[LeviHanLevi]Trà Đen Và Bốn Mắt

Levihanlevi Tra Den Va Bon Mat



Cuối đông năm ấy, khi hoa đào nở trái mùa và tuyết rơi muộn trên dãy Thiên Phong, nàng gặp hắn.

Trời không thật sự lạnh, tuyết cũng chẳng dày, chỉ rơi từng đợt mỏng như tơ, phủ lên thảm cỏ vốn nên khô xác sau tháng giá, giờ bỗng trắng muốt như sương đầu ngõ. Những cánh hoa đào bất ngờ bung nở như thể chẳng màng quy luật đất trời, đỏ như lửa, rơi lả tả giữa tuyết trắng, đẹp đến mê muội. Đẹp đến kỳ lạ. Như điềm báo về một mối duyên không nên bắt đầu.

Và ở giữa khung cảnh phi lý ấy, một người đàn ông ngã xuống từ vách đá cao, rơi tựa cánh chim gãy cánh, máu loang trên vạt áo xám như mực vấy vào tranh lụa.

Hange Zoë, nữ y sống giữa núi rừng hoang vắng, là người đầu tiên chạy tới. Nàng không biết hắn là ai. Chỉ thấy một cơ thể sắp chết nằm bất động dưới gốc đào, hơi thở yếu đến mức tưởng chừng đã hòa tan vào tuyết. Áo choàng rách tả tơi, xương vai gãy lệch, môi tím bầm vì rét. Nhưng đôi mắt ấy – mắt màu tro tàn, lạnh như đá núi – vẫn mở ra một khe nhỏ, nhìn nàng.

“Đừng chạm vào,” hắn khàn giọng. “Ngươi sẽ lạnh.”

Hange cúi xuống, tay đặt lên cổ hắn. Ngón tay nàng cũng lạnh – nhưng không phải vì tuyết.

“Trái tim ngươi lạnh hơn ta.”

Nàng cõng hắn về, bước qua những tảng đá phủ rêu, giữa trời tuyết và hoa rơi. Không gian lặng như tờ, chỉ còn tiếng gió quất qua cành đào, rơi những cánh cuối cùng xuống người nàng – và cả hắn.

Ngày hắn tỉnh lại, trời đã không còn tuyết. Nhưng hoa vẫn nở, như chưa từng tàn.

_____________

Hắn không nói tên. Cũng chẳng hỏi tên nàng. Chỉ sống im lặng, như một đoạn hồn lạc giữa cõi phàm. Nàng gọi hắn là Levi – cái tên của loài hoa nở giữa tuyết, hiếm và đơn độc. Đẹp, nhưng không ai dám hái.

Levi sống trong căn nhà lá bên suối, giữa rừng. Hange là người duy nhất bước vào thế giới của hắn, bằng tiếng cười như gió xuân và đôi mắt ấm không vì ai mà lạnh.

Tháng ba tới, hoa trên núi nở rối loạn. Cỏ non mọc chen giữa tuyết tan, trời trong và cao đến nhức lòng. Hange dẫn hắn đi hái thuốc, tay vung lên chỉ từng nhánh cây, kể về từng cơn gió, từng vết sẹo trên đá, từng con sóc chạy trốn tình cờ. Nàng kể như thể thế giới này là một cuốn sách nàng đọc đi đọc lại mỗi ngày, mà vẫn tìm được niềm vui mới.

Hắn đi cạnh nàng, lặng lẽ. Mỗi lần nàng cười, hắn lại quay mặt đi, môi khẽ mím, tay siết vạt áo. Không phải vì lạnh. Mà vì sợ – sợ tim mình đập thêm một nhịp.

Bởi mỗi nhịp đập của hắn… là một đoạn linh hồn nàng cạn đi.

Hắn bị nguyền – từ kiếp nào, chẳng rõ. Rằng nếu trái tim hắn rung động vì ai, linh hồn người đó sẽ từ từ bị hút cạn. Không máu, không vết thương, không tiếng kêu đau. Chỉ là mỗi ngày, ánh mắt người ấy sẽ mờ thêm một chút, bàn tay run thêm một nhịp, giọng cười nhẹ đi như khói.

Hắn từng thề sẽ không bao giờ yêu.
Nhưng với Hange… hắn đã sai.

_____________

Hạ sang bằng một cơn mưa dữ dội. Cả dãy núi chìm trong hơi nước. Cây cối xanh đến mức như muốn vỡ ra khỏi mặt đất. Và hoa – hoa nở tới mức như muốn làm lu mờ hết mọi sắc màu khác.

Chỉ có mắt Hange là không còn rực như trước.

Nàng vẫn cười. Vẫn đi bên hắn, kể đủ thứ chuyện từ cổ chí kim. Nhưng Levi thấy rõ – nàng thường lặng đi giữa câu chuyện. Mắt nàng trôi theo dòng suối, miệng mấp máy như gọi tên một điều không hiện diện. Hắn muốn tin đó là gió mùa, là thời tiết, là bệnh cũ. Nhưng hắn biết – chính hắn là lý do.

Mỗi lần hắn trộm nhìn nàng, là một nhát dao vào ngực hắn.
Mỗi đêm nghe nàng ho nhẹ giữa giấc ngủ, tim hắn như vỡ thành trăm mảnh.

Nhưng hắn vẫn yêu.

Yêu trong lặng câm, trong đau đớn, trong sự dằn vặt như kẻ sát nhân nhìn nạn nhân tựa vào vai mình. Hắn gầy đi, trầm hơn, ít nói đến mức cả rừng cũng quên tiếng người.

Chỉ Hange là chưa từng hỏi gì.

Nàng biết. Nàng cảm được cái rét vô hình từ cơ thể hắn, cái cách ánh nhìn hắn mang theo muôn ngàn lời xin lỗi. Và nàng hiểu – yêu hắn chính là lựa chọn đoạn kết của mình.

Mùa mưa chấm dứt bằng một cơn giông. Và Hange ngã quỵ, giữa vườn hoa từng là nơi nàng hái cỏ mỗi sáng.

_____________

Khi nàng mở mắt, trời đã vào thu. Lá rụng đầy sân, vàng úa như những điều chưa kịp nói. Levi ngồi cạnh giường nàng, đầu cúi thấp, mắt thâm quầng như chưa từng chợp mắt.

“Ngươi… lại cứu ta rồi,” Hange thì thầm.

Hắn nắm lấy tay nàng. “Ta không thể… không cứu.”

“Vì ngươi yêu ta,” nàng cười nhẹ, “nên ta mới chết dần đi.”

Lần đầu tiên, Levi khóc. Nước mắt hắn không rơi ồn ào. Chỉ lặng lẽ trượt xuống má, như sương sớm đọng lại nơi cuối mùa. Tay hắn run. Môi mím chặt. Hơi thở ngắt quãng. Hắn đã chôn sống biết bao người. Nhưng chưa từng biết, chỉ cần yêu ai đó… cũng có thể giết chết họ.

“Ngươi biết không,” Hange nói, “ngươi chưa từng thật sự nguyền rủa ai. Ngươi chỉ là kẻ… bị trừng phạt vì dám yêu sai thời điểm.”

“Ta không nên yêu ngươi,” hắn lặp đi lặp lại. “Ta không nên bước vào đời ngươi…”

“Ngươi không bước vào,” nàng nói. “Ngươi… rơi vào. Như một vết mực định mệnh đổ trên đời ta.”

Trời thu gió lạnh. Lá đổ lăn tăn trên mặt suối cạn. Và trong đôi mắt Hange dẫu yếu ớt... vẫn có bóng hắn.

_____________

Đông lại tới. Nhưng năm nay không có tuyết. Hoa đào không nở.

Hange yếu đến mức không rời khỏi giường. Mỗi sáng, Levi đều hái vài nhành hoa dại về đặt bên gối nàng. Hắn không khóc nữa. Chỉ yên lặng. Tay hắn siết tay nàng, truyền từng hơi ấm cuối cùng của trái tim sắp cạn.

“Ước gì ta được gặp ngươi khi ta còn là người không biết yêu,” hắn thì thầm.

Hange mỉm cười. “Ước gì ta được yêu ngươi khi ngươi không còn bị nguyền rủa.”

“Ta sẽ đi,” hắn khẽ. “Khi ngươi ngủ. Ta sẽ rời khỏi nơi này. Để tim ta không làm gì tổn thương ngươi nữa.”

Nàng gật đầu. “Đi đi. Nhưng đừng quên ta.”

Hắn cúi hôn lên trán nàng. Rất nhẹ. Như hôn vào tro tàn.

Đêm ấy, trời đổ tuyết. Tuyết rơi lần đầu sau một năm, trắng và lạnh như lần đầu họ gặp nhau. Nhưng năm nay không còn hoa đào. Không còn tiếng cười giữa rừng. Chỉ còn một người đàn ông lặng lẽ bước vào tuyết, mỗi bước như tan ra trong gió.

_____________

Xuân đến lặng lẽ. Giữa vườn hoa đã từng là nhà của họ, chỉ còn một nấm mộ nhỏ.

Không ai biết Hange chết thế nào. Không bệnh, không thương tích. Chỉ là một sáng, nàng không tỉnh dậy. Bên gối có một đóa hoa Levi tím – loài hoa nở trong giá băng, đơn độc như người từng mang nó trong tên.

Có người kể rằng… hôm nàng mất, hắn đã quay lại. Ngồi cạnh nàng cả đêm. Rồi đi vào rừng tuyết, không bao giờ trở lại.

Có người khác kể, hắn đã chết từ lâu rồi. Người ta thấy một hồn ảnh đứng bên cây đào nở trái mùa, mỗi năm vào đúng ngày tuyết rơi đầu tiên.

Chỉ có rừng già là không nói gì. Chỉ lặng im giữ kín đoạn tình hoa lệ mà đau.

_____________

>Ta đã từng yêu một người đến mức tim ta không chịu nổi.
Và vì ta yêu nàng, nàng đã dần chết đi.
Nếu có kiếp sau… ta thề sẽ không yêu nữa. Hoặc yêu nàng... bằng trái tim không còn bị nguyền.

Chương trước Chương tiếp
Loading...