[LeviHanLevi]Trà Đen Và Bốn Mắt

Levihanlevi Tra Den Va Bon Mat



7:00 sáng.
Tôi đang lau quầy. Không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng cà phê nhỏ tí tách rơi xuống bình pha. Thật ra, tôi thích khoảng thời gian này. Mọi thứ gọn gàng, sạch sẽ, không tiếng ồn, không khách khứa phiền phức. Cảm giác như cả thế giới mới chỉ vừa thức dậy, còn tôi thì đang có một mình trong không gian của riêng mình.

Cho đến khi…

"KENGGG!"

Cái chuông cửa reo lên với âm lượng đủ để đánh thức cả khu phố. Không cần nhìn cũng biết ai. Tôi vẫn cúi đầu lau nốt mép quầy, nghe tiếng bước chân loạng choạng, tiếng ghế kéo loẹt xoẹt, rồi...

— “Chàoooo buổiii sớm, Levi-người-dễ-thương!”

Tôi ngẩng lên. Hange Zoë – với mái tóc rối như tổ chim đang rụng dần, mắt còn dính ghèn, và chiếc áo khoác xanh rộng thùng thình như mượn của ông ngoại – đang vẫy tay với tôi như một đứa con nít vừa thấy xe kẹo bông. Cô ta vừa cười toe toét, vừa đeo chiếc ba lô đầy dụng cụ nghiên cứu mà tôi chẳng hiểu bao giờ mới hết.

— “Quán mở lúc bảy rưỡi,” tôi đáp, mắt liếc về phía đồng hồ treo tường còn tỏ ra nghiêm nghị như giáo viên dạy môn toán.

— “Tớ biết mà!” cô ta nhe răng cười, không chút ăn năn. “Nhưng tớ đến sớm để... ngắm cậu.”

Tôi đứng hình một giây. Ngón tay siết chặt cái khăn lau, nhưng nhanh chóng quay đi để giấu khuôn mặt chắc chắn đang hơi đỏ lên. Tôi không quen với kiểu lời nói thẳng thắn và hơi quá đáng của cô ta. Hơn nữa, còn bị “ngắm” vào sáng sớm thế này thì đúng là vừa xấu hổ vừa bực bội.

— “Cô ngắm quầy đi. Tôi không có trong menu,” tôi trả lời với một giọng không hẳn là lạnh, nhưng đủ để cho cô ta biết tôi không dễ bị bắt nạt.

Hange cười khúc khích rồi chống cằm lên bàn, mắt dõi theo tôi từng cử động. Như thường lệ, tôi bắt đầu chuẩn bị cappuccino – loại cà phê duy nhất mà cô ta gọi. Mỗi. Sáng. Nhìn cô ta chăm chú nhìn tôi pha cà phê, tôi tự hỏi không biết cô ta thực sự quan tâm đến cà phê hay chỉ để có cớ đứng gần tôi thôi.

Thứ duy nhất ổn định hơn lạm phát chính là Hange Zoë gọi cappuccino.

Nhưng sáng nay, tôi thử đổi vị.

— “Cậu… đang cho thêm gì vào đó vậy?” Hange nghiêng đầu, mắt nhíu lại như một giáo viên vật lý đang nghi ngờ học sinh gian lận.

— “Tôi cho thêm... trầm cảm và một chút oán hận,” tôi đáp, giọng hơi châm biếm.

— “Awww~ ngọt ngào ghê á! Y như tình cảm tớ dành cho cậu vậy,” cô ta đáp lại với giọng đầy ngọt ngào và ánh mắt lấp lánh.

Hộc. Tôi suýt làm đổ sữa.

Tôi đem ly cà phê ra. Hange nhận lấy với vẻ mặt hài lòng như thể đang được tỏ tình. Cô ta ngửi mùi cà phê như một chuyên gia rượu vang, rồi chậm rãi nhấp một ngụm, nhăn mặt một chút rồi gật gù.

— “Hmm... tuyệt vời! Như vị của một buổi sáng có ánh mắt lạnh lùng của Levi và sự cằn nhằn đầy yêu thương của cậu ấy~”

— “Nếu cô nói thêm một câu như vậy nữa, tôi sẽ cho muối vào cà phê lần sau.”

— “Vậy tớ sẽ nói hai câu! Levi à, hôm nay cậu đẹp trai chết người. Và... tớ nghĩ mình bắt đầu nghiện cậu mất rồi.”

Đoàng!
Tôi đánh rơi cái muỗng inox. Nó lăn lóc dưới gầm quầy. Tôi cúi xuống nhặt, mặt đỏ tới mang tai. Hange nhìn tôi, cười tít mắt như thể đã chiến thắng trong một trận đấu tinh thần.

— “Cô bị gì vậy?” tôi hỏi, cố làm ra vẻ lạnh lùng.

— “Bị Levi hấp dẫn.”
Cô ta nói với vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

— “Tôi đang làm việc. Cô đi tán người khác đi.”
Tôi cảnh cáo, dù trong lòng đang rất vui.

— “Không được. Người pha cà phê vừa ngon vừa đẹp trai như cậu trên đời hiếm lắm.”

Cô ta nháy mắt, tôi cảm giác mình nên ném khăn lau vào mặt cô ta cho rồi. Nhưng tôi lại quay đi, không hiểu sao miệng cứ nhếch lên nhẹ nhẹ.

Một lát sau, khi cô ta đang nghịch muỗng và làm thơ trên giấy lót ly, tôi để lại một gói đường nhỏ bên cạnh tách cà phê của cô ta, với một dòng chữ viết nguệch ngoạc:
“Cà phê đắng vì người pha không biết tán. Cô uống ngọt cho dễ chịu.”

Hange nhìn tờ giấy, rồi nhìn tôi, ánh mắt đột nhiên dịu lại. Cô ta chống tay lên má, mỉm cười như người vừa trúng thưởng lớn.

— “Levi... cậu đúng là kiểu người ngoài lạnh trong mềm ghê gớm luôn á.”

— “Cô nói nhiều quá.”

— “Nhưng cậu không bảo tớ im.”

— “Vì tôi quen rồi... khách ruột phiền phức ạ.”

Tôi không quay lại, nhưng tôi nghe tiếng cô ta cười sau lưng.
Và tôi cũng cười.
Một chút.

---

Cả buổi sáng trôi qua như thế, giữa tôi và Hange, giữa những câu đùa giỡn và sự khó chịu giả tạo. Cô ta luôn biết cách khiến tôi bối rối, dù tôi có cố gắng giữ vẻ mặt lạnh tanh đến đâu. Đôi khi tôi tự hỏi liệu cô ta có thực sự ngốc nghếch hay chỉ cố tình làm tôi phát điên.

Đến lúc cuối ca, khi khách đã vãn và quán bắt đầu vắng, Hange vẫn không chịu về. Cô ta ngồi ở một góc, cắm cúi viết ghi chép gì đó trong sổ tay, thi thoảng liếc nhìn tôi với ánh mắt tinh nghịch. Tôi đứng bên quầy, lau ly rồi nhìn cô ta một cách lặng lẽ.

Bỗng nhiên, cô ta gọi:
— “Levi, cậu có muốn đi uống trà cùng tớ không? Tớ muốn kể cho cậu nghe về khám phá mới hôm qua.”

Tôi khẽ nhíu mày, tưởng cô ta sẽ nói thêm gì đó kỳ quặc hay một kế hoạch quái đản nào đó.

Nhưng trong giây lát, tôi nhận ra... mình muốn đi.

— “Được thôi,” tôi nói đơn giản, và điều đó làm cô ta cười rạng rỡ hơn bao giờ hết.

Đôi khi, một ngày buồn bã cũng có thể trở nên tốt đẹp chỉ vì một chút cà phê, một vài câu nói phiền phức, và một người đặc biệt.

Chương trước Chương tiếp
Loading...