[LeviHanLevi]Trà Đen Và Bốn Mắt

Levihanlevi Tra Den Va Bon Mat



Chiến tranh không đợi ai trưởng thành.

Nó kéo đến như một cơn bão dữ, cuốn theo tất cả - nhà cửa, người thân, ước mơ... và cả tuổi thơ.

Levi mới 12 tuổi. Hange chỉ vừa tròn 10.

Trong một thế giới nơi súng nổ thay cho chuông trường, nơi bài học mỗi ngày là cách sống sót, thì cái tên "trẻ con" không còn nghĩa gì nữa.

Levi chọn làm lính đột kích.
Hange tình nguyện vào đội y tế.

Không ai ép buộc. Cả hai tự bước vào, như thể chẳng còn con đường nào khác để bảo vệ quê hương - và... bảo vệ nhau.

Cô bé Hange nhỏ thó, đeo chiếc kính trầy xước, đôi tay đầy vết phỏng do pha thuốc sát trùng. Nhưng mỗi lần nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp ngoài lán, tiếng người gọi trong cơn hoảng loạn:
"Có thương binh! Mau lên!"
...cô sẽ đứng bật dậy.

Và khi thấy cái dáng người quen thuộc ấy - vai rướm máu, môi tím tái - Hange sẽ không hỏi một lời.
Chỉ lao đến. Áp khăn ấm lên trán anh, khâu từng đường rách, lau từng vết bẩn bằng những ngón tay run run.

"Lại liều nữa hả?"
Cô khẽ trách, giọng pha lẫn giận dỗi lẫn sợ hãi.
"Cứ như anh là đá, là thép, không biết đau."

Levi chẳng nói gì. Chỉ cúi đầu, để mặc cô lau máu nơi má.
Chỉ khi tay cô chạm vào má mình, anh mới khẽ nói:

"Chạm vào em... anh mới biết mình vẫn còn sống."

Nhiều đêm, Levi thức trắng.
Chiến trường đen đặc trong đầu. Tiếng gào thét. Mùi khét của da cháy. Đôi mắt những kẻ ngã xuống còn mở trừng.

Anh mệt. Đến mức muốn biến mất.

Nhưng sáng ra, khi thấy Hange lạch cạch bưng thau nước, miệng lẩm bẩm "hôm nay phải kiểm tra vết thương anh đấy nhé, đừng trốn", ánh nhìn ấy... đã giữ anh lại.

Một ngày nọ, nhiệm vụ trở nên quá sức.

Levi bị vây. Không có đường rút. Không ai cứu viện.

Anh cắn răng, tự rạch vết thương để thoát khỏi một trận địa mìn. Đôi chân lê lết về căn cứ, máu thấm đỏ cả mặt đất.

Khi Hange thấy anh, cô hoảng sợ đến nỗi suýt đánh rơi cả bộ y cụ.
"Đừng chết... đừng chết, anh nghe không?Anh mà chết là em sẽ ám anh tới kiếp sau đó!!"
Cô lẩm bẩm như niệm chú, vừa khâu vừa lau nước mắt rơi xuống má anh.

Anh cười khẽ, mệt đến mức không nói nổi.
Chỉ đưa tay chạm nhẹ lên trán cô.
"Em còn ở đây, thì anh sẽ không chết."

Cuộc chiến cứ kéo dài. Mỗi lần Levi trở về từ địa ngục, là một lần Hange níu anh lại từ ranh giới sinh tử.

Và giữa những buổi hoàng hôn phủ đầy khói súng, có hai đứa trẻ ngồi cạnh nhau dưới tán cây mục, một người băng tay cho người kia, một người nhắm mắt, dựa đầu vào vai nhỏ.

Không cần lời hứa.
Chỉ cần còn nhìn thấy nhau.

Đôi khi Hange hay hỏi:
"Nếu chiến tranh kết thúc, anh sẽ làm gì?"
Levi nhắm mắt, trầm giọng:
"Không biết. Chưa từng nghĩ đến... Nhưng nếu còn em ở đó, chắc là... sống tiếp."

Không ai biết chiến tranh sẽ kết thúc thế nào.
Chỉ biết rằng, giữa những xác người và đống đổ nát, có hai đứa trẻ đang tồn tại - không phải như những chiến binh vĩ đại, mà như những mảnh vụn của nhân loại, vẫn gắng gượng sống vì nhau.

Bởi vì giữa hàng trăm vết thương, hàng nghìn cái chết,
...chỉ có một điều khiến Levi cảm thấy yên bình:

Là Hange, với đôi tay nhỏ, đôi mắt lo lắng, và trái tim chưa bao giờ rời bỏ anh.

Chương trước Chương tiếp
Loading...