Kiều Thuần • Sở Kiều Truyện • Hướng Tử Nhi Sinh
CHƯƠNG 13: HỨA VỚI TA
"Chúng ta không phải đi quân doanh sao?"Ngụy Thủy Hưởng nhìn dãy nhà đơn sơ trong tầm mắt, chung quanh là nhóm trẻ con, phụ nữ, người già lui tới, nàng không khỏi hỏi ra nghi vấn.Sở Kiều bởi vì hai chữ "chúng ta" mà xưa nay người này chưa từng gọi ra, vô cớ vui dạ. Nàng thích chí gật đầu "Ta cũng không nói phải đi quân doanh".Ngụy Thủy Hưởng khẽ kéo hòm thuốc nhẹ tênh trên vai, cũng không tiếp tục truy vấn như Sở Kiều dự liệu. Việc này làm cho nàng nhất thời lúng túng, nghẹn cứng cổ họng, tay sờ lên chóp mũi, tiếp tục dẫn Ngụy Thủy Hưởng đi.Hai người cuốc bộ một mạch đến cái cửa nhỏ của một khoảng sân không lớn thì dừng lại. Gương mặt nữ tướng quân càng nhiều phần thương cảm hơn là nghiêm túc đã từng.Ngụy Thủy Hưởng hạ mắt "Là chỗ này?".Nàng gật đầu, điềm tĩnh nói "Theo ta".Vừa đi vào sân chính, cả hai liền nhận lấy vô vàn ánh mắt, không một cái nhìn nào là không hiện rõ nhiệt tình và nể trọng. Đương nhiên, là vì Sở Kiều, Ngụy Thủy Hưởng nghĩ. Nàng nghiêng đầu quan sát mới phát hiện thần sắc người bên cạnh không hề căng thẳng, ngược lại vành môi cong chở đầy ấm áp."Tướng quân!".Đám người nhất trí hô lên.Nàng gật đầu dợm bước đến người trước mặt, Ngụy Thủy Hưởng lúc này mới giật mình. Người phía kia đã mất hai chân. Sở Kiều ngồi trước mặt hắn, ngẩng mặt tươi cười cùng hắn nói chút gì. Hắn gật đầu đáp lại bằng nét cười chân thành.Ngụy Thủy Hưởng dời mắt sang những người bên cạnh, phát hiện này càng khiến nàng khó tin, mỗi một người ở đây đều ít nhất sẽ có phần thân thể không trọn vẹn.Có người thiếu khuyết tứ chi, có người hai mắt đã mù, gương mặt đã hủy. Nàng với tư cách đại phu nhận ra nơi đây không có một người hoàn chỉnh, không một ai thân không tàn phế.Nhưng thứ càng kinh ngạc là mỗi người ở đây đều không giấu tươi cười, sức sống dư dật hơn là tưởng tượng.Chợt một viên tâm nhiệt thành mãnh liệt chưa từng thiêu đốt trước đây khiến cho nàng sợ hãi khó hiểu.Sau khi bình tĩnh trở lại, nàng đối mặt với đôi mắt trong vắt. Rõ ràng là một dung mạo diễm lệ, lại bởi vì nàng mà thêm một đường vết thương.Đêm qua nàng đả thương Sở Kiều, giờ phút này mới phát giác áy náy và ân hận.Nàng âm thầm quyết định phải cho thương thế kia không để lại một dấu sẹo.Sở Kiều hoàn toàn không biết nàng suy tư những gì, chỉ bằng phán đoán của mình cứ ngỡ là những người này làm cho nàng kinh sợ thành thử ra chủ động ngăn trở tầm mắt của nàng, gương mặt cũng có thoáng phiền muộn "Ta chỉ là muốn ngươi giúp bọn họ xem bệnh, nếu là ngươi cảm thấy..."."Được, ai tới trước?".Nghe vậy, Sở Kiều mừng rỡ không thôi, nàng lẹ tay kéo Ngụy Thủy Hưởng sang bàn đá ngồi xuống "Ngươi ngồi ở đây, ta dẫn từng người tới, có cần gì lưu ý cứ nói cho bọn họ, thuốc chỉ cần ghi thành đơn, quay về ta sẽ cho người tìm thuốc đưa họ".Có lẽ vì bị ngữ điệu vội vàng mừng rỡ của nàng cảm hóa, Ngụy Thủy Hưởng cong môi gật đầu, lấy trong hòm thuốc những vật dụng cần thiết."Mọi người hãy nghe ta nói, vị này là Ngụy cô nương, quân y mới trong quân doanh của ta, hôm nay đặc biệt đến đây để chữa bệnh cho mọi người, lát nữa có chỗ nào không khỏe cứ báo cho nàng biết, theo lệ cũ mà làm"."Vâng, tạ tướng quân, phải phiền Ngụy cô nương rồi".Ngụy Thủy Hưởng chỉ lắc đầu cười, chỉ về người trước mắt ý bảo có thể đến.Thế là người đàn ông trung niên được hai người đẩy tới, chính là người trước đó cùng Sở Kiều tiếp chuyện."Ngụy cô nương, ta là lão Lâm, những ngày gần đây cái chân này luôn nhức mỏi, cô nương xem thử có cách nào trị được không?".Ngụy Thủy Hưởng dời mắt qua đôi chân bị đồng thời chặt đứt, hạ mi, cúi người dùng ngón tay ấn lên mấy chỗ, thỉnh thoảng hỏi cảm nhận của hắn. Khi nhận được trả lời tương ứng, nàng trở lại trước bàn thì phát hiện chỗ đó đã đặt sẵn giấy bút, không tránh khỏi ngẩng đầu. Sở Kiều ở đối diện với nét mặt niềm nở "Lão Lâm thế nào?".Ngụy Thủy Hưởng lại tiếp tục cúi xuống, cầm bút, thuận miệng trả lời câu hỏi của Sở Kiều "Sau khi cắt chân để lại di chứng đau nhức, gần đây đại hàn, không thể bị lạnh"."Lão Lâm, nghe rõ không? Ta cho người đưa than tới, các ngươi đừng nên tiết kiệm, lúc lạnh phải đốt"."Được được được"."Kế tiếp"."Ngụy cô nương, cô thật sự rất xinh!"."Chu Lục, mắt của ông thấy được rồi?".Giữa lúc đám người cười ồ lên cùng những câu bông đùa, Sở Kiều chỉ ở bên thổi khô tờ đơn thuốc Ngụy Thủy Hưởng vừa viết xong, khóe môi cong vì buồn cười, mắt nhìn Ngụy Thủy Hưởng ngồi đối diện.Đôi mắt hắn không có con ngươi vì thế vẫn luôn nhắm lại, nhưng miệng cười đắc ý "Mắt ta tuy không thấy nhưng tâm ta không mù, Ngụy cô nương nói chuyện dễ nghe, vừa tới gần đã có hương thơm, nghĩ đến đã biết ít nhất cũng là một mỹ nhân".Đám người kia cười nói hắn sáng mắt sáng lòng.Sở Kiều chỉ bận xem phản ứng Ngụy Thủy Hưởng thế nào thì phát hiện nàng chỉ rũ mắt, nghiêm túc xem mạch, thần sắc bình tĩnh không một phần vui vẻ.Lẽ nào nàng không thích người khác khen mình đẹp sao?Sở Kiều không biết Ngụy Thủy Hưởng chỉ là không quen bị nhiều ánh nhìn quan sát thế này.Nàng vốn tự ti....Cả một ngày hầu như đều chôn chân ở tiểu viện, lúc rời đi, một nhóm người lưu luyến không thôi, nhất quyết phải tiễn hai người về, Sở Kiều không biết làm gì hơn ngoài việc lấy uy thân phận tướng quân cự tuyệt mới kết thúc trận tiếc nuối này.Trên đường gió thổi lớn, Sở Kiều muốn mang bộ áo choàng của mình khoác lên Ngụy Thủy Hưởng nhưng bị nàng khước từ.Ngụy Thủy Hưởng nghiêng đầu giúp Sở Kiều thắt lại dây áo lần nữa cũng giúp nàng đội lên mũ áo, tay kéo kỹ hai bên mép mũ che kín hai má, cách một tầng rét lạnh lên tiếng "Những ngày này phải cẩn thận vết thương, đừng ăn món có vị cay quá nồng, cũng hạn chế gặp gió gặp nước"."Ừ, nhưng chỉ là móng tay vạch thương, làm gì có nghiêm trọng như vậy".Sở Kiều hơi chút buồn cười rồi ngượng ngùng lắc đầu.Ngụy Thủy Hưởng lại nghiêng đầu nhìn nàng, một đôi mắt trầm tĩnh không lay động nhưng Sở Kiều biết nơi đó đâu chỉ cất giấu quan tâm của nàng, mà còn có cả nghi hoặc."Nhỡ như thành sẹo thì thế nào? Dung mạo tốt như vậy sẽ bị hủy, không để ý chút nào sao?".Sở Kiều nghe xong lại thoáng bật cười "Không phải có thần y ở đây sao? Không sợ".Nói đoạn, Sở Kiều chẳng mảy may quan sát phản ứng của Ngụy Thủy Hưởng mà nắm lên tay nàng "Chúng ta vừa đi vừa nói, những ngày này rất lạnh, phải mau về"."Vì sao dẫn ta tới gặp họ".Sở Kiều nghe vậy cũng cười ngượng. Nàng biết Ngụy Thủy Hưởng thông minh lại nhạy cảm, luôn có thể đoán được dụng ý của mình."Ngươi nói muốn là quân y của ta, trị liệu cho quân của ta. Những người kia đều từ chiến trường trải qua một trận thập tử nhất sinh mà may mắn sống sót, bọn hắn đã từng sống không bằng chết, trên bờ sinh tử đau khổ giãy giụa, cuối cùng vẫn là người còn sống"."Họ... rất kiên cường"."Ngươi cũng có thể".Sở Kiều dừng chân, nàng không lơi tay Ngụy Thủy Hưởng thế nên nàng chắc chắn cơ thể người kia bất chợt căng cứng "Nguyên Thuần, ngươi cảm nhận được không? Mỗi một người bọn họ đều đang cố sống sót".Ngụy Thủy Hưởng không cùng nàng đối mắt, cũng không muốn vung tay "Ta muốn nghe chuyện của họ, có thể kể cho ta biết không?".Sở Kiều gật đầu, tiếp tục kéo nàng đi, cả hai kề vai hành tẩu."Lão Lâm là trên chiến trường bị mất cả hai chân khi vẫn còn ý thức".Gió lạnh ùa qua tai, đi cùng với lặng ngắt như tờ là âm điệu Sở Kiều như vang như nổ rót thẳng vào tai khiến nàng run người thất đảm. Chiến trường chém giết hiển nhiên hung hiểm máu tanh, nhưng tình cảnh xác thây lầy đất Ngụy Thủy Hưởng quả thật vẫn còn kinh hãi lạ lẫm.Dù cho quá khứ nàng bất nhẫn nhất cũng là đứng trên vạn người, là kẻ được bao bọc.Máu thây thành lầy hiển nhiên là đã thấy qua, nhưng quá trình diễn ra luôn cách nàng quá xa.Nàng theo tiềm thức cũng sẽ né tránh, đây có lẽ là bản chất nhu nhược của mình.Hoặc có lẽ là lương tâm giấu thiện ý."Khi chiến sự qua đi, bọn ta từ trong lớp người chết tìm được hắn. Hai mắt hắn trừng trừng, nghĩ là hắn đã chết nên muốn đem đi chôn. Rồi hắn đột nhiên cười to, nói 'Ha ha ha ha, lão tử còn sống, khốn nạn, ta còn sống'. Ai nấy trông thấy cũng xót xa nhưng nhìn bộ dạng của hắn hoàn toàn không giống như vờ sảng khoái. Ta thấy hắn cười đến ứa lệ, mắt hắn đỏ ngầu, không ngừng lặp lại 'Còn sống thật là tốt'. Hắn đã cắn răng kiên trì đến ngày hôm nay".Nàng cảm nhận được Nguyên Thuần run rẩy, nhưng không quay đầu, chỉ thu nắm tay của hai người thêm chặt."Sự thật những binh sĩ kia mỗi một lần ra trận đều ôm quyết tâm quyết tử và tất thắng như nhau. Càng như vậy càng phát hiện bọn hắn trân quý mạng sống hơn người thường. Ta không chỉ một lần bị ý chí này rung chuyển. Mỗi lần nhìn thấy họ, ta đều sẽ nghĩ, có lý do gì mà không thể sống thật tốt đây?".Nàng ngừng lại, nghiêng đầu nhìn Ngụy Thủy Hưởng. Đôi mắt trầm tĩnh như nước mà trước nay chưa từng có được tia sáng pha vào đêm rét soi rọi, nàng đột nhiên không còn là Sở Kiều trong dĩ vãng.Ôn hoà nhưng kiên định, lẫn vào vui vẻ, bao dung và kỳ vọng.Đôi mắt như ướt của Ngụy Thủy Hưởng trong vắt, tỏ sáng cực kỳ, hệt như thời khắc này nàng vẫn là người thiếu nữ lóng lánh như sao của những năm kia. Mà tinh ý cũng không thể phát hiện nơi đó còn lưu vệt sẹo sau trùng trùng kiếp nạn. Nàng cười khổ "Ta hiểu ý ngươi, Sở Kiều, ta hiểu".Song nàng lắc đầu, bất lực và thê lương "Nhưng ta thật sự không làm được".Sở Kiều nhìn nàng, thần sắc vẫn cố chấp."Ta luôn luôn nghĩ, nếu như ngày mai tỉnh dậy, tất cả đã kết thúc, như vậy tốt bao nhiêu".Sở Kiều lại một lần vòng tay ôm chặt người con gái yếu ớt cùng cực vẫn không nguyện ý trải lòng. Cái ôm lại để cho nhịp tim càng rõ ràng, hơi thở quá gần, lòng tay nàng chạm lên đôi vai gầy guộc của Ngụy Thủy Hưởng, lòng trộm nghĩ nữ nhân này quá mỏng manh, nàng thở dài "Ta còn chưa nói hết, bọn hắn tuy rất can trường nhưng ta nhìn thấy cũng rất xót xa, đau lòng. Nếu như ép ngươi phải sống như thế, ta cũng không đành lòng".Cảm nhận được người trong lòng hệt như tảng băng đông cứng, nàng siết càng chặt, cằm tựa trên xương vai gầy "Nguyên Thuần, ngươi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Khi ấy ta đã nghĩ thế gian này sao có thể có được cô nương như vậy đây? Nàng vì sao có thể phóng khoáng, rạng rỡ mà đứng trên vạn người? Ta thật sự rất ngưỡng mộ ngươi"."Sao có thể... Ta vẫn luôn rất ghét".Ngụy Thủy Hưởng rất nhỏ giọng phản bác. Sở Kiều cười, bàn tay khẽ khàng vuốt ve đầu nàng "Bởi vì tất cả bọn ta đều không bằng ngươi, vô tư hồn nhiên, cũng không ngay thẳng bằng ngươi. Bọn ta vẫn luôn có điều che giấu"."Đó cũng là trước kia".Lực độ trên tay Sở Kiều càng chặt như thể giam cầm nàng ở trong lòng "Thế nên đêm kia, ta càng thống hận hơn cả ngươi, ta hận thế gian này vẩn đục ghê tởm, hận thứ thối nát chẳng buông tha ngươi. Ta tuyệt vọng hơn bất kỳ ai".Tựa như hiện tại, ta ôm lấy ngươi cũng không còn một phần tin tưởng.Ngụy Thủy Hưởng áp lên vai nàng, nhẹ nhàng nói ra những lời mà nàng cho rằng cả đời cũng không thể nào chính tai nghe được."Thế nhưng Sở Kiều, ngươi biết trước kia vì sao ta hận ngươi không? Ngươi đã thấy qua thời khắc ta vui vẻ vô ưu nhất, cũng thấy qua cảnh tượng ta tàn tạ nhếch nhác nhất"."Hiện tại, ta làm sao có thể nhận lấy lòng tốt của ngươi, sự hiện hữu của ngươi không lúc nào không nhắc nhở ta từng có một đoạn quá khứ thảm hại thế nào?"."Ta đã từng muốn thoát ra khỏi quá khứ, nhưng chỉ cần một chút ý niệm trong đầu phát sinh, những người vì ta hi sinh và trả giá vẫn luôn xuất hiện, bọn họ mặt mày dữ tợn luôn miệng ép buộc ta".Sở Kiều muốn kéo nàng ra khỏi cái ôm nói chút gì lại bị nàng siết chặt."Ta biết, ta biết, bọn họ là thân nhân của ta, cũng có nô tỳ của ta hoặc là bách tính vô tội bị liên lụy... nhưng không có người đến nay đang nguyền rủa ta, bản thân ta cũng sống không được".Nàng khẽ lắc đầu."Vì sao sống không được? Yêu và hận nửa đời trước của ta đã phai nhạt rồi, nửa đời sau chỉ còn những thứ này dày vò mới cho ta sống sót"."Sở Kiều, tất cả chuyện xảy ra giữa chúng ta đã quá muộn. Nếu chưa từng có chuyện trước kia, ta có lẽ sẽ thật thích ngươi, ngươi vẫn luôn có cách khiến mọi người yêu thích, nhưng ta đã mất đi năng lực này".Cũng không biết qua bao lâu, Sở Kiều nghe nàng nói đã khóc không thành tiếng, cả người run lên, đầu tựa vai Ngụy Thủy Hưởng, nước mắt thấm hơn nửa vai.Ngụy Thủy Hưởng cũng bất đắc dĩ "Ngươi khóc cái gì? Đừng khóc nữa".Sở Kiều, người nữ nhân này thường thường lạnh lùng nghiêm mặt, nói năng gọn lỏn kiêng cường sắt đá, sẽ chẳng có ai tin rằng khi cất ra những lời này nàng lại nức nở tuôn lệ, là một người hoàn toàn khác biệt."Ta không biết... nghe ngươi nói những chuyện này thật sự rất khổ sở. Ngươi không chịu khóc, vậy ta có thể thay ngươi rơi vài giọt lệ cũng không việc gì".Nàng lắc đầu muốn vội nói thêm vài lời mà lại không biết từ đâu.Nhìn người trước mắt hiếm khi để lộ một phần yếu ớt, còn là vì chính mình, Ngụy Thủy Hưởng dường như vơi đi rất nhiều đau khổ, nàng thậm chí cảm thấy tâm can tuôn đầy ấm áp mà trước nay chưa từng hay biết."...Không việc gì, chuyện nói xong rồi, trời rất lạnh, chúng ta về thôi".Nàng rời xa lồng ngực Sở Kiều, Sở Kiều lại níu nàng thật chặt, nghẹn mấy lần lại không cách nào tròn câu "Ngươi hứa với ta, thử vì chính mình mà sống, sống thật tốt thật tốt, không phải vì bất kỳ ai, được không?".Có mấy lời vẫn không thể nói ra, bởi vì sợ sẽ làm người tuyệt vọng.Thế nhân thảm đạm, tất cả chúng ta làm sao gánh nổi thêm vài lần vỡ mộng.Nhưng ta có lẽ sẽ thử sống tốt một chút, dù chỉ là một chút.Đôi mắt khẩn cầu của nàng luôn làm người ta mềm lòng.Ngụy Thủy Hưởng nâng tay lau đi ướt át trên khuôn mặt nàng, khẽ gật đầu "Được".Chỉ là cả hai đều quá mịt mờ về miền hy vọng chớm nở, dẫu sao trước khi tường tận, tâm can sẽ luôn ghì giữ tâm thế tuyệt vọng, vô tình che giấu đi những thôi thúc hy vọng để tất cả sự kiện đều gác về tương lai.
=====Editor: Chap này dài dễ sợ, dịch mãi mà không thấy hết :'(
=====Editor: Chap này dài dễ sợ, dịch mãi mà không thấy hết :'(