Kiều Thuần • Sở Kiều Truyện • Hướng Tử Nhi Sinh
CHƯƠNG 11: LẬT ĐỔ
Tháng ngày Ngụy Thủy Hưởng sống trong phủ Tú Lệ Vương trôi qua rất tốt. Ngày ngày xuất phủ chẩn bệnh từ tờ mờ sáng, mãi đêm buông rèm mới lại quay về. Người người trong phủ từ ngày xa lạ đến dần quen thuộc, ai ai cũng không tường tận quá khứ, thân phận của nàng, nhưng họ đều chịu ân huệ của Sở Kiều lại được Sở Kiều thu nhận, thế nên đối với những người mà Sở Kiều mang về cũng không bài xích, thậm chí còn thật tâm đối đãi.Và cũng rất nhanh mọi người phát hiện, vị nữ vương gia của họ trước nay nổi danh là người kiệm lời, tính tình không thích cười đùa hoạt náo như những cô nương bình thường, thế mà vị Ngụy cô nương mới tới so ra với nàng lại chỉ có hơn không kém.Ngụy cô nương mỗi ngày đi sớm về khuya, gặp người nhiều nhất chỉ là gật đầu chào hỏi, chưa từng nở một dáng cười, gương mặt bình tĩnh đến tiệm cận lạnh lùng.Cũng có vài tôi tớ trẻ tuổi trong phủ muốn bắt chuyện với người nữ tử tuyệt sắc khuynh thành này, cốt để tìm hiểu chút ít lai lịch về nàng.Rốt cục nàng chỉ đáp lại hoài nghi của họ bằng những câu từ gãy gọn, hầu hết là những điều chẳng đáng lưu tâm.Thể như có người hỏi: Ngụy cô nương, vừa sớm tinh mơ đã ra ngoài rồi sao? Hôm nay phải đi đến nhà nào xem bệnh nữa sao?Nàng gật đầu đáp gọn: Chào.Lại có người hỏi: Ngụy cô nương và chủ tử của chúng tôi biết nhau đã lâu rồi sao?"Nàng gật đầu, chẳng mảy may để ý đến bộ dạng chờ đợi về một điều xa hơn của người đối diện, cũng không có ý niệm trò chuyện trong đầu.Có người sẽ thẳng thừng hỏi: Ngụy cô nương là từ nơi nào đến?Nàng sẽ rũ mắt im lặng, thờ ơ ngay tắp lự.......Rồi thời gian ấy cũng qua, thường xuyên chạm mặt, khiến cho ai nấy cũng thôi nghe ngóng chuyện của nàng.Dẫu sao chủ tử Sở Kiều của họ cũng là người ít nói, thường thường ra vẻ ta còn nhiều việc, đừng tìm ta lắm lời thừa thải. Mọi người nghĩ tới cũng là đành thôi.Nói đi cũng phải nói lại, Ngụy cô nương này tuy rằng kiệm lời, tính tình lầm lì đôi chút nhưng thật sự là người rất tốt.Bởi sau những lần về phủ, nàng sẽ thi thoảng dùng tiền chẩn bệnh mua cho mọi người chút ít đồ ăn.Nàng sẽ đưa cho trù thẩm vài phần thảo dược chữa bệnh, cũng sẽ đôi lúc đặt thuốc xua muỗi ở mọi ngóc ngách trong phủ.Nàng sẽ giúp đỡ hạ nhân nâng lên vật nặng, chẳng hề tỏ ra cao ngạo.Nàng sẽ buông xuống bát đũa, lặng yên nhìn Tú Lệ Vương Sở Kiều của họ những khi người nọ ở trên bàn cơm sầm mặt trách cứ hạ nhân, làm cho gương mặt cau có giãn ra mấy phần.Thế nên một cô nương như vậy, bất kể nàng có kiệm lời hay không, chỉ cần nàng chẳng phiền hà người khác, chẳng gây sự vô cớ thì đã rất tốt.Ai lại màng tới những điều cỏn con này đây?"Ngươi đó, mới đến mấy ngày, người trên kẻ dưới của cái phủ này đều nói tốt về ngươi"Sở Kiều dứt lời, dứt khoát cắn xuống phân nửa quả lê trên tay. Đó là quả lê mà nàng cướp từ tay của Ngụy Thủy Hưởng.Hôm nay nàng từ quân doanh trở về, vào cửa liền thấy người này gọt quả lê. Ngụy Thủy Hưởng định bụng cắt lê mời nàng cùng ăn, mà nàng lại nhanh một bước cướp nó trong tay. Sở Kiều đưa đến bên miệng cắn thêm một miếng, nhíu mày đắc ý "Lê cũng không thể chia, phiền ngươi chịu khó gọt quả khác đi"Ngụy Thủy Hưởng nhìn qua cánh tay trống không, ngón tay còn sót lại vài chất lỏng, mi mắt đột nhiên lóe lên. Nàng ngó tới trong mâm, dùng chiếc khăn trên đó cẩn thận lau, quan sát người vừa yên vị trước mắt.Sở Kiều ăn lê cũng không quên quan sát sắc mặt nàng.Bình thản!Nàng thất vọng."Ta tốt với họ một chút, ngươi không vui sao?"Ngụy Thủy Hưởng hỏi.Sở Kiều ném hạt sang góc, vớ lấy khăn lụa mà Ngụy Thủy Hưởng đặt ở một bên, lau tay "Vui! Dĩ nhiên là vui, dẫu sao cũng bớt cho ta phiền phức"Nhưng vẫn chưa thôi chau mày.Ngụy Thủy Hưởng nhìn nàng. Đôi mắt giếng cạn khiến nàng đọc ra nghi hoặc và khó hiểu. Sở Kiều mở cờ trong bụng, buông xuống tấm lụa trắng, khẽ hạ cằm."Là có hơi ganh tị, ngươi xem, ngươi đối với bọn họ ai ấy cũng rất tốt, kể cả Vũ Văn Nguyệt và Dư Sinh, đối với ai ngươi cũng rất tốt"Ngụ ý, duy chỉ có với nàng - Sở Kiều - là không phải quá tốt.Ngụy Thủy Hưởng rũ mắt, lặng thinh.Hai người sớm chiều chạm mặt mấy tháng, Sở Kiều hiểu, mỗi khi thần sắc của nàng như vậy, đại khái là từ chối giải thích cùng nhiều lời.Thế nhưng vô cớ làm sao hôm nay nàng lại có nhã hứng muốn tìm hiểu nhiều hơn tâm trạng của người này.Nghĩ vậy, Sở Kiều chụp tay lên mu tay nàng, ngón tay luồn qua lòng tay. Bàn tay nhỏ bé đã từng thanh tú xinh đẹp, nhưng rõ ràng nay trổ đầy vết chai.Nàng chua xót không thôi.Nàng nghĩ, đôi tay này đã từng mười ngón chưa vấy nước xuân, nên là trân bảo không nhuốm bụi trần mới phải.Sở Kiều đột nhiên thơ thẩn, gương mặt hiện rõ thương xót và phẫn nộ. Mà trong mắt Ngụy Thủy Hưởng, chỉ có thể hiểu rằng nàng đang vì bản thân bị đối đãi không tốt như người khác mà so đo.Vì vậy mê man trong chính nỗi lòng của mình, Sở Kiều nghe thấy nàng nói "Bởi vì ta cảm thấy trong những người này, ta và ngươi có lẽ quen thuộc nhất, ngươi là người ta không cần phí tâm lấy lòng"Chính bởi những lời đơn sơ thế này đã làm Sở Kiều lập tức rơi lệ. Cái người từ khi quen biết đến nay chưa từng thấy qua một giọt nước mắt của nàng mà nay vô cớ ứa lệ, Ngụy Thủy Hưởng không khỏi sửng sốt."Bọn họ không cần ngươi phải hao tâm tổn trí! Sau này có ta, ngươi cũng không cần phải lấy lòng bất cứ ai!"
Thời gian qua lâu, Ngụy Thủy Hưởng vẫn một tư thế, lặng thinh chờ đợi thân hình nhỏ bé phía trước lon ton chạy đến chỗ mình. Đứa nhỏ đến trước mặt nàng, hăm hở dang tay, gương mặt vòi vĩnh. Nàng ngăn không được mấy phần âu yếm hiếm thấy, cúi người ôm trọn, giữ nó trong cánh tay, đôi mắt mãi không rời đôi má đỏ hây hây, đáng yêu quá đỗi. Đứa nhỏ này dường như hiểu được yêu thương của nàng, ở trong lòng nàng nhẹ nhàng cọ.
Nàng phút chốc mỉm cười. Một nam tử khác theo sau, ánh mắt kinh ngạc cùng trấn an.Nàng lấy lại thần sắc ngày thường, gật đầu với hắn "Làm phiền ngươi rồi, Vũ Văn Nguyệt".Dù cho đã không còn gọi hắn là "Tảng Băng" như dĩ vãng, không còn thân thuộc, nhưng cũng không tận lực xa cách khi gọi tên. Riêng một tiếng "Vũ Văn Nguyệt" đã đủ rõ ràng, nàng không còn canh cánh trong lòng những chuyện quá khứ về hắn. Chí ít trong mắt nàng, hắn vẫn là người mà nàng từng biết, có thể thẳng thừng gọi tên.Hắn lại cảm thấy may mắn."Kỳ thực không cần đích thân đưa nó về, sai người đưa về là được"Đứa nhỏ trong lòng nghe vậy cũng quay đầu, nhìn Vũ Văn Nguyệt, bập bẹ nói "Sư phụ"Nàng thu tay lại "Có lẽ nó rất thích sư phụ như huynh"Sắc mặt lạnh băng của Vũ Văn Nguyệt thoáng chốc không được tự nhiên, ánh mắt né tránh "Ta chỉ dạy nó một số điều đối nhân xử thế"Nàng gật đầu xua đi khoảng cách "Rất đủ rồi, có người sư phụ như huynh, đó là may mắn của Dư Sinh"Bản thân hắn thật không muốn nhận phần tâng bốc này, hắng giọng nói tiếp "Dụ Vương gửi thư tới, trong thư nhắc tới cô, có muốn gửi lời đến hắn?"Nói tới đây, Vũ Văn Nguyệt tận mắt trông thấy đôi mắt tĩnh lặng của người nữ tử trào lên sóng cả, đọng lại mấy phần xót xa. Nhưng đôi mắt nàng rũ xuống, một chốc sau khi ngẩng đầu đã hoàn nguyên lại thành một mảnh họa gió lặng biển êm.Nàng lắc đầu "Không có, ta không có lời muốn nhắn, cho đến nay cuộc sống ta rất tốt, phiền huynh báo cho huynh ấy tình hình hiện tại của ta là được"Hắn trù trừ muốn nói lời gì, rồi lại thôi, thừa lại chỉ còn một nét chau mày.Cả hai hôm nay trò chuyện đến đây dường như đã tới cực hạn, chẳng thể mở ra được chủ đề mới, thế nên không khí dần dần thinh lặng, ngượng ngùng.Kết quả Vũ Văn Nguyệt cáo từ về trước. Nàng đưa mắt nhìn hắn bằng đôi mắt cảm kích trước khi rời đi.Trở vào phòng, Ngụy Thủy Hưởng phát hiện Sở Kiều chẳng biết tự lúc nào lại đến đây lần nữa. Nàng yên tĩnh dưới ngọn nến đợi nàng."Dư Sinh, tới đây, nhìn xem ta mang đến cho con cái gì này?"Đứa nhỏ từ trong lòng Ngụy Thủy Hưởng lắc mình nhảy xuống, xà vào cái ôm khác của người nữ tử kia.Ngụy Thủy Hưởng ở trước cửa nhìn qua một lớn một nhỏ nhắng nhít cùng nhau hồi lâu mới cất bước đi qua."Sở Kiều"Người nữ tử kia ngẩng đầu, ánh nến chiếu trong đôi mắt toát ra bao phần diễm lệ.Bình tĩnh của nàng khe khẽ khuấy động, kinh ngạc trước mỹ lệ kia, nhưng vút qua quá nhanh, chẳng thể bắt kịp."Vũ Văn Nguyệt không tốt sao?"Nàng hỏi.Sở Kiều nhướng mày, tỏ vẻ khó hiểu.Ngụy Thủy Hưởng chuyển mắt, né tránh cùng nàng đối mặt "Vì sao đã lâu như vậy, các ngươi vẫn không thành thân? Vì sao, hắn... không tốt sao?"Sở Kiều nghe thấy, nét mặt vô vàn biểu cảm khi trước trở về tịnh mịch.Giọng lạnh băng "Ngươi cảm thấy ta nên gả cho hắn?"Ngụy Thủy Hưởng gật đầu, cũng không chờ đợi "Tất cả mọi người đều biết, hắn đối với ngươi là chân tình"Sở Kiều gật đầu "Có lẽ là vậy ""Không phải 'có lẽ', Sở Kiều, ngươi không muốn sao?"Ngụy Thủy Hưởng nghĩ, bản thân nàng chẳng thể hiểu được nữ nhân trước mắt này.Nàng luôn luôn có được tất cả những gì bản thân đã từng khát vọng nhất mà mãi đến nay không thể chạm với, vì cái gì lại chẳng bận tâm?Sở Kiều ngắm nhìn dung nhan tuyệt sắc luôn bị che dấu bởi cái điềm tĩnh, rốt cục phát hiện, tối nay nàng chẳng phải như mọi khi."Hắn cùng ngươi nói gì sao?"Ngụy Thủy Hưởng lắc đầu, ánh mắt tìm đến ánh nến, mọi thứ dường như trải dài vô tận."Ta nhớ ca ca rồi, hắn cũng một mình cô độc như ta. Huynh muội chúng ta, đều cô độc. Vĩnh viễn, mãi mãi, cô độc"Giọng nàng trầm, như nghẹn, nhưng chẳng một giọt lệ nào rơi xuống.Sở Kiều là người luôn luôn hành động nhanh hơn suy nghĩ, khi nàng muốn nói ít lời, vòng tay đã thả Dư Sinh rời đi, bước chân sải đến bên Ngụy Thủy Hưởng.Nàng dừng tại trước mặt nữ nhân, bắt lấy hai tay để nàng đối mặt với mình "Nguyên Thuần, Nguyên Tung không cô độc, hắn còn có một người muội muội, là ngươi"Ngụy Thủy Hưởng khẽ động mi, mắt nhìn xuống gương mặt thanh tú, phong nhã, chẳng buông lời phủ nhận."Ngươi càng không phải cô độc". Nàng ý bảo Ngụy Thủy Hưởng nhìn thẳng vào mình. Suy nghĩ, bế Dư Sinh tới, nàng tiếp "Có Dư Sinh, có ta. Bọn ta sẽ không để ngươi cô độc""Nhưng ngươi sẽ gả cho Vũ Văn Nguyệt, Dư Sinh... ta chỉ có Dư Sinh"Nàng nhìn đứa bé, đôi mắt chớm buồn.Dư Sinh là một đứa trẻ khiếm khuyết."Vậy ta không gả""Ngươi không nên nói lời như vậy để an ủi ta, ta không cần""Ta không nói dối, mà là thề. Ta sẽ không gả cho Vũ Văn Nguyệt, từ nay về sau, bất kể ra sao cũng sẽ không gả cho hắn"Đôi mắt sẫm đen của Tú Lệ Vương chợt bừng sáng có thần. Nghiêm túc, trang trọng, như thể một lời hứa hẹn.Song Ngụy Thủy Hưởng hiển nhiên không xem là thật, nàng hỏi ngược "Sở Kiều, từ ngày gặp lại đến nay ngươi đều rất tốt với ta, có lời ta sớm đã muốn hỏi ngươi""Ngươi cứ hỏi""Ngươi là đang thương hại ta sao? Bởi vì chuyện năm đó, ngươi không thể kịp thời cứu giúp, vì vậy áy náy, càng thương hại ta nước mất nhà tan, khốn đốn đến tận đây sao?""Không, ta không có... không phải hoàn toàn như vậy... ta..."Ngụy Thủy Hưởng lắc đầu, rụt hai tay ra khỏi tay nàng, đôi mắt trở về một nỗi bi thiết, ngữ điệu xa cách lạnh lùng "Những năm này ta trốn tránh các ngươi, chính là sợ... sợ có một ngày các ngươi sẽ đối với ta như vậy""Các ngươi lấy lương thiện để đối đãi mọi người, cũng sẽ dùng thương hại để quan tâm ta, thu nhận ta, cứu tế ta, bố thí ta..."Nàng cắn môi, từng câu từng chữ đều thốt ra rõ ràng "Không lúc nào không nhắc nhở ta về đoạn quá khứ quá nhiều ngu ngốc, quá nhiều ngu muội, từng cảnh tượng bẩn thỉu, tuyệt vọng"Móng tay cắm sâu vào da thịt, sắc mặt phủ đầy uất hận, như con dã thú cuồng loạn sau mỗi đêm từ ác mộng tỉnh dậy "Nhưng ta càng ghê tởm bản thân. Ta vì sao còn mong đợi những che chở, bố thí này, ta vì sao còn tiếc nuối... những tôn nghiêm đã mất sạch..."Sở Kiều nhìn Dư Sinh bị Ngụy Thủy Hưởng làm cho kinh sợ, nàng chỉ vào nội thất. Đứa nhỏ theo hướng nàng chỉ, trốn vào trong đó. Nàng gỡ ra hai nắm tay rướm máu, mặc cho Ngụy Thủy Hưởng giãy giụa, phản kháng, thậm chí là đánh, đấm. Móng tay vạch rách gương mặt trắng nõn, vệt máu kéo ra lóa mắt. Nàng níu thân người run rẩy vào lòng."Được, được, ngươi không thích như vậy, ta sẽ không thương cảm ngươi, tất cả những tâm tư này đều xóa bỏ"Người trong lòng quyết liệt lắc đầu."Không cho phép ngươi không tin tưởng ta, ta sẽ làm được, từ giờ trở đi"Sở Kiều nâng lên gương mặt giàn giụa nước mắt, cái cằm nắm trong lòng tay trắng bệch gầy guộc, nhưng chẳng thể phai đi xinh đẹp. Nàng từng câu từng chữ nói ra, thật chậm thật chậm, ngữ điệu loáng thoáng lạnh lùng đến tàn độc "Cho nên, Nguyên Thuần, từ giờ trở đi, đừng hy vọng ta sẽ thận trọng quan tâm ngươi như trước. Sẽ không... không bao giờ xem ngươi như kẻ yếu thế mà thương hại ngươi. Ngươi và ta là bình đẳng, ta muốn làm gì cũng sẽ không bận tâm đến ngươi"Người trong lòng như mềm nhũn ra. Nàng lại tiếp "Như vậy trước tiên, ngươi phải trở về làm Nguyên Thuần. Trên đời này chẳng có ai tên Ngụy Thủy Hưởng, ngươi mỗi ngày đều trốn trong thân xác hư cấu này là dối mình dối người, sẽ làm cho vô số người thương hại ngươi, xem thường ngươi"Ngụy Thủy Hưởng lắc đầu "Không...""Không thể 'không', Nguyên Thuần, Tú Lệ Vương Phủ của ta cho ngươi ăn, cho ngươi ở, Vũ Văn Nguyệt thay ngươi dạy dỗ Dư Sinh, ngươi cần báo đáp bọn ta, đây là bình đẳng, ngươi làm không được, đừng lại trách bọn ta đối xử với ngươi thế nào. Bởi vì ngươi, chỉ có thể được thương hại"Nàng dứt lời, Ngụy Thủy Hưởng vùng vẫy đẩy nàng thoát ra, dùng ánh mắt gần như tàn độc nhất mà nhìn nàng "Được!".Sở Kiều giữ lại trọng tâm, chỉnh lại xiêm y vừa bị cáu xé, vệt máu trên mặt vẫn còn bắt mắt nhưng thần sắc khi mạn lạnh lùng, khóe môi giương cao cợt nhã, trong khoảnh khắc khiến cho người ta nghĩ đến nàng tại lúc này ngạo nghễ đứng giữa xa trường "Chống mắt chờ".Mãi khi bóng dáng kia đã khuất sau màn đêm thê lương, Ngụy Thủy Hưởng mới ngồi rục dưới đất. Nàng không chỉ cười thảm, chốc chốc nàng ôm đầu, chốc chốc lại ôm ngực, dày vò, thống khổ, cùng cực.Tuyệt vọng, căm phẫn, những điều năm xưa không cách nào thổ lộ, đêm nay oanh tạc nổ tung. Nàng như con quái thú ngủ say đột ngột tỉnh giấc, gào thét, vẫy vùng.Qua đêm nay, nàng sẽ không còn mang theo tấm mặt nạ "Ngụy Thủy Hưởng" này mà sống.Nàng là Nguyên Thuần, từ khi bắt đầu chính là như vậy, mặc cho nghĩ tới đã khiến người khinh, nàng vẫn phải dùng thân phận này sống đến trọn đời.Nàng chợt nhớ tới, nàng vẫn căm hận Sở Kiều.Chính nàng đã lôi nàng về nhục nhã, muốn nàng trở về làm Nguyên Thuần, làm một ác ma chỉ vấy máu tanh.Nếu đã như vậy, chống mắt chờ xem.
Và một góc tối ngoài kia căn phòng, Sở Kiều tựa lưng bức tường lạnh buốt, hai con ngươi sâu như hàn đầm nước đọng.Sở Kiều luôn muốn, muốn nữ nhân này còn sống, không phải là sống trong một cái xác không hồn, mà là có máu có thịt.Lúc đau lòng có thể khóc, lúc vui vẻ có thể cười, sống một cuộc sống như vậy.Nếu ngươi đánh mất hy vọng, vậy ta sẽ một lần nữa đốt lên hy vọng cho ngươi, dù cho thù hận sẽ về ban sơ.Nguyên Thuần, ngươi tại trong đêm tối vô biên hành tẩu, ta sẽ mang ngươi ra khỏi mảnh thiên địa này.Rồi sẽ chỉ là quá khứ, đến lúc đó, có vùng trời mới đợi ngươi.Phá hủy quá khứ đi, cũng có thể làm lại, chẳng việc gì to tát.Ta và ngươi, cùng đi.
Thời gian qua lâu, Ngụy Thủy Hưởng vẫn một tư thế, lặng thinh chờ đợi thân hình nhỏ bé phía trước lon ton chạy đến chỗ mình. Đứa nhỏ đến trước mặt nàng, hăm hở dang tay, gương mặt vòi vĩnh. Nàng ngăn không được mấy phần âu yếm hiếm thấy, cúi người ôm trọn, giữ nó trong cánh tay, đôi mắt mãi không rời đôi má đỏ hây hây, đáng yêu quá đỗi. Đứa nhỏ này dường như hiểu được yêu thương của nàng, ở trong lòng nàng nhẹ nhàng cọ.
Nàng phút chốc mỉm cười. Một nam tử khác theo sau, ánh mắt kinh ngạc cùng trấn an.Nàng lấy lại thần sắc ngày thường, gật đầu với hắn "Làm phiền ngươi rồi, Vũ Văn Nguyệt".Dù cho đã không còn gọi hắn là "Tảng Băng" như dĩ vãng, không còn thân thuộc, nhưng cũng không tận lực xa cách khi gọi tên. Riêng một tiếng "Vũ Văn Nguyệt" đã đủ rõ ràng, nàng không còn canh cánh trong lòng những chuyện quá khứ về hắn. Chí ít trong mắt nàng, hắn vẫn là người mà nàng từng biết, có thể thẳng thừng gọi tên.Hắn lại cảm thấy may mắn."Kỳ thực không cần đích thân đưa nó về, sai người đưa về là được"Đứa nhỏ trong lòng nghe vậy cũng quay đầu, nhìn Vũ Văn Nguyệt, bập bẹ nói "Sư phụ"Nàng thu tay lại "Có lẽ nó rất thích sư phụ như huynh"Sắc mặt lạnh băng của Vũ Văn Nguyệt thoáng chốc không được tự nhiên, ánh mắt né tránh "Ta chỉ dạy nó một số điều đối nhân xử thế"Nàng gật đầu xua đi khoảng cách "Rất đủ rồi, có người sư phụ như huynh, đó là may mắn của Dư Sinh"Bản thân hắn thật không muốn nhận phần tâng bốc này, hắng giọng nói tiếp "Dụ Vương gửi thư tới, trong thư nhắc tới cô, có muốn gửi lời đến hắn?"Nói tới đây, Vũ Văn Nguyệt tận mắt trông thấy đôi mắt tĩnh lặng của người nữ tử trào lên sóng cả, đọng lại mấy phần xót xa. Nhưng đôi mắt nàng rũ xuống, một chốc sau khi ngẩng đầu đã hoàn nguyên lại thành một mảnh họa gió lặng biển êm.Nàng lắc đầu "Không có, ta không có lời muốn nhắn, cho đến nay cuộc sống ta rất tốt, phiền huynh báo cho huynh ấy tình hình hiện tại của ta là được"Hắn trù trừ muốn nói lời gì, rồi lại thôi, thừa lại chỉ còn một nét chau mày.Cả hai hôm nay trò chuyện đến đây dường như đã tới cực hạn, chẳng thể mở ra được chủ đề mới, thế nên không khí dần dần thinh lặng, ngượng ngùng.Kết quả Vũ Văn Nguyệt cáo từ về trước. Nàng đưa mắt nhìn hắn bằng đôi mắt cảm kích trước khi rời đi.Trở vào phòng, Ngụy Thủy Hưởng phát hiện Sở Kiều chẳng biết tự lúc nào lại đến đây lần nữa. Nàng yên tĩnh dưới ngọn nến đợi nàng."Dư Sinh, tới đây, nhìn xem ta mang đến cho con cái gì này?"Đứa nhỏ từ trong lòng Ngụy Thủy Hưởng lắc mình nhảy xuống, xà vào cái ôm khác của người nữ tử kia.Ngụy Thủy Hưởng ở trước cửa nhìn qua một lớn một nhỏ nhắng nhít cùng nhau hồi lâu mới cất bước đi qua."Sở Kiều"Người nữ tử kia ngẩng đầu, ánh nến chiếu trong đôi mắt toát ra bao phần diễm lệ.Bình tĩnh của nàng khe khẽ khuấy động, kinh ngạc trước mỹ lệ kia, nhưng vút qua quá nhanh, chẳng thể bắt kịp."Vũ Văn Nguyệt không tốt sao?"Nàng hỏi.Sở Kiều nhướng mày, tỏ vẻ khó hiểu.Ngụy Thủy Hưởng chuyển mắt, né tránh cùng nàng đối mặt "Vì sao đã lâu như vậy, các ngươi vẫn không thành thân? Vì sao, hắn... không tốt sao?"Sở Kiều nghe thấy, nét mặt vô vàn biểu cảm khi trước trở về tịnh mịch.Giọng lạnh băng "Ngươi cảm thấy ta nên gả cho hắn?"Ngụy Thủy Hưởng gật đầu, cũng không chờ đợi "Tất cả mọi người đều biết, hắn đối với ngươi là chân tình"Sở Kiều gật đầu "Có lẽ là vậy ""Không phải 'có lẽ', Sở Kiều, ngươi không muốn sao?"Ngụy Thủy Hưởng nghĩ, bản thân nàng chẳng thể hiểu được nữ nhân trước mắt này.Nàng luôn luôn có được tất cả những gì bản thân đã từng khát vọng nhất mà mãi đến nay không thể chạm với, vì cái gì lại chẳng bận tâm?Sở Kiều ngắm nhìn dung nhan tuyệt sắc luôn bị che dấu bởi cái điềm tĩnh, rốt cục phát hiện, tối nay nàng chẳng phải như mọi khi."Hắn cùng ngươi nói gì sao?"Ngụy Thủy Hưởng lắc đầu, ánh mắt tìm đến ánh nến, mọi thứ dường như trải dài vô tận."Ta nhớ ca ca rồi, hắn cũng một mình cô độc như ta. Huynh muội chúng ta, đều cô độc. Vĩnh viễn, mãi mãi, cô độc"Giọng nàng trầm, như nghẹn, nhưng chẳng một giọt lệ nào rơi xuống.Sở Kiều là người luôn luôn hành động nhanh hơn suy nghĩ, khi nàng muốn nói ít lời, vòng tay đã thả Dư Sinh rời đi, bước chân sải đến bên Ngụy Thủy Hưởng.Nàng dừng tại trước mặt nữ nhân, bắt lấy hai tay để nàng đối mặt với mình "Nguyên Thuần, Nguyên Tung không cô độc, hắn còn có một người muội muội, là ngươi"Ngụy Thủy Hưởng khẽ động mi, mắt nhìn xuống gương mặt thanh tú, phong nhã, chẳng buông lời phủ nhận."Ngươi càng không phải cô độc". Nàng ý bảo Ngụy Thủy Hưởng nhìn thẳng vào mình. Suy nghĩ, bế Dư Sinh tới, nàng tiếp "Có Dư Sinh, có ta. Bọn ta sẽ không để ngươi cô độc""Nhưng ngươi sẽ gả cho Vũ Văn Nguyệt, Dư Sinh... ta chỉ có Dư Sinh"Nàng nhìn đứa bé, đôi mắt chớm buồn.Dư Sinh là một đứa trẻ khiếm khuyết."Vậy ta không gả""Ngươi không nên nói lời như vậy để an ủi ta, ta không cần""Ta không nói dối, mà là thề. Ta sẽ không gả cho Vũ Văn Nguyệt, từ nay về sau, bất kể ra sao cũng sẽ không gả cho hắn"Đôi mắt sẫm đen của Tú Lệ Vương chợt bừng sáng có thần. Nghiêm túc, trang trọng, như thể một lời hứa hẹn.Song Ngụy Thủy Hưởng hiển nhiên không xem là thật, nàng hỏi ngược "Sở Kiều, từ ngày gặp lại đến nay ngươi đều rất tốt với ta, có lời ta sớm đã muốn hỏi ngươi""Ngươi cứ hỏi""Ngươi là đang thương hại ta sao? Bởi vì chuyện năm đó, ngươi không thể kịp thời cứu giúp, vì vậy áy náy, càng thương hại ta nước mất nhà tan, khốn đốn đến tận đây sao?""Không, ta không có... không phải hoàn toàn như vậy... ta..."Ngụy Thủy Hưởng lắc đầu, rụt hai tay ra khỏi tay nàng, đôi mắt trở về một nỗi bi thiết, ngữ điệu xa cách lạnh lùng "Những năm này ta trốn tránh các ngươi, chính là sợ... sợ có một ngày các ngươi sẽ đối với ta như vậy""Các ngươi lấy lương thiện để đối đãi mọi người, cũng sẽ dùng thương hại để quan tâm ta, thu nhận ta, cứu tế ta, bố thí ta..."Nàng cắn môi, từng câu từng chữ đều thốt ra rõ ràng "Không lúc nào không nhắc nhở ta về đoạn quá khứ quá nhiều ngu ngốc, quá nhiều ngu muội, từng cảnh tượng bẩn thỉu, tuyệt vọng"Móng tay cắm sâu vào da thịt, sắc mặt phủ đầy uất hận, như con dã thú cuồng loạn sau mỗi đêm từ ác mộng tỉnh dậy "Nhưng ta càng ghê tởm bản thân. Ta vì sao còn mong đợi những che chở, bố thí này, ta vì sao còn tiếc nuối... những tôn nghiêm đã mất sạch..."Sở Kiều nhìn Dư Sinh bị Ngụy Thủy Hưởng làm cho kinh sợ, nàng chỉ vào nội thất. Đứa nhỏ theo hướng nàng chỉ, trốn vào trong đó. Nàng gỡ ra hai nắm tay rướm máu, mặc cho Ngụy Thủy Hưởng giãy giụa, phản kháng, thậm chí là đánh, đấm. Móng tay vạch rách gương mặt trắng nõn, vệt máu kéo ra lóa mắt. Nàng níu thân người run rẩy vào lòng."Được, được, ngươi không thích như vậy, ta sẽ không thương cảm ngươi, tất cả những tâm tư này đều xóa bỏ"Người trong lòng quyết liệt lắc đầu."Không cho phép ngươi không tin tưởng ta, ta sẽ làm được, từ giờ trở đi"Sở Kiều nâng lên gương mặt giàn giụa nước mắt, cái cằm nắm trong lòng tay trắng bệch gầy guộc, nhưng chẳng thể phai đi xinh đẹp. Nàng từng câu từng chữ nói ra, thật chậm thật chậm, ngữ điệu loáng thoáng lạnh lùng đến tàn độc "Cho nên, Nguyên Thuần, từ giờ trở đi, đừng hy vọng ta sẽ thận trọng quan tâm ngươi như trước. Sẽ không... không bao giờ xem ngươi như kẻ yếu thế mà thương hại ngươi. Ngươi và ta là bình đẳng, ta muốn làm gì cũng sẽ không bận tâm đến ngươi"Người trong lòng như mềm nhũn ra. Nàng lại tiếp "Như vậy trước tiên, ngươi phải trở về làm Nguyên Thuần. Trên đời này chẳng có ai tên Ngụy Thủy Hưởng, ngươi mỗi ngày đều trốn trong thân xác hư cấu này là dối mình dối người, sẽ làm cho vô số người thương hại ngươi, xem thường ngươi"Ngụy Thủy Hưởng lắc đầu "Không...""Không thể 'không', Nguyên Thuần, Tú Lệ Vương Phủ của ta cho ngươi ăn, cho ngươi ở, Vũ Văn Nguyệt thay ngươi dạy dỗ Dư Sinh, ngươi cần báo đáp bọn ta, đây là bình đẳng, ngươi làm không được, đừng lại trách bọn ta đối xử với ngươi thế nào. Bởi vì ngươi, chỉ có thể được thương hại"Nàng dứt lời, Ngụy Thủy Hưởng vùng vẫy đẩy nàng thoát ra, dùng ánh mắt gần như tàn độc nhất mà nhìn nàng "Được!".Sở Kiều giữ lại trọng tâm, chỉnh lại xiêm y vừa bị cáu xé, vệt máu trên mặt vẫn còn bắt mắt nhưng thần sắc khi mạn lạnh lùng, khóe môi giương cao cợt nhã, trong khoảnh khắc khiến cho người ta nghĩ đến nàng tại lúc này ngạo nghễ đứng giữa xa trường "Chống mắt chờ".Mãi khi bóng dáng kia đã khuất sau màn đêm thê lương, Ngụy Thủy Hưởng mới ngồi rục dưới đất. Nàng không chỉ cười thảm, chốc chốc nàng ôm đầu, chốc chốc lại ôm ngực, dày vò, thống khổ, cùng cực.Tuyệt vọng, căm phẫn, những điều năm xưa không cách nào thổ lộ, đêm nay oanh tạc nổ tung. Nàng như con quái thú ngủ say đột ngột tỉnh giấc, gào thét, vẫy vùng.Qua đêm nay, nàng sẽ không còn mang theo tấm mặt nạ "Ngụy Thủy Hưởng" này mà sống.Nàng là Nguyên Thuần, từ khi bắt đầu chính là như vậy, mặc cho nghĩ tới đã khiến người khinh, nàng vẫn phải dùng thân phận này sống đến trọn đời.Nàng chợt nhớ tới, nàng vẫn căm hận Sở Kiều.Chính nàng đã lôi nàng về nhục nhã, muốn nàng trở về làm Nguyên Thuần, làm một ác ma chỉ vấy máu tanh.Nếu đã như vậy, chống mắt chờ xem.
Và một góc tối ngoài kia căn phòng, Sở Kiều tựa lưng bức tường lạnh buốt, hai con ngươi sâu như hàn đầm nước đọng.Sở Kiều luôn muốn, muốn nữ nhân này còn sống, không phải là sống trong một cái xác không hồn, mà là có máu có thịt.Lúc đau lòng có thể khóc, lúc vui vẻ có thể cười, sống một cuộc sống như vậy.Nếu ngươi đánh mất hy vọng, vậy ta sẽ một lần nữa đốt lên hy vọng cho ngươi, dù cho thù hận sẽ về ban sơ.Nguyên Thuần, ngươi tại trong đêm tối vô biên hành tẩu, ta sẽ mang ngươi ra khỏi mảnh thiên địa này.Rồi sẽ chỉ là quá khứ, đến lúc đó, có vùng trời mới đợi ngươi.Phá hủy quá khứ đi, cũng có thể làm lại, chẳng việc gì to tát.Ta và ngươi, cùng đi.