l'amour manqué ( Muoiimoon)
Ngoại Truyện
Trên phố đi bộ hôm ấy Thanh Thảo biết việc chàng trai kia sẽ rất khó xử nếu bị từ chối trước đám đông, nên cô ghé sát tai anh ta thì thầm:"Em sẽ nhận hoa. Nhưng xin lỗi... em đã có người mình yêu rồi. Mong anh hiểu."Người đàn ông khựng lại, rồi mỉm cười gượng gạo.Khi xung quanh mọi người đã tản dần, anh ta mới lên tiếng:"Cảm ơn Thảo. Nếu có một ngày đối phương khiến em tổn thương, đừng quên vẫn có anh ở đây luôn đợi em."
Khi trở về bệnh viện, Thanh Thảo đi ngang qua xe takoyaki. Cô chợt nhớ đến đôi mắt lấp lánh của Diễm Hằng khi thấy những món ăn vặt lề đường, bèn mua hai phần mang về.Nhưng vừa bước vào văn phòng, Phương Lan đã hốt hoảng chạy tới:
" Bác sĩ Thanh Thảo! Diễm Hằng... Diễm Hằng uống thuốc ngủ rồi!"Thanh Thảo chết lặng, hộp takoyaki rơi xuống, những viên bánh nóng hổi lăn lóc trên sàn. Cô lao như bay về phòng bệnh. Trước mắt là Diễm Hằng nằm bất động, môi tím tái, người đã lạnh ngắt từ lâu."Không...Hằng, chị đây rồi, chị đây...em nghe lời chị nhất mà, mở mắt ra nhìn chị đi..."Thanh Thảo lao đến, vẫn cố chấp hồi sức tim phổi. Lồng ngực Diễm Hằng mềm oặt dưới từng nhịp ép. Tiếng khóc nghẹn ngào hoà lẫn vào tiếng gọi vô vọng:" Đừng bỏ chị...xin em, mau mở mắt ra đi..."
Nhưng mọi cố gắng đều bất lực...
Đêm ấy, Thanh Thảo ngồi trên giường bệnh ôm chặt Diễm Hằng trong lòng, mọi người có khuyên ngăn thế nào cũng không chịu buông nàng ra.
Những ngày sau, chính Thanh Thảo tự tay lo tang lễ cho nàng. Cô vẫn luôn hiểu, cha mẹ Diễm Hằng đã từ bỏ đứa con tâm thần bất ổn này từ nhiều năm trước rồi, họ chuyển ra nước ngoài sống, bỏ lại nàng một mình ở đây với số viện phí ít ỏi hàng tháng. Là Thanh Thảo. Phòng bệnh, viện phí đều là cô trả cho em.Cô đã yêu em ấy từ lần đầu hai người gặp nhau, từ lúc cha mẹ em ấy vứt đứa nhỏ ở trước cổng bệnh viện với chiếc thẻ ngân hàng cùng một lá thư. Họ coi Diễm Hằng như một con quái vật, lúc nào cũng hoang tưởng nói về một thế giới không có thật.Khi ấy Diễm Hằng mới vừa tròn 16 tuổi.Thanh Thảo mang tro cốt Diễm Hằng rải xuống biển. Sóng vỗ mênh mang, như dang rộng vòng tay ôm lấy linh hồn đầy tổn thương ấy.Cô trả lại tự do cho nàng.Thanh Thảo nghỉ việc, chuyển về Đà Nẵng. Cô mua một căn nhà nhỏ ven biển, mở tiệm bánh ngọt.
...
20 năm sauTóc Thanh Thảo lúc này đã phai bạc đi phân nửa, cô đi dạo trên bờ biển như mọi ngày.
Rồi bỗng nhiên...
" Hằng...?"
Thanh Thảo nhìn thấy bóng dáng em cùng bản thân đang mặc bộ lặn, cả hai nắm tay nhau rồi dần khuất sau làn sóng biển.
Và một lần nữa, hai người bỏ lỡ nhau.
----------------------------
Thật ra truyện tui viết lồng ghép đan xen khá nhiều những chi tiết nhỏ mà chắc ai đọc kĩ mới nhận ra á, với lại fic nó sẽ có nhiều chi tiết ý nghĩa lém. Ai phát hiện có chi tiết nào hay có thể cmt cho tui biết nha