LingOrm • | Bản Tình Ca Không Lời

2













---

Sau khi thay đồ xong, Orm bước vào nhà bếp và cảnh tượng trước mắt khiến cô sững người trong giây lát. Sarocha Chankimha đang ngồi thoải mái thưởng thức bữa sáng của mình, và ngay bên cạnh chị ấy là Rebecca – cô bạn vừa đe dọa khiến Orm phải vội vã sửa soạn.

Nhưng điều làm Orm ngạc nhiên hơn cả chính là sự thân thiết bất ngờ giữa hai người. Mới chỉ gặp nhau mà họ đã trò chuyện vui vẻ như thể quen biết từ lâu.

Rebecca cười khúc khích trước điều gì đó mà Sarocha nói, còn người nọ cũng không kém phần thoải mái khi trao đổi với cô bạn mới.

Orm đứng chôn chân một lúc, đầu óc không khỏi thắc mắc: Làm thế nào mà hai người này lại có thể thân thiết với nhau nhanh đến vậy?

Một chút ghen tị thoáng qua khi cô nhận ra, chỉ trong một thời gian ngắn, Rebecca đã có thể hòa nhập vào thế giới của Sarocha, người mà Orm vẫn xem là khá khó gần.

“ Cả hai có vẻ đã làm quen với nhau rồi nhỉ?” Orm nhận xét khi làm cho mình một tô ngũ cốc đầy sữa, không quên ném cho họ ánh nhìn tinh nghịch.

“ Cũng phải cảm ơn sự lề mề của cậu đó Orm!” Rebecca lè lưỡi trêu cô, khiến không khí trong phòng trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết. Orm lắc đầu không thể không mỉm cười trước sự đáng yêu đó của cô bạn thân.

Sarocha người vừa trò chuyện với Rebecca một cách thoải mái, nhưng lại trầm mặc ngay sau khi bóng dáng Orm xuất hiện.

Trong gương mặt của chị ấy không mấy gọi là thiện cảm, chắc có lẽ do cô đã vô tình "phá đám" bầu không khí ngọt ngào của hai người họ chăng?

Rebecca nhìn Sarocha với đôi mắt sáng rực, ánh nhìn lấp lánh như sao đêm, đầy sự mong đợi và háo hức. Cô ấy nghiêng đầu nhẹ, nụ cười tươi rói trên môi khi ngỏ lời:

“ Chị Sarocha, chị có muốn đi nhà sách cùng bọn em không ạ?” Ánh mắt của Rebecca như thể chứa đựng cả niềm vui sướng vô bờ, mong chờ một sự đồng ý từ người chị họ của Orm.

Chị ấy khựng lại, cố gắng nén một cái ho đột ngột nhưng không thành, khiến âm thanh sặc sụa vang lên trong bầu không khí.

“ Trời đất, chị không sao chứ?”

Orm chớp mắt trước cảnh tượng ấy, không khỏi bất ngờ trước cách Rebecca có thể khiến người khác rơi vào trạng thái bối rối dễ dàng đến vậy.

Cô liếc nhìn Sarocha, người chị họ vốn điềm tĩnh của mình, giờ đây đang ngượng ngùng ngồi chôn mộng tại chỗ trong khi Rebecca nhẹ nhàng vuốt lưng chị ấy để giúp trấn tĩnh.

Một nụ cười nửa miệng tinh nghịch thoáng hiện trên gương mặt Orm. Cô thấy thật thú vị khi thấy Sarocha – người luôn giữ vẻ nghiêm nghị – giờ lại bối rối trước sự nhiệt tình của Rebecca như vậy.

Orm không nói gì, chỉ đứng nhìn với sự thích thú trong ánh mắt, cảm thấy như mình đang chứng kiến một màn kịch hài nho nhỏ trong buổi sáng đầy bất ngờ này.

“ Chắc Orm vẫn chưa giới thiệu hai người với nhau...” Cô nói, giọng hơi ngập ngừng khi cảm nhận rõ bầu không khí có chút căng thẳng.

“ Becky, đây là chị họ của mình, Sarocha Chankimha, mình hay gọi chị ấy là Freen...” Cô chỉ vừa hướng mắt sang cô bạn thân vừa định hoàn thành câu nói, nhưng lời nói chưa kịp dứt, người kia đã hành động trước.

Như thể không thể chờ thêm nữa, Becky với đôi mắt sáng rực, bất ngờ nắm lấy tay Sarocha, khiến người chị họ đứng hình.

“ Em đã nghe Orm nhắc đến chị rất nhiều.” Becky nói, giọng nói đầy hứng khởi và chân thành.

Orm đứng đó, thề có chúa, cô chưa từng thấy Becky trông mong đợi đến mức này. Ánh mắt của Becky lấp lánh, như thể Sarocha là một ngôi sao điện ảnh mà cô ấy hằng ngưỡng mộ từ lâu. Còn Sarocha, chị ấy chỉ biết ngơ ngác nhìn Becky, như thể đang cố gắng hiểu chuyện gì vừa xảy ra, trong khi sự bất ngờ hiện rõ trên gương mặt chị.

Sarocha Chankimha - người chị họ lớn hơn cô sáu tuổi, hiện đang là một giảng viên môn tâm lý học ở ngôi trường đại học mà cô cùng với Becky đang chuẩn bị theo học.

“ Chị Freen, đây là Rebecca Patricia Armstrong... người bạn duy nhất bên Anh mà em từng kể cho chị nghe ấy!”

Kornnaphat Sethratanapong được sinh ra ở Thái nhưng khi lên mười tuổi đã sang bên nước Anh sinh sống một thời gian trước khi quyết định trở về quê nhà để tiếp tục con đường học vấn vào năm mười tám tuổi.

Trong thời gian sinh sống ở Anh, cô vô tình gặp được Rebecca Patricia Armstrong - một nàng con lai khi đang học ở trường cấp hai. Vừa gặp, hai người họ đã bị vẻ đẹp của đối phương làm cho "mê hoặc".

Sau đó chỉ trong thời gian ngắn nhưng cả hai lại trở nên thân thiết với nhau rất nhanh, xem nhau như chị em ruột trong nhà mà đối xử vậy.

Cứ nghĩ cả hai người họ mỗi người một nơi sau khi Orm quyết định trở lại về Thái, nhưng vài tháng sau đó Rebecca Patricia Armstrong cũng từ bên Anh trở về, lại còn nộp hồ sơ vào ngôi trường mà cô đang theo học.

Hiện tại cả Orm cùng Becky đang là sinh viên năm nhất khoa kinh tế. Và vài ngày nữa thì bọn họ sẽ bước vào học kỳ đầu tiên của đại học.

“ Và chị này, em với Becky là bạn từ nhỏ của nhau rồi. Khẳng định với chị một điều là em với cậu ta chỉ là bạn thân không hơn không kém.” Orm nghiêm túc nói, không hiểu sao nhưng cô cần phải giải thích rõ ràng về điều này.

Becky nhìn cô, rồi đột ngột đứng dậy và tiến về phía Orm với một nụ cười tinh quái hiện trên môi.

“ Thật thế à?” Cô ấy nói với một vẻ đầy khiêu khích, đôi mắt lấp lánh đầy tinh nghịch.

Không để Orm kịp phản ứng, Becky đưa tay ra phía sau cổ cô, nhẹ nhàng vuốt ve một cách trêu đùa. Cử chỉ bất ngờ ấy khiến Orm giật mình, không thể giữ bình tĩnh, và lập tức phun cả ngụm sữa trong miệng ra ngoài, làm ướt cả bàn ăn.

" Này, Rebecca Patricia Armstrong! Đừng có giỡn nữa, nhột quá đi!" Cô không thể không bật cười, lườm cô bạn thân với vẻ tức giận giả vờ, trong khi cô ấy chỉ cười lớn, chẳng mảy may để ý đến sự náo loạn vừa gây ra.

Becky nhún vai đắc ý, rồi thản nhiên ngồi xuống giữa cô và Sarocha, như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra. Orm chỉ lắc đầu cười thầm, cảm thấy không thể giận người kia quá lâu.

Freen Sarocha Chankimha, lúc này đã hoàn thành xong bữa sáng của mình, đứng dậy và đưa cho cô một miếng khăn giấy.

“ Chị sẽ đi thay đồ, các em cứ thoải mái đi!” Chị ấy nói với tông giọng điềm tĩnh nhưng trầm một cách đáng sợ, có lẽ là không vui vẻ mấy trước cảnh tượng chơi đùa của Orm với người con gái Becky kia.

“ Em cảm ơn!” Orm cười đáp, nhận lấy khăn giấy và bắt đầu lau sạch những gì cô vừa "phun" ra trên bàn ăn, trong khi Sarocha đang dọn dẹp chiếc đĩa và rời đi một cách nhanh chóng.

Orm chỉ biết lắc đầu bất lực khi nhìn theo bóng lưng người chị họ khuất sau cánh cửa phòng, khi quay lại, cô bắt đầu ánh mắt của Becky đang chăm chú nhìn mình.

“ Vậy những người bạn sống cùng cậu như thế nào?” Orm hỏi cô ấy, cố gắng chuyển hướng cuộc trò chuyện.

“ Căn hộ của tớ khá đông người, nên bọn tớ luôn phải xếp hàng để sử dụng nhà tắm. Thật là phiền phức, nhưng may mắn là những người cùng sống với tớ đều là người tốt. Nên cậu có thể yên tâm, bọn họ không gây rắc rối gì cho tớ đâu.” Becky đáp với giọng nhẹ nhàng, đôi mắt sáng lên khi kể về cuộc sống hàng ngày của mình.

“ Thật tốt khi nghe cậu nói vậy. Sống với nhiều người có lẽ sẽ thú vị nhưng cũng đầy thách thức.” Cô gật đầu, thật ra Orm chẳng lo lắng gì về cô bạn này cả... đặc biệt là về việc Becky có bị ai đó ăn hiếp hay không. Bởi vì cô bạn này của cô biết đâu lại ỷ thế to con ăn hiếp ngược lại người khác không chừng.

“ Mọi người ở đó thân thiện lắm, cậu có thể gặp họ ngay sau khi chúng ta hoàn thành công việc của mình..."

“ Chắc rồi.” Orm vừa nói vừa vét sạch miếng cuối cùng trong tô ngũ cốc, nhai nhồm nhoàm để nhanh chóng hoàn tất bữa sáng của mình.

Ngay lúc đó, Freen cũng xuất hiện từ trong phòng với bộ quần áo mới thay, sẵn sàng cho một ngày mới. Chị ấy đi về phía bàn, vẻ mặt bình thản nhưng ánh mắt đầy hứng khởi.

“ Vừa đúng lúc. Đi thôi!” Becky nói với giọng hào hứng, kéo tay Orm đứng dậy trước khi cô kịp thở sâu một hơi thư giãn. Armstrong như một cơn lốc nhỏ tràn đầy năng lượng.

Bọn họ cùng nhau bước ra khỏi cửa, khép lại sự yên tĩnh của căn phòng phía sau và thả mình vào không khí trong lành ngoài trời. Những bậc thang dẫn xuống dưới dường như tràn đầy năng lượng mới mẻ khi cả ba chúng tôi sải bước, mỗi bước chân như nhịp nhàng theo tiếng cười nói rộn ràng.

Mặt trời buổi sáng đang chiếu rọi trên cao, những tia nắng ấm áp bao phủ toàn bộ nơi đây. Ánh sáng ấy lung linh xuyên qua những tán cây, tạo nên những đốm sáng nhỏ nhảy múa trên con đường lát gạch đỏ trước mặt.

Tiếng chim hót vang vọng trong không gian, như thể góp phần tô điểm thêm cho vẻ đẹp hoàn hảo của buổi sáng hôm nay.

Quả thật là một ngày đẹp trời để ra ngoài. Orm thầm nghĩ. Nhưng thành thật mà nói, nó sẽ còn tuyệt hơn rất nhiều nếu cô có thể nằm dài trên chiếc giường êm ái, cuộn mình trong chăn và tiếp tục ngủ cho đến khi mặt trời đã lên cao hơn nữa.

Becky, không để ý đến suy nghĩ uể oải của cô, khoác tay Orm đầy thân mật và kéo người nọ theo khi tiến bước trên con đường dẫn ra khỏi ký túc xá.

Orm không thể không mỉm cười nhẹ khi nhận ra Becky luôn mang lại cho cô cảm giác ấm áp, như một nguồn năng lượng bất tận dù cho cô có mệt mỏi đến đâu.

Con đường lát gạch đỏ rợp bóng cây mà bọn họ đang đi, trải dài giữa các dãy nhà ký túc xá hai tầng. Những tòa nhà cũ kỹ nhưng đầy kỷ niệm này đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của ba người họ ở trường. Chúng toát lên vẻ thân quen, gần gũi mà ai từng sống ở đây cũng sẽ hiểu.

Ký túc xá của cô cùng người chị họ nằm ở một góc nhỏ yên tĩnh, nơi ít người qua lại. Dù là vào giờ cao điểm hay những lúc vắng vẻ nhất, góc khuất này luôn giữ được sự bình yên vốn có của nó.

Trên con đường này còn có hai tòa nhà nữa, cũng là ký túc xá, dùng chung lối đi với bọn họ. Mỗi tòa nhà đều có một vẻ riêng, nhưng đều mang chung nét cổ điển với ban công nhỏ xinh nhìn ra con đường lát gạch đỏ.

Becky vẫn vui vẻ nắm lấy tay cô, vội vã kéo cô về phía trước, trong khi Sarocha đi chậm hơn một chút phía sau, nhịp bước trầm ổn, không vội vàng. Cả ba người họ bước đi trong bầu không khí thân thiện, những câu chuyện tiếp tục vang lên. Một buổi sáng bình dị nhưng tràn đầy niềm vui và sự gắn kết.

Đi thêm một đoạn ngắn, đột nhiên ánh mắt của Becky bị thu hút bởi một chiếc xe hơi màu đen đậu ngay ngắn dưới bóng cây bên đường.

Đó không phải là một chiếc xe bình thường. Nó là một chiếc xe thể thao tuyệt đẹp với đường nét mạnh mẽ và bóng loáng. Chiếc xe trông như vừa được đánh bóng, lớp sơn vàng rói ánh lên dưới ánh nắng mặt trời, phản chiếu khung cảnh xung quanh một cách sắc nét. Đuôi xe vuốt cong, mềm mại nhưng vẫn giữ lại sự góc cạnh, mang đến vẻ ngoài vô cùng ấn tượng và mạnh mẽ.

“ Wow, đó là xe của chị Sarocha à?” Becky rít lên đầy háo hức, mắt sáng lên như sao.

“ Ừ, chính nó đấy.” Orm đáp thay lời chị họ, vẫn không thể rời mắt khỏi chiếc xe. Freen đúng là biết cách chọn lựa. Nhìn nó cũng đủ hiểu chị ấy là người có gu thẩm mỹ cao như thế nào.

Không chần chừ thêm, ba người bọn họ nhanh chóng leo lên xe. Freen ngồi vào ghế lái, Orm ngồi ghế phụ bên cạnh, còn Becky thì chọn vị trí ở hàng ghế sau.

Ngay khi tất cả đều ổn định chỗ ngồi, Freen lập tức nổ máy, động cơ gầm lên đầy uy lực, âm thanh trầm ấm nhưng mạnh mẽ vang lên như tiếng trái tim của một con quái thú đang thức dậy.

Chiếc xe từ từ lăn bánh, bánh xe lướt nhẹ trên mặt đường, gần như không gây ra tiếng động. Freen lái xe một cách rất điêu luyện. Tay chị ấy nắm chặt bánh lái, ngón tay dài và mạnh mẽ, những khớp ngón tay hiện rõ mỗi khi chị ấy điều khiển xe qua những khúc cua nhỏ.

Dáng người của Freen toát lên sự tự tin đầy thu hút. Mái tóc đen dài buông hờ hững trên vai, và ánh mắt sắc bén tập trung vào con đường phía trước.

Cách chị ấy xoay vô-lăng, phối hợp chân phanh và chân ga thật mượt mà, tạo ra một vẻ ngoài cực kỳ ngầu, như thể chị ấy đã thuộc về chiếc xe này từ lâu.

Orm lén liếc nhìn gương chiếu hậu và không thể nhịn được một nụ cười nhỏ khi thấy Becky ngồi sau, đôi mắt không hề rời khỏi Freen dù chỉ một giây. Gương mặt cô ấy hoàn toàn lộ rõ vẻ say mê, như bị cuốn hút bởi từng cử động của chị họ cô. Mỗi khi Freen xoay bánh lái một cách nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, Becky dường như nuốt từng nhịp chuyển động của chị ấy.

Orm quay lại nhìn thẳng phía trước, nhưng vẫn không khỏi thỉnh thoảng liếc gương, tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi khi thấy Becky - người luôn kiên định và mạnh mẽ - giờ đây lại trở nên mơ màng trước sự ngầu đét của Freen.

























Chương trước Chương tiếp
Loading...