Lan Ngọc × Trang Pháp | A Little Sweet
chịu trách nhiệm
Sau một đêm hóa ma men, Thùy Trang mới nhớ ra vì sao mình không hay uống rượu. Ngoài lý do tửu lượng kém và không còn nhớ gì, thì sáng hôm sau đêm nhậu, chị cảm tưởng như đầu của mình vừa bị thiên thạch trảm một phát vậy."Mẹ ơi đau đầu quáaaaa~""Không có mẹ ở đây, chỉ có một cô gái trong sáng bị chị đùa giỡn thôi."Tưởng nhà chỉ có mỗi mình, chị còn đang uể oải mè nheo lên xuống thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc của Lan Ngọc, lập tức giật mình tỉnh cả rượu."Ơ ủa em sao lại ở đây?""..."Giỡn mặt hả, thực sự không nhớ gì luôn? Em đang cầm một cốc nước giải rượu trên tay, nếu như muốn giống kịch bản phim, có phải em nên tạt thẳng vào mặt tra nam không? Nhưng ở đây không có tra nam, chỉ có trap gơ thôi."Chị nặn óc ra nhớ lại xem đêm qua đã làm gì tôi đi.""???"Cái gì mà nghe đáng sợ vậy? Hai đứa con gái với nhau thì làm gì được."Chị ói lên người em à?""May cho chị là không ói đó.""Chị ôm em à?""Lúc nào chị chẳng ôm.""Hay chị giật tóc em?""...""Actually no, chị không bạo lực thế.""...""Chị nói xấu em trước mặt em hả?""... Chị bất mãn với em lắm hả?""Không có không có."Thùy Trang quơ tay cười hì hì, ngồi xếp bằng trên giường gãi gãi cái đầu nhỏ, trông vô tri đến mức khóe môi Lan Ngọc bắt đầu giật giật. Em cảm giác như mình bệnh thật rồi. Chỉ cần chị gái tóc hồng kia làm nũng một chút, hoặc ngay cả khi không hề cố tình tỏ vẻ đáng yêu thì em vẫn cảm thấy đáng yêu vô cùng. Rốt cuộc em bị điên bị khùng gì rồi? Ai cho em thuốc trị có được không?"Tối qua chị hôn em đó.""?????"Đôi mắt trong veo của Thùy Trang mở to như sắp rớt cả tròng trắng ra ngoài. Lan Ngọc có thể nhìn thấy sự bất ngờ, không tin, dò xét, hoảng loạn, sau đó nó chớp chớp, dường như những ký ức bùng cháy đêm qua cũng dần ùa về."Sao, nhớ ra chưa?""..."Chị hạ mắt xuống nhìn chằm chằm sàn nhà, cả cơ thể chìm sâu hơn vào chiếc chăn bông ấm áp, như thể ngay lúc này chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống."Chị xin lỗi...""Tôi không ngờ một ngày có người lại nhầm tôi thành trà đào C2.""...""Chị phải chịu trách nhiệm."Nghe ba chữ "chịu trách nhiệm" lập tức khiến Thùy Trang rùng mình, hai mắt nhanh chóng ngước lên nhìn Lan Ngọc. Trách nhiệm gì nữa huhu, chị hối hận rồi, chị thề sau này mình sẽ không nhậu nữa, không rượu bia gì nữa."Cái mặt đó là đang chê hả? Ăn xong muốn quất ngựa truy phong?""Cái gì mà ăn xong quất ngựa truy phong, em đừng dùng từ đáng sợ vậy được không.""Chuyện lớn như vậy chị muốn em nói thế nào?"Thùy Trang muốn khóc, có phải chị cố ý đâu, vả lại cũng chỉ là chạm nhẹ có một cái thôi mà. Chị thề chị đã ăn uống gì đâu, đã ai làm gì đâu mà như bị ép cung thế này."Chạm có miếng...""Cướp mất nụ hôn đầu của tôi còn bảo chưa ăn?""Nè nhe em đừng có mà điêu.""Nụ hôn đầu trong năm 2024, thề với trời đất.""Nhưng mà... ý là cái này kiểu... giống như một cái xe lỡ đụng vào bức tườ—""Chị thử nói hết câu xem.""..."Mẹ ơi Ninh Dương Lan Ngọc đáng sợ quá, Nguyễn Thùy Trang muốn về nhà. À không, đang ở nhà chị mà, huhu chị muốn về nhà khác."Thôi được rồi... vậy em muốn sao..."Như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này rất lâu, em liền trả lời không chút do dự."Chị không được hôn ai khác ngoài em.""???"Thùy Trang rất khó hiểu, và có lẽ sự khó hiểu của chị tràn cả ra ngoài đến người đối diện cũng cảm nhận được. Thế nhưng nhìn cái nhướng mày của Lan Ngọc, chị lại như bé mèo nhỏ cụp đuôi. Thôi thì cũng là mình sai với người ta trước mà, đành giơ ba ngón tay lên xin thề."Hứa sẽ không hôn cô gái nào khác ngoài em.""Ai ở đây là bao gồm cả nam lẫn nữ.""?????""Cái mặt đó là sao nữa, chị muốn hôn ai?""Hông, đâu có ai để hôn đâu, nhưng mà ý là...""Làm sao?"Lan Ngọc càng hỏi dồn tới, không cho Thùy Trang thời gian suy nghĩ xem cái đề nghị kia rốt cuộc sai sai ở điểm nào. "Chẳng lẽ đến người yêu cũng không được hôn?""Chị có người yêu hồi nào?"Mẹ ơi đây là trọng điểm sao? Rõ ràng không phải mà. Giọng của em vốn đã cao, bỗng nhiên khi hỏi câu này càng cao hơn nữa, cái mặt thì như mới đi đắp mặt nạ ở Bắc Cực về khiến chị không thể không rùng mình."Hông, chưa có, nhưng mà rồi cũng phải có người yêu chứ...""Chị để ý ai rồi?""Không có mà, đang nói nếu thôi...""Không có nếu như. Giờ cứ vậy đi, chừng nào có tính sau.""..."Sao Thùy Trang cảm giác như mình là cô Tấm bị Cám thao túng tâm lý vậy? Bị dẫn dắt một hồi lại thành ra rước cái lời nguyền quái quỷ gì vào người thế này. Lan Ngọc nhìn cục bông xị mặt ngồi một đống trên giường, cảm thấy đáng thương vô cùng nhưng vẫn có chút buồn cười. Em gom hai chiếc dép đêm qua bị chị đá tứ tung, đi đến đặt cốc nước lên bàn, sau đó ngồi xổm xuống thả đôi dép ngay ngắn bên giường.Khoảnh khắc Thùy Trang chạm mắt với đôi đồng tử dịu dàng của Lan Ngọc, hòa hợp cùng khóe môi khẽ cong lên của em, chị cảm giác như mọi uất ức đều tan biến, trái tim lại đập hẫng một nhịp."Em mua đồ ăn sáng rồi, bún bò có được không?""Được."Chỉ cần do em mua thì cái gì cũng được hết.Lan Ngọc đưa cốc nước giải rượu đến trước mặt Thùy Trang, chị liền ngoan ngoãn cầm lấy nốc cạn toàn bộ. Em ngồi xuống bên cạnh người kia, không nhịn được mà đưa tay xoa đầu chị."Xong òi nè, chị giỏi hông?""Giỏi. Giỏi như vậy nên chỉ có thể là người của em, biết chưa?"Thùy Trang còn đang thắc mắc sao câu nói này nghe cứ là lạ thì đã bị Lan Ngọc kéo vào một cái ôm. Vòng tay ấy không lớn không nhỏ, không quá chặt cũng chẳng quá lỏng, vừa đủ an toàn và ấm áp."Sau này đừng nhậu say nếu không có em, biết chưa?""Thì bình thường chị cũng có nhậu đâu.""Say xỉn rồi nhìn lộn tùm lum, mỗi lần chị say đều hôn bậy bạ vậy à?""Em ghen hả?""...""Hửm?""Em bình thường."Thùy Trang bĩu môi, dụi mặt vào hõm cổ Lan Ngọc. "Chị không nhậu với người lạ, thường hay uống với Băng Di, nhưng mà bà í không cho chị làm loạn vậy đâu. Có mình em mới chịu nổi chị thôi." Ở góc độ này Thùy Trang không thể nhìn thấy biểm cảm của Lan Ngọc, mà chị thì rất muốn xem ý của em đối với câu trả lời của mình. Thế nhưng người kia lại siết chặt vòng tay không cho thoát ra, vẫn một lòng ôm lấy chị."Vậy tốt."Lan Ngọc đáp rất nhỏ nhẹ, cũng chẳng biết Thùy Trang có nghe thấy hay không. Người ta không cho chị làm loạn cũng được, không cần ai cho chị làm loạn cả, bởi vì có em ở đây nuông chiều chị rồi...bữa viết xong mà dạo này bận quá quên đăng :3 nam mô a di đà phật dạo này yên ổn quá có chút không quen 😺