[LICHAENG] - THẦN ĐIÊU NỮ HIỆP
Chương 12: Khúc mắc.
Tiểu Long Nữ thấy Lạp Lệ Sa luyện tập quyền pháp đã có thể thuần thục liền tiếp tục dạy Lạp Lệ Sa chưởng pháp và ám khí. Chưởng pháp cùng quyền pháp đánh ra là tương đồng về chiêu thức cũng hao hao về hình dạng nên có thể biến hóa thay đổi mà sử dụng, vậy nên việc học nó cũng không khó khăn chút nào.Mà ám khí lại là môn học mà Lạp Lệ Sa cảm thấy hứng thú, vậy nên có thể nói là tiến độ học tập cũng nhanh hơn rất nhiều. Ngày lại qua ngày, rạng đông rồi xập tối cứ như vậy Lạp Lệ Sa theo Tiểu Long Nữ học tập võ công cũng gần ba tháng.Lạp Lệ Sa cầm trên tay một con chim sẻ đùa nghịch:"Long nhi, hôm nay đã học xong ám khí và luyện quyền, còn có gì khác nữa không?""Hôm nay chúng ta bắt đầu luyện kiếm."Tiểu Long Nữ từ trong cổ mộ lấy ra hai thanh kiếm, một thanh nàng đưa cho Lạp Lệ Sa rồi dẫn Lạp Lệ Sa tới một thạch thất khác, một thạch thất rất lớn, mà trên khắp các bước tường trong thạch thất có khắc rất nhiều hình người. Nếu chú ý nhìn kỹ sẽ thấy đó đều là chiêu thức võ công, dường như tất cả là trọn bộ một loại võ công. Cả thạch thất lớn được chia làm hai bên, mà mỗi bên cũng khắc đầy rẫy những hình vẽ hoặc hình người. Chiêu thức võ công như mây biến hóa đa dạng.Lạp Lệ Sa vuốt ve thân kiếm, nàng là người không hiểu kiếm, hiện đại cũng có kiếm nhưng chúng chỉ là dụng cụ đóng phim không thì cũng chỉ có trong bảo tàng này nọ, chứ kiếm thật thì đây là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy cũng như cầm qua. Liếc mắt nhìn tỉ mỉ các hình vẽ trong khắp gian thạch thất nàng hỏi:"Long nhi, chúng ta là luyện kiếm pháp dựa trên những hình vẽ này à?" Vừa nói nàng cũng không quan sát hình vẽ nữa mà hướng ánh nhìn về phía Tiểu Long Nữ.Tiểu Long Nữ nét mặt suy tư một chút, sau đó xoay người mang Lạp Lệ Sa đi đến trước một mảng tường: "Ngươi bắt đầu luyện từ đây.""Ừm!" Lạp Lệ Sa sờ sờ cằm, nghiêng đầu ngước nhìn chăm chú về phía tường của thạch thất, một chốc nàng lại khoa chân múa tay liên tục, khi lại đăm chiêu suy nghĩ gì đó, mà trong lúc đó nàng cũng là đang cố gắng ghi nhớ kỹ từng chiêu từng thức của các hình người khắc trên thạch thất.Tiểu Long Nữ cũng không nói gì, nàng lẳng lặng đứng một bên nhìn Lạp Lệ Sa luyện tập. Tiểu Long Nữ là muốn Lạp Lệ Sa có thể tự mình luyện tập, nhận ra chỗ sai của mình nên dù chiêu thức của Lạp Lệ Sa có sai Tiểu Long Nữ cũng không nói gì quấy rối đến Lạp Lệ Sa.Lạp Lệ Sa bỗng xoay người một cái nhảy đến chính giữa thạch thất, nàng dựa theo những hình vẽ trên thạch thất mà múa kiếm. Tiểu Long Nữ đứng một bên tỉ mỉ nhìn từng động tác của Lạp Lệ Sa, chỉ điểm cho nàng chỗ sai.Tiểu Long Nữ dĩ nhiên dùng thời gian nửa năm làm cho Lạp Lệ Sa đem mấy bộ kiếm pháp khắc trên thạch thất đánh ra thuần thục nhớ kỹ mới thôi."Long nhi, những... này kiếm pháp không khó, ta đánh một lần là nhớ rõ."Tiểu Long Nữ như trước xuất ra khăn tay, lau đi mồ hôi trên trán Lạp Lệ Sa: "Lau sạch đi."Lạp Lệ Sa lấy đi khăn lụa trong tay Tiểu Long Nữ: "Ta đi giặt cho ngươi." Cũng chưa đợi Tiểu Long Nữ đáp lời Lạp Lệ Sa đã nhoáng cái chạy ra khỏi thạch thất.Vài ngày sau đó Lạp Lệ Sa đều chuyên tâm luyện kiếm pháp, mà những bộ kiếm pháp này nói ra cũng thật đơn giản không có chỗ nào khó khăn có thể ngăn trở nàng mà cũng không có chỗ nào làm cho nàng phải ngừng lại hỏi ý Tiểu Long Nữ cả. Chờ cho Lạp Lệ Sa có thể múa kiếm một cách quen thuộc không sai lầm chỗ nào thì Tiểu Long Nữ mới bắt đầu cùng Lạp Lệ Sa luyện tập đối kháng:"Sa nhi, thử xem mấy ngày nay ngươi học tiến triển tới đâu rồi."Lạp Lệ Sa nắm lấy thanh kiếm, cố gắng đỡ từng chiêu của Tiểu Long Nữ, chiêu thức này thật khiến nàng đổ mồ hôi không ngừng. Giờ đây trong thâm tâm Lạp Lệ Sa cũng không có ước muốn gì to tát, nàng chỉ là không muốn quá mất mặt làm cho Tiểu Long Nữ khinh thường mà thôi.Tiểu Long Nữ múa kiếm hướng về phía Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa lui ra sau một bước, nàng sử dụng thân kiếm chắn một kiếm của Tiểu Long Nữ, sau nó nghiên thân kiếm đem kiếm của Tiểu Long Nữ đè xuống phía dưới. Tiểu Long Nữ thu kiếm sau đó bất ngờ đem kiếm hướng thẳng phía Lạp Lệ Sa đâm tới. Lạp Lệ Sa nghiêng người tránh đi mũi kiếm. Mà một chiêu này của Tiểu Long Nữ là bức Lạp Lệ Sa lui về phía sau. Tiểu Long Nữ cũng không có ý muốn tha cho Lạp Lệ Sa nên kiếm cứ đâm tới trước mặt Lạp Lệ Sa làm cho nàng luống cuống nghiêng người né tránh, mà trên trán Lạp Lệ Sa không biết từ bao giờ xuất hiện tầng tầng mồ hôi lạnh."Ngươi vì sao chỉ né tránh mà không tấn công?" Tiểu Long Nữ nhìn thấy trạng thái thường ngày luyện tập võ công của Lạp Lệ Sa. Nàng là luôn thủ mà không công, làm cho chính nàng không thể chiếm tiên cơ mà càng có khả năng bị dồn tới đường cùng. Nếu cứ luyện như thế thì tổng thể cũng chẳng tốt gì cả."Ta..." Lạp Lệ Sa cũng không biết.Lạp Lệ Sa vốn là không thích tranh đấu, chém chém giết giết tại giang hồ, tại thế kỷ 21 có thể nói thế giới là tương đối hòa bình. Dù thật ra có chiến tranh thì cũng dùng công nghệ hiện đại mà tấn công chứ chẳng ai trực tiếp giết người thế này.Ở đó đương nhiên làm cho tính cách con người ta trở nên nhu hòa hơn, trân trọng mạng sống hơn là cái chốn mạng người không bằng cỏ rác này. Nơi mà con người suốt ngày chỉ sống bằng đường gươm mũi kiếm, mà nói đi cũng phải nói lại, nàng cùng Tiểu Long Nữ luyện tập, có thể phòng thủ đã là chuyện khó khăn rồi nghĩ sao nàng có thể công kích lại được chứ."Ngươi không công kích thì sao có thể chế phục kẻ địch được."Lạp Lệ Sa lắc đầu, nàng chưa từng nghĩ tới những chuyện này.Tiểu Long Nữ nhìn Lạp Lệ Sa nhát gan như thế nhưng cũng là mềm lòng nói:"Nghỉ ngơi một chút đi."Lạp Lệ Sa ngơ ngác, nàng suy nghĩ rất đơn thuần, chỉ cần học giỏi những thứ này, là những điều mà Tôn bà bà muốn thấy, nàng cũng muốn học giỏi võ công để làm cho Tiểu Long Nữ vui lòng.Vẫn chưa nghĩ tới nhiều gì đó, chỉ là ngày hôm nay xem ra không phải như thế. Tiểu Long nữ dạy nàng công phu là vì vận dụng, chế phục địch nhân. Nàng lại không muốn thấy tranh đấu, không muốn thấy máu tanh gì đó, bộ dáng của Dương Quá lúc chết luôn luôn tồn tại trong tâm trí nàng.Lạp Lệ Sa có đôi khi thẩn thờ suy nghĩ, mọi chuyện rốt cuộc có phải là một giấc mộng không, mà mộng thì chung quy cũng có ngày nàng tỉnh dậy.Nàng nửa muốn tỉnh, nàng nhớ gia đình bạn bè trường lớp nhưng nửa còn lại nàng là lưu luyến. Nàng lo cho Âu Dương Phong, dù gì hắn cũng là người đầu tiên khi nàng đến thế giới này lo lắng chăm sóc nàng, dù hắn điên nhưng đối với nàng hắn tốt lắm. Nàng lưu luyến Tiểu Long Nữ, nàng không muốn để Tiểu Long Nữ một mình nơi cổ mộ vắng lặng này.Tiểu Long Nữ nhìn Lạp Lệ Sa còn đang ngẩn người không biết suy nghĩ chuyện gì, mà mồ hôi chảy xuống càng ngày càng nhiều, trong ánh mắt lộ ra tia kinh hoảng, Tiểu Long Nữ nhíu mày:"Sa, Sa nhi?" Liên tiếp kêu vài tiếng mà không nhận được bất kì phản ứng gì của Lạp Lệ Sa, Tiểu Long Nữ đi tới bên người Lạp Lệ Sa: "Sa nhi?"Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn về phía Tiểu Long Nữ, mang theo cầu xin:"Long nhi, ta không nên luyện võ, ta không muốn giết người, không nên..."Sau cùng lời nói của Lạp Lệ Sa như biến thành thì thào tự nói:"Không muốn giết người, ta không muốn giết người, không muốn giết người."Lạp Lệ Sa ôm ngực, vẫn đối với chuyện Dương Quá chết mà canh cánh trong lòng, mà lúc Tôn bà bà vì nàng mà chết vết thương này lại càng tạo thành ám ảnh trong nàng.Tiểu Long Nữ nghe rõ Lạp Lệ Sa thì thào, có chút kinh ngạc, Lạp Lệ Sa rất nhát gan sợ chết, mà trong chốn giang hồ này người không chết thì ta chết, thế nào lại nói 'Ta không muốn giết người' như thế chứ:"Sa nhi! Sa nhi!"Rơi vào đường cùng, Tiểu Long Nữ không biết nên làm như thế nào nên điểm huyệt ngủ của Lạp Lệ Sa, ôm lấy thân mình của Lạp Lệ Sa, đem nàng đặt lên giường đá trong phòng ngủ của Tôn bà bà. Dựa theo tình hình hiện tại của Lạp Lệ Sa, nàng thật sự không dám cho Lạp Lệ Sa ngủ trên giường hàn ngọc, biết đâu Lạp Lệ Sa có thể bị tẩu quả nhập ma thì sao.Lạp Lệ Sa ngủ cũng không an ổn cho lắm, đổ mồ hôi liên tục, nói mớ không ngừng.Tiểu Long Nữ canh giữ ở bên người Lạp Lệ Sa, thay Lạp Lệ Sa lau đi tầng tầng mồ hôi, nghe Lạp Lệ Sa nói mớ này nọ. Sau đó chẳng biết Lạp Lệ Sa là như thế nào bỗng nhiên sốt cao. Tiểu Long Nữ đưa tay bắt mạch cho Lạp Lệ Sa, mạch tượng cũng không có gì to tát, không xảy ra vấn đề gì lớn, chỉ là luyện võ quá độ, lại tâm thần không yên.Tiểu Long Nữ đặt một mảnh khăn ướt trên trán Lạp Lệ Sa. Thu xếp mọi chuyện ổn thỏa Tiểu Long Nữ cũng không rời đi, nàng vươn tay làm ra dây thừng, nằm ngủ bên cạnh Lạp Lệ Sa.Lạp Lệ Sa nằm mơ, trong mơ nàng thấy cha mẹ, thấy lão sư cùng bạn học, thế nhưng bộ dáng khi chết của Dương Quá đột nhiên xuất hiện, sau đó lại nghe đến thanh âm hiền lành của Tôn bà bà, Âu Dương Phong nói năng lộn xộn cũng không kém phần ưu ái vang lên, còn có Quách Phù cùng Đại Võ Tiểu Võ hô to gọi nhỏ, sau cùng là một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng du dương truyền đến bên tai Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa mãnh liệt xoay người...rớt xuống giường.Ánh mắt Lạp Lệ Sa bỗng mở to hết cỡ, trong ánh mắt có chút thất vọng, có chút hưng phấn, là có cực độ mâu thuẫn ái tình.Tiểu Long Nữ bưng một chén cháo đi tới: "Tỉnh? Uống đi!"Lạp Lệ Sa không biết nàng đã mê man một ngày đêm một đêm, mà Tiểu Long Nữ vẫn luôn ở bên cạnh nàng, cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà chuyên tâm chiếu cố nàng:"Thật đúng là rất đói bụng."Tiểu Long Nữ nhìn thấy Lạp Lệ Sa sắc mặt không tốt:"Ngươi đến tột cùng là ai? Tại sao những lời ngươi nói lại kỳ quái đến vậy?""Ta, ta nói cái gì?""Ta không có giết Dương Quá, cha, mẹ..."Lạp Lệ Sa hoàn toàn không nhớ rõ những lời này: "Ta nhớ cha, mẹ ta.""Chờ ngươi đánh thắng ta, ngươi có thể ra khỏi cổ mộ, như vậy ngươi có thể tìm phụ mẫu cùng người nhà đoàn tụ."Lạp Lệ Sa vẻ mặt ảm đạm, lắc đầu: "Tìm không được đâu, Long nhi..."Lạp Lệ Sa muốn nói lại thôi, nàng như thế nào có thể giải thích nàng là đến từ thế giới khác, thời không khác, nàng như thế nào nói nàng vừa tới thế giới này đã đem Dương Quá – chồng tương lai của Tiểu Long Nữ đè chết, nàng như thế nào nói nàng là làm cho Tiểu Long Nữ mất đi chồng tương lai của mình đây."Cố gắng nghỉ ngơi đi."Tiểu Long Nữ xoay người đi, Lạp Lệ Sa kéo cánh tay Tiểu Long Nữ:"Long nhi, đừng đi."Lạp Lệ Sa hiện tại rất sợ ở một mình, chỉ cần Lạp Lệ Sa cảm thấy nàng chỉ có một mình thì vẻ mặt đầy máu của Dương Quá lại hiện ra rất rõ trong đầu nàng, cũng không có bởi vì thời gian qua lâu mà quên đi, nó cứ hiện ra rõ ràng như ngay trước mắt nàng."Ngươi..." Tiểu Long Nữ không biết như thế nào hỏi Lạp Lệ Sa mọi chuyện, nàng luôn luôn không hiểu cách nào là tốt nhất để biểu đạt ý nàng muốn nói."Long nhi..ta..ta..hại chết một người, nếu như không hại chết hắn, Tôn bà bà cũng không có chết sớm như vậy.""Ngươi vì sao cứ chấp nhất những chuyện này cơ chứ?"Lạp Lệ Sa cũng không muốn nghĩ, nhưng một số chuyện không phải nàng muốn đều có thể.Tiểu Long Nữ ngồi ở bên người Lạp Lệ Sa:"Bà bà không hy vọng ngươi như vậy, đúng không?""Còn hắn thì sao? Là ta hại chết hắn." Dương Quá, hắn chỉ là một hài tử vô tội do ta hại chết."Hắn là do ngươi cố tình hại chết sao?"Lạp Lệ Sa lắc đầu, biểu tình áy náy: "Là do ta đè chết hắn, ta cũng chẳng biết như thế nào đè chết hắn, ta không cố ý.""Nếu không phải ngươi cố tình, làm sao lại cứ tự trách như vậy.""Thế nhưng, thế nhưng nếu như ta không hại chết hắn, các ngươi có lẽ đã cùng hắn gặp mặt, nhận hắn là đồ đệ của ngươi, sau này sẽ cùng ngươi cả đời."Tiểu Long Nữ nhìn thẳng vào mắt Lạp Lệ Sa:"Ngươi như thế nào biết những chuyện này? Có ở bên cạnh ta suốt đời hay không cũng như nhau... thế nên ngươi cũng không nên canh cánh trong lòng. Người mà ngươi hại chết nếu đã chết, vậy thì cho là hắn chết đi."Tiểu Long Nữ đối với sinh tử như trước đạm mạc, sống hay chết đối với nàng đều như nhau.Lạp Lệ Sa há mồm, không biết nên nói cái gì, nàng hẳn là may mắn một điểm, Tiểu Long Nữ tính tình lãnh đạm, lúc nàng rơi xuống đè chết Dương Quá, Tiểu Long Nữ còn không biết người này tồn tại. Nếu như thay đổi một góc nhìn khác mà nhận xét, Tiểu Long Nữ vĩnh viễn sẽ không biết sự tồn tại của Dương Quá, như vậy nàng lại như thế nào vì Dương Quá chết mà đau lòng, không có khả năng."Ngươi không nên đem tất cả sự tình trách nhiệm đều đổ lên trên người mình như thế, quá khứ cứ để nó trôi qua đi."Tiểu Long Nữ ý thức được, sinh mệnh đối với Lạp Lệ Sa mà nói, không phải giống nhau tồn tại. Lạp Lệ Sa rất trân trọng sinh mạng.Đây là Tiểu Long Nữ và Lạp Lệ Sa lần đầu tiên ngồi lại cùng một chỗ tâm sự. Lạp Lệ Sa ngoài ý muốn mà phát hiện, Tiểu Long Nữ biết cách an ủi người khác, Tiểu Long Nữ rất miễn cưỡng thoải mái cùng nàng trò chuyện:"Long nhi..." Có chút cảm động, Lạp Lệ Sa không phải là một người dễ cảm động, thế nhưng sự ôn nhu mà Tiểu Long Nữ mang lại cho nàng, cũng đủ làm cho tâm tình của nàng có chút nhẹ nhõm.Tiểu Long Nữ thấy khóe miệng Lạp Lệ Sa có chút tươi cười, chuẩn bị phất tay tắt ngọn nến, lại bị Lạp Lệ Sa ngăn cản:"Long nhi, đừng tắt."Tiểu Long Nữ biết, Lạp Lệ Sa rất sợ tối. Cũng không phải sợ tối đơn thuần. Tiểu Long Nữ nhìn thấy Lạp Lệ Sa là sợ hãi. Lạp Lệ Sa cẩn thận ngó nghiêng xung quanh, cả cơ thể cuộn tròn thu mình lại, chăm chút nhìn khắp thạch thất.Lạp Lệ Sa không có cảm giác an toàn, không dám nhắm mắt, khuôn mặt của Dương Quá càng ngày càng rõ ràng, không cần nhắm mắt lại đều có thể thấy được:"Long nhi, ta..ta sợ.""Sợ cái gì?"Lạp Lệ Sa nghiêng đầu vừa nghĩ, nàng sợ rất nhiều chuyện, cụ thể sợ cái gì thì: "Không biết!""Chớ có miên man suy nghĩ, hảo hảo ngủ." Tiểu Long Nữ rõ ràng Lạp Lệ Sa trong lòng tích tụ, những cái này không phải nàng có thể lý giải được, Lạp Lệ Sa hà tất như thế chấp nhất, nên nói nàng đã nói, cuối cùng chỉ có thể nhìn Lạp Lệ Sa thôi.Lạp Lệ Sa rầu rĩ lên tiếng, Tiểu Long Nữ ôn nhu cho tới bây giờ chỉ biết biểu hiện như vậy một hồi một chút.Tiểu Long Nữ có thể dễ dàng tiếp nhận chuyện sống chết sinh tử, nhưng Lạp Lệ Sa thì không thể. Có thể nói Lạp Lệ Sa là một người có khả năng tiếp thu rất nhanh, so với người bình thường nhanh hơn rất nhiều lần. Tại thời điểm nhìn thấy Dương Quá chết nàng còn giữ được tinh thần tỉnh táo, hỏi hỏi sự tình, nhưng nó đều không đại diện nàng không sợ hãi không lo lắng. Mà là những thứ đó cùng với những bất an giấu trong lòng tích tụ lâu ngày cứ như vậy dồn ứ đến hôm nay mới bộc phát.Cũng may là lúc Tôn bà bà chết, Lạp Lệ Sa lập tức phát ra thống khổ cùng đau thương, nếu không hai cái tâm tình không vui cùng một chổ thì chắc chắn Lạp Lệ Sa cũng không phải chỉ như vậy thôi đâu. Có thể nói như thế này với Lạp Lệ Sa là tốt lắm rồi.