Lan Ngọc × Trang Pháp | A Little Sweet

yêu em, em thương



Lan Ngọc yên vị trên chiếc sofa trắng với hai cái vali xách tay bên cạnh, chớp chớp mắt nhìn Thùy Trang lăng xăng chạy tới chạy lui gom đủ đồ. Em như bé mèo lười ngồi một chỗ ngáp ngắn ngáp dài, chị thì chẳng khác gì thỏ con tung tăng phấn khích level max.

"Đồ sạc điện thoại kìa Trang."

"Ò."

"Tai nghe nữa kìa."

"Ò. Đủ hết rồi hen?"

Dáo dác ngó quanh căn phòng lần cuối, chị thực sự trông giống một bé thỏ hiếu kỳ. Dáng vẻ này khiến em bật cười, bình thường Thùy Trang đã rất đáng yêu, nhưng Thùy Trang với giao diện Trang Pháp lại càng có sức hút mãnh liệt hơn. Lan Ngọc đứng dậy vươn vai, đẩy vali của cả hai đến trước mặt chị, lấy chiếc áo blazer đen khoác vào cho người kia.

"Mặc vào, tối rồi trời lạnh."

"Em thấy lạnh hả?"

Chị thấy thời tiết Đà Nẵng về đêm cũng làm gì lạnh đến mức đó?

"Lạnh, mặc kín đáo một chút."

Giây trước Thùy Trang còn là quý cô quyến rũ trong chiếc váy lụa hai dây màu đen, giây sau đã bị em phong ấn toàn tập. Lan Ngọc đưa mắt nhìn chị từ trên xuống dưới, lúc này mới hài lòng gật đầu.

"Được rồi, đi thôi."

"..."

Làm cái gì mà khó chịu, tối rồi cho người ta thoải mái chút đi chứ. Đó là tiếng than thầm trong lòng chị, chính xác là than thầm chứ dĩ nhiên chị nào dám nói ra.

.

.

Vì không có ê-kíp đi chung nên cả hai hạn chế thời gian ở sân bay, chỉ đến trước 30 phút, qua cổng an ninh rồi nhanh chóng lên máy bay. Trong lúc đợi Thùy Trang đi vệ sinh, Lan Ngọc lấy một đôi dép lê ra, đến khi chị quay lại liền cúi xuống tháo giày giúp chị.

"Xỏ dép vào."

"Cảm ơn bé."

"Thoải mái chưa?"

"Rồi ạ~"

Sau khi cất gọn gàng hai đôi giày sang một bên, em cầm điện thoại bắt đầu quay content. Thùy Trang loay hoay kiếm thỏi son của mình, liếc sang thấy Lan Ngọc đang quay thì hơi bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng hùa theo em.

"Em đi chụp hình, em đi làm. Em đi làm kiếm tiền~ Chứ còn chị ó, có show đi hát chứ em hong có~"

Chị mới móc được thỏi son ra, chưa kịp định hình đã nghe cái giọng nũng nịu than ế show của em khiến não bộ có chút đờ đẫn.

"Đâu có show đâu, cái này là đi fashion show anh Chung Thanh Phong mà."

"Kiểu ế đó, thì đó em phải đi làm thêm kiếm tiền, vậy mà vẫn gặp nhau~"

"Nhưng mà em làm gì, chị thắc mắc em làm gì."

Lần này đến lượt Lan Ngọc xịt keo. Ý là chị biết rõ em làm gì mà, chẳng lẽ giờ bắt em bảo em ở lại đợi chị?

"Em ơ... thì đó chị biết rồi đó, hình ảnh của em cũng được yêu thương đó."

Nhìn cái dáng vẻ ấp a ấp úng của đứa nhỏ bên cạnh, Thùy Trang không kiềm được mà bật cười. Không phải chỉ mình Lan Ngọc biết trêu chọc đâu, dạo này chị cũng giỏi ghẹo em lắm.

Tô son môi xong, chị vươn móng vuốt nhỏ về phía người bên cạnh, tựa như thỏ con níu lấy cánh tay em.

"Ê chị cũng muốn quay content."

Em đưa điện thoại của mình cho chị, gần đây hình như Thùy Trang nghiện diễn tiểu phẩm rồi, bất quá diễn xuất là nghề của Lan Ngọc nên em cũng rất nguyện ý phối hợp cùng chị. Chỉ cần chị vui là được.

"Không hiểu sao lên máy bay đi về lại vẫn gặp nhau."

Em đang lau tay, nghe chị gái tóc hồng nói vậy thì mím môi nhịn cười.

"Tại vì Ngọc tự ra."

"Ngọc nhớ mình quá~"

"Đúng ròi~"

Sau đó lại khẽ cúi đầu, hạ tầm mắt nhìn người kia hơi tựa đầu vào vai mình.

"Xạo."

"Thật mà."

"Tất cả đều là xạo."

Thùy Trang nở một nụ cười công nghiệp rồi cắt tiểu phẩm, sau đó lại quay qua nhìn Lan Ngọc, đôi môi hơi dẩu ra như hờn dỗi.

"Thế bé không nhớ chị à?"

Em xé bao khăn ướt vừa được tiếp viên mang đến, nâng bàn tay đang không cầm điện thoại của chị lên, bắt đầu lau từng ngón.

"Em nói không nhớ chị hồi nào?"

"Mới bảo xạo đó."

"Nguyên cái tiểu phẩm của chị chỗ nào cũng xạo mà."

"..."

"Chỉ duy nhất việc em nhớ chị là không xạo."

"Hừ, nói vậy nghe còn được."

Lan Ngọc cười cười, lấy lại điện thoại để tiếp tục lau tay bên kia cho em bé nhà mình. Thùy Trang ngồi yên để em chăm sóc, một lúc sau mới chợt nhớ ra.

"Ủa em, điện thoại chị đâu?"

Cục bông đầu hồng quay qua quay lại truy tìm điện thoại, Lan Ngọc thở dài một hơi, lau tay xong xuôi mới lấy điện thoại của chị từ túi xách mình.

"Nãy đi vệ sinh chị đưa em giữ còn gì."

"Sao em không nói?"

"Em muốn xem chị não cá vàng."

Bốp một tiếng vào vai, lại là sự tương tác từ cái móng vuốt chẳng có mấy lực sát thương của Thùy Trang.

"Em xấu tính."

"Ừ xấu tính mới lo được cho chị."

Hừ, không muốn công nhận nhưng lại không thể nào không công nhận.

Máy bay bắt đầu trượt đường băng, chuẩn bị cất cánh, lúc này chị theo bản năng níu lấy tay em.

Lan Ngọc nhìn Thùy Trang ngồi thẳng không còn ngả nghiêng, lại nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn của chị quấn quanh ngón cái của mình, đôi môi không kiềm được mà cong lên. Em rút ngón cái ra, dùng cả năm ngón tay của mình đan vào năm ngón tay của chị. Dù chỉ là một cái nắm tay nhưng lại giống như một liều thuốc an thần, có thể vỗ về mọi lo lắng trong lòng.

Đến khi máy bay đã ổn định, hai bàn tay mới nới lỏng một chút, tuy nhiên vẫn không chịu buông ra.

"Ngủ một chút đi Trang."

"Chị muốn ngủ với em."

"..."

"Lát về nhà chị nha."

"..."

Ý là bình thường em cũng hay ngủ lại nhà chị, nhưng chắc là do nửa đêm đầu óc không ổn định, bấy giờ đột nhiên cảm thấy những lời này có gì đó sai sai.

"Ừ."

Sai sai mà giờ em nói lại cũng sai sai nốt, nên thôi im luôn cho lành, em hiểu đúng là được.

Thùy Trang chỉ đáp lại một tiếng "ừm," nhắm mắt nhẹ nhàng gục đầu lên vai Lan Ngọc. Em hơi nghiêng đầu, hít vào hương thơm dễ chịu thoang thoảng từ mái tóc hồng, dịu dàng vuốt ve bàn tay trắng nõn của chị.

Dễ chịu quá đi mất.

"Yêu em."

Lan Ngọc mỉm cười, Thùy Trang luôn biết cách gảy những sợi dây cảm xúc trong tim em, tạo nên một bản sonata ngọt ngào

"Ngủ ngoan, em thương."

Thương, đơn giản không cần màu mè, không cần phải lãng mạn tuyệt đối, chỉ cần trân trọng từng khoảnh khắc có nhau là đủ.

end part 02 of 02

.

.

đến nay thì chắc ai cũng biết vụ ttn tựa đầu lên vai ndln ngủ trên máy bay rồi, chưa biết thì giờ biết ròi đó =)))))) Đà Nẵng mãi đỉnh, thành viên mới của "hội ke cấn" nhà Ngọc nữ màn ảnh x Giám đốc âm nhạc khép lại màn múa 6 ngày 6 đêm, cảm ơn quý dị đã đón chờ =))))))))) chắc xong rồi đó mấy ní, chuẩn bị ngủ đông tiếp ạ 🫶

Chương trước Chương tiếp
Loading...