Lan Ngọc × Trang Pháp | A Little Sweet
chỉ là chỉ là chỉ là simp chút thôi
Như đã biết, ngày thứ hai quay MV, Ninh Dương Lan Ngọc và Nguyễn Thùy Trang đã có một cuộc chiến tranh lạnh ngắn ngủi. Cuộc chiến đó cuối cùng khép lại nhờ một hộp bánh đặc biệt và một ly sinh tố dâu.Tú Quỳnh đứng bên cạng nhìn Lan Ngọc vui vẻ thưởng thức ly sinh tố mát lạnh kia, bỗng nhiên nổi hứng muốn trêu chọc một chút."Chị làm lành với chị Trang rồi à? Tưởng giận dỗi nhau thế nào, hóa ra chỉ đến thế. Simp người ta quá ha.""Ai simp."Lan Ngọc bĩu môi, không công nhận ý kiến này. Chẳng qua em tốt bụng, thấy Thùy Trang đã có lòng chuẩn bị nên em mới bỏ qua thôi. Chứ ai thèm simp chị gái đầu hồng kia.Vừa nhìn thấy Thùy Trang khập khiễng bước vào set quay, Lan Ngọc xử lý xong ly sinh tố thì vứt vào sọt rác rồi tung tăng chạy đến bên cạnh chị. Em chìa bàn tay ra trước mặt người kia, trong đó có một cục kẹo."Trang ăn đi, coi chừng lại tụt đường.""Aaa cảm ơn bé!" Cảnh tượng này đã được Tú Quỳnh thu hết vào tầm mắt. Em chép miệng, đợi Thùy Trang đi rồi mới nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Lan Ngọc, nói nhỏ vào tai người kia."Chỉ là chỉ là chỉ là simp chút thôi.""Em sẽ giải bé Quỳnh vô vì hôm nay bé Quỳnh đã làm sai!" Lan Ngọc bỏ qua việc phản kháng mà trực tiếp áp giải cô em thân thiết vào set quay. Hôm nay con bé này ăn trúng cái gì mà cứ kiếm chuyện với em.Tú Quỳnh thấy người chị của mình rào trước đón sau thì chỉ cười thầm. "Em chưa có ăn gì hết, em đói bụng quá à." Một cái bánh bông lan của em làm sao sánh bằng bốn chiếc mini cheesecake của ai kia."..." Ninh Dương Lan Ngọc - người được nhận suất ăn đặc biệt từ Nguyễn Thùy Trang cảm thấy có chút cạn lời.Nguyễn Thùy Trang - người tặng suất ăn đặc biệt cho Ninh Dương Lan Ngọc cũng xịt keo. Ê chị có mua cho mọi người nha, chẳng qua nó không được đặt riêng như của Lan Ngọc thôi, oan quá đi mất."Em khát nước nữaaaa."Sinh tố dâu giải khát rất tốt, cà phê uống vào chỉ có nóng trong người."...""Hahahaha."Lan Ngọc nghiến răng cười. Con bé này quyết làm đến cùng luôn hả? Thùy Trang vốn còn hơi xấu hổ vì bị bóc mẽ thiên vị em yêu, nay lại nghe Tú Quỳnh kéo dài giọng ra như đang làm nũng với em, chị bỗng nhiên có chút không vui.Em yêu của chị thì chỉ có chị được làm nũng thôi."Ai vẽ ra cái kịch bản này ạ?" Nguyễn Thùy Trang chị còn dám hỏi. Nếu không phải nhờ ơn sự thiên vị của chị thì em đã chẳng trở thành mục tiêu bị ghẹo.Thùy Trang đón nhận ánh mắt vô cùng thân thương của Lan Ngọc, không nhịn được mà bật cười, sau đó nắm lấy tay em như hối lối. Trời ơi chị lại bị oan, lúc đó chị có ý tốt nên mua đồ ăn dỗ em thôi mà.Trêu đùa một chút, cả nhóm lại bắt đầu tiếp tục quay hình. Chốc chốc Lan Ngọc sẽ liếc mắt nhìn Thùy Trang, và với từng phút trôi qua em có thể thấy sắc mặt của chị tái dần đi. Em biết cái chân bị thương kia có lẽ đang nhức nhối đến tê dại luôn rồi.Sau khi đạo diễn hô cắt, Trung Anh liền dìu Thùy Trang vào phòng nghỉ ngơi. Đợi tới lúc Lan Ngọc xong việc đến thăm thì chị đã ngủ thiếp đi. Em lặng lẽ ngồi bên cạnh, đặt cốc trà sữa mới mua lên bàn, tay còn lại vén đi từng sợi tóc đang rũ xuống trước mắt người kia. Đây không phải lần đầu tiên em ngắm Thùy Trang ngủ, nhưng trăm lần như một, em đều đưa tay ra khẽ chọt vào má chị. Bình yên đến phát hờn.Chị khẽ vặn người, chầm chậm mở mắt. Có lẽ do vừa mới tỉnh giấc, đôi đồng tử sắc nâu của chị giống như một hồ nước sâu thẳm được phủ sương mù, chúng khiến em đắm chìm.Thùy Trang chớp mắt lần một, rồi lại chớp mắt lần hai, sau đó khóe môi cong lên thật xinh đẹp."Bé có vẻ thích ngắm chị ngủ nhỉ?"Giọng nói của chị trầm hơn bình thường một chút, khiến tim Lan Ngọc nhẹ nhàng run lên. Em đánh mắt đi nơi khác như để che giấu sự biến đổi trong cảm xúc, cầm lấy cốc trà sữa trên bàn đưa cho Thùy Trang."Tỉnh dậy liền thấy sự xinh đẹp này là quá hời rồi còn gì. Đây, trà sữa của chị."Chị vừa nhìn thấy trà sữa liền cười híp mắt, lập tức ngồi dậy cầm lấy bằng hai tay. Đúng là một em bé ngoan."Chị cảm ơn ạ.""Chân đã đỡ đau chưa?""Hồi nãy Trung Anh giúp chị bôi thuốc nên cũng đỡ rồi."Lan Ngọc nhìn Thùy Trang hăng say uống trà sữa, còn mở cả nắp ra ăn thạch, vô tình để lớp kem mềm dính vào khóe miệng.Em chẳng suy nghĩ nhiều mà rút một tờ giấy, nhích đến gần chị chùi đi lớp kem.Thùy Trang nhìn em chăm sóc mình, đột nhiên trở nên thật tham lam. Chị cũng không rõ vì sao, chỉ là muốn cảm nhận thêm sự ân cần này từ Lan Ngọc. Thế là chị lại uống một hớp, cố tình để bọt sữa chạm vào mép miệng."Lại dính nữa. Bộ chị tính để râu hay gì.""Dính thì chùi thôi.""Ai mà chùi cho chị hoài được.""Em."Thùy Trang nở một nụ cười thật xán lạn, xán lạn đến mức làm tim Lan Ngọc hẫng một nhịp.Chị ngồi xếp bằng trên sofa, còn em ngồi ở chiếc ghế đối diện nhìn chị. Giờ đây trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường, còn có nhịp tim đập rộn ràng bên tai.Cảm giác này thật kỳ lạ, nhưng cũng rất đáng yêu. Nó mang đến một chút hương vị ngọt ngào cho cuộc sống, kéo hai con người từ xa lạ dần trở thành một phần quan trọng trong thế giới của nhau."Được rồi, em lau giúp chị.""Chỉ được lau cho mỗi chị thôi đó!""Còn có thể lau cho người khác à?""Còn có người khác à?"Lan Ngọc bật cười, vươn tay ra xoa đầu cục bông Thùy Trang đang nhướng mày nhìn em."Không có, chỉ có một mình chị thôi."Có lẽ Khổng Tú Quỳnh nói đúng. Ninh Dương Lan Ngọc simp Nguyễn Thùy Trang thật rồi...vâng toi đã viết xong từ hôm qua nhưng quễ W hại toi, nó ko save làm toi phải đi viết lại =)))))) anw mng có thể revisit cái chap "Nguyễn Thùy Trang là trap girl" để nhớ lại câu chiện trước đó, may mắn là cũng khớp khớp để toi múa tiếp cho chap này =)))))) dạo này toi hơi bận, đến mùa toi lặn thì mấy ní thông cảm nhá 🫶