[LeviHanLevi]Trà Đen Và Bốn Mắt

Levihanlevi Tra Den Va Bon Mat



Sau vụ tôi vô tình lau xà phòng lên má anh Levi và bị anh lườm chết đứng tại chỗ, trong lòng tôi đã quyết định: thôi, phải bày tỏ tình cảm theo cách đặc biệt hơn một chút. Nhưng cách của tôi thì dĩ nhiên không thể nào... bình thường được rồi.

Tôi đứng sau lưng anh, nhìn anh rửa chén với ánh mắt chăm chú như thể đang xem một trận đấu bóng đá quan trọng nhất. Anh Levi thì rửa chén cực kỳ nghiêm túc, từng động tác chuẩn chỉ, như thể mỗi chiếc đĩa là một chiến lợi phẩm mà anh phải xử lý cho thật hoàn hảo.

Và rồi, tôi chọc ngay. "Anh mà không phải lính, chắc chắn là chồng quốc dân rồi đấy!"

Anh quay lại, liếc tôi nhẹ, kiểu liếc của người đang tự hỏi “tại sao tôi lại yêu một đứa như em nhỉ?” nhưng rõ ràng là yêu thật. "Bớt mơ mộng đi, em lau khô cái chén kia chưa?"

Tôi giơ khăn lau, tay vẫn còn ướt nước, giọng thì thỏ thẻ như hát ru. "Rồi nè! Anh Levi ơi~ Chén sạch bóng nè~."

Anh nhìn tôi, đôi mắt có chút mệt mỏi pha lẫn thương cảm. Tôi biết, kiểu này mà anh còn không rơi vào lưới tình của tôi thì chắc là “anh Levi mất dạy” thật rồi!

Rồi bất ngờ, anh tắt vòi nước, lau tay một cách chậm rãi, quay lại nhìn tôi.
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì anh đã đứng sát ngay trước mặt, gần đến mức tôi có thể nhìn thấy rõ từng tia sáng lấp lánh trong mắt anh. Mùi hương của anh, hỗn hợp xà phòng rửa chén và cái mùi đặc trưng “Levi” khiến tôi cảm thấy vừa an toàn vừa mê hoặc.

Anh nói nhỏ, giọng trầm trầm như thủ thỉ bí mật. "Anh có chuyện muốn nói."

Tôi run run, hai tay cầm chiếc khăn lau bát như cầm một vật hộ mệnh quý giá. "Ơ… ừ… anh nói đi…"

Anh im lặng một chút, rồi nhẹ nhàng đưa tay lên chạm vào má tôi, khiến tôi giật mình vì cái cảm giác ấm áp không thể nào diễn tả được. "Em cứ làm anh phân tâm mãi."

Tôi ngơ ngác, chưa hiểu ý. "Hả?"

Anh cười khẽ. "Bởi vì em cứ dễ thương theo cái kiểu vô tổ chức vậy."

Tôi ngẩn người ra, mắt mở tròn như hai cái đĩa, chưa kịp phản ứng thì anh đã cúi xuống...

Và môi anh chạm nhẹ vào môi tôi.

Không phải kiểu nụ hôn điện ảnh phun pháo hoa, mà là một nụ hôn dịu dàng, nhẹ như cái khăn bếp vắt trên vai tôi. Nhưng đủ khiến tim tôi như nắp nồi áp suất bật tung. Cả thế giới như ngừng lại trong khoảnh khắc ấy.

Khi anh rời ra, tôi vẫn đơ người, tay vẫn giữ chặt cái khăn, không biết nên nói gì. Cuối cùng tôi lắp bắp. "Anh… vừa… hôn em thật à?"

Anh gật đầu, mặt vẫn bình thản. "Chứ em nghĩ đó là cái gì hả?Cô nương?." Rồi anh ấy ký vào đầu tôi

Tôi bật cười pha lẫn đỏ mặt. "Không xin phép gì hết hả?"

Anh nheo mắt, có chút tinh nghịch. "Xin xong thì đâu còn bất ngờ nữa.

Tôi ôm mặt, cảm giác như vừa ăn nguyên một quả trứng cuộn nóng hổi vào tim:
Trời đất ơi… tim em chưa kịp chuẩn bị mà!
Anh cười trừ. "Ngốc như em mà chuẩn bị cái gì."

Anh Levi, người tôi quen mấy tháng nay, nghiêm khắc, lạnh lùng, giờ đây lại cười, cười vì tôi, khiến tôi tan chảy như bơ trong lò vi sóng.

Anh quay lại rửa chén như chưa có chuyện gì xảy ra, để lại tôi đứng trong bếp, mặt đỏ như cà chua bi trên kệ.

Tôi thì thầm. "Chết rồi…"

Anh quay lại hỏi. "Chết gì?"

Tôi cười ngượng. "Chết đứ đừ anh mất rồi."

Anh không nói gì, nhưng chiếc khăn anh dùng lau tay giờ đang được vắt ngay ngắn bên cạnh tôi. Tôi nhìn kỹ thì thấy viền khăn có thêu một dòng chữ bé xíu:
“If it’s you, I’ll cook forever.”

Tôi cười khẩy, vừa ngượng vừa thích thú. "Anh Levi, anh nấu ăn giỏi thật đấy, nhưng ai bảo tôi ngoan cơ chứ? Cứ để tôi làm phiền anh thử xem, anh có chịu nổi không?"

Anh liếc tôi, nụ cười nửa miệng đầy thách thức:
Em thử đi. Anh chờ đấy.

Ngay lúc đó, tôi bỗng nhớ ra một trò tinh nghịch, vội nói. "Ngày mai em sẽ thử cho anh thấy “phiền toái” là như thế nào nhé!"

Anh gật đầu. "Được, tôi rất mong."

Tôi đứng cạnh anh trong bếp, tay cầm khăn lau, lòng tràn đầy cảm xúc hỗn độn, không chỉ là chuyện rửa chén nữa, mà là những khoảnh khắc tình yêu ngọt ngào đang bắt đầu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...