(Lichaeng ver) BÀN LUẬN VỀ BIỆN PHÁP TỐT NHẤT TRỪNG TRỊ NGƯỜI YÊU CŨ TRĂNG HOA

20. Một ngày một đêm



20. Một ngày một đêm (1)

Lẩu tự sôi vốn nhiều dầu nhiều muối, sợ là từng đó xà lách cũng không đủ giải ngấy. Phác Thái Anh chỉ cho tầm 1/3 gói gia vị, sau đó để vắt mì, rau và các loại topping thập cẩm cô mang theo vào hộp.

Hai người ngừng nhìn trăng nhìn sao, bốn mắt dán chằm chằm vào chiếc hộp bắt đầu sôi sùng sục, hơi nước cũng dần bốc lên.

Trông gương mặt ai cũng đầy vẻ chờ mong.

Dưới ánh đèn lờ mờ trên sân thượng, ánh mắt khao khát một lòng một dạ chờ lẩu chín của Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa vô tình chạm nhau.

Lạp Lệ Sa hơi xấu hổ cúi đầu. Ở trước mặt Phác Thái Anh, mình thật sự không giống giảng viên đại học một tí nào, chỉ giống một bà cô già cả ngày chỉ nghĩ đến việc ăn ăn ăn.

Nhưng Phác Thái Anh mới là người gây nhiều bất ngờ nhất, thoạt nhìn cứ tưởng đây là một cô nàng tiểu thư chanh chua kén cá chọn canh, không ngờ lại bình dân đến vậy. Không chỉ tự vác theo thức ăn, ngay cả kỹ năng tế sống mấy đối tượng con bé ngứa mắt cũng... thuộc một đẳng cấp khác. Thực lòng mà nói, ở trước mặt giảng viên, mấy anh con trai dù có bỗ bã tới đâu cũng sẽ kiềm chế đôi chút. Còn con bé này thì...

"À, có một chuyện này cô vẫn luôn muốn hỏi em".

"Chuyện gì vậy? Cô hỏi đi". Càng tốt, có vấn đề muốn hỏi đồng nghĩa với việc bắt đầu có hứng thú, Phác Thái Anh cầu mà không được.

Giọng điệu vui vẻ lanh lảnh của cô gái trước mặt làm Lạp Lệ Sa rất vừa ý, "Bằng cách nào mà em có thể cười đùa thoải mái mọi lúc mọi nơi, muốn mắng ai là mắng liên thanh như vậy?"

Phác Thái Anh ngẩn ra, sau đó cười khúc khích: "Giáo sư Lạp hiểu lầm em rồi, không phải ai em cũng mắng, mà phải là người xấu tính đạt tiêu chuẩn mới bị em cho ăn mắng. Cô không thấy mắng xong nhẹ nhõm hơn nhiều sao?"

"Không".

"Cô không biết chửi thề có thể giúp xả stress à?"

"Không biết. Có bằng chứng thực nghiệm nào cho hành vi không phù hợp thuần phong mỹ tục này không?"

Suy cho cùng cô Lạp vẫn là giảng viên đại học, mở miệng ra là hết thuần phong với chẳng mỹ tục.

"Nếu viết báo cáo về kinh nghiệm cá nhân của em rồi đem đi xuất bản, cũng coi như vạch ra lề lối chuẩn mực cho thuần phong mỹ tục rồi".

Lạp Lệ Sa hết nói nổi.

"Thật ra lúc còn bé em cũng từng nuôi mộng trở thành tiểu thư khuê các, nhưng mà không bao lâu đã phải bỏ cuộc. Chủ yếu là do cha mẹ, nói một đằng làm một nẻo, phụ huynh thì cứ nói năng bỗ bã mà lại hy vọng con của mình thanh tao nhã nhặn, quá ngược đời cô thấy có đúng không?"

Lạp Lệ Sa cười, "Đúng vậy".

"Nhưng cô nhìn khuôn mặt của em này, nó trông ổn so với chuẩn mực xã hội, chính vì thế cũng kéo theo biết bao là phiền toái. Nếu quá tử tế hay quá nhu nhược, phiền toái sẽ kéo đến ngày càng nhiều, không phải muốn phớt lờ là có thể phớt lờ được, hay chọn giải pháp tự khép mình lại như giáo sư Lạp". Phác Thái Anh nhấp một ngụm nước ấm, thấy Lạp Lệ Sa không có vẻ tức giận vì bị xúc phạm mới tiếp tục nói, "Nhưng mà em không phải là người như vậy, em thích trang điểm ăn mặc rực rỡ, không muốn hy sinh tới cỡ đó chỉ để chiều theo những định kiến không đáng một xu của thiên hạ. Nếu xây dựng hình tượng người đẹp sang chảnh lạnh lùng mà buộc phải bỏ qua mấy chuyện ngu xuẩn làm mình ngứa mắt thì em chịu không được, nên chỉ có thể đi theo lộ trình làm một người cục súc gắt gỏng. Gặp chuyện ngứa mắt, em sẽ mắng; gặp biến thái dùng lời lẽ thô tục quấy rối, em sẽ khai khẩu dạy cho hắn ta một bài học thích đáng. Có một số tên đàn ông cũng thật nực cười, bọn họ lôi mấy chuyện "màu vàng" tế nhị ra cười đùa cợt nhả thì không sao, ấy vậy mà vừa nghe phụ nữ chớm nhắc đến đã chịu không nổi. Chịu không nổi thì tốt nhất cút ra xa một chút, bố mấy thằng hâm". (Ngày nay, màu vàng tượng trưng cho các ấn phẩm đồi trụy ở Trung Quốc.)

"Chửi rủa đám người qua đường không đáng một xu và mấy tay đàn ông lôi chuyện tế nhị ra cợt nhả như em nói không phải là một dạng hy sinh sao?"

"Chửi mệt mới tính là hy sinh, còn đây chửi xong em cảm thấy rất sảng khoái hả dạ".

"Nếu nhỡ ai khác trông thấy, hiểu lầm em thì thế nào?"

"Đó là do họ mù quáng nông cạn, còn em không mất miếng thịt nào. Giáo sư Lạp, cô không cho là em hâm tới nỗi sẽ mắng mỏ người khác ngay trước mặt chủ tịch Dương đấy chứ, hay nói cách khác......" Phác Thái Anh cố ý ngó nghiêng nhìn nhìn Lạp Lệ Sa, "Cô cũng hiểu lầm em?"

"Không dám không dám, nếu hiểu lầm em thì tôi đây chính là loại người mù quáng nông cạn". Lạp Lệ Sa tủm tỉm.

Phác Thái Anh cười khì khì, "Sao mà như vậy được, vừa nhìn đã biết giáo sư Lạp là người sâu sắc, cùng lắm là thị lực không tốt thôi ạ".

Lạp Lệ Sa lắc đầu tỏ vẻ hết nói nổi, chả hiểu mình đã làm gì để cho Phác Thái Anh xỏ xiên thị lực.

"Lẩu được rồi, ăn xong chúng ta lại tiếp tục trải lòng".

Vừa mở nắp, mùi hương cay nồng tỏa ra hầm hập khiến đêm thu lạnh giá ấm áp lên hẳn. Đợi khi qua tháng mười một, Thượng Hải vào đông, muốn ngồi cắm trại ăn uống ngoài trời thế này cũng khó.

"Ối ối, thảo nào em cứ thấy thiếu thiếu cái gì, hóa ra là quên lấy rượu, để em xuống lấy". Phác Thái Anh chạy đến cầu thang còn cố ý quay lại nhắc nhở, "Giáo sư Lạp, giảng viên phải làm gương, không được ăn vụng đâu đấy nhé".

Giáo sư Lạp nghe xong cũng muốn văng tục luôn.

Một lúc sau, Phác Thái Anh cầm hai chai bia 1664 trở về, nói vội như muốn tranh công: "Hai chị em dưới nhà ngủ hết rồi, may mà em quen cửa quen nẻo nên khoắng được, giáo sư Lạp uống bia được không? Chai này mùi hoa hồng, độ cồn cũng nhẹ thôi".

"Có thể uống một chút".

"Thật ra uống bia hơi lạnh, nhưng rượu bia không lạnh lại không hợp với đồ ăn cay". Phác Thái Anh xoa xoa tay, khui nắp xong thì lấy khăn ướt lau lại miệng chai rồi đưa qua cho Lạp Lệ Sa.

Hai người không phải ăn cơm cùng nhau lần đầu tiên, nói đúng hơn là ăn lẩu; đối với Lạp Lệ Sa mà nói, lẩu tự sôi cũng là lẩu, thế nên cô Lạp không hề khách sáo, ăn uống no nê tới bến.

Nhấm nháp từng miếng từng miếng thấm đẫm gia vị cay nồng trong nồi lẩu, lại hớp thêm một ngụm bia thơm thơm ngọt ngọt, Lạp Lệ Sa thấy cả người khoan khoái dễ chịu, bao muộn phiền về những lời cha mẹ nói sáng nay đều bay biến cả.

Nhưng cô Lạp cũng biết, chẳng qua mình chỉ đang tạm tìm quên trong phút chốc mà thôi.

Cha mẹ đã mang tư tưởng đó suốt mấy chục năm nay, không chừng lần sau gặp mặt vẫn sẽ tiếp tục nhắc chuyện cũ. Chỉ cần có người xầm xì trước mặt hai ông bà là lập tức bao nhiêu thù cũ hận mới trong lòng hai cụ lại bùng phát rồi trút hết lên đầu mình.

Là người đã làm mẹ, Lạp Lệ Sa ngẫm thấy các bậc phụ huynh cũng thật buồn cười, người ngoài nói thì nghe như nuốt, con cái trong nhà nói thì để đó tính sau.

"Chậc, giáo sư Lạp, cuối cùng nhìn cô cũng đỡ ủ rũ hơn". Phác Thái Anh buông đũa, lười biếng vươn vai, "Em có thể hỏi vì sao hôm nay cô lại không vui không?"

Hóa ra con bé này rất nhạy bén, phải chi con trai mình được một nửa năng lực xem mặt đoán ý như thế này thì mình yên tâm rồi.

"Chẳng phải em vừa mới hỏi luôn rồi sao, còn có thể không thể gì nữa, mà thật ra cũng không có phải giấu". Lạp Lệ Sa đáp với giọng đều đều, "Sáng nay về nhà thăm cha mẹ có lời qua tiếng lại đôi chút cho nên không vui..."

"À~~~" Phác Thái Anh hiểu ngay trong nháy mắt, "Xa thơm gần thối, ít gặp thì quý, mà gặp rồi thì chỉ muốn cuốn gói bỏ đi quách cho xong, không hẹn ngày tái ngộ".

Nhưng mà, "lời qua tiếng lại đôi chút" kiểu gì mà lại ủ rũ lâu như vậy? Nếu như mắt mình không có vấn đề, lúc ở trên xe vẻ mặt của Lạp Lệ Sa trông như sắp khóc đến nơi.

"Không tới nỗi đó, cha mẹ con cái dù sao cũng thuộc hai thế hệ khác nhau, đều sẽ luôn tồn tại bất đồng quan điểm".

"Cha mẹ giáo sư Lạp cũng là giáo viên sao? Xem ra giáo viên cũng chưa chắc đổi mới tư tưởng theo kịp thời đại, chậc chậc, cho nên lời bọn họ nói cũng không ý nghĩa gì mấy".

Đây là những gì Giang Ngữ Minh từng nói. Còn nhớ có một lần, vừa chớm cuối tuần Giang Ngữ Minh đã bị triệu tập về thăm ông bà ngoại, thế là tên ngốc ấy làu bàu than thở cả buổi trời, nào là rõ ràng ông bà anh là giáo viên, vậy mà nói chuyện nghe không ngửi được, nào là con dâu vừa châm ngòi đã mở máy hát, lôi chuyện mẹ anh ly hôn làm mất mặt hai người họ thế nào ra lải nhải mãi. Thật là, cha mẹ anh ly hôn cũng phải được mười năm rồi, ai cũng có cuộc sống riêng, ấy vậy mà hai cụ cứ canh cánh trong lòng nhớ mãi không quên, còn thù dai hơn chuyện của mình nữa. Lớn tuổi rồi không lo nghỉ ngơi đi, đâu có sống mãi được.

Giang Ngữ Minh nào dám nói những lời này trước mặt mẹ mình, vì thế chỉ có thể xả với Phác Thái Anh.

"Có lẽ bao nhiêu đạo lý ở đời đều được hai cụ lôi ra tụng niệm trên lớp. Mà những đạo lý ấy gần như được in hết trong giáo trình cấp ba rồi, kiên nhẫn liệt kê là có thể liệt kê được. Thế nên chúng ta sợ giáo viên cũng không được tích sự gì. Lại còn cả bà mợ quý hóa của anh nữa, bà này chắc là bà mai thời cổ đại đầu thai hay sao ấy, suốt ngày cứ muốn giới thiệu hết ông này tới ông kia cho mẹ anh. Ừ thì nếu giới thiệu người nào đàng hoàng bình thường thì ai nói gì, anh cũng không phải đứa ích kỷ tới nỗi không chấp nhận chuyện mẹ mình tái hôn hay có tình yêu mới, nhưng mà bà mợ toàn giới thiệu mấy gã dưa vẹo táo nứt chẳng ra đâu vào đâu. Trong khi đó mẹ anh tuyệt vời như vậy, tính tình đã tốt lại còn ưa nhìn, trang điểm vào lập tức trở thành trí thức ngự tỷ trong truyền thuyết..."

Chẳng được mấy khi Giang Ngữ Minh cay nghiệt như vậy, Phác Thái Anh vui vẻ ngồi nghe rồi an ủi cậu ta rằng nhà ai cũng có vài họ hàng thân thích cực phẩm cỡ đó, nếu quét quét gom gom mấy người đó ra một góc, chí ít cũng gom được một bao tải đầy, sau đó còn cười trêu Giang Ngữ Minh là cái đồ mẹ khống.

Lời Phác Thái Anh nói nghe như hỏi, song lại giống như một câu khẳng định chắc nịch. Lạp Lệ Sa cảnh giác, "Làm sao em biết cha mẹ của cô là giáo viên?"

Cô Lạp chưa đến nỗi hoài nghi rằng Phác Thái Anh có ý xấu, nhưng con bé từ trên trời rơi xuống kia biết chuyện riêng của mình còn nhiều hơn mình tưởng tượng, điều này làm cho Lạp Lệ Sa cảm thấy không an toàn.

Phác Thái Anh thầm than trong lòng "thôi xong", mặt mày đầy vẻ hoang mang bối rối, còn bắt chước nhân vật miêu nữ trong game cào cào mặt, hỏi ngược lại: "Đấy là bí mật không nhiều người biết sao ạ? Em nghe được ở đây nhỉ? Chắc là từ fan của cô chăng?"

"Tôi mà cũng có fan?"

"Có chứ, anti-fan cũng là fan mà. Còn về phần ai là anti-fan, em không tiện nói cho cô biết".

Lạp Lệ Sa lắc đầu, "Cô không muốn biết".

Đây là sự thật. Sinh viên nghĩ gì về mình là việc của sinh viên, Lạp Lệ Sa không có hứng thú, người khác quý mến thế nào là việc của người khác, chỉ cần không ảnh hưởng tới bản thân thì sao cũng được. Còn ai cung cấp thông tin của mình ra ngoài, cô Lạp đoán có lẽ là Vương Bao Bao. Sinh viên ưa tò mò hỏi han, biết cái này cái kia không có gì là lạ. Mình có thể truy ra vòng bạn bè của Phác Thái Anh từ Vương Bao Bao, vậy thì Phác Thái Anh cũng có thể từ cây ăng ten kia hỏi han đời sống riêng tư của mình.

Đời về cơ bản là công bằng.

Chỉ là điều đó có chút kỳ quặc.

"Em nghe nói con của giáo viên một là sẽ rất xuất sắc, hai là sẽ rất biến thái, hoặc không thì vừa xuất sắc lại vừa biến thái".

Lạp Lệ Sa bật cười, "Cô không thuộc tuýp nào mà em liệt kê cả".

"Cô là giảng viên đại học, lại còn là phó giáo sư, sao lại không xuất sắc được. Còn chuyện cô có biến thái hay không, trực giác mách bảo em là có. Giảng viên tâm lý như cô hẳn sẽ không cảm thấy biến thái là từ mang nghĩa xúc phạm đâu đúng không ạ?"

"Chẳng lẽ bảo người khác biến thái lại là đang khen?"

"Về cơ bản, biến thái có nghĩa tương đương với khác biệt, không giống với mọi người, còn nó mang hàm ý tích cực hay tiêu cực phụ thuộc vào góc nhìn của mỗi cá nhân. Nếu trước đây cô chưa từng làm chuyện gì khác biệt bất thường, chắc gì tương lai cũng sẽ không".

"À, hiểu rồi, em đang tìm cớ bao biện cho sự biến thái của bản thân". Lạp Lệ Sa quấn khăn choàng chặt hơn một chút, hỏi: "Ly hôn cũng tính là một việc bất thường sao?"

"Ly hôn là may mắn tránh thoát khỏi tai nạn, tái thiết cuộc sống mới. Chẳng qua trong mắt những người cổ hủ thì ai ly hôn đều là dị biệt, là mấy kẻ làm chuyện không giống ai. Trong từ điển của bọn họ, hôn nhân chỉ có thể định nghĩa bằng việc thắt cổ chết dí trên một cái cây".

"Ái chà chà, Phác Lai Lai, không ngờ em mới chừng này tuổi nhưng có nhiều suy nghĩ độc đáo đấy, diễn đạt cũng rất dí dỏm". Lạp Lệ Sa buồn cười.

Phác Thái Anh xoa xoa mũi, giả vờ thẹn thùng, "Cô quá khen, em đỏ hết cả mặt rồi đây này".

"Ly hôn là một cách giải thoát, nhưng cái gì cũng có giá của nó". Lạp Lệ Sa cười nhẹ rồi uống cạn chỗ bia còn lại.

"Vậy... giáo sư Lạp, cô có định sẽ đi bước nữa không?"

"Không đâu".

Không phải trả lời kiểu nửa đùa nửa thật, chờ duyên phận xem thế nào, mà lại dứt khoát đến bất ngờ.

"Tại sao?" Phác Thái Anh càng tò mò hơn.

"Sao trăng cái gì, đơn giản là vì việc đó không còn hợp với tôi nữa. Thế nào, tò mò chuyện hôn nhân như vậy à, vậy cứ thử kết hôn một lần cho biết".

"Không được không được, chẳng lẽ em tò mò việc giết người thì phải tìm ai xiên thử một phát sao? Chưa kể em còn muốn biết cảm giác khi ăn nấm độc thế nào nữa. Nhưng mà..." Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa cười tủm tỉm, "So với những thứ kết hôn ly hôn gì gì đó, em càng tò mò về cô hơn".

"Ừ, cô cũng khá tò mò về em". Lạp Lệ Sa chỉ vào kính viễn vọng, lại chỉ vào bàn đồ ăn thức uống. "Cách em thể hiện trên vòng bạn bè và những thứ em làm ngày hôm nay, không quá giống nhau".

"Giáo sư Lạp, vậy có nghĩa là cô muốn biết thêm về em đúng không?"

"Không muốn".

Phác Thái Anh: "..."

"Giống như em nói đấy, tò mò muốn thử cảm giác giết người ra sao chẳng lẽ phải tìm ai xiên thử một phát".

"Ơ ơ, cô nói thế em tổn thương quá, vuốt mặt phải nể mũi, cô nên diễn đạt khéo léo uyển chuyển hơn một tí mới phải chứ". Phác Thái Anh gõ bàn, tức giận nói, "Ít nhất cũng phải tỏ vẻ cô muốn tìm hiểu thêm về em, nhưng bởi không có biện pháp nên mới thôi, chẳng hạn là do cô bận bịu quá này, hoặc là vì sợ rằng em sẽ không cho phép".

Khéo léo uyển chuyển? Con bé này biết khéo léo uyển chuyển là gì sao? Chỉ cần cái thang hiện ra trước mặt, nó đã lập tức trèo tít lên cao.

Dĩ nhiên Lạp Lệ Sa sẽ không dính chiêu. Cô ỡm ờ đáp: "Thế vẫn tốt hơn là lừa gạt em".

"Thật ra gạt em cũng không sao, giáo sư Lạp, cô phải biết rằng con người luôn thích tự mình dối mình hơn là bị người khác gạt". Dứt lời, Phác Thái Anh không ngần ngại nhìn thẳng vào mắt Lạp Lệ Sa, trên môi gợn lên một nụ cười đầy ẩn ý.

Dường như trong khoảnh khắc ấy, gần như Lạp Lệ Sa đã cho rằng mình đoán ra được điều gì, nhưng sau khi nghĩ lại, điều mà cô nghĩ hoàn toàn không thể.

Mỗi người đều có những bí mật riêng, mình có, dĩ nhiên Phác Thái Anh cũng sẽ có.

Mà con bé này lại còn che giấu bí mật của bản thân rất tốt và cẩn thận.

Lạp Lệ Sa lẳng lặng nhìn Phác Thái Anh trong vài giây, sau đó mỉm cười rồi nói: "Đúng vậy, so với việc bị gạt, chúng ta càng tự thích lừa mình".

Đến cuối cùng, hiện tượng thiên văn hấp dẫn tới đâu vẫn không thể chiến thắng được nhu cầu sinh lí, Lạp Lệ Sa chống chọi không lại cơn buồn ngủ, đành chờ một lúc cho thức ăn tiêu hóa bớt rồi đi tắm rửa đánh răng, vừa bước ra khỏi WC đã đổ ập cả người xuống giường.

Phác Thái Anh thu dọn đồ đạc xong trở về phòng đã thấy Lạp Lệ Sa quấn chăn ngủ đến bất tỉnh nhân sự. Có lẽ trước khi tiến vào mộng đẹp cô Lạp còn có chút lương tâm điều chỉnh tư thế, không nằm ềnh ra chính giữa chiếm cả chiếc giường mà chừa lại một nửa chỗ trống cho Phác Thái Anh.

"Giáo sư Lạp, cô bao nhiêu tuổi rồi mà không phòng bị tí gì hết vậy? Lỡ đâu gặp người xấu thì phải làm sao? Lỡ đâu em chính là người xấu đó thì như thế nào?" Phác Thái Anh vờ làm động tác giương vuốt nhe nanh của sói xám tiến đến gần Lạp Lệ Sa đang ngủ say như chết, quả nhiên một khi đã ngủ mê thì ai cũng như ai, trời sập xuống ngay bên cạnh cũng không hay biết. Phác Thái Anh cứ vờn xung quanh Lạp Lệ Sa như vậy không biết chán, cười toe toét thích thú tự mua vui cho bản thân.

Lạp Lệ Sa chôn nửa đầu vào trong chăn, tóc rơi tán loạn trên mặt, gò má đỏ ửng vì cồn.

Cho dù đã ngủ, cô Lạp vẫn nhíu chặt mày.

Không bị hai tròng kính to tướng phá đám, chỉ có bờ mi khẽ nhắm che đi đôi mắt khi thì tràn ngập cảnh giác, khi thì lại toát ra vẻ muốn nói lại thôi.

Vô tình tạo nên một sức hấp dẫn nhất trí mạng.

Bỗng nhiên Phác Thái Anh rất muốn hôn người trước mặt, nhưng khi môi cô tiến đến gần trán Lạp Lệ Sa thì Phác Thái Anh lại rụt trở về.

Nếu không có ý đồ đen tối thì hôn trán cùng lắm cũng giống như hôn cún hôn mèo hôn búp bê ...v...v... mà thôi, đằng này lại còn là hôn một người đang ngủ say, xem ra không thích hợp cho lắm.

Phác Thái Anh hôn hôn lên mu bàn tay của mình, sau đó khẽ cắn.

Ngoại trừ việc cảm thấy hơi ẩm ướt ấm áp thì cũng không có cảm giác gì nữa.

Đều là phụ nữ với nhau, hôn lên trán giáo sư Lạp có lẽ cũng không khác mấy so với khi hôn lên mu bàn tay mình đâu.

Phác Thái Anh gật gật đầu, suy nghĩ một lát rồi lấy điện thoại chụp lại khuôn mặt đang say ngủ của Lạp Lệ Sa, sau đó lùi về sau.

Đến đây, trước mặt Phác Thái Anh chính là một bài toán thế kỷ, đó là nên đi theo tiếng gọi của chăn ấm nệm êm, chui vào ngủ chung với giáo sư Lạp; hay nên tiếp tục chờ sao Hỏa hòa vào Mặt Trăng.

Câu trả lời hiển nhiên là: lên giường ngủ chung với giáo sư Lạp. Mình là sao Hỏa, giáo sư Lạp là trăng, không phải sao Hỏa trùng tụ Mặt Trăng thì còn là gì nữa?

Hai thiên thể hiếm hoi lắm mới trùng tụ một lần, vậy thì không có lý do gì không lấy thân mình ra làm việc tương tự đáp lễ.

Vì thế Phác Thái Anh thu dọn kính viễn vọng, tắm rửa sạch sẽ xong xuôi liền chui vào trong chăn nằm cạnh Lạp Lệ Sa.

So với gió rét căm căm bên ngoài, ổ chăn bông ấm sực này đích thị là thiên đường, thảo nào lại có câu nói "ôn nhu hương, anh hùng trủng" ( mềm mỏng êm ấm là mồ chôn anh hùng). Anh hùng còn không chống chọi nổi cám dỗ, huống hồ chi mình chỉ là Phác Thái Anh.

Chưa kể mọi thứ còn bày ra ngay trước mặt mời gọi, thế nên đâu còn sự lựa chọn nào khác.

Trước giờ Phác Thái Anh chỉ ngủ chung giường với người khác vài lần, vì thế lúc đặt lưng nằm xuống, cô cảm thấy tim mình đập thình thịch, nhanh đến đáng sợ.

Giang Ngữ Minh à Giang Ngữ Minh, bốn bỏ năm lên coi như tôi ngủ với mẹ cậu rồi đó nha.

20. Một ngày một đêm (2)

Beta bởi ₍ᐢ. ̫.ᐢ₎

===

Hôm sau, Phác Thái Anh còn tưởng rằng mình sẽ ngủ thẳng giấc đến khi nào tự tỉnh dậy mới thôi. Cho đến khi nghe thấy tiếng gà gáy quen thuộc, cô hốt hoảng mở mắt ra, tưởng bản thân đang ngủ quên trong lớp của Lạp Lệ Sa.

"Fuck, sao mình lại ngủ quên mất rồi".

Trước mặt chỉ hiện ra bức tường màu be ấm áp cùng chiếc chăn bông êm ái, người đáng lẽ phải nằm bên cạnh vội cầm cốc nước chạy đến tắt điện thoại.

"Xin lỗi, là chuông báo thức của cô. Em ngủ tiếp đi". Cùng với câu xin lỗi đó là mùi kem đánh răng bạc hà đặc trưng của buổi sáng.

Sau khi tốt nghiệp, rất hiếm có buổi sáng nào Phác Thái Anh ở chung với người khác như thế này. Cô đưa tay lên dụi dụi mắt.

"Lời thoại này sai rồi. Giáo sư Lạp, lẽ ra cô phải nói trời sáng rồi, gà cũng gáy, mau thức dậy nhanh đi thôi mới đúng chứ?"

Bây giờ Phác Thái Anh đã hiểu vì sao mỗi lần Lạp Lệ Sa gọi mình dậy đều có thể thuận tay mở tiếng gà gáy chói tai lên ngay, hóa ra đây là chuông báo thức thường ngày của giáo sư Lạp.

Hôm qua cô ấy còn bào chữa cái gì cơ?

Dị biệt, biến thái. Hừ, cái này không phải biến thái thì là gì nữa.

"Vậy em mau dậy đi nào".

"Hong~" Phác Thái Anh ngã ngược về sau nằm phịch ra giường, lấy chăn che đầu lại.

"..."

Lạp Lệ Sa thề có trời, nếu con trai cô giở giọng điệu này, cô nhất định xốc chăn lên đánh cho nó một trận.

Nhưng đây lại là con gái nhà người khác.

Thôi, vuốt mặt phải nể mũi, mình không hơi đâu dạy dỗ con cái giúp ai, tốn công vô ích.

Thực lòng mà nói, cảm giác sáng ra vừa mở mắt tỉnh dậy đã phát hiện có người nằm bên cạnh quá là... thử thách trái tim.

Ngồi vào bên giường uống cốc nước ấm đầu tiên trong ngày, Lạp Lệ Sa thuận miệng hỏi: "Em định đi đâu tiếp? Ngày kia cô phải quay trở về dạy rồi".

Tiếng cười của cô gái trẻ vọng ra từ trong chăn. Cười một lát, Phác Thái Anh mới xốc chăn lên, nói: "Ngại quá, ngày mai em còn phải đi làm. Lần sau để em xin nghỉ phép dài ngày rồi chúng ta bỏ trốn xa hơn một chút".

Lạp Lệ Sa đỏ mặt.

Trời đất chứng giám, cô Lạp chỉ muốn dặn dò Phác Thái Anh đừng đi quá xa cũng như nhớ xem chừng thời gian, chứ nào có muốn mở đường cho Phác Thái Anh chạy tít mù khơi.

Phác Thái Anh rất hiểu biết chừng mực, chỉ thưởng thức vẻ mặt xấu hổ của giáo sư Lạp trong chốc lát rồi nói: "Tuần trước cô nói chuyện với chủ tịch Dương đến đâu rồi, sắp tới cô còn ghé đến công ty chơi nữa không?"

"Chơi cái gì mà chơi, đó là công việc".

"Phải phải, công việc công việc. Lần sau chúng ta chui vào trò chơi trốn đi xa một chút được không, lỗ đen vũ trụ thì thế nào?"

Nghe nhắc đến chữ "trốn", Lạp Lệ Sa nổi giận. "Tôi sẽ xem xét nghiêm túc việc yêu cầu chủ tịch Dương của bọn em đổi người hướng dẫn".

"Ấy ấy đừng mà". Phác Thái Anh vội lật tung chăn, nhào đến ôm lấy eo Lạp Lệ Sa rồi liên tục dụi mặt vào lưng cô Lạp. Không khó để cho Phác Thái Anh nhận ra người mình đang ôm cứng đờ như gỗ, "Giáo sư Lạp, không còn ai thích hợp hơn em đâu".

Giáo sư Lạp, giáo sư Lạp suýt tí nữa đánh rơi luôn chiếc cốc cầm trên tay.

Đến trưa, ăn qua loa vài món đơn giản xong, hai người ngắm hồ thủy điện lần cuối rồi thảo luận tìm đường thuận tiện để về thành phố, hôm nay cuối tuần rất dễ kẹt xe.

Trở về xe, Phác Thái Anh vô thức liếc nhìn Lạp Lệ Sa ngồi ở ghế phụ đang cài dây an toàn. Suy cho cùng hôm qua đến tận khuya lắc mới ngủ, lại còn lạ chỗ ngủ không sâu nên trên mặt giáo sư Lạp không giấu được vẻ mệt mỏi. Phác Thái Anh làm bộ lơ đãng lướt qua đôi môi mang sắc hồng nhạt tự nhiên của Lạp Lệ Sa, trông có vẻ thật quyến rũ mềm mại, cuối khóe miệng còn hơi giương lên.

"Giáo sư Lạp, cô cho em... chạm vào môi của cô một chút nhé".

Lạp Lệ Sa trợn trừng mắt, khuôn mặt đầy vẻ hốt hoảng: "Em vừa mới nói cái gì???!!!"

"Kiểu kiểu thế này đây ạ". Phác Thái Anh sờ sờ một chút lên môi mình làm mẫu rồi nói, "Tối qua có lẽ vì ăn đồ cay nên đến giờ môi em vẫn cảm thấy cay nóng khó chịu lắm, giống như trúng độc vậy".

Vẻ mặt Phác Thái Anh trông cực kỳ nghiêm túc, Lạp Lệ Sa không soi ra bất cứ ý đồ trêu chọc hay cợt nhả nào bèn chăm chú nhìn đôi môi như cánh hoa của Phác Thái Anh, quan tâm hỏi: "Có vẻ không sưng, em thấy khó chịu lắm sao?"

"Đúng vậy, em cứ thấy nóng nóng trên môi nhưng mà nhìn bên ngoài thì không thấy chỗ nào bất thường, cho nên em mới muốn chạm thử môi cô để mà so sánh thử".

Nói dối trơn tru tới nỗi Phác Thái Anh cũng phải tin lấy lời của mình. Lạp Lệ Sa xây xẩm mặt mày, bây giờ mà không đồng ý thì có vẻ mất nhân tính quá, nhưng nếu đồng ý thì lại cảm thấy sai sai chỗ nào.

"Vậy, em thử so xem sao".

Phác Thái Anh bảo chạm một chút, bèn giữ đúng lời hứa chỉ chạm một chút rồi thôi.

"Cảm giác cũng từa tựa như nhau, không có gì đặc biệt". Phác Thái Anh sờ được rồi nên không tiếp tục nói linh tinh nữa. Cô làm như không thấy vẻ mặt táo bón của Lạp Lệ Sa, vặn lớn nhạc rồi chuyên tâm lái xe. "Để em cầm lái cho, giáo sư Lạp mệt thì cứ ngủ một lát đi ạ".

Thật ra trong lòng Phác Thái Anh đang không ngừng tuôn ra từng tràng gào thét chói tai hệt như nhạc chuông báo thức gà gáy của Lạp Lệ Sa.

Đường về cũng giống như đường đi, Lạp Lệ Sa không ngủ mà thi thoảng lại nói vài câu với Phác Thái Anh. Trước khi lên xe cô Lạp để ý Phác Thái Anh ngáp đến mấy lần nên tìm vài thứ linh tinh xoay quanh Real Fantasy Land cũng như Dương Hồi và Quan Thế Vân làm chủ đề nói chuyện để giữ cho Phác Thái Anh tỉnh táo. Hóa ra không riêng gì Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa cũng nhận ra có gì đó không bình thường giữa hai người kia.

Đây là cơ hội để nhân đó Phác Thái Anh lắng nghe thêm quan điểm của Lạp Lệ Sa về vấn đề đồng tính. Lần trước ở công ty, thái độ của Lạp Lệ Sa thật bình tĩnh, không hề tỏ vẻ khinh miệt hay ngạc nhiên gì quá to tát, vì thế Phác Thái Anh đánh bạo hỏi: "Nếu con trai cô thích đàn ông, cô sẽ làm gì?"

Thông thường khi nhắc đến chủ đề đồng tính, lôi người khác ra xầm xì to nhỏ là một chuyện, nhưng khi con mình bị nói động tới thì lại là một chuyện khác. Có người sẽ lập tức tối sầm mặt, thậm chí nhảy dựng lên hỏi tội mấy bà tám kia. Đằng này phản ứng của Lạp Lệ Sa thật thản nhiên, chẳng khác nào vừa nghe ai hỏi cô ấy sẽ thế nào nếu con mình thích phụ nữ.

Thậm chí hàng lông mày cũng không thèm nhíu lại dù chỉ một chút, cô Lạp thản nhiên đáp: "Cô sẽ nhắc thằng bé chú ý an toàn và thực hiện các biện pháp để giảm tối đa nguy cơ mắc bệnh lây qua đường tình dục, bởi dẫu gì thân thể vẫn là vốn quý nhất. Thật ra cô đã cùng Minh Minh thảo luận qua chủ đề này, cô bảo với nó rằng đừng băn khoăn về chuyện giới tính, chủ yếu phải nhớ đặt sự an toàn lên làm ưu tiên hàng đầu. Nhưng mà anh chàng nhà cô bảo rằng nó chỉ thích con gái".

"Cái này khó nói, con người luôn có lúc này lúc khác. Có một số thứ sau khi đã nếm trải sẽ thay đổi suy nghĩ hoàn toàn. À mà giáo sư Lạp, thế cô có yêu cầu con trai mình phải làm 0 làm 1 gì không?"

"... Đây là chuyện tôi muốn là được sao?"

"Ừ nhỉ". Phác Thái Anh cười khì khì vài tiếng. "Lần trước em có loáng thoáng thấy con trai cô, không chừng anh chàng là nhược thụ cũng nên".

Lạp Lệ Sa cũng phì cười, "Đừng nhắc tới vụ đó nữa, cô thật sự không muốn nhớ lại cảnh tượng rùng rợn kia".

Sau sự việc lần trước, mỗi lần trông thấy con trai là Lạp Lệ Sa lại cảm thấy không được tự nhiên, đành phải bấm bụng mở lời, dặn dò quý tử lần sau nhớ kiềm chế một chút, đừng có hú hí với bạn gái ngay trong khuôn viên trường như vậy. Cô Lạp còn rất tinh tế tăng thêm tiền tiêu vặt cho Giang Ngữ Minh.

"Nếu quả thật là nhịn không được nữa thì đến khách sạn đi, nhớ phải áp dụng biện pháp tránh thai đấy nhé". Lạp Lệ Sa quan tâm nhắc nhở.

Suýt chút nữa tấm lòng quan tâm của mẹ trở thành bóng ma tâm lý ám ảnh Giang Ngữ Minh.

Lần này Phác Thái Anh có thể quang minh chính đại trả Lạp Lệ Sa về đến cổng nhà khu tập thể của cô ấy.

"Giáo sư Lạp, cảm ơn cô đã ở cạnh em hai ngày nay".

"Cô phải cảm ơn em mới đúng, hai ngày qua cô cảm thấy rất vui".

Hai người vẫy tay chào tạm biệt, đột nhiên Phác Thái Anh không nhịn được, mở cửa xe bước xuống ôm lấy Lạp Lệ Sa. Do vừa mới bàn luận về đề tài đồng tính nên Phác Thái Anh không dám ôm chặt cô Lạp vào lòng vì sợ làm cho cô ấy sợ hãi, chỉ dám ôm nhẹ một cái rồi lập tức buông ra ngay.

Trong đầu Phác Thái Anh bỗng nảy ra ý định, cô muốn gần gũi thân mật với Lạp Lệ Sa hơn, nếu có thể hôn một cái thì càng tốt.

"Vậy... cảm ơn cô".

Lạp Lệ Sa bị ôm xong, cảm giác kỳ quái lại xuất hiện trong lòng lần nữa. Cô Lạp theo bản năng đẩy Phác Thái Anh ra, "Ai trông thấy thì còn ra thể thống gì?"

"Em mặc kệ, hơi đâu mà quản thiên hạ nghĩ gì?"

"Phác Lai Lai, có việc này cô vẫn luôn muốn hỏi em. Có phải em thiếu thốn tình thương của mẹ lắm đúng không?"

"Đúng vậy đúng vậy, không những thiếu tình thương của mẹ, em còn muốn cùng mẹ loạn luân nữa kìa".

"... Tạm biệt".

Khu tập thể nơi Lạp Lệ Sa sống được xem như khu nhà riêng của giảng viên Đại học H. Bên trong tòa chung cư sáu lầu cũ kỹ chỉ có thang bộ để mà đi lên đi xuống. Nhà Lạp Lệ Sa ở lầu năm, bình thường leo đến lầu bốn cô Lạp đã mệt đứt hơi, vậy mà hôm nay cô đi phăm phăm. Dọc đường, cô cứ vừa đi vừa nhớ lại ánh mắt của Phác Thái Anh và những mẩu chuyện thú vị từ tối qua tới giờ nên suýt chút nữa là đi lố qua cả nhà mình.

"Mẹ, mẹ đi đâu vậy?" Giang Ngữ Minh cũng vừa về tới nhà. Mới vừa mở cửa đã nghe từ đằng sau có tiếng bước chân. Cậu ta sửng sốt trơ mắt nhìn mẹ đăm chiêu xách giỏ đi lướt qua mình mà không hề hay biết. Nếu không gọi lại thì chắc mẹ sẽ đi thẳng lên lầu sáu luôn rồi.

"Hả, con về làm gì đấy?"

Mẹ không hề mừng rỡ như mình tưởng tượng, chỉ cảm thấy sửng sốt mà thôi.

"Hôm nay chủ nhật không phải đi học cũng không có hẹn đi đâu nên con về thăm mẹ. Đừng nói mẹ không muốn thấy mặt con trai mình đấy nhé".

"Chỉ giỏi nói vớ nói vẩn".

Sau khi bước vào nhà khóa cửa lại, Lạp Lệ Sa mới phát hiện con trai mình có mua thức ăn đem qua. Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Còn mua thức ăn về cơ à? Tối nay làm qua loa món gì đơn giản là được rồi. Thôi, mẹ đi ngủ một lát đây".

Cha mẹ cô Lạp đều là giáo viên, bình thường bận rộn rất nhiều việc, bao nhiêu tâm huyết đều dồn cả vào những em học sinh mà họ giảng dạy nên cô Lạp và anh trai khi còn bé đã toàn ăn cơm canteen. Đồ ăn ở canteen Đại học H ngon hơn cơm cha mẹ nấu nhiều, lại còn đủ một ngày ba bữa. Chính vì thế Lạp Lệ Sa không nghĩ đến việc nấu cơm, hơn nữa khả năng nấu nướng của cô thật sự quá kinh khủng. Lúc chưa ly hôn, thỉnh thoảng chồng cũ của cô sẽ xuống bếp thay, ngay cả Giang Ngữ Minh cũng là nhờ canteen nuôi lớn. Từ nhỏ Giang Ngữ Minh đã hiểu chuyện, không đòi không quấy mẹ phải làm món này món kia cho mình. Lớn hơn một chút, cậu ta nhanh chóng nhận ra mẹ mình không có tài nấu nướng nên dứt khoát tự lực cánh sinh. Bây giờ nấu cơm đã không còn là vấn đề với Giang Ngữ Minh, cậu hoàn toàn có thể dựa vào công thức trên mạng mà cho ra lò một mâm cơm ngon lành nóng sốt.

Ngày xưa Giang Ngữ Minh có thể lọt vào mắt xanh của Phác Thái Anh tuyệt đối không chỉ nhờ mỗi ngoại hình đẹp trai sáng láng của mình. Ban nãy vừa trông thấy mẹ, cậu ta đã biết có gì đó không đúng.

Lạp Lệ Sa bước ra khỏi nhà mãi mãi chỉ có hai phong cách, theo cách nói của Giang Ngữ Minh, thứ trên người mẹ mình khi lên giảng đường không khác gì trang phục của nữ tu trong nhà dòng, muốn quê mùa bao nhiêu là quê mùa bấy nhiêu; còn khi đi đến những nơi khác, cũng đừng mơ mẹ anh ta sẽ quay ngoắt 180 độ, ăn mặc lộng lẫy hoa hòe hoa sói, trang điểm lồng lộn hẳn lên, nhưng chí ít thì trông cũng được, giản dị nhưng vẫn có goût.

Nhìn quần áo hiện giờ trên người mẹ là biết ngay đây là đồ mặc đi dạy, nhưng hôm nay mẹ mình đâu có tiết.

Là một người con trai tốt luôn biết quan tâm đến gia đình, Giang Ngữ Minh thả túi đồ ăn trên tay xuống bàn, đeo sau lưng Lạp Lệ Sa hỏi: "Mẹ, thế tối qua mẹ không về nhà hay là sáng nay ra ngoài sớm rồi bây giờ mới về?"

"Mẹ đi cùng với ai vậy? Giảng viên Tôn sao? Nhưng chẳng phải cuối tuần nào chồng cô ấy cũng giữ rịt vợ một bước không rời ư? Vậy là mẹ đến nhà cô Tôn à?"

"Nếu không phải giảng viên Tôn thì là ai cơ? Nam hay nữ, con có biết người đó không?"

"À mà mẹ đã ăn sáng ăn trưa gì chưa?"

Lạp Lệ Sa thiếu ngủ, cộng thêm việc lý giải không ra thái độ bịn rịn lưu luyến của Phác Thái Anh đã đủ làm cô đau đầu, giờ lại còn bị con trai tra tấn bằng hàng đống câu hỏi, câu này vừa xong thì đã lại tuôn ra câu khác. Lạp Lệ Sa phát cáu: "Hỏi gì mà hỏi lắm thế?"

Lạp Lệ Sa ly hôn xong thoát được vòng vây kiểm soát của mẹ chồng, ngay cả bố mẹ ruột không phải lúc nào cũng nói này nói nọ được vì cô dọn ra ở riêng. Bây giờ thì hay rồi, cậu quý tử của cô muốn leo lên đầu quản lý ngược lại bà mẹ này. Đúng là con trai thông minh quá chưa chắc đã là một điều tốt, đặc biệt là những lúc như thế này, vừa nghe Giang Ngữ Minh hỏi cô Lạp đã hiểu ngay thằng bé đang sinh nghi chuyện gì.

"Con chỉ quan tâm mẹ thôi mà. Nếu cả đêm con không về, mẹ cũng sẽ có rất nhiều điều muốn hỏi đúng không?"

Ném giỏ xách lên bàn, mở tủ kéo lấy một bộ quần áo ra, Lạp Lệ Sa mới đáp: "Anh muốn tôi trả lời câu nào trước?"

Không một giây do dự, Giang Ngữ Minh vội hỏi: "Nam hay nữ?"

"Nữ, là một cô gái lớn hơn anh một chút".

Rõ ràng có thể cảm giác được con trai mình thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy đáp án này. Lạp Lệ Sa lắc đầu, hỏi: "Hài lòng rồi chứ?"

Cũng không thể nói là hài lòng, nhưng khi biết không phải mẹ mình đi với ông nào cả đêm thì trong lòng Giang Ngữ Minh mới thoải mái hơn một chút. Xét từ góc độ lý trí, cậu ta hy vọng mẹ mình có thể tìm được ai đó xứng đáng để xây dựng tổ ấm mới. Có điều nếu thực sự có một ngày tình thương mà mẹ từng dành toàn bộ cho mình vơi đi, Giang Ngữ Minh vẫn sẽ cảm thấy tủi thân vô cùng.

Biết là mâu thuẫn, nhưng có người con nào lại muốn san sẻ mẹ của mình cơ chứ.

Lạp Lệ Sa muốn đi tắm, nhưng Giang Ngữ Minh cứ đứng lỳ một chỗ chặn đường, không nói không rằng nhìn cô chằm chằm như thể đang chờ mẹ mình tự miệng nói tiếp. Cậu ta biết hầu hết bạn bè của mẹ, chưa kể từ xưa đến nay giữa hai mẹ con không có bí mật gì lớn nên lúc này Giang Ngữ Minh nhất quyết không buông tha.

Lạp Lệ Sa suy nghĩ một chút, "Cô gái này là người liên lạc của bên đơn vị mà tôi hợp tác. Một bà bạn cũ nhờ mẹ anh tham gia hỗ trợ dự án mới của công ty bà ấy, vì đã cam kết bảo mật thông tin nên cũng không tiện nói nhiều. Sao, còn muốn biết cái gì nữa? Có phải bây giờ mỗi ngày tôi ăn uống tiêu tiểu thế nào đều phải báo cho anh không?"

Giang Ngữ Minh quẹt mũi, "Cái đó thì không cần". Thấy nội dung mẹ nói đều nhất quán với nhau không có gì khả nghi. Lúc này Giang Ngữ Minh mới né sang một bên.

Lạp Lệ Sa trừng mắt nhìn Giang Ngữ Minh, "Anh muốn tạo phản đúng không? Anh nói xem, anh quen hết cô này tới cô khác nhưng tôi có bao giờ hỏi nhiều như vậy không?"

"Đó là bởi vì mẹ không nhớ bất kỳ ai trong số bạn gái cũ của con, thậm chí tên cũng không nhớ nổi. À, nói đúng hơn là quá lười để nhớ".

"Anh đi cả đêm không về tôi cũng chưa từng hỏi anh đi đâu".

"Ơ hay, mẹ, từ khi lên cấp hai con đã bắt đầu sống trong ký túc xá trường".

"Tôi cũng không hỏi anh cảm giác gặm mút bạn gái ngay trong trường là như thế nào, có phải kích thích lắm không?"

Câu này dạo gần đây là đòn sát thủ của Lạp Lệ Sa, dùng để đối phó với Giang Ngữ Minh cực kỳ tốt, nói lần nào Giang Ngữ Minh lại xấu hổ lần ấy.

"Mẹ!"

"À, phải rồi, thế mông bạn gái anh có mềm không? Mẩy hay không mẩy?"

"Giương cờ trắng đầu hàng, giương cờ trắng đầu hàng. Mẹ cứ nói thế, con nào dám tạo phản gì cơ chứ, con chỉ lo lắng cho mẹ thôi. Hiện nay lừa đảo nhiều như nêm, ngày xưa bước mười bước còn gặp được người này kẻ nọ, còn bây giờ rặt một lũ khốn nạn".

"Hừ. Lo cái thân anh đi, nhớ phải..."

"Biết rồi, biết rồi, sử dụng biện pháp tránh thai".

Kể từ khi Giang Ngữ Minh được giáo dục giới tính, cậu ta nhận ra mẹ mình dù có nói đông nói tây ở đâu rồi cũng vẫn quay về nhắc nhở mình phải phòng tránh thai tới nơi tới chốn.

Giang Ngữ Minh không nhịn được, hỏi: "Có phải ngày xưa cha bất cẩn khiến mẹ có thai nên mới dẫn tới con là sản phẩm vỡ kế hoạch của hai người đúng không? Vì thế mẹ mới ghi hận tới tận bây giờ".

"À, cái này thì không phải, mẹ luôn muốn tốt nghiệp xong là kết hôn rồi có con luôn. Yên tâm, con hoàn toàn nằm trong kế hoạch của hai chúng ta". Nhắc đến chuyện cũ, Lạp Lệ Sa không khỏi có chút cảm thán, vỗ vỗ vai con trai mình, "Thấm thoát mà con trai tôi đã lớn đùng thế này rồi".

"Dĩ nhiên rồi. Con của mẹ hơi bị văn võ song toàn luôn. Này nhé, con sắp sửa học lên thạc sĩ rồi, sức lực nếu có ai nhờ đi đập ăn trộm cũng không phải là vấn đề, chưa kể còn xuống được bếp lên được giường. Ấy đâu, nhầm nhầm, lên được bồn cầu. À mà mẹ, tên công ty đối tác của mẹ là gì vậy, có đang tuyển người không? Du Tử Toàn nói với con rằng bây giờ tìm việc khó khăn, phụ nữ càng thê thảm hơn. Nhà tuyển dụng luôn ưu tiên cho nam, thà tuyển anh nào trình độ kém hơn một chút còn hơn là nhận nhân viên nữ".

"Hai đứa đã đến mức giới thiệu việc làm cho nhau rồi à?" Mới quen được bao lâu đâu chứ.

"Không hẳn, bọn con mới quen nhau đây thôi, nhưng tìm việc đâu phải là chuyện nhỏ, thân là đàn ông con cũng trăn trở vấn đề này lắm. Không phải mẹ thường bảo phái nữ hay phải chịu nhiều thiệt thòi, có thể giúp được gì cho họ thì giúp sao, nên nếu được thì con dự định hỗ trợ cho em ấy". Giang Ngữ Minh không nghĩ sâu đến như vậy, chẳng qua chỉ là giới thiệu chỗ làm thôi mà, không đến mức giới thiệu xong sẽ bị trói lại bắt ép kết hôn. Cho dù Dư Tử Toàn đồng ý, mình cũng chưa sẵn sàng.

"Để hôm nào mẹ hỏi thử xem bên đó có tuyển người không, nhưng mà mẹ nghĩ Viện Khoa học kỹ thuật Côn Luân quy mô lớn như vậy thì lúc nào cũng có nhu cầu tuyển dụng. Đầu tiên cứ chuyển hồ sơ lý lịch cho bộ phận nhân sự của bên kia trước đã, bảo con bé gửi hồ sơ sang đây".

"Gì cơ? Mẹ mới bảo công ty đó tên gì?"

"Viện Khoa học kỹ thuật Côn Luân, là một công ty lớn bên lĩnh vực công nghệ. CEO Dương Hồi cực kỳ bản lĩnh, hẳn con từng nghe tên bà ấy rồi phải không?"

===

Tác giả có điều muốn nói:

Giang Ngữ Minh: Tại sao mí mắt của mình lại giật?

Phác Thái Anh: Tại sao mí mắt của mình lại giật!

Mở hố mới rồi, xin cảm ơn mọi người.

Ngày mai hoặc ngày kia, tôi sẽ mở một v-text để mọi người đăng ký tham gia một sự kiện xổ số trúng 100%, 50 người sẽ được rút thăm để nhận được 5000 Tấn Giang tệ.À, nhân tiện giới thiệu luôn, truyện tiếp theo sẽ có motif yêu cha không bằng yêu con "Mẹ kế khuyên lui công lược" id 5244049. Các bạn quan tâm có thể thêm vào danh sách trước nhé.

Chương trước Chương tiếp
Loading...