Lan Ngọc × Trang Pháp | A Little Sweet

gái Hà Nội



Thùy Trang xử lý hết việc cá nhân, quay về tề tụ với LUNAS thì cũng đã gần 4 giờ chiều. Lịch trình của mọi người đều bận rộn, mỗi phút giây đều phải tranh thủ, đợi chị thay quần áo xong cả nhóm chuẩn bị quay TVC cho Fami.

Trên người Lan Ngọc giống như có nam châm hút lấy Thùy Trang, vì mỗi lần ở gần em là chị đều không kiềm được mà muốn chạm vào người kia. 

"Bé ơi bé ơi."

"Ơi."

"Tối nay mình đi ăn kem nha."

"Trời lạnh còn ăn kem buổi tối, không được."

Chị bĩu môi rồi hơi xụ mặt xuống, tay mân mê nghịch tóc em, chốc chốc còn khẽ giật giật như muốn chọc gai em. Có điều Lan Ngọc cũng quen với sự trẻ con của Thùy Trang rồi, em biết chị sẽ không làm hỏng tóc mình.

"Bé ơi bé ơi."

"Dạ."

"Ăn bánh giò hông?"

"Em không thích bánh giò."

"Miến lươn hông?"

"Dễ mắc nghẹn."

"Vậy thôi phở nha?"

"Sáng nay em ăn rồi."

"..."

Chị lại ngồi chu môi nghĩ suy, gãi gãi cái đầu nhỏ. Con bé này khó ăn khó chiều quá, nói món gì nó cũng chê chắc tới sáng mai cũng chưa biết tối nay ăn gì. Em quay lại nhìn gương mặt đăm chiêu kia, không nhịn được mà đưa tay nhéo má chị một cái.

"Thế bé muốn ăn gì."

"Chị dẫn em đi mà, chị chọn đi."

"..."

Tôi muốn ăn kem cô không cho, ăn bánh giò thì cô không thích, miến lươn cô chê dễ mắc nghẹn, phở thì cô bảo mới ăn rồi, bây giờ tôi hỏi cô muốn ăn gì thì cô đánh bài "chị chọn đi". Thùy Trang khó chịu vô cùng, hai tay đặt trên vai Lan Ngọc bóp thật mạnh khiến em rít một hơi qua kẽ răng.

Chưa kịp mè nheo, em đã nghe chị gái tóc hồng gọi với qua Ngọc Huyền.

"Huyền ơi tối nay em chọn quán đi."

"..."

Ngọc Huyền đơ cái mặt ra, không biết vì sao mình bỗng nhiên lại trở thành một phần trong câu chuyện trên. Trang ơi chị hay quá, chị với em yêu của chị hễ không đồng thuận được là lại vứt qua cho cô em gái ruột này.

Thế là Ngọc Huyền chịu trách nhiệm cho việc tìm địa điểm ăn khuya, còn chị em nhà kia thì lo kình nhau. Kỳ thực Lan Ngọc không khó chiều như vậy, em chỉ là thích kiếm chuyện với gái Hà Nội. Dĩ nhiên không phải gái Hà Nội nào em cũng kiếm chuyện, vì Ngọc Huyền chọn như thế nào thì em cũng chẳng ý kiến nửa lời.

Em chính là thích kiếm chuyện với Thùy Trang thôi.

Quay xong TVC, mọi người vội vàng ăn lót dạ để đi tổng duyệt thêm lần nữa vào buổi tối. Vì đang chờ đợi khá rảnh rỗi, Lan Ngọc mở livestream để nói chuyện cùng fan.

"Cái đầu hồng lè là mọi người biết rồi. Búp bê barbie đó, búp bê barbie nhà em."

Thùy Trang bận ăn cũng không yên với bạn nhỏ nhà mình, đồ ăn chưa kịp nuốt xuống đã phải cùng em lên sóng trước gần hai nghìn cặp mắt.

"Thành viên này thì hết ăn, ấy lộn, hết nói nổi gòi."

"Quá ngon luôn á, lâu lắm mới được ăn đồ Hà Nội em ạ. Quá xuất sắc luôn."

"Bào sức lực. Mà ai bào, đây, con bé đỏ lét đằng kia."

Lan Ngọc nhẹ nhàng răn đe, mà Như Phan nghe vậy cũng chỉ có thể cười cười, ngậm bồ hòn làm ngọt. Vì ai cũng biết mọi sự lựa chọn thật ra đều năm trong tay Thùy Trang, người em đang muốn răn là cục bông cuồng việc kia. Búp bê barbie một khi đã ra lệnh thì đó là số là duyên, nhưng em vẫn cố gắng đi ngược lại vận mệnh đó.

Thấy Thùy Trang muốn lên tiếng giải thích, Lan Ngọc liền đưa tay che miệng chị lại. Nghệ sĩ còn cái hình tượng để giữ, không thể muốn làm gì thì làm được. Thế là em bất đắc dĩ trở thành phiên dịch viên của riêng chị, chị khua tay múa chân đến đâu em dịch đến đó.

"*#₫%^!"

"Xong rồi ra sân bay."

"*&^%^&$#"

"12 giờ."

Lan Ngọc bĩu môi, vẫn không quên thái độ với Thùy Trang. Tôi còn ghim việc chị bắt tôi bay một mình đấy.

"*&^%$₫%"

"Bay rồi ngủ, 2 giờ mới tới đây. "

"<%&*#!~"

"Xong rồi ngủ, 4 giờ."

"*^&%#*~"

"4 giờ sáng."

Chị dựa vào người em lắc đầu nguầy nguậy, như bé vịt con giãy nãy giữa hồ nước. Có những thứ Lan Ngọc hiểu rõ ý Thùy Trang, hai người còn chung chăn chung giường thì có gì mà em không biết, nhưng phản ứng của chị luôn khiến em muốn trêu chọc nhiều hơn. 

"Tập múa cho..."

"Chương chình sắp tới~"

"Chương chình chắp chới~"

Sau đó cục bông trắng hồng đột nhiên chỉ chỉ vào má, làm não cục bột trắng tròn như ngừng hoạt động theo. Chỉ vào má là sao, là muốn em chụt một cái hả?

"Hết rồi, rồi xong hết rồi..." 

Lan Ngọc vội vàng lên tiếng, định rời camera đi chỗ khác. Ủa muốn gì cũng phải đợi xong việc chứ, tự nhiên đang live mà đòi người ta hun là sao.

"Chong qua đây."

Thùy Trang không biết ý nghĩ gì vừa vụt qua đầu bạn nhỏ bên cạnh, vẫn hồn nhiên tiếp tục câu chuyện.

"&^%&*$"

"Makeup."

"%&#?$!"

"Quay hình... rồi xong... ăn... rồi."

À thì ra là em overthinking, xin lỗi ạ, để kết show lẹ chứ hơi quê nhẹ.

"$#₫^*%"

"Bây giờ mọi người đi hết, chị ấy vẫn còn ở đây."

"?!?!?"

"Xin chào và hẹn gặp lại."

Lan Ngọc thích chọc gái Hà Nội, nhưng đôi khi gái Hà Nội cũng làm em trở tay không kịp, và sự khó đoán ấy luôn là thứ làm em ngóng chờ mỗi lần trò chuyện cùng Thùy Trang.

.

.

Đêm hôm diễn ra concert, có lẽ sao lệch gió chệch, màn trình diễn của LUNAS gặp không ít sự cố khiến Lan Ngọc không vui. Ca hát chưa bao giờ là thế mạnh của em, và em hoàn toàn hiểu sự phê bình của khán giả đến từ đâu, tuy nhiên nếu nói không buồn thì chính là dối lòng. 

Mọi người rủ nhau đi ăn tối, Lan Ngọc không có hứng nên đã xin phép về khách sạn trước. Giờ đây em cảm thấy có chút trống rỗng, chẳng biết rốt cuộc mình lặn lội ra tận Hưng Yên để làm gì, để được gì. 

"Trang ơi?"

Khoảnh khắc bước vào căn phòng tối om, nỗi trống vắng ấy dường như càng nhân rộng. Em chưa từng nói ra cũng chưa từng thừa nhận, nhưng sâu thẳm trong tim em biết mình đang tìm kiếm điều gì, đúng hơn là tìm kiếm bóng hình ai đó, nhưng người ấy không có ở đây.

Vừa diễn xong Thùy Trang đã chạy bay biến khỏi hiện trường, mọi người không ai nói gì vì nghĩ chị còn lịch bay sớm, muốn về trước nghỉ ngơi. Thế nhưng hiện tại chị cũng chẳng có ở khách sạn, Lan Ngọc cảm nhận được sự hụt hẫng khoét sâu hơn vào lòng mình.

Em thở dài, lững thững chuẩn bị quần áo để đi tắm. Thả mình dưới dòng nước ấm, mọi phiền muộn cũng được gột rửa đôi phần. Đến khi toàn thân đã sạch sẽ, bước ra phòng khách em bắt gặp một cái đầu hồng đang loay hoay dọn thức ăn, trên người là bộ đồ diễn vẫn còn nguyên chưa thay.

Thùy Trang vừa nhìn thấy Lan Ngọc thì mặt liền sáng rỡ, cười tít mắt.

"Bé ơi bé ơi, chị mua lẩu ếch ngon lắm nè."

Em có chút sững sờ, mà chị cũng không mấy để ý, trực tiếp chạy lại kéo tay em ra sofa.

"Lẩu ếch ở quán ruột của chị đó, vừa đi vừa về cả tiếng đồng hồ, em không được chê đâu đấy!"

"Sao chị biết em không đi ăn với mọi người?"

"Vì trong đoàn có người không ăn ếch, mà ăn món khác thì thể nào cô cũng chuồn về khách sạn gọi room service hay gì đó. Xời còn ai hiểu cô hơn tôi~"

Thùy Trang là ai cơ chứ, chỉ cần một ánh mắt chị liền biết tâm trạng Lan Ngọc không tốt, mà những lúc như vậy em sẽ không đủ kiên nhẫn mua vui cho mọi người.

"Ra tới đây dĩ nhiên phải ăn lẩu ếch rồi."

"Trang."

"Hửm?"

"Chị đi tắm rửa thay đồ đi."

"Nhưng mà không ăn sẽ nguội..."

"Không sao, em đợi được."

Thùy Trang nhìn sắc mặt của Lan Ngọc khó đoán, cũng không dám cự lộn giống mọi ngày mà ngoan ngoãn gật đầu. Như thể sợ rằng em sẽ trốn mất, chưa tới 10 phút sau chị đã lon ton chạy ra với em.

"Chị nói em nghe—"

Vừa ngồi xuống bên cạnh, Lan Ngọc đã vươn tay kéo Thùy Trang lại gần, siết chặt vòng tay quanh eo người kia. Em nhắm mắt tựa cằm lên vai chị, vùi đầu hít lấy hương hoa phảng phất nơi đầu mũi. Chỉ là một cái ôm từ phía sau nhưng lại như cổng nạp năng lượng.

Sự lặng im thoải mái bao trùm lấy không gian tĩnh mịch. Vốn dĩ định giúp em vui lên, nhưng có vẻ cũng không còn cần thiết nữa.

"Chừng nào em bay về?"

"Trưa mai ạ."

"Về sớm với chị đi. Chị nhờ Như nói với Get."

"Dạ."

Thùy Trang không dồn dập, không hỏi những câu sáo rỗng "em có ổn không", vì chị thừa biết Lan Ngọc đang suy nghĩ gì. Chị chỉ ngồi im cho em cọ cọ vào cổ, một tay nhẹ nhàng với ra sau xoa đầu em. Bạn nhỏ nhà chị vất vả nhiều rồi.

"Trang ơi."

"Ơi ạ."

"Chị trap em hả."

Thùy Trang bật cười, không để ý Lan Ngọc vẫn còn đang quấn lấy mình mà bắt đầu gắp thức ăn ra bát. Đây đâu phải câu hỏi, là đang khẳng định luôn rồi còn gì.

"Red flag mà cũng sợ bị trap hả?"

"Em red với ai chứ chưa từng red với chị." 

Chị cười cười, quả thật không cãi em được. Người người bảo Lan Ngọc là một cây "cờ đỏ" biết đi, Thùy Trang không ý kiến vì căn bản nó chẳng liên quan gì chị, nhưng trong mối quan hệ của cả hai thì em là màu xanh tuyệt đối. Không một ai có thể nói khác.

"Chị trap ai chứ chưa từng trap em."

"Mồm miệng cũng dữ lắm cơ."

"Chị nói thật mà~"

"Sao cũng được, chị đừng bỏ rơi em là được."

Lan Ngọc sợ cái cảm giác đó, sợ cái cảm giác mà em dốc toàn sức lực của mình nhưng người ta lại chẳng chịu hiểu cho em. Lúc ấy dường như chỉ mình em bị bỏ lại phía sau, vẫy vùng trong cô độc. 

"Ngọc, chị rất hạnh phúc vì có em ở bên cạnh."

Thùy Trang mân mê đôi bàn tay của Lan Ngọc một lát, sau đó mới quay lại đối mặt với em. Nhìn gương mặt ngơ ngác của người kia, khóe môi chị vô thức cong lên.

"Không ai bỏ rơi hạnh phúc của mình hết."

Hai má Thùy Trang dường như hơi ửng hồng, chị dúi bát đũa vào tay Lan Ngọc rồi mới múc đồ ăn cho bản thân. Trong phút chốc em hoàn toàn ngẩn ngơ, sau đó cảm giác như tất cả sự nặng trĩu trong lòng đều đã hóa gió thoảng mây bay.

"Thật hông?"

"Thật."

Lan Ngọc không giấu được nụ cười toe toét, vốn đã dính Thùy Trang nay càng áp sát lại gần hơn. Dù có trưởng thành như thế nào, em vẫn chỉ là bạn nhỏ nhà chị mà thôi. 

"Thế chị đổi tên em trong điện thoại điiii."

"..."

"Hạnh phúc của chị, kiểu kiểu vậy đó~"

"..."

"Trangggg~"

"Ăn đi. Trẻ con quá."

Lan Ngọc thích chiều gái Hà Nội. Những lúc ấy đôi khi Thùy Trang sẽ nũng nịu ngoan ngoãn, đôi khi lại ngại ngùng e thẹn, chính là cái kiểu chỉ muốn chiều chuộng mãi thôi. 

"Trẻ con nhưng yêu chị là được rồi~"

.

.

xử lý xong Hà Lội, chap sau bắt đầu xử lý mã showcase 💅

Chương trước Chương tiếp
Loading...