[LICHAENG] - THẦN ĐIÊU NỮ HIỆP

Chương 52: Từ biệt đại điểu.




Sáng sớm Lạp Lệ Sa tỉnh lại thì thấy thần điêu đứng bên cạnh nàng, theo lẽ thì giờ này thần điêu phải đứng bên thác nước chỗ khe núi chờ nàng ra luyện kiếm, nhưng không hiểu sao vẫn đứng đây. Trong miệng nó còn ngậm huyền thiết trọng kiếm, Lạp Lệ Sa mở miệng hỏi:

"Chim to?"

Thần điêu vươn cánh kéo Lạp Lệ Sa từ trên giường kéo xuống tới gần bên nó, đem huyền thiết trọng kiếm nhét vào tay Lạp Lệ Sa, sau đó dùng cánh kéo Lạp Lệ Sa đi. Đi được một khoảng Lạp Lệ Sa nhận ra là đi sai đường, đường này không đến chỗ thác nước mà là ra khỏi sơn cốc, từ hướng này nếu đi sẽ ra khỏi sơn cốc đến thị trấn gần đó.

"Chim to?"

"Ngao ngao."

Thần điêu kêu to vài tiếng, không có như lúc trước bén nhọn mà có vài phần luyến tiếc, vài phần buồn bã. Lạp Lệ Sa dù ngu ngốc nhưng cũng hiểu được thần điêu muốn nàng làm gì. Nàng cà nhắc đi đến ôm lấy thần điêu, tuy rằng trên người nó toàn là mùi gia cầm, thập phần khó ngửi, nhưng nàng vẫn ôm chặt thần điêu:

"Chim to, chờ ta tìm được Long nhi, ta nhất dịnh sẽ trở lại, khi đó ta sẽ ngoan ngoãn theo ngươi học võ công."

Thần điêu kêu to hai tiếng.

"Ngao ngao."

Lạp Lệ Sa bước đi như bay, trong núi rừng vang lên tiếng nàng vọng lại:

"Chim to, chờ ta trở về."

Lạp Lệ Sa đi dọc theo con đường ven bìa rừng. Khi nàng tới thị trấn thì đã chạng vạng gần tối, tìm người hỏi đường, ở đây cách Tương Dương không xa chỉ có một ngày đường. Lạp Lệ Sa nhìn sắc trời quyết định chạy suốt đêm về Tương Dương, nàng đem huyền thiết trọng kiếm buộc vào sau người.

"A, thật là ngươi." Lão ngoan đồng vỗ vai Lạp Lệ Sa.

Nàng chớp chớp con mắt, ngạc nhiên nhìn, nàng không bao giờ nghĩ tới có thể ở đây gặp lại Chu Bá Thông. Từ lần trước ở Tuyệt Tình cốc từ biệt nàng vẫn chưa có dịp gặp lại, cũng không biết hiện tại hắn ra sao, chắc là vẫn theo nội dung của thần điêu truyện:

"Lão ngoan đồng, sao ngươi lại ở đây?"

Chu Bá Thông gãi gãi lổ tai, thần thần bí bí nói:

"Ta muốn trộm quân kỳ."

Ánh mắt Lạp Lệ Sa sáng lên. Chu Bá Thông ở lúc trộm quân kỳ gặp được Tiểu Long Nữ, lập tức nhìn xung quanh Chu Bá Thông:

"Long nhi đâu?"

"Thê tử bé nhỏ của ngươi không phải luôn bên cạnh ngươi sao? Ngươi hỏi ta làm gì?"

Lạp Lệ Sa rầu rĩ lên tiếng:

"Vậy ta đi trước."

Vừa mới xoay người như nhớ tới điều gì:

"Quân kỳ ở trong một sơn động, nhưng ngươi nhớ kỹ đừng lấy tay lấy, trên quân kỳ có một con nhện độc, còn có, đừng tin Triệu Chí Kính, nhớ kỹ không?"

"Ngươi làm sao biết?" Chu Bá Thông nửa tin nửa như không tin.

"Tin hay không tùy ngươi, nhưng nếu như không tin ta sau này có hối hận cũng đừng tìm ta oán trách." Nói xong Lạp Lệ Sa liền xoay người đi.

Chu Bá Thông đi theo phía sau Lạp Lệ Sa, quấn quít đòi nàng dẫn hắn đi tìm quân kỳ. Lạp Lệ Sa đương nhiên là không đồng ý, nếu không tìm thấy Tiểu Long Nữ trước tiên thì nàng không còn tâm trí nào mà làm chuyện gì khác nữa. Nàng do dự không biết nên đi núi Chung Nam hay là về thành Tương Dương. Dù sao thì nàng cũng mất tích đã nhiều ngày, nếu theo như những gì nàng biết về tính tình của Tiểu Long Nữ thì nàng ấy nhất định lo lắng đứng ngồi không yên mà đi tìm nàng rồi.

Lạp Lệ Sa vừa đi vừa cà nhắc, Chu Bá Thông cứ lẽo đẽo theo sau, bên tai ríu rít đòi nàng dẫn đi tìm quân kỳ.

Chưa đi được bao lâu, ánh trăng đã treo lên thay thế cho mặt trời chói chang, người đi đường càng ngày càng ít, trên đường vắng vẻ, lâu lâu mới có thể nhìn thấy bóng người. Lạp Lệ Sa vốn không biết đường tới Tương Dương, hơn nữa phía trước và đằng sau nàng không có bất cứ thôn trấn nào để hỏi thăm, lúc này nàng mới chú ý tới kẻ nãy giờ cứ tiếu ta tiếu tít là Chu Bá Thông:

"Làm sao mới có thể trở về Tương Dương?"

Chu Bá Thông chớp chớp mắt:

"Cuối cùng cũng nói chuyện, đi Tương Dương để tìm quân kỳ sao?"

"Không phải."

"Trừ phi ngươi dẫn ta đi tìm quân kỳ."

Lạp Lệ Sa liếc mắt một chút:

"Quân kỳ đương nhiên ở gần quân doanh của quân Mông Cổ, ta phải về Tương Dương trước."

"Không được gạt ta."

Lạp Lệ Sa gật đầu.

Trời vừa tảng sáng, Lạp Lệ Sa tới ngoài cửa thành Tương Dương, tướng sĩ thủ thành nhìn thấy người tới là Lạp Lệ Sa thì cơ hồ muốn té xuống dưới mở cổng thành, xoa xoa con mắt nhìn một lần nữa, hắn xác định hắn không có nhìn lầm mới lớn tiếng kêu:

"Dương thiếu hiệp về rồi, Dương thiếu hiệp về rồi."

Trong thời gian Lạp Lệ Sa mất tích, Quách Tĩnh lo lắng xuất động người trong Cái Bang tìm kiếm, bạn bè trên giang hồ cũng giúp đỡ tìm nàng, ngay cả Hoàng lão tà cũng bị kinh động, thế nhưng không ai có thể ngờ được là Lạp Lệ Sa sẽ ở trong sơn lâm cùng cốc không bóng người lui tới.

Lạp Lệ Sa mang theo Chu Bá Thông đi vào thành, Chu Bá Thông nhắc nhở nho nhỏ:

"Quân kỳ, quân kỳ."

"Không vội."

Chu Bá Thông cảm thấy không thú vị chút nào, Lạp Lệ Sa không muốn giúp hắn, nghĩ lại, tìm sơn động thôi mà, chính hắn tìm cũng được.

Lạp Lệ Sa đi thẳng tới phủ nguyên soái, tới căn phòng phía sau hậu viện đẩy cửa ra vừa nhìn, nàng thật không ngờ người mà nàng ngày nhớ đêm mong lại đang nằm trên giường. Lạp Lệ Sa bước khẽ tới bên giường, tay áo phất một cái đem cửa khép lại.

Nàng ngồi xuống bên người Tiểu Long Nữ. Tiểu Long Nữ cau mày, sắc mặt tái nhợt dị thường. Trong lòng Lạp Lệ Sa đau xót, đưa tay vỗ về khuôn mặt tái nhợt của Tiểu Long Nữ.

"Sa nhi!"

"Long nhi!"

Chỉ là Tiểu Long Nữ vẫn không hề có chút dấu hiệu tỉnh lại nào cả.

Tiểu Long Nữ cứ mê man như cũ. Lạp Lệ Sa kéo kéo chăn lại cho nàng, sau đó hôn lên trán Tiểu Long Nữ, rồi ngồi chồm hổm bên giường Tiểu Long Nữ.

Tinh tế nhìn nàng, Lạp Lệ Sa chẳng bao giờ được quan sát Tiểu Long Nữ tỉ mỉ như thế. Nàng chưa bao giờ có thể nhìn kĩ bộ dạng lúc ngủ của Tiểu Long Nữ. Tiểu Long Nữ ngủ rất ít, tỉnh dậy thì luôn luôn sớm hơn nàng. Lần này khó có được cơ hội nhìn Tiểu Long Nữ ngủ, nhưng dường như Tiểu Long Nữ ngủ không yên chút nào.

Lạp Lệ Sa vuốt nhẹ trán Tiểu Long Nữ, nhẹ giọng trấn an:

"Long nhi, ta đã trở về."

Cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, 'loảng xoảng' có thanh âm của đồ vật bị rơi vỡ:

"Dương Quá...."

Quách Phù không nghĩ tới gặp phải Lạp Lệ Sa ở đây, nghe được lính canh báo cáo nhìn thấy Lạp Lệ Sa, thế nhưng không nhìn thấy chút hình bóng của Lạp Lệ Sa, không ngờ tới lại gặp Lạp Lệ Sa ở đây.

"Ngươi...."

Lạp Lệ Sa nhìn sàn nhà, nháy mắt trong phòng tràn đầy vị thuốc.

"Ngươi, thuốc này... Long nhi bị bệnh?"

"Nàng, nàng bị nội thương, ngươi không nhìn ra sao?"

"Nội thương, tại sao lại bị nội thương?" Lạp Lệ Sa thì thào tự nói, ngồi ở bên giường, ngón tay nàng thon dài vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Tiểu Long Nữ, thực sự là nàng sơ ý.

"Ngươi yên tâm, cả phụ thân và ngoại công đều giúp nàng vận công chữa thương, phụ thân ta nói không có gì đáng ngại."

"Chuyện gì xảy ra? Ai, là ai làm nàng bị thương?"

Lạp Lệ Sa tới gần Quách Phù, ôm lấy hai cánh tay nhìn chằm chằm nàng.

"Nàng, chính nàng ta."

"Ngươi gạt ta." Lạp Lệ Sa quát.

"Phụ thân ta nói, nàng là luyện công tẩu hỏa nhập ma." Quách Phù cũng quát lại Lạp Lệ Sa.

Ngày đêm mong nhớ người yêu nhưng lại không thấy không gặp, nỗi khổ tương tư làm sao có thể chịu cho được. Tiểu Long Nữ chỉ có thể dùng những hồi ức về chuỗi ngày nàng và Lạp Lệ Sa tiêu giao tự tại ở trong cổ mộ để an ủi nỗi khổ tương tư, suy nghĩ cũng không tránh khỏi sầu khổ.

Mà võ công của phái cổ mộ nếu tu luyện cần phải chú ý thanh tâm quả dục, vứt bỏ mọi cảm xúc buồn vui ái lạc. Nhưng trong thâm tâm nàng không ngừng nhớ tới Lạp Lệ Sa, làm sao có thể thanh tâm quả dục nổi, cuối cùng dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.

"Tại sao nàng bất tỉnh?"

"Ta làm sao biết."

Trong lòng Lạp Lệ Sa vừa yêu thương vừa áy náy, nếu nàng sớm trở về bên cạnh Long nhi thì Long nhi của nàng làm sao có thể bị nội thương.

Có thể Tiểu Long Nữ cảm giác được hơi thở của Lạp Lệ Sa, đôi mày đang nhíu chặt bỗng mở ra.

Quách Phù bưng chén thuốc đút cho Tiểu Long Nữ uống xong cũng rời đi. Lạp Lệ Sa ngồi bên cạnh giường canh chừng Tiểu Long Nữ một lúc lâu cũng không thấy nàng tỉnh lại. Một ngày một đêm chạy về Tương Dương, nàng cũng bị vây trong tình trạng kiệt sức, không biết từ lúc nào, gác tay nằm ngủ kế bên Tiểu Long Nữ.

Tiểu Long Nữ tỉnh lại đã là giữa trưa, nhìn thấy bên giường có một người nằm úp vào tay ngủ, chỉ liếc mắt một cái, nước mắt nàng liền không thể giữ được mà tràn khóe mi, ngón tay xoa xoa khuôn mặt Lạp Lệ Sa, cảm nhận được độ ấm, lúc này mới xác định Lạp Lệ Sa đã thật sự trở về. Tiểu Long Nữ nhoẻn miệng cười, lắc đầu, thật không biết chăm sóc chính mình, quần áo đầu tóc đều bẩn.

"Long nhi!"

Lạp Lệ Sa thoáng giật giật đầu, ngẩng đầu nhu dụi mắt:

"Long nhi..."

Tiểu Long Nữ nhìn chẳm chằm Lạp Lệ Sa không nháy mắt một cái, nàng đem những luyến tiếc nhớ nhung bao ngày qua bù đắp trở lại. Lạp Lệ Sa nhếch miệng cười, kéo Tiểu Long Nữ vào lòng.

"Ta rất nhớ ngươi, thật sự rất nhớ ngươi."

Tiểu Long Nữ rúc vào trong lòng Lạp Lệ Sa:

"Ta cũng giống ngươi."

Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa:

"Quá nhi, Long cô nương."

Thì ra là Hoàng Dung tới, nàng đến đây trước là muốn xem thương thế của Tiểu Long Nữ, sau là để chứng minh lời nói của Quách Phù rằng Lạp Lệ Sa đã trở lại.

"Quá nhi, ta thấy ngươi một người bẩn hề, trước tiên tắm rửa một chút đi, cũng để cho ta có chút thời gian kiểm tra thương thế cho Long cô nương."

Lạp Lệ Sa nhìn chính nàng, quả thật rất bẩn, gãi gãi đầu, xấu hổ cười.

Chương trước Chương tiếp
Loading...