[Lichaeng] Luống Cỏ Non
Tình Tứ.
Thằng Dũng ngồi ôm đầu gối, chống cằm ngắm mấy thửa đất chưa ngủ.Mùa lúa này không trổ như những mùa có thím. Cây lúa có thím sẽ không bị mưa làm sập, vững vàng mặc cho có bị giông làm cho ngã nghiêng, và hình như có thím thì bông đầy đầu rồi cây lúa rũ xuống, cây lúa mà đầy đầu là mùa phát đạt.Nhưng có cái, mần lúa khéo như thím thì khổ lắm. Vì ngày nào cũng có mưa hờn dỗi, lúa không rệu mới lạ.Nay mai cắt rồi, chắc mùa sau thưa chuyện lại với thím để có mà trúng một mùa.Nó phủi đít đứng dậy đi vào gác ngủ.-"Sao giờ này con Sa chưa về ngủ ta..." Dũng trề môi quăng gối xuống sàn sửa soạn đi ngủ. "Thôi kệ...có khi nó bị bả nhai đầu rồi cũng nên." __Ở nơi này. Trời đã khuya rồi, thế mà chuyện thì chưa nguôi...Lạp Lệ Sa gác tay sau đầu nằm trên chổng, mắt nhìn thẳng lên nóc mùng, nhưng không biết là đang nhìn gì. Mạng nhện giăng trên góc trần khẽ rung lên theo gió. Ngoài hiên đang rất lạnh. Rồi lòng nó thấy có chút chênh vênh, vì thật khó quen quá...cái chổng này không phải chỗ của Lạp Lệ Sa, chỗ của nó là ván xuồng âm ẩm có dầm đâm vào lưng, hay là cái sàn mục gồ ghề ở trên gác chuồng heo, ở đây thì êm quá.Nó nghiêng đầu. Thím ngồi quay lưng trên cái ghế gỗ màu dầu điều trong bàn sách, im lặng đến lạ, dưới ánh đèn dầu vàng hanh, làm đổ một cái bóng dài lên vách, dáng thím mảnh mai, bờ vai nhô lên như đang gắng giữ bình thản giữa một ngày đã quá nhiều giận dỗi.Ngón tay đưa lên, thím bôi thuốc lên chỗ đau nhất của hôm nay, là nắp của cái bẫy chuột kẹp vào làm tay thím đau hay là Lạp Lệ Sa yên lặng quá nên thím buồn, không nhờ nó thả chuột rồi tay thím đau.Và khi đã xong rồi, thím để lại thuốc trên gốc bàn, ngồi yên một lúc, rồi đưa tay lại đèn dầu. Một cái nhéo rất khẽ, ngọn đèn dầu đã vụt tắt. Bóng tối bao trùm lấy căn phòng, chỉ còn ít ỏi ánh sáng len trên những vách nhà, khe cửa sổ đã đóng.Cạnh chổng lún xuống rất nhẹ, thím đã nằm vào bên cạnh, kéo mền đậy lên hông và để tay lên lòng ngực Lạp Lệ Sa. Thử hỏi, trong đó có còn giữ lại nổi đau nào không, còn nhớ thím một chút nào chưa.-"Sao đêm nay, tôi được ở lại với thím vậy ?"Có một câu bấy nhiêu thôi, mà cũng làm Phác Thái Anh không thể nói năng một lúc...Có thể, Phác Thái Anh đã quá tàn nhẫn rồi. Thực sự tàn nhẫn.-"Nói mà nghe lạ."-"Thương rồi ai mà không muốn chung giường."-"Van xin mới chịu hay sao ?"Không nghe, nên không biết là nó có đáp lại gì không, nhưng có nghe tiếng nó cười.Và trong đêm đen không thấy gì, Phác Thái Anh đã tựa đầu vào trán của nó. Từng nhịp thở của nó, tiếng nó cười, nó chịu vuốt lưng thím, cái nào thím cũng dễ chịu giữ lấy.-"Hồi sáng, tôi có nghe thím biểu. Nhưng chăn heo xong mình mẩy hôi lắm."-"Cho nên đi tắm. Mát quá đánh một giấc...ha ha, thím đừng giận tôi."Phác Thái Anh cười khẩy.-"Mày thì nhớ cái gì về tao."-"Mày thì muốn tới gặp tao làm gì."-"Chúng mày là muốn tránh tao lắm mà ? Thì đó là phải rồi."Đang có gió mạnh ngoài hiên.-"..."Trong cái điệu bộ có chút thô kệch ấy của thím, dường như đang vun vén một nỗi uất ức chẳng dễ nói thành lời. Phải rồi. Lòng thím lúc nào cũng đang co lại, không cho một ai thấy.Và như thể, Phác Thái Anh đã trao trọn niềm tin cho Lạp Lệ Sa. Đến nỗi quên mất, mình đang tìm nơi để tựa vào, chứ không phải là tìm một nơi luôn gạt đẩy, luôn lùi lại khi thím chỉ vừa đưa tay với, chứ chưa hẳn tựa vào.-"Tránh làm gì cho thím buồn." Lạp Lệ Sa.Phác Thái Anh, thím chỉ "chà" một tiếng, khuôn mặt không buồn giấu nỗi lòng.Nghe Lạp Lệ Sa nói, mà i như nghe trò nó bày ra cho mình vui một chút rồi thôi.-"À thế thì tao đã buồn lắm rồi đây..." Phác Thái Anh.Lạp Lệ Sa lấy nước xói vào cục than đang được khò lửa kĩ lưỡng trong tâm thím.-"Thôi." Nó đưa tay vào mền, nắm lấy hông Phác Thái Anh.-"Chỉ vừa quay về bên nhau chưa hết tối nay, thím đã giận biết bao nhiêu là lần."Phác Thái Anh quở trách :-"Vậy thì tại sao cứ để cho tao giận hoài, mà không chịu hiểu một chút."-"Sức khỏe này yếu, cũng vì giận hờn chúng mày mãi."-"Chúng mày là chê tao già mà còn hờn dỗi. Để rồi..." -"..."-"Sao ?" Phác Thái Anh khẽ cười phì, vì nói gì tiếp theo ? Không nhẽ sẽ nói, để rồi nó thương một lứa nào đó còn mơn mởn, ở cái tuổi hồng hào, tánh tình mềm mại hơn con mụ này.-"Mày hiểu một chút cho thím. Tao đã không muốn nói tới, là mày tự mình mà nhận ra."Mường tưởng những ngày tháng cô đơn khi trước, những chua xót từng cào rách tâm thím... không có bờ vai này, không có trái tim này ở cạnh. Vậy mà thím vẫn sống được, hay thật...Không biết nên gọi đó là sức chịu đựng, hay là bằng chứng cho việc người ta có thể sống sót, ngay cả khi bị bỏ bơ vơ ở đó.Nhưng thím thì, đau hơn nó được bao nhiêu mà thím kể lễ bây giờ.Lạp Lệ Sa cũng biết thím không yên...Bàn tay mảnh khảnh vẫn để trên ngực, nhưng lâu chút lại cào cấu.Phác Thái Anh nhắm mắt lại, đưa khuôn mặt vào cần cổ nó, gần hơn nữa...Bàn tay của nó, một thứ ấm áp vô cùng lớn...đang miết trên lưng thím, vuốt từng cái thật nhẹ, rồi lại xoa tóc. Để rồi thím còn tưởng, mình chưa quá tuổi là bao nhiêu.Đến khi, thì giờ đã qua một nửa. Thím lại nói chuyện, chuyện ấy là chuyện, thím không nghĩ...Thím sẽ nằm trong lòng nó, kể cho nó nghe : xa nó, những gì thím đã đau lòng không chịu được.-"Thím cũng là đàn bà..." -"Nghĩ xem những ngày về trước. Những ngày buồn nhau..."-"Suốt bao đêm mày đi sà lan, tao nhắm mắt không được một chút là đêm đã trắng đến sáng. Mày thì rõ mày đi chứ."-"Mày hào hoa quá, tao còn chẳng thèm tin nữa mà."-"...ở kia mày đã yên vui với ai. Thím làm sao mà biết được." -"Vài ngày trước mày còn yêu thương gì thím nữa đâu."Phịch. Lúc này, không biết vì sao...Phác Thái Anh bấu vào ngực Lạp Lệ Sa.-"Mày có biết, trong đồng hôm ấy...mày đã nhìn thím bằng đôi mắt gì hay không ?"-"Đôi mắt của mày đã làm cho thím sợ mất đi mày biết nhường nào..."-"Nhưng chắc có lẽ."-"Mày đã thấu đâu mà nhận ra cái gì."-"Bởi vì mày thờ ơ quá mà."Lạp Lệ Sa nằm im lặng...Rồi nó cựa mình rất nhẹ. Nhưng đủ để lui khỏi vòng tay đang ôm lấy của thím. Không mạnh bạo, không một tiếng chăn gối xô lệch.Nó ngồi dậy làm cái mền rơi xuống bụng, tựa lưng vào thành chổng, gập người về phía trước như thể cần chống đỡ chính lồng ngực mình. Không một ánh sáng nào đủ để thím nhìn thấy khuôn mặt của nó, nhưng trong bóng tối, vai Lạp Lệ Sa hơi thòng xuống.Không phải vì xa nhau. Mà những năm qua, không có thím, không có ai, nó vẫn sống trên con nước. Nhưng sống như thế nào thì không một ai từng hỏi...Bây giờ đọ với nó ư ? Nỗi lòng của thím, là nỗi lòng của người đài cát. Còn của nó, toàn là lường gạt của thím, mà vẫn chưa đi thôi.Thì ai đau thua ai...Phác Thái Anh rụt tay lại, chêm vào bên má, nhìn bóng nó ngồi trên thành chổng...Trong màn đêm, Lạp Lệ Sa nhỏ nhẹ với thím :-"Tôi khốn nạn với thím vậy thì, đêm nay đã âu yếm ai trong lòng...chứ không đâu mà còn ở lại xuồng, và về nhà Đại Nghĩa. Chịu nhiều đắng cay thím cho tôi ngậm vào." Lạp Lệ Sa cười.-"..." tiếng cười mờ nhạt, không cay đắng. Cũng chẳng trông mong thím dỗ nữa.-"Lúc đó...thím đừng nói những lời không nên nói, đừng cho thấy những chuyện không nên thấy. Thì đã không có thờ ơ bây giờ."-"Còn..."-"Thím nghi tôi bạc tình với thím."-"Nhưng mà...thím có còn nhớ không ? Người nào nỡ bỏ rơi tôi vì bổn phận của mình."-"Là ai vậy."-"Tôi thì làm sao mà bỏ qua người đàn bà tuyệt vời như thím ?"-"Thím đã hẹn suốt đời yêu thương tôi kia mà..."-"Không lẽ, thím tàn nhẫn với tôi như vậy."-"Thím có chê mình già, thì cũng thấy tôi đang không còn khỏe như lúc thiếu niên."-"Ai mà tìm nữa..."-"..."Cụp.-"Lạp Lệ Sa..."Hơi ấm nào đó của một lòng bàn tay, gác lên đùi của Lạp Lệ Sa. Giọng nói của thím nhẹ nhàng, không còn thật hắng, thật kiêu.Phác Thái Anh đến ngồi bên cạnh Lạp Lệ Sa. Vỗ về nó :-"Coi như tao xin chúng mày. Thím đối xử với chúng mày quá thương tâm..."-"Thôi thì bây giờ."-"Đã về bên nhau được rồi. Thì chúng mày hãy...đừng giận, đừng hờn thím nữa."-"Nhìn mày thế này."-"Thì thím đã không còn có thể bỏ rơi mày, Lạp Lệ Sa." -"..."-"Đừng hờn tao nữa ?" Lạp Lệ Sa không trả lời. Nhưng thím biết nó đang nhìn thím và rất muốn thơm vào đâu đó. Kết cuộc nó chỉ là không có gan. Phác Thái Anh tì tay trên trấn thỉ nó, là khi nào không cần thêm bớt trong một nụ hôn, sẽ thật tình tứ làm nó dừng lại. Nhưng nó nhút nhát, thì chỉ có cùng nằm xuống, chứ chẳng có nụ hôn nào đậm đà...Phải rồi, ngày xưa cũng thế. Làm gì đã có với nhau đêm nào như đêm này.Xa nhau lâu cho nên cứ muốn gần bên mãi...thế là tạo ra đêm nay, một đêm thân mật.-"Tối ngày mai, tôi ở bên cạnh thím một đêm được không." -"Sao không ngay bây giờ ?"-"..." Lạp Lệ Sa cười phì.-"Không phải."-"Đêm nay không ở bên thím, để cho buồn lòng vì giận tôi nữa hay gì ?"-"Vì nghe thím nói, vào buồng thì phải xin. Nên báo cáo trước, cho khỏi bị rầy đó mà..." Phác Thái Anh nâng khóe môi, đẩy cùm tay vào ngực Lạp Lệ Sa. Trìu mến trách nó phiền :-"Lãi nha lãi nhãi."Lạp Lệ Sa nhại thím :-"...lãi nha lãi nhãi."Biết đêm nay nó không chịu ở lại ngủ với thím được bao nhiêu...vì trời sáng rất nhanh, thím không muốn xa nhau cũng đành.Phác Thái Anh choàng tay qua cổ Lạp Lệ Sa. -"Sao vậy..." Lạp Lệ Sa nương theo Phác Thái Anh, nghiêng mình vào thím. Phác Thái Anh xoa đầu Lạp Lệ Sa, tháo mấn của nó để xuống chân chổng...càng âu yếm, xoa đầu của nó.Về đêm không sợ thím nạt.Phác Thái Anh...thím biết thím đang hạnh phúc, đến mức chẳng thể nói nên lời.Sao có thể tin được, san sít bên nhau, vì chỉ sợ cái tiết trời đang lạnh dần. Thật lòng...Lạp Lệ Sa chưa từng ước ao về đêm cùng thím như vầy.-"Nào, lại đây thím nựng mày một xíu..."-'...'-"Nay mày lớn thế hả trâu."___Sáng hôm sau.Dũng bê thúng củi đi vô bếp nhúm lửa luộc khoai ăn sáng, thì thấy thằng Tí đờ đẫn đang ôm ly cà phê húp sì sụp ngồi trên bộ ngựa.-"Ủa sao hai con mắt mày đen thùi lùi vậy Tí, bộ hồi tối rầu gì hả ?" -"Thì vụ thằng Hậu tao kể mày đó..."-"Ê tao nói mày nghe nha Tí. Mày nghĩ ai nghe xong cũng để yên cho thằng đó hại thím hả ? Tụi mình chỉ có việc là giấu thím, canh nhà hết đêm nay, đêm mơi. Rồi tới đó tính tiếp."-"Chứ đâu mà mày rầu. Mày cũng đi ngủ bù đi, tối nay ai cũng thức, có mình mày mở mắt không lên là kì lắm nha ba."-"Ừ...để tao đi ngủ mày ơi, chứ tao buồn ngủ quá." Tí bỏ chân xuống đất xỏ dép.-"Ủa mà, sao hộm qua nay tao không thấy em Thắm mậy ?" Tí.-"Nó qua chỗ thầy Tú nôm thằng Linh đó. Mà hình như..."-"Nó cũng đang buồn ai hay sao á."-"Hở ?!" Tí muốn tỉnh ngủ, ráo riết tới trước mặt thằng Dũng :-"Ai ? Ai làm cho em Thắm sầu ngoài tao được ?"-"Thằng khùng này trời. Ai mà biết."-"Thôi đi ngủ đi."-"Không được !" Tí đi lại vách tường lấy cái nón lá.Thấy nó ba lơn quá thằng Dũng cũng chả quan tâm, cầm đũa xơi khoai.-"Tao phải qua đó, hỏi em Thắm cho rõ. Ẻm mà quen thằng nào, chắc tao chết quá Dũng ơi..." Tí uể oải chưa đi.-"Cha cút dùm con cái. Mệt mỏi."