Làm Càn - Huyền Tiên

Chương 150 +151






Chương 150: Chào buổi sáng cô Đường

Đường Nhược Dao thân là chuyên gia nghiên cứu biểu cảm cấp mười của Tần Ý Nùng, từ ánh sáng phát ra từ đồng tử đen láy của cô ấy, bước đầu suy đoán ra vô số cảm xúc. Sửng sốt, ngây người, suy nghĩ, khó xử... vân vân.

Trong lòng Tần Ý Nùng, chắc chắn còn mắng cô rớt liêm sỉ, nhưng không sao, Đường Nhược Dao bị cô ấy nói rớt hết liêm sỉ cũng không phải lần một lần hai, người có liêm sỉ đều không có bạn gái, không có vợ tương lai.

Tần Ý Nùng không lên tiếng, trong lòng Đường Nhược Dao đã có đáp án.

Còn về người phụ nữ ấy tới ngày mai tỉnh lại có hối hận hay không, không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô, cùng lắm lại bẫy cô ấy lần nữa. Hơn nữa, cô gặp cả con gái rồi, nghĩ tới Tần Gia Ninh, Đường Nhược Dao đột nhiên có chút hưng phấn.

Ánh mắt cô nóng như lửa đốt nhìn sang Tần Ý Nùng, muốn hỏi cô ấy chút vấn đề liên quan tới Tần Gia Ninh, nhưng khi nhìn thấy tia máu đỏ trong mắt Tần Ý Nùng lại dẹp tan suy nghĩ.

Ngày tháng còn dài.

Ngày mai tỉnh dậy cô có thể đích thân tìm hiểu.

Đường Nhược Dao làm ấm bản thân tương đối, nhích tới ôm cơ thể lạnh lẽo của người phụ nữ ấy. Nhiệt độ nóng hổi xâm nhập vào xương cốt, giống như ngâm trong nước nóng suốt ngày đông, mí mắt Tần Ý Nùng đột nhiên nặng đi.

Đường Nhược Dao ôm lấy má Tần Ý Nùng, khẽ hôn lên đôi môi mềm thơm của người phụ nữ ấy, chẳng qua là vài giây ngắn ngủi, lúc buông ra, Tần Ý Nùng đã nhắm mắt tiến vào giấc ngủ, hô hấp đều đặn.

Đường Nhược Dao chăm chú nhìn lên khuôn mặt của Tần Ý Nùng, đau lòng trong ánh mắt cuối cùng không thể che giấu lộ ra ngoài.

So với tinh thần cùng thể xác kiệt quệ của Tần Ý Nùng, ngày tháng của cô đều vô lo vô nghĩ, ngoài thỉnh thoảng bị người phụ nữ ấy bắt nạt, điều chỉnh tâm tình, phần lớn thời gian đều chạy lịch trình, gặp những người cũng bớt lo lắng, chăm sóc cô rất nhiều, bao gồm cả đạo diễn quay quảng cáo, tính tình cũng tốt tới khác thường, không hề nhận chút uất ức nào.

Đường Nhược Dao nhìn sắc đêm ngoài rèm cửa, chân thành cầu xin ông trời đem vận may của mình chia cho Tần Ý Nùng, để cô ấy đừng khổ như vậy nữa.

Đồng hồ trên tủ đầu giường đã chỉ tới ba giờ sáng, đèn ngủ trong phòng đã tắt, Đường Nhược Dao chìm vào giấc ngủ sâu.

Tí tách.

Một giọt nước không nhìn thấy rơi trên lá cây xanh tươi, gợn sóng rời đi. Từ chấm tới bề mặt, không khí hình thành các đường tuyến tính, hợp lại thành một đường trong tai, ù...

Gần như ù tai.

Trong phòng lại rất yên tĩnh, yên tĩnh tới kì lạ, không nghe thấy bất kì âm thanh nào, cho dù là tiếng hít thở của người khác, hay là bản thân.

Mười ngón tay nắm hờ buông lỏng, Tần Ý Nùng ngồi dậy, xuống giường.

Cửa sổ đóng rồi, rèm cửa màu trắng yên lặng rũ xuống, ánh lên bóng người tối đen di chuyển trong phòng.

Tần Ý Nùng mở cửa tủ quần áo ra, trốn vào trong.

Cô ấy co cụm bản thân mình vào góc tối tăm nhất, nhìn chằm chằm qua khe hở chật hẹp trong tủ quần áo. Hai tay Tần Ý Nùng, nắm chặt lấy móc quần áo kim loại, lòng bàn tay đổ mồ hôi, hàm răng run lên cầm cập.

Các người không tìm được tôi.

Các người chắc chắn không tìm được tôi.

Đừng tới đây.

...

Đường Nhược Dao ngủ nửa tỉnh nửa mơ, đưa tay sờ bên cạnh, thấy trống không.

Cô phát ra tiếng hừ hừ trong mũi, sờ từ đầu giường này tới đầu giường kia, một mảng lạnh lẽo, không có tung tích của người còn lại.

"Tần Ý Nùng." Đường Nhược Dao lập tức tỉnh lại, vừa dụi mắt vừa bật đèn.

Bên cạnh quả nhiên không một bóng người.

"Tần Ý Nùng!" Đường Nhược Dao bật người dậy, trước tiên đi kiểm tra cửa sổ, giống hệt trước lúc ngủ, được đóng từ bên trong, thở phào một hơi, cô tùy tiện nắm lấy bộ quần áo ngủ, quyết đoán xuống nhà.

Trong tủ quần áo cách cô mấy bước, người phụ nữ ấy nhìn ánh sáng lọt vào khe hở, không thể khống chế được run rẩy, lòng bàn tay đổ mồ hôi đã buông lơi, lại nắm móc quần áo kim loại càng thêm chặt.

Đường Nhược Dao xuống nhà tìm mấy lần, cô không quen thuộc với nơi này, lại sợ làm giật mình người già trẻ nhỏ đã ngủ, vội vã tìm kiếm, đôi chân va đập thành mấy nốt bầm tím, vô cùng chói mắt trên làn da trắng bóc.

Đường Nhược Dao tìm mấy lượt không thấy, đột nhiên nghĩ tới một nơi.

Cô quay về phòng ngủ, đứng trước tủ quần áo, bình tĩnh lại.

Tay cô nắm lấy tay nắm cửa tủ.

Cạch.

Một âm thanh rất nhỏ.

Vang lên cùng âm thanh ấy, còn có một âm thanh khác, âm thanh phát ra rõ ràng không thuộc về động tác của Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao đột nhiên sinh ra thê lương đầy bụng.

Đầu tóc Tần Ý Nùng xõa xượi xông ra ngoài, cô không giật mình, móc quần áo kim loại dường như điên cuồng vung vẩy trên mặt, trên cánh tay cô, Đường Nhược Dao không tránh không né, dang cánh tay ôm lấy cô ấy.

Lần trước còn cần tới hai người là Quan Hạm và cô liên thủ mới có thể khống chế được Tần Ý Nùng, lần này một mình cô là đủ rồi.

Móc quần áo kim loại rơi xuống đất.

Lí trí của Tần Ý Nùng hoàn toàn biến mất, tay trần nắm thành nắm đấm vừa đánh vừa đấm trong lòng cô, cánh tay bị ôm chặt liền dùng miệng, dùng đầu đập, thậm chí còn nhổ nước bọt vào cô, sử dụng tất cả thủ đoạn công kích theo bản năng của loài người, vô cùng cuồng loạn, giống như một kẻ điên.

Đường Nhược Dao không hề lên tiếng, mặc cho cô ấy trút ra, cắn răng chịu đựng.

Không biết Tần Ý Nùng hồi phục lí trí trong khoảnh khắc nào, dần dần thả lỏng hàm răng.

Trong không khí lan tràn mùi máu tanh nhàn nhạt.

Tần Ý Nùng đè đầu lên đôi vai của người phụ nữ trẻ tuổi, nhỏ tiếng thút thít trong cái ôm rất chặt của Đường Nhược Dao: "Xin lỗi."

"Không sao." Đường Nhược Dao nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy, "Em nhìn thấy tất cả rồi, em không quan tâm, em chỉ mong chị đừng tiếp tục đẩy em ra nữa."

Tần Ý Nùng im lặng rất lâu, nói: "Chảy máu rồi, chị bôi thuốc cho em."

"Trong phòng có hộp y tế không?"

"Có."

"Ở đâu? Em đi lấy."

"Để chị đi."

"Hai chúng ta cùng đi." Đường Nhược Dao nói, cô buông lỏng hai vai, nắm lấy một tay của Tần Ý Nùng trong lòng bàn tay, hai người cùng nhau đi lấy hộp y tế, đặt lên bàn trà.

Trán và cổ của Đường Nhược Dao bị móc kim loại đập vào, lộ rõ vết đỏ, Tần Ý Nùng ra tay như kẻ thù sống chết, mỗi một vết đều sưng lên, thâm tím rất đáng sợ. Trên tay còn nhẹ một chút, may mà cô có mặc áo tắm dày.

Cổ tay có một vết cắn bật máu, lúc này vẫn đang chảy máu, Tần Ý Nùng xử lí cổ tay cho cô trước. Làm sạch, khử trùng, bôi thuốc, quấn lại, khi thắt nút, nước mắt cô ấy rơi xuống băng quấn, Tần Ý Nùng quay đầu đi chỗ khác, dịu lại một lúc lâu mới quay lại, thắt nơ bướm.

Đường Nhược Dao cười nói: "Đẹp quá, khéo tay hay làm."

Tần Ý Nùng không nhìn cô, bản thân cúi đầu dọn dẹp bông băng.

Cô ấy tỉ mỉ nhìn mặt Đường Nhược Dao, ngón tay động đậy, không dám đưa tay sờ lên, dùng tăm bông cẩn thận chấm lên, động tác bôi thuốc mỡ tiêu sưng loại bỏ máu bầm vô cùng dịu dàng.

Đường Nhược Dao đau đến nỗi muốn cắn vỡ hàm răng, nhưng cô chỉ nhíu mày rất khẽ, cả quá trình không lộ ra biểu cảm nào khác.

Bôi thuốc xong, cô lại dắt Tần Ý Nùng về giường, nhẹ nhàng nói: "Ngủ không?"

Cô không hỏi bất cứ chuyện gì, vĩnh viễn tôn trọng, yêu thương, bao dung cô ấy vô điều điện.

Rõ ràng cô gái trước mặt nhỏ hơn Tần Ý Nùng, bảy tuổi, không lâu trước đây vẫn là con chim non nép mình dưới đôi cánh được cô ấy bảo vệ chặt chẽ, nhưng trong khoảng thời gian này trưởng thành tới độ không thể giải thích, trở thành một người yêu thành thục dịu dàng dũng cảm, tiến lui có chừng mực, khiến người ta không nhịn được sinh ra cảm giác ỷ lại cùng tin tưởng trong lòng.

Trong đôi mắt dịu dàng như nước của Đường Nhược Dao, Tần Ý Nùng đột nhiên không kìm được nữa, cô ấy không muốn tiếp tục một mình gánh vác những chuyện này, cô ấy muốn thổ lộ cho người duy nhất bản thân có thể giữ lại tin tưởng trên thế giới này.

"Lê Ích Xuyên." Người phụ nữ ấy không đầu không đuôi nói ra một cái tên.

Đường Nhược Dao: "Dạ?"

Tần Ý Nùng nói: "Khoảng thời gian này chị phải ứng phó với người muốn gây bất lợi cho em, là Lê Ích Xuyên."

Trong vòng tròn quan hệ của Đường Nhược Dao, tạm thời còn chưa thể tiếp xúc với người có cấp độ như Lê Ích Xuyên, Đường Nhược Dao rất thông minh, lựa chọn dùng điện thoại lên mạng tìm kiếm, quả nhiên là một nhân vật lớn có máu mặt.

Tần Ý Nùng đi tới rót hai cốc nước, đặt lên hai đầu bàn trà, Đường Nhược Dao thấy vậy, đặt hai cốc nước lại cùng nhau, cùng chen chúc trên chiếc sô-pha đơn của Tần Ý Nùng, ôm lấy cô ấy.

Tần Ý Nùng mất tự nhiên động đậy, bất đắc dĩ nói: "Chị đang nói chính sự."

Đường Nhược Dao nghiêm túc nói: "Em cũng đang làm chính sự." Dù sao một lát nữa cũng sẽ ôm, không bằng chuẩn bị tốt từ trước.

Tần Ý Nùng không thắng được cô, chỉ có thể tiếp tục kể, hơn nữa trong cái ôm ấm áp của người phụ nữ trẻ tuổi, cô ấy cũng bớt đi mấy phần u ám, nhiều thêm đôi phần giải tỏa gánh nặng, nói: "Không phải em từng hỏi chị, tại sao lại cẩn thận với những thứ vào miệng vậy à?"

Tầm nhìn của Đường Nhược Dao lướt qua nước trong suốt trong cốc thủy tinh trên bàn trà tước mặt, vâng một tiếng.

Tần Ý Nùng nhàn nhạt nói: "Là vì chị bị bỏ thuốc."

Đáp án nằm trong dự đoán, trái tim Đường Nhược Dao cũng bị bóp khẽ một cái.

Khóe môi Tần Ý Nùng mỉa mai: "Người bỏ thuốc chị, là Đỗ An Khải, người quản lí trước của chị." Tần Ý Nùng quay vòng vòng trên bàn rượu cả ngày, bị ánh mắt của đám đàn ông tai to bụng phệ mạo phạm, trong lòng nghĩ cái Tần Ý Nùng, cũng rõ mồn một, cô ấy đi trên lớp băng mỏng, trước nay đều vô cùng cẩn thận, nếu không phải Đỗ An Khải, làm sao cô ấy dễ dàng trúng kế như thế?

Có một hôm Đỗ An Khải dẫn Tần Ý Nùng, đi tiếp rượu, người ngồi ở bàn rượu là Lê Ích Xuyên, lúc đó Lê Ích Xuyên đã là nhân vật rất tiếng tăm trong giới, tất cả mọi người đều biểu hiện cung kính, nịnh hót bợ đỡ.

Tần Ý Nùng thân là phái nữ diễm sắc nhất trên bàn, bị đám đàn ông xúi giục kính không ít rượu cho Lê Ích Xuyên. Lúc đó Đỗ An Khải đưa cho cô ấy chén trà, Tần Ý Nùng uống có chút say, lại vì là người quản lí, liền không hề phòng bị, ai biết Đỗ An Khải từ cho cô ấy tiếp rượu nâng cấp lên thành để cô ấy bồi ngủ.

Không biết là đối phương sơ suất, lượng thuốc không đủ, hay là nền tảng sức khỏe của Tần Ý Nùng quá tốt, lại tỉnh rượu trước thời gian.

Cô ấy tỉnh lại trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ, dưới người là chiếc giường lớn mềm mại, ngón tay của người đàn ông lạnh lẽo, hơi thở cũng lạnh lẽo, giống con rắn độc thè lưỡi, lạnh buốt tận xương cốt.

Lê Ích Xuyên từ trong bụng mẹ sinh ra đã có bệnh, xương cốt trên người không tốt, trong lúc không chút phòng bị bị Tần Ý Nùng đẩy khỏi người.

Tần Ý Nùng nói: "Từ nhỏ chị làm việc nhà, sức lực lớn hơn phụ nữ bình thường rất nhiều, Lê Ích Xuyên lại yếu ớt hơn nhiều so với đàn ông bình thường, nhưng rốt cuộc vẫn là đàn ông, chị và ông ta ở trong phòng đánh nhau, ông ta chiếm ưu thế, giữ chặt lấy vai chị, cười hung ác, quyết chí phải đạt được. Tay chị quờ loạn khắp nơi không biết tìm được cái gì, có lẽ là gạt tàn thuốc lá, đập vào đầu ông ta."

Máu nhanh chóng ngấm vào trong tóc ngắn của Lê Ích Xuyên, ông ta bất động nằm trên sàn, hai mắt nhắm chặt giống như đã chết.

Chân tay Tần Ý Nùng nhũn ra, gạt tàn thuốc lá nắm trong tay "tùng" một tiếng rơi xuống sàn nhà. Cô ấy vừa lăn vừa bò tới thăm dò hơi thở của đối phương, vẫn còn hô hấp, chưa chết. Tần Ý Nùng lau nước mắt, bắt đầu tính toán làm thế nào chạy trốn.

Kí ức buổi tối ngày hôm đó rất hỗn độn, binh hoảng mã loạn, ngàn cân treo sợi tóc.

Rất nhiều chi tiết Tần Ý Nùng đã không nhớ rõ, chỉ nhớ tới sau cùng bản thân trốn vào tủ quần áo, trong tay nắm chặt lấy móc treo quần áo bằng kim loại, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào ánh sáng qua khe hở, còn có bóng người lảo đảo trong ánh sáng ấy.

Lê Ích Xuyên ôm lấy đầu đang chảy máu tỉnh lại, gọi thân tín của ông ta vào phòng.

Chưa khi nào Lê Ích Xuyên chịu đựng sự sỉ nhục như vậy, ông ta đẩy bác sĩ băng bó vết thương cho mình ra, nổi giận đùng đùng nói: "Bắt cô ta về đây cho tao, chặt đứt chân tay của cô ta, tao xem cô ta lấy gì để phản kháng! Con điếm thối tha!"

Sau đó Đỗ An Khải cũng xuất hiện, vệ sĩ của Lê Ích Xuyên đè vai gã ta ép xuống sàn nhà.

Tần Ý Nùng nghe thấy tiếng rên đau đớn của Đỗ An Khải, đại khái là bị đánh.

Lê Ích Xuyên âm u hỏi: "Cô ta đang ở đâu?"

Tần Ý Nùng, một cô gái yết ớt có thể sống yên ổn vài năm, không trở thành đồ chơi trên giường của những người khác từ sớm, đa phần là do Đỗ An Khải đang chờ được giá mới bán. Giống như nữ tử lầu xanh thời cổ đại, càng xinh đẹp càng phải nuôi dưỡng vài năm, đợi dạ dày của bọn chúng đói khát, lần đầu mới có thể bán được giá. Đỗ An Khải đang chọn khách hàng, Lê Ích Xuyên chính là khách hàng trong mơ của gã, tiền tài không xuể, một khi ra tay được giá ngàn vàng, có tiền, có quyền có địa vị.

Đỗ An Khải muốn dùng người đẹp quyến rũ Lê Ích Xuyên, ai biết trộm gà không thành còn mất nắm thóc, hối hận tới bụng tái xanh, cầu xin tha mạng, nói: "Tôi không biết, tổng giám đốc Lê, xin ngài hãy tha cho tôi, tôi thật sự không biết gì cả."

Lê Ích Xuyên đương nhiên không kiên nhẫn, bàn tay ông ta hạ xuống, cơn mưa quyền cước liền rơi trên người Đỗ An Khải.

Ban đầu còn có thể nghe thấy tiếng đau đớn cầu xin của Đỗ An Khải, sau đó âm thanh càng ngày càng yếu, sau đó không nghe thấy bất kì âm thanh nào nữa.

Nước mắt nước mũi chảy xuống vì sợ, Tần Ý Nùng trốn trong tủ quần áo không dám dùng tay lau đi, chỉ có thể không ngừng mở to mắt, dựng lỗ tai lên, không dám lộ ra bất kì động tĩnh nào ra ngoài.

Lê Ích Xuyên: "Làm tên này tỉnh lại cho tao."

Âm thanh của Đỗ An Khải lại xuất hiện, yếu ớt như còn một hơi thở: "Tổng giám đốc Lê, tôi thật sự không..."

Lê Ích Xuyên nắm đầu hắn lên, nói: "Khoản nợ này tao tạm ghi lại, nghe cho rõ đây, nếu cô ta tới tìm mày..."

Đổ An Khải lập tức nói: "Tôi lập tức thông báo cho ngài, không không không, tôi đích thân dẫn cô ta tới trước mặt ngài, ngài muốn chơi thế nào thì chơi." Gã ta dập đầu rầm rầm, tiếng cười trong giọng nói khiến người ta buồn nôn.

Cuối cùng bác sĩ đi tới, khuyên Lê Ích Xuyên xử lí miệng vết thương, Lê Ích Xuyên đại khái còn chưa tiêu hết giận, đi lại một vòng trong phòng, đương nhiên cũng bao gồm cả tủ quần áo, Tần Ý Nùng nhìn thấy chiếc quần màu xanh của ông ta lướt qua khe hở, trái tim đột nhiên dừng lại, cắn môi dưới tới bật máu.

Lê Ích Xuyên không hề báo trước đá một nhát vào bên giường, rồi rời đi.

Người trong phòng tiếp tục tản đi.

Tần Ý Nùng trốn thêm một lúc, mới chạy trốn.

Cô ấy không dám về nơi ở công ty sắp xếp cho bản thân, sợ Đỗ An Khải đang ôm cây đợi thỏ, cũng không dám dùng sim điện thoại, tìm thùng rác rồi vứt đi. Cô ấy không có nơi nào để đi, bị Lê Ích Xuyên bắt về chỉ có một con đường chết.

Thủ đoạn gây dựng sự nghiệp của nhà Lê Ích Xuyên không quá sạch sẽ, có chút bối cảnh không thấy ánh mặt trời, dưới tay còn nuôi dưỡng một đám người bán mạng cho Lê Ích Xuyên, ở chỗ ông ta, cá lớn nuốt cá bé được định nghĩa rất rõ ràng.

Cho dù Tần Ý Nùng may mắn có thể nhặt lại được một cái mạng, chỉ sợ cũng bán sống bán chết.

Trong đầu Đường Nhược Dao hiện lên một tia sáng, liên kết lại tất cả manh mối.

"Cho nên chị đi tìm đạo diễn Hàn?" Đường Nhược Dao buột miệng nói.

"Sao em lại biết?" Ánh mắt Tần Ý Nùng thoáng ngạc nhiên.

Đường Nhược Dao nói: "Từng nghe đạo diễn Hàn nói, nửa đêm canh ba chị nhảy ra từ bên đường chặn xe của ông ấy, thiếu chút nữa bị đâm chết."

Tần Ý Nùng cười một cái, nói: "Chú cũng thích em quá nhỉ, ngay cả chuyện này cũng nói cho em."

Đường Nhược Dao khiêm tốn nói: "Tàm tạm thôi, em người gặp người yêu đấy." Thật ra cũng là cái bẫy của cô.

Tần Ý Nùng đột nhiên nói: "Không được."

Đường Nhược Dao ngây ra, hỏi: "Không được cái gì?"

Tần Ý Nùng: "Không có gì." Cô ấy nghĩ: Không được để người gặp người yêu.

Tần Ý Nùng tiếp tục nói: "Chị không biết lúc trước vì nguyên nhân gì, có khả năng là vì lợi ích hoặc cái gì đó, phía lấy đạo diễn Hàn làm trung tâm cùng phía lấy Lê Ích Xuyên làm trung tâm không đối đầu với nhau. Hơn nữa tác phong của chú chính trực, trước giờ không nhìn nổi kẻ tiểu nhân ỷ thế ức hiếp người khác như Lê Ích Xuyên, không chỉ một lần làm ông ta mất thể diện ở nơi công cộng, nổ ra xung đột. Chị từng tận mắt chứng kiến."

Chỉ dựa vào một chút tin tức ít ỏi này, Tần Ý Nùng lại dám lấy mạng mình ra đặt cược.

"Thế là chị quyết định nương nhờ đạo diễn Hàn? Ngộ nhỡ..." Đường Nhược Dao nói tới đây đột nhiên không còn âm thanh nữa.

Hoặc là bị Lê Ích Xuyên bắt về, hoặc là đặt cược một cơ hội sống, cho dù có chết, chết dưới bánh xe cũng tốt hơn chết trong tay Lê Ích Xuyên. Cô ấy không có lựa chọn khác.

Tần Ý Nùng xoa đầu Đường Nhược Dao, dịu giọng nói: "Không phải chị may mắn sao? Không những không chết, còn ôm được bắp đùi đạo diễn Hàn, sau đó chị chấm dứt hợp đồng, bao gồm cả tiền vi phạm hợp đồng đánh cược với người ta, chú đã giúp chị một chuyện lớn."

Hàn Ngọc Bình là quý nhân đầu tiên Tần Ý Nùng gặp được, có ơn tái sinh cô ấy.

Đường Nhược Dao buồn bã nói: "Hôm nào em mời đạo diễn Hàn bữa cơm."

Tần Ý Nùng nói: "Chị cùng đi với em."

Đường Nhược Dao lắc đầu, cảm thấy bản thân lại muốn Tần Ý Nùng ôm vào lòng, rõ ràng bản thân mới là người nên an ủi cô ấy, cô vội điều chỉnh vai trò, nói: "Vậy sau đó thì sao?"

Tần Ý Nùng hài hước nói: "Sau đó chị liền ôm chặt lấy bắp đùi của chú, chết cũng không buông, lăn lộn cùng nhóm người họ, quang minh chính đại đối đầu với Lê Ích Xuyên. Tuy Lê Ích Xuyên không vừa mắt chị, cũng không có cách gì."

Thực tế sau đó Lê Ích Xuyên áp bức cô ấy trong giới, sử dụng không ít chiêu trò trong tối, Tần Ý Nùng cảnh giác, không cho ông ta cơ hội đạt được mục đích. Trong sáng ngoài tối đấu đá mấy năm, Tần Ý Nùng có nhà họ Kỷ làm chỗ dựa, Lê Ích Xuyên mới triệt để dừng lại.

Chuyện nhà họ Kỷ nói ra có chút dài, Tần Ý Nùng hơi mệt, muốn lần sau nói tiếp cho Đường Nhược Dao biết, mơ hồ dẫn dắt, chỉ nói mấy năm nay bản thân với đối phương không qua lại, bình an vô sự.

Đường Nhược Dao thông minh, vô số lời mở đầu của Tần Ý Nùng được cô ghi nhớ lại, có ngọn có nguồn liền hiểu rõ.

"Là vì em, chị mới tiếp xúc lại với Lê Ích Xuyên sao?"

Chuyện đã nói tới đây, Tần Ý Nùng cũng không cần thiết phải tiếp tục giấu giếm, gật đầu nói: "Ừ."

"Chị không sợ ông ta à?" Đường Nhược Dao hỏi. Bao gồm lần này, Tần Ý Nùng đã trốn vào tủ quần áo hai lần, phản ứng mỗi lần đều rất kịch liệt, đủ để thấy bóng ma tâm lí lưu lại cho cô ấy lớn đến cỡ não.

"Sợ."

Tần Ý Nùng nhìn sâu vào mắt cô một cái.

Đột nhiên Đường Nhược Dao đọc hiểu những lời chưa tận của cô ấy, vành mắt khẽ đỏ.

Cho dù có sợ thế nào, vì Đường Nhược Dao, vì tương lai của hai người, Tần Ý Nùng cũng phải vực dậy dũng khí để đối mặt, cho dù ban ngày nói cười vui vẻ với đối phương trên bàn rượu, buổi tối quay về bị nỗi sợ vô biên trùm lấy trốn trong tủ, cô ấy đều không ngần ngại.

Ninh Ninh, Đường Nhược Dao, là giới hạn của cô ấy, là yếu điểm của cô ấy, cũng là bộ giáp để Tần Ý Nùng trực diện đối mặt với nỗi sợ, quyết không lùi bước.

"Chị định giải quyết thế nào?"

"Hợp tác với ông ta."

"Điều kiện thì sao?"

Tần Ý Nùng rũ mắt: "Tùy ông ta đưa ra, chắc chắn chỉ là vật chất, chị có thể kiếm lại."

Lông mày của Tần Ý Nùng đột nhiên nóng lên, ngẩng mắt nhìn, ngón tay ấm áp của Đường Nhược Dao khẽ vuốt ve lên ấn đường của cô ấy, đáy mắt dịu dàng như nước, hỏi: "Có mệt không?"

"Tàm tạm." Tần Ý Nùng muốn nói cũng lại không muốn nói.

Đầu ngón tay của Đường Nhược Dao dịch xuống, thuận tiện chọc lên mặt cô, mỉm cười: "Em cho chị thêm một cơ hội."

Tần Ý Nùng bị đau, sửa thành: "Có chút."

Đường Nhược Dao giả vờ tức giận: "Nói lại."

Tần Ý Nùng im lặng giây lát, nói: "Mệt." Cùng với câu nói ra miệng của Tần Ý Nùng, thần kinh cùng thớ thịt trên khắp cơ thể giống như đều nghe thấy, đồng loạt đình công, cô ấy dứt khoát cởi bỏ tất cả sức lực, ngả vào lòng Đường Nhược Dao như người không xương.

Đường Nhược Dao vững vàng ôm lấy cô ấy, đôi vai gầy gò nhưng có lực.

"Mỗi ngày chị đều nghĩ, tại sao chị có nhiều việc phải làm như thế, làm xong chuyện này lại tới chuyện khác, làm chưa xong chuyện này đã tới chuyện khác, chị muốn ngủ cũng không ngủ được, mỗi ngày chợp mắt một lúc như thế, liệu chị có đột tử không?"

Đường Nhược Dao không vui xùy một tiếng, nói: "Phì phì phì, nhanh."

Tần Ý Nùng thả lỏng cười lên, kiểu cười thành tiếng, sau đó nghe lớn phì phì phì sang một bên, phì xong, nói: "Thật ra cũng không mệt như thế, bận quen rồi, hơn nữa làm chút chuyện có ý nghĩa cũng rất hay."

Cô ấy có cách riêng để an ủi Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao cũng không vạch trần, dựa theo lời cô ấy nói: "Phương Thành là học sinh chị giúp đỡ à?"

"Ừm."

"Còn bao nhiêu người giống anh ấy nữa?"

"Không nhớ nữa, chị chỉ đích thân gặp qua mấy người thi đỗ đại học P, đều là những đứa trẻ giỏi giang."

"Chị để bọn họ gọi chị là chị?" Đường Nhược Dao sơ ý mang theo chút chua chua.

Tần Ý Nùng ngửa mặt lên, nói: "Lúc đó không phải chị còn chưa quen em sao? Nếu em để ý, sau này chị bảo họ đổi cách xưng hô, em nghĩ đi?"

Đường Nhược Dao thấy ngữ điệu thành thật của cô ấy, hiểu được Tần Ý Nùng định làm thật, trong lòng thoáng ngọt ngào, bật cười nói: "Không cần, em còn chưa nhỏ nhen đến thế."

Ánh mắt Tần Ý Nùng trêu đùa: "Sao chị lại cảm thấy em nhỏ nhen nhỉ?" Cô ấy nhắc lại chuyện cũ, cười nói, "Lúc mới vào đoàn làm phim "Bản Sắc", em thấy A Tiêu đút dâu tây cho chị, mặt xanh tái đi, em không biết hả?"

Đường Nhược Dao: "..."

Hảo hán thực sự không nhắc tới lòng dũng cảm, hảo nữ không nhắc cơn ghen năm nào!

Đường Nhược Dao giải thích, nói: "Chẳng phải vì em nghĩ chị là... là..." Đường Nhược Dao càng nói càng cảm thấy đầu óc của mình như bị lừa đá, không nói tiếp được bất cứ từ nào nữa.

Cô thở dài, thê lương nói: "Ôi."

Tần Ý Nùng bị Đường Nhược Dao chọc cười, đầu ngón tay chạm lên chiếc cằm tròn tròn mềm mại của cô, chầm chậm di chuyển tới khóe môi, ngửa lên hôn cô.

Đường Nhược Dao ân cần đỡ lấy gáy cô ấy.

Hai người hôn nhau, nếm được hương vị ngọt ngào đã lâu không gặp.

Đường Nhược Dao muốn tiếp tục, Tần Ý Nùng lại nghiêng đầu tránh đi, nói: "Nên ngủ rồi, ngày mai còn rất nhiều việc."

"Ý chị là Ninh Ninh?" Đường Nhược Dao cùng cô ấy đứng lên, tay trong tay đi về bên giường.

"Ừm."

Lần thứ hai Đường Nhược Dao đắp kín chăn cho cô ấy, không nằm xuống, một tay chống bên gối Tần Ý Nùng, con ngươi màu hổ phách nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ ấy, cô nghiêm túc hỏi: "Chị có tin em không?"

Tần Ý Nùng cười: "Đương nhiên chị tin em."

Đường Nhược Dao nói: "Vậy em có một chuyện, chị có thể đáp ứng em không?"

"Em nói đi."

"Thời gian này chị cứ ở nhà nghỉ ngơi, đừng quan tâm tới chuyện gì hết, toàn bộ chuyện này giao cho em xử lí."

"Nhưng..."

Ngón cái của Đường Nhược Dao vuốt ve gò má của người phụ nữ ấy, nhỏ tiếng nói: "Chị bảo vệ em lâu như vậy rồi, lần này để em bảo vệ chị, được không?"

Vẻ mặt Tần Ý Nùng dao động.

Không biết vì sự đau lòng ngập trong mắt Đường Nhược Dao, hay là vì sự van nài trong giọng điệu của cô.

Tần Ý Nùng chầm chậm gật đầu.

Đường Nhược Dao vui vẻ như một đứa trẻ, kích động cúi đầu hôn cô ấy, hai người rất lâu không gặp, Tần Ý Nùng vừa hồi phục một tia sự sống, thiếu chút nữa hôn cô ấy đến nổi lửa, nhất thời nghĩ hơi nhiều, tâm tư không tập trung. Sau đó Đường Nhược Dao thật sự chỉ hôn đến nỗi cả mặt Tần Ý Nùng là nước, rồi yên phận ôm cô ấy đi ngủ.

"Ngủ thôi ngủ thôi, ngủ ngon."

Trước khi nhắm mắt còn đắc ý, dáng vẻ giống như đợi mà xem biểu hiện của em.

"Ngủ ngon." Tâm tình Tần Ý Nùng phức tạp.

Tinh thần Đường Nhược Dao phấn chấn, thức dậy từ sớm. Cô nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, đánh răng rửa mặt xong Tần Ý Nùng cũng đã thức giấc, nhưng chưa dậy, chiếc chăn trắng tinh bị cuộn tròn lại, giống như con sâu lười, chỉ thò mỗi đầu ra, ánh mắt sáng trưng nhìn cô, chớp chớp một cái.

Ánh mắt Đường Nhược Dao sáng lên.

Tần Ý Nùng lại thu hoạch được một mặt đầy nước từ đối phương, cô ấy bị đứt hơi vì sự nhiệt tình của Đường Nhược Dao, khẽ nhích ra một khoảng trống, chậm nửa nhịp nói: "Sao dậy sớm thế?"

"Dậy làm việc." Đường Nhược Dao đáp.

Tần Ý Nùng ồ một tiếng, nói: "Cần..."

Tần Ý Nùng chưa nói xong đã bị Đường Nhược Dao cắt ngang: "Không cần chị đi cùng, chị thành thật đi ngủ, em nghe Quan Hạm nói, hai ngày rồi chị chưa ngủ, còn không ngoan em đánh vào mông chị đấy."

Tần Ý Nùng: "..."

Có phải cô ấy vừa nghe nhầm hay không? Đường Nhược Dao nói cái gì?

Con thỏ con này gan to tày trời.

Đường Nhược Dao thấy ánh mắt càng ngày càng nguy hiểm của Tần Ý Nùng, trong lòng cảm thấy không ổn, vội vàng giả vờ bản thân gián tiếp mất trí, nói: "Chị mau ngủ đi, khi nào ăn sáng em lên gọi chị."

Tần Ý Nùng nhìn cô.

Chuyên gia cấp mười về biểu cảm nhỏ của Tần Ý Nùng nhanh chóng lên sóng, đi mấy bước tới gần, ngồi lên giường đắp kĩ chăn cho cô ấy, dịu dàng nói: "Em đợi chị ngủ mới xuống nhà."

Tần Ý Nùng nhắm mắt.

Đường Nhược Dao xác nhận Tần Ý Nùng đã ngủ, lặng lẽ ra ngoài đóng cửa lại.

Tần Ý Nùng lại chầm chậm mở mắt ra sau khi cô rời đi, ánh mắt tỉnh táo, không có lấy một chút dáng vẻ đã ngủ.

...

Quan Hạm dậy sớm nhất, An Linh không liên lạc được với Tần Ý Nùng, hộp thư của bản thân liền đầy ắp tin nhắn gửi tới từ An Linh, đều bảo cô đợi Tần Ý Nùng tỉnh lại thì chuyển lời với cô ấy.

Còn đặc biệt dặn dò vô cùng cấp bách. Quan Hạm tan vỡ nghĩ trong lòng: Vậy cũng phải để em có thể nhìn thấy mặt chị Tần mới nói được.

Cô lo lắng cả một tối không ngủ nổi, ngay lập tức nghe thấy âm thanh từ cầu thang, cùng với ánh sáng, có một bóng người đi xuống, không nhìn rõ mặt mày, Quan Hạm suy đoán là Đường Nhược Dao qua thân hình.

Trái tim đã nhảy lên cổ họng, cô xông tới: "Chị Tần thế nào rồi?"

Đường Nhược Dao cho Quan Hạm một nụ cười an ủi, nói: "Đang ngủ, đừng lo lắng." Đường Nhược Dao hỏi, "Số điện thoại của An Linh là bao nhiêu? Hoặc là đưa điện thoại của chị cho em?"

Quan Hạm gần như triệt để đầu hàng, trực tiếp cho Đường Nhược Dao số điện thoại.

Đường Nhược Dao gọi tới, An Linh xử lí công việc cả một đêm, lúc này nhận được điện thoại của Quan Hạm, ngay lập tức nói một đoạn dài như bong bóng vỡ ra, là phương án quan hệ công chúng của bản thân.

Đường Nhược Dao nhiêm túc suy nghĩ, giọng điệu trầm tĩnh nói: "Em cảm thấy có thể."

An Linh ngây ra: "Cô là ai?"

Đường Nhược Dao khẽ cười: "Bạn gái của Tần Ý Nùng."

An Linh thiếu chút nữa choáng váng tại hiện trường.

An Linh: "..."

Người trẻ tuổi bây giờ đều không có liêm sỉ vậy sao?

An Linh nói: "Tần Ý Nùng đâu?"

Đường Nhược Dao nói: "Ngủ rồi, chị ấy ủy thác cho em xử lí, có chuyện gì nói với em là được."

An Linh dừng lại mấy giây, vi diệu nói: "Được."

"Cô Đường, dì Quan Hạm, chào buổi sáng." Sau lưng đột nhiên truyền tới giọng trẻ con mềm mại.

Quan Hạm đáp lại: "Chào buổi sáng."

Đường Nhược Dao ban nãy còn bình tĩnh tự tin lúc này cứng như khúc gỗ, cô chầm chậm quay đầu, lắp bắp nói: "Chào... chào buổi sáng."

Chương 151: Người lớn kém thông minh nhất

Mỗi ngày ở nhà Ninh Ninh đều ăn mặc xinh đẹp, váy nhỏ tất trắng, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, da dẻ thật sự thổi qua là xước, trắng như sữa, nhìn thế nào cũng thấy như đang tỏa sáng.

Theo tỉ lệ khuôn mặt thu nhỏ của Tần Ý Nùng, mắt thanh mày tú, môi đỏ răng trắng, Đường Nhược Dao vừa nhìn thấy đôi mắt của cô bé, trái tim liền muốn đập nhanh.

Không phải loại tim đập nhanh kiểu tình yêu như với Tần Ý Nùng, mà là không khống chế được cảm xúc phập phồng.

Đường Nhược Dao vừa nghĩ, đây là con gái của mình và Tần Ý Nùng, tương lai cũng sẽ gọi cô là mommy. Cả người cô đều không ổn, không ngăn nổi nụ cười, sợ bị bạn nhỏ cảm thấy bản thân giống như bà cô kì quái, lưu lại ấn tượng đầu tiên không tốt, chỉ đành khổ sở nín nhịn, cũng không thể làm mặt lạnh, phải làm ra biểu cảm dịu dàng nhất, tạo quan hệ tốt với Ninh Ninh.

Đường Nhược Dao được rất nhiều đạo diễn lớn khen ngợi kĩ năng diễn tốt, đang gặp phải trận chiến Waterloo trước mặt bạn nhỏ, ngoài ngốc nghếch, chính là lắp bắp, không thể tin nổi, chỉ nói một câu "Chào buổi sáng", lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.

Tần Gia Ninh có chút sợ người lạ, cô bé đi từ cửa phòng ra, chỉ trộm đánh giá Đường Nhược Dao, liền đi về phía Quan Hạm. Quan Hạm thành thục đưa cô bé tới phòng đàn tập đàn – khoảng thời gian này Quan Hạm lo lắng cho sức khỏe của Tần Ý Nùng, ngày ngày đều chạy tới từ sáng sớm, chỉ còn thiếu bước vào đây ở.

Đường Nhược Dao nhìn bóng lưng rời đi của hai người, Quan Hạm nắm lấy tay nhỏ mềm nhũn của bạn nhỏ, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhỏ tiếng nói gì đó với cô bé, không biết tại sao lại trào lên một tia đố kị.

An Linh trong điện thoại: "Alo? Alo một hai ba bốn alo?"

Hai người này có chung một tật xấu sao? Nói mãi nói mãi rồi không thấy đâu nữa.

Đường Nhược Dao thu lại biểu cảm, nói: "Em đây, chị nói tiếp đi."

Nhiệt độ một chuyện trên mạng căn bản chỉ đủ duy trì một ngày, bởi vì ánh mắt cư dân mạng luôn bị những sự vật mới mẻ hơn thu hút, cho nên thời gian vàng để bác bỏ tin đồn, chính là đợi nhiệt độ chuyện này từ trên đỉnh hạ xuống, đợi trước khi nó tan đi, hiện tại vẫn đang trong thời gian này, hiệu quả bác bỏ là tốt nhất.

Liên quan tới tin tức và ảnh của Ninh Ninh trên mạng cơ bản đều đã được thu hồi, điều này không cần thương lượng với Tần Ý Nùng. Đương nhiên có một số người cố ý lưu lại ảnh cùng tin tức để bú fame, An Linh cũng có cách, lợi dụng dư luận.

Từ khi sự việc bại lộ, An Linh vừa đè hot search xuống, vừa làm một chuyện khác. Cộng đồng mạng dễ dàng bị dẫn dắt tiết tấu, tiếu tấu xấu cũng thế, tiết tấu tốt cũng vậy, dư luận là con dao hai lưỡi, chính là phải xem người ta sử dụng nó thế nào. Ninh Ninh là bạn nhỏ chưa tới bốn tuổi, tin tức của cô bé bị lộ ra vốn dĩ là thử thách quan trọng về giới hạn đạo đức trong lòng đại bộ phận công chúng, chỉ là trong quá trình phát ngôn quá khích ngập mắt, tiêu chuẩn đạo đức trong bản năng lựa chọn ngậm miệng không lên tiếng, chính là nguyên lí "Lý thuyết vòng xoáy của sự im lặng". Thực tế người im lặng là đa số, An Linh chỉ cần để người dẫn dắt tiết tấu chính diện, kích động sự phẫn nộ của đa số, vấn đề tự nhiên có thể dễ dàng giải quyết.

Truyền thông phía mình, tài khoản chính thức cá nhân lần lượt ra văn bản, biểu thị cho dù đạo đức nghệ sĩ thế nào, hành vi tiết lộ trẻ em đều khiến người ta hết sức coi thường, truyền thông vô đạo đức vô lương tâm, vì để tăng nhiệt độ mà không từ thủ đoạn, một số cư dân mạng thối nát càng như con sâu làm rầu nồi canh, không xứng làm người.

An Linh đứng phía sau châm dầu vào lửa.

Sau này không biết có người nào tiếp tục lấy những hình ảnh này ra bàn luận hay không, nhưng hiện tại tối thiểu nhất còn dám tiếp tục công khai hình ảnh của Ninh Ninh trên các diễn đàn, không phải bị ứng dụng xóa sổ, chính là bị những người đồng tình mắng cho đầu rơi máu chảy, lặng lẽ xóa tài khoản.

Hiện tại vẫn còn đang trên hot search, tiêu đề con gái riêng đã biến mất, chỉ lưu lại "Phản ứng của Tần Ý Nùng", nhiệt độ hạ xuống, nhưng vẫn đứng đầu bảng, cùng chữ "HOT". Có kẻ đối đầu trả tiền tiếp tục duy trì, An Linh lười tiếp tục vung tiền vào đó, huống hồ nhiệt độ còn, càng có lợi cho việc thanh minh của phía mình.

Phương án quan hệ công chúng mà An Linh chuẩn bị chính là thanh minh sự việc Tần Ý Nùng giở thói ngôi sao ném micro.

Đoạn đường Tần Ý Nùng từng đi qua có camera, Quan Hạm đã nghĩ cách lấy được, không đủ rõ nét, nhưng đã đủ để nhìn ra tình hình đại khái. Ngoài việc này, An Linh còn lấy được một đoạn video được quay bởi phóng viên hiện trường, hoàn chỉnh quay lại toàn bộ quá trình, mỗi câu chữ của Tần Ý Nùng đều có thể nghe rõ ràng.

Hỏi An Linh lấy thế nào à? Có tiền có thể sai khiến quỷ thần, ra một cái giá hợp lí, đừng nói là video, ngay cả người cùng máy móc đều có thể trực tiếp đào lên. Người ta thật sự muốn đổi công việc, An Linh không lọt mắt hắn.

Video tài liệu cùng phương án bác bỏ tin đồn An Linh đều đã chuẩn bị xong, bao gồm cả thủy quân, chỉ đợi tới ban ngày khi nhiệt độ cao, một chiêu giáng xuống.

Đường Nhược Dao nhíu mày, hỏi: "Như thế là kết thúc rồi sao?"

"Ừm?" An Linh nghi hoặc nói, "Cô nói vấn đề làm sáng tỏ của Ninh Ninh sao? Cái này phải hỏi Tần Ý Nùng, cô ấy có suy nghĩ gì không?"

"Em không nói chuyện này." Đường Nhược Dao rũ mắt, khẽ nói, "Những chuyện bị tiết lộ, những lời đặt điều, ác ý sỉ nhục, không nên trả giá sao?"

Dựa vào cái gì người tốt thì bị vu khống, nhưng những người kia vẫn tiêu dao ngoài vòng pháp luật, không chịu trách nhiệm, nhẹ nhàng tìm kiếm người bị hại tiếp theo, nếu ông trời không có mắt, cô sẽ tự mình thay trời hành đạo.

"Ý cô là..."

"Giết gà dọa khỉ." Đường Nhược Dao ngẩng mí mắt lên, đáy mắt lạnh lẽo.

An Linh ngẩn ra mấy giây.

Sau đó An Linh nói: "Được, làm theo cách của cô. Tôi đi chuẩn bị chút, có lẽ cần chút thời gian."

An Linh ngắt điện thoại, quay vòng bút bi trong tay, đột nhiên cười lên.

Ngây người cùng Tần Ý Nùng lâu ngày, An Linh đã vô thức bị nhiễm thói quen của đối phương, nhẫn nhục chịu đựng, không nghĩ tới muốn phản đòn, mặc người ta giẫm đạp lên mặt mình, trước giờ không phải tác phong của An Linh, nếu không năm đó cô cũng không nổi giận mà rời khỏi công ty cũ.

Điều khiến An Linh ngạc nhiên chính là, rõ ràng Đường Nhược Dao là người do một tay Tần Ý Nùng chỉ bảo, nhưng phong cách hoàn toàn khác biệt với cô ấy, ra tay quyết đoán, có phong cách của đại tướng quân. Tới khoảnh khắc này, An Linh mới thật sự tiếp nhận Đường Nhược Dao với tư cách là bạn đời tương lai của Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng quá lương thiện, im lặng nín nhịn quá mức, cô ấy cần một người gánh mũi chịu sào, bảo vệ cô ấy.

An Linh gọi điện thoại nội bộ, nói: "Bảo người của phòng Pháp vụ đến phòng họp... Mấy giờ? Ngay bây giờ?"

An Linh nâng cốc cà phê bên tay lên, uống một hơi cạn, nhấc giày cao gót ra ngoài, giày cao gót vang lên tiếng vội vã trên sàn.

...

Ninh Ninh được dắt tay đưa đến phòng tập đàn, ngồi lên ghế đàn piano, cô bé nhìn Quan Hạm khom lưng lật tới khổ nhạc thứ năm thay mình, nhỏ tiếng nói: "Dì Quan Hạm."

Quan Hạm dịu dàng: "Sao thế?"

Ninh Ninh nhìn một cái về phía cửa phòng đóng chặt, vẫn nhỏ tiếng nói: "Mặt cô Đường làm sao thế ạ?"

Quan Hạm nói: "Bị chút vết thương nhỏ, lát nữa bác sĩ sẽ tới."

Ninh Ninh: "Nhìn trông rất nghiêm trọng." Cô bé nhớ lại, xác nhận, "Thật sự không sao chứ ạ?"

"Không sao." Quan Hạm có kinh nghiệm.

Ninh Ninh vâng một tiếng, ngồi nghiêm túc trên ghế, hai tay đặt lên phím đàn đen trắng, chuẩn bị tập đàn.

Quan Hạm đột nhiên hiếu kì, lên tiếng hỏi: "Ninh Ninh thích cô Đường không?"

Ninh Ninh nghiêng đầu nhìn cô một cái, mím miệng lại, không nói thích, cũng không nói không thích.

Trong lòng Quan Hạm khẽ cạch một cái, thuyền bè của cô sẽ không tiếp tục gặp một kiếp nạn nữa ở đây chứ?

Ninh Ninh đưa ngón cái và ngón trỏ ra, nói: "Một chút chút." Ninh Ninh vẫn cảm thấy, tuy cô Đường xinh đẹp, nhưng không quá thông minh, dáng vẻ luôn chậm nửa nhịp, ngốc nghếch, hơn nữa sẽ không nói xấu sau lưng người ta, cô bé chỉ nói thật lòng khi ở trước mặt Tần Ý Nùng.

Quan Hạm nhìn khe hở ít ỏi mà cô bé làm ra, thầm lau mồ hôi cho Đường Nhược Dao ở trong lòng, nếu thật sự chỉ có một chút chút, đồng nghĩa với không có gì.

Trước nay Ninh Ninh hiểu chuyện, không chừng một chút chút này đều là tính lịch sự.

Ninh Ninh tự giác, nhìn Quan Hạm, trên khuôn mặt trắng bóc nhuộm lên một tia nghiêm túc, nói: "Cháu phải tập đàn rồi, dì Quan Hạm. Xin đừng làm phiền cháu."

Quan Hạm tự giác lui ra ngoài.

Đường Nhược Dao gọi điện xong, thấy Quan Hạm liền hỏi: "Ninh..." Ngay cả gọi một câu "Ninh Ninh" cô cũng lúng túng, sửa thành, "Cô bé đi đâu rồi?"

Quan Hạm đáp: "Đang ở phòng đàn tập đàn. Mỗi ngày sáng tối đều luyện một lần."

"Tập đàn sao?" Âm thanh của Đường Nhược Dao vừa rơi xuống, tiếng đàn piano du dương liền truyền tới từ hướng phòng đàn.

Đường Nhược Dao vui vẻ nói: "Đây là cô bé đang đàn sao?"

Quan Hạm không biết Đường Nhược Dao vui mừng cái gì, đáp lại cô bằng một câu vô nghĩa: "Đúng thế."

Đường Nhược Dao cảm thán nói: "Đàn tốt quá."

Quan Hạm nói: "Đúng vậy." Rõ ràng cũng chỉ là đồ rê mi pha son.

Đường Nhược Dao đè kích động xuống, nói: "Cô bé thông minh quá, nhỏ như vậy cũng biết đàn piano."

Quan Hạm: "Đúng thế."

Câu trả lời của Quan Hạm như cái máy không có cảm xúc.

Đường Nhược Dao lặng lẽ bước tới gần phòng đàn, cẩn thận dán lỗ tai lên cửa phòng, vẻ mặt vừa hưởng thụ vừa say mê.

Quan Hạm: "..."

Không cần thiết, thật sự không cần thiết, cô Dao.

Đường Nhược Dao cầm lòng chẳng đặng lộ ra nụ cười, cô vẫy vẫy tay với Quan Hạm, Quan Hạm tiến lên phía trước, Đường Nhược Dao dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe được hỏi han Quan Hạm: "Em có thể nhìn cô bé một cái không?"

Quan Hạm: "..."

Quan Hạm nói: "Cố gắng đừng phát ra âm thanh, đừng làm phiền cô bé."

Đường Nhược Dao không ngừng gật đầu, đẩy cửa phòng ra một khe hở, hai mắt cô chầm chậm mở to.

Ánh nắng chiếu ngập phòng đàn, những nốt đàn nhảy nhót lưu loát vui tai trên phím đàn trắng đen.

Ninh Ninh mặc váy công chúa ngồi thẳng tắp trước đàn, lông mi đen láy vừa dày vừa dài, đường cong góc mặt nghiêng tinh tế như búp bê, giống như tiểu thiên sứ hạ xuống nhân gian.

Đường Nhược Dao có chút choáng váng.

Rồi lại nghĩ, đây là con gái cô, triệt để choáng váng mặt mày.

"Cô Đường." Quan Hạm đỡ lấy một tay Đường Nhược Dao, nhỏ tiếng gọi lí trí của cô về.

Linh hồn của Đường Nhược Dao nhập lại thể xác, lắc lắc đầu, nói: "Em không sao."

Tiếng đàn đột nhiên dừng lại.

Tần Gia Ninh quay đầu nhìn lại, ánh mắt của Đường Nhược Dao và cô bé cứ thế chạm vào nhau.

Đường Nhược Dao: "!!!"

Trên khuôn mặt trắng bóc của Ninh Ninh không có bất kì biểu cảm nào.

Cô bé nói: "Cô làm phiền cháu tập đàn."

Đường Nhược Dao lập tức nói: "Xin lỗi."

Ninh Ninh nhìn cô, mắt vừa to vừa long lanh.

Đường Nhược Dao mất hồn nghĩ: Đẹp mắt, nhìn thật sự hệt như Tần Ý Nùng, giống quá đi mất.

Ninh Ninh khẽ nhíu mày.

Một tay Quan Hạm kéo lấy tay Đường Nhược Dao, nhanh chóng đóng cửa phòng lại.

Đường Nhược Dao hiển nhiên vẫn còn đang chìm trong sự công kích từ vẻ đẹp của bạn nhỏ, ánh mắt có chút hoang mang, khóe miệng vẫn còn cong lên nụ cười si mê. Quan Hạm nghĩ cho cô, không thể không lên tiếng nhắc nhở, nói: "Ninh Ninh không thích có người làm phiền nó."

Đường Nhược Dao nhìn Quan Hạm, nhìn đủ mười giây mới ý thức được ý nghĩa trong câu nói của Quan Hạm là gì.

Cô khẽ "a" một tiếng, nhất thời hoảng hốt, hoang mang lo sợ, nói: "Vậy phải làm sao?"

Quan Hạm vỗ vỗ vai Đường Nhược Dao, đồng cảm nói: "Đi một ngày đàng học một sàng khôn." Ngừng một lúc, Quan Hạm uyển chuyển nói, "Cô có thể điều chỉnh biểu hiện, đừng làm quá vì chuyện vặt vãnh như thế lại."

Dáng vẻ như chưa từng thấy thế giới bên ngoài.

Tuy quả thật đây là lần đầu tiên Đường Nhược Dao có con gái.

Đường Nhược Dao ghi lại, chân thành nói: "Em sẽ chú ý."

Cô liếc một cái về phía phòng đàn, lo lắng mím môi lại.

Hi vọng Ninh Ninh không ghét mình.

Quan Hạm thấy Đường Nhược Dao có chút lo lắng, nói: "Ban nãy tôi dẫn con bé vào phòng đàn, nó hỏi về vết thương trên mặt cô."

"Hỏi em sao?" Đường Nhược Dao lập tức tràn trề sức sống, kích động nói.

Quan Hạm: "..." Quan Hạm lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết.

Đường Nhược Dao thu lại vẻ mặt quá mức thả lỏng của mình, nói: "Thế này được chưa?"

Quan Hạm nói: "Tàm tạm."

Đường Nhược Dao xoa xoa mặt mình, nói: "Cô bé còn nói gì nữa không?"

"Hết rồi." Quan Hạm ân cần nuốt lại câu "Một chút chút" kia, đoán chừng Ninh Ninh lúc này một chút chút kia cũng hết rồi. Cô nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu, ở trước mặt Tần Ý Nùng, Đường Nhược Dao có thể lươn lẹo đủ trò, thế mà đối phó với đứa trẻ hơn ba tuổi lại giống như mất não.

Đường Nhược Dao bình tĩnh lại trạng thái đang hưng phấn, cứ cảm thấy quên chuyện gì đó, tầm mắt của bản thân nhìn một vòng cả căn nhà, híp mắt lại, đột nhiên hỏi: "Bác gái đâu?"

Quan Hạm "ừm" một tiếng, sau đó mất hai giây để phản ứng, mới nói: "Bác gái?"

Đường Nhược Dao nói: "Hình như không nhìn thấy bác ấy từ sớm rồi."

Quan Hạm nhíu mày: "Tôi cũng không thấy, tôi đi hỏi dì Phương."

Dì Phương nói: "Lúc tôi dậy đã không thấy bà chủ rồi."

Đường Nhược Dao hỏi: "Bác ấy đi đâu rồi ạ?"

Dì Phương lắc đầu.

"Có số điện thoại của bác ấy không ạ?" Đường Nhược Dao vội vàng hỏi.

"Có." Dì Phương lau tay lên tạp dề, tìm số điện thoại của Kỷ Thư Lan trong danh sách liên hệ, ba người tại hiện trường nhìn nhau một cái, Đường Nhược Dao thong dong nhấn điện thoại, đã kết nối với số điện thoại được đặt tên là "Thư Lan".

May mắn, đối phương nghe máy.

Đường Nhược Dao thở phào, dịu dàng nói: "Bác gái, cháu là Đường Nhược Dao, bác đang ở đâu ạ? Cháu đi đón bác?"

Đương nhiên cô không có bất kì tình cảm gì với Kỷ Thư Lan, nhưng cho dù đối phương làm gì, bà ấy vẫn là mẹ ruột của Tần Ý Nùng, Đường Nhược Dao không thể vượt quyền xử lí việc nhà của bà ấy, Kỷ Thư Lan là một bà lão tàn tật, không biết ra ngoài từ lúc nào, ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không thể tưởng tượng được.

Kỷ Thư Lan nghe được âm thanh của Đường Nhược Dao, vành mắt đỏ lên, nói: "Họa do tôi mang tới, tôi sẽ bù đắp, cháu bảo Tần Ý Nùng yên tâm, cho dù tôi có phải vứt bỏ bộ xương già nua này, tôi cũng sẽ không để gia đình gặp chuyện."

"Bác gái? Bác muốn làm gì?" Âm thanh của Đường Nhược Dao đột nhiên cao lên.

"Cháu giúp tôi chuyển cho con bé một câu, là do lương tâm mẹ bị chó tha, mẹ xin lỗi con, cho dù con có tin mẹ hay không, lần này mẹ thật sự biết sai rồi." Kỷ Thư Lan khóc thút thít, cúp điện thoại.

Căn phòng vang lên tiếng gõ cửa, Kỷ Thư Lan lấy giấy lau khóe mắt, lê đôi chân què quặt mở cửa, người làm khom lưng, thái độ cung kính, nhưng sâu trong ánh mắt lại ẩn giấu một tia kinh thường.

"Cô Thư Lan, ông chủ cho mời."

Đã rất lâu rồi Kỷ Thư Lan không nghe thấy xưng hô này, thứ bà cảm nhận được không phải là vinh quang, mà là bí bách. Loại bí bách này khiến toàn thân bà như bị trăm nghìn con kiến bò lên, đặc biệt là chiếc chân lành lặn sau khi gãy, rõ ràng ngắn đi một đoạn, không chỉ ngứa, mà còn đau.

Nơi đây là nhà lớn của nhà họ Kỷ.

Sau khi Kỷ Thư Lan dẫn Tần Ý Nùng nhận tổ quy tông, cũng chưa từng bước chân tới nơi này.

Bà là người phản bội nhà họ Kỷ, chạy trốn cùng người, kết quả gặp người không tốt, lỡ dở nửa đời. Bà không có mặt mũi đối diện với liệt tổ liệt tông nhà họ Kỷ, càng không có dũng cảm ngẩng đầu trước mặt người nhà họ Kỷ xán lạn đẹp đẽ, tiếp nhận một câu "bà Lan" trước mặt tôn trọng sau lưng cười nhạo của đám hậu bối. Ngay cả người từng là anh cả, hơn hai mươi năm qua đi, cũng đã từ bỏ cô em gái đần độn là bà.

Mọi người đều xem thường bà, trong lòng bà biết rõ.

Người làm đi được mấy bước, phát hiện bà không đi theo, thúc giục, nói: "Cô Thư Lan, mời đi theo tôi."

Bước chân của người đó rất nhanh, Kỷ Thư Lan phải rất vất vả mới có thể theo kịp, bà cắn răng không hề lên tiếng. Khi lên tầng gặp được một tiểu bối, tiểu bối này là thiếu niên mười mấy tuổi, không biết thuộc chi nào, vừa thấy bà liền ngây ra, Kỷ Thư Lan cố gắng nặn ra một nụ cười, tiểu bối kia hé miệng, quên mất phải gọi bà là gì, nói một câu: "Chào bà."

Kỷ Thư Lan muốn đáp cậu một câu, người làm lại giục, bà vội vã rời đi.

Đến trước cửa phòng đóng chặt, người làm gõ cửa, phát ra tiếng cung kính từ nội tâm: "Ông chủ, người đã đến rồi."

Một âm thanh già nua không nghe ra cảm xúc nói: "Mời bà ấy vào đi."

Kỷ Thư Lan một mình tiến vào, bà nhìn người ngồi sau bàn sách, chủ nhân nhà họ Kỷ, mặt không cảm xúc, thẳng đơ quỳ xuống, nặng nề dập đầu lên sàn, vang lên một tiếng cốc.

"Anh ba, cầu xin anh giúp con gái em..."

...

Đường Nhược Dao đã đứng trước cửa phòng ngủ của Tần Ý Nùng hai phút, tay nắm lấy tay nắm cửa co chặt lại thả lỏng. Không thấy Kỷ Thư Lan đâu, cô sợ nói với Tần Ý Nùng sẽ kích thích cô ấy, không nói với Tần Ý Nùng, cô sợ ngộ nhỡ có mệnh hệ gì.

Đường Nhược Dao cắn răng, vẫn quyết định nói cho Tần Ý Nùng, tay nắm lấy tay nắm cửa của cô vừa vặn xuống, cửa phòng đột nhiên bị mở từ trong ra, Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng bốn mắt nhìn nhau, thuận đà ôm lấy Tần Ý Nùng, đặt cằm lên vai cô ấy.

"..." Tần Ý Nùng giơ tay vòng lấy Đường Nhược Dao, hỏi, "Em đứng đây một lúc rồi đấy, có chuyện gì muốn nói với chị sao?"

"Sao chị biết?"

"Cảm giác."

Đường Nhược Dao cười: "Có phải chị có mắt xuyên thấu không?"

"Có lẽ vậy." Tần Ý Nùng lui ra một bước, nhìn cô ấy từ trên xuống dưới, ý vị sâu xa.

Vành tai Đường Nhược Dao nóng lên, vội vàng che mắt cô ấy lại.

Tần Ý Nùng bị cô che mắt, khóe môi im lặng cong lên.

"Được rồi." Cô ấy cười cười lấy tay Đường Nhược Dao xuống, nắm lấy tay cô đi xuống nhà, hỏi, "Nói đi."

Đường Nhược Dao vừa nói đem toàn quyền chuyện này giao cho cô, lúc này lại chạy tới hỏi cô ấy, có chút không giữ được mặt mũi, nhưng lại không thể không hỏi, nói: "Không thấy mẹ chị đâu nữa, em gọi điện thoại cho bác ấy, bác ấy nhờ em chuyển lời cho chị, nói bác ấy có lỗi với chị, bác ấy biết sai rồi. Còn nói họa do bác ấy gây ra bác ấy nhất định sẽ bù đắp, sẽ không để gia đình này xảy ra chuyện."

Lông mày Tần Ý Nùng khẽ nhíu lại.

Cô ấy nhanh chân xuống nhà, khởi động điện thoại mới mà Quan Hạm vừa mua, đi tới một bên nghe điện thoại. Đường Nhược Dao nghe được mấy chữ ngắt quãng mấy chữ, hình như hỏi có phải Kỷ Thư Lan đang ở nơi nào đó hay không, đối phương trả lời, lông mày Tần Ý Nùng liền giãn ra, cô ấy gật đầu, nhìn ba người đang nhìn mình, nói: "Không sao."

Tần Ý Nùng gọi điện thoại xong liền bắt đầu xử lí tin nhắn chưa đọc trong điện thoại, ngón tay gõ chữ nhanh như bay, lòng bàn tay Đường Nhược Dao che lại màn hình điện thoại của cô ấy, không vui hỏi: "Chị đang làm gì thế?"

"Chị xử lí chút việc." Tần Ý Nùng không ngẩng đầu, lại gọi Quan Hạm, "Gọi điện thoại cho An Linh."

Đường Nhược Dao giơ tay ngăn cản động tác của Quan Hạm, hỏi người phụ nữ đang cúi đầu: "Quan trọng lắm không? Bây giờ không xử lí liệu có vấn đề gì không?"

"Không."

Hai ngón tay của Đường Nhược Dao khẽ rút ra, nắm lấy điện thoại của cô ấy vào trong lòng bàn tay mình.

Trong tay Tần Ý Nùng trống không, hoang mang ngẩng đầu.

Đường Nhược Dao mỉm cười, cười lộ cả hàm răng, hỏi: "Em có thể tắt máy không?"

Tần Ý Nùng im lặng, nói: "... Có thể."

Mặt mày Đường Nhược Dao lộ ra vẻ hài lòng, tước bỏ điện thoại của cô ấy, cong lên ý cười, hỏi: "Buổi sáng Ninh Ninh tập đàn bao lâu?"

"Nửa tiếng."

Đường Nhược Dao giơ tay nhìn đồng hồ, nói: "Còn ba phút nữa, chúng ta chuẩn bị ăn sáng? Bưng lên là vừa."

"Ừ." Tần Ý Nùng đặt tay lên lòng bàn tay đang xòe ra của Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao dắt cô ấy đi về phía nhà bếp, dịu dàng nói: "Cẩn thận nhìn đường."

Tần Ý Nùng hắng giọng, cắn môi nhịn cười.

Quan Hạm ở một bên nhìn mà ngẩn tò te.

Cảnh tượng thần tiên vợ ca vợ phụ là gì chứ!

Nhưng tại sao chị Tần lại vào vai này? Không phải bản thân đã để lọt tình tiết quan trọng nào chứ?

Tiếng đàn dừng lại.

Đường Nhược Dao thời thời khắc khắc chú ý đến động tĩnh phòng đàn, chỉ còn thiếu nước lắp hai cần ăng-ten trên tai mình, lúc này bước chân cũng khựng lại, nhịp tim bắt đầu khác thường, Tần Ý Nùng bưng hai bát cháo trên tay, đặt xuống bàn, cố tình cho Đường Nhược Dao một cơ hội thể hiện, cô ấy nói: "Em đi gọi Ninh Ninh?"

Đường Nhược Dao nói: "Vâng."

Cô đi đến phòng đàn.

Tần Ý Nùng gọi cô lại: "Dao Dao."

Đường Nhược Dao quay đầu: "Dạ?"

Ánh mắt của Tần Ý Nùng dịch xuống dưới, nói: "Trên tay em vẫn còn cầm khay."

"Ờ ờ ờ." Đường Nhược Dao như người vừa tỉnh mộng, quay lại đặt khay xuống, cô lại đi mấy bước, lại quay lại, nhìn Tần Ý Nùng, sắc mặt khó giấu căng thẳng, nói, "Chị xem giúp em xem đầu tóc em có hỗn loạn không?"

"..." Tần Ý Nùng sửa sang tóc cho cô, nói, "Không hỗn loạn."

"Thế em..." Đường Nhược Dao hít sâu một hơi.

"Không cần đi nữa." Tần Ý Nùng ngắt lời cô, nhìn người sau lưng Đường Nhược Dao, dịu dàng nói, "Ninh Ninh."

Đường Nhược Dao hóa đá tại chỗ.

"Mẹ." Ninh Ninh đi qua Đường Nhược Dao đang cứng ngắc, nhào vào lòng Tần Ý Nùng đang ngồi xổm xuống, mặt nhỏ dán lên mặt Tần ý Nùng, vừa làm nũng vừa lo lắng hỏi, "Tối qua mẹ không nói chuyện với con, có phải cơ thể không thoải mái không ạ?"

"Không có, chỉ là mẹ ngủ sớm thôi." Tần Ý Nùng kéo bạn nhỏ quay người, biểu thị nó nhìn Đường Nhược Dao: "Gọi người chưa?"

Ninh Ninh giòn tan nói: "Buổi sáng con đã gọi rồi."

"Buổi sáng gọi rồi bây giờ liền không cần gọi nữa sao?" Tần Ý Nùng nhướng mày, phối hợp với giọng nói mềm mại của mình.

Ninh Ninh mím môi, ngoan ngoãn nói: "Cô Đường."

Cô Đường có khổ không nói được, nói: "Ninh Ninh ngoan."

Ninh Ninh quay đầu lại nhào vào lòng Tần Ý Nùng, giọng điệu ngọt ngào như kẹo đường bông: "Mẹ, con muốn đi rửa tay."

"Ừ." Tần Ý Nùng thơm lên má mềm mịn của bạn nhỏ.

"Chị dẫn con bé đi rửa tay." Tần Ý Nùng nói với Đường Nhược Dao, không bỏ qua một tia buồn bã lướt qua nơi đáy mắt cô. Lông mày cô ấy khẽ nhíu lại, sao lại thế này?

Tần Ý Nùng bỏ lỡ lần gặp mặt thứ nhất, thứ hai, thứ ba của Đường Nhược Dao và Ninh Ninh, không thấy được dáng vẻ chân tay luống cuống của Đường Nhược Dao trước mặt đối phương, khiến cô ấy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra tại sao hình ảnh ở chung của hai người lại thế này.

Cô ấy cho rằng dựa vào sự thông minh xinh đẹp của Đường Nhược Dao, cho dù Ninh Ninh sợ người lạ, tạm thời không thân với nhau, cũng không đến mức lạnh nhạt như thế.

Tần Ý Nùng đóng cửa nhà vệ sinh lại, lấy nước rửa tay cho Ninh Ninh, nhìn cô bé vân vê bong bóng trắng, đè giọng hỏi: "Có phải con ghét cô Đường không?"

"Không ạ." Ninh Ninh thật thà nói, "Buổi sáng cô ấy làm phiền con tập đàn, con còn đang tức giận."

"Là vậy à?" Tần Ý Nùng như có suy nghĩ.

Ninh Ninh rửa sạch bong bóng dưới vòi nước, Tần Ý Nùng giúp cô bé lau khô tay, liền dẫn nó ra ngoài, Ninh Ninh kéo tay cô ấy, biểu cảm thần thần bí bí. Tần Ý Nùng biết ý, khom lưng, Ninh Ninh nói bên tai cô ấy, từng câu từng chữ: "Cô Đường thật sự rất không thông minh, cô ấy là người lớn kém thông minh nhất mà con từng gặp."

Suýt chút nữa đã Tần Ý Nùng cười thành tiếng.

Rốt cuộc Đường Nhược Dao đã làm gì, khiến cô bé sinh ra hiểu lầm lớn như vậy?

Tần Ý Nùng nắm lấy hai tay Ninh Ninh, dáng vẻ nghiêm túc dạy dỗ nó, nói: "Vậy con vì nguyên nhân cô ấy không thông minh nên ghét cô ấy sao?"

Ninh Ninh lắc đầu: "Không ạ, cô giáo nói không thể coi thường bất kì ai."

Tần Ý Nùng suy nghĩ, nói: "Con xem đi, nếu cô Đường không thông minh như thế, chắc chắn rất ít người thích cô ấy, rất ít người thích cô ấy, cô ấy sẽ buồn, buồn rồi sẽ một mình trốn đi trộm khóc nhè, con nói xem cô ấy có đáng thương không?"

Ninh Ninh đồng cảm nói: "Đáng thương."

Tần Ý Nùng chớp chớp mắt: "Vậy Ninh Ninh nên làm thế nào?"

Ninh Ninh lập tức nói: "Thích cô ấy, cho cô ấy ấm áp, khiến cô ấy cảm nhận được thế giới này rất tươi đẹp."

Tần Ý Nùng dịu dàng thơm lên trán cô bé: "Ngoan quá."

Ninh Ninh lộ ra nụ cười ngượng ngùng.

Tần Ý Nùng giơ lòng bàn tay ra, Ninh Ninh dán lên, hai mẹ con đập tay, đạt được nhận thức chung.

Chương trước Chương tiếp
Loading...