Khi Đại Lão Mãn Cấp Xuyên Thành Thánh Phụ - Thiên Tẫn Hoan
20 - 24
Chương 20, đây là tẩu tử?Khi Mặc Linh Nguyệt chuẩn bị nói điều gì đó để thể hiện rằng mình thật sự không ổn, thì ngoài phủ đệ vang lên tiếng đập cửa.Cố Diệp Phong khẽ nhíu mày. Nguyên chủ không có bằng hữu, sao lại có người đến tìm hắn?Hắn chậm rãi bước đến mở cửa, lễ phép nhìn cô gái trước mặt: "Ngươi có việc gì sao?"Cô gái khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, khoác trên mình bộ đệ tử phục màu trắng ngà, trông rất tiên khí, có phần giống với nguyên chủ.Cô gái đó chính là muội muội của nguyên chủ, người mà Cố Diệp Phong từng thấy khi bước lên bậc thang trời.Ngoài cửa, cô gái ngẩn người một chút, nhìn người trước mắt có phần không dám chắc, thử thăm dò: "... Ca ca?"Cố Diệp Phong hơi sững người, tự hỏi liệu có nên trả lời hay không.Mang thân thể của nguyên chủ, hắn không thể không đáp. Hắn mỉm cười, khẽ ừ một tiếng.Cô gái thấy hắn trả lời, hai mắt sáng rực, nở nụ cười rạng rỡ, nhào tới Cố Diệp Phong, giọng nói trong trẻo, "Ca ca!"Cố Diệp Phong nhìn cô gái đang lao về phía mình, theo bản năng nghiêng người tránh đi.Cô gái có lẽ vì lao tới quá mạnh, hoặc không ngờ người trước mặt sẽ né, nên không kịp dừng lại, ngã thẳng xuống đất, chân còn va vào ngạch cửa, ngã càng thảm hại hơn.Cố Diệp Phong: "..."Mặc Linh Nguyệt vừa bước tới đã thấy cảnh này, cảm giác quen thuộc đến lạ: "..."Cô gái trên mặt đất xoa trán đỏ ửng, đôi mắt đẫm lệ, nhưng cố chấp không để nước mắt rơi xuống. Nàng có chút tủi thân nhìn Cố Diệp Phong: "Ca ca, ta là Diệp Linh, Cố Diệp Linh. Ngươi không nhớ ta sao?"Cố Diệp Phong im lặng nhìn nàng vài giây, khẽ gật đầu: "Nhớ."Diệp Linh vui mừng, mắt sáng rỡ, lập tức đứng lên: "Ta biết mà, ca ca vẫn nhớ ta!"Nói xong, nàng lại lao về phía Cố Diệp Phong.Cố Diệp Phong nhanh tay kéo Mặc Linh Nguyệt đứng bên cạnh, khiến Diệp Linh nhào thẳng vào lòng Mặc Linh Nguyệt.Mặc Linh Nguyệt không tránh kịp vì tu vi không cao: "???"Còn Diệp Linh, vì nghĩ người trước mặt sẽ không né, nên càng ngỡ ngàng: "???"Mặc Linh Nguyệt lập tức phản ứng, lùi lại vài bước, như vẫn chưa yên tâm, chần chừ rồi lùi thêm một bước.Diệp Linh cắn môi dưới, nước mắt lấp lánh trong mắt, giọng nói tràn đầy khổ sở: "Ca ca không thích ta sao?"Tại sao lại thế này?Nàng nhớ rõ khi còn nhỏ, ca ca rất yêu thương nàng, dù bị thương cũng sẽ bảo vệ nàng.Mấy năm nay, dù ca ca tu luyện ở Lưu Ngự Phái, nàng chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn thấy hình bóng ca ca qua lưu ảnh thạch từ mẫu thân, nhưng phần lớn chỉ là từ xa.Vì thế nàng đã cố gắng rất nhiều, mong muốn bái nhập Lưu Ngự Phái, chỉ để có thể gặp ca ca.Nhưng ca ca... dường như không thích nàng.Cố Diệp Phong nhìn cô gái trước mặt, thấy nàng sắp khóc, cảm thấy bối rối, chột dạ lên tiếng: "Không, không phải không thích ngươi, nam nữ không thể tiếp xúc tùy tiện! Dù là huynh muội ruột cũng không thể ôm bừa bãi!"Mặc Linh Nguyệt nhíu mày, nam nữ không thể tiếp xúc tùy tiện, chẳng lẽ đẩy hắn đi là được? Hắn không phải cũng là nam sao?Diệp Linh sửng sốt, nhìn Cố Diệp Phong rồi lại nhìn Mặc Linh Nguyệt. Nàng thật sự không nhận ra người này là nữ, nhìn kỹ, dung mạo kia nếu nói là nữ tử thì cũng không có gì không ổn.Đây là phủ đệ của ca ca, mà lại có một nữ tử ở đây...Diệp Linh nhíu mày, trong đáy mắt hiện lên chút không vui, nàng chần chừ mở miệng: "... Đây là tẩu tử?"Cố Diệp Phong nghẹn lời, thật sự không phải.Nhận thấy ánh mắt lạnh lẽo từ người bên cạnh, Cố Diệp Phong lập tức ho khan, giải thích: "Không phải, không phải. Đây là sư đệ của ta."Sư đệ, tất nhiên là nam.Diệp Linh mím môi, liếc nhìn Cố Diệp Phong, ánh mắt như đang nhìn một phu quân lén lút ngoại tình, đầy u oán.Nàng hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng không sao, ca ca chắc chỉ vì xa cách lâu ngày nên cảm thấy xa lạ. Dù sao nàng giờ đã là một cô nương lớn, thay đổi cũng nhiều.Chờ khi quen thuộc rồi, ca ca chắc chắn sẽ lại như trước.Diệp Linh nở một nụ cười rạng rỡ, chuẩn bị nói gì đó thì Cố Diệp Phong đã lên tiếng trước: "Đúng rồi, ngươi đến tìm ta có việc gì sao?"Nụ cười của Diệp Linh cứng lại trên mặt. Muội muội tìm ca ca... còn cần có việc mới được sao?Thấy nàng không nói gì, Cố Diệp Phong tiếp lời: "Nếu không có việc gì, ngươi về trước đi, chúng ta bên này đang bận chút việc."Giọng nói tuy nhẹ nhàng, nhưng lời lẽ lại rất lạnh lùng.Nước mắt Diệp Linh lại trào ra, miệng hơi hé mở, nhưng không nói được gì. Lần này, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.Thấy nàng khóc, Cố Diệp Phong vội vàng giải thích: "Không phải, ngươi đừng hiểu lầm! Chúng ta thật sự đang bận, đang bàn cách lấy giải nhất trong cuộc thi đệ tử đại bỉ!"Mặc Linh Nguyệt đứng cạnh với vẻ mặt không chút cảm xúc, bên trong lại thầm không biết nói gì. Hắn vẫn chưa quên việc này sao?Có gì mà phải bàn, chỉ có ba chữ: không thể nào.Diệp Linh ngây người, nhìn Cố Diệp Phong ngỡ ngàng, như đang xác nhận xem liệu hắn có đang lừa nàng hay không.Cố Diệp Phong gật đầu: "Thật sự, chúng ta đang chuẩn bị."Diệp Linh lúc này mới phản ứng, ánh mắt sùng bái nhìn Cố Diệp Phong, đôi mắt lấp lánh, quên mất nỗi buồn trước đó: "Ca ca thật là lợi hại!"Ai có thể cưỡng lại được lời khen ngợi và ánh mắt sùng bái của một thiếu nữ xinh đẹp? Khóe miệng Cố Diệp Phong hơi nhếch lên: "Kia đương nhiên."Bỗng, hắn cảm thấy cô gái trước mặt trở nên dễ mến hơn nhiều. Hắn mời: "Muội muội, ngươi muốn tham gia không? Nếu muốn, có thể gia nhập đội của ca ca, ca ca sẽ giúp ngươi giành chiến thắng."Cố Diệp Linh tất nhiên rất muốn cùng ca ca kề vai chiến đấu, nhưng nàng nghĩ ngợi một chút, rồi có chút buồn bã: "Thôi vậy, ta vừa mới bắt đầu tu luyện, chắc chắn sẽ làm ca ca vướng víu."Cố Diệp Phong chớp chớp mắt: "Ngươi không phải đã đạt Trúc Cơ kỳ rồi sao? Đừng lo, đội của chúng ta chỉ có ta và sư đệ của ta, hắn còn đang ở Luyện Khí kỳ thôi."Mặc Linh Nguyệt, người từ nãy giờ đứng bên cạnh làm nền, liếc mắt qua. Hắn không ngờ Cố Diệp Phong lại để tâm đến tu vi của mình đến vậy.Sự sùng bái lại hiện lên trong mắt Cố Diệp Linh: "Ca ca thật là lợi hại! Có thể nhìn ra tu vi của Linh Linh chỉ trong nháy mắt.""Vậy muội muội có muốn tham gia không?""Muốn! Linh Linh cũng muốn cùng ca ca chiến đấu!""Tốt, vậy từ giờ ngươi là một thành viên trong đội của chúng ta. Ngươi phải nỗ lực tu luyện, để chúng ta giành được danh hiệu đệ nhất!"Mặc Linh Nguyệt lại liếc nhìn Cố Diệp Phong, lời này nghe thật quen tai.Cố Diệp Linh nghiêm túc gật đầu: "Được! Linh Linh sẽ không để ca ca mất mặt!"Cố Diệp Phong cũng nghiêm túc gật đầu: "Ngươi nhất định có thể!""Vâng, ca ca! Vậy ta về trước tu luyện!", Cố Diệp Linh hừng hực khí thế, quay người rời đi, rõ ràng là trở về để nỗ lực tu luyện.Cố Diệp Phong vẫy tay: "Đi đi! Cố lên!"Mặc Linh Nguyệt cảm thấy hai anh em này đều có vẻ không được thông minh lắm, trong giây lát cũng không phân biệt được ai ngu ngốc hơn.Chờ khi bóng dáng thiếu nữ hoàn toàn biến mất, Cố Diệp Phong nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt, trong mắt đầy sự khích lệ: "Sư đệ, thời gian không còn nhiều, ngươi cũng nên tranh thủ tu luyện đi!"Mặc Linh Nguyệt nhìn vẻ mặt đắc chí của hắn, người luôn tin chắc rằng đệ nhất danh sẽ thuộc về đội của mình, đã quyết định không nói thêm gì, xoay người bước vào thư phòng.Cố Diệp Phong nghĩ rằng hắn vào tu luyện, nên cũng xoay người rời đi, trước khi đi còn để lại không ít đồ ăn.Nguyên chủ tu vi không cao, hắn không thể sử dụng vượt quá tu vi của nguyên chủ trước mặt người khác. Nếu làm vậy, không chỉ bị nghi ngờ là OOC , có khi còn bị nghi ngờ là bị đoạt xá. Đến lúc đó, không chỉ là phiền phức, rất có thể hắn còn bị săn đuổi.Vì thế, nếu muốn giành thứ hạng cao, hắn chỉ có thể mượn ngoại lực.Hắn quyết định nắm bắt thời gian học cách vẽ bùa và triệu hoán. Hai môn này hắn không thành thạo lắm.Về phần trận pháp, Cố Diệp Phong đã có chút nghiên cứu, mà lá bùa hẳn cũng không khác trận pháp là mấy.Hắn dùng chút ít điểm tích phân còn sót lại của nguyên chủ để đổi lấy vài tờ giấy linh phù trống. Không phải hắn không muốn đổi thêm, mà là tích phân không đủ. Nhìn vào số điểm ít ỏi, hắn chỉ còn biết nhíu mày. Chừng này tích phân, ngay cả đổi thêm một tờ cũng không đủ.Hơn nữa, hắn còn chưa đổi được sách vẽ bùa, thứ đòi hỏi nhiều tích phân hơn nữa.Giờ làm nhiệm vụ tích lũy điểm thì cũng không kịp.Cố Diệp Phong âm thầm nhìn về phía Thuật Phong. Thuật Phong chuyên về linh lực, thường sử dụng bùa chú để nâng cao sức chiến đấu. Với Thuật Phong, bùa chú là thứ không thể thiếu.Vẽ bùa là một trong những môn bắt buộc của Thuật Phong. Cứ cách một thời gian, sẽ có trưởng lão mở lớp giảng dạy công khai.Trong các buổi học đó, rất nhiều đệ tử sẽ đến học và luyện tập. Những lá bùa bị vứt bỏ và giấy trống chắc chắn không ít.Cố Diệp Phong lén lút lên Thuật Phong, xem có thể nhặt được lá bùa hay sách vẽ bùa mà người khác bỏ đi không.Đáng tiếc, hắn không đến đúng lúc, không gặp được buổi học công khai, chỉ có thể kiên nhẫn bò lên giảng đường công khai mà chờ đợi.Ngày tháng dần trôi qua, Cố Diệp Phong cảm nhận được sự cô đơn khi đợi chờ trong vô vọng.Thời gian đến cuộc thi đệ tử đại bỉ không còn nhiều, mà buổi học công khai vẫn chưa diễn ra. Cố Diệp Phong nóng lòng đến mức muốn đi trộm bùa.Hắn cố gắng kiềm chế sự bực bội, tiếp tục chờ đợi. Cuối cùng, vài ngày sau, buổi học công khai cũng diễn ra.Sau mỗi buổi học, đệ tử ngoại môn sẽ đến quét dọn lớp học. Hắn dự định tranh thủ lúc đệ tử quét dọn chưa đến mà vào nhặt bùa.Hắn nằm phục ở một góc không xa. Khi buổi học vừa kết thúc, đợi cho đệ tử rời đi không còn nhiều, hắn lén lút tiến vào trong.Trên bàn và mặt đất quả nhiên có rất nhiều lá bùa, nhưng phần lớn đều là những lá bùa bị vứt bỏ. Giấy bùa trống gần như không có, chỉ lác đác vài tờ.Vẻ mặt hắn vui mừng, nhanh chóng nhặt hết, bất kể là giấy trống hay lá bùa bị vứt đi, thậm chí dù bị xé nửa, hắn cũng nhặt.Khi hắn nhặt sạch lá bùa trong phòng, chuẩn bị rời đi, khóe mắt đột nhiên phát hiện có người đứng ở cửa.Cố Diệp Phong ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, thì ra là một đệ tử Thuật Phong quay lại. Bộ y phục trắng tinh của người đó khiến hắn nhận ra ngay đây là một đệ tử đích truyền của Thuật Phong.Người đó nhìn Cố Diệp Phong, có vẻ hơi khó hiểu: "Ngươi... đang làm gì vậy?"Cố Diệp Phong cảm thấy vô cùng lúng túng, cố gắng nở một nụ cười: "À ừm, ta... ta là đệ tử đến quét dọn."Đệ tử đích truyền nhìn bộ y phục trắng tinh của hắn, im lặng.Cố Diệp Phong nói xong cũng im lặng.Không khí trở nên vô cùng yên tĩnh.Đệ tử đích truyền chậm rãi bước đến trước mặt Cố Diệp Phong, trong tay xuất hiện một chồng lá bùa, đều là giấy trống. Hắn đưa số bùa đó cho Cố Diệp Phong.Cố Diệp Phong mở to mắt nhìn, rồi lại nhìn người trước mặt: "Ý ngươi là gì?"Hắn chẳng lẽ định đưa đồ cho hắn để khiến hắn xấu hổ khi đối đầu tại đệ tử đại bỉ?Tên đệ tử đích truyền kia mím môi, giơ tay lên: "Đưa ngươi."Cố Diệp Phong lập tức đứng thẳng dậy, lời chính nghĩa vang lên: "Ta không thể nhận, đồ của người khác không thể tùy tiện lấy."Muốn hắn mang nợ tình? Không có khả năng! Đệ nhất danh thi đấu đơn nhân phải thuộc về vai chính! Còn đệ nhất danh thi đấu đoàn đội phải thuộc về đội của bọn họ!Nói xong, hắn lách qua người kia, một bộ dáng rất có cốt khí, cầm những lá bùa vứt đi rồi rời đi.Nếu không phải trước khi rời đi hắn còn liếc mắt nhìn những lá bùa trong tay người kia, thì càng có vẻ cốt khí hơn nữa.============================================================================Chương 21: Tự SátCự tuyệt một chồng lá bùa như vậy khiến Cố Diệp Phong vô cùng hối hận. Hắn kéo dài bộ mặt, bước chân nặng nề trở về phủ đệ. Sau khi hít sâu một hơi, hắn đi vào thư phòng: "Sư đệ, đệ tử đại bỉ đã bắt đầu báo danh, ngươi vẫn chưa báo danh phải không?"Mặc Linh Nguyệt buông kiếm quyết trong tay xuống, nhìn hắn: "A Phong, ta không định tham gia đệ tử đại bỉ.""A?", Cố Diệp Phong ngớ người, giọng nói của hắn bất giác cao lên mấy bậc: "Không tham gia!? Tại sao không tham gia?"Chưa kịp để Mặc Linh Nguyệt giải thích, Cố Diệp Phong đã vội vàng: "Ngươi không tham gia sao được! Không phải ngươi sẽ bỏ lỡ cơ hội lần này sao? Ngươi nghĩ mà xem, phần thưởng của đệ tử đại bỉ rất phong phú! Bỏ qua thì thật là đáng tiếc!"Hắn đã nhặt được lá bùa, nếu Mặc Linh Nguyệt không tham gia, chẳng phải thời gian hắn ngồi chờ ở Thuật Phong là vô ích sao?Mặc Linh Nguyệt với vẻ mặt bình tĩnh lắc đầu: "Ta tu vi thấp kém, dù có tham gia thì chỉ sợ cũng không đạt được thành tích gì.""Nhưng ngươi không thử thì làm sao biết được? Hơn nữa, ngươi có Nguyệt Hồn Linh, thi đấu không hạn chế pháp bảo mà." Cố Diệp Phong nỗ lực thuyết phục.Mặc Linh Nguyệt lại lắc đầu: "Nguyệt Hồn Linh không thể khống chế, không thích hợp sử dụng trong thi đấu, rất nguy hiểm."Cố Diệp Phong khó hiểu: "Nguy hiểm gì chứ? Khí linh đã chết rồi, còn gì nguy hiểm?"Hắn đã đưa những đệ tử khác ra khỏi ảo cảnh rồi tiện tay tiêu diệt luôn khí linh.Dù đó là Tiên Khí, nhưng khí linh cực kỳ hiếm, và uy lực của nó lớn hơn nhiều lần.Nhưng khí linh đó chẳng có tác dụng gì, còn khiến vai chính chịu đau khổ như vậy, giữ lại làm gì?Mặc Linh Nguyệt nghe vậy ngạc nhiên: "Cái gì?""Á...", Cố Diệp Phong lanh miệng nói xong mới nhận ra, hắn ậm ừ giải thích, giọng mang theo chút chột dạ: "Chắc là... khí linh đột nhiên tỉnh ngộ, cảm thấy hối hận vì đã nuốt quá nhiều thần hồn của người khác, nên tự sát..."Mặc Linh Nguyệt: "???"Hối hận? Tự sát? Hắn đang nói chuyện quỷ quái gì vậy?Cố Diệp Phong không muốn tiếp tục bàn về chủ đề nguy hiểm (OOC) này, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Đó không phải trọng điểm, sư đệ, ngươi phải suy nghĩ kỹ. Bỏ lỡ lần này, ba năm sau mới có cơ hội thi lại."Mặc Linh Nguyệt thấy hắn không muốn nói tiếp, cũng không hỏi nữa: "Ba năm vừa hay có thể chuyên tâm tu luyện, nâng cao tu vi."Cố Diệp Phong thấy khuyên không được, đành phải dùng tuyệt chiêu.Hắn nhìn Mặc Linh Nguyệt với ánh mắt khẩn cầu, ánh mắt ấy làm người ta không đành lòng từ chối: "Đừng mà sư đệ, ngươi... ngươi coi như vì ta mà tham gia đại bỉ, được không?"Chờ thêm ba năm, số nợ tích lũy của hắn sẽ chẳng còn ít nữa. Lúc ấy, trả nợ không chỉ là trả theo giá gốc, kéo dài càng lâu, nợ càng nhiều.Mặc Linh Nguyệt thấy hắn kiên trì như vậy, vẻ mặt khó xử nghĩ ngợi, cuối cùng gật đầu: "Ta sẽ cố gắng hết sức."Chuyện giành đệ nhất thì đừng nghĩ tới, hắn thật sự không làm được.Cố Diệp Phong thấy hắn đồng ý, thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng: "Không sao, không sao, sư đệ ngươi chỉ cần cố gắng hết sức là được."Vai chính cố gắng và người khác cố gắng vốn dĩ không phải là cùng một thứ. Dù là vai chính trong ngược văn, hắn cũng sẽ giúp dọn sạch chướng ngại để giành đệ nhất.Cố Diệp Phong ngước nhìn sắc trời: "Chúng ta bây giờ có nên đi báo danh không?"Mặc Linh Nguyệt gật đầu: "Có cần gọi Diệp Linh không?"Cố Diệp Phong xua tay: "Không cần, nàng không báo danh thi đấu cá nhân, đoàn đội thì chỉ cần ta báo danh là được."Nói xong, hai người liền bay về phía chủ phong của Lưu Ngự Phái.Ngoài các phong lớn của Lưu Ngự Phái, còn có Lưu Ngự chủ phong, nằm phía trước các ngọn núi khác. Thường ngày, các nhiệm vụ lớn hoặc hoạt động đều được tổ chức ở đây, đệ tử đại bỉ cũng không ngoại lệ.Báo danh kéo dài trong vài ngày, nửa tháng sau mới chính thức bắt đầu đại bỉ, vì vậy hôm nay số đệ tử đến báo danh không quá đông.Hai người vừa bay đến chủ phong, liền nghe thấy tiếng của Cố Diệp Linh: "Ca ca! Ca ca! Diệp Phong ca ca! Bên này!"Cố Diệp Phong nhìn Cố Diệp Linh chạy đến: "Sao ngươi lại ở đây? Ta đã truyền âm cho ngươi nói rằng ta tự báo danh là được rồi mà."Cố Diệp Linh ngọt ngào cười, lộ ra vẻ hoạt bát đầy ngây thơ: "Các bằng hữu của ta muốn báo danh thi đấu cá nhân, ta nghĩ ca ca hôm nay cũng đến báo danh, nên đi cùng bọn họ."Được gặp ca ca, làm sao nàng có thể bỏ lỡ cơ hội này! Nàng nhất định phải khiến ca ca luôn nhớ đến sự hiện diện của mình!Cố Diệp Phong nhìn hai người chậm rãi bước tới phía sau nàng, chẳng phải là hai trong ba người đã cùng hắn nói chuyện sau khi leo thang trời hôm trước sao?Hắn nhớ rất rõ, lúc đó hai người này dường như còn đứng ra giúp hắn nói chuyện.Hai đệ tử mặc y phục nội môn chậm rãi tiến tới, rất lễ phép mở lời: "Xin chào, ta là Mộ Vãn Phong của Trận Phong.""Ta là Giang Thanh Ngôn của Trận Phong."Người ta đã giới thiệu sư môn, để giữ phép lịch sự, Cố Diệp Phong cũng giới thiệu: "Kiếm Phong Cố Diệp Phong, đây là sư đệ của ta, Mặc Linh Nguyệt."Mộ Vãn Phong nhìn qua Mặc Linh Nguyệt, rồi lại quay sang Cố Diệp Phong: "Các ngươi đến để báo danh đoàn đội thi đấu sao? Ta thấy các ngươi chỉ có ba người, mà đoàn đội thi đấu cần năm người. Chúng ta cũng chưa có đội, không biết có thể gia nhập được không?"Cố Diệp Linh chạy đến bên cạnh Cố Diệp Phong, kéo nhẹ ống tay áo của hắn, nhỏ giọng: "Ca ca, cho họ gia nhập đi, bọn họ rất mạnh."Hai người kia tuy là nội môn đệ tử, nhưng đã vào môn phái lâu rồi, tu vi đều đã đạt Kim Đan.Cố Diệp Phong cảm thấy cũng có lý, thêm người là thêm sức mạnh: "Được, hoan nghênh gia nhập."Hai người gật đầu lễ phép: "Cảm ơn, đệ tử đại bỉ mong được các vị chiếu cố."Cố Diệp Phong nhìn đội ngũ đã đủ năm người, không nói thêm gì, dẫn cả nhóm đi báo danh ngay.Mộ Vãn Phong và Giang Thanh Ngôn thấy họ còn đăng ký thi đơn nhân thì có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì, có lẽ họ chỉ muốn học hỏi thêm kinh nghiệm.Rốt cuộc, loại tâm lý này ở đệ tử tham gia thi đấu cũng không phải là hiếm gặp, điều đó cũng là bình thường.Sau khi báo danh xong, Cố Diệp Phong cùng Mặc Linh Nguyệt quay về phủ đệ.Dù đã nhặt được một đống lá bùa, nhưng Cố Diệp Phong vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết về chúng. Hắn ngồi trong phòng mình, nhìn đống lá bùa trước mặt với vẻ hơi bối rối.Hắn cầm một lá bùa rách nát, trên đó đã có những nét vẽ linh lực của đệ tử khác, chắc là do vẽ sai nên bị vứt đi.Dù lá bùa có phần cũ kỹ, như thể đã bị người ta vò nhàu rồi mở ra, nhưng những ký hiệu trên đó vẫn rõ ràng.Hắn nhìn kỹ, gom lại những lá bùa có hình dạng tương tự, rồi bắt đầu nghiên cứu.Cố Diệp Phong nghiên cứu suốt ba ngày, cảm thấy đã hiểu được phần lớn, tự tin vận chuyển linh lực và bắt đầu vẽ trên lá bùa bỏ đi.Một phút sau."Phanh ——" Một tiếng nổ lớn vang lên, một luồng linh lực mạnh mẽ tức khắc bùng phát.Toàn bộ căn phòng nơi Cố Diệp Phong ở ngay lập tức sụp đổ, hóa thành đống đổ nát.Thư phòng của Mặc Linh Nguyệt không xa phòng của Cố Diệp Phong, hắn nghe thấy tiếng nổ lớn liền lập tức ngừng tu luyện và nhanh chóng lao ra.Nhìn thấy căn phòng sụp đổ trước mặt, Mặc Linh Nguyệt nhíu mày. Chuyện gì đã xảy ra?Trận pháp của phủ đệ vẫn bình thường, không có dấu hiệu bị xâm nhập. Trong phủ chỉ có hai người là hắn và Cố Diệp Phong, nên không thể có kẻ tấn công từ bên ngoài.Chẳng lẽ là do căn phòng này đã cũ kỹ, qua thời gian dài tự sụp đổ?"Khụ khụ khụ... Khụ khụ..." Một loạt tiếng ho sặc vang lên từ đống đổ nát, âm thanh này nghe rất quen.Đống gỗ phía trên khẽ động đậy, một bóng đen nhẻm chậm rãi bò ra, vừa bò vừa ho. Chính là Cố Diệp Phong – người vừa bị chôn vùi dưới đống đổ nát.Cố Diệp Phong vừa mới nghiên cứu xong lá bùa và không có nhiều lá bùa trống, nên hắn không muốn lãng phí. Hắn định sửa lại trên những lá bùa đã bị các đệ tử khác vẽ sai, nhưng chỉ vừa vẽ vài nét bằng linh lực, lá bùa đã phát nổ.Vụ nổ tạo ra dao động linh lực rất mạnh, đủ sức làm sập cả căn phòng.Vì muốn cứu giữ bộ lá bùa trên bàn, hắn không chạy trốn ngay mà bảo vệ chúng, kết quả là bị chôn dưới đống đổ nát.Mặc Linh Nguyệt nhìn người nào đó trong bộ dạng thê thảm, im lặng không biết nên nói gì. Người này luôn khiến người khác không ngừng bất ngờ.Cố Diệp Phong khó nhọc bò ra khỏi đống đổ nát, thấy Mặc Linh Nguyệt đứng không xa: "Khụ khụ, sư đệ, giúp ta một tay, ta bị trật eo rồi."Thân thể hắn chỉ mới đạt Trúc Cơ kỳ, hơn nữa thần hồn của hắn vốn không hoàn toàn hòa hợp với thân thể, vụ nổ lá bùa vừa rồi quá mạnh, hắn phải dùng hết sức để ngăn chặn nó.Khi ấy, thanh xà nhà sập xuống, hắn theo bản năng tránh né, nhưng không may trật luôn cả eo.Chấn thương này không phải là vết thương nghiêm trọng, dùng thuật chữa trị cũng không có tác dụng nhiều, giống như bị rút gân, cơ bắp co rút.Mặc Linh Nguyệt nhìn Cố Diệp Phong trong bộ y phục trắng giờ đã đen sì, khuôn mặt lấm lem bụi bẩn, đứng yên vài giây rồi mới bước lên đỡ hắn dậy.Cố Diệp Phong một tay ôm chặt lá bùa, tay kia dựa vào Mặc Linh Nguyệt, thân hình vặn vẹo khó nhọc đứng lên."Au, đau quá, sư đệ nhẹ tay chút! Ta đau ở eo!", Cố Diệp Phong bị đỡ dậy mà kêu lên đau đớn, khuôn mặt đen nhẻm vì đau mà nhăn nhó, trông rất tội nghiệp.Mặc Linh Nguyệt mím môi, nhẹ tay hơn, kéo hắn đứng dậy, giọng vẫn lạnh lùng: "Ngươi có bị thương chỗ nào không?"Cố Diệp Phong chẳng màng phong độ, một tay ôm eo kêu lên, dáng vẻ cực kỳ khó coi, chìm trong cơn đau ở eo: "Ngoài cái eo bị trật ra, thì không có gì nghiêm trọng."Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn người trước mặt: "Sư đệ đã Trúc Cơ rồi à, chúc mừng, tê."Giọng điệu của hắn không có chút nào vui mừng hay ngạc nhiên, như thể đó là chuyện đương nhiên."Ừ", Mặc Linh Nguyệt không để ý đến thái độ của hắn, nhìn qua đống đổ nát, có chút khó hiểu: "Ngươi vừa làm gì ở đây?"Cơn đau của Cố Diệp Phong cuối cùng cũng dịu đi, hắn niệm một cái tịnh trần thuật, áo trắng khôi phục như lúc ban đầu, chỉ có tóc vẫn còn bù xù: "Chẳng phải còn mấy ngày nữa là đệ tử đại bỉ rồi sao? Ta đang luyện vẽ bùa."Vẽ bùa và trận pháp tuy đều cần khắc hoạ, nhưng thực sự khác nhau rất nhiều. Hắn có chút không chắc, có lẽ cần phải luyện tập thêm.Mặc Linh Nguyệt cảm thấy không cần phải hỏi hắn luyện tập thế nào, bởi đống đổ nát phía sau đã nói lên tất cả: "Đằng sau phủ đệ có một mảnh rừng trúc, trong rừng có một khoảng đất trống khá lớn."Cố Diệp Phong ban đầu còn chưa hiểu rõ, nhưng sau lưng đống đổ nát có một khúc gỗ rơi xuống, phát ra tiếng động lớn, thu hút sự chú ý của hắn. Hắn quay đầu nhìn lại, lập tức hiểu ý của Mặc Linh Nguyệt.Hắn yên lặng nhìn vài giây, rồi quay đầu lại, có chút ngượng ngùng mà nói: "Ha ha... Ha ha... Lần đầu tiên tiếp xúc lá bùa, nên còn chưa thành thạo, ta sẽ tiếp tục luyện tập, luyện thêm nữa. Sư đệ cứ tiếp tục tu luyện đi, ta sẽ ra sau núi luyện."Nói xong, sợ Mặc Linh Nguyệt ngăn lại, hắn một tay ôm eo, một tay ôm lá bùa, nhanh chóng chạy ra khỏi đại môn. Thân ảnh ấy không giấu nổi vẻ vội vã, như thể đang chạy trối chết.============================================================================Chương 22: Trận đầu thi đấuThời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến ngày thi đấu đệ tử đại bỉ.Sáng sớm hôm đó, trong ánh sáng mờ ảo, Cố Diệp Phong, sau vài ngày luyện tập ở khoảng đất trống trong rừng trúc, lại quay về phủ đệ. Phủ đệ trước đó bị nổ thành đống đổ nát đã được các đệ tử ngoại môn của Lưu Ngự Phái sửa chữa hoàn chỉnh, nhưng hắn không có ý định vào nhà.Hắn ngồi trên bàn đá trong sân, chống cằm suy nghĩ."Lá bùa... thật sự khó quá..."Không ngờ mấy ngày nay hắn luyện tập bùa chú mà chẳng tiến bộ chút nào. Hắn mải mê luyện vẽ bùa đến mức quên cả luyện triệu hoán yêu thú.Hắn cảm thấy nguyên nhân chính là do không có sách vở về bùa chú để tham khảo, chắc chắn không phải vì hắn thiếu thông minh.Mặc Linh Nguyệt cảm nhận được có người trong sân, không cần đoán cũng biết là Cố Diệp Phong. Hắn mở cửa phòng, chậm rãi tiến lại gần, giọng nói lành lạnh: "A Phong, luyện tập thế nào rồi?"Người trước mặt chưa kịp đáp lời, thanh âm trong lòng đã vang lên trước, ngập tràn buồn bã.【Ta cảm thấy có lẽ không ổn... Vẽ bùa khó quá!】Nhưng là nam nhân thì không thể nói mình không làm được. Ánh mắt Cố Diệp Phong lấp lánh, có chút ngượng ngùng mà đáp, giọng nói không chắc chắn: "Cũng không tệ, ta cảm thấy vẫn ổn..."Hắn thật sự không ngờ vẽ bùa lại khó đến vậy!Sớm biết khó thế này thì đã nên nghiên cứu kỹ từ trước, giờ phút cuối mới ôm chân Phật thì không còn kịp nữa rồi.Mặc Linh Nguyệt liếc nhìn hắn, làm bộ như không nhận ra vẻ căng thẳng của hắn: "Nếu A Phong luyện tập không tệ, vậy chúng ta cũng nên xuất phát. Mộ đạo hữu và Giang đạo hữu có lẽ đã đến rồi."Cố Diệp Phong thất thần gật đầu: "Đi thôi."Hôm nay là ngày đầu tiên của môn phái đại bỉ, bất kể là đệ tử tham gia hay không, tất cả đều đổ về chủ phong của Lưu Ngự Phái. Đệ tử đại bỉ chính thức bắt đầu.Cố Diệp Phong, hứng thú không mấy cao, lẫn vào giữa đoàn đệ tử, cưỡi kiếm bay về phía chủ phong. Buổi sáng được xem như lễ khai mạc, chủ yếu là công bố quy tắc thi đấu và những điều cần chú ý, trận đấu chính thức sẽ bắt đầu sau khi các quy tắc được thông báo xong.Chủ phong của Lưu Ngự Phái rất lớn, trên quảng trường đông nghịt người. Mọi người đều đứng theo từng phong tương ứng, đôi khi có vài người khe khẽ trò chuyện, chờ đợi đại bỉ khai màn.Cuộc thi đấu này có một người tổng phụ trách, thường là các tôn giả của các phong thay phiên nhau đảm nhận. Họ hiếm khi xuất hiện, phần lớn các công việc cụ thể đều do các trưởng lão phụ trách.Khi thời gian đến, quảng trường lập tức trở nên tĩnh lặng. Một vị trưởng lão bắt đầu tuyên đọc quy tắc thi đấu của môn phái đại bỉ. Mặc dù quảng trường rất rộng, nhưng nhờ linh lực của trưởng lão, thanh âm được truyền đến mọi góc, ai cũng nghe rõ.Tóm tắt quy tắc thi đấu có ba điều quan trọng nhất:Trong quá trình thi đấu không được giết hại đồng môn.Không được sử dụng những thủ đoạn tà môn hay ma đạo không chính đáng để tham gia thi đấu.Đệ tử nào không đến đúng giờ sẽ bị xem như thua trận.Thực ra, hầu hết các đệ tử đều đã biết quy tắc này, phân đoạn này chỉ là để đi qua thủ tục.Những điều cần lưu ý và quy tắc thi đấu không nhiều, nên được thông báo xong rất nhanh.Để tiết kiệm thời gian, trên chủ phong có nhiều khu vực thi đấu được thiết lập đồng thời, các trận đấu đơn nhân và đoàn đội diễn ra theo từng thời gian khác nhau để không trùng lặp.Môn phái đại bỉ đầu tiên là thi đấu đơn nhân, sau khi kết thúc mới đến đoàn đội. Vì vậy, những ai tham gia cả hai hạng mục đều không lo xung đột thời gian, có đủ thời gian chuẩn bị cho các trận đấu.Những ngày đầu thi đấu đơn nhân thực chất chỉ là vòng loại, rất nhiều đệ tử tham gia chỉ để học hỏi, thực lực không đồng đều. Những trận đấu hấp dẫn nhất thường diễn ra vào những ngày cuối, khi những người có thực lực thực sự mới lộ diện.Ở trung tâm quảng trường chủ phong, một màn hình lớn lơ lửng, trên đó hiện ra danh sách các trận đấu và khu vực thi đấu.Bốn người trong nhóm Cố Diệp Phong đều có trận đấu trong ngày đầu tiên. Mộ Vãn Phong và Giang Thanh Ngôn thi đấu sớm hơn, nên đã rời đi để đến khu vực thi đấu của mình.Cố Diệp Phong nhìn thời gian thi đấu của mình và Mặc Linh Nguyệt, tuy ở hai nơi khác nhau nhưng Mặc Linh Nguyệt thi đấu trước.Vì vậy, hắn không vội, trước tiên đến xem trận đấu của sư đệ.Cố Diệp Linh không có thi đấu, nên cũng theo hắn đi xem.Mặc Linh Nguyệt khá may mắn, gặp phải một đệ tử nội môn chỉ tham gia để học hỏi, thực lực không quá mạnh, cũng là Trúc Cơ kỳ như hắn.Dù Mặc Linh Nguyệt thăng cấp khó khăn hơn người khác, nhưng với phương pháp tu luyện đặc biệt, hắn có thể áp đảo bất kỳ ai. Vì vậy, hắn không tốn quá nhiều sức lực để giành chiến thắng trong trận đấu.Toàn bộ quá trình thi đấu, Mặc Linh Nguyệt không hề sử dụng Nguyệt Hồn Linh, hắn cũng không có ý định dùng nó trong đại bỉ.Trước đây khi kích hoạt Nguyệt Hồn Linh, sự việc đã gây ra chấn động quá lớn, khiến không ít người nghi ngờ liệu có phải Nguyệt Hồn Linh có khả năng triệt tiêu chức năng của Thang Lên Trời hay không. Nếu dùng nó khi thi đấu, chắc chắn sẽ khiến người khác càng thêm nghi hoặc.Những người đứng xem lập tức nhận ra Mặc Linh Nguyệt khi hắn bước vào sàn thi đấu. Bộ đệ tử đích truyền của Kiếm Phong với màu trắng tinh khôi dễ dàng khiến hắn nổi bật.Khi hắn sử dụng linh lực, toàn trường lập tức ồn ào, kinh ngạc không thôi.Dù đa phần ở đây không tham gia sự kiện lớn của môn phái vài ngày trước, nhưng việc có người leo lên Thang Lên Trời và được tôn giả của Kiếm Phong thu làm đệ tử đích truyền đã sớm lan truyền khắp Lưu Ngự Phái.Chuyện Mặc Linh Nguyệt có đan điền rách nát, không thể tu luyện, cũng là điều mà phần lớn đệ tử Lưu Ngự đều biết.Nhưng chỉ mới ba tháng kể từ sự kiện lớn của môn phái, người này không chỉ có đan điền lành lặn mà thậm chí còn bước vào Trúc Cơ.Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt mọi người nhìn vào Mặc Linh Nguyệt tràn đầy sự phức tạp: hâm mộ xen lẫn ghen ghét.Chắc chắn là nhờ sự giúp đỡ của tôn giả Kiếm Phong.Một kẻ vốn là phế nhân, sao lại có vận khí tốt như vậy?Cố Diệp Phong theo dõi toàn bộ trận đấu, thấy Mặc Linh Nguyệt với tư thế nghiền áp đối thủ mà chiến thắng, hắn liền bước tới, ánh mắt sáng rực: "Chúc mừng sư đệ!"【A, ngôi vị quán quân đã chắc chắn rồi. Vai chính quả nhiên rất mạnh!】, tiếng lòng tràn đầy sự hài lòng.Cố Diệp Linh thấy Cố Diệp Phong vui vẻ như vậy, bĩu môi, thầm hừ lạnh một tiếng. Không phải chỉ thắng một đệ tử Trúc Cơ thôi sao? Đổi lại là nàng, nàng cũng có thể thắng mà!Mặc Linh Nguyệt bỏ qua suy nghĩ không thực tế của nàng, lạnh lùng nói: "Chúng ta mau đến xem A Phong thi đấu đi. Đi trước thôi."Cố Diệp Phong gật đầu, thấy thời gian không còn nhiều, lập tức chạy đến nơi thi đấu của mình.Lúc này, Mộ Vãn Phong và Giang Thanh Ngôn cũng đã thi đấu xong, cả hai đều chiến thắng. Thấy không còn việc gì, họ cùng đi xem Cố Diệp Phong thi đấu.Ba người trong nhóm đều gặp may ở trận đầu, chỉ có Cố Diệp Phong là vận khí không tốt lắm.Lúc đầu, khi xem danh sách thi đấu, hắn không mấy để ý đến tên đối thủ. Nhưng khi thấy người đó xuất hiện, hắn mới nhận ra đó chính là kẻ thường xuyên bắt nạt mình, cũng là người từng ngăn cản hắn khi hắn định đi tìm vai chính.Tên đệ tử đó là Vân Trần, thuộc nội môn Kiếm Phong, một trong những kẻ không ưa việc nguyên chủ chiếm vị trí đệ tử đích truyền.Vân Trần ban đầu nhìn danh sách thi đấu còn tưởng mình nhìn nhầm, không ngờ đối thủ lại là tên phế vật Cố Diệp Phong.Hắn từ tốn bước vào sàn đấu, ngẩng đầu cao ngạo, cười với vẻ ác ý: "Ồ, đây chẳng phải là nhị sư huynh của Kiếm Phong chúng ta sao? Năm nay làm sao mà ngươi lại dám đăng ký thi đấu đại bỉ thế này?"Lưu Ngự Phái luôn lấy cường giả làm tôn. Dù nhập môn sau, chỉ cần tu vi cao hơn, người khác vẫn phải gọi ngươi là sư huynh.Đây là môn phái coi trọng thực lực để đánh giá địa vị.Vân Trần đã sớm đạt Kim Đan, nên việc gọi Cố Diệp Phong là nhị sư huynh chỉ là để chế nhạo hắn.Cố Diệp Phong không đáp lại, vì theo tính cách của nguyên chủ, tức giận là điều không thể xảy ra.Vân Trần thấy hắn không trả lời thì cũng chẳng tức giận, chỉ cười, giọng đầy mỉa mai: "Ngươi đã tham gia thi đấu, chắc là có sự tự tin chiến thắng chứ? Nếu cứ thi đấu thế này thì chẳng thú vị chút nào, sao không thêm chút tiền đặt cược nhỉ?"Cố Diệp Phong vốn không định để ý đến hắn, nhưng khi nghe đến tiền đặt cược thì lập tức tỉnh táo, đánh giá đối thủ từ đầu đến chân rồi liếm môi: "Đánh cược gì?"Trận đấu này không được nhiều người quan tâm, nên chỉ có vài người mơ hồ đến xem. Mặc Linh Nguyệt, dù tu vi không cao, nhưng nhờ đã trọng sinh vô số lần, thần hồn của hắn rất mạnh, không chỉ nghe rõ cuộc trò chuyện trên sàn đấu mà còn nghe được tiếng lòng đầy hưng phấn của ai đó.【Ngốc nghếch đưa tiền! Không nhận thì phí!】Mặc Linh Nguyệt: "..."Vân Trần nhếch môi, chỉ tay vào Cố Diệp Phong, cười đầy kiêu ngạo: "Nếu ta thắng, ngươi phải làm nô lệ cho ta!""Ồ", Cố Diệp Phong bình tĩnh đáp, "Vậy nếu ngươi thua thì sao?""Thua? Ta mà thua? Ha ha ha!" Vân Trần cười ngạo nghễ, như thể vừa nghe được điều gì buồn cười lắm. Sau vài giây, hắn mới dừng lại và đáp: "Nếu ta thua, ngươi muốn ta làm nô lệ, làm con rối, thậm chí phế đi ta cũng được, thế nào?"Cố Diệp Phong mỉm cười, nụ cười rạng rỡ: "Đây là ngươi nói đó nhé!"Cố Diệp Phong giơ hai ngón tay lên trước người, một lá bùa rách nát xuất hiện giữa các ngón tay hắn. Trên mặt hắn lộ rõ vẻ không có ý tốt, đáy mắt còn ánh lên tia hưng phấn.... Nụ cười của hắn có vài phần giống vai ác, nhưng may là không ai để ý đến.Vân Trần nhìn lá bùa rách nát trên tay hắn, bật cười chế giễu: "Lá bùa này ngươi tự vẽ à? Hay nhặt được ở đâu đó?"Cố Diệp Phong: "..."Bị nói trúng, Cố Diệp Phong hừ lạnh: "Đánh thì đánh, lắm lời làm gì!"Nhặt thì sao chứ! Nhặt cũng... hắn tự hào!Đây là cách tiết kiệm linh thạch và tích phân mà! Hắn gọi đó là cần kiệm!Cố Diệp Linh lo lắng nhìn ca ca trên sàn đấu, ánh mắt chần chừ cuối cùng cũng hóa thành niềm tin tưởng vào ca ca.Vân Trần gọi ra phi kiếm, chấp kiếm không chút do dự lao về phía Cố Diệp Phong.Cố Diệp Phong không né tránh, cầm lá bùa trong tay ném lên không trung, rồi bắt đầu dùng linh lực vẽ bùa.Khi nét vẽ cuối cùng hoàn thành, hắn lập tức lui lại với tốc độ nhanh nhất có thể của một tu sĩ Trúc Cơ.Vân Trần khinh miệt cười, chấp kiếm chém về phía lá bùa rách nát kia.Nhưng chưa kịp chém trúng, lá bùa đã nổ tung, một luồng linh lực mạnh mẽ ngay lập tức bùng phát, đánh thẳng vào Vân Trần, kẻ đứng gần nhất.May mắn thay, phản ứng của hắn rất nhanh, tu vi cũng không phải kém, hắn xoay người, dùng pháp bảo trên người để chặn lại đợt công kích, nhưng vẫn bị ảnh hưởng không ít, thương tích cũng không nhẹ.Lá bùa phát nổ khi hoàn thành nét cuối cùng, Cố Diệp Phong do bị thân thể nguyên chủ hạn chế nên cũng không thể chạy quá xa. Dù hắn thuận thế ngã xuống đất, vẫn bị linh lực phát nổ lan đến, chỉ là so với Vân Trần, thương tích của hắn nhẹ hơn một chút.Mọi người: "...." Đây là đấu pháp kiểu gì? Giết địch một nghìn, tự tổn hại tám trăm?Mặc Linh Nguyệt: "...." Thì ra vụ nổ lớn đó là do như vậy mà ra.Vân Trần dùng kiếm chống đỡ cơ thể, nửa quỳ trên mặt đất, tay lau vết máu ở khóe miệng, vẻ mặt tối sầm nhìn Cố Diệp Phong.Sau đó, hắn trơ mắt nhìn Cố Diệp Phong từ từ đứng dậy, rồi... lại lấy ra một lá bùa rách nát khác.Vân Trần: "...."Mọi người: "...."Lá bùa không phải dùng như thế này! Rốt cuộc hắn đã làm gì với lá bùa?Tại sao nó lại phát nổ một cách khó hiểu như vậy? Vấn đề là, nổ xong ngay cả bản thân cũng không tha!Hắn định đồng quy vu tận sao?Cố Diệp Phong khóe miệng chảy ra máu, nhưng lại nở một nụ cười đầy ẩn ý.【Hừ! Còn đấu với ta? Ngươi cũng xứng sao?】Mặc Linh Nguyệt nhìn người đang cầm lá bùa giữa sân đấu, vẻ mặt trầm mặc, xác định một điều: người này thật sự có vấn đề.============================================================================Chương 23: Họ Cố, ngươi đừng quá đáng!Lá bùa thực chất là loại pháp thuật được phong ấn hoặc thêm vào bùa chú đặc chế, có những công năng và tác dụng đặc thù.Do đó, lá bùa có nhiều tác dụng khác nhau, có thể tạo ra ảo cảnh, tụ tập linh lực trong chốc lát, giam cầm hành động của địch thủ, hoặc thậm chí phát nổ để tấn công kẻ thù. Tuy nhiên, thông thường sau khi vẽ hoàn chỉnh phù chú và rót linh lực vào, lá bùa mới có thể kích hoạt.Nhưng như Cố Diệp Phong, vừa vẽ xong đã nổ tung, trường hợp này khá hiếm gặp. Thông thường, chỉ những lá bùa vẽ thất bại, khi linh lực tụ lại trên lá bùa mà không thể tiêu tán, mới có khả năng phát nổ bất ngờ.Nét cuối cùng hoàn thành cũng là lúc bùa nổ tung, và người vẽ bùa như Cố Diệp Phong tự nhiên cũng không thể thoát khỏi.Vân Trần liếm khóe miệng vẫn còn vết máu chưa khô, chống kiếm từ từ đứng dậy, vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn Cố Diệp Phong, không còn dám tùy tiện tiến lại gần như trước.Thần sắc nghiêm túc, có vẻ như hắn đang suy nghĩ đối sách.Cố Diệp Phong nhìn thấy vẻ mặt của hắn, biết ngay đối phương đang tìm cách đánh lén khi hắn không chú ý, liền vung tay, một loạt lá bùa xuất hiện trước mặt, tự động xoay tròn quanh hắn.Những lá bùa này hầu hết đều rách nát, thậm chí có lá chỉ còn một nửa, trên mỗi lá bùa đều đã được vẽ đầy phù chú.Trong số người đứng xem có một đệ tử Thuật Phong, chính là Vân sư huynh, kẻ từng leo lên Thang Lên Trời. Hắn nhìn chằm chằm vào một lá bùa trong số đó, cảm thấy rất quen mắt. Nhìn kỹ một lúc, rốt cuộc hắn xác định, đó chẳng phải là lá bùa hắn vẽ thất bại trong buổi học công khai vài ngày trước sao!?Sao nó lại ở trong tay Cố Diệp Phong?Nói thêm, buổi học công khai mấy ngày trước chính là về bạo phá phù, và vụ nổ vừa rồi hoàn toàn khớp với nội dung đó.Vẽ lại bùa từ những lá bùa bị vứt đi, rồi dùng linh lực kích hoạt lại mà vẫn có hiệu quả, thật sự chưa từng nghe thấy!Rốt cuộc hắn làm thế nào mà được như vậy?Vân Trần nhìn những lá bùa xoay quanh mà đầu óc dường như muốn nổ tung. Hắn nghiến răng, mở miệng: "Lâu ngày không gặp, không ngờ ngươi lại thay đổi đến mức khó nhận ra. Dùng những thủ đoạn nhỏ này không phải là cách của bậc trượng phu. Trượng phu phải quang minh chính đại, không làm những điều ti tiện khiến người khác khinh bỉ!"Cố Diệp Phong nhìn hắn với vẻ mặt như đang nhìn kẻ ngốc: "Thi đấu cấm dùng lá bùa sao?"Vân Trần: "....""Nếu thi đấu không cấm dùng lá bùa, thì ta có gì sai khi sử dụng? Ngươi không thích thì ngươi cũng có thể dùng mà!", Ngươi không dùng thì đừng cấm người khác dùng!Cố Diệp Phong tiếp tục nói, vẻ mặt đầy chính khí: "Tu vi của ta thấp, nhưng ta không phải kẻ ngốc. Ta chỉ mới Trúc Cơ sơ kỳ, còn ngươi đã là Kim Đan, nếu ta không dùng những thủ đoạn khác thì làm sao đánh lại ngươi? Hơn nữa, ngươi cũng đang dùng pháp bảo đấy thôi!"Ánh mắt Vân Trần lạnh lẽo, hắn không muốn tranh cãi thêm, lập tức triệu hồi lá bùa, thân ảnh nhanh chóng xoay vòng quanh hắn, tạo ra vô số tàn ảnh, mắt thường gần như không thể phân biệt được hắn đang ở đâu.Rõ ràng, hắn định lợi dụng cơ hội này để đánh lén Cố Diệp Phong khi không đề phòng.Cố Diệp Phong không hề hoảng hốt, vẫn bình tĩnh nhìn thoáng qua những tàn ảnh xung quanh, thân hình đứng yên bất động.Lá bùa xoay quanh hắn bắt đầu xoay nhanh hơn, giống như những tàn ảnh của Vân Trần, gần như chỉ có thể thấy được những vệt mờ.Cố Diệp Phong giơ tay lên, dùng linh lực vẽ ra một đường bùa chú trên không trung. Đường bùa này không dừng lại trên lá bùa nào, mà ngưng tụ giữa không trung, như thể có một lá bùa vô hình ở đó.Ban đầu, tốc độ vẽ của hắn rất nhanh, nhưng đến nét cuối cùng thì chậm lại, dường như đang giữ lại lực cho nét cuối.Giây tiếp theo, Cố Diệp Phong lăn một vòng trên mặt đất, rời khỏi vị trí ban đầu, ngay khi nét cuối cùng của đường bùa trên không trung được hoàn thành.Sau khi nét vẽ cuối cùng rơi xuống, những lá bùa xoay tròn với tốc độ cao bỗng nhiên dừng lại, đường nét bùa trên không trung lập tức khớp với một lá bùa, dung hợp hoàn hảo với ký hiệu sẵn có trên đó. Lá bùa ngay tức khắc nổ tung.Đúng lúc đó, lá bùa của Vân Trần cũng đánh tới và va chạm trực diện với vụ nổ.Lưỡng đạo bùa chú va vào nhau, nổ tung, linh lực triệt tiêu lẫn nhau, lần này không ai bị thương.Sau khi né tránh, Cố Diệp Phong nhìn về phía vụ nổ, rồi lại nhìn về phía Vân Trần cách đó không xa, mím môi, tay hơi nâng lên, lá bùa đang xoay quanh bên cạnh tự động rơi vào tay hắn.Ngay sau khi ném bùa và kích hoạt vụ nổ, Vân Trần nhanh chóng lui về sau, đứng bên rìa nơi thi đấu, hai mắt híp lại, phát giác có điều không ổn. Cố Diệp Phong chỉ mới Trúc Cơ kỳ, làm sao có thể bắt kịp tốc độ công kích của hắn?Trúc Cơ kỳ đáng lý ra không thể nào nhận ra thân ảnh của hắn mới đúng.Hắn nghĩ mãi không thông, đành từ bỏ, nếu Cố Diệp Phong có thể theo kịp tốc độ của hắn, vậy thì đánh trực diện thôi.Dù lá bùa có lợi hại đến đâu cũng chỉ là của kẻ Trúc Cơ kỳ, hơn nữa việc vẽ bùa cũng tốn thời gian, dù có nhanh thì cũng chỉ có thể vẽ một lá bùa trong một lần.Còn gì phải sợ?Vân Trần lập tức lấy ra ba lá bùa, ném về phía Cố Diệp Phong, rồi niệm chú, khiến các lá bùa nhanh chóng lao về phía đối thủ.Lá bùa vừa rơi vào tay Cố Diệp Phong cũng hoàn thành nét cuối cùng. Trước khi vẽ xong, hắn đã âm thầm vận linh lực, chuẩn bị trước để né tránh.Lần này tốc độ còn nhanh hơn trước rất nhiều, dường như hắn đã dùng hết tốc độ, dốc toàn bộ linh lực vào một chiêu này."Phanh! ——" Một tiếng nổ lớn vang lên, một luồng linh lực hủy diệt bùng nổ ngay lập tức, làm cả sân đấu rung chuyển.May mắn thay, sân đấu của Lưu Ngự Phái được trang bị một trận pháp phòng ngự lớn, nhằm ngăn chặn các đợt công kích lan đến các đệ tử đang quan sát. Bởi lẽ, tu vi của các đệ tử không đồng đều, nếu bị ảnh hưởng cũng có thể dẫn đến thương vong.Trận pháp nhanh chóng kích hoạt, linh lực tản ra lập tức bị trận pháp hấp thu, không hề gây thương tổn cho bất kỳ ai. Thậm chí, sân đấu cũng không chịu ảnh hưởng gì.Mọi người đều kinh ngạc, chuyện gì vừa xảy ra!?Dù trận pháp đã ngăn chặn phần lớn linh lực, nhưng mọi người vẫn cảm nhận được dao động linh lực vừa rồi ít nhất là của cấp Nguyên Anh.Ai cũng biết, tu vi trong giới tu chân chia thành: Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Hóa Thần kỳ, Hợp Thể kỳ, Đại Thừa kỳ, Độ Kiếp kỳ. Mỗi giai đoạn lại chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ.Việc vẽ bùa chú vốn là sử dụng linh lực của người vẽ, nên sức mạnh của lá bùa không thể vượt quá tu vi của người đó. Nói cách khác, linh lực vừa rồi nếu do một lá bùa tạo ra, thì lá bùa đó ít nhất phải được vẽ bởi một tu sĩ cấp Nguyên Anh hoặc cao hơn.Chẳng lẽ đó là ba lá bùa của Vân Trần sư huynh?Nếu đúng thế, thì đó là bùa do tu sĩ Nguyên Anh vẽ! Tương đương với ba đòn công kích của Nguyên Anh kỳ!Dùng để đánh một kẻ Trúc Cơ kỳ nhỏ bé như Cố Diệp Phong, quả thực là phí phạm!Các đệ tử đứng xem đều cảm thấy phức tạp trong lòng, Vân Trần sư huynh quả không hổ danh là người của tu chân thế gia Vân gia, thật sự giàu có, phóng khoáng. Đổi lại là người khác, chắc hẳn họ không nỡ sử dụng những lá bùa quý giá như vậy.Tuy nhiên, Vân Trần sư huynh không sợ sẽ vô tình giết chết Cố Diệp Phong sao? Rốt cuộc, quy tắc của đại bỉ là không được giết hại đồng môn đệ tử.Mọi người nhìn về phía trọng tài trưởng lão đang đứng trên không, giám sát trận đấu từ đầu đến cuối. Vị trưởng lão vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, không hề lộ vẻ gì lo lắng. Điều đó khiến mọi người hiểu rằng chắc chắn không có ai mất mạng.Sau khi vụ nổ kết thúc, bụi mù bốc lên khắp nơi trên sân đấu, không ai có thể nhìn rõ tình hình bên trong.Khi sương khói tan hết, hai người nằm trên sân, không ai cử động, sinh tử chưa rõ.Nhưng Mặc Linh Nguyệt lại biết rõ, người nào đó chắc chắn không sao, bởi vì ——【Ta nên đứng dậy bây giờ hay chờ thêm chút nữa? Nếu đứng dậy ngay bây giờ có phải sẽ lộ tẩy không? Trúc Cơ kỳ bị một vụ nổ như vậy... hẳn là phải bị trọng thương nhỉ? Nếu không thì cứ giả vờ một chút nữa đi...】Nhờ vào vụ nổ vừa rồi, Cố Diệp Phong phát hiện trận pháp đã kích hoạt ngay lập tức. Hắn đã lợi dụng dao động của trận pháp để dùng linh lực bảo vệ bản thân, hơn nữa, dưới lớp sương khói dày đặc, không ai có thể nhìn rõ bên trong sân đã xảy ra chuyện gì, nên không ai biết hắn thực ra chẳng bị thương.Cố Diệp Linh, ngay từ khi lá bùa đầu tiên nổ tung, đã lo lắng không yên. Giờ nhìn thấy ca ca của mình nằm bất động trên sân, nàng lo lắng đến mức hét lên, định lao vào, "Ca ca! Ca ca!!"Mặc Linh Nguyệt đưa tay ngăn nàng lại, lạnh lùng nhắc nhở, "Trong thi đấu, bất kỳ ai cũng không được can thiệp.""Ngươi tránh ra!", nước mắt của Cố Diệp Linh đã bắt đầu rơi, "Ca ca ta bị thương nặng thế này, làm sao mà thi đấu tiếp được?""Nếu ngươi nhúng tay, sẽ lập tức bị phán thua, lúc đó thương tích của hắn sẽ chẳng ai chịu trách nhiệm," Mặc Linh Nguyệt liếc nhìn trọng tài, "Nếu có bất kỳ sự cố nào trong quá trình thi đấu, trưởng lão chắc chắn sẽ can thiệp."Cố Diệp Linh cắn môi, chỉ biết im lặng, nhưng ánh mắt vẫn đầy lo lắng nhìn Cố Diệp Phong nằm trên đất, nước mắt chực chờ rơi xuống.Nửa phút sau, cả hai người trên sân vẫn không nhúc nhích."Sân đấu số 3, Kiếm Phong Cố Diệp Phong đấu với Kiếm Phong Vân Trần ——", trưởng lão đang chuẩn bị tuyên bố kết quả."Chờ... Khoan đã...", giọng nói yếu ớt vang lên, Cố Diệp Phong run rẩy giơ tay lên, ngắt lời trưởng lão đang định tuyên bố kết quả.Trưởng lão cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng nhưng dừng lại việc tuyên bố.Mọi người đều kinh ngạc nhìn Cố Diệp Phong đang bò dậy một cách vô cùng khó khăn. Hắn... hắn... hắn vẫn còn có thể cử động!?Chẳng lẽ Cố Diệp Phong muốn thắng!?Mọi người không thể tin nổi. Đó chính là một đòn gần như ngang với Nguyên Anh kỳ, làm sao một Trúc Cơ kỳ nhỏ bé như hắn có thể chống đỡ được?Chắc chắn là Kiếm Phong tôn giả đã cho hắn thứ gì đó tốt!Ngay lập tức, sự ghen ghét nảy sinh trong lòng mọi người.Hai kẻ phế vật này, sao lại may mắn đến vậy!Giờ đây, tất cả đều chờ đợi Vân Trần đứng dậy và đánh cho Cố Diệp Phong một trận. Nhưng dù nhìn chằm chằm một lúc lâu, Vân Trần vẫn không hề động đậy.Đợi thêm nửa phút, trưởng lão mới tiếp tục tuyên bố: "Số 3 nơi thi đấu, Kiếm Phong Cố Diệp Phong đối Kiếm Phong Vân Trần —— Cố Diệp Phong thắng."Dứt lời, đệ tử phụ trách dọn dẹp sân đấu liền bước vào, chuẩn bị khiêng hai người không còn sức lực đi.Cố Diệp Phong vội vàng lên tiếng, giọng nói trong trẻo, không hề có chút suy yếu, "Từ từ!"Chiến lợi phẩm của hắn vẫn chưa lấy mà!Vừa nói xong, hắn mới giật mình nhận ra bản thân lúc này đáng lẽ phải là một kẻ nửa sống nửa chết, bèn lập tức giả vờ yếu ớt trở lại, đứt quãng, như thể nói chuyện rất khó khăn, "Vừa nãy... Khụ khụ, ta với Vân sư huynh... Đánh cược... Là ta thắng..."Một vị sư huynh của Vân Trần từ hàng ghế quan chiến nhảy vào sân, nâng Vân Trần dậy, vẻ mặt đầy phẫn nộ nhìn về phía Cố Diệp Phong, "Họ Cố! Ngươi đừng quá đáng quá!""Đánh cược là do hắn đưa ra... Giờ hắn lại... Muốn quỵt nợ? Tính ra... Khụ khụ... Ta tu vi thấp kém, tự nhiên dễ bị... Bắt nạt... Khụ khụ..." Cố Diệp Phong quỳ một gối xuống đất, thần sắc ảm đạm, tay ôm ngực, yếu ớt phun ra một búng máu, vết máu từ khóe miệng chảy xuống chậm rãi."Ca ca!", Cố Diệp Linh cuối cùng không thể nhịn thêm, nhảy vào sân, đỡ lấy Cố Diệp Phong, giọng nói lẫn trong tiếng nức nở, "Ca ca, ngươi không sao chứ?"Mặc Linh Nguyệt với tư thế ưu nhã đáp xuống sân đấu, chậm rãi bước đến bên cạnh Cố Diệp Phong, nhìn vết máu ở khóe miệng hắn mà im lặng, đưa tay giúp hắn lau đi.Đôi tay trắng nõn, thon dài giờ bị vấy màu đỏ của máu, trông có chút kiều diễm. Mặc Linh Nguyệt cúi xuống nhìn ngón tay trong vài giây, rồi đưa vào miệng.Ngọt.Cố Diệp Phong: "......"============================================================================Chương 24: Hắn không phải thích ta chứ?Hồng linh quả, một loại linh quả có thể bổ sung linh lực, chất lỏng giống như máu, vị ngọt và thoang thoảng hương thơm.Cố Diệp Phong trước đó đã tiện tay hái được khi đi thu thập linh thạch, vừa lúc khi sương khói nổi lên, hắn nằm xuống cảm thấy bản thân chưa đủ yếu, liền cắn một miếng nhét trong miệng để giả vờ máu me."Khụ khụ...", Cố Diệp Phong bắt gặp ánh mắt của Mặc Linh Nguyệt, vội vàng dời ánh mắt đi, chột dạ đưa tay dùng tay áo lau khô "vết máu" ở khóe miệng, hủy mọi dấu vết.Cố Diệp Linh vừa lấy ra một viên đan dược chữa thương, chuẩn bị đút cho Cố Diệp Phong, nhưng vừa mới cho hắn uống xong thì hành động của Mặc Linh Nguyệt khiến nàng kinh hãi. Nàng lập tức đẩy Mặc Linh Nguyệt ra, chắn giữa hai người, trừng mắt giận dữ nhìn hắn, "Ngươi làm gì!?"Cố Diệp Phong thất kinh, sợ rằng Mặc Linh Nguyệt sẽ vạch trần mình, vội vàng nuốt đan dược xuống, định mở miệng thì nghe thấy Cố Diệp Linh tiếp tục, "Ngươi làm sao có thể... Làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy!? Ta nói cho ngươi biết, đừng hòng có ý đồ gì! Chỉ cần ta còn đây, ta sẽ không bao giờ đồng ý để ngươi bước vào Cố gia đại môn!"Khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ ấy đỏ bừng, không biết là vì tức giận hay vì xấu hổ.Cố Diệp Phong, vốn lo sợ bị vạch trần, giờ nghe những lời của nàng thì ngây người.Muội muội này đang nói cái gì vậy? Không biết xấu hổ là sao?Cố Diệp Phong ngơ ngác nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt, rồi lại nhìn vết "máu" vẫn còn trên ngón tay hắn, theo bản năng sờ sờ khóe miệng mình, cuối cùng mới phản ứng lại.【A a a a! Hắn có ý gì? Hắn thực sự liếm thứ ta nhổ ra! Hắn... Hắn có phải thích ta rồi không?】Giây tiếp theo, Cố Diệp Phong bị chính suy nghĩ của mình làm cho nghẹn, "Khụ khụ... Khụ khụ!"Mặc Linh Nguyệt mím môi, lập tức mở miệng phủ nhận, giọng nói không còn lãnh đạm như trước, "... Không, không phải! Ta không có ý đó!"Những lời này thực ra chỉ có Mặc Linh Nguyệt hiểu rõ là đang nói với ai. Hắn chỉ phát hiện mùi hương thanh thoát, nghi ngờ đó không phải là máu thôi.Đang định giải thích, hắn lại nghe thấy giọng nói vang lên trong đầu.【Cẩn thận suy nghĩ, ta ưu tú như vậy, lại đối xử tốt với hắn như thế, hắn thích ta cũng không phải vô lý. Mặc dù hắn cũng ưa nhìn, nhưng rõ ràng là không xứng với vẻ anh tuấn tiêu sái của ta... Nếu ta cự tuyệt thẳng thừng, nhỡ hắn cầu mà không được rồi hắc hóa thì sao?】Giọng nói đầy phân vân, như thể đang rất buồn phiền về điều này.Mặc Linh Nguyệt: "......" Sao hắn lại có thể tự tin đến vậy?Cố Diệp Linh nghe thấy câu trả lời của Mặc Linh Nguyệt thì hừ lạnh một tiếng, đỡ ca ca mình sang một bên, "Tốt nhất là như vậy. Hy vọng lần sau đạo hữu có thể tự trọng hơn, đừng làm ra những chuyện khác người như thế nữa."Mặc Linh Nguyệt không biết giải thích sao: "... Được."Cố Diệp Phong né tránh ánh mắt, liếc qua nơi thi đấu, vừa lúc thấy "chiến lợi phẩm" của mình đã bị người khác mang đi, gần sắp không còn thấy bóng dáng.Giờ phút này, hắn không còn tâm trí để nghĩ đến những chuyện khác, lập tức lên tiếng ngăn lại, giọng nói không cao không thấp, vẫn mang theo chút yếu ớt, "Chờ... Chờ một chút..."Thực ra, Cố Diệp Phong hận không thể bất chấp hình tượng yếu đuối mà hét lớn đứng lại.【Chiến lợi phẩm của ta!】Câu nói yếu ớt này tự nhiên không bị người đối diện nghe thấy, nhưng Mặc Linh Nguyệt thì rõ ràng đã nghe được, hắn nhìn về phía Cố Diệp Linh, người đang không hiểu chuyện gì, rồi nhắc nhở, "Vân Trần sắp rời khỏi."Cố Diệp Linh lúc này mới phản ứng lại, lập tức hướng về phía những người đang rời đi mà gọi lớn: "Vân gia định chơi xấu sao?"Mấy người kia dừng bước. Cố Diệp Linh đỡ Cố Diệp Phong rồi tiến về phía họ.Vân sư huynh lạnh lùng liếc nhìn nàng, "Có những việc không nên làm quá tuyệt, nếu không hậu quả sẽ không phải là thứ một tiểu nha đầu như ngươi có thể gánh vác!"Cố Diệp Linh bật cười, "Chính các ngươi Vân gia đưa ra tiền đặt cược, dùng Kim Đan kỳ để bắt nạt ca ca Trúc Cơ kỳ của ta cũng là các ngươi. Ngươi còn mặt mũi nói những lời này? Làm sao? Thật sự nghĩ Cố gia ta dễ bị bắt nạt sao?"Vân sư huynh còn định nói thêm gì đó, nhưng Vân Trần, người đã tỉnh lại nhờ đan dược trị liệu, liền ngắt lời hắn. Hắn lạnh lùng nhìn Cố Diệp Phong, "Ngươi muốn thế nào?"Cố Diệp Phong với vẻ mặt "suy yếu" đáp, "Ta muốn tất cả đồ của ngươi."Vân Trần chưa kịp trả lời thì Vân sư huynh đã giận dữ, hận không thể rút kiếm mà lao vào chém hắn, "Ngươi nói cái gì!? Muốn biểu ca ta làm nô lệ cho ngươi ư? Ngươi xứng sao?"Ánh mắt của Vân Trần trở nên âm u, mày nhíu chặt.Cố Diệp Phong nhanh chóng xua tay, "Không không không, ta chỉ muốn đồ trên người hắn."Nghĩ nghĩ, hắn sợ bị hiểu lầm nên bổ sung thêm, "Đồ trên người hiện tại."Hắn cần người làm gì, hắn đâu phải kẻ biến thái. Thứ hắn cần lúc này chỉ là tiền để trả nợ!Vân sư huynh định phản bác, nhưng Vân Trần với giọng trầm thấp lại nói, "Được."Vân sư huynh quay đầu nhìn Vân Trần, có chút nóng nảy, "Biểu ca? Sao ngươi có thể đồng ý với hắn được?""Vân Lam! Bình thường ta dạy ngươi thế nào? Người Vân gia dám làm dám chịu." Vân Trần lạnh lùng ngắt lời hắn, rồi quay sang Cố Diệp Phong, "Đã cá cược thì phải chịu thua. Ta, Vân Trần, không phải kẻ không giữ lời."Nói xong, Vân Trần tháo ngọc bội bên hông ném cho Cố Diệp Phong, sau đó chuẩn bị giải trừ khế ước với bản mệnh kiếm của mình.Cố Diệp Phong lập tức ngăn lại, "Không không không, bản mệnh kiếm không cần, ngươi chỉ cần cởi áo ngoài là được."Bản mệnh kiếm là sinh mệnh của một kiếm tu, đoạt lấy nó sẽ gây tổn thương lớn. Hơn nữa, giải trừ khế ước với kiếm sẽ khiến cả chủ nhân bị thương, nhẹ thì tu vi thụt lùi, nặng thì tổn thương linh hồn.Người này bình thường rất kiêu ngạo, việc hắn bắt nạt nguyên chủ cũng chỉ là những trò nhỏ nhặt. Cố Diệp Phong không đến mức muốn bắt nạt hắn quá đáng.Tuy nhiên, vừa rồi hắn phát hiện, quần áo của đối phương là pháp y không tồi, bán đi chắc cũng kiếm được không ít linh thạch.Đám người xung quanh: "......" Chỉ là đòi quần áo thôi sao?Việc này xảy ra với Cố Diệp Phong thật sự không có gì lạ. Hắn thậm chí không đoạt bản mệnh kiếm, nên Vân Trần thực ra cũng không mất mát gì lớn, vì những thứ khác chẳng qua chỉ là vật ngoài thân.Nếu là người khác, chắc chắn không dễ dàng bỏ qua như vậy.Mọi người thở dài, hắn vẫn còn quá thiện lương...Vân Lam sững sờ trong giây lát, định nói gì rồi lại thôi.Vân Trần thu hồi bản mệnh kiếm, mặt không biểu cảm cởi áo ngoài ra rồi được Vân Lam đỡ đi.Cố Diệp Linh hừ lạnh, "Tiện nghi cho hắn quá."Cố Diệp Phong vui vẻ cầm lấy ngọc bội, món ngọc bội này là một túi trữ vật, nhưng chắc chắn là loại cao cấp.Không ngờ đấu võ còn kiếm được tiền!Cố Diệp Phong nheo mắt, cảm giác như mình vừa tìm ra một cách kiếm tiền mới.Hôm nay bốn trận đấu đã xong, ngoài việc Cố Diệp Phong thắng có chút khúc chiết, tất cả đều giành được chiến thắng.Mọi người quay về phủ đệ của mình để điều chỉnh trạng thái, chuẩn bị cho trận đấu ngày mai.Cố Diệp Linh muốn ở lại chăm sóc ca ca, nhưng bị Cố Diệp Phong đuổi đi với lý do nam nữ không nên ở chung một phòng vào ban đêm.Sáng sớm hôm sau.Mặc Linh Nguyệt đợi mãi mà vẫn chưa thấy Cố Diệp Phong. Hắn gõ cửa phòng, từ bên trong vọng ra tiếng nói, "Vào đi."Mặc Linh Nguyệt mở cửa, nhìn thấy một người trước bàn đang băng bó kín mít như cái bánh chưng, hắn sững người, có chút không chắc chắn cất tiếng, "A Phong?"Cố Diệp Phong chỉ để lộ đôi mắt, miệng và mũi, quay đầu nhìn hắn, "Sư đệ, chào buổi sáng."Nói xong, hắn lại tiếp tục băng bó.Hôm nay hắn có trận đấu, làm sao mà không để mọi người thấy hắn bị thương được chứ?Băng bó nhiều một chút, nhìn sẽ giống như bị thương nặng hơn. Hắn đã cảm thấy mình bị thương khá nghiêm trọng rồi.Mặc Linh Nguyệt: "......" Hắn có lẽ bị thương ở đầu thì đúng hơn.============================================================================