KHÔNG CÓ TÊN ĐỂ GỌI
Chương 18 : Một Góc Sự Thật
Chương 18 =================Phòng khách Tư Đồ gia hôm nay không giống mọi ngày. Không khí ngưng trệ như mặt hồ trước giông, mọi âm thanh đều như bị rút cạn khỏi gian phòng rộng lớn, chỉ còn tiếng tim đập loạn nhịp của hai cô hầu gái đang quỳ rạp dưới nền đá cẩm thạch lạnh buốt. Hai cô hầu tuyệt đối không ngờ được việc đã qua lâu như vậy còn bị tra lại. Còn có không ai nói cho bọn biết, căn phòng đó còn có cả camera mà không thuộc quyền quản lý của chủ tử bọn họ. Lần này muốn chối tội cũng khó mà trót lọt. Với tính cách của chủ tử bọn họ lý nào sẽ giúp bọn họ đỡ lời.Lão thái gia ngồi thẳng lưng trên ghế lớn, ánh mắt ông sắc bén nhìn hai người kia. Đầu ngón tay không ngừng gõ lốc cốc trên thành ghế gỗ "Nói cho rõ một lần nữa." "Là..là chúng tôi....nói với nhau...về việc phần súp của nhị tiểu thư bị bỏ thuốc...chúng tôi cố ý nói để cho Văn Kỳ...mắc bẫy....để cho cô ta gây náo loạn...ở tiệc..." Giọng cô hầu không hề che đậy sự run rẩy trong đó. Đầu cô ta cúi sát xuống đất, giống như muốn chôn cả gương mặt vào nền gạch trắng này. "Và...khi cô ta nghe nói....đã thật sự...chạy đi....chuyện sao đó....đều như....lão thái gia thấy..." Cô gái bên cạnh bật khóc, cả người rạp xuống sát đất, tóc tai rối bời, trán dập xuống nền đá vang lên tiếng bịch nặng nề. Tư Đồ Thanh Phong siết chặt tay vịn ghế, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.Uyển Trân Trân bên cạnh cứng người, ánh mắt dao động mạnh.Còn lão thái gia chỉ hạ mí mắt một chút, giọng nói trầm đến lạnh xương "Lý do?"Cả hai cô gái đều không dám ngẩng đầu, một người lí nhí trả lời "Bởi vì... bởi vì ... Văn Kỳ..thái độ xấc láo...nên không được lòng người hầu...còn luôn tự cho mình là tam tiểu thư...nên chúng tôi...mới hành động...ngu xuẩn như vậy..." Câu nói vừa dứt, toàn bộ không khí như nổ tung trong im lặng. Lão thái thái khẽ nhắm mắt, tràng hạt trong tay vẫn không ngừng động tác. Không ai nhìn nhau, nhưng trong lòng từng người đều rúng động dữ dội.Lão thái gia không lập tức phản ứng. Ngón tay ông vẫn đều đều gõ vào tay ghế, từng tiếng vang lên như nhát búa giáng xuống lòng người. Mãi đến khi căn phòng sắp nổ tung vì im lặng, ông mới chậm rãi lên tiếng."Chuyện này... ai xúi giục?"Hai cô hầu gái cùng lúc run rẩy, ánh mắt dao động, cổ họng nghẹn ứ như bị ai bóp chặt. Một người hé miệng, nhưng lại bị người còn lại nhanh tay níu áo, ngầm ngăn cản.Chính khoảnh khắc ấy, lão thái gia nhíu mày. Ông ngả người về sau, ánh mắt lạnh hơn cả băng tuyết đầu đông."Không nói? Được. Người đâu."Một tiếng quát khẽ vang lên. Hai bóng người trong trang phục đen lập tức bước vào, đứng sau lưng hai cô gái đang quỳ.Cả hai cô hầu lập tức cuống quýt dập đầu"Không. Không! Tôi khai... tôi khai... là vú Lâm... bà ấy nói... chỉ cần Văn Kỳ gây họa sẽ bị khiển trách... và kết quả... là cô ta bị đánh hai mươi roi... nhưng..."Cô hầu nấc nghẹn, từng từ như bị kéo ra từ cổ họng đang bị bóp nghẹt."Nhưng... không phải hai mươi..."Tư Đồ Thanh Phong nhíu mày."Nói rõ."Giọng cô gái khản đặc vì sợ hãi."Đêm đó... Văn Kỳ bị trói ngoài viện... đánh... một trăm linh hai roi... máu... máu loang ra cả nền đất..."Một tiếng "ầm" khẽ vang lên, là ly trà trên tay Uyển Trân Trân rơi xuống đất vỡ tan. Bà không kịp che giấu sự kinh hoảng, bàn tay run rẩy nắm lấy khăn lụa trên đùi.Tư Đồ Thanh Phong siết chặt tay vịn, toàn bộ sắc mặt sa sầm đến tột cùng.Lão thái thái ngừng lần tràng hạt, ánh mắt vốn điềm đạm nay đã phủ kín băng sương.Lão thái gia đứng yên, bóng dáng như khối đá già cỗi đang rạn nứt từng đường. Giọng ông khàn khàn vang lên sau một khoảng dài tĩnh lặng:"Ta bảo phạt hai mươi roi. Là ai dám lộng quyền như thế?"Hai cô gái đồng loạt dập đầu, không dám ngẩng mặt"Là... là quản gia Trình chỉ huy... người đánh đều là nam nhân lực lưỡng, roi mây đen bóng...đánh gãy hai cây... không ai dám ngăn cản... vì ai cũng nghĩ... là có người trên ra lệnh..." Căn phòng chìm trong một lớp sương đặc quánh. Một trăm linh hai roi. Là đủ khiến một đứa trẻ gần như mất mạng. Chả trách ngày hôm sau Văn Kỳ lại có dáng vẻ như người về từ cõi chết. Uyển Trân Trân siết chặt chiếc khăn đến trắng bệch đầu ngón tay. Cảm giác tội lỗi không ngừng vây lấy bà. Tư Đồ Thanh Phong nhắm chặt mắt để ngăn sự run rẩy đang hiện hữu....ông vẫn nhớ đứa nhỏ đó, sợ nhất chính là đau....một trăm linh hai roi....nó làm sao chịu đựng?"Quản gia Trình? Ông có lời gì để nói?" Chất giọng Tư Đồ Thanh Phong lạnh lẽo như nước hồ mùa đông.Nghe tên mình bị điểm, Quản gia Trình lập tức bước ra khỏi hàng, cúi gập người thật sâu, nhưng sống lưng vẫn căng cứng, hai tay buông thỏng bên hông, dáng vẻ cực kỳ theo quy cũ."Lão gia, tôi không biện hộ. Đó đều là sự thât. Nhưng tôi có lý do làm vậy?"Lão thái thái ánh mắt phủ đầy sương lạnh nhìn Trình Khải thấp giọng"Lý do? Lý do là gì? Để ra tay tàn độc như vậy? Đây là muốn mạng người chứ không phải dạy dỗ, răn đe."Trình Khải cúi đầu thật sâu. Tông giọng không hề sợ hãi mà đều đều như đã học từ lâu "Do lão thái thái không biết. Văn Kỳ sinh hoạt ở viện trong hai năm đều là dáng vẻ hống hách. Tự cho mình là tam tiểu thư, thường xuyên trốn việc...cô ta hoàn toàn không được lòng người trong viện.""Ông nói dối."Tiểu Hân bất chấp sự ngăn cản của bảo an mà xông vào sảnh lớn. Cô khi nghe nói việc lần trước đã bắt được người bẫy Văn Kỳ mà cực kỳ nôn nóng đứng bên ngoài nghe ngóng. Kết quả nghe được lời trái đạo đức của quản gia Trình mà nhịn không được mà quát lớn, cùng lắm chịu một trận roi, không có gì to tát cả. "Đây là chỗ nào mà cô dám đi vào?"Trình Khải nghiêm mặt nhìn hai bảo an ngoài cửa. Nhưng ông ta không ngờ là lão thái thái lại nhàn nhạt lên tiếng"Để cô ấy nói."Tiểu Hân thoát khỏi hai cái ghìm tay của bảo an mà tiến đến giữa sảnh quỳ xuống. Cô nàng quyết định hôm nay biết cái gì, thấy cái gì sẽ nói không sót một câu, không thêm một chữ. Dù muộn nhưng vẫn phải cho Văn Kỳ cái công đạo."Lão thái gia, lão thái thái, lão gia, phu nhân. Hai năm qua, Văn Kỳ ở viện người làm sống thảm đến không nở nhìn, thậm chí còn thua cả thú cưng mà Tư Đồ gia đang nuôi."Giọng Tiểu Hân dứt khoát, không run rẩy. Cô quỳ thẳng lưng, ánh mắt kiên định như dùng cả danh dự cuối cùng để bảo vệ sự thật. "Văn Kỳ không bao giờ tự nhận mình là tam tiểu thư. Cậu ấy chỉ lặng lẽ làm việc, bị sai gì làm nấy, chưa từng kêu một tiếng." "Cậu ấy không được lòng người trong viện không phải vì hống hách mà vì ai cũng – được lệnh – cô lập cậu ấy. Làm gì cũng thì ăn tát, bị chửi, bị phạt quỳ cả đêm ngoài sân lạnh. Thậm chí bỏ đói, bị đánh.....tay cậu ấy tổn thương năm năm chưa tưng được thăm khám. Trời lạnh đau buốt đến tận xương...."Tư Đồ Thanh Phong nắm chặt thành ghế, không lên tiếng nhưng từng mạch máu nơi thái dương ông đang giật mạnh. "Ngay cả cơm thừa canh cặn cũng phải đợi những người làm khác ăn xong, có lúc đói quá thì uống nước từ van nước. Nhưng chưa từng cầu xin ai. Chưa từng." "Cậu ấy chỉ yên lặng sống. Bị đá, bị tát, bị đổ oan, đều nuốt vào. Chính tôi đã không biết bao nhiêu lần chăm sóc vết thương cho cậu ấy. Cậu ấy đã làm gì để bị đối xử như vậy?" Cô hầu bên cạnh Tiểu Hân đã bắt đầu nức nở. Một vài người đứng gần cũng không kìm được mà cúi đầu, tránh ánh nhìn của lão thái gia. Tiểu Hân nuốt nghẹn, nghẹn đến mức giọng nói run lên không ngừng "Văn Kỳ không phải không được lòng người. Mà là bị người ta cố tình hãm hại. Có người không muốn cậu ấy tồn tại trong căn nhà này... nên từ trên xuống dưới đều ngầm hiểu: làm gì cậu ấy cũng không sao." "Cho nên mới có một trăm linh hai roi. Và vô số những trận đòn mà không ai biết được."Câu này vừa dứt, toàn bộ không gian như bị đánh sập. Uyển Trân Trân không chịu nổi nữa mà đưa tay che miệng, nước mắt rơi lã chã. Tư Đồ Thanh Phong nhắm mắt, thân thể đổ nhẹ về sau ghế như vừa bị rút cạn khí lực. Lão thái thái buông chầm chậm tràng hạt trong tay, ánh mắt lạnh đến đáng sợ"Trình Khải. Ông còn gì để nói?" Trình Khải há miệng, nhưng không thốt một chữ. Ông ta vốn cho rằng cho dù có làm gì cô gái kia thì người nhà Tư Đồ cũng sẽ nhắm mắt cho qua. Nhưng tình hình này có chút không nắm bắt nổi Tư Đồ lão gia nâng tay, chỉ phất nhẹ một cái. "Lôi đi. Giao cho pháp luật. Phụ họa thêm một chút tội trạng để có thể ở vài năm mà cảnh tỉnh."Hai bảo an tiến tới, nắm lấy tay Trình Khải. Ông ta vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng rồi ánh đèn pha chiếu vào khiến ông ta khẽ xoay đầu tránh đi. Từ trên xe dáng dấp của Tư Đồ Thanh Nhược thong thả bước xuống. Cô ta không ngốc để không biết đây là tình hình gì nhưng là Tư Đồ Thanh Nhược ngoài mặt vẫn bình thản. Khi lướt qua Trình Khải chỉ để lại một câu không đầu không đuôi. Nhưng Trình Khải hiểu."Đừng quên những người ở Giang Tây. Tôi nghĩ ông biết nên làm sao."Trình Khải không nói gì nhưng đuôi chân mày đã xoắn lại một nhúm nhỏ.Tiếng chân bảo an cùng ông ta đi xa dần. Tư Đồ Thanh Nhược mới giẫm giày cao gót đi qua sân viện lát sỏi mà tiến vào sảnh chínhÂm thanh lộc cộc vang lên trên nền gạch trắng. Tư Đồ Thanh Nhược nét mặt khó hiểu khi thấy trận địa ở phòng khách. Cô ta lập tức đi đến bên cạnh Uyển Trân Trân mà cất giọng lo lắng."Mẹ, có chuyện gì vậy? Con thấy quản gia Trình vừa rồi..."Uyển Trân Trân không lập tức trả lời. Bà chỉ nghiêng đầu nhìn Tư Đồ Thanh Nhược một cái, ánh mắt ấy không còn nhẹ nhàng như thường ngày mà ánh lên nét nghi hoặc, hoài nghi lẫn cảnh giác.Tư Đồ Thanh Phong siết chặt ống tay vịn ghế, thanh âm trầm đục cất lên"Thanh Nhược, con về đúng lúc. Con có biết... hai năm qua, Trình Khải đã làm gì trong viện người làm không?"Tư Đồ Thanh Nhược chớp mắt, vẻ ngỡ ngàng tự nhiên đến mức khó mà chê vào đâu được."Làm sao vậy ba. Có biết là quản gia Trình quản người hơi nghiêm. Làm không được việc thì hay bị đánh mắng vài roi.."Lão thái thái gõ nhẹ tràng hạt trong tay, từng tiếng như va vào đá tảng. Trong đầu bà không ngừng nhớ đến hình ảnh đứa nhỏ đó mỗi khi gặp đều dáng vẻ xanh xao. Tất cả đều do bà quá tàn nhẫn mà không chịu tìm hiểu câu chuyện."Nghiêm? Nếu gọi bỏ đói, đánh đập, sai khiến đến mức gãy tay, tổn thương thần kinh là 'nghiêm', thì ta e nhà họ Tư Đồ đã dung túng cho ác độc quá lâu rồi."Tư Đồ Thanh Nhược vẫn không đổi sắc, chỉ hơi chau mày"Chuyện nghiêm trọng vậy ạ? Nhưng... là ai? Ai bị như thế?""Văn Kỳ."Lão thái gia lạnh nhạt buông một câu. Ông đối với lời vừa rồi của Tiểu Hân sự xác nhận của Trình Khải mà không khỏi cảm thán.Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"Văn Kỳ tỷ? Sao có thể. Người làm trong nhà ít nhiều đều biết chị ấy trước đây là tam tiểu thư. Sao có thể ức hiếp chị ấy được..chuyện này có phải có hiểu lầm gì không?""Hiểu lầm? Cha cũng đang nghĩ có hiểu lầm gì không?"Tư Đồ Thanh Phong trầm giọng lên tiếng. Ông ngừng lại một lúc rồi tiếp giọng"A Thịnh. Cậu đi đều tra hết tất cả người làm trong trạch viện, đều tra cả việc Văn Kỳ ở trạch viện. Quan trong nhất, trích xuất hết tất cả camera trong hai năm qua. Ta muốn toàn bộ."Không khí vốn dĩ đang đông cứng lại vì câu nói này mà thêm sắc bén.Tư Đồ Thanh Nhược không hề phát hiện nét mặt mình đã có chút cứng nhưng cô ta rất biết cách vận dụng chất giọng mềm mại của mình mà lên tiếng"Đúng vậy. Tra càng kỹ càng tốt. Lỡ đâu có người đó đó mà lộng quyền..."A Thịnh xoay người rời đi, bước chân nhanh như thể hiểu rõ tầm nghiêm trọng của mệnh lệnh vừa rồi.Tư Đồ Thanh Phong đưa mắt nhìn những người còn lại trong phòng, đặc biệt dừng lại nơi Tư Đồ Thanh Nhược. Giọng ông trầm thấp nhưng rõ từng chữ"Camera... không biết nói dối."Tư Đồ Thanh Nhược lúc này mới thật sự biến sắc, nhưng vẫn cố gắng giữ điệu bộ bình tĩnh. Cô ta nhẹ nhàng cười, lấy giọng dịu dàng như thường ngày:"Nhưng con cảm thấy khó hiểu. Dù sao... Văn Kỳ cũng từng là người có thân phận, nếu thật sự bị đối xử như vậy, chẳng lẽ hai năm qua chưa ai nói ra?"Tiểu Hân ngẩng đầu cười khẩy trước Tư Đồ Thanh Nhược"Nói? Nói như thế nào? Chúng tôi đều là người đi làm công ăn lương. Có ai đó cứ thỉnh thoảng phát xuống mấy chục ngàn tệ bảo cứ thoải mái ra tay thì có quản sự nào không làm theo. Một miệng có thể địch lại bao nhiêu cái miệng?"Lời ấy rơi xuống như một nhát dao mỏng, nhưng sắc lẻm.Mấy người hầu đứng cạnh khẽ run. Có người đã vô thức lùi về sau một bước. Không ai dám nói thêm, nhưng trong ánh mắt họ là sự thừa nhận âm thầm.Lão thái thái buông tràng hạt trong tay xuống bàn kính. Ánh mắt bà không quanh co mà nhìn thẳng vào Tư Đồ Thanh Nhược."Có phải con đứng sau yêu cầu mọi người cô lập, thậm chí hành hạ Văn Kỳ? Con lo sợ Văn Kỳ sẽ quay lại chiếm vị trí của con sao?"Tư Đồ Thanh Nhược siết chặt ngón tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay nhưng sắc mặt vẫn cố duy trì vẻ ung dung. Cô ta cụp mắt xuống một thoáng, rồi ngẩng lên cười nhẹ"Sao có thể được bà nội. Con đối với Văn Kỳ tỷ vẫn luôn mong muốn có thể chung sống hòa thuận. Sao có thể làm những chuyện này?"Giọng nói mềm mại, ánh mắt ngân ngấn như sắp rơi lệ. Nếu là thường ngày, hẳn ai cũng sẽ bị dáng vẻ ấy làm lay động. Nhưng lúc này, lão thái gia lại chậm rãi lên tiếng."Ta từng đều tra tư lịch của Văn Kỳ trong ba năm ở trại giáo dưỡng. Ta từng cho rằng đó là đúng. Nhưng đến ngày hôm nay, ta buộc phải suy nghĩ những thứ mình thấy có phải là sự thật hay không?"Uyển Trân Trân khẽ cau mày trước câu nói của lão thái gia"Ba nói vậy là sao?""Trong hồ sơ của trại nói rằng Văn Kỳ cậy thế hống hách, ức hiếp người trong đó, ngay cả giám thị cũng phải nể nó mấy phần. Nhưng ta lại thấy những đều này không còn đúng nữa. Việc này cũng phải tra lại. Phúc Lâm. Đi tra hết tất cả cho ta."Lão thái gia hơi nghiêng đầu, đôi mắt đã nhuốm ánh mờ nhưng vẫn sắc lẻm như đao:"Thanh Nhược, nếu thật sự không có liên quan, con có sợ điều tra không?"Tư Đồ Thanh Nhược cứng người trong khoảnh khắc, ánh mắt khẽ lóe lên rồi lập tức giấu đi. Cô ta khẽ cười"Con trong sạch, tất nhiên không sợ bị điều tra. Nhưng là nếu mọi người lấy lý do này để cho Văn Kỳ quay lại Tư Đồ gia thì việc gì phải cất công như vậy?""Với tính cách của nó. Một cái cúi đầu ngày hôm đấy đã là sự chấm hết."Uyển Trân Trân không nói gì thêm. Bà chậm rãi gửi cánh tay của Tư Đồ Thanh Nhược ra khỏi tay mình và mỉm cười trấn an"Nhưng là con yên tâm. Một khi tra ra nếu cả nhà hiểu lầm con, cả nhà sẽ xin lỗi con."Tư Đồ Thanh Nhược khẽ gật đầu, ánh mắt cụp xuống che đi phần suy nghĩ đang lung lay. Cô ta ngoan ngoãn đáp lời"Vâng. Con không lo lắng. Chỉ là con mong mọi người đừng để kẻ xấu chia rẽ, đừng để kẻ xấu đóng vai nạn nhân mà thôi."Tiểu Hân thầm cười, cô gái này không đi làm diễn viên thật uổng phí tài năng nước nhà.Ồn ào ở Tư Đồ gia cũng không lan được đến tai của Văn Kỳ. Nàng mỗi ngày đều tập trung tập vật lý trị liệu, chăm sóc Tiểu Bạch đồng thời tìm kiếm công việc liên quan đến mỹ thuật.Có thể nói cuộc sống hiện tại chính là không vội vã, không căng thẳng càng không phải vì ai mà lấy lòng.Rất nhanh, đã đến ngày Giản Thanh Khê đề nghị nàng đến Giản gia dùng cơmTiểu Bạch ngồi trên chiếc sofa đơn trong phòng khách, ánh mắt không ngừng dõi theo Văn Kỳ. Dường như có điều gì muốn nói, nhưng đến miệng lại thôi.Hành động ngập ngừng đáng yêu này không qua được mắt Văn Kỳ. Nàng bước ra từ gian bếp chật hẹp, đi đến bên cạnh cô bé và ngồi xuống, bàn tay tự nhiên xoa nhẹ lên đỉnh đầu Tiểu Bạch. "Em làm sao? Muốn nói gì với chị?"Cô bé chun miệng, gương mặt nhỏ nhắn thoáng nét đáng yêu khiến Văn Kỳ không nhịn được, đưa tay ngắt nhẹ vào má cô bé. "Nói xem nào? Em muốn hỏi chị đều gì sao?"Tiểu Bạch dùng hai ngón tay xoắn xích vào nhau. Qua hồi lâu cô bé mới ngập ngừng lên tiếng"Tối nay chị đi dùng cơm với cái dì kia đúng không ạ?""Dì?"Văn Kỳ bật cười, nàng đưa tay vò tung cái đầu nấm của tiểu Bạch mà đáp lời"Tiểu Bạch, lần sau gặp cô ấy em hãy kêu chị thôi. Tuổi tác với phụ nữ khá nhạy cảm...chị ấy cũng không lớn hơn chị bao nhiêu."Tiểu Bạch vẫn ngồi bên cạnh, đôi mắt trong veo ngước nhìn Văn Kỳ đầy nghi hoặc. Cô bé nghiêng đầu một chút, rồi chợt lên tiếng"Chị... không thay đồ à? Không mặc váy dài thật xinh như người ta hay mặc khi đi ăn cơm với người lớn sao?"Văn Kỳ thoáng khựng lại, ngón tay đang vuốt nhẹ lọn tóc cô bé cũng ngừng giữa chừng. Nụ cười nhạt trên môi nàng chậm rãi phai đi, thay vào đó là sự im lặng vừa mỏng manh, vừa nghẹn ngào.Nàng cúi đầu nhìn lại chính mình, chiếc áo sơ mi trắng cài đến tận nút cổ trên cùng, tay áo cũng thả dài, sạch sẽ nhưng mỏng manh đến mức nếu ai nhìn kỹ có thể thấy rõ làn da xanh xao bên dưới. Không phấn, không son, gương mặt đẹp đến mức dịu dàng nhưng vẫn luôn nhợt nhạt như sương buổi sớm.Tiểu Bạch dường như cảm nhận được sự thay đổi, đôi mắt hơi dao động, nhỏ giọng"Em chỉ thấy... chị đẹp lắm, nếu mặc váy chắc chắn sẽ càng xinh hơn."Văn Kỳ đưa mắt nhìn Tiểu Bạch, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng không biết nên trả lời thế nào. Rồi, rất khẽ, nàng đặt bàn tay lên mu bàn tay cô bé, giọng dịu đi như nước lặng"Chị không quen mặc váy nữa, Tiểu Bạch.""Vì sao ạ?"Nàng không trả lời ngay. Một cơn gió lùa nhẹ qua khe cửa sổ, làm lay động rèm cửa xanh nhạt đã hơi sờn góc. Sau một hồi im lặng, Văn Kỳ mới cất tiếng, rất chậm, như thể đang gỡ từng sợi ký ức khỏi chính mình"Có những năm... chị không được phép chọn quần áo cho mình. Không phải là không có váy, mà là không thể mặc. Sau đó... cơ thể chị cũng không còn như trước nữa."Đôi mắt Tiểu Bạch mở to, vẻ hoang mang hiện rõ trên gương mặt nhỏ nhắn.
Văn Kỳ biết mình không thể nói hết sự thật, một đứa trẻ như Tiểu Bạch không cần biết đến những vết roi chằng chịt, những dấu sẹo đã khô nhưng vẫn nhức nhối trong mỗi cử động.Nàng chỉ mỉm cười, dịu dàng đưa tay chỉnh lại cổ áo mình"Chị thấy thế này cũng đủ rồi. Gọn gàng là được, đẹp... không nhất thiết phải là váy."Tiểu Bạch cụp mắt, có chút buồn bã nhưng không hỏi thêm nữa. Cô bé đứng dậy, nhẹ nhàng chạy vào trong phòng. Một lát sau, trở lại với một chiếc kẹp tóc hình nơ nhỏ xíu."Vậy... để em kẹp tóc cho chị nhé? Chị không cần váy đâu, chỉ cần có gì đó đáng yêu một chút là được rồi."Văn Kỳ bật cười, gật đầu."Ừ, được rồi. Chúng ta đáng yêu một chút... cũng không sao cả."Giản Thanh Khê lái xe đến đúng địa chỉ mà Văn Kỳ đã gửi. Khi xe vừa rẽ vào, ánh mắt nàng hơi trầm xuống.Khu nhà thuê cũ kỹ nằm chen giữa những dãy nhà cao tâng, tường loang lổ những vết ẩm mốc, lối đi hẹp chỉ đủ một người qua. Cầu thang lại rỉ sét không chút an toàn. Không khí buổi chiều oi bức, vẩn mùi thuốc lá cũ và mùi rượu rẻ tiền từ đâu đó phả ra.Trước cửa một căn phòng tầng trệt, có vài người đàn ông ngồi bệt dưới nền xi măng, vừa uống rượu vừa bật tiếng nhạc xập xình bằng loa điện thoại. Họ liếc nhìn chiếc xe sang vừa dừng lại bằng ánh mắt đầy tò mò lẫn khó chịu.Giản Thanh Khê cau mày.Nơi này... quả thực không phù hợp để một cô gái hai mươi lăm tuổi đang mang bệnh và một đứa trẻ sinh sống.Rất nhanh, âm thanh giày dép vang lên ở cầu thang bên trai. Văn Kỳ dắt theo Tiểu Bạch đi xuốngNàng mặc một chiếc sơ mi trắng sạch sẽ, không trang điểm, tay dắt đứa bé gái gầy trong bộ váy cotton đơn giản đã sờn mép. Hai người, một lớn một nhỏ, không hề có vẻ gì nổi bật giữa khu phố này, nhưng lại khiến Giản Thanh Khê không thể dời mắt.Sự điềm tĩnh của Văn Kỳ cùng ánh mắt dịu dàng khi cúi xuống nói với cô bé nhỏ khiến khung cảnh quanh họ như dịu lại một chút.Nàng mở cửa xe, bước xuống, đưa chiếc túi nhỏ trong tay về phía Tiểu Bạch, giọng nói mang theo sự nhẹ nhàng hiếm hoi"Cho em này. Là món quà chị chọn riêng."Chiếc túi màu kem xinh xắn, thắt một nơ nhỏ bằng ruy băng đỏ. Bên trong là chú gấu bông hình thỏ và một quyển sách tô màu mới tinh.Tiểu Bạch nhìn món quà, đôi mắt sáng lên, nhưng không đưa tay nhận ngay. Cô bé quay đầu nhìn Văn Kỳ.Văn Kỳ nhìn ánh mắt chờ đợi ấy, khẽ gật đầu, môi cong lên một nụ cười rất nhẹ.Chỉ khi ấy, Tiểu Bạch mới dè dặt đón lấy chiếc túi, hai tay ôm chặt vào ngực, lí nhí nói"Em cảm ơn Giản tiểu thư."Giản Thanh Khê khẽ "ừ" một tiếng, ngắm nhìn dáng vẻ rụt rè nhưng lễ phép của cô bé. Cô lại nhìn sang Văn Kỳ, có điều gì đó trong ánh mắt dịu đi."Lên xe đi. Đường đến Giản gia còn hơi xa."Văn Kỳ khẽ gật đầu, tay vẫn không rời Tiểu Bạch. Cả hai cùng bước lên xe, vừa thắc xong dây an toàn, chiếc xe liền chậm rãi lăn bánh rời đi.Trong khi lái xe, Giản Thanh Khê nhìn đến cổ tay đã tháo băng gạc của Văn Kỳ. tuy là vết sẹo của việc phẫu thuật khớp xương không quá lớn nhưng nó vẫn là sẹo. Giản Thanh Khê trong lòng vô cùng đau xót nhưng là không nói ra. Vì nàng hiểu được, Văn Kỳ chính là không thích người khác xem thường mình.Giản Thanh Khê nhân lúc xe dừng đèn đỏ mà nhìn sang Văn Kỳ nhỏ giọng"Vết thương ở cổ tay em, tốt chứ? Còn đau nhứt nhiều không?"Văn Kỳ khẽ liếc sang nàng, ánh mắt điềm tĩnh, giống như một hồ nước lạnh không gợn sóng."Không còn đau nhiều. Chỉ là vào đêm trời lạnh sẽ tê chút ít. Em đã hỏi bác sĩ là có thể cử động nhẹ và chăm tập vật lý trị liệu thì việc có thể cầm cọ vẽ là không thành vấn đề"Giản Mộ Sinh ông ngoại của Giản Thanh Khê trong hắc đạo có tiếng nói vô cùng nhất định, ở bạch đạo lại không thiếu người làm việc trong chính phủ. Do đó, vị thế của Giản gia ở Hải Thành chính là bất khả xâm phạm.Nhưng Giản Mộ Sinh lại có kiểu sinh hoạt thường nhật khá bình dị. Giản gia không phải nằm trong trung tâm đắc đỏ, càng không tọa lạc ở khu trạch viện tư nhân.ngôi nhà ba tầng lợp mái ngói đỏ, vườn trước trồng đầy mẫu đơn và hoa cúc. Mùi gỗ trầm thoảng trong không khí, mang theo chút ấm áp rất đặc trưng của nhà người lớn tuổi.Trong vô thức Văn Kỳ cảm thấy nơi này không giống nhà củ một 'lão đại' chút nào.Trước khi tiến vào bên trong. Giản Thanh Khê đã nghiêng đầu sang vành tai của Văn Kỳ mà nói nhỏ."Đừng quên nhiệm vụ. Làm bạn gái chị đấy. Đổi xưng hô một chút. Gọi chị là Thanh Khê, chị gọi em Tiểu Kỳ. Được chứ?"Đã sớm biết và chuẩn bị tâm lý, nhưng Văn Kỳ vẫn cảm thấy một cổ bối rối hiện rõ trên cơ mặt nàng. Nàng vội vã gật đầu đồng thời nhích chân sang một bước tránh đi"Em biết...nhưng là có thể không?"Giản Thanh Khê mỉm cười với phản ứng của người này, nàng nhịn không được mà trêu chọc."Em như vậy có chỗ nào giống hai người yêu nhau. Em nói đúng không Tiểu Bạch."Tiểu Bạch có chút gật đầu. Dù cô bé cũng không hiểu yêu nhau trong lời Giản Thanh Khê là có nghĩa gìTrong nhà, ông cụ Giản Mộ Sinh đang ngồi ở phòng khách uống trà. Giản Đồng- mẹ của Giản Thanh Khê – bưng đĩa trái cây từ bếp bước ra, trên gương mặt mang theo vẻ dịu dàng của người phụ nữ từng trải.Tiếng giày vang lên ngoài cửa khiến cả hai cùng ngẩng đầu.Ngay khoảnh khắc Văn Kỳ theo Giản Thanh Khê bước vào, ông cụ lập tức đứng bật dậy, đôi mắt nheo lại vì xúc động."Là cháu... là cháu thật sao?"Văn Kỳ còn chưa kịp phản ứng thì ông cụ đã sải bước đến trước mặt nàng, đôi tay run run như muốn nắm lấy mà lại sợ thất lễ."Năm đó gặp cháu ở triển lãm của Đào Chương đã trò chuyện vô cùng hợp ý. Mấy năm nay ta đều đi triển lãm nhưng không gặp lại cháu, trong lòng rất không vui. Thật không nghĩ cháu lại là bạn gái của đứa hỗn đãn nhà ta."Văn Kỳ ngạc nhiên, đôi mắt thoáng mở lớn rồi nhanh chóng dịu xuống, nàng khẽ gật đầu"Vâng. Là cháu."Nàng đích thị không nhớ năm đó đã gây ấn tượng sâu sắc đến mức nào?Giản Đồng cũng có phần kinh ngạc, khẽ hỏi"Ba, ba quen con bé sao?""Không phải quen mà là vô cùng quý mến."Giản Mộ Sinh xoay người, nói dứt khoát, trong mắt không hề giấu tia tán thưởng dành cho Văn Kỳ"Con không biết đâu, người có thể cảm được tranh của Đào Chương không có mấy người. Mà cô bé này còn trẻ như vậy, ta chính là vô cùng yêu quý."Văn Kỳ chỉ khẽ mỉm cười, lời cảm ơn vẫn chưa kịp nói ra thì bàn tay nhỏ của Tiểu Bạch đã lặng lẽ nắm lấy ngón tay nàng, như muốn chia sẻ niềm vui bất ngờ này cùng nàng.Trong khoảnh khắc ấy, Giản Đồng nhìn cả ba người, hai lớn một nhỏ, đứng cạnh nhau, trong lòng dâng lên một loại ấm áp khó tả.Rất có cảm giác một gia đình son.===================