[ LICHAENG ] PHI TỬ CỦA HOÀNG THƯỢNG LẤY VỢ 《 Cover 》

Chương 55: Phác Thái Anh (31) Chỉ hôn sau lưng.




Sau khi hồi cung, ta cởi nam trang đã mặc ba tháng ra, đổi lại trang phục trước đây. Những bộ y phục này đều do nàng chọn cho ta, tuy không có thời gian để mặc thường xuyên, nhưng ta vẫn rất quý trọng từng bộ y phục đó. Khoảng thời gian ở chung với nàng, trước khi gặp mặt lần thứ hai, có lẽ chỉ còn có thể dựa vào những bộ y phục này tưởng niệm nàng mà thôi.

Nghe nói Hoàng thượng đang bận, nên ta quyết định thỉnh an Hoàng hậu nương nương trước, vừa đặt chân đến tẩm cung của Hoàng hậu nương nương, ta phát hiện Hoàng thượng lại đang bận ở trong nói chuyện với hoàng hậu, khiến tâm trạng ta không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.

"Thái Anh thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương."

"Thái Anh mau đứng lên." Người đang nói là Hoàng hậu nương nương.

"Tạ ơn Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương"

"Thái Anh, ngươi về rồi! Hoàng hậu nương nương ngày nào cũng nhắc tới ngươi bên tai trẫm, nói là ở ngoài cung có gì đáng chơi đùa đâu mà ngươi đi lâu như vậy còn chưa về. Trẫm bảo Hoàng hậu nương nương là ngoài cung tuy không có gì vui cả, thế nhưng nếu có một tiểu tình lang* thì sẽ trở nên vui vẻ vô cùng! Ai! Hoàng hậu a! Nữ đại bất trung lưu*, giữ đến giữ lui chỉ sợ tăng thêm oán khí thôi, sớm muộn cũng phải gả ra ngoài thôi mà." 

(*Người yêu — chỉ nam giới) 

(*Con gái lớn không thể giữ trong nhà)

Ngữ khí và vẻ mặt hoàng thượng có phần khá gian manh.

"Hoàng thượng, ngài bao nhiêu tuổi rồi, còn trêu ghẹo Thái Anh như vậy, không sợ nàng nổi giận với người a?" 

Hoàng hậu nương nương tuy ngoài miệng nói như thế, nhưng vẻ mặt lại đang nín cười rất lộ liễu.

"Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, là Thái Anh ham chơi, ba tháng qua chưa từng hồi cung, làm cho Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương lo lắng, xin Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương giáng tội." 

Ta cắn răng cúi đầu nhìn mặt đất, cửa ải hôm nay chỉ sợ sẽ phải chịu khổ cực nhiều lắm đây.

"Hoàng thượng, người xem Thái Anh xấu hổ quá rồi kìa, mau bảo nàng đứng lên, đến đây ngồi xuống nói chuyện đi!"

"Hoàng hậu, nàng nói cứ như thể chuyện không liên quan đến mình vậy! Trẫm chỉ muốn chọc ghẹo một chút thôi, với tính tình từ xưa đến nay của Thái Anh, muốn trêu chọc cũng không được đâu! Thật vất vả trẫm mới bắt được cơ hội này, lần này không trêu, còn có thể có lần sau sao?"

"Thái Anh bình thân, đến đây nói chuyện nào." 

Hoàng thượng vừa nói xong liền bật cười thật to, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng dùng tay áo che miệng cười.

"Thái Anh, ngươi thật sự cho rằng chúng ta không biết a?" Hoàng thượng cười nhìn ta.

"Thái Anh không rõ hoàng thượng đang muốn nói chuyện gì...." 

Nếu tờ giấy còn chưa bị đâm thủng, thì cứ đơn giản là giả ngu đi, nhưng tim ta lại đang đập nhanh như điên trong lồng ngực.

"Ác! Chuyện này có rất nhiều việc bên trong! Nói ví dụ như thấy ngươi nắm tay của ai kia! Cùng ai kia trao đổi đồ vật tùy thân! Cùng ai kia hay chuồn ra ngoài chơi! Cùng ai kia hai người cô nam quả nữ ở cùng một căn phòng trong tửu lâu! Còn nghe nói ngươi nửa đêm chạy đến nhìn lén ai kia! Còn..." 

Hoàng thượng vừa nói vừa đếm trên đầu ngón tay, chuyện nào ta đều không thể phản bác lại được, rất khó có thể trả lời một cách minh bạch.

"Hoàng thượng... Việc phát sinh ở tửu lâu là do Lệ Sa trúng độc...". Ta đang định giải thích.

"Hoàng hậu, ngươi xem!" 

Hoàng thượng nâng hai tay Hoàng hậu nương nương lên, quay sang dùng ánh mắt tinh quái nhìn ta. 

"Ngươi xem Thái Anh cư nhiên gọi ai kia bằng cái tên vô cùng thân thiết kìa!"

Hoàng thượng dùng tay áo lau mắt, vẫn trung thành với vai diễn nước mắt giọt ngắn giọt dài, nhưng người hắn lại run lên, độ cong nơi khóe miệng vểnh lên đến tận trời.

"Hoàng thượng, người sao lại hồ đồ giống ai kia a... Vụt!" 

Hoàng hậu tưởng đang ra vẻ tức giận, ai ngờ cuối cùng cư nhiên lại giống hoàng thượng dùng hai từ 'ai kia', sau đó còn bật cười không dứt.

"Thái Anh, nói cho bản cung nghe xem, khối ngọc bài trên người ngươi và cả chiếc nhẫn ngà voi trên tay Lệ Sa là như thế nào?" Hoàng hậu nương nương rốt cuộc cũng ngưng cười, nghiêm mặt nhìn ta.

Ta hít sâu một hơi, nhấp một ngụm trà, đáp: 

"Là tín vật."

"Ác? Tín vật? Là tín vật kiểu gì a?" Hoàng thượng dùng lời nói liên tiếp tiến công, khiến ta không thể tránh né.

"Lệ Sa bảo tín vật là đồ vật chứng minh tình bạn tốt của chúng con, nếu Thái Anh là nữ tử, thì sẽ lấy tín vật ấy, nguyện cùng Thái Anh thành gia lập thất." 

Từng câu từng chữ ta nói ra đều vô cùng trắc trở, hơi nóng từ trên mặt lan xuống tận toàn thân.

"A! Hoàng hậu! Tim của trẫm bỗng nhiên đau quá a! Giúp người ta nuôi dưỡng nữ nhi, nữ nhi kia lớn lên khả ái như vậy, ta còn đang bận hài lòng bồi dưỡng nàng. Thế nhưng khi nữ nhi khả ái lớn lên lại không còn cần những lão nhân, lão phụ nhân như chúng ta nữa, không chỉ có tiểu tình lang, còn lén lút trao đổi tín vật với hắn, sẽ chạy theo người khác mất thôi! Không được, Hoàng hậu, nàng ngàn vạn lần không được gọi thái y cho trẫm, cứ để mặc trẫm trằn trọc suốt đêm, chảy lệ không ngừng một mình đi! Ác! Đau lòng quá!" 

Vẻ mặt Hoàng thượng biến hóa thật khoa trương, Hoàng hậu nương nương cười đến muốn rớt khỏi ghế. Ngay cả ám vệ, những người luôn luôn lạnh lùng đều nhịn không nổi, phải quay mặt đi cười trộm.

"Hoàng thượng với trái tim đang đau đớn ơi, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ biện pháp bắt đầu chuẩn bị hôn sự thôi, dù sao ai kia cũng ngốc nghếch muốn chết, nhất định không biết Thái Anh của chúng ta là nữ tử đâu. Tuy rằng ai kia chẳng biết tình, hơn nữa còn gạt chúng ta cho tới tận ngày hôm nay là Thái Anh, nhưng thôi cứ để cho ai kia đến nhận sai đi! Thiếp thật ra có nghĩ ra một biện pháp, có thể dọa ai kia, giúp Hoàng thượng thoát khỏi cơn đau đớn này." 

Hoàng hậu nương nương nghịch ngợm chớp chớp mắt nhìn hoàng thượng, hai người còn cười thật to, khiến ta thầm nghĩ, muốn trốn đại vào một góc tường nào đó cũng được.

Biện pháp kia ta thực sự không thể tin được một người thường ngày ôn nhu nhàn thục như Hoàng hậu nương nương, lại nghĩ ra được, vì thế ta đoán tên du côn cắc ké kia nhất định sẽ bị trêu thành mặt bánh bao nữa thôi.

Biện pháp của hoàng hậu nương nương là: để chính bản thân nàng tự chọn đối tượng kết hôn. Tốt nhất là thừa dịp lúc ý thức nàng mơ hồ không rõ, đưa cho nàng một quyển danh sách, để nàng tự chọn, nhưng ở trong tập sách đó trang nào cũng đều là tên của ta. Chờ nàng chọn xong, Hoàng thượng lập tức sẽ chỉ hôn, khiến nàng không có cơ hội bác bỏ đề nghị này, sau khi tứ hôn xong mới báo cho Lạp phủ, người nàng muốn thành thân là Phi tử trong lãnh cung của Hoàng thượng.

"Trước đây đã lâu rồi, khi còn bé hắn dám nhổ râu, làm hỏng tấu chương, ăn vụng đồ ăn trong ngự thiện phòng của trẫm, còn ghét bỏ nói thật khó ăn... đại cừu đếm không xuể rốt cuộc nay đã có thể báo rồi, nhưng quan trọng là hắn dám cưới tôn nữ của lão sư trẫm, hừ!" 

Hoàng thượng cứ như một đứa trẻ, kể thật chi li những chuyện nghịch ngợm mà khi còn bé nàng phạm phải. Ta và Hoàng hậu nương nương bèn nhìn nhau cười.

"Dù sao thì cháu trai khả ái của bản cung cho tới tận bây giờ cũng không biết gì cả, chỉ cần nghĩ biện pháp bắt được cơ hội hắn đang không tỉnh táo, vậy sẽ trở thành cơ hội làm chơi ăn thật." 

Đôi mắt Hoàng hậu nương nương tựa như hồ sâu, lẽ nào trước kia khi Nhạc Trinh công chúa xuất giá, Hoàng hậu nương nương đã từng trêu đùa phò mã của nàng như thế? Phụ mẫu trong thiên hạ quả nhiên đều hết lòng bênh vực nữ nhi a.

"Thế nhưng Hoàng hậu nương nương, như vậy không sợ làm kinh hãi đến Lạp lão gia và Lạp phu nhân sao?" Ta cũng lo lắng đến phản ứng của nhị lão.

"Yên tâm, em rể và muội muội của bản cung là những người không hiếm thấy sóng to gió lớn, chuyện nhỏ ấy vẫn chưa đến mức làm khó được bọn họ, nhưng về phần Lệ Sa, bản cung thật muốn thấy phản ứng của hắn sẽ ra sao." Hoàng hậu che miệng cười.

Kể từ đó, Hoàng thượng và Hoàng hậu thường xuyên đến Lạp phủ thăm hỏi, trên người Hoàng thượng lúc nào cũng đem theo một cuốn sách, muốn thừa dịp lúc nàng buồn ngủ hoặc say rượu sẽ bức, gạt nàng chọn đối tượng kết hôn.

Thời gian cứ chầm chậm trôi qua từ cuối hè đến đầu xuân, nhưng vẫn không có cơ hội. Vốn định thừa dịp năm mới, trong tiệc cưới của Lạp Phi Sa sẽ chuốc nàng quá chén, thế nhưng không ngờ ngày đó bệnh phong hàn của nàng vừa khỏi nên không thể uống rượu, Lạp lão gia một mực không cho nàng uống nên lại mất đi thời cơ đó.

Lần nào cũng nhờ vận khí của nàng tốt nên luôn hóa giải được, Hoàng thượng và Hoàng hậu vì thế mà cảm thấy vừa nóng ruột vừa tức giận, cứ như không chỉnh nàng thì không chịu được vậy. Nhớ lại nét mặt thở gấp của Hoàng thượng và Hoàng hậu, và cả vẻ mặt bánh bao của nàng mà ta ở trong lãnh cung một mình cũng nở nụ cười thật lâu.

Ta chờ mãi rốt cuộc cũng muốn gặp lại nàng nhanh một chút. Vì thế đành mách cho Hoàng thượng và Hoàng hậu một chút kỹ xảo, mỗi khi nàng chạy đến Ỷ Hương lâu kiếm Trân Ni cô nương nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng có thể uống một hai chén. Hoàng thượng và Hoàng hậu nghe xong cười gian liên tục, lập tức sai tri phủ trong thành đến Ỷ Hương lâu hạ mật lệnh của Hoàng thượng, đại ý là chỉ cần Lạp Lệ Sa đến Ỷ Hương lâu sẽ đưa cho nàng rượu lâu năm càng nhiều càng tốt. Nếu như ngày ấy nàng uống thật nhiều rượu thật, tú bà Cúc tỷ phải lập tức thông báo tri phủ, tri phủ sẽ có phần thưởng thật lớn cho tú bà. Khi tri phủ nghe được thông báo đó thì bất kể khi nào đều phải lập tức tiến cung hội báo cho Hoàng thượng và Hoàng hậu.

Có người nói từ khi nhận được mật lệnh của Hoàng thượng, tú bà Cúc tỷ đã không ngừng giới thiệu cho nàng trần niên Phần tửu* uống rất ngon, nàng vốn là một kẻ tham ăn, lúc mới bắt đầu chỉ dám hớp thử một chút, uống từng hũ nhỏ, đến ngày đó lúc nàng kêu hẳn một vò, Cúc tỷ vô cùng hài lòng, bèn nhanh chân chạy đi tìm tri phủ, tri phủ hỏa tốc tiến cung thông báo cho Hoàng thượng. Hoàng thượng và Hoàng hậu ở trong cung vẻ mặt hưng phấn, nhanh chóng thay y phục bình dân chạy đến Lạp phủ, chờ nàng về nhà sẽ diễn xuất tốt tiết mục chỉ hôn của mình.

(*Rượu Phần là thứ rượu ngon, sản xuất ở Phần Dương, tỉnh Sơn Tây)

Ta tưởng tượng vẻ mặt của nàng sẽ lo lắng ra sao sau ngày bị chỉ hôn đó, thậm chí khi ám vệ báo cáo, nói lúc nàng ở trong đình cạnh hồ hét lên 'Thành thân thì thành thân! Ta không sợ bác gái!', Hoàng thượng và Hoàng hậu nghe xong đều cười đến muốn cong cả lưng.

Trước khi thành thân mấy ngày, Lạp lão gia và Lạp phu nhân đột nhiên vào cung dò xét ta, bọn họ vừa nhìn thấy ta lập tức sửng sốt, ta vung tay, sai cung nhân và ám vệ ra ngoài, thấp giọng nói chuyện với họ.

"Ngươi... ngươi là Trí Tú?". Giọng nói của Lạp phu nhân run rẩy.

"Lạp lão gia, Lạp phu nhân, ta là Phác Thái Anh. Trí Tú là tên gọi bên ngoài trước kia, để tránh gặp phải phiền phức, bởi vậy ta phải cải trang thành nam tử và sử dụng tên giả. Thái Anh không có ý lừa gạt nhị vị, mong Lạp lão gia, Lạp phu nhân thứ lỗi." 

Ta cung kính khom người xin lỗi họ.

"Nói như thế ngươi vào ở trong Lạp phủ là do Hoàng thượng dụng tâm an bài, để ngươi gặp mặt Lệ Sa sao?" Ánh mắt Lạp lão gia trở nên không tốt lắm.

"Vì lúc đó thân thể Thái Anh không khoẻ, nên Hoàng thượng mới an bài Thái Anh vào ở Lạp phủ để tĩnh dưỡng. Thế nhưng hôn sự với Lạp công tử là sau này khi Thái Anh và Lạp công tử ở chung mới tự quyết định sẽ chung thân với nhau, vì thế Thái Anh đã khẩn cầu hoàng thượng thay Thái Anh an bày hôn sự, không phải do Hoàng thượng dụng tâm an bày đâu. Thái Anh đã từng đưa cho Lạp công tử một chiếc nhẫn ngà voi, đây là tín vật mà Lạp công tử giao cho Thái Anh." 

Ta lấy ra một khối ngọc bài.

Sắc mặt Lạp lão gia và Lạp phu nhân nhất thời đại biến.

"Thái Anh, hôm nay chúng ta chính là vì chuyện này mà đến. Hoàng thượng và Hoàng hậu đã làm sáng tỏ quan hệ của ngươi, nhưng như vậy lại càng khiến chúng ta lo lắng hơn. Ngươi là một nữ nhi tốt, nhưng Lệ Sa của chúng ta chỉ là..." 

Lạp lão gia và Lạp phu nhân đều lo lắng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...