[LeviHanLevi]Trà Đen Và Bốn Mắt

Levihanlevi Tra Den Va Bon Mat



Đêm hôm trước...

Levi đang ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa dữ dội.

Cộc cộc cộc!

"Leeeeviii! Mở cửaaa!" - một giọng quen thuộc vang lên.

Anh giật chăn, bước ra mở cửa với gương mặt cau có không thể quen thuộc hơn. Nhưng thứ chào đón anh là hình ảnh Hange say rượu đứng xiêu vẹo, má đỏ phừng, tóc rối bù, mắt lấp lánh như vừa mới thắng một trận chiến huy hoàng.

"Cô say?" - Levi hỏi, giọng đều đều nhưng mắt hơi giật giật.

"Tôi không say!" - Hange hét lớn, rồi lảo đảo ngã thẳng vào người anh - "Tôi chỉ hơi nghiêng nghiêng thế giới thôi..."

Anh đỡ cô dậy bằng một tay, tay còn lại đóng cửa lại. "Lần sau đừng tự ý ra ngoài uống như thế nữa."

"Thì cũng vì hôm nay tôi được nghỉ mà..." - Hange dụi đầu vào vai Levi - "Cậu nên thấy tôi lúc nhảy trên bàn ấy... tuyệt lắm..."

"Đủ rồi."

Levi bế cô lên như bế mèo và đưa thẳng về phòng mình vì phòng cô... không thể gọi là phòng lúc này. Sau khi giúp cô thay bộ đồ đang dính nước (và rượu), anh đặt cô nằm gọn trên giường mình, phủ chăn cẩn thận rồi định rời đi.

Nhưng-

"Levi... đừng đi..."

Giọng cô nhỏ xíu, như rơi vào lòng anh. Levi dừng lại, xoay đầu.

"Ngủ đi."

Hange bất ngờ ngồi bật dậy, mắt lờ đờ, nhưng miệng mỉm cười.

"Levi... tôi thích cậu."

"Cô không biết mình đang nói gì."

"Tôi biết."

Rồi, cô đưa tay kéo anh lại gần, ánh mắt nửa say nửa thật lòng. Trước khi Levi kịp phản ứng, môi cô đã áp lên môi anh - ấm, mềm, và có chút vị rượu. Lúc đầu anh định đẩy cô ra, nhưng rồi - trái tim đập mạnh một cách đáng sợ. Lần đầu tiên anh không cưỡng lại... mà đáp lại.

Nụ hôn trở nên sâu hơn, mãnh liệt hơn. Tay Levi vòng qua eo cô kéo sát lại, còn Hange siết chặt lấy cổ áo anh như thể sợ anh biến mất. Cả hai đều không nghĩ mình sẽ dừng lại.

Một lúc sau, họ từ từ rời môi nhau, thở hổn hển trong khoảng cách gần kề. Gò má Levi ửng đỏ một cách hiếm hoi. Còn Hange... vẫn cười, nhưng đôi mắt lúc này trong veo, tỉnh táo đến lạ thường.

"...Cậu đáp lại rồi nhé." - cô thì thầm, môi vẫn chạm khẽ môi anh.

Levi ngước mắt nhìn thẳng cô:

"Ừ. Vì tôi cũng thích cô. Và tôi không muốn đợi đến lần cô say tiếp theo để làm lại."

Hange mở to mắt - lần này không phải vì rượu, mà vì câu nói của Levi khiến tim cô muốn nhảy khỏi lồng ngực.

"Levi... cậu vừa... nói thật?"

Anh cúi xuống, hôn cô thêm lần nữa - chậm rãi, dịu dàng, nhưng đầy ý nghĩa.

"Lần này là tôi chủ động. Nên đừng bao giờ quên."

_________________

Ánh nắng nhẹ nhàng tràn qua khung cửa sổ, nhảy múa trên tấm rèm trắng mỏng. Căn phòng vẫn im lặng. Không có tiếng quát mắng sáng sớm, cũng chẳng có tiếng kính vỡ hay tiếng Hange hò hét vì một phát hiện mới. Chỉ có tiếng thở đều đều của hai con người - và một chút âm thanh nhịp tim hơi lạ của Levi.

Anh mở mắt đầu tiên, như thường lệ. Phản xạ rèn luyện cả đời không cho phép anh ngủ quá sâu, dù trong lòng đang ấm áp hơn bao giờ hết. Một mái tóc nâu xõa rối rắm đè lên ngực anh, vương vãi vài sợi quanh cổ. Một cánh tay vắt qua eo anh như thể cô sợ anh trốn mất. Còn chân cô... đúng chất Hange, đang đạp lệch một bên chăn, gác cả lên đùi anh.

Levi thở dài, tay vẫn đặt sau gáy Hange, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô vài cái. Mềm, hơi rối, và có mùi bạc hà lẫn chút rượu còn sót lại từ đêm qua.

"Tệ thật," anh lẩm bẩm, "mình bắt đầu thấy nghiện cái cảm giác này."

Cô động đậy. Không tỉnh, nhưng rên khẽ.

"Ưm... Levi..."

Anh khựng lại. "Gì nữa đây..."

Hange dụi đầu vào ngực anh như con mèo, cười trong mơ. "Cậu mềm lắm..."

Levi nhướng mày. Anh mà "mềm"?

"Cô mơ cái quái gì vậy..."

Bỗng nhiên, mắt Hange mở hé, đôi đồng tử nâu nhòe nhòe vì ánh sáng. Cô nhìn anh chằm chằm trong ba giây... rồi ngồi bật dậy.

"Khoan đã - tôi ngủ ở đây hả?!"

Chăn rơi, tóc rối, áo Levi cô mặc cũng trễ một bên vai - cảnh tượng như một vụ scandal chờ bùng nổ.

"Ừ," Levi đáp đơn giản, kéo chăn lên lại cho cô, "Cô cũng cưỡng hôn tôi, rồi ngủ như thể chưa có gì xảy ra."

Hange ngơ ra một lúc. Rồi đỏ mặt từ cổ đến tai.

"Tôi... tôi... tôi cưỡng hôn cậu thật á?! Không phải là mơ sao?!"

"Không phải," Levi nhìn cô, giọng đều đều, nhưng môi khẽ cong. "Và cô còn nói 'Tôi thích cậu' hai lần."

Hange vùi mặt vào gối, hét lên nghèn nghẹt:

"Trời ơi giết tôi đi...!!! Tôi mất hết danh dự của nhà nghiên cứu rồi!!!"

Levi đưa tay lấy ly nước để sẵn trên bàn, đưa cho cô. "Uống đi. Rồi ra ngoài ăn sáng với tôi."

Hange thò đầu ra khỏi gối, mắt nghi ngờ:

"Ý cậu là... hẹn hò sáng?"

Levi nhìn cô, một tay chống cằm, thản nhiên:

"Chứ cô tưởng tôi để cô hôn sâu hai lần rồi cho qua à?"

Hange đứng hình. Rồi bật cười.

"Cậu đúng là... rất Levi."

Cô vươn người hôn nhanh lên má anh. "Cho lần thứ ba nhé?"

Levi không nói gì, chỉ kéo cô vào gần hơn.

"Lần này tôi không để cô hôn một mình đâu."

Và sáng hôm đó, phòng Levi không mở cửa, không ai thấy hai người trong phòng ăn, và tất cả binh lính đều xì xầm đoán... trong khi Erwin chỉ lắc đầu, thở dài:
"Đã bảo đừng cho Hange uống rượu nữa mà."

Chương trước Chương tiếp
Loading...