[ LICHAENG ] HỒNG TÚ CẦU TỪ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG《Cover》
Chương 27: Hiểu lầm.
Trong đình, Lạp Lệ Sa cùng đoàn người đi dạo mấy vòng tiểu viện tử, ngoại trừ khu đất trống sau phòng bếp, các nơi khác đều đi qua, vì thế dẫn bọn họ vào trong đình nghỉ ngơi. Lạp Lệ Sa, Kim Trí Tú, Phác Thanh Dân theo thứ tự mà ngồi, Đỗ Nhược Chi lại ở lúc nhập tọa nói còn muốn đi một lát, Lạp Lệ Sa liền phái Lạp Phát theo hầu.
Ba người nhập tọa đã một hồi lâu nhưng không ai mở miệng trước, chỉ đều tự dùng trà, Lạp Lệ Sa lúc này đã sớm đói bụng, đối với bánh đậu xanh trên bàn ăn như hổ đói, nhưng vẫn không quên khách khí tiếp đón hai người khác cùng ăn. Phác Thanh Dân từ sau chuyện trà quả liền ám ảnh với điểm tâm, có thể không ăn thì sẽ không ăn, Kim Trí Tú lại cầm lấy một cái, mới cắn một miếng, ánh mắt rõ ràng ngưng trọng, quả nhiên, Trân Ni của ta, nàng lại có thể không thèm làm Vương Phi mà ở Lạp phủ làm trù nương.
Nghĩ vậy, nhìn về phía hai người đang chiến đấu hăng hái với thức ăn nói:
"Lạp huynh a, kiến trúc quý phủ quả thật làm bổn vương thích thú, bổn vương có một yêu cầu, không biết Lạp huynh có đáp ứng được không?"
Lạp Lệ Sa vừa nghe là thỉnh cầu, một trận sợ hãi, lập tức nói với mình không thể tiếp tục mắc mưu Kim Trí Tú. Lập tức cảnh giác nhìn về phía Kim Trí Tú, ý bảo nàng nói nghe xem thử.
Kim Trí Tú nói:
"Bổn vương muốn trong thời gian ở kinh thành sẽ ngụ ở chỗ Lạp huynh, như vậy coi như lúc muốn tìm Lạp huynh ra ngoài uống rượu cũng rất tiện. Vốn là muốn ở tại Tướng gia quý phủ, nhưng chỉ sợ Tướng gia cùng Phác huynh sẽ ngại Tiểu Vương phiền phức, chỉ thích nói chuyện uống rượu ngắm hoa khôi tục sự."
Ngụ ý chính là, tiểu tử, ngươi mà không cho ta ở lại, ta liền đến phủ nhạc phụ đại nhân của ngươi, mỗi ngày đều kể chuyện ngươi đi kỹ viện chọn hoa khôi. Lạp Lệ Sa nghe được một trận thống khổ, nhưng lại không thể nói không, cố gắng kìm nén giữ yên lặng, bất đắc dĩ gật đầu.
Một bên Phác Thanh Dân thật không biết Tương Vương này là ngụ ý gì. Kim Trí Tú được Lạp Lệ Sa nhận lời, lập tức cười đến mi phi sắc vũ (mặt tươi như hoa). Lập tức yêu cầu muốn ở tại tây sương, Lạp Lệ Sa cảm thấy kỳ quái, sao lại muốn ở chỗ lâu rồi không có người ở thế kia, nhưng ngẫm lại Kim Trí Tú vốn là quái nhân, cũng không nhiều lời, đứng lên toan gọi Lạp Tài đi an bài.
Mới ra sân, liền thấy xa xa Phác Bình đang chạy tới hướng mình, tiểu Phác Bình chạy nhanh đến đứng trước mặt Lạp Lệ Sa, lập tức hai tay chống nạnh, căm tức hỏi:
"Ngươi nói mau, vì sao dám chọc cô cô ta khóc hả?"
Tiểu Phác Bình vừa mới theo Đông Mai ra ngoài chơi, nhưng vẫn không yên lòng cô cô của mình, cho nên chạy vào phòng muốn rủ cô cô ra ngoài chơi cùng, nhưng thấy Phác Thái Anh ngồi ở trước cửa sổ, một tay nâng cằm, trên mặt còn lưu lại mấy hàng thanh lệ. Lập tức chạy đi, muốn tìm cô phụ hư hỏng kia nói cho rõ ràng.
Lạp Lệ Sa vừa nghe nương tử mình khóc, đã sớm tam hồn không thấy lục, cũng không để ý tiểu Phác Bình, lập tức chạy về phòng ngủ. Một đường chạy tới, đến lúc thật sự đứng ở cửa phòng thì dừng lại do dự không biết có nên đi vào, nhưng cuối cùng lo lắng vẫn áp đảo hết thảy, Lạp Lệ Sa đẩy cửa vào.
Vốn đã quen với việc trực tiếp đẩy cửa liền vào, nhưng Phác Thái Anh tựa hồ không nghĩ đến lúc này sẽ có người tới. Quay đầu, lại nhìn thấy vị phu quân ba ngày chưa tiến phòng ngủ - Lạp Lệ Sa. Nàng chưa bao giờ cảm thấy ba ngày lại dài như vậy, không có nàng, trong phòng quạnh quẽ đáng sợ, nàng cũng biết mấy đêm nay mình đã phải trải qua thế nào, đêm nào cũng đều khóc đến thiếp đi, buổi sáng mở mắt ra, căn phòng to như vậy nhưng vẫn cô độc một người.
Mà nàng, lại lưu luyến chốn hoa nhai liễu hạng, có chăng hàng đêm sanh ca, có chăng mỗi ngày chìm đắm trong ôn nhu hương, như vậy nàng có từng nghĩ tới mình không, trong lòng nàng mình là cái gì. Nàng nhìn người trước mắt, trong lúc nhất thời, toàn bộ ủy khuất, toàn bộ tưởng niệm, lại chỉ có thể theo nước mắt chảy xuôi, trong lòng quá nặng nề, nói không nên lời.
Lạp Lệ Sa nhìn nương tử, nước mắt rơi xuống như trân châu, cực kỳ đau lòng, lập tức bước nhanh đi về phía nàng, nhưng chỉ biết nhìn nhau không nói gì. Vươn tay muốn giúp nàng lau lệ lại dừng giữa không trung, tiếp tục cũng vô pháp hạ xuống, cuối cùng cũng đành cúi đầu buông tay. Phác Thái Anh cứ như vậy nhìn nàng, sau đó hỏi:
"Phu quân có thể nói cho Thái Anh, rốt cuộc là làm sao vậy, rốt cuộc là bởi vì sao mấy ngày nay lại dốc sức rời xa, trốn tránh?"
Lạp Lệ Sa há mở miệng lại ngây ngẩn nói không nên lời. Phác Thái Anh nói tiếp:
"Thật sự chán ghét Thái Anh cho nên mới như vậy?"
Lạp Lệ Sa lập tức lắc đầu, nhưng vẫn nói không nên lời. Phác Thái Anh cười khổ một tiếng, nói:
"Phu quân không cần sợ làm tổn thương Thái Anh, nếu đã thật sự không muốn để cho Thái Anh bồi ở bên người thì cứ nói ra đừng ngại. Còn nếu ngay cả để cho Thái Anh thủ ở bên cạnh cũng cảm thấy chán ghét, vậy Thái Anh đi, đi là được."
Phác Thái Anh rốt cục nói ra hai chữ 'rời đi', nàng vẫn có lòng kiêu ngạo của nàng, tôn nghiêm của nàng. Nàng có thể chịu được phu quân của nàng vĩnh viễn không nói tiếng yêu, để cho mình bồi ở bên người là tốt rồi, nhưng nhịn không được trong nội tâm nàng không có mình, có lẽ sớm đã có người khác, như vậy thì phải rời đi thôi, dù tâm mặc dù sẽ đau đến chết thì nàng cũng sẽ rời đi, ít nhất ngây ngốc phu quân của nàng có thể ở cùng người mình thích, không phải sao?
Lạp Lệ Sa vừa nghe lời này, luống cuống, yết hầu khô khốc rốt cục lên tiếng:
"Không phải, không phải đâu Thái Anh, ta làm sao chán ghét nàng được. Ta chỉ...ừm.... ta chỉ cảm thấy không xứng với nàng. Nàng không nên gả cho người như ta, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không tốt, nàng hẳn nên tìm một người giống như đại ca nàng hoặc là như Tương Vương vậy, một người tôn quý xuất chúng."
"Như vậy, phu quân mấy ngày nay xa cách Thái Anh là vì muốn đuổi ta đi?"
Phác Thái Anh thật sâu chán ghét lòng tự ti của nàng, càng thêm oán hận ý nghĩ muốn vứt bỏ nàng của người kia. Lạp Lệ Sa mạnh gật đầu, sau đó nói:
"Người ta đều nói, nàng hẳn là xứng với người tốt hơn, chính ta cũng cảm thấy như vậy."
"Người ta là ai?"
Phác Thái Anh nhíu mày hỏi, tâm sớm đã chìm tới đáy biển sâu.
"Chính là.... chính là Trân Ni."
Lạp Lệ Sa nhỏ giọng đáp, nghĩ thầm, mình cũng không thể nói là tiểu Phác Bình, nghe càng thêm vớ vẩn. Phác Thái Anh nhắm mắt lại, đến khi mở mắt đã không còn mang theo cảm tình, đứng lên, đối với Lạp Lệ Sa quỳ ngồi dưới đất, nói:
"Là Trân Ni nói không xứng thì phu quân liền cảm thấy không xứng sao? Phu quân có từng hỏi qua Thái Anh chưa mà lại khẳng định như vậy, cũng bởi vì việc này mà muốn đẩy ta đi sao?....Thái Anh từ nhỏ được quản giáo nghiêm khắc, đối với lời nói của phụ thân lại càng chưa từng chống đối, cho dù là hôn nhân cũng vậy. Từ lúc ném tú cầu, Thái Anh sớm đã đoạn tuyệt ý niệm về cái gọi là lang quân như ý, thầm nghĩ để cho phụ thân bớt buồn phiền. Nhưng rồi người bước vào cuộc sống của ta, một phu quân chân thành thiện lương, thiên chân ngay thẳng, Thái Anh may mắn mới có thể gả cho người như vậy, sớm quyết định một đời một kiếp, làm bạn tả hữu. Vô luận phu quân có là nam tử hay là nữ tử. Nhưng phu quân lại nói muốn đuổi ta đi, người có từng để tâm đến ý nghĩ của Thái Anh không, có từng để Thái Anh ở trong lòng không?...Còn nhớ rõ ngày đầu tiên vào phủ, Thái Anh từng nói qua, , muốn dựng xích đu ở trong đình. Phu quân đáp ứng, nhưng hiện giờ xích đu ở chỗ nào, nguyên lai chỉ có mình Thái Anh nhất sương tình nguyện, tự chỉ đa tình. Phu quân nếu đã muốn cho Thái Anh kiếm một người khác, vậy thì Thái Anh cũng xin theo ý phu quân. Thái Anh chỉ có một yêu cầu, sau này, gian phòng này, phu quân không cần bước vào nữa, phu quân muốn ngủ thế nào muốn đi nơi đâu, Thái Anh cũng không can dự. Phu quân, mời người trở về đi."
Lạp Lệ Sa chăm chú nghe xong lời nương tử, ngây ngốc nhìn nàng ra phía sau bình phong, cũng không biết trải qua bao lâu, mới ngơ ngác đứng dậy, đi ra phòng ngủ.