[LICHAENG] - THẦN ĐIÊU NỮ HIỆP

Chương 47: Trở về.




Hôm sau, trời vừa sáng, quân Mông Cổ đại cử công thành, tên bay, đá rơi như mưa, hướng cả vào trong thành. Tiếp đó quân sĩ vác thang áp vào tường thành, từ bốn phía ào ào leo lên bờ tường.

Trong thành phòng thủ nghiêm mật, cứ tám binh sĩ cùng giữ một cây gỗ lớn, đẩy thang của địch ra khỏi tường thành. Giao chiến hồi lâu, cuối cùng có mấy trăm binh sĩ Mông Cổ leo lên được bờ thành. Trong quân Mông Cổ tiếng reo hò rầm trời, từng đội một trăm người ào lên theo như kiến cỏ.

Bỗng từ phía sau nữ tường (bờ tường thấp, trên mặt thành) vang lên tiếng mõ, một đội cung thủ xuất hiện, tên bắn ra như mưa, làm cho viện quân Mông Cổ không thể leo lên; tiếp đó một đội quân Tống cầm đuốc lao tới, đốt cháy các cây thang, những binh sĩ Mông Cổ đang leo thang rơi xuống lả tả.

Trong tiếng hô rầm trời trong và ngoài thành, một đội hán tử dũng mãnh xách giáo dài kiếm sắc lao ra tấn công những tên lính Mông Cổ đã leo lên mặt thành. Đội hán tử này không mặc binh phục quân Tống; người thì áo đen, kẻ lại áo xanh, khi công kích cũng không thành đội hình, nhưng thân thủ hiển nhiên là những người có võ công.

Những tên lính Mông Cổ đã leo lên mặt thành đều là dũng sĩ, thuộc loại vô địch, nhưng gặp đội hán tử này, sau vài hiệp đấu, cứ lần lượt bị hạ gục, kẻ nằm vắt ngang bờ thành, người thì rơi xuống chân thành tan thây.

Giữa quân Tống có một hán tử trung niên đặc biệt uy mãnh, người đó mặc bộ y phục màu xám, tay không, tung hoành ngang dọc, thấy quân Tống bị nguy chỗ nào liền lao tới giải vây; người đó lao tới đâu, binh tướng Mông Cổ đều dạt cả ra, thật y như hổ xông vào đàn dê.

Hốt Tất Liệt và đám người Lạp Lệ Sa, Kim Luân pháp vương cũng đến đốc chiến. Lạp Lệ Sa cùng Tiểu Long Nữ cưỡi chung một con ngựa, nàng ôm Tiểu Long Nữ cảm thán nói:

"Công phu của Quách Tĩnh thật cao cường, vừa nhìn ta đã muốn vỗ tay nói 'Hảo'."

Tiểu Long Nữ khẽ cười:

"Nếu như bình thường ngươi chịu khó siêng năng luyện tập võ công ta dạy ngươi thì khẳng định không bao lâu ngươi sẽ hơn hẳn Quách Tĩnh."

Lạp Lệ Sa quay về phía Tiểu Long Nữ nhăn mặt nhăn mày, biểu thị bất mãn không vừa lòng.

Hốt Tất Liệt thân chinh đứng dưới chân thành đốc chiến, thấy hán tử kia anh dũng như thế, bất giác ngây người hồi lâu, thở dài:

"Dũng sĩ thiên hạ, liệu còn ai theo kịp người đó?"

Lạp Lệ Sa đứng bên, hỏi:

"Vương gia có biết ai đấy chăng?"

Hốt Tất liệt chột dạ, hỏi:

"Không lẽ đó là Quách Tĩnh?"

Lạp Lệ Sa nói:

"Chính hắn!"

Lạp Lệ Sa cũng cảm thấy an tâm phần nào, có Quách Tĩnh tại đây, người dân Đại Tống cũng không đến nỗi bị quân Mông Cổ khi dễ.

Lúc này mấy trăm lính Mông Cổ leo lên mặt trên thành đã bị giết chỉ còn được vài người, có ba tên bách phu trưởng ngoan cường nhất tay cầm giáo dài, tiếp tục chiến đấu. Tên vạn phu trưởng ở dưới chân thành thổi tù và, lại dồn quân công thành, hòng tiếp ứng ba tên bách phu trưởng trên kia.

Quách Tĩnh hú một tiếng dài, chạy tới. Một tên bách phu trưởng đâm mũi giáo về phía đó, Quách Tĩnh giơ tay chộp cán giáo, hất mạnh về phía trước, đồng thời tung chân trái đá chiếc mộc của tên bách phu trưởng thứ hai bay đi. Hai tên bách phu trưởng tuy dũng cảm, nhưng chịu sao nổi một hất một cước đầy thần lực của Quách Tĩnh? Cả hai ngã lộn mấy vòng, rơi xuống đất chết tươi.

Tên bách phu trưởng thứ ba đã nhiều tuổi, tóc muối tiêu, tự biết hôm nay khó toàn mạng, vung cây đao dài chém loạn xạ, thế như mãnh hổ. Quách Tĩnh dùng tay trái túm lấy cổ tay cầm đao của hắn, hữu chưởng định giáng tới, bỗng sững lại. Tên bách phu trưởng này cũng đã nhận ra Quách Tĩnh, liền kêu lên:

"Kim đao phò mã, là đại nhân đấy ư?"

Nguyên lai hắn là thuộc hạ của Quách Tĩnh hồi tây chinh năm nào. Hôm nay hắn là một trong những dũng sĩ leo lên mặt thành đầu tiên.

Quách Tĩnh nghĩ đến tình xưa, nói:

"Ngươi là Ngạc Nhĩ Đa phải không?"

Tên bách phu trưởng thấy Quách Tĩnh nhớ được tên mình, không khỏi rơm rớm nước mắt, thốt lên:

"Thưa, chính là tiểu nhân."

Quách Tĩnh nói:

"Nghĩ đến tình xưa, hôm nay ta tha mạng cho ngươi. Lần sau còn để ta bắt gặp, đừng trách ta vô tình."

Đoạn ngoảnh đầu, sai tả hữu:

"Lấy dây buộc, thả hắn xuống dưới chân thành!"

Hai tráng đinh liền dùng dây thừng dài quấn ngang bụng Ngạc Nhĩ Đa, rồi thả hắn xuống dưới chân thành.

Ngạc Nhĩ Đa là một dũng sĩ lừng danh trong quân đội Mông Cổ, bị quân Tống buộc dây thả xuống dưới chân thành, binh sĩ Mông Cổ bên dưới đều lấy làm lạ, không hiểu có biến cố gì, nhất tề lùi lại vài chục trượng; trên mặt thành cũng ngừng bắn tên xuống, đôi bên bãi đấu. Ngạc Nhĩ Đa xuống đến dưới đất, quì xuống đất lạy tạ Quách Tĩnh, nói to:

"Có Kim đao phò mã ở đây, tiểu nhân quyết không dám tái phạm hổ giá."

Quách Tĩnh đứng trên mặt thành, thần uy lẫm liệt, nói lớn:

"Chủ soái Mông Cổ nghe đây: Đại Tống và Mông Cổ năm xưa đồng tâm kết minh, hợp lực diệt Kim, nay quân Mông Cổ nhà ngươi cớ sao xâm phạm cương giới của ta, sát hại bách tính của ta? Dân chúng Đại Tống ta đông gấp mười lần dân số Mông Cổ, nếu các ngươi không mau lui binh, nghĩa binh của Đại Tống ta vùng dậy, e rằng mười mấy vạn quân Mông Cổ các ngươi sẽ không có đất mà chôn."

Mấy câu này Quách Tĩnh nói bằng tiếng Mông Cổ trung khí sung mãn, từng câu từng chữ rành rọt; tường thành tuy cao, khoảng cách quân lính hai bên lại xa, nhưng mấy vạn binh tướng Mông Cổ đều nghe rõ, không khỏi nhìn nhau thất sắc.

Một tên vạn phu trưởng dẫn Ngạc Nhĩ Đa tới trước mặt Hốt Tất Liệt, bẩm cáo nguyên do. Ngạc Nhĩ Đa kể lại năm xưa từng cùng Quách Tĩnh tây chinh, Kim đao phò mã dùng binh như thần thế nào, khắc địch chế thắng ra sao, miêu tả đâu ra đấy. Hốt Tất Liệt sa sầm mặt, quát:

"Mang ra chém đầu!"

Ngạc Nhĩ Đa kêu lên:

"Oan quá!"

Tên vạn phu trưởng nói:

"Tứ đại vương minh xét cho, Ngạc Nhĩ Đa có nhiều chiến công..."

Hốt Tất Liệt phẩy tay, bốn vệ sĩ lôi Ngạc Nhĩ Đa ra chém đầu, mang thủ cấp lại trình. Chư tướng hết thảy đều kinh hãi. Hốt Tất Liệt nói với tên vạn phu trưởng:

"Ngạc Nhĩ Đa được chôn cất như một liệt sĩ, ngoài ra hãy thưởng cho thê tử hắn mười cân vàng, ba mươi nô lệ, ba trăm con cừu."

Tên vạn phu trưởng ngơ ngác không hiểu, chỉ nói:

"Vâng, vâng."

Hốt Tất Liệt nói:

"Ta đã giết hắn, lại còn ban thưởng cho gia thuộc, các ngươi chưa hiểu lý do sao?"

Chư tướng nhất tề cúi mình, nói:

"Thỉnh Tứ đại vương chỉ bảo."

Hốt Tất Liệt nói:

"Tên bách phu trưởng ấy đã quì lạy Quách Tĩnh, cường điệu sự lợi hại của Quách Tĩnh, làm cho lòng quân dao động, không đáng chém đầu hay sao? Nhưng hắn đã dũng cảm leo lên thành đầu tiên, chiến đấu đến người cuối cùng, há không đáng ban thưởng?"

Chư tướng đều bái phục.

Như thế là quân Mông Cổ đã mất nhuệ khí. Hốt Tất Liệt biết hôm nay dù tái công thành cũng chỉ tổn thất vô ích, chẳng được gì, thấy dưới chân thành ngổn ngang mấy ngàn xác binh sĩ Mông Cổ, toàn là những chiến binh tinh nhuệ từng qua trăm trận, thì rất đau lòng.

Nhìn thành Tương Dương kiên cố, phòng thủ nghiêm mật, quả không có sơ hở nào, bất giác Hốt Tất Liệt thở dài, hạ lệnh lui quân bốn mươi dặm. Hai vệ sĩ tả hữu nhìn nhau, cùng tâu:

"Tiểu nhân xin phân ưu với Tứ đại vương, dù gì cũng phải giảm bớt nhuệ khí của bọn Nam man."

Nói xong họ nhảy lên ngựa, phi tới chân tường thành, giương cung, hai mũi tên bắn lên chỗ Quách Tĩnh.

Tài cưỡi ngựa của hai người ấy đã cao, thuật bắn cung lại chuẩn, đúng là ngựa phi như bay, tên lao như chớp. Dưới chân thành chỉ nghe 'phựt phựt' hai tiếng, hai mũi tên đã bay vút tới ngực và bụng Quách Tĩnh.

Quách Tĩnh không thể tránh, chỉ thấy mỗi tay chộp một mũi tên, rồi vung tay phóng xuống.

Hai vệ sĩ Mông Cổ chưa kịp quay ngựa chạy về, mũi tên đã phóng cắm vào ngực, cùng ngã ngựa. Quân Tống trên mặt thành reo hò như sấm, khua cả trống trận trợ uy.

Hốt Tất Liệt rầu rĩ dẫn quân lui về phía bắc. Đại quân đi được vài dặm, thì Lạp Lệ Sa tìm đúng thời cơ nói:

"Xin vương gia đừng lo buồn, tiểu nhân sẽ vào thành lấy đầu Quách Tĩnh."

Ánh mắt Hốt Tất Liệt lập tức sáng lên nhưng rồi lại ảm đạm xuống, lắc đầu, nói:

"Lạp thiếu hiệp võ nghệ phi phàm nhưng Quách Tĩnh trí dũng song toàn, quả nhiên danh bất hư truyền. Hôm nay vừa gặp, ta liền cảm thấy đành hoàn toàn thúc thủ. Sợ là lần này ám sát cũng khó mà thành công."

Lạp Lệ Sa nói:

"Tại hạ từng sống mấy năm với gia đình Quách Tĩnh, cũng là bạn cũ, lại từng trợ giúp hắn, đối với tại hạ, hắn chắc hẳn sẽ không có ý đề phòng. Người đời có câu 'Giáo đâm chỗ sáng dễ tránh, tên bắn trong tối khó phòng'."

Hốt Tất Liệt nói:

"Vừa rồi trong lúc công thành, Lạp huynh đệ đứng bên cạnh tiểu vương, e rằng Quách Tĩnh ở trên thành đã nhìn thấy."

Lạp Lệ Sa lắc đầu, nàng và Tiểu Long Nữ hiện tại là mặc quần áo Mông Cổ, còn đứng xa như vậy, vừa rồi Quách Tĩnh bận tâm đối phó với quân lính công thành còn không kịp thở nói chi là để tâm đến một người nhỏ nhoi như nàng. Nàng cũng không muốn cứ ở quân trướng của người Mông Cổ thế này, lập tức nói:

"Tại hạ đã nghĩ đến việc đó, nên lúc công thành, đã cùng Long nhi đội mũ sụp xuống trán, dựng cổ áo che gáy, Quách Tĩnh nhất định không thể nhận ra. Mà cho dù hắn có nhận ra thì tại hạ cũng tự có biện pháp khiến Quách Tĩnh tin tưởng tại hạ."

Hốt Tất Liệt nói:

"Tốt! Nếu vậy, chúc Lạp huynh đệ lập đại công, ước hẹn phong thưởng, quyết không nuốt lời." Nói rồi hắn phất tay ý bảo thủ hạ mang rượu tới.

Lạp Lệ Sa đa tạ, đang định quay mình, cùng Tiểu Long Nữ cáo biệt mọi người, thì nhìn thấy vẻ mặt khác lạ của bọn Kim Luân pháp vương, Tiêu Tương Tử, Ni Ma Tinh và Doãn Khắc Tây, chợt nghĩ:

'Mấy người kia đều lo mình đi giết Quách Tĩnh, được phong danh hiệu đệ nhất dũng sĩ Đại Mông Cổ, nhất định sẽ tìm cách ngăn cản, khiến mình sống không yên đây.'

Nàng không muốn cùng bọn Kim Luân pháp vương cũng như người Mông Cổ dây dưa, bèn nói với Hốt Tất Liệt:

"Vương gia, tại hạ có một điều cáo bẩm; tại hạ đi giết Quách Tĩnh, nếu nhờ phúc của vương gia mà đại sự thành công, thì tại hạ quyết không dám nhận danh hiệu đệ nhất dũng sĩ Đại Mông Cổ."

Hốt Tất Liệt hỏi:

"Vì sao vậy?"

Lạp Lệ Sa nói:

"Tại hạ võ công còn thua xa các vị ở đây, làm sao dám nhận danh hiệu đó? Vương gia đáp ứng việc đó, tại hạ mới dám động thân."

Hốt Tất Liệt thấy nàng lời lẽ thành khẩn, đúng là ý muốn của nàng, nhìn thần sắc mấy người kia, cũng đoán ra tâm ý của nàng, bèn nói:

"Đã thế, mỗi người có chí hướng riêng, tiểu vương cũng không ép."

Bọn Kim Luân pháp vương nghe Hốt Tất Liệt nói vậy, quả nhiên đều có vẻ hài lòng.

Lạp Lệ Sa quay đầu ngựa, sánh vai cùng Tiểu Long Nữ phi về phía thành Tương Dương, dọc đường quẳng mũ, áo da, phục hồi lối trang phục của người Hán, đến dưới chân thành thì trời đã tối, thấy cổng thành đóng kín, từng tốp binh sĩ trên đầu thảnh cầm đuốc đi tuần phòng. Lạp Lệ Sa gọi to:

"Tại hạ Lạp Lệ Sa, đến xin bái kiến Quách Tĩnh Quách đại hiệp."

Tướng giữ thành nghe tiếng gọi, thấy chỉ có hai người, một nam một nữ bèn bẩm cáo với Quách Tĩnh.

Lát sau, có hai thanh niên ra đầu thành, nhìn xuống dưới, một người nói:

"Thì ra là Dương đại ca, chỉ có hai vị thôi sao?"

Lạp Lệ Sa thấy huynh đệ họ Võ, nói:

"Võ đại ca, Võ nhị ca, Quách bá bá có ở trong thành hay không?"

Võ Tu Văn nói:

"Đi vào hãy nói."

Họ ra lệnh binh sĩ mở cổng thành, hạ cầu treo, để Lạp Lệ Sa và Tiểu Long Nữ đi vào trong thành.

Huynh đệ họ Võ dẫn hai người đến trước một tòa nhà lớn. Quách Tĩnh tươi cười ra cửa chào Tiểu Long Nữ một cái. Cả hai vợ chồng Quách Tĩnh Hoàng Dung đối với những chuyện khó khăn trong thời gian qua của Lạp Lệ Sa trên giang hồ cũng có nghe nói ít nhiều. Bây giờ nhìn thấy Lạp Lệ Sa quần áo nhếch nhác, tinh thần có phần sa sút, mặt mũi lại trắng bệt như bị thương nên có vài phần lo lắng yêu thương.

Đôi mắt Quách Tĩnh tràn đầy ý cười nhưng sâu trong đó lại là một chút gì đó xót xa thương tiếc, đỡ lấy vai Lạp Lệ Sa nói:

"Trở về thì tốt, trở về thì tốt. Quá Nhi, hai người đến thật đúng lúc. Bọn Thát tử đang gấp rút công thành, có hai người đến trợ lực với ta thật là phúc cho bách tính thành Tương Dương này."

Tiểu Long Nữ là sư phụ của Lạp Lệ Sa, Quách Tĩnh dùng lễ ngang hàng đối đãi, trân trọng nhường lối vào nhà, đối với Lạp Lệ Sa thì lại vô cùng thân thiết, coi như con cháu ruột thịt trong nhà.

Lạp Lệ Sa bị Quách Tĩnh nắm tay kéo đi, có chút không thích, chỉ sợ làm Quách Tĩnh mất vui nên cũng không tỏ ý kiến gì, phải gượng cười, nói:

"Quách bá bá vẫn khỏe." Thái độ làm người của Quách Tĩnh khoan dung đại lượng, cũng không lưu tâm đến tiểu tiết.

Hoàng Dung hiện đang mang thai nhưng cũng ra trước sảnh đường đón tiếp Lạp Lệ Sa và Tiểu Long Nữ. Đối với Lạp Lệ Sa nàng có một cảm giác là lạ nhưng lại không tìm được bất cứ điểm nào không hợp lý cả. Vì vậy vừa thấy Lạp Lệ Sa nàng cũng chỉ tươi cười đón tiếp.

"Quách bá bá, mấy ngày nay ta đều ở trong quân doanh của người Mông Cổ, Hốt Tất Liệt ra lệnh, ai có thể lấy mạng của ngươi thì sẽ được phong là 'Đệ nhất dũng sĩ của Đại Mông Cổ', đám người Kim Luân pháp vương, Tiêu Tương Tử, Doãn Khắc Tây, Mã Quang Tá đều là những kẽ dị sĩ tài ba trên chốn giang hồ chịu sự sai khiến của Hốt Tất Liệt, ngươi phải cẩn thận đề phòng."

Lạp Lệ Sa đem mọi chuyện nàng biết đều nhất mực nói cho Quách Tĩnh nghe, để cho Quách Tĩnh có thể đề phòng, nàng là sợ Quách Tĩnh chỉ lo lắng an nguy của nàng mà quên mất an nguy của bản thân, muốn nói cho hắn tỉnh ngộ.

Quách Tĩnh vỗ vỗ vai Lạp Lệ Sa:

"Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại."

Có người vào bẩm cáo:

"Lữ đại soái mời Quách đại hiệp tới dự yến, mừng hôm nay đại thắng Thát tử."

Quách Tĩnh nói:

"Ngươi về bẩm với đại soái, đa tạ ban yến. Ta có viễn khách quang lâm, không thể phụng bồi."

Trung quân thấy Lạp Lệ Sa ít tuổi, chẳng có gì đặc dị, không hiểu tại sao Quách Tĩnh lại trân trọng với nàng như thế, đến mức từ chối dự tiệc mừng công để tiếp đãi nàng, thì không khỏi lấy làm lạ, trở về bẩm cáo với Lữ Văn Hoán.

Quách Tĩnh ở trong phòng khách chuẩn bị tiệc rượu để chào đón Tiểu Long Nữ và Lạp Lệ Sa. Trong bàn tiệc còn có Chu Tử Liễu, Lỗ Hữu Cước, hai huynh đệ họ Võ và Quách Phù chung vui.

Quách Phù cũng chỉ mới trở về Tương Dương cách đây không lâu, nàng thật không nghĩ tới ở nơi này gặp được Lạp Lệ Sa, nàng ở trước mặt Quách Tĩnh Hoàng Dung nói hết mọi chuyện xảy ra thêm mắm thêm muối, nào là Lạp Lệ Sa làm bậy cái này, Lạp Lệ Sa làm bậy cái kia, còn không quên gán cho Lạp Lệ Sa thêm tội thông địch bán nước cầu vinh. [khứa thần kinh này...ta nhịn hết nổi ngươi rồi nha..chém ngươi 1102 nhát.]

Quách Tĩnh hoàn toàn không tin, Hoàng Dung nửa tin nửa ngờ.

Quách Phù không nói một lời, ngồi xuống. Trong suốt bữa tiệc, chỉ thấy nàng ta hơi cau mày, dường như có tâm sự gì, huynh đệ họ Võ luôn né tránh mục quang của nàng ta, không có tâm tư để ý bữa tiệc. Lỗ Hữu Cước và Chu Tử Liễu thì cao hứng thao thao bất tuyệt về trận thắng Thát tử hôm nay.

Bữa tiệc rượu xong xuôi cũng đã cuối canh một, Quách Tĩnh sai Quách Phù đưa Tiểu Long Nữ vào nội thất an nghỉ, còn mình thì kéo Lạp Lệ Sa nằm chung một giường để tâm sự. Trước khi bước vào nội thất, Tiểu Long Nữ nhìn Lạp Lệ Sa một cái đầy trìu mến, thâm tình chân thành nói:

"Sa nhi cùng ngủ chung phòng với ta."

Lời này của nàng nói ra làm cho mọi người trừng mắt ngạc nhiên.

Lạp Lệ Sa đỏ mặt, lời nói của Tiểu Long Nữ không làm cho mọi người hiểu lầm mới là lạ, dù biết Tiểu Long Nữ trong sáng không có ý gì, nhưng điều đó cũng làm cho Lạp Lệ Sa ngượng ngùng xấu hổ, nàng ho nhẹ một tiếng giật nhẹ ống tay áo của Tiểu Long Nữ:

"Long Nhi, ta có chuyện muốn nói với Quách bá bá, ngươi trước tiên cứ cùng Quách Phù đi nghỉ ngơi."

Tiểu Long Nữ hơi cau mày, nhưng cũng không nói tiếp lời nào.Tiểu Long Nữ và Quách Phù đương nhiên không có chuyện gì để nói, trong thâm tâm Quách Phù luôn đố kỵ với Tiểu Long Nữ, nàng ghen ghét nhưng nàng cũng ao ước được như Tiểu Long Nữ. Ánh mắt Lạp Lệ Sa, trái tim Lạp Lệ Sa, tình cảm của Lạp Lệ Sa, tất cả đều đặt ở Tiểu Long Nữ.

Tại sao lại bất công như thế chứ, rõ ràng là nàng gặp Lạp Lệ Sa trước mà nàng cũng yêu Lạp Lệ Sa trước, hai người có thể nói là thanh mai trúc mã, với lại phụ thân của hai người còn là huynh đệ kết nghĩa (Quách Phù vẫn nghĩ Lạp Lệ Sa là Dương Quá), xét cho cùng đáng lẽ người bên cạnh Lạp Lệ Sa phải là nàng kia chứ. [ngươi nên xem lại cái nết của ngươiッ ]

Trong lúc Quách Phù còn đang ghen tỵ với Tiểu Long Nữ thì bên này Lạp Lệ Sa đem mọi chuyện nàng nhìn thấy nghe thấy từng chuyện từng chuyện một mà nói cho Quách Tĩnh nghe, Quách Tĩnh thở dài cảm thán một tiếng sau đó im lặng suy tư.

Quách Tĩnh trầm mặc khoảng một chén trà nhỏ, vừa cởi áo ngoài chuẩn bị đi ngủ, vừa nói:

"Quá Nhi, hiện thời cường địch áp cảnh, thiên hạ Đại Tống như trứng để đầu đẳng. Thành Tương Dương là tấm lá chắn che đỡ một nửa giang sơn Đại Tống, nếu thành này thất thủ, chỉ e trăm họ của Đại Tống đều sẽ trở thành nô lệ của người Mông Cổ. Chính mắt ta từng chứng kiến thảm cảnh người Mông Cổ tàn sát dị tộc, thật khiến người ta sôi máu."

Quách Tĩnh vẫn theo thói quen từ trước gọi Lạp Lệ Sa là Dương Quá.

Lạp Lệ Sa nghe đến đây, nhớ lại cảnh bạo hành đáng sợ của binh tướng Mông Cổ dọc đường tới đây, cũng bất giác nghiến răng căm hận.

Quách Tĩnh lại nói:

"Chúng ta luyện công học võ là để làm gì? Hành hiệp trượng nghĩa, cứu tế phò nguy cố hiển nhiên là bổn phận, song cũng chỉ là tiểu hiệp mà thôi. Người trên giang hồ sở dĩ gọi ta là Quách đại hiệp, thật ra bởi vì kính trọng ta vì nước vì dân, xả thân trợ thủ thành Tương Dương. Song ta tài lực có hạn, không thể giải khốn cho dân, thực hổ thẹn với hai chữ 'đại hiệp'. Ngươi thông minh tài trí gấp mười lần ta, tương lai nhất định sẽ hơn ta nhiều lắm. Điều này ta nói thật lòng. Chỉ mong ngươi hãy nhớ kỹ tám chữ 'Vì nước vì dân, đại hiệp cứu quốc', mai sau dương danh thiên hạ, trở thành bậc đại hiệp chân chính được muôn dân kính ngưỡng."

Những lời lẽ hết sức chân thành, khiến Lạp Lệ Sa nghe mà xúc động, thấy Quách Tĩnh sắc mặt trang nghiêm, tuy rằng nàng chỉ muốn cùng Tiểu Long Nữ khoái hoạt vui vẻ trong cổ mộ không quan tâm thế sự nhưng đối với Quách Tĩnh vẫn không khỏi kính nể, bèn đáp:

"Quách bá bá, sau này dù Quách bá bá có chuyện gì, điệt nhi nhất định sẽ ghi nhớ lời này."

Quách Tĩnh giơ tay xoa xoa đầu nàng, nói:

"Đúng, cúc cung tận tụy, chết cũng cam lòng. Nếu mất nước, Quách bá bá của ngươi tính mạng khó toàn. Nghe đồn Hốt Tất Liệt giỏi dùng binh, hôm nay hắn lui quân, vài hôm nữa ắt có một trường đại sát. Chúng ta sẽ chống trả một phen cho thật oanh liệt."

Quách Tĩnh bị Lạp Lệ Sa nói trúng vẫn đề nên vẫn thao thao bất tuyệt. Lạp Lệ Sa bên này dù cảm động trước tình cảm yêu nước của Quách Tĩnh nhưng trong chóc lát cũng không còn tâm trí nào nghe nữa.

Nàng nhớ Tiểu Long Nữ, đây thật sự là một thế giới đầy chết chóc, vì lợi ích mà người ta sẵn sàng hi sinh kẻ khác, người giết người không chút khoan nhượng, sống trên xác của kẻ khác, nàng chán ghét điều đó.

Nàng muốn cùng Tiểu Long Nữ trở về cổ mộ, sống một cuộc sống êm đềm vui vẻ, thế giới chỉ thuộc về hai nàng, không ai quấy rầy, không phải suy nghĩ đề phòng ai cả. Chẳng cần hỏi thế sự truân chuyên, không cần biết thiên hạ này sẽ là của ai, cũng chẳng cần người dân Đại Tống sẽ ra sao, nàng mệt mỏi, thật muốn nhắm một mắt mở một mắt, làm ngơ mọi chuyện.

Lạp Lệ Sa lấy trong tay áo một đoạn dây thừng, sau đó cố định hai đầu trên vách tường, nhẹ nhàng nhảy lên đoạn dây thừng. Trước giờ nàng chưa bao giờ ngủ như vậy, lần này là lần đầu tiên, nằm trên dây thừng thật khó chịu không thoải mái gì cả, thật không biết tại sao mà Tiểu Long Nữ lại có thể nằm yên tới sáng được cơ chứ, nàng cứ như vậy suy nghĩ mà ngủ lúc nào không hay.

Thấy Lạp Lệ Sa ngủ như thế Quách Tĩnh cũng nằm xuống ngủ luôn. Quách Tĩnh ban ngày ác chiến, đại hao tâm lực, vừa đặt mình đã ngủ ngay. Trong không gian truyền tới tiếng Quách Tĩnh thở đều đều bằng mũi, hít vào thở ra rất chậm. Một hồi lâu sau, nghe bốn bề tĩnh lặng, chỉ vọng lại từ xa tiếng bước chân của binh lính tuần tra.

Bỗng nghe ngoài song cửa có người gõ nhẹ ba tiếng, Lạp Lệ Sa ánh mắt vừa mở nhưng cũng nhanh chóng nhắm lại, nàng không có tâm tư nào quan tâm là ai.

Quách Tĩnh tỉnh giấc liền ngồi dậy, hỏi:

"Dung nhi phải không? Có quân tình khẩn cấp chăng?"

Ngoài song cửa vẫn im lặng. Quách Tĩnh thấy Lạp Lệ Sa nằm trên dây thừng mà ngủ, hơi thở đằng mũi đều đều, nàng khó khăn lắm mới ngủ được, may là không bị giật mình, nhẹ chân xuống giường, đi ra khỏi phòng, thấy Hoàng Dung đứng ở góc sân vẫy tay.

Quách Tĩnh tới gần, thấp giọng hỏi:

"Chuyện gì vậy?"

Hoàng Dung không đáp, kéo chồng ra hậu viện, nhìn tứ phía, rồi nói:

"Tĩnh ca ca và Quá Nhi đối đáp, muội đã nghe cả. Nhưng muội vẫn cảm thấy Quá Nhi có chút quái lạ, lại không biết quái ở điểm nào,Tĩnh ca ca biết hay không?"

Quách Tĩnh kinh ngạc, hỏi:

"Quái là quái thế nào?"

Hoàng Dung lắc đầu đáp:

"Muội cũng không biết mới phải hỏi Tĩnh ca ca."

Quách Tĩnh đáp:

"Dung nhi, nàng đừng nghĩ nhiều quá, Quá Nhi không phải vẫn bình thường sao?"

Quách Tĩnh trầm ngâm giây lát, rồi lại nói:

"Quá Nhi không có gì đâu, Dung nhi đừng quá lo. Nàng hãy về phòng ngủ kẻo mệt."

Lạp Lệ Sa lặng lẽ trốn sau bức tường lắng nghe hai người nói chuyện, võ công của nàng không bằng cả hai nhưng khinh công phái cổ mộ độc bộ thiên hạ, nên Lạp Lệ Sa đứng đó mà Quách Tĩnh Hoàng Dung không hề hay biết.

Nghe Hoàng Dung nói như vậy, trong lòng Lạp Lệ Sa hồi hợp không yên, cảm giác căng thẳng không thể hít thở được. Nàng và Tiểu Long Nữ vất vả lắm mới có thể yên ổn bên nhau được, hai người các nàng ai cũng không muốn có chút sai lầm gì xảy ra, nếu để cho Hoàng Dung biết nàng là nữ tử thì mọi chuyện chẳng phải là.....

Hoàng Dung gật đầu, nói:

"Quá Nhi là một trang thiếu niên thật hiếm có. Nhưng trong lòng hắn có khúc mắc không thể gỡ nổi, đó là tư tình giữa hắn với sư phụ. Ôi, muội từng phải nói khó khăn lắm Long cô nương mới bỏ hắn mà đi, ai ngờ Quá Nhi thần thông quảng đại, chẳng hiểu sao lại tìm được nàng ta. Nhìn thần tình sư đồ họ, thì từ rày không tài nào chia rẽ họ được nữa rồi."

Quách Tĩnh im lặng một lát, bỗng nói:

"Dung nhi thần thông quảng đại hơn cả Quá Nhi, hãy cố nghĩ cách cứu hắn, đừng để hắn lầm đường lạc lối."

Hoàng Dung thở dài, nói:

"Đừng nói chuyện của Quá Nhi muội không có cách, ngay cả đại tiểu thư của chúng ta, muội cũng chưa biết làm thế nào mới ổn. Tĩnh ca ca, trong lòng muội chỉ có mình ca ca, trong lòng ca ca cũng chỉ có một mình muội. Nhưng con gái chúng ta lại có đồng thời hai gã thiếu niên lang quân theo đuổi, cuối cùng lại không dứt khoát được với hai huynh đệ họ Võ. Mà Phù nhi thích Quá Nhi cả muội và ca ca cũng có thể dễ dàng nhận thấy, nhưng cả trái tim Quá Nhi đều đặt tại trên người Long cô nương. Sau cùng thì chỉ có thể chọn Đại Võ hoặc Tiểu Võ, giao Phù Nhi cho một trong hai lo lắng thôi. Chuyện đó khiến cho người làm phụ mẫu chúng ta khó xử biết chừng nào."

Quách Tĩnh Hoàng Dung lắc đầu liên tục, Quách Tĩnh không khỏi tiếc rẻ, hắn yêu thương Lạp Lệ Sa như con ruột, nếu được hắn thật mong muốn nàng và Quách Phù là một đôi tránh cho nàng đi vào con đường sai trái không lối thoát.

Hai người nói chuyện một lát, Quách Tĩnh đưa Hoàng Dung về phòng, đợi nàng nằm xuống giường đâu đấy, đắp chăn cho vợ, rồi ngồi xuống bên cạnh, cầm tay nàng, mỉm cười.

Hơn một tháng nay hai vợ chồng đều bận rộn việc quân quốc, hiếm có thời khắc yên tĩnh bên nhau. Hai người nhìn nhau im lặng, trong lòng cảm thấy dễ chịu. Hoàng Dung đưa mu bàn tay của chồng cọ nhè nhẹ vào má mình, nói:

"Tĩnh ca ca, hài tử thứ hai của phu thê chúng ta, Tĩnh ca ca hãy đặt tên cho con đi."

Quách Tĩnh cười, nói:

"Dung nhi thừa biết ta không thạo việc đó, lại còn định giễu ta?"

Hoàng Dung nói:

"Tĩnh ca ca cứ nói xem ý ca ca thế nào. Nam tử khắp thiên hạ không ai bằng được ca ca đâu."

Câu này Hoàng Dung nói ra với toàn bộ vẻ thành thật sâu xa. Quách Tĩnh cúi xuống, thơm nhẹ lên má vợ, nói:

"Nếu Dung nhi sinh con trai, chúng ta sẽ gọi nó là Quách Phá Lỗ(phá ngoại xâm), còn nếu sinh con gái..."

Nghĩ một lát, cười, nói:

"Ta nghĩ không ra, Dung nhi cứ đặt tên cho con thì được."

Hoàng Dung nói:

"Khâu Xứ Cơ đạo trưởng đặt cho ca ca chữ 'Tĩnh', là để ca ca đừng quên cái nhục Tĩnh Khang. Nay nước Kim đã diệt xong, gót sắt Mông Cổ lại kéo đến giày xéo, hài nhi sinh ra trong thành Tương Dương, vậy thì gọi là Quách Tương, để mai sau nó nhớ mình đã ra đời ở chốn nào."

Quách Tĩnh nói:

"Được lắm, nhưng mong nữ hài nhi sau này đừng quỉ quái như tỷ tỷ nó, lớn tướng rồi mà vẫn khiến phụ mẫu lo lắng."

Hoàng Dung mỉm cười, nói:

"Nếu chỉ lo lắng thì cũng được, đằng này... Muội chỉ mong sinh một nam hài nhi, để họ Quách có người nối dõi."

Quách Tĩnh vuốt tóc vợ, nói:

"Nam hài nhi hay nữ hài nhi cũng thế cả. Thôi ngủ đi, đừng nghĩ vẩn nghĩ vơ nữa."

Lạp Lệ Sa thấy hai người tình nồng ý mật lại càng nhớ Tiểu Long Nữ, nghĩ muốn cái gì liền làm ngay, nàng lặng lẽ đi vào gian phòng của Quách Phù, nhìn thấy Tiểu Long Nữ nằm trên dây thừng, liền lặng yên cười. Nàng tại bên tai của Tiểu Long Nữ khẽ gọi:

"Long Nhi!"

Tiểu Long Nữ mở mắt nhìn dáng vẻ rón rén của Lạp Lệ Sa, thật ra khi Lạp Lệ Sa vừa bước vào nàng đã biết là ai, chỉ là nàng muốn biết Lạp Lệ Sa đang làm gì ở đây giữa đêm hôm khuya khoắt như thế này.

Tiểu Long Nữ và Lạp Lệ Sa không muốn làm Quách Phù giật mình thức giấc nên cả hai lặng lẽ nắm tay nhau bước ra bên ngoài căn phòng. Tiểu Long Nữ chăm chú nhìn Lạp Lệ Sa thì thấy Lạp Lệ Sa chỉ mặc áo trong, trung y có vẻ đơn bạc, liền lên tiếng trách cứ, trong giọng nói đầy vẻ lo lắng yêu thương:

"Sao mặc ít như thế này, đêm khuya gió lớn, nếu lỡ để bị cảm phong hàn thì sao?"

Lạp Lệ Sa vỗ ngực:

"Sao dễ bệnh như vậy được? Ta rất khỏe đó."

Nàng vừa nói xong liền hắc xì, đưa tay gãi gãi đầu hì hì nhìn Tiểu Long Nữ. Tiểu Long Nữ nhìn bộ dạng xấu hổ của Lạp Lệ Sa, khuôn mặt ngượng ngùng làm nàng không nói được lời nào mà trái lại bật cười.

Lạp Lệ Sa cười hì hì:

"Long Nhi, như vậy cho ta ôm một cái nha, coi như sưởi ấm."

Nàng chà xát hai tay nóng lòng muốn ôm.

Tiểu Long Nữ bước tới gần Lạp Lệ Sa, ôm lấy thắt lưng của Lạp Lệ Sa hỏi:

"Ấm không?"

Lạp Lệ Sa cọ cọ đầu vào người Tiểu Long Nữ, vẻ mặt hưởng thụ:

"Ấm lắm nha."

"Sa nhi, vì sao bây giờ không ai phản đối chúng ta nữa vậy?"

Lạp Lệ Sa mỉm cười, Quách Tĩnh Hoàng Dung là muốn làm cho nàng trở thành con rể của bọn họ, nhưng thành Tương Dương hiện tại đang trong thời gian chiến trận, dân chúng sống trong cảnh dầu sôi, bọn họ như thế nào rãnh rỗi mà quan tâm đến chuyện của hai người các nàng nữa. Chỉ có bọn người ăn không ngồi rồi không có chuyện gì làm, nhàm chán quá mới muốn truy sát nàng đến chân trời góc biển thôi.

Nàng hôn lên vành tai của Tiểu Long Nữ:

"Bởi vì bọn họ đang rất bận, vì vậy mới quên đi chúng ta, như vậy không phải tốt hơn sao, đúng lúc như vậy làm cho chúng ta có thể thảnh thơi mà tiêu dao, ung dung tự tại."

"Như vậy thì tốt quá."

Ngày ngày tiêu dao, ung dung tự tại, chuyện này chỉ có tại cổ mộ mới có thể làm thôi.

"Long Nhi, sau này chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa, chờ cho mọi chuyện ở Tương Dương hơi ổn định, ta sẽ mang ngươi trở về cổ mộ ẩn cư, sống cuộc đời thần tiên quyến lữ, chỉ hai chúng ta. Còn nếu ngươi thích Tuyệt Tình cốc thì hai chúng ta liền đem lão thái bà Cừu Thiên Xích kia đá ra ngoài, hai chúng ta ẩn cư ở đó, ngươi nói có được không?"

"Đương nhiên được rồi, nhưng chiếm lấy nơi ở của người khác thì thật không tốt cho lắm, quay về cổ mộ xem ra vẫn là quyết định tốt nhất."

"Vậy làm theo lời Long Nhi nói đi, quay về cổ mộ, nhưng chúng ta sẽ cải biến nó, làm cho cổ mộ cũng đẹp như Tuyệt Tình cốc, có hoa có cỏ, có tiếng chim hót ríu rít nữa."

Tiểu Long Nữ ngã trong lòng Lạp Lệ Sa, nằm tựa đầu lên vai Lạp Lệ Sa. Hai người nắm tay nhau mà suy nghĩ về những chuyện các nàng sẽ làm trong tương lai, sẽ xây dựng tổ ấm của mình như thế nào, sẽ sống hạnh phúc như thế nào.

Sau khi dỗ cho Hoàng Dung ngủ Quách Tĩnh cũng quay về phòng. Trên đường trở về hắn thấy Lạp Lệ Sa và Tiểu Long Nữ. Lạp Lệ Sa đang ôm Tiểu Long Nữ trong lòng, ở tại trên môi của Tiểu Long Nữ hôn nhẹ, hai người đùa giỡn tươi cười thân thiết lại thập phần ái muội, nghe không rõ các nàng đang nói chuyện gì, nhất định là rất hài lòng.

Hắn nghỉ một chút, nhìn ánh trăng lắc đầu, thở dài, xoay người trở về phòng, thôi thôi, tất cả đều mặc kệ thôi, con cháu có phúc của con cháu, nữ tử giang hồ cũng không tính toán so đo nhiều như vậy.

Chương trước Chương tiếp
Loading...