[LICHAENG] - THẦN ĐIÊU NỮ HIỆP

Chương 2: Quách Tĩnh Hoàng Dung.




Nói thật ra thì lão già kỳ quái đối đãi với Lạp Lệ Sa tốt lắm, tuy rằng đa số thời gian là điên điên khùng khùng, nhưng thật ra Lạp Lệ Sa cũng không bận tâm lắm về việc này, dù hắn có điên khùng thật nhưng đối với nàng vẫn là tốt hơn bao kẻ tự nhận mình thanh cao tỉnh táo.

Nàng chỉ có duy nhất một mong muốn đó là làm sao có thể rời khỏi ngọn núi hoang tàn vắng vẻ này mà thôi, mấy ngày nay dù là đi đâu nàng cũng chỉ dám đi gần ngôi miếu hoang chứ không dám đi quá xa, sợ rằng gặp hổ hay sói hay chuyện gì bất trắc thì cũng chẳng biết trốn chỗ nào.

Nhưng thật cũng có một điều nàng ưng ý về chỗ này. Đó là phụ cận có một con suối nhỏ, trong vắt thanh mát, trong không khí ẩn ẩn tia nước lại nhẹ nhàng, không khí tươi mát của chốn thiên nhiên hoang sơ này làm cho tinh thần của nàng thoải mái gấp trăm lần, không như trước đây bị sự ô nhiễm chốn đô thị làm cho khó chịu.

Mà trong dòng suối nhỏ có một khe đá, sau khi Lạp Lệ Sa thay đổi bộ đồ nàng đang mặc thành một bộ cổ trang, tóc dài cũng được buộc lại gọn gàng. Trong lúc nàng còn đang chỉnh trang y phục quần áo cùng vẻ ngoài của mình thì bất ngờ Lạp Lệ Sa liền nghe được một loạt tiếng xào xạt, nghi vấn không biết đó là gì nàng liền xoay người quay đầu lại nhìn.

Lạp Lệ Sa nhìn thấy hai đôi nam nữ cùng nhau bước đến, hai người nữ tử xem ra cũng gọi là thanh tú, mi mỏng mắt ngài, hai người nam nhân tướng mạo cũng có chút tương đồng, anh dũng khí chất, hình dạng nhưng thật ra giống nhau tuấn tú dễ nhìn, thế nhưng bốn người đều mặc trang phục cổ trang, bất quá cũng không có gì là lạ nhưng giữa nơi hoang sơn dã lĩnh này mà còn có người lai vãn thật làm cho Lạp Lệ Sa kích động một phen.

"Tiểu huynh đệ, chúng ta là khách lỡ đường, nơi đây không chốn dừng chân, thật mong muốn có thể xin tá túc một đêm."

Lạp Lệ Sa lớn lên cũng không giống như nam sinh, da thịt của nàng trắng nõn, ngũ quan xinh xắn, giống như nữ sinh cao cao vóc người, thật ra nếu bỏ đi cổ trang trên người, trang phục Lạp Lệ Sa kỳ thực rất hiện đại thuộc loại thế kỷ 21, rất là nhàn nhã, chỉ là cổ nhân trước sau quan niệm có phần chấp nhất, cái này nàng cũng không thể nói gì hơn.

Người nọ thấy Lạp Lệ Sa ăn mặc nam trang, liền là nam tử, mà nhiều ngày qua chuyện tình cũng thật là kinh ngạc không thôi nên giờ đây Lạp Lệ Sa đối với người bên ngoài xưng hô cũng lấy làm bình thường, cũng không có chút chi biểu tình.

"A, được rồi, xin hỏi hiện tại là lúc nào?"

Lạp Lệ Sa do do dự dự sau đó liền lấy hết can đảm mà hỏi một câu, lại sợ bốn người này nghĩ nàng kỳ quái,tự nhiên cũng bổ sung một câu:

"Ta ở chỗ này ngây người hồi lâu, vì vậy... mọi chuyện có chút mơ hồ."

Một nữ tử chắp tay quay sang Lạp Lệ Sa mỉm cười nói:

"Tiểu huynh đệ, hiện tại là Gia Hi hai năm."

Trong đầu Lạp Lệ Sa cố gắng xoay chuyển không thôi, nàng cố gắng đem hết kiến thức của mình ra tra rõ thông tin mà nữ tử kia vừa nói, cuối cùng xác định Gia Hi đó là triều đại Nam Tống Gia Hi hai năm, triều đại Nam Tống?

Cách năm 20XX gần nghìn năm xã hội, nàng thế nào từ cống thoát nước lại đi tới đây chứ, khẳng định mộng còn chưa có tỉnh lại, nàng hiện tại đại khái là còn ngủ ở cống thoát nước mà. Nàng đưa tay ngắt lên đùi mình một cái như thức tỉnh chính mình thoát khỏi cơn ác mộng này, đau!!! Thế nào có thể là sự thật?

Không đâu! Đây là cổ đại, nàng đang mơ thôi, một người đang yên đang lành sao có thể đi xuyên qua thời gian cơ chứ, không khả thi mà.

"Tiểu huynh đệ?." Nàng kia nhìn thấy Lạp Lệ Sa biểu tình cũng thấy kì lạ, tự nhiên kêu lên một tiếng.

Lạp Lệ Sa phất tay, cũng không để ý tới mấy người kia, tìm một góc ngồi xuống, vốn chỉ là cho rằng, từ cống thoát nước liên thông tới một chỗ bất hảo, hoang dã núi đồi, thế nhưng thế nào sẽ là triều đại Nam Tống trong lịch sử?

Mà bên ngoài không biết từ bao giờ truyền đến thanh âm gào thét cùng đánh nhau, cái loại hỗn loạn thanh âm này cũng không quấy nhiễu được Lạp Lệ Sa còn đang miên man với bao ngổn ngang suy tư.

Bốn người nam nữ từ lúc bên ngoài bắt đầu truyền tới tiếng đánh nhau liền xông ra, không để ý đến thái độ thất thần của Lạp Lệ Sa.

"Hài tử!"

"Phụ thân?" Đang trách lão đầu quấy nhiễu nàng suy nghĩ nhưng Lạp Lệ Sa cũng chỉ có thể thuận theo ý tứ của lão đầu, huống hồ lão đầu đối đãi nàng không sai, thật rất tốt lắm.

"Bên ngoài có thật nhiều người, phụ thân mang ngươi đi kiếm nơi an toàn, ở đây chỉ thêm phiền phức mà thôi."

Lão đầu đưa tay vươn đến bên hông Lạp Lệ Sa, dự định ôm lấy Lạp Lệ Sa mang đi, lại bị từng trận tiếng điêu quấy nhiễu, vẻ mặt kinh khủng, tựa hồ là nhớ chuyện gì trong tìm thức, nhất thời liền kêu to:

"Ta không nên thấy bọn họ, ta không nên thấy bọn họ."

Nói xong, hai tay chấm đất, giây lát thân ảnh của hắn cũng biến mất khỏi tầm nhìn của nàng, khuất trong rừng cây.

Lạp Lệ Sa có chút lo lắng cho lão đầu:

"Phụ thân, phụ thân!"

Bước nhanh đuổi theo, nhưng hắn đi quá nhanh, nàng thật không thể đuổi kịp.

Bỗng nhiên cảm thấy sau đầu truyền tới một trận tật phong, thật giống như những lúc lão đầu xuất hiện, đại hỉ xoay người hô:

"Phụ thân!"

Chỉ là xoay người mới nhìn đến. Chim điêu? Đúng là thật sự kinh người, tim đập nhanh tốc độ thiếu điều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Một nam một nữ, dĩ nhiên theo trên trời rơi xuống đất, hai người phân biệt đứng ở đầu vai đại điêu, vị nam tử kia lông mày rậm mắt to, vẻ mặt chính khí, hung khoan thắt lưng đĩnh, vóc người có chút to lớn vạm vỡ, khoảng chừng ba mươi tuổi, Lạp Lệ Sa ở trong lòng cảm thán: một nam tử vạm vỡ mà.

Còn nữ tử kia có thể thấy cũng gần ba mươi tuổi, dung nhan tú lệ, hai mắt lộ ra linh khí, Lạp Lệ Sa tự nhiên nhịn không được ở trong lòng cảm khái: mỹ nữ!!!

Nàng kia trong lúc rơi xuống, trên tay còn cầm một cây ngọc trúc xanh biếc không chút tạp chất, đối với Lạp Lệ Sa thở dài nói:

"Tiểu huynh đệ."

"A? Tiểu... Tiểu huynh đệ?" Lạp Lệ Sa nghi vấn chính mình mặt mũi có gì khác thường không: tiểu huynh đệ ư? Mình giống một thằng nhãi con lắm sao? Nhanh chóng đưa tay chỉ chỉ sờ sờ mặt mũi của mình.

Nam tử hào sảng cười cười:

"Tiểu huynh đệ, nếu không phải là gọi ngươi, thì giữa chốn hoang sơn dã lĩnh này còn gọi ai?"

Lạp Lệ Sa xấu hổ ho nhẹ vài tiếng.

"Không biết tiểu huynh đệ thế nào ở đây, tên gọi là gì?"

Người nọ cười cười quay sang Lạp Lệ Sa nói:

"Tại hạ Quách Tĩnh, vị này vợ của tại hạ, Hoàng Dung."

"Quách Tĩnh, Hoàng Dung?"

Anh hùng xạ điêu truyện? Thế nhưng nhìn hai người tuổi tác cũng không giống trong truyện miêu tả cho lắm, chẳng lẽ là Thần Điêu hiệp lữ? Như vậy Tiểu Long nữ sao, Dương Quá sao? Đột nhiên hình ảnh vị thiếu niên kia gương mặt trương trắng bệch, trên mặt lộ ra huyết tinh đỏ chói xuất hiện trong đầu của Lạp Lệ Sa, người kia sẽ không là Dương Quá chứ? Mở đầu truyện thần điêu hiệp lữ Dương Quá trước khi gặp phải Quách Tĩnh tựa hồ là sống trong một ngôi miếu hoang phế - miếu Thiết Thương, vừa khớp, khẳng định là vừa khớp, lắc đầu, thì thào nhớ kỹ mọi chuyện xảy ra:

"Không phải, không phải, không phải Dương Quá."

Lạp Lệ Sa chỉ là động động thần, nhép nhép môi mấp máy vài chữ, thanh âm thực như không nghe thấy, thế nhưng ở trong tai hai người có công lực thâm hậu như Quách Tĩnh và Hoàng Dung, 'Dương Quá' hai chữ là như nói rõ tại bên tai hai người, Quách Tĩnh càng kích động, hai tay nắm cánh tay của Lạp Lệ Sa, thanh âm có chút run rẩy hỏi:

"Ngươi là Quá nhi, thực sự là Quá nhi?" Gương mặt phấn khích lộ vẻ vui mừng.

Lạp Lệ Sa do dự nghĩ có muốn hay không thừa nhận, chuyện này nhận cũng không xong mà không nhận cũng không xong. Vạn nhất bị người khác biết nàng hại chết Dương Quá, có đúng hay không rất nhiều người muốn truy sát nàng? Vạn nhất Quách Tĩnh và Hoàng Dung thẹn quá thành giận làm sao bây giờ?

Hai người đều là chính trực thẳng thắn, nghĩa bạt vân thiên, tuy rằng nói chung Dương Khang không phải là người tốt gì cho kham, thế nhưng hiện tại nàng hại chết Dương Quá, có thể hay không bị bọn họ cho rằng nàng không phải người tốt, cũng là muốn trả thù cho con trai của nghĩa đệ bị nàng vô tình hại chết, dù gì chết đây cũng là một mạng người chứ đâu phải ít. Nàng nên nói hay không?

"Quá nhi, ngươi đã lớn như vậy sao? Nào nhanh nói cho Quách bá bá biết ngươi sống ra sao đi."

Hoàng Dung tiếp lời nói:

"Nương ngươi đâu, thế nào không gặp nàng? Nàng dạo này vẫn tốt chứ?"

Lạp Lệ Sa có chút kỳ quái, thần điêu hiệp lữ không phải chỉ là một quyển sách sao, thế nào nàng hội xuyên không đến trong quyển sách này, mà đối với nghi vấn của hai người bọn họ thì phiên mở đầu câu chuyện nội dung có nói: "Đã chết."

Thuận tiện nghĩ, nếu là thần điêu hiệp lữ truyện thì có đúng hay không kế tiếp sẽ bị mang về đào hoa đảo, không được a, nàng không phải Dương Quá, thế nhưng thế nào giải thích nàng không phải Dương Quá cho Quách Tĩnh và Hoàng Dung hiểu đây? Đúng là một lời khó giải!

Bỗng nhiên xa xa hỏa quang tận trời, một lát sau, nghe có người kêu to nói:

"Lục gia trang cháy rồi!"

Lạp Lệ Sa giật giật môi nhưng nói không nên lời, đúng như nàng vừa nghĩ sao. Này đây là đi vào thay thế Dương Quá đi vào vận mệnh của hắn, nhưng nàng không phải Dương Quá, nàng không phải. Quách Tĩnh vỗ vỗ vai Lạp Lệ Sa:

"Quá nhi, ta và Quách bá mẫu của ngươi trước tiên đi xem có chuyện gì xảy ra, ngươi ở chỗ này chờ chúng ta."

Lạp Lệ Sa nhìn thân ảnh Quách Tĩnh Hoàng Dung đã bước đi xa.

Này đi cũng không được, không đi cũng không được, nàng thế nào đi vào trong sách thần điêu hiệp lữ này?

"Tiểu tử thối, ngươi có hay không nhìn thấy phụ thân và nương của ta?"

Nghe tiếng, Lạp Lệ Sa xoay người sang chỗ khác, thấy một tiểu cô nương khoảng chừng mười tuổi, bên nàng còn có hai người thiếu niên nhìn có vẻ hơn nàng vài tuổi, có vài phần quen mặt, mà bên trái dẫn theo một lão Công Công dường như không nhìn thấy đường.

Tiểu cô nương vẻ mặt ngạo khí, mang theo ánh mắt coi thường nhìn Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa mân mím môi, tự nhiên quay đầu đi, không muốn phản ứng.

Tiểu cô nương thấy Lạp Lệ Sa như vậy, giậm chân một cái nói:

"Ngươi dám không để ý tới ta?"

"Phù nhi, Quá nhi!"

Đúng vào lúc này, Quách Tĩnh và Hoàng Dung dùng khinh công từ xa quay về.

Tiểu cô nương kia, là Quách Phù, là nữ nhi thứ nhất của Quách Tĩnh Hoàng Dung, nàng hiện tại bị kích động vọt tới Hoàng Dung nhào vào lòng nàng:

"Nương!"

Lạp Lệ Sa mấp máy miệng, biểu tình có chút cười nhạo, châm biếm:

"Quả thật là tiểu thư."

Quách Tĩnh đi tới trước mặt Lạp Lệ Sa, khuôn mặt đầy vẻ tươi vui khoái hoạt, vẻ mặt phấn khích:

"Ngươi thật đúng là Dương Quá? nương của ngươi có phải tên là Mục Niệm Từ, phụ thân ngươi tên là Dương Khang?"

Lạp Lệ Sa bắt đầu do dự, giờ phút này nàng nên làm sao mới phải, thừa nhận cũng không phải không thừa nhận cũng không phải. Đây chuyện tình cũng không cho nàng một cái tự quyết định, tiến thoái lưỡng nan thật làm nàng hội nhức đầu.

Quách Tĩnh nhìn Lạp Lệ Sa, thấy tiểu hài tử trước mặt có vẻ thương cảm và sốt ruột, lại nghĩ tới lúc trước theo như lời nói, hắn đây là đang thương cảm mẫu thân qua đời, thoải mái vỗ vỗ vai Lạp Lệ Sa:

"Quá nhi, theo Quách bá bá quay về đảo đào hoa đi."

Đây là một câu trần thuật, cũng không phải tại trưng cầu ý kiến Lạp Lệ Sa mà là chỉ nói cho hắn biết, hắn cũng không thể phản đối hay đồng ý sự tình này.

Lạp Lệ Sa trước tiên nghĩ đáp ứng yêu cầu này của Quách Tĩnh, dù gì nàng đến đây cũng không có thân thích gì, cũng không thể ở nơi hoang sơn dã lĩnh này mà tá túc cả đời. Mà nếu theo hai người Quách Tĩnh Hoàng Dung đi về đào hoa đảo thì cũng chẳng bao lâu nàng phải đi Chung Nam sơn, đến lúc đó muốn trốn thoát cũng không phải là không được, tổng không hội chọc giận Quách Tĩnh Hoàng Dung thì thật là tốt.

Lạp Lệ Sa biết rõ, đây không phải thế kỉ 21 hiện đại tiến bộ, mà này cổ nhân xem mạng người chẳng đáng bao nhiêu tiền.

Có Quách Tĩnh và Hoàng Dung bên người, đi ra chỗ hoang sơn này hiển nhiên không là vấn đề, nhưng nàng thật không suy nghĩ cổ nhân nói đi thì không bằng chính hai chân mình thì còn bằng gì, làm gì có máy bay xe máy như hiện đại chứ.

Thế nên đợi nhóm người các nàng xuống tới chân núi cũng mất không ít thời gian, thẳng đến Lạp Lệ Sa nghĩ hai cái đùi không ở trên người nàng nữa thì rốt cục cũng tới một cái trấn nhỏ bên dưới chân núi, Quách Tĩnh nhu hòa thanh âm bên tai Lạp Lệ Sa:

"Quá nhi, mệt mỏi không, ngày hôm nay chúng ta trước tiên ở tạm nhà trọ tá túc một đêm, chờ ngày mai sẽ thuê thuyền trở lại đào hoa đảo."

Lạp Lệ Sa gật đầu, trong thâm tâm không ngừng nhớ kỹ: nghỉ ngơi nghỉ ngơi.

Bước vào một gian phòng trong nhà trọ, Lạp Lệ Sa nhanh chóng ngã xuống nằm chỏng vó ở trên giường, ngực có chút cảm động, mới chung là thời gian tiếp xúc nửa ngày, cũng chỉ là ngắn ngủi, nhưng nàng nghĩ, Quách Tĩnh đãi nàng thực sự rất tốt, tựa giống như lão già kì quái kia.

Trong đầu bỗng nhớ tới lão đầu kia, cũng không biết hắn ở nơi nào, không biết lại chạy đi đâu nữa, có chạy khắp nơi kiếm mình hay không?

"Hài tử!"

Cửa sổ bị nhấc lên, lão đầu xuất hiện trước mặt Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa vung lên thật to tươi cười:

"Phụ thân, ngươi thế nào tìm tới nơi này, ta chính là lo lắng ngươi tìm không được ta."

"Phụ thân vẫn luôn theo ngươi."

Lạp Lệ Sa kêu quái lão đầu ngồi lên trên giường, lại tinh tế nhìn quái lão đầu, điên điên khùng khùng nhưng võ công cao cường, thật giống như một người – đúng! Chính là tây độc Âu Dương Phong, Vì vậy nàng liền thử xem mình nghĩ có đúng không, tính toán một hồi liền hỏi một chút:

"Phụ thân, Âu Dương Phong tên này với ngươi có chút ấn tượng nào không?"

"Quá nhi, Quá nhi!"

Là thanh âm của Quách Tĩnh, hắn cùng với Hoàng Dung nghe được trong phòng của Lạp Lệ Sa truyền đến quái thanh, liền đến đây kiểm tra.

"A, Quách bá bá."

Lạp Lệ Sa nhìn quái lão đầu, nếu như đây thực sự Âu Dương Phong, mà hắn với Quách Tĩnh thủy hỏa bất nan dung, không nên để Quách Tĩnh biết:

"Quách bá bá, ta ngủ, có việc gì sao?"

"Quá nhi!"

Đây là thanh âm của Hoàng Dung, Lạp Lệ Sa vỗ vỗ đùi, cái này không xong rồi, Quách Tĩnh tương đối dễ gạt, thế nhưng Hoàng Dung thì rất khó, cũng chỉ có thể kéo dài thời gian thôi, Âu Dương Phong hét lớn một tiếng, khiến cho Quách Tĩnh và Hoàng Dung nhanh chóng đẩy cửa mà vào, Hoàng Dung kinh hãi nói:

"Âu Dương Phong!"

Lạp Lệ Sa há to miệng, ai biết đến Âu Dương Phong giật nhẹ tay áo Lạp Lệ Sa:

"Âu Dương Phong là ai, phụ thân thật không biết, muốn hỏi ngươi người này thật sự là ai?"

Tự nhiên thấy Quách Tĩnh Hoàng Dung phá cửa mà vào, tiếng lòng cảnh giác, hai tay chống nạnh, đem Lạp Lệ Sa hộ ở sau người, chỉ tay hỏi:

"Các ngươi là ai?"

Âu Dương Phong nói âm còn không có hạ xuống, Hoàng Dung song chưởng liền hướng Âu Dương Phong đánh tới.

Lạp Lệ Sa quát to một tiếng:

"Không nên."

Nàng chưa từng tưởng nàng cùng Âu Dương Phong ở chung lâu như vậy, ở chung mấy ngày thời gian cũng không tính là ngắn ngũi, cũng không nghĩ Âu Dương Phong có bao nhiêu ác độc, đối đãi mình che chở đến cực điểm, trong lòng đối với hắn tràn đầy hảo cảm, không có nửa phần chán ghét, tự nhiên cũng không muốn có người tổn thương hắn.

Mà dù gì mạng của nàng cũng là do hắn từ tay diêm vương đoạt về, không có hắn chỉ sợ nàng không còn sống đến bây giờ.

Âu Dương Phong tiếp được một chưởng của Hoàng Dung, cho rằng đây là trùng chưởng thị trùng Lạp Lệ Sa mà đến. Lại nghĩ tới thời gian sơ ngộ Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa sở thụ nội thương, liền cho rằng là do hai người trước mắt gây ra. Sốt ruột bảo hộ nữ nhi, dĩ nhiên hướng Hoàng Dung phản công đi, Quách Tĩnh tất nhiên là rất sợ thê tử bị Âu Dương Phong đả thương cũng vào vòng chiến.

Lạp Lệ Sa đã nhiều ngày chỉ là cùng Âu Dương Phong cùng nhau tu tập nhập môn nội công, một điểm quyền cước công phu cũng không biết đến mà Quách Tĩnh Hoàng Dung võ công cao cường nếu cả Âu Dương Phong còn không địch lại thì nàng nói chi đến việc trợ giúp, chỉ có thể đứng ở một bên lo lắng suông:

"Phụ thân, Quách bá bá, Quách bá mẫu các ngươi đừng đánh nữa."

Âu Dương Phong đối Lạp Lệ Sa thật đúng là sủng tới cực điểm rồi, nghe được Lạp Lệ Sa nói như vậy, lập tức hướng Quách Tĩnh Hoàng Dung hai người nói:

"Không đánh không đánh nữa."

Lạp Lệ Sa thấy ba người đình chiến, lập tức đi lên, thân thiết nhìn Âu Dương Phong thấy hắn không thụ cái gì thương cũng liền yên tâm hơn nhiều, nghiêm khắc nhìn Âu Dương Phong nói:

"Phụ thân, sau này không được đánh người bừa bãi nữa."

Lời nói này thật khiến cho Âu Dương Phong mất hứng, quay lại nhìn Lạp Lệ Sa rầm rì một tiếng, nói xong liền đi, Lạp Lệ Sa nhìn cửa sổ, thở dài một hơi, biết Âu Dương Phong mất hứng.

Quách Tĩnh thân thiết nhìn Lạp Lệ Sa, vẻ mặt ngưng trọng:

"Quá nhi, ngươi thế nào hội nhận thức Âu Dương Phong là phụ thân ngươi?"

Lạp Lệ Sa cũng không biết nên giải thích thế nào mới phải, muốn nàng vũ nhục Âu Dương Phong nàng làm không được. Nhưng cũng không muốn lừa dối trước mắt hai người, chỉ có thể nói:

"Quách bá bá, phụ thân hắn đã điên rồi, các ngươi cũng đừng làm khó hắn nữa."

Hoàng Dung thấy Lạp Lệ Sa vẻ mặt buồn rầu thần sắc ảm đạm, ý bảo Quách Tĩnh không nên nói cái gì hết. Hai người cùng nhau rời khỏi gian phòng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...