chỉ trong chớp mắt đã lấy lại vẻ bình tĩnh. Chị liếc Orm một cái, giọng nhàn nhạt:

" Ghen? Ai thèm ghen mấy cái chuyện vớ va vớ vẩn đó chứ? Em với Becky là bạn thân của nhau mà..."

Orm bật cười khẽ, nhưng lần này trong mắt cô lại ánh lên một tia dịu dàng lạ thường. Cô đưa bàn tay không bị thương lên, khẽ chạm vào lọn tóc lòa xòa trước trán Lingling, nhẹ nhàng vén nó ra sau tai chị.

" Ừ, đúng là em với cậu ấy là bạn thân của nhau. Nhưng em với chị thì khác, đúng không?"

Lingling ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Orm nhìn mình, sâu thẳm và đầy kiên định.

Trái tim chị khẽ run.

Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, chị bỗng thấy khó thở. Nhưng vẫn cố tỏ ra dửng dưng, quay mặt đi nơi khác, giọng có chút cứng nhắc:

" Nói nhảm ít thôi."

Orm không nói gì nữa, chỉ yên lặng nhìn chị. Một lúc sau, cô chợt thở dài, thu tay lại, làm ra vẻ chịu thua.

" Được rồi, vậy em về đây."

Lingling theo bản năng quay sang, nhưng chưa kịp mở miệng thì Orm đã đứng dậy, chậm rãi bước về phía cửa.

Tuy nhiên, khi bàn tay cô vừa đặt lên tay nắm cửa, giọng Lingling khẽ vang lên từ phía sau.

" Chỉ nói một câu như vậy liền muốn đi về sao?"

Dù giận thì giận, nhưng vẫn không thể giấu được nỗi lòng nhớ nhung trong lòng mình.

Orm nhìn chị không nói gì, nhưng khoé môi đã cong lên thấy rõ. Cô buông tay nắm cửa ra, ngồi lại xuống giường.

" Chị ăn bánh không?" Orm cố tình hỏi, giọng điệu thoải mái nhưng đôi mắt lại chăm chú quan sát biểu cảm của Lingling.

Người kia không trả lời ngay.

“ Nếu không ăn thì em sẽ đút cho chị.” Cô nói, không đợi đối phương phản ứng, đã dùng muỗng xúc một miếng bánh đưa tới trước môi Lingling.

Cô nàng họ Kwong khựng lại, ánh mắt dao động trong thoáng chốc. Chị không mở miệng, cũng không từ chối, chỉ nhìn Orm, như thể đang đấu tranh điều gì đó trong lòng.

Nhưng Orm đâu dễ dàng từ bỏ. Cô nghiêng đầu, giọng nói thấp xuống, mang theo một tia trêu chọc.

" Chị không muốn ăn thật à? Hay là... muốn em lau miệng cho giống Becky lúc nãy?"

Lời vừa dứt, Orm thấy rõ ràng gò má Lingling khẽ ửng đỏ. Đôi mắt người kia thoáng hiện lên một tia bối rối, rồi như muốn che giấu điều đó, chị giật lấy chiếc muỗng trên tay Orm, múc một miếng bánh đưa vào miệng, nhai chậm rãi.

Orm chống cằm nhìn, ánh mắt không giấu được ý cười. Lingling tuy không nói gì, nhưng cách chị lảng tránh ánh mắt cô, cách chị giận dỗi quay lưng đi khi nãy, tất cả đều nói lên một điều Lingling để tâm đến cô.

Và điều đó, đủ để khiến Orm cảm thấy lòng mình ngọt ngào hơn cả chiếc bánh kem đang trong tay Lingling.

" Tại sao chị lại không trả lời tin nhắn em?"

Câu hỏi này khiến Lingling kinh ngạc quay sang nhìn cô. Rồi giây sau, chị chộp lấy chiếc điện thoại trên đầu giường, vừa mở màn hình lên, đã nhìn thấy tin nhắn của Orm hiện lên đầu.

Orm ngỏ lời muốn rủ chị cùng mình đi xem phim. Nhìn thấy giờ gửi đến, chị nhận ra lúc đó bản thân có lẽ đã ngủ quên trong lúc nghe điện thoại với Win.

" Xin lỗi em, lúc đó... chị ngủ quên... nên không nhận được tin nhắn..."

Lingling thành thật đáp một nửa, rồi không thấy tiếng người kia. Chị quay sang, nhìn gương mặt Orm có vẻ trùng xuống mà có lỗi.

" E-Em ăn bánh không...?"

Rồi Lingling xúc một muỗng bánh đưa đến trước mặt cô. Orm ngước lên, không mở miệng, chỉ nhìn chằm chằm vào chị.

Lingling nhìn Orm

Không lẽ giận chị sao?

Lingling còn chưa kịp nói, gương mặt người kia đã phóng đại trước mặt, một nụ hôn khẽ rơi xuống khoé môi mình, giây sau còn cảm nhận một vật ẩm nóng lướt nhẹ qua bờ môi mình.

" Bánh ngon thật, chị nhỉ?"

Orm liếm môi một vòng, lém lỉnh hỏi

Lingling cứng đơ người, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Orm, vẫn chưa kịp định thần chuyện gì vừa xảy ra.

" Em..."

Đến khi biết rồi, sắc mặt của Lingling đột nhiên đỏ rần lên như quả cà chua đã chín tới.

" Với bạn thân thì dùng tay, với chị... thì phải dùng môi. Vạch trần rõ ràng như vậy, chị thấy có được không?"

Orm Kornnaphat đúng là biết cách trêu người kia gượng đến độ không dám ngẩng mặt lên, thật là không phải dạng vừa.

" Chị... không ngờ, em lại có bộ mặt háo sắc như vậy..."

Orm nghe xong liền bật cười, vươn người về phía trước, đến độ từng hơi thở nóng hổi của Orm phả lên làn da mịn màng của Lingling.

" Nhưng chỉ háo sắc với mỗi chị..."

Lingling nghe xong mà điếng người.

" Em... vô sĩ!!"

Trước lời mắng mỏ từ Lingling, Orm lại nở một nụ cười thích thú vô cùng. Thấy hai vành tai của người kia lúc này đã đỏ ửng cả lên, đến nỗi còn có thể bốc ra cả khối.

" Sao chị lại như vậy?"

" Như vậy là như nào?" Lingling khó hiểu, hỏi lại.

" Dáng vẻ tự tin hôn em trong xe lúc sáng của chị đâu rồi?" Ngữ khí mang theo sự mỉa mai không ít, điều này khiến Lingling ngại ngùng đến nỗi không thốt lên lời.

Nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của Lingling, Orm mỉm cười một cách hài hước, cảm thấy không muốn trêu chọc thêm chị nữa. Cô đổi chủ đề, giọng nhẹ nhàng hỏi:

" Hôm nay chị có bài luận gì phải làm không?"

Lingling lắc đầu, không cần phải nói thêm gì, câu trả lời đã rõ ràng.

Orm liền tiếp lời, ánh mắt sáng lên, đầy sự tinh nghịch:

" Vậy thì đây là thời điểm thích hợp rồi nhỉ?"

Lingling nghiêng đầu, ánh mắt lơ đãng như đang suy nghĩ, tự hỏi: " Thích hợp để làm gì?"

Orm thấy vậy, không bỏ lỡ cơ hội, đáp lại với vẻ mặt cực kỳ tinh quái:

" Tất nhiên là đi hẹn hò rồi."






















Orm bước ra khỏi phòng, mắt liếc qua phòng khách và nhận ra chỉ còn lại Becky và Sonya. Cô nhướng mày, không giấu nổi sự tò mò:

" Cặp đôi cú mèo kia đâu rồi?"

Becky đáp lại, mắt vẫn dám vào màn hình tivi

" Bọn họ đi hẹn hò rồi."

Orm không để sự ngạc nhiên lâu, cô nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Becky, nhún vai một cách không giấu giếm sự ghen tị:

" Hai người họ ngọt ngào với nhau quá nhỉ, ngưỡng mộ quá đi mất."

Becky quay sang nhìn cô, ánh mắt hơi tò mò:

" Nếu thấy ghen tị thì mau kiếm một cô nàng nào đó rồi rủ đi hẹn hò đi."

Orm bật cười, không hề ngại ngần, quay sang Becky với vẻ tự tin, ánh mắt có phần tinh nghịch:

" Cậu nghĩ là đến tận bây giờ tớ vẫn chưa kiếm được ai đó sao?"

Becky ngơ ra vài giây, ngập ngừng định nói gì đó, nhưng ngay lúc đó, tiếng của Lingling vang lên từ đằng sau. Orm không để lỡ cơ hội, ngay lập tức đứng dậy, bước về phía chị, ánh mắt ngắm nhìn từ trên xuống dưới.

Cô không kiềm chế được, thốt lên:

" Chị đẹp lắm."

Lingling ngượng ngùng, nở nụ cười nhẹ và cảm ơn lời khen từ Orm.

Sonya lúc này cảm thán:

" Chúa ơi, trông hai người như mặc đồ đôi với nhau ấy..."

Lời nói này khiến Becky quay phắt sang nhìn bọn họ.

Orm không giấu nổi niềm tự hào, cười một cách vui vẻ, trong lòng nghĩ: Tất nhiên rồi, là cô tự tay chọn cho Lingling mà.

Becky nhìn bọn họ rồi hỏi:

" Hai người đi đâu vậy?"

Orm định mở miệng trả lời, nhưng Lingling đã nhanh chóng lên tiếng trước:

" Chị đãi em ấy đi ăn một bữa, coi như lời cảm ơn vì tháng qua đã giúp chị làm bài luận ấy mà..."

Becky không hỏi thêm gì nữa, chỉ cười nhẹ và nói:

" Hai người đi chơi vui vẻ nhé."

Orm cười tít cả mắt, sau đó không ngần ngại trực tiếp nắm lấy tay Lingling ngay trước mắt họ và bước ra khỏi căn hộ.

Cửa vừa khép lại, Lingling lập tức đánh nhẹ vào lưng Orm, ánh mắt có phần bối rối:

" Sao lại dám nắm tay chị trước mặt bọn họ như vậy?"

Orm bình thản đáp, giọng tựa như chẳng có gì là lớn lao:

" Sao lại không dám? Em sợ gì hai người họ mà không dám nắm tay người em yêu..."

Lời nói của Orm khiến mặt Lingling đỏ bừng, cô không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng bước đi theo cô.

Khi hai người đã vào chiếc xe quen thuộc, Orm cài dây an toàn cho mình, sau đó quay sang nhìn chị, giọng trêu chọc:

" Sao, chị có thấy gì đó quen thuộc không?"

Lingling liếc cô một cái, mắt không giấu được sự ngượng ngùng, trả lời vội:

" Đừng có nhắc đến nữa."

Orm bật cười, không đáp lại. Khi xe bắt đầu lăn bánh, cô vẫn không quên nhẹ nhàng đan tay vào tay Lingling, cảm giác ngọt ngào và gần gũi làm cả hai đều không thể nào xua đi.






















Khi đến rạp chiếu phim, Orm và Lingling đứng trước bảng chọn phim một lúc, đôi mắt của họ lướt qua các bộ phim. Sau khi trao đổi vài câu, cả hai quyết định chọn một bộ phim hài lãng mạn, một thể loại nhẹ nhàng, dễ chịu, phù hợp cho buổi tối thư giãn.

Orm dẫn Lingling đến chỗ ngồi, cả hai chọn những chiếc ghế ở hàng giữa, nơi mà màn hình lớn vừa vặn trước mặt.

Khi ánh đèn mờ dần và màn hình sáng lên, không khí trong rạp trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng cười và âm nhạc từ bộ phim. Orm khẽ quay sang nhìn Lingling, đôi mắt cô không thể rời khỏi gương mặt chị.

Trong không gian rộng lớn của rạp chiếu phim, chẳng còn ai khác ngoài Lingling – người mà cô yêu. Orm mỉm cười một chút, sự xinh đẹp của Lingling khiến cô không thể không ngẩn ngơ.

Từng ánh sáng chiếu lên gương mặt chị, những đường nét mềm mại như được tô điểm thêm bởi ánh đèn rạp chiếu, làm lòng Orm chợt ấm áp, ngập tràn hạnh phúc. Có nằm mơ cả đời, Orm cũng không thể hình dung được rằng mình sẽ được ngồi cạnh Lingling, trải qua những khoảnh khắc này cùng nhau, trong không gian đầy lãng mạn và tĩnh lặng này.

Cảm nhận được cái nhìn gắt gao của người bên cạnh dán chặt lên người, Lingling có chút mất tự nhiên, quay sang nhìn cô.

" Bộ em bỏ tiền vào đây chỉ để nhìn chị thôi sao?"

" Chị hấp dẫn hơn bộ phim đó nhiều..."

Chưa để Orm nói thêm điều gì, Lingling đã bốc một nắm bỏng ngô rồi thẳng tay nhét vào miệng cô.

" Bớt nói đi..."

Đúng là nói chuyện không biết ngượng mà.

























Orm nhớ rõ mình đã chọn một bộ phim hài lãng mạn, nhưng tại sao đến khúc cuối, bộ phim lại khiến lòng cô thắt lại như vậy? Câu chuyện dần chuyển sang một kết thúc đầy đau lòng, khi hai nhân vật chính – những con người yêu nhau vô điều kiện lại vì những áp lực từ gia đình, từ xã hội mà phải nói lời từ biệt.

“ Không có được đợi em, đừng đợi em…”

Lời nói của nữ chính vang lên, khiến cả khán phòng im lặng, chỉ còn lại những tiếng thút thít nhẹ nhàng.

Orm cảm nhận được từng nhịp đập trong lồng ngực mình trở nên mạnh mẽ hơn. Lòng cô như bị ai đó xiết chặt lại, đau nhói. Cô quay sang nhìn Lingling, chỉ thấy đôi mắt của chị ngập tràn nước mắt, và từng giọt lăn dài trên má chị tự lúc nào.

Orm không thể nào ngừng suy nghĩ: nếu một ngày nào đó, cô và Lingling cũng giống như hai nhân vật ấy, vì sự ép buộc từ bên ngoài mà phải rời xa nhau, dù trong lòng vẫn còn yêu đối phương rất nhiều… liệu lúc đó sẽ như thế nào?

Lingling đột nhiên quay sang, nhận ra ánh mắt của Orm từ nãy giờ vẫn luôn dõi theo mình. Chị không nói gì, chỉ vươn tay lên nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt vừa rơi khỏi hốc mắt Orm.

Giọng chị nghèn nghẹn, nhưng cũng không giấu được sự tinh nghịch, nói:

“ Không phải lúc nãy còn trêu chị sao?”

Orm cười khẽ, nắm lấy tay Lingling, nhẹ nhàng đáp lại: “ Chị khóc thì sao em vui nổi đây?”

Lúc này, sự đau lòng trong Orm dường như đã vơi đi một chút, vì ánh mắt và sự ấm áp của Lingling.

Lingling cười, vẻ mặt vẫn còn chút buồn bã nhưng không giấu nổi sự nhẹ nhõm khi nghe những lời Orm nói: “ Chị không nghĩ bộ phim lại có cái kết buồn đến như vậy, bắt đền em đó...”

Orm bật cười với đôi mắt vẫn đỏ hoe

" Được rồi, chút nữa sẽ dẫn chị đi ăn thật ngon..."

Lingling nhìn cô, nở một nụ cười nhỏ, cảm nhận được trái tim mình đang dần ấm lên.


















Nắm tay nhau bước ra khỏi rạp chiếu phim, bọn họ đang bàn với nhau sẽ đến nơi nào để lắp đầy cái bụng trống rỗng của mình.

Thì lúc này bỗng nhiên điện thoại trong túi xách Lingling reo lên in ỏi, người gọi đến là Sonya.

" Có chuyện gì không, Sonya?"

" Becky đã đi ra ngoài với chị họ của Orm từ một giờ trước rồi, tớ thì phải chuẩn bị đi làm ca đêm, căn hộ không có ai nên tớ phải khoá cửa, tớ để chìa khoá ở bên dưới chậu cây thứ tư, cậu có về thì tìm rồi mở cửa vào nhà nhé..."

" Tớ biết rồi, cậu đi cẩn thận."

" Có chuyện gì không chị?"

Rồi Lingling tường thuật lại những gì mà Sonya đã dặn dò.

Trong lúc bọn họ đi xuống cầu thang, một nhóm người khác từ phía trên đang đi lên, lối đi khá hẹp và lại đông đúc, khiến cả hai không thể tránh khỏi sự va chạm. Đột nhiên, vai của Lingling bị ai đó đụng trúng, khiến chị mất thăng bằng và suýt chút nữa ngã nhào xuống cầu thang.

Nhưng may mắn là Orm đi ngay phía sau, cô nhanh chóng đưa tay ra, kéo Lingling vào lòng mình, giữ chị lại vững vàng. Sự va chạm không nghiêm trọng, nhưng cũng đủ khiến cả hai giật mình.

Orm khẽ thở phào, nhìn Lingling với ánh mắt âu lo, hỏi: “ Chị không sao chứ?”

Lingling không kịp đáp lại, chỉ cảm nhận được hơi ấm từ Orm bao quanh mình, vững vàng như một chiếc đai bảo vệ. Chị ngẩng lên nhìn Orm, đôi mắt ngập tràn cảm động.

" Chị ổn, cũng may là có em..."

Orm cười khẽ, nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại đầy sự chở che.

















Sau khi ăn tối xong, Lingling quyết định quay trở lại căn hộ vì cảm thấy có chút không an tâm. Orm mặc dù có chút thất vọng vì mong muốn được cùng chị đi dạo quanh hồ, nhưng nếu đó là điều Lingling muốn, cô sẽ luôn sẵn sàng làm theo. Chiếc xe dừng lại trước căn hộ, nhưng Lingling không vội vã xuống xe. Chị quay sang nhìn Orm, bắt gặp ánh mắt của cô, đang chờ đợi nhìn mình.

Lingling biết Orm muốn gì, nhưng không hiểu sao lúc đó lòng chị lại vô tình trùng xuống. Chị thầm nghĩ, có lẽ mình lại phải khiến cô thất vọng thêm một lần nữa rồi.

Lingling bước xuống xe, lên từng bậc thang, tay tìm chìa khóa theo chỉ dẫn của Sonya. Đột nhiên, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên sau lưng chị. Quay lại, chị thấy Orm đứng đó, ngay bên cạnh mình.

“ Có chuyện gì sao?”

Lingling hỏi, giọng có chút bất ngờ.

Orm ngẩng lên, một tay chống vào tường, ánh mắt cô lấp lánh sự bí ẩn.

“ Có phiền không nếu hôm nay em ở nhờ lại nhà chị?”

Orm nở nụ cười nhẹ, trong lòng cảm thấy thú vị khi nghĩ về lý do khiến cô phải ở lại đây. Vài giây trước cô nhận được tin nhắn từ Freen, nói rằng Becky hôm nay sẽ không quay lại ký túc xá, bảo cô đừng về nhà.

Lingling có chút ngạc nhiên trước câu hỏi của Orm nhưng chị không hỏi lý do, dù trong lòng có một chút thắc mắc.

Lingling bước vào nhà đầu tiên, cửa vẫn mở, rồi chị chậm rãi quay lại, nhìn Orm.

Giọng chị nhẹ nhàng hỏi:

“ Em không vào sao?”

Orm đứng ngơ ra vài giây, trong lòng cảm thấy hình ảnh Lingling lúc này thật sự khiến cô không thể rời mắt. Một nụ cười mơ màng, đầy lôi cuốn, khiến cả không gian như dừng lại.


























Chương trước Chương tiếp
Loading...